Nha Đản Cuồng Bạo Lực Siêu Hung Dữ
Chương 2
Ái Cật Thái Thái Đích Tiểu Bàn Tử
2024-05-19 17:27:44
"Cha!”
Kiều Thất Nguyệt không nói không rằng, nhưng…
"Nha Đản, con còn khó chịu không? Nghe lời cha, đừng đi lung tung nữa nhé? Kiều phụ lau mồ hôi trên trán rồi đi tới chỗ tiểu khuê nữ, xoa xoa đầu nàng rồi nói.
Kiều Thất Nguyệt: “...” Gì vậy chứ! Không hổ là người một nhà, ngay cả động tác cũng giống hệt nhau!
"Cha! Chúng ta về nhà thôi!” Nàng vốn nghĩ mình sẽ rất khó khăn trong việc gọi "Cha”, không ngờ lại thuận miệng đến thế.
"À thì… Nha Đản ngoan, cha còn phải làm việc mà, chờ thêm mấy ngày nữa cha sẽ lên núi chơi với con nhé?” Nhìn dáng vẻ ốm yếu của tiểu khuê nữ, Kiều phụ đau lòng nói không nên lời!
"Có phải cha ngốc rồi không! Đất nhà chúng ta bị tịch thu cả rồi, lo chuyện của người khác làm gì! Cha, chẳng lẽ cha không thấy con ốm đến mức không có nổi hai lạng thịt hả? Làm cái gì mà làm, làm con khỉ ấy!” Kiều Thất Nguyệt vừa nói vừa xoay một vòng. Không thể trách nguyên chủ ích kỷ, nếu không ích kỷ chắc giờ chẳng còn cái cơ thể gầy yếu này nữa! Nàng mười hai tuổi rồi đấy!
Còn không cao bằng đứa nhỏ tám tuổi nhà khác nữa! Đến cái thân hình tám tuổi này cũng là do nguyên chủ trèo lên cây móc trứng chim, ra suối bắt cá mà ra. Tình tình mấy người tỷ tỷ người này còn yếu đuối hơn người kia, cũng gầy nhom như nhau, chớ đừng nói chi là cha mẹ! Cha của nàng quả thực là con trâu của nhà cũ.
Làm nhiều hơn bất cứ ai mà bên phía nhà cũ lại chẳng nhả ra được cọng cỏ nào, đến một câu khích lệ cũng chẳng có!
Biết rõ cách nghiền ép nhỉ! Ép cha nàng thành bánh quai chèo luôn!
Kiều phụ: “...”
Kiều Đại Nha: “...”
"Con kệ đấy, về thôi, về thôi!” Kiều Thất Nguyệt cũng chẳng thương lượng. Một tay dắt người cha số khổ của mình, một tay nắm lấy tay đại tỷ đang nghĩ vẩn vơ về nhà!
Kiều phụ và Kiều Đại Nha đều hết cách với khuê nữ/tiểu muội nhà mình! Ai trong thôn Ngật Đáp này cũng biết khuê nữ/tiểu muội nhà họ rất bướng bỉnh! Đến mười trai tráng cũng chẳng làm gì được nàng!
Điểm mấu chốt là ai nói cũng không nghe, có mười con trâu cũng không kéo nổi!
Trở lại ngôi nhà chỉ cần gió thổi qua cũng bay, Kiều Thất Nguyệt bước vào phòng cha nương lấy ba quả trứng duy nhất đi vào phòng bếp!
"Cha! Hay là cha đi khuyên tiểu muội đi?” Kiều Đại Nha há to miệng, nhìn tiểu muội bận rộn trong phòng bếp và nói.
Kiều phụ: “...” Ông không có cái gan này, đó đúng là khuê nữ của mình nhưng…
Không bao lâu sau, Kiêu Thất Nguyệt bưng trứng gà đã xào chín ra!
"Ăn cơm thôi!”
Kiều Đại Nha bất lực lấy bánh ngô và đồ ăn trong giỏ ra.
"Ăn đi!” Thấy Kiều phụ và đại tỷ đều chỉ ăn bánh ngô và rau dại, Kiều Thất Nguyệt vung đũa gắp hết trứng gà trong chén cho hai người!
Hai cha con hơi ngơ ngác, có chuyện gì với khuê nữ/tiểu muội trước nay luôn bảo vệ đồ ăn vậy? Trước kia nàng đều giữ cho mình, chẳng lẽ ngã hỏng đầu rồi sao? Còn gắp cho họ!
Kiều Thất Nguyệt không nói không rằng, nhưng…
"Nha Đản, con còn khó chịu không? Nghe lời cha, đừng đi lung tung nữa nhé? Kiều phụ lau mồ hôi trên trán rồi đi tới chỗ tiểu khuê nữ, xoa xoa đầu nàng rồi nói.
Kiều Thất Nguyệt: “...” Gì vậy chứ! Không hổ là người một nhà, ngay cả động tác cũng giống hệt nhau!
"Cha! Chúng ta về nhà thôi!” Nàng vốn nghĩ mình sẽ rất khó khăn trong việc gọi "Cha”, không ngờ lại thuận miệng đến thế.
"À thì… Nha Đản ngoan, cha còn phải làm việc mà, chờ thêm mấy ngày nữa cha sẽ lên núi chơi với con nhé?” Nhìn dáng vẻ ốm yếu của tiểu khuê nữ, Kiều phụ đau lòng nói không nên lời!
"Có phải cha ngốc rồi không! Đất nhà chúng ta bị tịch thu cả rồi, lo chuyện của người khác làm gì! Cha, chẳng lẽ cha không thấy con ốm đến mức không có nổi hai lạng thịt hả? Làm cái gì mà làm, làm con khỉ ấy!” Kiều Thất Nguyệt vừa nói vừa xoay một vòng. Không thể trách nguyên chủ ích kỷ, nếu không ích kỷ chắc giờ chẳng còn cái cơ thể gầy yếu này nữa! Nàng mười hai tuổi rồi đấy!
Còn không cao bằng đứa nhỏ tám tuổi nhà khác nữa! Đến cái thân hình tám tuổi này cũng là do nguyên chủ trèo lên cây móc trứng chim, ra suối bắt cá mà ra. Tình tình mấy người tỷ tỷ người này còn yếu đuối hơn người kia, cũng gầy nhom như nhau, chớ đừng nói chi là cha mẹ! Cha của nàng quả thực là con trâu của nhà cũ.
Làm nhiều hơn bất cứ ai mà bên phía nhà cũ lại chẳng nhả ra được cọng cỏ nào, đến một câu khích lệ cũng chẳng có!
Biết rõ cách nghiền ép nhỉ! Ép cha nàng thành bánh quai chèo luôn!
Kiều phụ: “...”
Kiều Đại Nha: “...”
"Con kệ đấy, về thôi, về thôi!” Kiều Thất Nguyệt cũng chẳng thương lượng. Một tay dắt người cha số khổ của mình, một tay nắm lấy tay đại tỷ đang nghĩ vẩn vơ về nhà!
Kiều phụ và Kiều Đại Nha đều hết cách với khuê nữ/tiểu muội nhà mình! Ai trong thôn Ngật Đáp này cũng biết khuê nữ/tiểu muội nhà họ rất bướng bỉnh! Đến mười trai tráng cũng chẳng làm gì được nàng!
Điểm mấu chốt là ai nói cũng không nghe, có mười con trâu cũng không kéo nổi!
Trở lại ngôi nhà chỉ cần gió thổi qua cũng bay, Kiều Thất Nguyệt bước vào phòng cha nương lấy ba quả trứng duy nhất đi vào phòng bếp!
"Cha! Hay là cha đi khuyên tiểu muội đi?” Kiều Đại Nha há to miệng, nhìn tiểu muội bận rộn trong phòng bếp và nói.
Kiều phụ: “...” Ông không có cái gan này, đó đúng là khuê nữ của mình nhưng…
Không bao lâu sau, Kiêu Thất Nguyệt bưng trứng gà đã xào chín ra!
"Ăn cơm thôi!”
Kiều Đại Nha bất lực lấy bánh ngô và đồ ăn trong giỏ ra.
"Ăn đi!” Thấy Kiều phụ và đại tỷ đều chỉ ăn bánh ngô và rau dại, Kiều Thất Nguyệt vung đũa gắp hết trứng gà trong chén cho hai người!
Hai cha con hơi ngơ ngác, có chuyện gì với khuê nữ/tiểu muội trước nay luôn bảo vệ đồ ăn vậy? Trước kia nàng đều giữ cho mình, chẳng lẽ ngã hỏng đầu rồi sao? Còn gắp cho họ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro