Chương 21
2024-09-24 17:28:49
Nhưng anh lại nghĩ, trước đây không có chìa khóa, cô ấy vẫn vào được nhà, chẳng lẽ lần này không được sao? Đang bồn chồn, anh bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ phòng tắm. Dương Nguyên Bân lập tức đứng bật dậy, chạy thẳng vào phòng tắm, ban nãy anh quên kiểm tra nơi này.
Mở cửa phòng tắm, anh thấy Thanh Nhi đang nằm gục trên nền gạch, mái tóc dài rối bù, nửa gương mặt lộ ra trắng bệch.
Dương Nguyên Bân hốt hoảng chạy đến, bế Thanh Nhi lên, vừa lay gọi vừa ôm lấy khuôn mặt lạnh ngắt của cô: "Thanh Nhi, Thanh Nhi..." Lúc này, không biết tại sao, tim anh đau như cắt.
Khi Dương Nguyên Bân bế Thanh Nhi định đưa cô đến bệnh viện, cô bất ngờ khẽ nói: "Đừng đến bệnh viện, em ngủ một lát sẽ khỏi. Nhất định đừng đưa em đến bệnh viện, nếu không..." Nói chưa dứt lời, cô lại ngất đi.
Dương Nguyên Bân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy không biết tại sao Thanh Nhi lại không muốn đến bệnh viện, nhưng anh vẫn nghe theo lời cô, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.
Đêm đó, Dương Nguyên Bân lại thức trắng, anh ôm Thanh Nhi trong lòng, cố gắng dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cơ thể lạnh giá của cô.
****
Màn đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng qua đi, nhường chỗ cho ánh ban mai. Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, Dương Nguyên Bân vẫn đang ôm Thanh Nhi trong lòng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Thanh Nhi trong lòng anh đã hơi hồi phục, tuy vẫn còn yếu nhưng gương mặt đã hồng hào trở lại.
Thanh Nhi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Dương Nguyên Bân, cô hoảng hốt.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, cô vội vàng lay gọi: “Này, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi!” Vừa gọi, cô vừa lay mạnh vai anh.
Dương Nguyên Bân không có phản ứng, hơi thở yếu ớt. Thanh Nhi vội vàng nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt hoảng loạn. Nhìn anh một lúc, Thanh Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó ghé sát mặt vào mặt anh, nhắm mắt lại, đặt môi lên môi anh, truyền một luồng khí nào đó vào cơ thể anh.
Hành động trông có vẻ thân mật nhưng thật ra rất gian nan này kéo dài mấy phút. Sau đó, sắc mặt Dương Nguyên Bân dần hồng hào trở lại. Còn Thanh Nhi lại một lần nữa ngất đi, gục xuống người anh.
Dương Nguyên Bân mở mắt ra, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt anh. Bởi vì ngay lúc nãy, anh vừa mơ một giấc mơ rất đẹp.
Anh nằm mơ thấy mình đang ôm Thanh Nhi, hôn cô giữa những đám mây bồng bềnh. Giấc mơ thật đến mức khiến linh hồn anh rung động. Niềm vui sướng khó tả ấy như thể đã vượt qua thời gian, không gian. Tại sao? Tại sao cô ấy lại bước vào cuộc đời anh? Tại sao cô ấy lại cho anh cảm giác này?
“Thanh Nhi, rốt cuộc em là ai?” Dương Nguyên Bân vừa vuốt tóc Thanh Nhi, vừa lẩm bẩm. Thấy cô vẫn đang ngủ say, anh ôm cô chặt hơn, tự nhủ: "Em đừng xảy ra chuyện gì đấy. Nếu chuyện này lặp lại một lần nữa, anh sẽ chết mất."
Dương Nguyên Bân nói vậy là vì anh vẫn còn ám ảnh về cái chết đột ngột của Hà Nguyệt bốn năm trước. Tuy chưa biết rõ lai lịch của Thanh Nhi, nhưng anh cảm nhận được rằng cô ấy đang dần chiếm lấy trái tim anh, khiến anh như trở về thời gian yêu đương với Hà Nguyệt, một cảm giác mà anh đã đánh mất từ lâu đã quay trở lại.
Dương Nguyên Bân quyết định khi Thanh Nhi tỉnh lại, anh sẽ hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra. Anh muốn hiểu rõ hơn về Thanh Nhi, muốn chia sẻ nỗi buồn phiền với cô ấy, dù chỉ là một chút cũng tốt hơn là bất lực như bây giờ.
Càng nghĩ, Dương Nguyên Bân càng không nỡ buông Thanh Nhi ra, anh cứ ôm chặt lấy cô, sợ rằng cô sẽ biến mất.
Buổi trưa, Thanh Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt, cô đã nghe thấy hơi thở bình thường của Dương Nguyên Bân, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào trán mình.
Cô biết mình đã qua khỏi cơn nguy hiểm, liền nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, bước xuống giường, quay lại nói với anh: "Em khỏe hơn rồi."
Dương Nguyên Bân vừa mừng vừa ngượng. Anh bước xuống giường, nhìn Thanh Nhi đang giả vờ bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Em đừng giả vờ nữa. Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đi. Anh mong em có thể thành thật với anh. Dù sao chúng ta cũng đang sống chung với nhau, anh không thể cứ lo lắng như vậy mãi được. Em thấy đúng không?"
Thanh Nhi lại cười ranh mãnh: “Em đâu có bảo anh phải lo lắng cho em, là anh tự nguyện mà. Em biết làm sao được.” Nói xong, cô chạy ra khỏi phòng ngủ, vào bếp tìm đồ ăn.
Dương Nguyên Bân đi theo vào bếp, hỏi dồn: "Em đừng tránh né nữa, phải nói rõ chuyện này. Hơn nữa, biết đâu anh có thể giúp em được. Thanh Nhi, em đừng cố chấp nữa."
Thanh Nhi lấy một chai nước suối trong tủ lạnh ra, vặn nắp, uống ừng ực mấy ngụm lớn. Uống xong, cô chớp mắt hỏi Dương Nguyên Bân: "Anh thực sự muốn biết đến vậy sao?"
Dương Nguyên Bân đáp: "Đương... nhiên..." Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Nhi, anh lại hơi sợ hãi, không hiểu tại sao.
Thanh Nhi nghiêm túc hỏi lại: "Anh có tin trên đời này có ma quỷ không?"
Dương Nguyên Bân giật mình, nhìn chằm chằm vào Thanh Nhi, hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?"
Mở cửa phòng tắm, anh thấy Thanh Nhi đang nằm gục trên nền gạch, mái tóc dài rối bù, nửa gương mặt lộ ra trắng bệch.
Dương Nguyên Bân hốt hoảng chạy đến, bế Thanh Nhi lên, vừa lay gọi vừa ôm lấy khuôn mặt lạnh ngắt của cô: "Thanh Nhi, Thanh Nhi..." Lúc này, không biết tại sao, tim anh đau như cắt.
Khi Dương Nguyên Bân bế Thanh Nhi định đưa cô đến bệnh viện, cô bất ngờ khẽ nói: "Đừng đến bệnh viện, em ngủ một lát sẽ khỏi. Nhất định đừng đưa em đến bệnh viện, nếu không..." Nói chưa dứt lời, cô lại ngất đi.
Dương Nguyên Bân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy không biết tại sao Thanh Nhi lại không muốn đến bệnh viện, nhưng anh vẫn nghe theo lời cô, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.
Đêm đó, Dương Nguyên Bân lại thức trắng, anh ôm Thanh Nhi trong lòng, cố gắng dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cơ thể lạnh giá của cô.
****
Màn đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng qua đi, nhường chỗ cho ánh ban mai. Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, Dương Nguyên Bân vẫn đang ôm Thanh Nhi trong lòng, nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Thanh Nhi trong lòng anh đã hơi hồi phục, tuy vẫn còn yếu nhưng gương mặt đã hồng hào trở lại.
Thanh Nhi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của Dương Nguyên Bân, cô hoảng hốt.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của anh, cô vội vàng lay gọi: “Này, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi!” Vừa gọi, cô vừa lay mạnh vai anh.
Dương Nguyên Bân không có phản ứng, hơi thở yếu ớt. Thanh Nhi vội vàng nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt hoảng loạn. Nhìn anh một lúc, Thanh Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó ghé sát mặt vào mặt anh, nhắm mắt lại, đặt môi lên môi anh, truyền một luồng khí nào đó vào cơ thể anh.
Hành động trông có vẻ thân mật nhưng thật ra rất gian nan này kéo dài mấy phút. Sau đó, sắc mặt Dương Nguyên Bân dần hồng hào trở lại. Còn Thanh Nhi lại một lần nữa ngất đi, gục xuống người anh.
Dương Nguyên Bân mở mắt ra, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt anh. Bởi vì ngay lúc nãy, anh vừa mơ một giấc mơ rất đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh nằm mơ thấy mình đang ôm Thanh Nhi, hôn cô giữa những đám mây bồng bềnh. Giấc mơ thật đến mức khiến linh hồn anh rung động. Niềm vui sướng khó tả ấy như thể đã vượt qua thời gian, không gian. Tại sao? Tại sao cô ấy lại bước vào cuộc đời anh? Tại sao cô ấy lại cho anh cảm giác này?
“Thanh Nhi, rốt cuộc em là ai?” Dương Nguyên Bân vừa vuốt tóc Thanh Nhi, vừa lẩm bẩm. Thấy cô vẫn đang ngủ say, anh ôm cô chặt hơn, tự nhủ: "Em đừng xảy ra chuyện gì đấy. Nếu chuyện này lặp lại một lần nữa, anh sẽ chết mất."
Dương Nguyên Bân nói vậy là vì anh vẫn còn ám ảnh về cái chết đột ngột của Hà Nguyệt bốn năm trước. Tuy chưa biết rõ lai lịch của Thanh Nhi, nhưng anh cảm nhận được rằng cô ấy đang dần chiếm lấy trái tim anh, khiến anh như trở về thời gian yêu đương với Hà Nguyệt, một cảm giác mà anh đã đánh mất từ lâu đã quay trở lại.
Dương Nguyên Bân quyết định khi Thanh Nhi tỉnh lại, anh sẽ hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra. Anh muốn hiểu rõ hơn về Thanh Nhi, muốn chia sẻ nỗi buồn phiền với cô ấy, dù chỉ là một chút cũng tốt hơn là bất lực như bây giờ.
Càng nghĩ, Dương Nguyên Bân càng không nỡ buông Thanh Nhi ra, anh cứ ôm chặt lấy cô, sợ rằng cô sẽ biến mất.
Buổi trưa, Thanh Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt, cô đã nghe thấy hơi thở bình thường của Dương Nguyên Bân, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào trán mình.
Cô biết mình đã qua khỏi cơn nguy hiểm, liền nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, bước xuống giường, quay lại nói với anh: "Em khỏe hơn rồi."
Dương Nguyên Bân vừa mừng vừa ngượng. Anh bước xuống giường, nhìn Thanh Nhi đang giả vờ bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Em đừng giả vờ nữa. Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đi. Anh mong em có thể thành thật với anh. Dù sao chúng ta cũng đang sống chung với nhau, anh không thể cứ lo lắng như vậy mãi được. Em thấy đúng không?"
Thanh Nhi lại cười ranh mãnh: “Em đâu có bảo anh phải lo lắng cho em, là anh tự nguyện mà. Em biết làm sao được.” Nói xong, cô chạy ra khỏi phòng ngủ, vào bếp tìm đồ ăn.
Dương Nguyên Bân đi theo vào bếp, hỏi dồn: "Em đừng tránh né nữa, phải nói rõ chuyện này. Hơn nữa, biết đâu anh có thể giúp em được. Thanh Nhi, em đừng cố chấp nữa."
Thanh Nhi lấy một chai nước suối trong tủ lạnh ra, vặn nắp, uống ừng ực mấy ngụm lớn. Uống xong, cô chớp mắt hỏi Dương Nguyên Bân: "Anh thực sự muốn biết đến vậy sao?"
Dương Nguyên Bân đáp: "Đương... nhiên..." Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Nhi, anh lại hơi sợ hãi, không hiểu tại sao.
Thanh Nhi nghiêm túc hỏi lại: "Anh có tin trên đời này có ma quỷ không?"
Dương Nguyên Bân giật mình, nhìn chằm chằm vào Thanh Nhi, hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro