Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm
Xóa Sổ Hết
Ngã Hội Tu Không Điều
2024-07-14 13:24:17
Không giống như những thành viên khác trong studio, Quản lý Cẩu được cử đến từ tập đoàn Ma Đồ Technology, nghe nói đã xúc phạm ai đó nên buộc phải làm lại từ đầu.
Tuy đầu trọc, bụng mỡ nhưng lại là người nhiệt tình nhất trong studio, cực kỳ không cam lòng và rất muốn chứng tỏ bản thân một lần nữa.
"Ba ngày! Tôi cho các cậu thêm ba ngày. Dù thế nào đi nữa cũng phải nghĩ ra một trò chơi tình yêu bình thường cho tôi!" Quản lý Cẩu nhặt lấy bộ tóc giả, tức giận cầm chiếc cốc giữ nhiệt cực lớn chứa đầy quả việt quất lên, đôi chân mập mạp vừa bước ra ngoài, lại tình cờ đụng phải Cao Mệnh ở cửa.
Mí mắt của Quản lý Cẩu hơi giật khi nhìn thấy Cao Mệnh, ông ta đã làm việc với Cao Mệnh nhiều lần, biết rõ phong cách thiết kế và triết lý của Cao Mệnh.
Ông vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bản thiết kế của Cao Mệnh, mười bảy trong số ba ngàn chữ giới thiệu bản kế hoạch có liên quan đến máu me kinh dị, điều này cũng khiến cho quản lý Cẩu vô cùng chấn động.
"Cao Mệnh… chào buổi sáng... hôm kia cậu không đến phỏng vấn nên chúng tôi tuyển được người mới rồi." Anh mắt Quản lý Cẩu né tránh: "Một lát nữa cô ấy sẽ đến làm việc."
Trước đây, khi studio làm game kinh dị, Quản lý Cẩu và Cao Mệnh đã có khoảng thời gian hợp tác rất vui vẻ nhưng hiện tại studio đang từ bỏ game kinh dị nên sự xuất hiện của Cao Mệnh có chút lúng túng.
"Tôi không đến phỏng vấn." Cao Mệnh liếc nhìn đã thấu sự lo lắng của Quản lý Cẩu, hắn âu cũng là người tốt, không thích gây phiền phức cho người khác nên chủ động nói: "Tôi gặp phải một số việc khó giải thích, có lẽ tôi phải hủy tất cả thông tin các thiết kế game đã cung cho anh."
"Hủy? Những kế hoạch đó một khi thực hiện xong đều sẽ là kinh điển!" Ngụy Đại Hữu trực tiếp rời bàn trạm làm việc, đi đến bên cạnh Cao Mệnh: "Cậu bị đả kích gì mà phải làm đến mức này?"
“Sau này có thể tôi sẽ không làm game kinh dị nữa.” Cao Mệnh vỗ vỗ vai Ngụy Đại Hữu: “Tôi cho anh một lời khuyên, những ngày này cố gắng đừng ra ngoài vào ban đêm.”
Sau khi nghe Cao Mệnh nói mình không làm game kinh dị, Quản lý Cẩu lấy lại nhiệt tình: “Tiểu Cao, tôi nghe Đại Hữu nói cậu đã từ chức, hay trước mắt cậu đến chỗ tôi là việc thì sao? Chúng tôi hoàn toàn công nhận năng lực của cậu, không cần một cuộc phỏng vấn nào!”
"Chắc là… thôi đi."
Cao Mệnh liên lạc với mọi người và cuối cùng thuyết phục được Ngụy Đại Hữu mở tủ đựng tài liệu trong studio, lục lọi tất cả các kế hoạch thiết kế game mà hắn đã cung cấp trong nhiều năm qua.
Thiết kế game có chu kỳ dài, đầu tư ban đầu rất lớn, rất nhiều ý tưởng thiết kế không tìm được đầu tư, chỉ có thể phong ấn chờ đợi.
Thành thật mà nói, nếu Dạ Đăng không chuẩn bị chuyển đổi hướng đi và từ bỏ game kinh dị thì Cao Mệnh cũng khó mà lấy lại được những ý tưởng game này.
Sau khi kiên nhẫn phân loại công sức của mình trong nhiều năm, Cao Mệnh đại khái chia các trò chơi do hắn thiết kế thành năm cấp độ tùy theo mức độ nguy hiểm của chúng: tội phạm, tin đồn, điềm báo, quỷ ngữ và chuyện kinh dị.
"Tội phạm" là trò chơi được chuyển thể từ các vụ án có thật, mối nguy hiểm hoàn toàn đến từ con người, tập trung vào lý luận và thu thập bằng chứng, phù hợp với logic thực tế.
Những tin đồn cũng dựa trên những vụ án gi.ết người, xen lẫn một số câu chuyện kỳ quái và đáng sợ, nhưng hầu hết những câu chuyện đó đều là sai sự thật, mối nguy hiểm thực sự vẫn là con người.
Cấp độ của thể loại điềm báo thì khác, những thứ khủng khiếp bắt đầu lộ ra dấu hiệu, thế giới quan sụp đổ và nguồn gốc của mối nguy hiểm đến từ những lời nguyền ma quái khác nhau.
Cấp độ nguy hiểm thứ tư là quỷ ngữ, trong loại trò chơi này, quỷ ngữ sẽ thực sự xuất hiện.
Cấp độ thứ năm là chuyện kinh dị, nghĩa là mọi thứ trong một phạm vi nhất định đều không an toàn, quy tắc đã được thay đổi và mọi thứ đều có thể là ma, chuyện kinh dị sẽ tiếp tục mở rộng và phát triển, ảnh hưởng đến nhiều người hơn.
Kỳ thực còn có nguy hiểm cấp độ thứ sáu - chuyện kinh dị mất kiểm soát, Cao Mệnh cũng đã thiết kế ra trò chơi tuyệt vọng như vậy, hắn tới đây chủ yếu là để phá hủy những trò chơi tuyệt vọng nhất, hy vọng chúng sẽ không trở thành sự thật.
"36 tội phạm, 25 tin đồn, 5 điềm báo, 25 quỷ ngữ, 31 chuyện kinh dị, 4 chuyện kinh dị mất kiểm soát... mấy năm qua, mình quả là đã quá chăm chỉ rồi."
Là cố vấn tâm lý tại Nhà tù Hận Sơn dành cho trọng phạm, áp lực công việc hàng ngày của Cao Mệnh rất lớn, làm game cũng là một cách giải tỏa đối với hắn, hắn sẽ sử dụng tất cả những thứ mà mình nhìn thấy, nghe được và tưởng tượng ra. Hòa nhập vào game, hắn chia sẻ nỗi bất an và sợ hãi của mình với người chơi, xét về mặt này, hắn cũng có thể được xem là một người rộng lượng.
"Ước mơ lớn nhất của tôi là biến tất cả ý tưởng thiết kế thành trò chơi hoàn chỉnh, để người chơi trên toàn thế giới có thể trải nghiệm sự hấp dẫn của game kinh dị nước ta..."
Tuy đầu trọc, bụng mỡ nhưng lại là người nhiệt tình nhất trong studio, cực kỳ không cam lòng và rất muốn chứng tỏ bản thân một lần nữa.
"Ba ngày! Tôi cho các cậu thêm ba ngày. Dù thế nào đi nữa cũng phải nghĩ ra một trò chơi tình yêu bình thường cho tôi!" Quản lý Cẩu nhặt lấy bộ tóc giả, tức giận cầm chiếc cốc giữ nhiệt cực lớn chứa đầy quả việt quất lên, đôi chân mập mạp vừa bước ra ngoài, lại tình cờ đụng phải Cao Mệnh ở cửa.
Mí mắt của Quản lý Cẩu hơi giật khi nhìn thấy Cao Mệnh, ông ta đã làm việc với Cao Mệnh nhiều lần, biết rõ phong cách thiết kế và triết lý của Cao Mệnh.
Ông vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bản thiết kế của Cao Mệnh, mười bảy trong số ba ngàn chữ giới thiệu bản kế hoạch có liên quan đến máu me kinh dị, điều này cũng khiến cho quản lý Cẩu vô cùng chấn động.
"Cao Mệnh… chào buổi sáng... hôm kia cậu không đến phỏng vấn nên chúng tôi tuyển được người mới rồi." Anh mắt Quản lý Cẩu né tránh: "Một lát nữa cô ấy sẽ đến làm việc."
Trước đây, khi studio làm game kinh dị, Quản lý Cẩu và Cao Mệnh đã có khoảng thời gian hợp tác rất vui vẻ nhưng hiện tại studio đang từ bỏ game kinh dị nên sự xuất hiện của Cao Mệnh có chút lúng túng.
"Tôi không đến phỏng vấn." Cao Mệnh liếc nhìn đã thấu sự lo lắng của Quản lý Cẩu, hắn âu cũng là người tốt, không thích gây phiền phức cho người khác nên chủ động nói: "Tôi gặp phải một số việc khó giải thích, có lẽ tôi phải hủy tất cả thông tin các thiết kế game đã cung cho anh."
"Hủy? Những kế hoạch đó một khi thực hiện xong đều sẽ là kinh điển!" Ngụy Đại Hữu trực tiếp rời bàn trạm làm việc, đi đến bên cạnh Cao Mệnh: "Cậu bị đả kích gì mà phải làm đến mức này?"
“Sau này có thể tôi sẽ không làm game kinh dị nữa.” Cao Mệnh vỗ vỗ vai Ngụy Đại Hữu: “Tôi cho anh một lời khuyên, những ngày này cố gắng đừng ra ngoài vào ban đêm.”
Sau khi nghe Cao Mệnh nói mình không làm game kinh dị, Quản lý Cẩu lấy lại nhiệt tình: “Tiểu Cao, tôi nghe Đại Hữu nói cậu đã từ chức, hay trước mắt cậu đến chỗ tôi là việc thì sao? Chúng tôi hoàn toàn công nhận năng lực của cậu, không cần một cuộc phỏng vấn nào!”
"Chắc là… thôi đi."
Cao Mệnh liên lạc với mọi người và cuối cùng thuyết phục được Ngụy Đại Hữu mở tủ đựng tài liệu trong studio, lục lọi tất cả các kế hoạch thiết kế game mà hắn đã cung cấp trong nhiều năm qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiết kế game có chu kỳ dài, đầu tư ban đầu rất lớn, rất nhiều ý tưởng thiết kế không tìm được đầu tư, chỉ có thể phong ấn chờ đợi.
Thành thật mà nói, nếu Dạ Đăng không chuẩn bị chuyển đổi hướng đi và từ bỏ game kinh dị thì Cao Mệnh cũng khó mà lấy lại được những ý tưởng game này.
Sau khi kiên nhẫn phân loại công sức của mình trong nhiều năm, Cao Mệnh đại khái chia các trò chơi do hắn thiết kế thành năm cấp độ tùy theo mức độ nguy hiểm của chúng: tội phạm, tin đồn, điềm báo, quỷ ngữ và chuyện kinh dị.
"Tội phạm" là trò chơi được chuyển thể từ các vụ án có thật, mối nguy hiểm hoàn toàn đến từ con người, tập trung vào lý luận và thu thập bằng chứng, phù hợp với logic thực tế.
Những tin đồn cũng dựa trên những vụ án gi.ết người, xen lẫn một số câu chuyện kỳ quái và đáng sợ, nhưng hầu hết những câu chuyện đó đều là sai sự thật, mối nguy hiểm thực sự vẫn là con người.
Cấp độ của thể loại điềm báo thì khác, những thứ khủng khiếp bắt đầu lộ ra dấu hiệu, thế giới quan sụp đổ và nguồn gốc của mối nguy hiểm đến từ những lời nguyền ma quái khác nhau.
Cấp độ nguy hiểm thứ tư là quỷ ngữ, trong loại trò chơi này, quỷ ngữ sẽ thực sự xuất hiện.
Cấp độ thứ năm là chuyện kinh dị, nghĩa là mọi thứ trong một phạm vi nhất định đều không an toàn, quy tắc đã được thay đổi và mọi thứ đều có thể là ma, chuyện kinh dị sẽ tiếp tục mở rộng và phát triển, ảnh hưởng đến nhiều người hơn.
Kỳ thực còn có nguy hiểm cấp độ thứ sáu - chuyện kinh dị mất kiểm soát, Cao Mệnh cũng đã thiết kế ra trò chơi tuyệt vọng như vậy, hắn tới đây chủ yếu là để phá hủy những trò chơi tuyệt vọng nhất, hy vọng chúng sẽ không trở thành sự thật.
"36 tội phạm, 25 tin đồn, 5 điềm báo, 25 quỷ ngữ, 31 chuyện kinh dị, 4 chuyện kinh dị mất kiểm soát... mấy năm qua, mình quả là đã quá chăm chỉ rồi."
Là cố vấn tâm lý tại Nhà tù Hận Sơn dành cho trọng phạm, áp lực công việc hàng ngày của Cao Mệnh rất lớn, làm game cũng là một cách giải tỏa đối với hắn, hắn sẽ sử dụng tất cả những thứ mà mình nhìn thấy, nghe được và tưởng tượng ra. Hòa nhập vào game, hắn chia sẻ nỗi bất an và sợ hãi của mình với người chơi, xét về mặt này, hắn cũng có thể được xem là một người rộng lượng.
"Ước mơ lớn nhất của tôi là biến tất cả ý tưởng thiết kế thành trò chơi hoàn chỉnh, để người chơi trên toàn thế giới có thể trải nghiệm sự hấp dẫn của game kinh dị nước ta..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro