Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 32
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
Rất nhanh Chi Chi đưa ra đáp án bà ấy mong muốn: “Năm nay không được, sang năm thì được.”
“Vậy thật đúng là tốt quá, có cơ hội là được.” Bác gái cao hứng đến không khép miệng được, hận không thể hiện tại liền lập tức về nhà bày ba bàn tiệc lớn.
“Tiền đề là phải nỗ lực, không nỗ lực vận mệnh cũng sẽ thay đổi.” Ông Lục ở bên cạnh giúp Chi Chi nói trọn lời nói, miễn cho về sau không thi đậu lại trách Chi Chi.
“Tôi hiểu được mà.” Bác gái đáy lòng hiểu rõ: “Năm nay thằng bé vừa mới bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị không đầy đủ, trong lòng tôi cũng nghĩ là thi không đậu, trở về tôi sẽ nhắc nhở thằng bé chuẩn bị cho thật chu đáo, sang năm đã chuẩn bị đầy đủ nhất định sẽ một bước thành công.”
Chi Chi gật gật đầu, là cách nói này.
Ba người trước tính rất nhanh, vài phút đã kết thúc, chờ sau khi bọn họ tránh ra, cũng không có ai lại qua đây, rốt cuộc 1000 tệ vẫn là rất đắt, không có việc gì quan trọng cũng không muốn lãng phí số tiền tiền.
Chi Chi nâng ly nước in mèo nhỏ màu hồng, mồm to uống nước, thường thường dùng ánh mắt nhìn về phía bốn phía, tìm kiếm người có duyên hôm nay.
Người chung quanh nhìn cô bé lộc cộc lộc cộc uống nước, rõ ràng còn rất đáng yêu, sao lúc đoán mệnh cho người khác lại có một loại cảm giác cao thâm như đại lão bám vào người?
Chi Chi không biết ý tưởng của mọi người, nâng ly nước uống xong rồi, mới vừa buông cái ly thì đã có một người có duyên đi về phía cô bé.
“Cuối cùng cô cũng tới, thiếu chút nữa tôi đã cho rằng cô không tới kịp.” Bà cụ xách theo giỏ rau chỉ vào Chi Chi, “Chính là cô bé này, đừng nhìn cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng xem rất chuẩn.”
Người chạy tới chính là một phụ nữ trung niên ít hơn bà cụ vài tuổi, ước chừng 50 tuổi, bà ấy thở hồng hộc mà đi tới, dựa vào cục đá bên cạnh Chi Chi ngồi xuống, “Tiểu đại sư.”
Chi Chi căng thẳng sống lưng, nỗ lực giả bộ thành bộ dáng dày dặn kinh nghiệm: “Bà muốn tính cái gì?”
Người phụ nữ trung niên tên Lý Xuân Mai, bà ấy lau mồ hôi, “Tôi muốn tính xem con gái của tôi ở nơi nào?”
“20 năm trước, tôi sinh hạ một đứa con gái, đại khái khi con bé hơn hai tháng, mẹ chồng của tôi đưa con bé đi ra ngoài chích ngừa, trên đường đi nhà vệ sinh, chờ bà ấy ra ngoài thì đứa bé đã không thấy tăm hơi.”
“Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, con gái của tôi đã không thấy tăm hơi.” Lý Xuân Mai nhắc tới sự việc 20 năm trước, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình xúc động: “Chúng tôi đã báo cảnh sát, tìm kiếm đã lâu, nhưng mà vẫn luôn không có manh mối.”
Bởi vì con bé còn quá nhỏ, cảnh sát nói hy vọng xa vời, trừ phi con gái bà ấy biết chân tướng chủ động tìm kiếm, nếu không rất khó tìm được, bà ấy biết hy vọng xa vời, nhưng vẫn không muốn từ bỏ.
Lúc trước cũng đi tìm thầy bói, chỉ nói là còn sống, những manh mối khác đều không có, hai ngày trước nghe hàng xóm nói đến việc có một đứa bé nói ông chủ quán đoán mệnh sẽ gặp huyết quang tai ương, bà ấy lại bốc cháy lên một tia hy vọng, vạn nhất tiểu đại sư này có thể giúp bà ấy tìm được con gái thì sao?
Hai mắt Lý Xuân Mai đẫm lệ nhìn Chi Chi, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin: “Tiểu đại sư, ngài có thể giúp tôi tính xem con bé còn sống sao?”
Chi Chi không có ba mẹ nhìn bà ấy khóc lên, đáy lòng ẩn ẩn có chút khó chịu, cũng có chút muốn khóc, cô bé xoa xoa hốc mắt phiếm hồng, đáy lòng chua xót gật gật đầu.
“Bà đừng khóc, con tính giúp bà.” Chi Chi ngữ khí mềm mại trấn an Lý Xuân Mai, sau đó nhìn nhìn ảnh chụp mà bà ấy cung cấp cùng với sinh thần bát tự, “Cô ấy vẫn còn sống.”
Lý Xuân Mai vội vàng dò hỏi: “Thật sự? Vậy ngài biết con bé ở nơi nào không?”
Chi Chi lại nỗ lực bấm đốt ngón tay một phen, “Kỳ thật bà đã gặp qua cô ấy.”
“Cái gì? Tôi đã gặp qua?” Lý Xuân Mai vội vàng hỏi là ai.
Chi Chi nhắc nhở bà ấy: “Địa phương công tác của bà có phải có một cô gái có đôi mắt tròn hay không?”
Mấy năm nay Lý Xuân Mai đều làm công tác vệ sinh ở office building, gần nhất ở tầng 18 mới tới một cô gái trẻ, đôi mắt tròn tròn, lúc cười rộ lên đặc biệt ngọt ngào: “Là con bé?”
Khó trách khi bà ấy nhìn cô lại cảm thấy rất thân thiết, thì ra đó là con gái của bài.
“Vậy thật đúng là tốt quá, có cơ hội là được.” Bác gái cao hứng đến không khép miệng được, hận không thể hiện tại liền lập tức về nhà bày ba bàn tiệc lớn.
“Tiền đề là phải nỗ lực, không nỗ lực vận mệnh cũng sẽ thay đổi.” Ông Lục ở bên cạnh giúp Chi Chi nói trọn lời nói, miễn cho về sau không thi đậu lại trách Chi Chi.
“Tôi hiểu được mà.” Bác gái đáy lòng hiểu rõ: “Năm nay thằng bé vừa mới bắt đầu chuẩn bị, chuẩn bị không đầy đủ, trong lòng tôi cũng nghĩ là thi không đậu, trở về tôi sẽ nhắc nhở thằng bé chuẩn bị cho thật chu đáo, sang năm đã chuẩn bị đầy đủ nhất định sẽ một bước thành công.”
Chi Chi gật gật đầu, là cách nói này.
Ba người trước tính rất nhanh, vài phút đã kết thúc, chờ sau khi bọn họ tránh ra, cũng không có ai lại qua đây, rốt cuộc 1000 tệ vẫn là rất đắt, không có việc gì quan trọng cũng không muốn lãng phí số tiền tiền.
Chi Chi nâng ly nước in mèo nhỏ màu hồng, mồm to uống nước, thường thường dùng ánh mắt nhìn về phía bốn phía, tìm kiếm người có duyên hôm nay.
Người chung quanh nhìn cô bé lộc cộc lộc cộc uống nước, rõ ràng còn rất đáng yêu, sao lúc đoán mệnh cho người khác lại có một loại cảm giác cao thâm như đại lão bám vào người?
Chi Chi không biết ý tưởng của mọi người, nâng ly nước uống xong rồi, mới vừa buông cái ly thì đã có một người có duyên đi về phía cô bé.
“Cuối cùng cô cũng tới, thiếu chút nữa tôi đã cho rằng cô không tới kịp.” Bà cụ xách theo giỏ rau chỉ vào Chi Chi, “Chính là cô bé này, đừng nhìn cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng xem rất chuẩn.”
Người chạy tới chính là một phụ nữ trung niên ít hơn bà cụ vài tuổi, ước chừng 50 tuổi, bà ấy thở hồng hộc mà đi tới, dựa vào cục đá bên cạnh Chi Chi ngồi xuống, “Tiểu đại sư.”
Chi Chi căng thẳng sống lưng, nỗ lực giả bộ thành bộ dáng dày dặn kinh nghiệm: “Bà muốn tính cái gì?”
Người phụ nữ trung niên tên Lý Xuân Mai, bà ấy lau mồ hôi, “Tôi muốn tính xem con gái của tôi ở nơi nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“20 năm trước, tôi sinh hạ một đứa con gái, đại khái khi con bé hơn hai tháng, mẹ chồng của tôi đưa con bé đi ra ngoài chích ngừa, trên đường đi nhà vệ sinh, chờ bà ấy ra ngoài thì đứa bé đã không thấy tăm hơi.”
“Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, con gái của tôi đã không thấy tăm hơi.” Lý Xuân Mai nhắc tới sự việc 20 năm trước, trên mặt không khỏi lộ ra biểu tình xúc động: “Chúng tôi đã báo cảnh sát, tìm kiếm đã lâu, nhưng mà vẫn luôn không có manh mối.”
Bởi vì con bé còn quá nhỏ, cảnh sát nói hy vọng xa vời, trừ phi con gái bà ấy biết chân tướng chủ động tìm kiếm, nếu không rất khó tìm được, bà ấy biết hy vọng xa vời, nhưng vẫn không muốn từ bỏ.
Lúc trước cũng đi tìm thầy bói, chỉ nói là còn sống, những manh mối khác đều không có, hai ngày trước nghe hàng xóm nói đến việc có một đứa bé nói ông chủ quán đoán mệnh sẽ gặp huyết quang tai ương, bà ấy lại bốc cháy lên một tia hy vọng, vạn nhất tiểu đại sư này có thể giúp bà ấy tìm được con gái thì sao?
Hai mắt Lý Xuân Mai đẫm lệ nhìn Chi Chi, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin: “Tiểu đại sư, ngài có thể giúp tôi tính xem con bé còn sống sao?”
Chi Chi không có ba mẹ nhìn bà ấy khóc lên, đáy lòng ẩn ẩn có chút khó chịu, cũng có chút muốn khóc, cô bé xoa xoa hốc mắt phiếm hồng, đáy lòng chua xót gật gật đầu.
“Bà đừng khóc, con tính giúp bà.” Chi Chi ngữ khí mềm mại trấn an Lý Xuân Mai, sau đó nhìn nhìn ảnh chụp mà bà ấy cung cấp cùng với sinh thần bát tự, “Cô ấy vẫn còn sống.”
Lý Xuân Mai vội vàng dò hỏi: “Thật sự? Vậy ngài biết con bé ở nơi nào không?”
Chi Chi lại nỗ lực bấm đốt ngón tay một phen, “Kỳ thật bà đã gặp qua cô ấy.”
“Cái gì? Tôi đã gặp qua?” Lý Xuân Mai vội vàng hỏi là ai.
Chi Chi nhắc nhở bà ấy: “Địa phương công tác của bà có phải có một cô gái có đôi mắt tròn hay không?”
Mấy năm nay Lý Xuân Mai đều làm công tác vệ sinh ở office building, gần nhất ở tầng 18 mới tới một cô gái trẻ, đôi mắt tròn tròn, lúc cười rộ lên đặc biệt ngọt ngào: “Là con bé?”
Khó trách khi bà ấy nhìn cô lại cảm thấy rất thân thiết, thì ra đó là con gái của bài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro