Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 3
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
Chi Chi ừ một tiếng: “Tôi đã lấy phù chú dọa cô ta chạy rồi.”
Lý Đông lập tức hỏi: “Anh có thể mua một tấm bùa chú sao?”
Không đợi Chi Chi trả lời, nam sinh đeo mắt kính khịt mũi coi thường: “Cậu tin thật sao Lý Đông? Bạn nhỏ này không nên đi tuyên truyền phong kiến mê tín nha, cẩn thận cảnh sát bắt em đi giáo dục.”
Ngu ngốc.
Chi Chi chửi thầm một tiếng rồi thu hồi tầm mắt, lười không thèm để ý tới mấy người này nữa, mấy tấm phù chú đó là của sư phụ cho cô bé, cô bé mới không bán cho bọn họ đâu.
Nghĩ đến sư phụ đã qua đời, đuôi mắt của Chi Chi lại chậm rãi nổi lên mạt ửng đỏ nhạt nhạt, cô bé khó chịu hít hít cái mũi, trong lòng yên lặng niệm kinh siêu độ cho sư phụ.
Chờ niệm xong mấy lần mới nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi tốt đã là 8 giờ sáng hôm sau, tàu lửa vừa vặn tới trạm, các hành khách thu thập hành lý lục tục xuống xe.
“Chi Chi, chú ôm con ra trạm được không?” Vương Tuyền đưa Chi Chi tới kinh thành sửa sang lại quần áo một cách đơn giản, sau đó vươn đôi tay về phía Chi Chi.
“Chú, con có thể tự mình đi.” Chi Chi không có thói quen thân cận quá mức với những người khác ngoài sư phụ, cô bé đã từ trên ghế dựa nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, sau đó sách túi hành lý nhỏ mà sư phụ tự tay khâu vá cho cô bé nhanh chóng đi ra ngoài, lưng thẳng thắn, áo bào xanh như ngọc bích, đặc biệt nổi bật ở trong dòng người.
Ga tàu hỏa mới sáng sớm đã rộn ràng nhốn nháo, khí vị khói đốt rất nồng, trên phố hẻm sạch sẽ ngăn nắp bày đầy những quán ăn vặt, cách rất xa cũng có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào mềm mại.
“Chi Chi có đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút cơm sáng rồi lại đi gặp người nhà của con.” Vương Tuyền chỉ vào mấy quán ăn vặt phía trước: “Con muốn ăn cái gì?”
Chi Chi ngẩng khuôn mặt tinh xảo chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở một quán bánh bao đang không ngừng tản ra mùi hương lúa mì, quán nhỏ được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, nhìn qua rất thoải mái: “Chú, ăn màn thầu.”
“Được.” Vương Tuyền mua đồ ăn rồi bảo Chi Chi ăn trước, chính mình lại bớt chút thời gian đi vào siêu thị kế bên mua bao thuốc lá.
Chi Chi gật gật đầu, an tĩnh ngồi ở trên băng ghế, cầm một cái màn thầu trắng mềm ăn chậm rãi, vừa mới ăn được hai ngụm, không biết là ai ở phía sau đụng vào cô bé một cái, khiến cho cả người cô bé ngã xuống.
Lý Đông lập tức hỏi: “Anh có thể mua một tấm bùa chú sao?”
Không đợi Chi Chi trả lời, nam sinh đeo mắt kính khịt mũi coi thường: “Cậu tin thật sao Lý Đông? Bạn nhỏ này không nên đi tuyên truyền phong kiến mê tín nha, cẩn thận cảnh sát bắt em đi giáo dục.”
Ngu ngốc.
Chi Chi chửi thầm một tiếng rồi thu hồi tầm mắt, lười không thèm để ý tới mấy người này nữa, mấy tấm phù chú đó là của sư phụ cho cô bé, cô bé mới không bán cho bọn họ đâu.
Nghĩ đến sư phụ đã qua đời, đuôi mắt của Chi Chi lại chậm rãi nổi lên mạt ửng đỏ nhạt nhạt, cô bé khó chịu hít hít cái mũi, trong lòng yên lặng niệm kinh siêu độ cho sư phụ.
Chờ niệm xong mấy lần mới nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi tốt đã là 8 giờ sáng hôm sau, tàu lửa vừa vặn tới trạm, các hành khách thu thập hành lý lục tục xuống xe.
“Chi Chi, chú ôm con ra trạm được không?” Vương Tuyền đưa Chi Chi tới kinh thành sửa sang lại quần áo một cách đơn giản, sau đó vươn đôi tay về phía Chi Chi.
“Chú, con có thể tự mình đi.” Chi Chi không có thói quen thân cận quá mức với những người khác ngoài sư phụ, cô bé đã từ trên ghế dựa nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, sau đó sách túi hành lý nhỏ mà sư phụ tự tay khâu vá cho cô bé nhanh chóng đi ra ngoài, lưng thẳng thắn, áo bào xanh như ngọc bích, đặc biệt nổi bật ở trong dòng người.
Ga tàu hỏa mới sáng sớm đã rộn ràng nhốn nháo, khí vị khói đốt rất nồng, trên phố hẻm sạch sẽ ngăn nắp bày đầy những quán ăn vặt, cách rất xa cũng có thể ngửi được mùi hương ngọt ngào mềm mại.
“Chi Chi có đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút cơm sáng rồi lại đi gặp người nhà của con.” Vương Tuyền chỉ vào mấy quán ăn vặt phía trước: “Con muốn ăn cái gì?”
Chi Chi ngẩng khuôn mặt tinh xảo chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở một quán bánh bao đang không ngừng tản ra mùi hương lúa mì, quán nhỏ được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, nhìn qua rất thoải mái: “Chú, ăn màn thầu.”
“Được.” Vương Tuyền mua đồ ăn rồi bảo Chi Chi ăn trước, chính mình lại bớt chút thời gian đi vào siêu thị kế bên mua bao thuốc lá.
Chi Chi gật gật đầu, an tĩnh ngồi ở trên băng ghế, cầm một cái màn thầu trắng mềm ăn chậm rãi, vừa mới ăn được hai ngụm, không biết là ai ở phía sau đụng vào cô bé một cái, khiến cho cả người cô bé ngã xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro