Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 34
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
“Tôi cũng vậy, trong nhà có thứ gì cần sửa chữa tôi cũng sẽ gọi bạn bè tới trước, mở cửa nhìn chằm chằm người đó sửa đồ vật.”
Mọi người sôi nổi nghị luận, Chi Chi lại dọn quán chuẩn bị về nhà.
Trước khi rời đi còn có bà cụ hỏi Chi Chi khi nào lại đến công viên bày quán đoán mệnh, các bà không xem bói cũng có thể nhìn xem náo nhiệt, nghe bát quái một chút cũng hay.
“Nếu có rảnh con sẽ tới, chúng ta có duyên gặp lại.” Chi Chi còn phải vẽ bùa còn phải luyện công, hơn nữa cô bé tuổi còn nhỏ, cần phải có người đi cùng mới có thể ra cửa, không phải mỗi ngày người trong nhà đều có thời gian bồi cô bé ra ngoài.
Những bác gái vây xem có chút thất vọng, nhưng mà ngẫm lại cũng thực bình thường, đại sư đều rất thần bí, sao có thể mỗi ngày tới đây bày quán đoán mệnh? Sai khi mọi người tự mình công lược dưới đáy lòng, cũng liền không hề nói thêm cái gì, chỉ là quen biết với nhau ước định về sau ai thấy tiểu đại sư liền ở trong group hét to một tiếng.
Thu quán, ông nội thấy đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, liền mang theo Chi Chi đi nhà ăn ở gần đó ăn cơm, ăn cơm trưa xong ở phòng nghỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, khôi phục tinh thần, ông nội hỏi cô bé có muốn đi công viên ngồi thuyền du hồ xem hoa sen, xem thiên nga hay không?
Chi Chi lắc đầu: “Trong hồ có âm khí trọng, thân thể ông nội không tốt, đừng đi.”
“......” Ông Lục ngẫm lại cũng là: “Kia có nghĩ đi dạo phố?”
Bên cạnh có một trung tâm thương mại, bên trong hẳn là có rất nhiều đồ vật mà trẻ con thích.
“Nhưng mà anh cả đã mua cho con rất nhiều.” Quanh năm suốt tháng mặc mấy bộ đạo bào nên Chi Chi không có hứng thú quá lớn đối với quần áo xinh đẹp .
Thấy Chi Chi đều không thích, Ông Lục thật sầu, cháu gái yêu thích không giống với nhữn đứa trẻ bình thường, ông hoàn toàn không biết phải dỗ cô bé như thế nào: “Vậy Chi Chi muốn chơi cái gì? Ông nội đi cùng với con.”
Chi Chi thấy ông nội tựa hồ rất muốn dẫn cô bé đi chơi, không muốn làm ông nội thất vọng, cô bé nhấp khóe miệng: “Ông nội, chúng ta đi uống trà sữa đi? Trà sữa lần trước anh tư mua uống rất ngon.”
“Vậy chúng ta đi mua.” Ông Lục nắm tay Chi Chi tới trung tâm thương mại gần đó mua trà sữa, một người một ly trà sữa caramel ngồi uống ở trên ghế .
Chi Chi ôm trà sữa, hút trân châu mềm mại núng nính ở bên trong giống như một con hamster nhỏ, quai hàm phình phình, trên khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay tràn ngập vừa lòng.
Ông Lục cũng nếm nếm theo cô bé, bên trong có sữa bò, caramel, lá trà thanh hương, ba loại hương vị hỗn hợp vào cùng nhau kỳ kỳ quái quái, ông không thích lắm.
Xem ra vẫn là cháu trai út tính tình phóng khoáng mới có thể chơi cùng Chi Chi, quay lại làm Chi Bắc nghỉ dài hạn, tận lực ở nhà chơi cùng Chi Chi.
Chi Chi còn không biết tính toán của ông nội, ôm trà sữa không ngừng uống, một đôi mắt long lanh thường thường đánh giá những cửa hàng trên đường phố, nồng đậm hơi thở pháo hoa, nơi chốn đều là quốc thái bình an, cô bé có một chút thích cuộc sống dưới chân núi.
Chờ uống trà sữa xong, Chi Chi dưới sự làm bạn của ông nội lại đi xung quanh dạo qua một vòng, còn đi cửa hàng hương khói mua một ít giấy mực chu sa cần thiết để vẽ bùa.
Mua đủ xong mới lái xe về nhà, về đến nhà đã là 6 giờ tối, lúc này Lục Chi Đông và Lục Chi Bắc đã về đến nhà.
Chi Chi vừa vào nhà đã gặp phải ánh mắt u oán của Lục Chi Bắc: “Tiểu Chi Chi, cuối cùng em cũng trở về, anh chờ em đến hoa đều héo rồi, buổi chiều hai người đi đâu vậy?”
“Ông nội dắt em đi uống trà sữa.” Chi Chi đi đến bên cạnh sô pha, nhón chân bò lên trên sô pha ngồi, thoạt nhìn rất văn tĩnh.
Lục Chi Bắc nhìn Chi Chi rất là u oán: “Uống trà sữa cũng không gọi anh.”
Chi Chi không hiểu logic của anh tư lắm: “Anh đâu có ở nhà.”
Anh đều không có ở nhà, gọi anh như thế nào?
“Anh không ở nhà cũng phải gọi anh.” Lục Chi Bắc duỗi tay ôm lấy Chi Chi, gầy gầy mềm mại, ôm vừa vặn thích hợp: “Ngày hôm qua anh không có ở nhà, Chi Chi có nhớ anh không?”
“......” Chi Chi không thoải mái mà đẩy anh tư ngu ngốc ra, quay đầu nhìn về phía anh cả đang ngồi ngẩn người ở một góc: “Anh cả? Hôm nay không thuận lợi sao?”
“Thuận lợi.” Lục Chi Đông lấy lại tinh thần, nhìn về phía Chi Chi cười cười, “Hôm nay giống với lời Chi Chi nói, hết thảy đều phi thường thuận lợi.”
Mọi người sôi nổi nghị luận, Chi Chi lại dọn quán chuẩn bị về nhà.
Trước khi rời đi còn có bà cụ hỏi Chi Chi khi nào lại đến công viên bày quán đoán mệnh, các bà không xem bói cũng có thể nhìn xem náo nhiệt, nghe bát quái một chút cũng hay.
“Nếu có rảnh con sẽ tới, chúng ta có duyên gặp lại.” Chi Chi còn phải vẽ bùa còn phải luyện công, hơn nữa cô bé tuổi còn nhỏ, cần phải có người đi cùng mới có thể ra cửa, không phải mỗi ngày người trong nhà đều có thời gian bồi cô bé ra ngoài.
Những bác gái vây xem có chút thất vọng, nhưng mà ngẫm lại cũng thực bình thường, đại sư đều rất thần bí, sao có thể mỗi ngày tới đây bày quán đoán mệnh? Sai khi mọi người tự mình công lược dưới đáy lòng, cũng liền không hề nói thêm cái gì, chỉ là quen biết với nhau ước định về sau ai thấy tiểu đại sư liền ở trong group hét to một tiếng.
Thu quán, ông nội thấy đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, liền mang theo Chi Chi đi nhà ăn ở gần đó ăn cơm, ăn cơm trưa xong ở phòng nghỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, khôi phục tinh thần, ông nội hỏi cô bé có muốn đi công viên ngồi thuyền du hồ xem hoa sen, xem thiên nga hay không?
Chi Chi lắc đầu: “Trong hồ có âm khí trọng, thân thể ông nội không tốt, đừng đi.”
“......” Ông Lục ngẫm lại cũng là: “Kia có nghĩ đi dạo phố?”
Bên cạnh có một trung tâm thương mại, bên trong hẳn là có rất nhiều đồ vật mà trẻ con thích.
“Nhưng mà anh cả đã mua cho con rất nhiều.” Quanh năm suốt tháng mặc mấy bộ đạo bào nên Chi Chi không có hứng thú quá lớn đối với quần áo xinh đẹp .
Thấy Chi Chi đều không thích, Ông Lục thật sầu, cháu gái yêu thích không giống với nhữn đứa trẻ bình thường, ông hoàn toàn không biết phải dỗ cô bé như thế nào: “Vậy Chi Chi muốn chơi cái gì? Ông nội đi cùng với con.”
Chi Chi thấy ông nội tựa hồ rất muốn dẫn cô bé đi chơi, không muốn làm ông nội thất vọng, cô bé nhấp khóe miệng: “Ông nội, chúng ta đi uống trà sữa đi? Trà sữa lần trước anh tư mua uống rất ngon.”
“Vậy chúng ta đi mua.” Ông Lục nắm tay Chi Chi tới trung tâm thương mại gần đó mua trà sữa, một người một ly trà sữa caramel ngồi uống ở trên ghế .
Chi Chi ôm trà sữa, hút trân châu mềm mại núng nính ở bên trong giống như một con hamster nhỏ, quai hàm phình phình, trên khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay tràn ngập vừa lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Lục cũng nếm nếm theo cô bé, bên trong có sữa bò, caramel, lá trà thanh hương, ba loại hương vị hỗn hợp vào cùng nhau kỳ kỳ quái quái, ông không thích lắm.
Xem ra vẫn là cháu trai út tính tình phóng khoáng mới có thể chơi cùng Chi Chi, quay lại làm Chi Bắc nghỉ dài hạn, tận lực ở nhà chơi cùng Chi Chi.
Chi Chi còn không biết tính toán của ông nội, ôm trà sữa không ngừng uống, một đôi mắt long lanh thường thường đánh giá những cửa hàng trên đường phố, nồng đậm hơi thở pháo hoa, nơi chốn đều là quốc thái bình an, cô bé có một chút thích cuộc sống dưới chân núi.
Chờ uống trà sữa xong, Chi Chi dưới sự làm bạn của ông nội lại đi xung quanh dạo qua một vòng, còn đi cửa hàng hương khói mua một ít giấy mực chu sa cần thiết để vẽ bùa.
Mua đủ xong mới lái xe về nhà, về đến nhà đã là 6 giờ tối, lúc này Lục Chi Đông và Lục Chi Bắc đã về đến nhà.
Chi Chi vừa vào nhà đã gặp phải ánh mắt u oán của Lục Chi Bắc: “Tiểu Chi Chi, cuối cùng em cũng trở về, anh chờ em đến hoa đều héo rồi, buổi chiều hai người đi đâu vậy?”
“Ông nội dắt em đi uống trà sữa.” Chi Chi đi đến bên cạnh sô pha, nhón chân bò lên trên sô pha ngồi, thoạt nhìn rất văn tĩnh.
Lục Chi Bắc nhìn Chi Chi rất là u oán: “Uống trà sữa cũng không gọi anh.”
Chi Chi không hiểu logic của anh tư lắm: “Anh đâu có ở nhà.”
Anh đều không có ở nhà, gọi anh như thế nào?
“Anh không ở nhà cũng phải gọi anh.” Lục Chi Bắc duỗi tay ôm lấy Chi Chi, gầy gầy mềm mại, ôm vừa vặn thích hợp: “Ngày hôm qua anh không có ở nhà, Chi Chi có nhớ anh không?”
“......” Chi Chi không thoải mái mà đẩy anh tư ngu ngốc ra, quay đầu nhìn về phía anh cả đang ngồi ngẩn người ở một góc: “Anh cả? Hôm nay không thuận lợi sao?”
“Thuận lợi.” Lục Chi Đông lấy lại tinh thần, nhìn về phía Chi Chi cười cười, “Hôm nay giống với lời Chi Chi nói, hết thảy đều phi thường thuận lợi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro