Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 8
Phán Tinh Tinh
2024-08-17 09:11:14
Chi Chi ở trên núi cùng sư phụ, mà vợ chồng Vương Tuyền ở một thôn nhỏ ngay dưới chân núi, bởi vì sư phụ của cô bé đã từng cứu con trai anh ấy, hơn nữa vợ của Vương Tuyền là Trương Thanh Tú cũng là cán bộ trong thôn, cho nên thường ngày hai vợ chồng rất hay chăm sóc Chi Chi.
Mấy ngày trước sư phụ Chi Chi bỗng nhiên qua đời, Trương Thanh Tú vốn định nhận nuôi Chi Chi, nhưng sư phụ của Chi Chi để lại một bức thư nói nếu ông ấy qua đời ngoài ý muốn, Chi Chi nhất định phải trở về nhà họ Lục trước tháng 7 nông lịch.
Đạo sĩ già an bài như vậy khẳng định có lý do của ông ấy, hơn nữa rất nhanh đã đến tháng 7, bởi vậy Trương Thanh Tú nhờ vả quan hệ liên lạc với nhà họ Lục, sau đó bảo chồng nhanh chóng đưa Chi Chi tới Thủ Đô, thuận tiện quen biết đường đi, quan sát xem nhà họ Lục đối xử với Chi Chi thế nào, nếu đối xử không tốt với Chi Chi, cho dù có khó khăn cỡ nào cô ấy cũng sẽ nghĩ cách mang Chi Chi đi.
Vương Tuyền quan sát thấy nhà họ Lục nhà cao cửa rộng, phong cách bày trí xa hoa cổ điển, cùng với biểu tình của mọi người khi nhìn Chi Chi, anh ấy cảm thấy sự lo lắng của vợ hoàn toàn là dư thừa.
Ông Lục vừa nghe liền hiểu rõ, đối phương cũng là vì tốt cho Chi Chi, bởi vậy ông cũng hoàn toàn không tức giận, chỉ là vất vả Chi Chi ngồi tàu hỏa cả đêm: “Ngày hôm qua cả nhà chúng tôi đều trông ngóng Chi Chi về nhà, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi nhìn thấy Chi Chi sớm một chút.”
Vương Tuyền cười cười gật đầu: “Việc tôi nên làm.”
“Mời ngồi.” Ông Lục nắm tay Chi Chi đi vào phòng khách, ngồi ở trên ghế sô pha rộng lớn thoải mái, vừa mới ngồi xuống ông đã ho khan kịch liệt, Lục Chi Đông ngồi ở bên cạnh lập tức rót nước cho ông.
Chi Chi vẫn luôn ngại ngùng nghiêng đầu nhìn ông nội đang ho khan tê tâm liệt phế, khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay lộ ra tia lo lắng, hình như ông nội bị bệnh rất nặng.
“Chi Chi đừng lo lắng, ông nội không có việc gì, chỉ là lớn tuổi rồi, dễ dàng bị cảm lạnh.” Khi ông Lục còn trẻ để lại rất nhiều gốc bệnh, mấy năm trước liên tục phải đưa tiễn vợ con rời đi, thân thể càng ngày càng kém.
Chi Chi nhìn ra được, bệnh của ông nội không nhẹ nhàng như ông nói: “Phải thật tốt.”
“Chi Chi đã trở lại, ông nội nhất định sẽ sống thật tốt.” Lục Chi Đông biết ông nội bởi vì chú ba qua đời nên mới không gượng dậy nổi, hiện giờ em họ đã trở về, hẳn là ông nội sẽ có người để tưởng niệm, người trở nên vui vẻ hơn thì bệnh mới chóng lành.
“Đúng vậy, Chi Chi đã trở về, ông nội nhất định sẽ mau chóng khỏe lại.” Ông cụ nâng tinh thần lên, cười ha hả giới thiệu cho Chi Chi đang ngồi ngại ngùng: “Chi Chi, đây là anh cả Lục Chi Đông của con, là con trai của bác cả, bác cả và bác gái đều đang ở nước ngoài, qua mấy ngày nữa mới có thể vội vùng trở về.”
“Chào Chi Chi, anh là anh cả, hoan nghênh em trở về nhà.” Lục Chi Đông đã tự mình mở công ty, tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề, ánh mắt trong trẻo lộ ra sự uy nghiêm, nghiêm nhiên có loại khí phái của gia trưởng.
Mấy ngày trước sư phụ Chi Chi bỗng nhiên qua đời, Trương Thanh Tú vốn định nhận nuôi Chi Chi, nhưng sư phụ của Chi Chi để lại một bức thư nói nếu ông ấy qua đời ngoài ý muốn, Chi Chi nhất định phải trở về nhà họ Lục trước tháng 7 nông lịch.
Đạo sĩ già an bài như vậy khẳng định có lý do của ông ấy, hơn nữa rất nhanh đã đến tháng 7, bởi vậy Trương Thanh Tú nhờ vả quan hệ liên lạc với nhà họ Lục, sau đó bảo chồng nhanh chóng đưa Chi Chi tới Thủ Đô, thuận tiện quen biết đường đi, quan sát xem nhà họ Lục đối xử với Chi Chi thế nào, nếu đối xử không tốt với Chi Chi, cho dù có khó khăn cỡ nào cô ấy cũng sẽ nghĩ cách mang Chi Chi đi.
Vương Tuyền quan sát thấy nhà họ Lục nhà cao cửa rộng, phong cách bày trí xa hoa cổ điển, cùng với biểu tình của mọi người khi nhìn Chi Chi, anh ấy cảm thấy sự lo lắng của vợ hoàn toàn là dư thừa.
Ông Lục vừa nghe liền hiểu rõ, đối phương cũng là vì tốt cho Chi Chi, bởi vậy ông cũng hoàn toàn không tức giận, chỉ là vất vả Chi Chi ngồi tàu hỏa cả đêm: “Ngày hôm qua cả nhà chúng tôi đều trông ngóng Chi Chi về nhà, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi nhìn thấy Chi Chi sớm một chút.”
Vương Tuyền cười cười gật đầu: “Việc tôi nên làm.”
“Mời ngồi.” Ông Lục nắm tay Chi Chi đi vào phòng khách, ngồi ở trên ghế sô pha rộng lớn thoải mái, vừa mới ngồi xuống ông đã ho khan kịch liệt, Lục Chi Đông ngồi ở bên cạnh lập tức rót nước cho ông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chi Chi vẫn luôn ngại ngùng nghiêng đầu nhìn ông nội đang ho khan tê tâm liệt phế, khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay lộ ra tia lo lắng, hình như ông nội bị bệnh rất nặng.
“Chi Chi đừng lo lắng, ông nội không có việc gì, chỉ là lớn tuổi rồi, dễ dàng bị cảm lạnh.” Khi ông Lục còn trẻ để lại rất nhiều gốc bệnh, mấy năm trước liên tục phải đưa tiễn vợ con rời đi, thân thể càng ngày càng kém.
Chi Chi nhìn ra được, bệnh của ông nội không nhẹ nhàng như ông nói: “Phải thật tốt.”
“Chi Chi đã trở lại, ông nội nhất định sẽ sống thật tốt.” Lục Chi Đông biết ông nội bởi vì chú ba qua đời nên mới không gượng dậy nổi, hiện giờ em họ đã trở về, hẳn là ông nội sẽ có người để tưởng niệm, người trở nên vui vẻ hơn thì bệnh mới chóng lành.
“Đúng vậy, Chi Chi đã trở về, ông nội nhất định sẽ mau chóng khỏe lại.” Ông cụ nâng tinh thần lên, cười ha hả giới thiệu cho Chi Chi đang ngồi ngại ngùng: “Chi Chi, đây là anh cả Lục Chi Đông của con, là con trai của bác cả, bác cả và bác gái đều đang ở nước ngoài, qua mấy ngày nữa mới có thể vội vùng trở về.”
“Chào Chi Chi, anh là anh cả, hoan nghênh em trở về nhà.” Lục Chi Đông đã tự mình mở công ty, tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề, ánh mắt trong trẻo lộ ra sự uy nghiêm, nghiêm nhiên có loại khí phái của gia trưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro