Chương 34
2024-09-24 17:28:49
Mấy ngày tiếp theo, đồng nghiệp trong công ty lần lượt đến thăm Dương Nguyên Bân, nhưng không ai nhắc đến chuyện Lưu Nham qua đời, vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh lúc này.
Sau khi tỉnh lại, Dương Nguyên Bân điển trai, nho nhã rất được các y tá yêu mến, được họ tận tình chăm sóc, sức khỏe dần dần hồi phục.
Thêm vào đó, bản thân anh còn trẻ, cường tráng, nên rất nhanh sau đó đã được xuất viện.
Trước khi xuất viện, Dương Nguyên Bân cảm ơn các y tá, riêng cô y tá từng bị dọa sợ thì kéo anh lại dặn dò: “Sau này anh phải cẩn thận đấy, bên cạnh anh có thứ không sạch sẽ.”
Dương Nguyên Bân ngẩn người, nhưng không nói gì thêm với cô y tá, chỉ lịch sự nói: “Không sao đâu, cảm ơn cô.”
Xuất viện, Dương Nguyên Bân trở lại công ty làm việc, không thấy Lưu Nham, anh bèn hỏi thăm đồng nghiệp, cuối cùng biết được tin Lưu Nham đã mất từ giám đốc Trương.
Nghe tin bạn thân qua đời, cơ thể Dương Nguyên Bân vừa mới khỏe lại có chút suy sụp, anh đau buồn, bất lực, sau đó là yếu đuối, tuyệt vọng.
Cố gắng làm việc đến hết ngày, anh xin nghỉ phép, nhưng lại bị từ chối, lý do là công ty đang kiện tụng với công ty Thiên Ưng, mấy ngày tới sẽ sắp xếp cho anh hỗ trợ thu thập chứng cứ. Nhưng trước sự khẩn cầu của Dương Nguyên Bân, công ty vẫn đồng ý cho anh nghỉ một ngày.
Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Bân hẹn Trương Tiểu Phương cùng nhau đến núi Cửu Phong viếng mộ Lưu Nham.
Nhìn bia mộ của bạn thân, Dương Nguyên Bân đau buồn hỏi Trương Tiểu Phương: “Cậu ấy bị bệnh tim từ bao giờ vậy?”
Trương Tiểu Phương rưng rưng nước mắt, muốn nói lại thôi, cô không biết có nên nói ra những lời chôn giấu trong lòng hay không.
Nhận thấy sự do dự của Trương Tiểu Phương, Dương Nguyên Bân gặng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết đi, tôi là bạn của cậu ấy mà!”
Cuối cùng, Trương Tiểu Phương cũng không nhịn được nữa, kể lại những lời cô y tá kia nói với cô.
Nghe xong, Dương Nguyên Bân bủn rủn chân, anh khuỵu gối trước mộ Lưu Nham, nghẹn ngào trong sự hối hận: “Anh bạn tốt, là tôi hại cậu, là tôi hại cậu rồi!”
Trương Tiểu Phương không hiểu ý Dương Nguyên Bân, bước tới an ủi: “Không phải lỗi của anh, là anh ấy mệnh bạc, anh nén bi thương đi.”
Dương Nguyên Bân đã biết nguyên nhân cái chết của Lưu Nham, nhưng ngoài sự áy náy và tự trách, anh không thể làm gì để chuộc lỗi. Nhưng anh đã quyết định một việc, anh muốn nói chuyện với Lưu Nham một lần, mà muốn làm được điều này, cách duy nhất là gọi hồn.
Trước đây, Dương Nguyên Bân luôn chế nhạo chuyện gọi hồn, nhưng giờ đây anh không thể không sử dụng phương pháp mê tín này để đạt được mục đích.
Ba năm trước, Dương Nguyên Bân từng nghe nói ở thôn Dung Gia, cách thành phố không xa có một bà cụ 70 tuổi, rất giỏi gọi hồn, rất linh nghiệm, người đến cầu xin rất đông.
Năm đó, dưới sự xúi giục của đồng nghiệp, anh đã định thử nói chuyện với Hà Nguyệt dưới suối vàng, nhưng cuối cùng vì không tin lắm nên đã bỏ cuộc.
Mặc dù chưa thực hiện, nhưng Dương Nguyên Bân vẫn có ấn tượng sâu sắc về việc gọi hồn.
Chiều hôm đó, Dương Nguyên Bân và Trương Tiểu Phương cùng nhau đến thôn Dung Gia, khi họ đến nơi đã là 7 giờ tối.
Trong ngôi làng yên tĩnh, họ men theo chỉ dẫn của người dân, không mất nhiều thời gian đã tìm được nhà của bà cụ kia.
Được chủ nhà cho phép, Dương Nguyên Bân và Trương Tiểu Phương bước vào một căn phòng hết sức đơn sơ, nhìn thấy một bà cụ tóc bạc trắng đang ngồi giữa nhà, trước mặt là một chiếc bàn gỗ vuông, trên bàn không có gì cả.
****
Căn nhà không có cửa sổ, trên xà nhà treo một bóng đèn mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt càng làm tăng thêm vẻ âm u cho căn phòng.
Bà cụ ngồi im, tươi cười mời Dương Nguyên Bân và Trương Tiểu Phương ngồi xuống: “Mời hai người ngồi.”
Dương Nguyên Bân và Trương Tiểu Phương có chút ngượng ngùng bước tới, cẩn thận ngồi xuống hai bên bà cụ.
Bà cụ lên tiếng trước: “Chắc hai người cũng được người khác giới thiệu đến đây, nên biết giá gọi hồn ở đây rồi chứ.”
Trương Tiểu Phương vội vàng hỏi: “Chúng tôi không biết, là bao nhiêu vậy ạ?”
Bà cụ chậm rãi nói: “Gọi một lần là 1000 tệ.”
Trương Tiểu Phương cười nói: “Không đắt, chỉ cần có thể giúp chúng tôi toại nguyện là được.”
Bà cụ nhìn Dương Nguyên Bân im lặng không nói, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, hỏi: “Cậu có ý kiến gì không?”
Dương Nguyên Bân lắc đầu: “Tôi không có ý kiến.”
Vài câu ngắn ngủi, bà cụ nói giờ lành chưa đến, bảo họ kể qua tình hình lúc sinh thời của quỷ hồn muốn gặp.
Trương Tiểu Phương nhìn Dương Nguyên Bân, ra hiệu cho anh nói.
Dương Nguyên Bân hiểu ý, bèn kể lại toàn bộ sự việc, từ khi Thanh Nhi xuất hiện cho đến khi Lưu Nham qua đời, không bỏ sót chi tiết nào.
Lý do Dương Nguyên Bân làm như vậy là muốn thông qua bà cụ này để biết thêm về mối quan hệ âm dương, thậm chí muốn nhân cơ hội này tìm hiểu những uẩn khúc mà Thanh Nhi chưa nói ra, mặc dù anh không tin tưởng lắm vào bà cụ xa lạ này.
Không chỉ Trương Tiểu Phương nghe mà kinh ngạc, đến cả bà cụ từng trải cũng ngạc nhiên không thôi. Bà nghiêm mặt nói: “Chàng trai trẻ, duyên phận kiếp trước chưa dứt, kiếp này lại gây thêm nghiệp chướng, cậu gặp rắc rối lớn rồi!”
Dương Nguyên Bân ngạc nhiên hỏi: “Duyên phận kiếp trước gì? Với ai? Ý bà là Hà Nguyệt sao?”
Bà cụ lắc đầu, nói: “Chắc không phải Hà Nguyệt, mà là cô quỷ tiên Thanh Nhi kia. Nghe cậu miêu tả, có thể cô ấy là người cổ đại cách đây cả ngàn năm, sau khi chết vẫn chưa được đầu thai chuyển thế.”
Nhìn Dương Nguyên Bân ngây người nhìn mình, bà cụ lại nói: “Cô ấy tìm đến cậu, hơn nữa còn nhiều lần cứu mạng cậu, đủ để chứng minh tình nghĩa của cô ấy dành cho cậu. Nếu chỉ là tình cảm bình thường, chưa chắc đã làm đến mức này đâu.”
Sau khi tỉnh lại, Dương Nguyên Bân điển trai, nho nhã rất được các y tá yêu mến, được họ tận tình chăm sóc, sức khỏe dần dần hồi phục.
Thêm vào đó, bản thân anh còn trẻ, cường tráng, nên rất nhanh sau đó đã được xuất viện.
Trước khi xuất viện, Dương Nguyên Bân cảm ơn các y tá, riêng cô y tá từng bị dọa sợ thì kéo anh lại dặn dò: “Sau này anh phải cẩn thận đấy, bên cạnh anh có thứ không sạch sẽ.”
Dương Nguyên Bân ngẩn người, nhưng không nói gì thêm với cô y tá, chỉ lịch sự nói: “Không sao đâu, cảm ơn cô.”
Xuất viện, Dương Nguyên Bân trở lại công ty làm việc, không thấy Lưu Nham, anh bèn hỏi thăm đồng nghiệp, cuối cùng biết được tin Lưu Nham đã mất từ giám đốc Trương.
Nghe tin bạn thân qua đời, cơ thể Dương Nguyên Bân vừa mới khỏe lại có chút suy sụp, anh đau buồn, bất lực, sau đó là yếu đuối, tuyệt vọng.
Cố gắng làm việc đến hết ngày, anh xin nghỉ phép, nhưng lại bị từ chối, lý do là công ty đang kiện tụng với công ty Thiên Ưng, mấy ngày tới sẽ sắp xếp cho anh hỗ trợ thu thập chứng cứ. Nhưng trước sự khẩn cầu của Dương Nguyên Bân, công ty vẫn đồng ý cho anh nghỉ một ngày.
Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Bân hẹn Trương Tiểu Phương cùng nhau đến núi Cửu Phong viếng mộ Lưu Nham.
Nhìn bia mộ của bạn thân, Dương Nguyên Bân đau buồn hỏi Trương Tiểu Phương: “Cậu ấy bị bệnh tim từ bao giờ vậy?”
Trương Tiểu Phương rưng rưng nước mắt, muốn nói lại thôi, cô không biết có nên nói ra những lời chôn giấu trong lòng hay không.
Nhận thấy sự do dự của Trương Tiểu Phương, Dương Nguyên Bân gặng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết đi, tôi là bạn của cậu ấy mà!”
Cuối cùng, Trương Tiểu Phương cũng không nhịn được nữa, kể lại những lời cô y tá kia nói với cô.
Nghe xong, Dương Nguyên Bân bủn rủn chân, anh khuỵu gối trước mộ Lưu Nham, nghẹn ngào trong sự hối hận: “Anh bạn tốt, là tôi hại cậu, là tôi hại cậu rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tiểu Phương không hiểu ý Dương Nguyên Bân, bước tới an ủi: “Không phải lỗi của anh, là anh ấy mệnh bạc, anh nén bi thương đi.”
Dương Nguyên Bân đã biết nguyên nhân cái chết của Lưu Nham, nhưng ngoài sự áy náy và tự trách, anh không thể làm gì để chuộc lỗi. Nhưng anh đã quyết định một việc, anh muốn nói chuyện với Lưu Nham một lần, mà muốn làm được điều này, cách duy nhất là gọi hồn.
Trước đây, Dương Nguyên Bân luôn chế nhạo chuyện gọi hồn, nhưng giờ đây anh không thể không sử dụng phương pháp mê tín này để đạt được mục đích.
Ba năm trước, Dương Nguyên Bân từng nghe nói ở thôn Dung Gia, cách thành phố không xa có một bà cụ 70 tuổi, rất giỏi gọi hồn, rất linh nghiệm, người đến cầu xin rất đông.
Năm đó, dưới sự xúi giục của đồng nghiệp, anh đã định thử nói chuyện với Hà Nguyệt dưới suối vàng, nhưng cuối cùng vì không tin lắm nên đã bỏ cuộc.
Mặc dù chưa thực hiện, nhưng Dương Nguyên Bân vẫn có ấn tượng sâu sắc về việc gọi hồn.
Chiều hôm đó, Dương Nguyên Bân và Trương Tiểu Phương cùng nhau đến thôn Dung Gia, khi họ đến nơi đã là 7 giờ tối.
Trong ngôi làng yên tĩnh, họ men theo chỉ dẫn của người dân, không mất nhiều thời gian đã tìm được nhà của bà cụ kia.
Được chủ nhà cho phép, Dương Nguyên Bân và Trương Tiểu Phương bước vào một căn phòng hết sức đơn sơ, nhìn thấy một bà cụ tóc bạc trắng đang ngồi giữa nhà, trước mặt là một chiếc bàn gỗ vuông, trên bàn không có gì cả.
****
Căn nhà không có cửa sổ, trên xà nhà treo một bóng đèn mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt càng làm tăng thêm vẻ âm u cho căn phòng.
Bà cụ ngồi im, tươi cười mời Dương Nguyên Bân và Trương Tiểu Phương ngồi xuống: “Mời hai người ngồi.”
Dương Nguyên Bân và Trương Tiểu Phương có chút ngượng ngùng bước tới, cẩn thận ngồi xuống hai bên bà cụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ lên tiếng trước: “Chắc hai người cũng được người khác giới thiệu đến đây, nên biết giá gọi hồn ở đây rồi chứ.”
Trương Tiểu Phương vội vàng hỏi: “Chúng tôi không biết, là bao nhiêu vậy ạ?”
Bà cụ chậm rãi nói: “Gọi một lần là 1000 tệ.”
Trương Tiểu Phương cười nói: “Không đắt, chỉ cần có thể giúp chúng tôi toại nguyện là được.”
Bà cụ nhìn Dương Nguyên Bân im lặng không nói, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, hỏi: “Cậu có ý kiến gì không?”
Dương Nguyên Bân lắc đầu: “Tôi không có ý kiến.”
Vài câu ngắn ngủi, bà cụ nói giờ lành chưa đến, bảo họ kể qua tình hình lúc sinh thời của quỷ hồn muốn gặp.
Trương Tiểu Phương nhìn Dương Nguyên Bân, ra hiệu cho anh nói.
Dương Nguyên Bân hiểu ý, bèn kể lại toàn bộ sự việc, từ khi Thanh Nhi xuất hiện cho đến khi Lưu Nham qua đời, không bỏ sót chi tiết nào.
Lý do Dương Nguyên Bân làm như vậy là muốn thông qua bà cụ này để biết thêm về mối quan hệ âm dương, thậm chí muốn nhân cơ hội này tìm hiểu những uẩn khúc mà Thanh Nhi chưa nói ra, mặc dù anh không tin tưởng lắm vào bà cụ xa lạ này.
Không chỉ Trương Tiểu Phương nghe mà kinh ngạc, đến cả bà cụ từng trải cũng ngạc nhiên không thôi. Bà nghiêm mặt nói: “Chàng trai trẻ, duyên phận kiếp trước chưa dứt, kiếp này lại gây thêm nghiệp chướng, cậu gặp rắc rối lớn rồi!”
Dương Nguyên Bân ngạc nhiên hỏi: “Duyên phận kiếp trước gì? Với ai? Ý bà là Hà Nguyệt sao?”
Bà cụ lắc đầu, nói: “Chắc không phải Hà Nguyệt, mà là cô quỷ tiên Thanh Nhi kia. Nghe cậu miêu tả, có thể cô ấy là người cổ đại cách đây cả ngàn năm, sau khi chết vẫn chưa được đầu thai chuyển thế.”
Nhìn Dương Nguyên Bân ngây người nhìn mình, bà cụ lại nói: “Cô ấy tìm đến cậu, hơn nữa còn nhiều lần cứu mạng cậu, đủ để chứng minh tình nghĩa của cô ấy dành cho cậu. Nếu chỉ là tình cảm bình thường, chưa chắc đã làm đến mức này đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro