Nhà Cũ Thông 70, Mỹ Nhân Nhận Được Một Người Đàn Ông Thô Lỗ
Người Anh Ta, N...
2024-11-08 09:37:55
Kiếm gỗ đào của Khương Văn Ngâm còn chưa kịp đâm ra, đã bị đối phương hất chăn lên, hung hăng bóp cổ.
Quả nhiên là lệ quỷ!
Chẳng phải trong mơ cô phải sống đến ba, bốn mươi tuổi mới đi bày quán sao, giờ mới mười chín tuổi thôi đó!
Khương Văn Ngâm gần như ngạt thở, hoàn toàn không chú ý tới lúc này hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.
Không còn là căn nhà cũ của mình mà là một cái chuồng bò xa lạ.
“Ai?!”
Lục Thừa Kiêu đang sốt cao, mắt còn đang chảy máu, tầm nhìn mờ mịt cái gì cũng không nhìn rõ.
Anh nhất thời tưởng là đám người kia nửa đêm đến ám toán mình.
Bên tai truyền đến giọng nữ yếu ớt, Lục Thừa Kiêu động tác khựng lại, lúc này mới hơi buông tay.
“Khụ khụ khụ!”
Khương Văn Ngâm đột nhiên đẩy nam nhân ra, liều mạng ho khan.
Cô dùng sức hít thở lấy dưỡng khí khó khăn lắm mới có được, thấy “lệ quỷ” này không có phát cuồng nữa.
Cô nhắm mắt nhắm mũi——
Cầm kiếm gỗ đào chọc chọc chọc vào người “lệ quỷ”.
“Phật tổ phù hộ! Nam mô A Di Đà Phật! Ác quỷ thối lui! Chọc chết ngươi a a a!”
Lục Thừa Kiêu: …
Giây trước anh còn tưởng đối phương muốn lấy dao đâm mình, dù sao đây đã là chuyện thường ngày.
Bọn họ sẽ tránh chỗ hiểm yếu, miễn cho đâm chết anh.
Những kẻ bị hạ phóng “ngưu quỷ xà thần” này, chỉ xứng ở chung một chỗ với trâu ngựa.
Mắng không được cãi lại đánh không được đánh trả, nếu không sẽ bị bắt đi thẩm tra.
Thế nhưng anh đã khống chế cổ tay Khương Văn Ngâm, lại phát hiện trong tay cô cầm một cây gỗ mục.
Cô gái nhỏ còn đang hô to bồ tát phù hộ.
Lục Thừa Kiêu nhất thời không biết đây là phương thức tra tấn người mới kiểu gì.
Anh đoạt lấy kiếm gỗ đào của Khương Văn Ngâm, đẩy cô đến đầu giường, một tay nắm lấy hai tay cô giơ chân đè ép thân dưới.
Người đàn ông dùng một loại tư thế khống chế tuyệt đối áp chế Khương Văn Ngâm, không cho cô cơ hội nhúc nhích.
“Cô là ai? Làm sao vào được?”
Lục Thừa Kiêu được huấn luyện bài bản cũng không phát hiện ra Khương Văn Ngâm xuất hiện bao giờ, anh không dám buông lỏng cảnh giác.
Khương Văn Ngâm muốn tức cười:
“Các ngươi làm quỷ da mặt đều dày như vậy sao? Ngươi còn dám hỏi ta là ai?
Ta còn muốn hỏi ngươi đây! Đây đều là lần thứ hai ngươi đến nhà ta, muốn giết muốn chém tùy ngươi… Ơ?”
Lời cô còn chưa nói hết.
“Ụm bò” một tiếng bò kêu truyền đến.
Cuối cùng cũng khiến cô nhận ra chỗ không đúng.
Cái gì thế?
Sao nhà cô lại có trâu?
Mắt thích ứng với bóng tối, lúc này Khương Văn Ngâm mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh rõ ràng khác biệt.
Nhà cũ của cô tuy cũ nát nhưng cũng không đến mức độ này.
Trực tiếp biến thành nhà tranh rơm rạ thì thôi đi, ngay cả tường cũng đổ nát hơn?
Cửa sổ dán giấy còn rách mấy lỗ.
Hơn nữa, Khương Văn Ngâm hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Người đàn ông đè trên người cô, anh…
Nóng hổi.
Quỷ mà có nhiệt độ cơ thể sao?
Quả nhiên là lệ quỷ!
Chẳng phải trong mơ cô phải sống đến ba, bốn mươi tuổi mới đi bày quán sao, giờ mới mười chín tuổi thôi đó!
Khương Văn Ngâm gần như ngạt thở, hoàn toàn không chú ý tới lúc này hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.
Không còn là căn nhà cũ của mình mà là một cái chuồng bò xa lạ.
“Ai?!”
Lục Thừa Kiêu đang sốt cao, mắt còn đang chảy máu, tầm nhìn mờ mịt cái gì cũng không nhìn rõ.
Anh nhất thời tưởng là đám người kia nửa đêm đến ám toán mình.
Bên tai truyền đến giọng nữ yếu ớt, Lục Thừa Kiêu động tác khựng lại, lúc này mới hơi buông tay.
“Khụ khụ khụ!”
Khương Văn Ngâm đột nhiên đẩy nam nhân ra, liều mạng ho khan.
Cô dùng sức hít thở lấy dưỡng khí khó khăn lắm mới có được, thấy “lệ quỷ” này không có phát cuồng nữa.
Cô nhắm mắt nhắm mũi——
Cầm kiếm gỗ đào chọc chọc chọc vào người “lệ quỷ”.
“Phật tổ phù hộ! Nam mô A Di Đà Phật! Ác quỷ thối lui! Chọc chết ngươi a a a!”
Lục Thừa Kiêu: …
Giây trước anh còn tưởng đối phương muốn lấy dao đâm mình, dù sao đây đã là chuyện thường ngày.
Bọn họ sẽ tránh chỗ hiểm yếu, miễn cho đâm chết anh.
Những kẻ bị hạ phóng “ngưu quỷ xà thần” này, chỉ xứng ở chung một chỗ với trâu ngựa.
Mắng không được cãi lại đánh không được đánh trả, nếu không sẽ bị bắt đi thẩm tra.
Thế nhưng anh đã khống chế cổ tay Khương Văn Ngâm, lại phát hiện trong tay cô cầm một cây gỗ mục.
Cô gái nhỏ còn đang hô to bồ tát phù hộ.
Lục Thừa Kiêu nhất thời không biết đây là phương thức tra tấn người mới kiểu gì.
Anh đoạt lấy kiếm gỗ đào của Khương Văn Ngâm, đẩy cô đến đầu giường, một tay nắm lấy hai tay cô giơ chân đè ép thân dưới.
Người đàn ông dùng một loại tư thế khống chế tuyệt đối áp chế Khương Văn Ngâm, không cho cô cơ hội nhúc nhích.
“Cô là ai? Làm sao vào được?”
Lục Thừa Kiêu được huấn luyện bài bản cũng không phát hiện ra Khương Văn Ngâm xuất hiện bao giờ, anh không dám buông lỏng cảnh giác.
Khương Văn Ngâm muốn tức cười:
“Các ngươi làm quỷ da mặt đều dày như vậy sao? Ngươi còn dám hỏi ta là ai?
Ta còn muốn hỏi ngươi đây! Đây đều là lần thứ hai ngươi đến nhà ta, muốn giết muốn chém tùy ngươi… Ơ?”
Lời cô còn chưa nói hết.
“Ụm bò” một tiếng bò kêu truyền đến.
Cuối cùng cũng khiến cô nhận ra chỗ không đúng.
Cái gì thế?
Sao nhà cô lại có trâu?
Mắt thích ứng với bóng tối, lúc này Khương Văn Ngâm mới phát hiện hoàn cảnh xung quanh rõ ràng khác biệt.
Nhà cũ của cô tuy cũ nát nhưng cũng không đến mức độ này.
Trực tiếp biến thành nhà tranh rơm rạ thì thôi đi, ngay cả tường cũng đổ nát hơn?
Cửa sổ dán giấy còn rách mấy lỗ.
Hơn nữa, Khương Văn Ngâm hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Người đàn ông đè trên người cô, anh…
Nóng hổi.
Quỷ mà có nhiệt độ cơ thể sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro