Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 29
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
[Em như thế nào chính mình còn không tự biết sao?] Anh ruột Lục Chi Tây không chút nào che dấu sự ghét bỏ của mình, người có mắt đều nhìn ra được Chi Chi thông minh hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều, biết chữ là việc hết sức bình thường.
Lục Chi Bắc bị đả kích ủ rũ cụp đuôi, thì ra cả nhà chỉ có anh ấy là ngu ngốc nhất.
Lục Chi Tây cũng lười để ý Lục Chi Bắc, trực tiếp gửi tiền tiêu vặt cho Chi Chi: [Chi Chi, cho em tiền tiêu vặt này, muốn mua cái gì thì mua.]
Lục Chi Đông, Lục Chi Nam, Lục Chi Bắc cũng sôi nổi phát gửi bao lì xì cho Chi Chi: [Cho Chi Chi tiền tiêu vặt.]
Ông Lục, bác trai và bác gái cũng sôi nổi phát bao lì xì: [Chi Chi mau nhận lấy đi.]
“Ông nội, con có tiền rồi.” Chi Chi lấy thẻ ngân hàng mà ông Chương đưa ra: “Bên trong có rất nhiều tiền.”
Ông Lục cười nói: “Chi Chi có nhiều tiền như vậy, tính toán dung như thế nào?”
“Con muốn học sư phụ quyên góp ra ngoài đạt được công đức, dư lại một chút dùng để tu sửa đạo quan, thêm hương khói.” Chi Chi dừng một chút, an bài thêm một phần: “Còn để cho ông nội và các anh trai dung.”
Sao ông Lục có thể muốn đồ vật của con cháu: “Chi Chi thật có tâm, nhưng mà ông nội và các anh trai đều có tiền, không cần tiền của con đâu, số tiền này con cầm để dung đi.”
“Vậy con đi quyên hết.” Chi Chi cần công đức, cho nên sẽ không để lại nhiều tiền.
Ông Lục cảm thấy trẻ con có lòng thiện tâm là chuyện tốt: “Được, chờ buổi tối anh cả con về thì nhờ anh ấy giúp đỡ xử lý.”
Chi Chi dạ dạ hai tiếng, cầm điện thoại chờ anh cả trở về, kết cả chờ đến tối mấy người anh trai cũng không có ai trở về, cô bé chịu không nổi chỉ có thể đi ngủ trước.
Ngày hôm sau Chi Chi tỉnh lại rất sớm, thay quần áo xong xuống lầu thì thấy được Lục Chi Đông đã đổi quần áo đi làm nhưng còn chưa ra ngoài: “Anh cả giúp em với.”
Lục Chi Đông duỗi tay dắt cô bé xuống lầu: “Chi Chi muốn anh giúp cái gì?”
Chi Chi đưa thẻ ngân hàng cho Lục Chi Đông: “Anh cả giúp em quyên tặng cho những người cần thiết đi.”
Lục Chi Đông nhìn tấm thẻ ngân hàng có 20 vạn: “Tiền ở đâu ra?”
“Là Chi Chi kiếm được.” Ông Lục nói lại sự tình ngày hôm qua ở nhà ông Chương một lần nữa: “Chi Chi nhà chúng ta rất lợi hại.”
“….” Đáy lòng Lục Chi Đông dâng lên một cổ kỳ quái, như thế nào mà ngay cả ông nội cũng thích xem náo nhiệt?
Ông Lục tiếp tục nói: “Con không biết đâu, Chi Chi vừa ra tay, cả người ông Chương lập tức thoải mái, ngay cả con trai của ông ấy cũng cảm thấy khá hơn nhiều.”
Lục Chi Đông nghe như là đóng phim, cảm thấy quá khoa trương: “...... Chắc chỉ là trùng hợp.”
“Sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy? Ông Chương khôn khéo như vậy, sẽ bị một đứa trẻ như Chi Chi lừa sao?” Ông Lục biết cháu trai chưa từng trải qua những việc này nên trong lúc nhất thời rất khó tin tưởng, nếu không phải ngày hôm qua ông ấy tự mình cảm thụ, ông cũng rất khó tin tưởng cháu gái có bản lĩnh lớn như vậy.
Nhưng mà cũng không nóng nảy, sớm hay muộn gì cũng sẽ trải qua, ông Lục không tiếp tục nói nữa, chỉ là làm cháu trai hỗ trợ xử lý một chút: “Con nhớ rõ dùng danh nghĩa của Chi Chi quyên góp ra ngoài.”
“Được ạ.” Lục Chi Đông nửa tin nửa ngờ tiếp nhận thẻ ngân hàng, “Chút nữa con muốn đi nói chuyện hợp tác cùng người khác, làm xong việc con sẽ đi xử lý.”
Ông Lục nhìn thời gian: “Vậy con nhanh chóng xuất phát đi, không xuất phát sẽ phải đến muộn.”
Lục Chi Đông xem thời gian đã 9 giờ rưỡi, chạy nhanh xoay người đi ra ngoài: “Con đi trước đây.”
Chi Chi vẫn luôn chờ ở bên cạnh nhìn về phía Lục Chi Đông vội vã rời đi, giữa mày anh ấy lộ ra nhàn nhạt hắc khí, cô bấm bấm đốt ngón tay, sau đó nôn nóng đuổi theo ra ngoài, kéo cánh tay Lục Chi Đông dặn dò: “Anh cả, hôm nay các anh không được đi cầu vượt phượng hoàng, nơi đó sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.”
Lục Chi Đông bất đắc dĩ cười cười: “Chi Chi.”
“Nhất định phải nghe em, nếu không anh cả sẽ xảy ra chuyện.” Chi Chi biết anh cả không tin cô bé biết bói toán, cho nên lặp đi lặp lại dặn dò vài lần.
“Đã biết.” Lục Chi Đông không thèm để ý gật gật đầu, sau đó liền lên xe, một đường như thường.
Chờ khi xe sắp lái vào cầu vượt, anh ấy ma xui quỷ khiến mà nhớ tới lời Chi Chi nói, chần chờ một lát sau đó nói với tài xế: “Đổi con đường khác đi.”
Lục Chi Bắc bị đả kích ủ rũ cụp đuôi, thì ra cả nhà chỉ có anh ấy là ngu ngốc nhất.
Lục Chi Tây cũng lười để ý Lục Chi Bắc, trực tiếp gửi tiền tiêu vặt cho Chi Chi: [Chi Chi, cho em tiền tiêu vặt này, muốn mua cái gì thì mua.]
Lục Chi Đông, Lục Chi Nam, Lục Chi Bắc cũng sôi nổi phát gửi bao lì xì cho Chi Chi: [Cho Chi Chi tiền tiêu vặt.]
Ông Lục, bác trai và bác gái cũng sôi nổi phát bao lì xì: [Chi Chi mau nhận lấy đi.]
“Ông nội, con có tiền rồi.” Chi Chi lấy thẻ ngân hàng mà ông Chương đưa ra: “Bên trong có rất nhiều tiền.”
Ông Lục cười nói: “Chi Chi có nhiều tiền như vậy, tính toán dung như thế nào?”
“Con muốn học sư phụ quyên góp ra ngoài đạt được công đức, dư lại một chút dùng để tu sửa đạo quan, thêm hương khói.” Chi Chi dừng một chút, an bài thêm một phần: “Còn để cho ông nội và các anh trai dung.”
Sao ông Lục có thể muốn đồ vật của con cháu: “Chi Chi thật có tâm, nhưng mà ông nội và các anh trai đều có tiền, không cần tiền của con đâu, số tiền này con cầm để dung đi.”
“Vậy con đi quyên hết.” Chi Chi cần công đức, cho nên sẽ không để lại nhiều tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Lục cảm thấy trẻ con có lòng thiện tâm là chuyện tốt: “Được, chờ buổi tối anh cả con về thì nhờ anh ấy giúp đỡ xử lý.”
Chi Chi dạ dạ hai tiếng, cầm điện thoại chờ anh cả trở về, kết cả chờ đến tối mấy người anh trai cũng không có ai trở về, cô bé chịu không nổi chỉ có thể đi ngủ trước.
Ngày hôm sau Chi Chi tỉnh lại rất sớm, thay quần áo xong xuống lầu thì thấy được Lục Chi Đông đã đổi quần áo đi làm nhưng còn chưa ra ngoài: “Anh cả giúp em với.”
Lục Chi Đông duỗi tay dắt cô bé xuống lầu: “Chi Chi muốn anh giúp cái gì?”
Chi Chi đưa thẻ ngân hàng cho Lục Chi Đông: “Anh cả giúp em quyên tặng cho những người cần thiết đi.”
Lục Chi Đông nhìn tấm thẻ ngân hàng có 20 vạn: “Tiền ở đâu ra?”
“Là Chi Chi kiếm được.” Ông Lục nói lại sự tình ngày hôm qua ở nhà ông Chương một lần nữa: “Chi Chi nhà chúng ta rất lợi hại.”
“….” Đáy lòng Lục Chi Đông dâng lên một cổ kỳ quái, như thế nào mà ngay cả ông nội cũng thích xem náo nhiệt?
Ông Lục tiếp tục nói: “Con không biết đâu, Chi Chi vừa ra tay, cả người ông Chương lập tức thoải mái, ngay cả con trai của ông ấy cũng cảm thấy khá hơn nhiều.”
Lục Chi Đông nghe như là đóng phim, cảm thấy quá khoa trương: “...... Chắc chỉ là trùng hợp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy? Ông Chương khôn khéo như vậy, sẽ bị một đứa trẻ như Chi Chi lừa sao?” Ông Lục biết cháu trai chưa từng trải qua những việc này nên trong lúc nhất thời rất khó tin tưởng, nếu không phải ngày hôm qua ông ấy tự mình cảm thụ, ông cũng rất khó tin tưởng cháu gái có bản lĩnh lớn như vậy.
Nhưng mà cũng không nóng nảy, sớm hay muộn gì cũng sẽ trải qua, ông Lục không tiếp tục nói nữa, chỉ là làm cháu trai hỗ trợ xử lý một chút: “Con nhớ rõ dùng danh nghĩa của Chi Chi quyên góp ra ngoài.”
“Được ạ.” Lục Chi Đông nửa tin nửa ngờ tiếp nhận thẻ ngân hàng, “Chút nữa con muốn đi nói chuyện hợp tác cùng người khác, làm xong việc con sẽ đi xử lý.”
Ông Lục nhìn thời gian: “Vậy con nhanh chóng xuất phát đi, không xuất phát sẽ phải đến muộn.”
Lục Chi Đông xem thời gian đã 9 giờ rưỡi, chạy nhanh xoay người đi ra ngoài: “Con đi trước đây.”
Chi Chi vẫn luôn chờ ở bên cạnh nhìn về phía Lục Chi Đông vội vã rời đi, giữa mày anh ấy lộ ra nhàn nhạt hắc khí, cô bấm bấm đốt ngón tay, sau đó nôn nóng đuổi theo ra ngoài, kéo cánh tay Lục Chi Đông dặn dò: “Anh cả, hôm nay các anh không được đi cầu vượt phượng hoàng, nơi đó sẽ xảy ra tai nạn xe cộ.”
Lục Chi Đông bất đắc dĩ cười cười: “Chi Chi.”
“Nhất định phải nghe em, nếu không anh cả sẽ xảy ra chuyện.” Chi Chi biết anh cả không tin cô bé biết bói toán, cho nên lặp đi lặp lại dặn dò vài lần.
“Đã biết.” Lục Chi Đông không thèm để ý gật gật đầu, sau đó liền lên xe, một đường như thường.
Chờ khi xe sắp lái vào cầu vượt, anh ấy ma xui quỷ khiến mà nhớ tới lời Chi Chi nói, chần chờ một lát sau đó nói với tài xế: “Đổi con đường khác đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro