Nhà Cũ Thông 70, Mỹ Nhân Nhận Được Một Người Đàn Ông Thô Lỗ
A
2024-11-08 09:37:55
Đã khó khăn lắm mới đến viện mồ côi một chuyến, cô bèn thuận miệng hỏi thăm một câu.
“Hình như trong thôn của bố mẹ cháu có một người tên là Lục Thừa Kiêu, viện trưởng có quen không ạ?”
Viện trưởng Vương vốn dĩ bình tĩnh, khi nghe đến cái tên Lục Thừa Kiêu thì đột nhiên sắc mặt thay đổi.
“Ngâm Ngâm, sao cháu lại quen biết Lục Thừa Kiêu!?”
Viện trưởng Vương sợ Khương Văn Ngâm không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Tên đó hung ác tày trời, bị đưa đi cải tạo rồi mà vẫn không biết hối cải, tính tình càng ngày càng méo mó, cuối cùng bước lên con đường lầm lạc.”
“Trên đường trở về Bắc Kinh anh ta đã giết rất nhiều người, cuối cùng bị bắn chết!”
Khương Văn Ngâm sợ đến mức cây kem trong tay suýt nữa thì cầm không vững.
Nhớ đến lúc mới gặp, Lục Thừa Kiêu vừa gặp đã bóp cổ cô, càng khiến cô trong nháy mắt cảm thấy cổ họng lạnh buốt.
Nghe theo những gì viện trưởng Vương nói, Lục Thừa Kiêu này rõ ràng là một phản diện chết sớm.
Cô không biết sống chết cứ thế xán lại gần anh thì thôi đi, vậy mà còn dám chiếm tiện nghi của anh, tự xưng là cô của anh.
Có thể bình an vô sự sống đến bây giờ, cô đúng là mạng lớn.
“Thôi, chúng ta đừng nói về anh ta nữa.”
“Ngâm Ngâm, cháu chỉ cần nhớ kỹ, sau này gặp lại những người có quan hệ với Lục Thừa Kiêu thì nhất định phải tránh xa ra.”
Viện trưởng Vương chuyển chủ đề, Khương Văn Ngâm cũng không hỏi tiếp nữa.
Hai người trò chuyện thêm một lúc về những chuyện thường ngày, thấy thời gian không còn sớm, Khương Văn Ngâm bèn cáo từ.
Trên đường về, cô cứ nghĩ mãi về những lời của viện trưởng Vương, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Qua mấy ngày quan sát, cô có thể cảm nhận được, thái độ của Lục Thừa Kiêu hiện tại đối với cô rõ ràng là đề phòng.
Hung dữ thì có hung dữ, nhưng cũng không đến mức độc ác.
Đặc biệt là lúc Chung Văn Tú và Khương Thiền Âm nói chuyện với anh, thái độ rõ ràng rất thân quen.
Khương Văn Ngâm rất tin tưởng mẹ và bà ngoại.
Người mà họ đã nhìn trúng, tuyệt đối không thể sai được.
Xem ra, vấn đề rất có thể là do yếu tố bên ngoài.
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của Lục Thừa Kiêu, Khương Văn Ngâm không khỏi thở dài.
Rất có thể là do anh đã sống trong môi trường bị áp bức trong thời gian dài, mới dẫn đến tính tình thay đổi lớn như vậy.
Cũng là một người đáng thương.
Lục Thừa Kiêu trên người mang đầy thương tích, còn phải chịu đựng sự đánh đập của đám lưu manh trong thôn.
Nếu không có cô giúp đỡ, anh rất có thể sẽ rơi vào cảnh ngộ rất thê thảm.
Tuổi còn trẻ, mà đã mang một thân bệnh tật.
Khương Văn Ngâm nghĩ đến thôi đã thấy chua xót.
So với Lục Thừa Kiêu, cô đã sống rất hạnh phúc rồi.
Vừa lúc hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần khuất sau đường chân trời.
Khương Văn Ngâm đạp xe về phía nhà, đón ánh hoàng hôn rực rỡ.
Trong lòng cô tràn đầy sự biết ơn đối với cuộc sống hiện tại.
*
Rạng sáng.
Khương Văn Ngâm thu dọn xong mọi thứ, tiện thể hâm nóng bát cơm canh đã cố tình làm nhiều hơn.
Dù sao thì lúc cô rời đi, thời gian bên này năm 2000 sẽ đứng yên.
Lần này, cô định ở bên đó vài ngày.
Số tiền còn lại Khương Văn Ngâm đã mua hết lương thực, mì gói,...
Bên Lục Thừa Kiêu không tiện để quá nhiều đồ, cô cứ để hết ở nhà cũ trước.
Bên này nhà rộng, chỉ có một mình cô ở, không gian rất thoải mái.
Dù sao thì đồ đạc lúc nào cũng có thể mang sang năm 1970 bên kia được, nhà cũ bên này dùng làm kho là vừa.
Khương Văn Ngâm vừa nghĩ trong lòng, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Ánh đèn điện sáng chói được thay thế bằng ánh đèn dầu leo lét.
Con trâu già đứng ở góc nhà nhai cỏ một cách yên lặng, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi xua đuổi lũ ruồi muỗi đậu trên người.
“Hình như trong thôn của bố mẹ cháu có một người tên là Lục Thừa Kiêu, viện trưởng có quen không ạ?”
Viện trưởng Vương vốn dĩ bình tĩnh, khi nghe đến cái tên Lục Thừa Kiêu thì đột nhiên sắc mặt thay đổi.
“Ngâm Ngâm, sao cháu lại quen biết Lục Thừa Kiêu!?”
Viện trưởng Vương sợ Khương Văn Ngâm không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Tên đó hung ác tày trời, bị đưa đi cải tạo rồi mà vẫn không biết hối cải, tính tình càng ngày càng méo mó, cuối cùng bước lên con đường lầm lạc.”
“Trên đường trở về Bắc Kinh anh ta đã giết rất nhiều người, cuối cùng bị bắn chết!”
Khương Văn Ngâm sợ đến mức cây kem trong tay suýt nữa thì cầm không vững.
Nhớ đến lúc mới gặp, Lục Thừa Kiêu vừa gặp đã bóp cổ cô, càng khiến cô trong nháy mắt cảm thấy cổ họng lạnh buốt.
Nghe theo những gì viện trưởng Vương nói, Lục Thừa Kiêu này rõ ràng là một phản diện chết sớm.
Cô không biết sống chết cứ thế xán lại gần anh thì thôi đi, vậy mà còn dám chiếm tiện nghi của anh, tự xưng là cô của anh.
Có thể bình an vô sự sống đến bây giờ, cô đúng là mạng lớn.
“Thôi, chúng ta đừng nói về anh ta nữa.”
“Ngâm Ngâm, cháu chỉ cần nhớ kỹ, sau này gặp lại những người có quan hệ với Lục Thừa Kiêu thì nhất định phải tránh xa ra.”
Viện trưởng Vương chuyển chủ đề, Khương Văn Ngâm cũng không hỏi tiếp nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người trò chuyện thêm một lúc về những chuyện thường ngày, thấy thời gian không còn sớm, Khương Văn Ngâm bèn cáo từ.
Trên đường về, cô cứ nghĩ mãi về những lời của viện trưởng Vương, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Qua mấy ngày quan sát, cô có thể cảm nhận được, thái độ của Lục Thừa Kiêu hiện tại đối với cô rõ ràng là đề phòng.
Hung dữ thì có hung dữ, nhưng cũng không đến mức độc ác.
Đặc biệt là lúc Chung Văn Tú và Khương Thiền Âm nói chuyện với anh, thái độ rõ ràng rất thân quen.
Khương Văn Ngâm rất tin tưởng mẹ và bà ngoại.
Người mà họ đã nhìn trúng, tuyệt đối không thể sai được.
Xem ra, vấn đề rất có thể là do yếu tố bên ngoài.
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của Lục Thừa Kiêu, Khương Văn Ngâm không khỏi thở dài.
Rất có thể là do anh đã sống trong môi trường bị áp bức trong thời gian dài, mới dẫn đến tính tình thay đổi lớn như vậy.
Cũng là một người đáng thương.
Lục Thừa Kiêu trên người mang đầy thương tích, còn phải chịu đựng sự đánh đập của đám lưu manh trong thôn.
Nếu không có cô giúp đỡ, anh rất có thể sẽ rơi vào cảnh ngộ rất thê thảm.
Tuổi còn trẻ, mà đã mang một thân bệnh tật.
Khương Văn Ngâm nghĩ đến thôi đã thấy chua xót.
So với Lục Thừa Kiêu, cô đã sống rất hạnh phúc rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa lúc hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần khuất sau đường chân trời.
Khương Văn Ngâm đạp xe về phía nhà, đón ánh hoàng hôn rực rỡ.
Trong lòng cô tràn đầy sự biết ơn đối với cuộc sống hiện tại.
*
Rạng sáng.
Khương Văn Ngâm thu dọn xong mọi thứ, tiện thể hâm nóng bát cơm canh đã cố tình làm nhiều hơn.
Dù sao thì lúc cô rời đi, thời gian bên này năm 2000 sẽ đứng yên.
Lần này, cô định ở bên đó vài ngày.
Số tiền còn lại Khương Văn Ngâm đã mua hết lương thực, mì gói,...
Bên Lục Thừa Kiêu không tiện để quá nhiều đồ, cô cứ để hết ở nhà cũ trước.
Bên này nhà rộng, chỉ có một mình cô ở, không gian rất thoải mái.
Dù sao thì đồ đạc lúc nào cũng có thể mang sang năm 1970 bên kia được, nhà cũ bên này dùng làm kho là vừa.
Khương Văn Ngâm vừa nghĩ trong lòng, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Ánh đèn điện sáng chói được thay thế bằng ánh đèn dầu leo lét.
Con trâu già đứng ở góc nhà nhai cỏ một cách yên lặng, thỉnh thoảng lại vẫy đuôi xua đuổi lũ ruồi muỗi đậu trên người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro