Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 16
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
Chi Chi cau mày: “Em nói anh không được kéo chăn của em.”
“Không được kéo? Không được kéo….” Lục Chi Bắc cảm thấy khẩu âm này thật quá đáng yêu, lặp đi lặp lại mấy lần: “Được được được, anh không kéo, vậy em đừng ngủ nướng nữa.”
Hiếm lắm anh ấy mới dậy sớm một hồi, cũng không thể lãng phí thời gian tốt này.
“Ngốc dưa*.” Chi Chi thấy anh tư nghe không hiểu, dùng tiếng địa phương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh đi ra ngoài trước đi, em muốn mặc quần áo.”
*Ngốc dưa: đồ ngốc
“Em đang mặc áo ngủ mà, sợ cái gì?” Ngoài miệng Lục Chi Bắc nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, còn tri kỷ mà đóng cửa lại: “Nhanh lên nha, anh ở dưới lầu chờ em.”
Chi Chi nhấp miệng, tức giận nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sao mỗi lần gặp anh tư cô đều bị phá công vậy? Thật phiền phức.
Cô bé gục xuống bả vai thở dài, lại sờ sờ cái mông, may mà cái đuôi không biến ra, nếu không anh tư đã phát hiện bí mật của cô bé.
Chi Chi rời giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo, gấp gọn chăn màn xong mới đi xuống dưới lầu.
Lúc này đã gần 10 giờ, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời nghiêng nghiêng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất bằng thủy tinh sạch sẽ, làm cho toàn bộ phòng khách sáng trưng.
“Con heo lười xuống dưới rồi sao?” Lục Chi Bắc dựa vào ghế sô pha thoải mái rộng rãi, trong tay đang cầm điện thoại chơi.
Ông Lục đang ngồi trên xe lăn xem nhẹ cháu trai luôn muốn tìm đánh, cười tủm tỉm nhìn Chi Chi: “Chi Chi, ngủ có ngon không?”
“Ngủ ngon.” Chi Chi cũng lễ phép hỏi ông nội: “Còn ông nội thì sao?”
Ông Lục gật gật đầu: “Ông nội cũng ngủ rất tốt?”
Chi Chi xem xét tướng mạo của ông nội, trạng thái tinh thần xác thật tốt hơn ngày hôm qua một chút, khóe miệng hơi hơi giương lên, giúp được mọi người là tốt rồi.
“Anh cũng ngủ rất khác, ngày thường thức đêm ngủ không dậy nổi, hôm nay dậy sớm, rất có tinh thần.” Lục Chi Bắc như kể chuyện lạ mà dặn dò Chi Chi: “Em cũng phải ngủ sớm dậy sớm, đừng làm con heo lười.”
Đâu phải ngày nào cô bé cũng ngủ nướng, Chi Chi yên lặng rời tầm mắt nhìn về bốn phía: “Mấy người anh cả đâu?”
Lục Chi Bắc vừa chơi game vừa trả lời: “Bọn họ đi ra ngoài làm việc kiếm tiền từ rất sớm rồi, đầu giống con heo lười nào đó, ngủ đến giữa trưa mới dậy.”
“…” Chi Chi nhìn Lục Chi Bắc bằng con mắt chứa đầy sự khinh bỉ: “Anh cũng không đi làm việc.”
“Anh vừa mới làm việc xong.” Lục Chi Bắc là sinh viên năm hai của học viện điện ảnh, gần đây đang trong thời gian nghỉ hè, hai ngày trước anh ấy vừa quay chụp xong vai phụ của một bộ phim điện ảnh và hai chương trình tạp kỹ, thừa dịp Chi Chi về nhà nên tự cho mình hai ngày nghỉ, cũng không phải là không có việc làm.
Vậy cả nhà chỉ có một mình cô bé không có công việc làm sao?
Chi Chi nhíu mày, cô bé cũng muốn ra ngoài làm việc kiếm tiền.
Lục Chi Bắc buông điện thoại xuống, giơ tay xoa nhẹ đau của Chi Chi đang trầm tư: “Ở nhà chờ đợi rất nhàm chán có phải không? Có muốn ra ngoài chơi không?”
Chi Chi ngửa đầu nhìn anh: “Đi đâu?”
“Đi ăn lẩu đi, ăn xong lại đi công viên chơi.” Lục Chi Bắc đang rất thèm ăn lẩu, vừa lúc hôm nay có lý do ra ngoài, ăn xong rồi lại đến công viên đang rất nổi tiếng gần đây chơi một buổi trưa, con nít hẳn là rất thích.
“Không được kéo? Không được kéo….” Lục Chi Bắc cảm thấy khẩu âm này thật quá đáng yêu, lặp đi lặp lại mấy lần: “Được được được, anh không kéo, vậy em đừng ngủ nướng nữa.”
Hiếm lắm anh ấy mới dậy sớm một hồi, cũng không thể lãng phí thời gian tốt này.
“Ngốc dưa*.” Chi Chi thấy anh tư nghe không hiểu, dùng tiếng địa phương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh đi ra ngoài trước đi, em muốn mặc quần áo.”
*Ngốc dưa: đồ ngốc
“Em đang mặc áo ngủ mà, sợ cái gì?” Ngoài miệng Lục Chi Bắc nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài, còn tri kỷ mà đóng cửa lại: “Nhanh lên nha, anh ở dưới lầu chờ em.”
Chi Chi nhấp miệng, tức giận nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sao mỗi lần gặp anh tư cô đều bị phá công vậy? Thật phiền phức.
Cô bé gục xuống bả vai thở dài, lại sờ sờ cái mông, may mà cái đuôi không biến ra, nếu không anh tư đã phát hiện bí mật của cô bé.
Chi Chi rời giường đánh răng rửa mặt, thay quần áo, gấp gọn chăn màn xong mới đi xuống dưới lầu.
Lúc này đã gần 10 giờ, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời nghiêng nghiêng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất bằng thủy tinh sạch sẽ, làm cho toàn bộ phòng khách sáng trưng.
“Con heo lười xuống dưới rồi sao?” Lục Chi Bắc dựa vào ghế sô pha thoải mái rộng rãi, trong tay đang cầm điện thoại chơi.
Ông Lục đang ngồi trên xe lăn xem nhẹ cháu trai luôn muốn tìm đánh, cười tủm tỉm nhìn Chi Chi: “Chi Chi, ngủ có ngon không?”
“Ngủ ngon.” Chi Chi cũng lễ phép hỏi ông nội: “Còn ông nội thì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Lục gật gật đầu: “Ông nội cũng ngủ rất tốt?”
Chi Chi xem xét tướng mạo của ông nội, trạng thái tinh thần xác thật tốt hơn ngày hôm qua một chút, khóe miệng hơi hơi giương lên, giúp được mọi người là tốt rồi.
“Anh cũng ngủ rất khác, ngày thường thức đêm ngủ không dậy nổi, hôm nay dậy sớm, rất có tinh thần.” Lục Chi Bắc như kể chuyện lạ mà dặn dò Chi Chi: “Em cũng phải ngủ sớm dậy sớm, đừng làm con heo lười.”
Đâu phải ngày nào cô bé cũng ngủ nướng, Chi Chi yên lặng rời tầm mắt nhìn về bốn phía: “Mấy người anh cả đâu?”
Lục Chi Bắc vừa chơi game vừa trả lời: “Bọn họ đi ra ngoài làm việc kiếm tiền từ rất sớm rồi, đầu giống con heo lười nào đó, ngủ đến giữa trưa mới dậy.”
“…” Chi Chi nhìn Lục Chi Bắc bằng con mắt chứa đầy sự khinh bỉ: “Anh cũng không đi làm việc.”
“Anh vừa mới làm việc xong.” Lục Chi Bắc là sinh viên năm hai của học viện điện ảnh, gần đây đang trong thời gian nghỉ hè, hai ngày trước anh ấy vừa quay chụp xong vai phụ của một bộ phim điện ảnh và hai chương trình tạp kỹ, thừa dịp Chi Chi về nhà nên tự cho mình hai ngày nghỉ, cũng không phải là không có việc làm.
Vậy cả nhà chỉ có một mình cô bé không có công việc làm sao?
Chi Chi nhíu mày, cô bé cũng muốn ra ngoài làm việc kiếm tiền.
Lục Chi Bắc buông điện thoại xuống, giơ tay xoa nhẹ đau của Chi Chi đang trầm tư: “Ở nhà chờ đợi rất nhàm chán có phải không? Có muốn ra ngoài chơi không?”
Chi Chi ngửa đầu nhìn anh: “Đi đâu?”
“Đi ăn lẩu đi, ăn xong lại đi công viên chơi.” Lục Chi Bắc đang rất thèm ăn lẩu, vừa lúc hôm nay có lý do ra ngoài, ăn xong rồi lại đến công viên đang rất nổi tiếng gần đây chơi một buổi trưa, con nít hẳn là rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro