Tương xương nhuyễn
Hủ Nguyệt Thập Ngũ
2024-03-07 00:40:03
Editor: Gracie
Hẻm Thải Y sau giờ ngọ, vài tia nắng rọi xuống qua khe hở giữa những mái ngói cong vút và tường hẹp hai bên, ngẫu nhiên có tiếng kéo tơ râm ran vọng ra từ các ô cửa sổ nửa hé.
A Hạ bước trên con đường nhỏ lát đá xanh, trời vẫn còn sớm, các nàng muốn đến tú lâu làm áo cà sa.
Sơn Nam không đi, cũng không tiện đi.
Sơn Đào được sinh ra sớm hơn hắn một chút, tự nhận mình có phong thái của một trưởng tỷ, nên hay thích quản hắn.
Vì thế hỏi hắn, "Vậy ngươi về nhà đi?"
"Đệ không về, đệ muốn tự tìm niềm vui cho mình."
Tính Sơn Nam rất tốt, nói chuyện cũng thực mềm, mềm như thịt trên mặt hắn vậy.
Hắn vừa nói ra lời này, mấy người A Hạ liền phì cười. Cái niềm vui mà hắn tìm, không phải là hồng tụ thiêm hương* gì, mà là rẽ vào mấy con hẻm nhỏ, tìm kiếm những loại rau ngon được các a bà trồng. Rau phải là loại tươi non đúng mùa, được tắm mình trong mưa xuân, mới xứng với tay nghề nấu nướng tuyệt vời của Sơn Nam. (*ý là tìm gái đẹp á)
"Hay là buổi tối đến nhà ta ăn cơm nhé."
Vừa ra khỏi đầu hẻm, Sơn Nam không đi cùng đường với các nàng, vì thế dừng lại hỏi hai người còn lại.
Hiểu Xuân lắc đầu, "Ta không đi đâu, nhà ta đến giờ ấy bận rộn lắm, không thể lười biếng được."
"Ta cũng không đi," A Hạ hiếm khi từ chối, vẻ mặt giãy giụa, "Ở bên ngoài chơi một ngày rồi, nếu buổi tối lại không quay về ăn cơm, nương ta sẽ lấy roi trúc đuổi ta ra khỏi nhà."
Sơn Đào nghẹn cười hỏi: "Cái roi trúc kia của Phương thẩm đã bao giờ được lấy xuống khỏi tường đâu, cũng không biết xấu hổ mà bán thảm."
"Không thèm nói với ngươi, hôm nay ta phải ăn ở nhà," đôi mắt A Hạ xoay chuyển, nói một cách đúng lý hợp tình: "Sơn Nam, ngươi có thể đưa qua một đĩa, bụng ta nhỏ lắm, nếm cái vị là được."
Vừa rồi ba người còn kìm nén trong cổ họng, nghe xong những lời nói dõng dạc này, tiếng cười giống như thủy triều dâng trào vào mùa xuân, lúc cao lúc thấp, lên lên xuống xuống.
Phải mất một thời gian, thủy triều mới lắng lại.
"Được, ta sẽ đóng vai người chạy bàn trong tửu lầu, đến lúc đó dùng khay gỗ đỏ, rồi vắt thêm cái khăn dài lên cổ, đưa đến nhà cho ngươi."
Sơn Nam vừa nói vừa đi về hướng cầu Bồ phía sau, lời nói hóm hỉnh.
Lần này chọc cho A Hạ cũng cười đến cong cả eo, nàng xua xua tay với hắn, rồi khoác tay Hiểu Xuân đi về phía tú lâu.
Hiểu Xuân thanh toán mười văn tiền trước quầy thu ngân, sau đó có một tú nữ váy áo thướt tha đi đến dẫn các nàng lên phòng thêu trên lầu, bên trong có đủ loại kim chỉ.
A Hạ rất tinh nghịch và ham chơi, cứ như một đứa trẻ con, nhưng khi bắt đầu thêu thùa, nàng lại có dáng vẻ dịu dàng, nhã nhặn của cô nương vùng sông nước, còn thêm chút khéo léo.
Nàng có khuôn mặt tròn nhưng nhỏ nhắn, ngũ quan lại xinh đẹp, thân hình mảnh mai, eo mềm thon thả. Khi nhẹ nhàng cúi đầu cầm kim chỉ, ánh sáng từ song cửa chiếu vào gương mặt nàng, làm tôn lên xương mày thanh tú.
Sơn Đào thở dài: "Nếu để ta sinh ra với bộ dáng như A Hạ, ra cửa ta nhất định phải đi ngang."
"Chỉ có cua mới đi ngang, ngươi đi làm nó đi."
A Hạ không thể nào học được cách an tĩnh, mới ngồi ngay ngắn một lúc, đầu liền dựa vào trên ghế bành, tựa như không xương mà nằm liệt, miệng còn không quên châm chọc một câu.
Mắt thấy chiến hỏa sắp lan tràn, Hiểu Xuân vội vàng chen vào giữa, ai biết hai người căn bản không có cãi nhau.
Ba người cùng làm một kiện áo lót và làm đến tận gần tối.
Mấy người A Hạ cũng không vội vã về nhà, chụm đầu ghé vào trên cửa sổ ngó ra ngoài, nhìn xuống là mái ngói đen trải rộng của nhà dân, từ trên mái từng làn khói xanh bốc lên, bay qua những nia tre đựng rau khô trên lưng ngói và những con cá muối dưới mái hiên. Đan xen ở giữa là đường sông, thuyền ô bồng và chim cốc cùng trở về bến, còn có mấy đứa trẻ con trong hẻm đang chơi đùa vui vẻ.
Ngẩng đầu lên là ánh hoàng hôn trải dài, tầng tầng lớp lớp, mây xám bồ câu bồng bềnh trôi, để lộ ra những ngọn núi cao xa xa, vài chú chim lượn quanh rồi dần dần bay đi mất.
Trấn Lũng Thủy trở nên náo nhiệt, nhóm A Hạ thong thả dạo bước trên con đường về nhà. Thỉnh thoảng, có ánh sáng nhảy lên đôi giày thêu, hắt vào trong những con ngõ nhỏ của trấn Lũng Thủy, chiếu vào phường Minh Nguyệt, rơi xuống hành lang Phương gia, Bánh Gạo đảo quanh đuổi bắt ánh sáng, con ngươi tròn vo mở to, sau đó lắc lư cái đuôi dài ra đón A Hạ.
Phương Giác thấy nàng trở về, khép sách trong tay lại, vẻ mặt dịu dàng, "Hôm nay đi chơi ở đâu thế?"
A Hạ bước qua ngạch cửa, miệng nói: "Đi thêu thùa với bọn Hiểu Xuân. Buổi trưa muội còn ăn một bát hoành thánh, đặc biệt ngon luôn."
Nói được nửa chừng, nàng ngửi thấy một cổ mùi thơm, vội nắm lấy tay Phương Giác hỏi: "Đại ca, có phải a cha đã về rồi không?"
"Cái mũi này của muội còn thính hơn cả Bánh Gạo."
Trong ánh mắt A Hạ liền tràn đầy ý cười, nàng vén làn váy lên chạy về phía nhà bếp, còn chưa bước đến ngạch cửa đã hô lớn: "A cha!"
"Ơi..."
Cha Phương đang bận bịu trước bệ bếp, lập tức vui vẻ mà kéo dài tiếng đáp, được nhìn thấy con gái nhỏ của mình so với uống một chén trà nóng trong ngày đông lạnh giá thì còn mềm mại hơn.
Cha Phương không hề có cái bụng tròn, hắn ta lớn lên cao to vạm vỡ, sức lực kinh người, thoạt nhìn như một tên lao đầu lưu manh, nhưng lại là một người có tính tình tốt bụng, kiếm sống bằng nghề thợ mộc. (lao đầu: cai ngục)
Ông nở một nụ cười to, nhìn A Hạ từ trên xuống dưới, rồi đưa ra kết luận,"Gầy, A Hạ nhà ta gầy đi rồi."
A Hạ không dám nói rằng mình đã mập lên, lần nào cha nàng đi ra ngoài lâu một chút, đều sẽ nói như vậy.
"Phương Phúc, chàng đừng có mà che lương tâm lại rồi nói dối thế chứ." Mẹ Phương dựng lông, trừng hắn ta một cái, "Nhìn cái mặt tròn vo của nàng kìa, giống gầy lắm sao?"
Cha Phương cười hắc hắc, cũng không giận, thực ra là hắn ta chỉ nói lung tung mà thôi, hắn ta quay lại vẫy tay gọi A Hạ, "Mau lại đây, xem a cha hôm nay mang cái gì ngon cho con này."
Làm phụ bếp có cái hay là chủ nhà còn chuẩn bị riêng một phần thức ăn cho bọn hắn mang về, đương nhiên tiền thưởng cũng sẽ không thiếu.
A Hạ thò lại gần, trong chén Khổng Minh tròn xoe là nước súp đặc sệt màu vàng kim, mơ hồ có thể nhìn ra được chính là xương cốt và hành lá xanh biếc.
"Là tương xương nhuyễn," A Hạ thực vui mừng, món này tốn dầu, tốn lửa, còn tốn cả công sức, ngoài những dịp hiếu hỉ mới có thể ăn, thì bình thường ít có gia đình nào làm.
"Thèm cái vị này rồi phải không, đây không phải do ta nấu đâu, trong bữa tiệc có một lão bá phụ bếp làm món này rất lợi hại, vừa lên mâm là chẳng mấy chốc đã không còn bao nhiêu."
Cha Phương rất thích kể cho A Hạ nghe chuyện phụ bếp của mình, nàng cũng luôn lắng nghe thực nhiệt tình, còn dọn cái ghế đến cho hắn ta ngồi, rồi giúp cha Phương đấm lưng bóp vai.
Hắn ta thoải mái cực kỳ, tỉ mỉ kể với A Hạ.
"Ta làm món này không được, để làm tương xương, từ sáng sớm ông ấy đã phải đi chợ mua xương mông heo, nhất định phải là loại tốt nhất, kém một chút cũng không được. Rồi dùng cái búa được ông ấy dùng mười mấy năm kia để chặt nhỏ. Sau đó chiên qua ba lần, nhưng chỗ này có nhiều chú ý lắm."
"Chú ý gì vậy ạ?"
Cha Phương thấy nàng muốn nghe, uống ngụm trà rồi nói: "Chú ý là những mảnh xương cốt này không thể nấu trực tiếp, mà phải chiên giòn trước, rồi mới đổ nước vào, dùng nồi đất hầm qua một đêm, đến khi xương nhừ đến mức không thể gắp nổi. Sau đó cho vào chảo nóng, tưới dầu nóng lên, này vẫn chưa xong đâu, phải cho bột gạo xay từ gạo nếp mới vào, loại khác sẽ không ngon. Rồi nêm thêm ít muối và nước tương. Cuối cùng rưới dầu mè lên, cái hương vị ấy dù cách thật xa cũng có thể ngửi thấy."
Mắt A Hạ nhìn chằm chằm vào tương xương nhuyễn không hề xê dịch, mẹ Phương thấy bộ dạng thèm thuồng của nàng, cười nói: "Đừng nói nữa, cùng lại đây dọn chén lấy đũa đi."
Bữa cơm hôm nay mẹ Phương làm rất thịnh soạn, một đĩa hàu đi kèm một vò rượu khắc hoa lâu năm đã được hâm nóng, một bát thịt thái sợi dưa muối, và một chậu canh măng lớn.
Ông bà nội thấy con trai trở về, tất nhiên phải hỏi han một phen, nụ cười trên mặt không lúc nào tắt.
"Ai, cha con ta cũng lâu rồi chưa uống cùng nhau, A Giác, con uống chút không?"
Phương Giác không uống rượu, hắn lắc đầu, để bọn họ tự uống, đang là ngày vui nên cũng không ai vì thế mà mất hứng.
Hai người uống rượu, mẹ Phương múc cho A Hạ nửa bát tương xương nhuyễn được hầm đến chín rục, thơm nức mũi.
Nàng vội vàng múc một muỗng, mùi thơm của dầu mè lập tức thấm vào đầu lưỡi, bột gạo làm cho nước súp vừa tinh tế vừa sền sệt, còn chưa nếm hết hương vị đã trôi thẳng vào trong bụng.
Xương cốt đã sớm mềm nhũn đến không còn hình dạng, dù một chút mảnh vụn cũng không cảm nhận được, mềm giống như ăn mì, đều không cần phải nhai.
A Hạ thích nhất là trộn với cơm ăn, tất cả vị tươi ngon đều nằm trong nước súp, tương xương và dầu hòa quyện với nhau, rồi thấm vào trong cơm, béo ngậy. Nàng ăn một hơi hết non nửa bát, cuối cùng còn múc lên miếng xương mềm oặt, thêm ít cơm rồi nhét vào trong miệng, nhai nuốt một cách ngon lành.
Cửa sổ phòng ăn mở toang, chút ánh chiều tà cuối cùng chiếu vào, cùng theo đến còn có thanh âm của Sơn Nam.
"A Hạ, mau ra đây..."
Nàng nhanh chóng đẩy ghế dựa ra chạy ra ngoài, đuổi theo phía sau là tiếng gọi to của mẹ nàng, "Kêu Sơn Nam vào ăn cơm."
Một lúc sau, gió lần nữa thổi vào trong phòng ăn, Sơn Nam không có tới, nhưng A Hạ lại bưng một đĩa đồ ăn trở lại.
Hẻm Thải Y sau giờ ngọ, vài tia nắng rọi xuống qua khe hở giữa những mái ngói cong vút và tường hẹp hai bên, ngẫu nhiên có tiếng kéo tơ râm ran vọng ra từ các ô cửa sổ nửa hé.
A Hạ bước trên con đường nhỏ lát đá xanh, trời vẫn còn sớm, các nàng muốn đến tú lâu làm áo cà sa.
Sơn Nam không đi, cũng không tiện đi.
Sơn Đào được sinh ra sớm hơn hắn một chút, tự nhận mình có phong thái của một trưởng tỷ, nên hay thích quản hắn.
Vì thế hỏi hắn, "Vậy ngươi về nhà đi?"
"Đệ không về, đệ muốn tự tìm niềm vui cho mình."
Tính Sơn Nam rất tốt, nói chuyện cũng thực mềm, mềm như thịt trên mặt hắn vậy.
Hắn vừa nói ra lời này, mấy người A Hạ liền phì cười. Cái niềm vui mà hắn tìm, không phải là hồng tụ thiêm hương* gì, mà là rẽ vào mấy con hẻm nhỏ, tìm kiếm những loại rau ngon được các a bà trồng. Rau phải là loại tươi non đúng mùa, được tắm mình trong mưa xuân, mới xứng với tay nghề nấu nướng tuyệt vời của Sơn Nam. (*ý là tìm gái đẹp á)
"Hay là buổi tối đến nhà ta ăn cơm nhé."
Vừa ra khỏi đầu hẻm, Sơn Nam không đi cùng đường với các nàng, vì thế dừng lại hỏi hai người còn lại.
Hiểu Xuân lắc đầu, "Ta không đi đâu, nhà ta đến giờ ấy bận rộn lắm, không thể lười biếng được."
"Ta cũng không đi," A Hạ hiếm khi từ chối, vẻ mặt giãy giụa, "Ở bên ngoài chơi một ngày rồi, nếu buổi tối lại không quay về ăn cơm, nương ta sẽ lấy roi trúc đuổi ta ra khỏi nhà."
Sơn Đào nghẹn cười hỏi: "Cái roi trúc kia của Phương thẩm đã bao giờ được lấy xuống khỏi tường đâu, cũng không biết xấu hổ mà bán thảm."
"Không thèm nói với ngươi, hôm nay ta phải ăn ở nhà," đôi mắt A Hạ xoay chuyển, nói một cách đúng lý hợp tình: "Sơn Nam, ngươi có thể đưa qua một đĩa, bụng ta nhỏ lắm, nếm cái vị là được."
Vừa rồi ba người còn kìm nén trong cổ họng, nghe xong những lời nói dõng dạc này, tiếng cười giống như thủy triều dâng trào vào mùa xuân, lúc cao lúc thấp, lên lên xuống xuống.
Phải mất một thời gian, thủy triều mới lắng lại.
"Được, ta sẽ đóng vai người chạy bàn trong tửu lầu, đến lúc đó dùng khay gỗ đỏ, rồi vắt thêm cái khăn dài lên cổ, đưa đến nhà cho ngươi."
Sơn Nam vừa nói vừa đi về hướng cầu Bồ phía sau, lời nói hóm hỉnh.
Lần này chọc cho A Hạ cũng cười đến cong cả eo, nàng xua xua tay với hắn, rồi khoác tay Hiểu Xuân đi về phía tú lâu.
Hiểu Xuân thanh toán mười văn tiền trước quầy thu ngân, sau đó có một tú nữ váy áo thướt tha đi đến dẫn các nàng lên phòng thêu trên lầu, bên trong có đủ loại kim chỉ.
A Hạ rất tinh nghịch và ham chơi, cứ như một đứa trẻ con, nhưng khi bắt đầu thêu thùa, nàng lại có dáng vẻ dịu dàng, nhã nhặn của cô nương vùng sông nước, còn thêm chút khéo léo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng có khuôn mặt tròn nhưng nhỏ nhắn, ngũ quan lại xinh đẹp, thân hình mảnh mai, eo mềm thon thả. Khi nhẹ nhàng cúi đầu cầm kim chỉ, ánh sáng từ song cửa chiếu vào gương mặt nàng, làm tôn lên xương mày thanh tú.
Sơn Đào thở dài: "Nếu để ta sinh ra với bộ dáng như A Hạ, ra cửa ta nhất định phải đi ngang."
"Chỉ có cua mới đi ngang, ngươi đi làm nó đi."
A Hạ không thể nào học được cách an tĩnh, mới ngồi ngay ngắn một lúc, đầu liền dựa vào trên ghế bành, tựa như không xương mà nằm liệt, miệng còn không quên châm chọc một câu.
Mắt thấy chiến hỏa sắp lan tràn, Hiểu Xuân vội vàng chen vào giữa, ai biết hai người căn bản không có cãi nhau.
Ba người cùng làm một kiện áo lót và làm đến tận gần tối.
Mấy người A Hạ cũng không vội vã về nhà, chụm đầu ghé vào trên cửa sổ ngó ra ngoài, nhìn xuống là mái ngói đen trải rộng của nhà dân, từ trên mái từng làn khói xanh bốc lên, bay qua những nia tre đựng rau khô trên lưng ngói và những con cá muối dưới mái hiên. Đan xen ở giữa là đường sông, thuyền ô bồng và chim cốc cùng trở về bến, còn có mấy đứa trẻ con trong hẻm đang chơi đùa vui vẻ.
Ngẩng đầu lên là ánh hoàng hôn trải dài, tầng tầng lớp lớp, mây xám bồ câu bồng bềnh trôi, để lộ ra những ngọn núi cao xa xa, vài chú chim lượn quanh rồi dần dần bay đi mất.
Trấn Lũng Thủy trở nên náo nhiệt, nhóm A Hạ thong thả dạo bước trên con đường về nhà. Thỉnh thoảng, có ánh sáng nhảy lên đôi giày thêu, hắt vào trong những con ngõ nhỏ của trấn Lũng Thủy, chiếu vào phường Minh Nguyệt, rơi xuống hành lang Phương gia, Bánh Gạo đảo quanh đuổi bắt ánh sáng, con ngươi tròn vo mở to, sau đó lắc lư cái đuôi dài ra đón A Hạ.
Phương Giác thấy nàng trở về, khép sách trong tay lại, vẻ mặt dịu dàng, "Hôm nay đi chơi ở đâu thế?"
A Hạ bước qua ngạch cửa, miệng nói: "Đi thêu thùa với bọn Hiểu Xuân. Buổi trưa muội còn ăn một bát hoành thánh, đặc biệt ngon luôn."
Nói được nửa chừng, nàng ngửi thấy một cổ mùi thơm, vội nắm lấy tay Phương Giác hỏi: "Đại ca, có phải a cha đã về rồi không?"
"Cái mũi này của muội còn thính hơn cả Bánh Gạo."
Trong ánh mắt A Hạ liền tràn đầy ý cười, nàng vén làn váy lên chạy về phía nhà bếp, còn chưa bước đến ngạch cửa đã hô lớn: "A cha!"
"Ơi..."
Cha Phương đang bận bịu trước bệ bếp, lập tức vui vẻ mà kéo dài tiếng đáp, được nhìn thấy con gái nhỏ của mình so với uống một chén trà nóng trong ngày đông lạnh giá thì còn mềm mại hơn.
Cha Phương không hề có cái bụng tròn, hắn ta lớn lên cao to vạm vỡ, sức lực kinh người, thoạt nhìn như một tên lao đầu lưu manh, nhưng lại là một người có tính tình tốt bụng, kiếm sống bằng nghề thợ mộc. (lao đầu: cai ngục)
Ông nở một nụ cười to, nhìn A Hạ từ trên xuống dưới, rồi đưa ra kết luận,"Gầy, A Hạ nhà ta gầy đi rồi."
A Hạ không dám nói rằng mình đã mập lên, lần nào cha nàng đi ra ngoài lâu một chút, đều sẽ nói như vậy.
"Phương Phúc, chàng đừng có mà che lương tâm lại rồi nói dối thế chứ." Mẹ Phương dựng lông, trừng hắn ta một cái, "Nhìn cái mặt tròn vo của nàng kìa, giống gầy lắm sao?"
Cha Phương cười hắc hắc, cũng không giận, thực ra là hắn ta chỉ nói lung tung mà thôi, hắn ta quay lại vẫy tay gọi A Hạ, "Mau lại đây, xem a cha hôm nay mang cái gì ngon cho con này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm phụ bếp có cái hay là chủ nhà còn chuẩn bị riêng một phần thức ăn cho bọn hắn mang về, đương nhiên tiền thưởng cũng sẽ không thiếu.
A Hạ thò lại gần, trong chén Khổng Minh tròn xoe là nước súp đặc sệt màu vàng kim, mơ hồ có thể nhìn ra được chính là xương cốt và hành lá xanh biếc.
"Là tương xương nhuyễn," A Hạ thực vui mừng, món này tốn dầu, tốn lửa, còn tốn cả công sức, ngoài những dịp hiếu hỉ mới có thể ăn, thì bình thường ít có gia đình nào làm.
"Thèm cái vị này rồi phải không, đây không phải do ta nấu đâu, trong bữa tiệc có một lão bá phụ bếp làm món này rất lợi hại, vừa lên mâm là chẳng mấy chốc đã không còn bao nhiêu."
Cha Phương rất thích kể cho A Hạ nghe chuyện phụ bếp của mình, nàng cũng luôn lắng nghe thực nhiệt tình, còn dọn cái ghế đến cho hắn ta ngồi, rồi giúp cha Phương đấm lưng bóp vai.
Hắn ta thoải mái cực kỳ, tỉ mỉ kể với A Hạ.
"Ta làm món này không được, để làm tương xương, từ sáng sớm ông ấy đã phải đi chợ mua xương mông heo, nhất định phải là loại tốt nhất, kém một chút cũng không được. Rồi dùng cái búa được ông ấy dùng mười mấy năm kia để chặt nhỏ. Sau đó chiên qua ba lần, nhưng chỗ này có nhiều chú ý lắm."
"Chú ý gì vậy ạ?"
Cha Phương thấy nàng muốn nghe, uống ngụm trà rồi nói: "Chú ý là những mảnh xương cốt này không thể nấu trực tiếp, mà phải chiên giòn trước, rồi mới đổ nước vào, dùng nồi đất hầm qua một đêm, đến khi xương nhừ đến mức không thể gắp nổi. Sau đó cho vào chảo nóng, tưới dầu nóng lên, này vẫn chưa xong đâu, phải cho bột gạo xay từ gạo nếp mới vào, loại khác sẽ không ngon. Rồi nêm thêm ít muối và nước tương. Cuối cùng rưới dầu mè lên, cái hương vị ấy dù cách thật xa cũng có thể ngửi thấy."
Mắt A Hạ nhìn chằm chằm vào tương xương nhuyễn không hề xê dịch, mẹ Phương thấy bộ dạng thèm thuồng của nàng, cười nói: "Đừng nói nữa, cùng lại đây dọn chén lấy đũa đi."
Bữa cơm hôm nay mẹ Phương làm rất thịnh soạn, một đĩa hàu đi kèm một vò rượu khắc hoa lâu năm đã được hâm nóng, một bát thịt thái sợi dưa muối, và một chậu canh măng lớn.
Ông bà nội thấy con trai trở về, tất nhiên phải hỏi han một phen, nụ cười trên mặt không lúc nào tắt.
"Ai, cha con ta cũng lâu rồi chưa uống cùng nhau, A Giác, con uống chút không?"
Phương Giác không uống rượu, hắn lắc đầu, để bọn họ tự uống, đang là ngày vui nên cũng không ai vì thế mà mất hứng.
Hai người uống rượu, mẹ Phương múc cho A Hạ nửa bát tương xương nhuyễn được hầm đến chín rục, thơm nức mũi.
Nàng vội vàng múc một muỗng, mùi thơm của dầu mè lập tức thấm vào đầu lưỡi, bột gạo làm cho nước súp vừa tinh tế vừa sền sệt, còn chưa nếm hết hương vị đã trôi thẳng vào trong bụng.
Xương cốt đã sớm mềm nhũn đến không còn hình dạng, dù một chút mảnh vụn cũng không cảm nhận được, mềm giống như ăn mì, đều không cần phải nhai.
A Hạ thích nhất là trộn với cơm ăn, tất cả vị tươi ngon đều nằm trong nước súp, tương xương và dầu hòa quyện với nhau, rồi thấm vào trong cơm, béo ngậy. Nàng ăn một hơi hết non nửa bát, cuối cùng còn múc lên miếng xương mềm oặt, thêm ít cơm rồi nhét vào trong miệng, nhai nuốt một cách ngon lành.
Cửa sổ phòng ăn mở toang, chút ánh chiều tà cuối cùng chiếu vào, cùng theo đến còn có thanh âm của Sơn Nam.
"A Hạ, mau ra đây..."
Nàng nhanh chóng đẩy ghế dựa ra chạy ra ngoài, đuổi theo phía sau là tiếng gọi to của mẹ nàng, "Kêu Sơn Nam vào ăn cơm."
Một lúc sau, gió lần nữa thổi vào trong phòng ăn, Sơn Nam không có tới, nhưng A Hạ lại bưng một đĩa đồ ăn trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro