Chương 115
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Trong mộ thất u ám, mặt tường như điểm liên kết hai thời không.
Tay chạm tay, Đoạn Dịch chạm vào Tân Nương tại thời không khác.
Bằng dự cảm mãnh liệt và bản năng cơ thể, Đoạn Dịch một tay túm Tân Nương Lâu Lan vào mộ thất, tay còn lại giật khăn che mặt nàng.
Ngay lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng gió.
Gió to gào thét, Đoạn Dịch từ mộ thất nhỏ hẹp dịch chuyển đến sa mạc vô tận trong một giây. Cơn gió mạnh cuốn cát vàng thổi quét người anh.
Trong cơn gió lốc, anh quay người, phản ứng đầu tiên là kéo tân nương chạy trốn.
Nhưng tân nương nhanh tay tránh khỏi anh, sau đó hung hăng đẩy mạnh anh.
Gió cát đập vào mặt, xước qua mặt khiến Đoạn Dịch đau rát.
Anh bị gió đẩy lên cao, cả cơ thể cùng cát bụi bị gió cuốn bay giữa không trung.
Thời điểm anh cho rằng mình sẽ bị thổi bay đi mất, cơ thể anh khựng lại.
... Anh rời khỏi sa mạc ngã xuống đất, quay về mộ thất.
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Dịch là buồn bã mất mát, phản ứng thứ hai là mông đau.
Bởi vì lúc bị đẩy ra ngoài, anh tiếp đất bằng mông.
Ngay sau đó, mặt tường truyền đến thanh âm "Sàn sạt".
Ngước mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh quái dị, Đoạn Dịch thấy cát vàng trong bức tranh đang chầm chậm tràn ra, chảy vào trong mộ thất.
Tốc độ cát chảy không nhanh, trước mắt chỉ trải một lớp mỏng dưới chân tường.
Nhưng nếu liên tục chảy ra cuồn cuộn, chẳng bao lâu sẽ vùi lấp toàn bộ mộ thất.
Thấy thế, các người chơi có hơi hoảng loạn, hai mặt nhìn nhau, lục tục rời khỏi mộ thất này.
Dương Dạ đi lên đỡ Đoạn Dịch dậy. "Sao lại thế này? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Đoạn Dịch như mới tỉnh mộng: "Tôi, tôi cảm giác mình đã vào tranh. Tôi chạm vào tay tân nương, cảm thấy cô ấy là vật sống. Cơ thể cô ấy có độ ấm. Tôi muốn kéo cô ấy ra ngoài, không ngờ lại bị cô ấy kéo vào tranh... Tôi gặp bão cát, sau đó bị cô ấy đẩy ra."
Nghe vậy, Dương Dạ nhìn anh vài lần. "Biểu cảm của cậu không ổn. Trông cậu như bị tân nương câu mất hồn."
Đoạn Dịch nhíu mày: "Tôi..."
"Tôi không đùa." Dương Dạ hơi nghiêm mặt, "Nếu tân nương là Boss phó bản, cô ta có kỹ năng mê hoặc tâm trí là bình thường. Khi chúng ta xem tranh phải cẩn thận, kẻo bị trúng chiêu."
"Không phải tà thuật gì đâu. Chỉ là không hiểu sao... Vừa thấy mặt cô ấy, tôi liền có cảm giác rất quen thuộc." Đoạn Dịch thở ra một hơi, xoa bóp giữa mày, lại nhìn về phía bức tranh không ngừng chảy cát, "Rốt cuộc bức tranh này..."
Nghĩ đến cái gì, Đoạn Dịch chạy ra ngoài. "Đi. Chúng ta kiểm tra lại mấy món đồ lấy từ chỗ "hỉ đường"."
·
Hôm đó đám Đoạn Dịch bò qua đoạn đường xương cốt, tới một mộ thất được tranh trí thành hỉ đường, thấy ba bộ xương trắng, cũng nhặt được một túi đồ đựng dụng cụ vẽ tranh và các món đồ khác.
Bởi vì mang ra rất nhiều, bọn họ chưa kịp nhìn kỹ.
Hiện giờ bức tranh xuất hiện hiện tượng kỳ quái, bọn họ quyết định kiểm tra kỹ lại những món đồ mà người chết lưu lại, xem có thể tìm được manh mối hay không.
Ổ Quân Lan lấy một cái ba lô, đúng cái túi đựng dụng cụ vẽ tranh.
Trong túi có rất nhiều bút vẽ, thuốc màu. Ổ Quân Lan lộn ngược túi đồ lắc lắc, rũ ra vài tập tranh. Không rảnh xem tranh vẽ, cô lấy toàn bộ đồ đạc trong ba lô ra trước đã.
Trong lúc Ổ Quân Lan moi móc túi đồ, Dương Dạ đang kiểm tra ba lô khác, Đoạn Dịch nhặt một tập tranh dưới đất lên.
Mở tập tranh ra, không ngờ là một cuốn phác thảo vẽ hình tượng Phật.
Sơ đồ phác thảo không vẽ người, mà vẽ một trong tứ đại kim cương... tay ôm tỳ bà Đông Phương Trì Quốc Thiên Vương.
Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị, Đoạn Dịch nghe Ổ Quân Lan nói: "Tôi thấy đường may bên ngoài ba lô này hơi lạ, đoán là có ngăn ẩn. Kết quả là có thêu chữ bên trong. Nhìn nó giống như... Một câu đồng dao."
Đồng dao?
Đồng dao ám chỉ cách vượt ải cuối cùng cũng xuất hiện?
Đoạn Dịch lập tức đi đến trước mặt Ổ Quân Lan, thấy được câu đồng dao.
"Người nóng tính, vẽ then cài cửa, ngồi bên bếp lò cùng guồng quay tơ; cầm ly trà, uống cạn nó, rồi mời những người hàng xóm vào."
"Vẽ then cài cửa?" Đoạn Dịch vô thức nhíu mày, "Phó bản quả nhiên có liên quan đến vẽ."
Vẽ then cài cửa, mời hàng xóm vào... Sau đó đâu? Vẽ then cài cửa, chẳng lẽ để nhốt các hàng xóm?
Lúc này cách không xa truyền đến giọng Phương Đông Vũ: "Trong mộ thất, cát, cát chảy càng lúc càng nhiều!"
Nghe vậy, Đoạn Dịch chạy đến cửa nhìn vào trong mộ thất. Trên mặt tường vẽ Tân Nương Lâu Lan xuất giá, càng ngày càng chảy nhiều cát hơn. Hiện tại chung quanh mặt tường đã rải đầy cát, đủ để bao phủ mu bàn chân người.
Giải pháp cấp bách bây giờ là... Nghĩ cách đóng cửa liên thông hai mộ thất lại, như vậy cát bên trong sẽ không thể tràn qua khu lều trại, tiện đà vùi lấp mọi người.
Nhưng làm vậy hậu quả là mộ thất chứa bảy quan tài, cộng thêm lối đi xương trắng và hỉ đường sẽ hoàn toàn bị vùi lấp, các người chơi sẽ không thể tiếp tục thăm dò bí mật tại đó.
Cũng có nghĩa là bọn họ có lẽ sẽ không tìm được cách qua màn, chỉ có thể ở khu lều trại chờ chết...
Đoạn Dịch động não nhanh, lanh trí nghĩ đến một thứ, cao giọng hỏi: "Có ai biết vẽ tranh không?"
Người đứng ra là số 2 cô gái vóc dáng cao, cũng là người Đoạn Dịch đoán là Bảo vệ.
Cô giơ tay nói: "Tôi học vẽ tranh. Chắc là tôi có thể. Cần tôi vẽ như thế nào?"
Đoạn Dịch gom vội thuốc màu và bút vẽ dưới đất đưa cho cô: "Vẽ một bức tường chỗ tranh vẽ bị chảy cát, thử coi có thể chặn cát lại không."
"Cái gì? Anh nói gì?" Số 2 trợn tròn đôi mắt, tưởng mình nghe nhầm.
"Cứ thử trước đi." Đoạn Dịch nói, "Tốc độ dòng chảy không nhanh, kịp để chúng ta thử. Tôi theo cô vào. Một khi gặp nguy hiểm, tôi nhất định sẽ mang cô ra ngoài."
"Ừ... Được, tôi tin anh." Đoạn Dịch làm người đáng tin cậy, số 2 nhìn ra được. Cô lập tức cầm bút vẽ thuốc màu, lấy thêm một chai nước khoáng và hai chén sứ để chỉnh màu, đi vào mộ thất đặt quan tài.
Số 2 quả là dân chuyên nghiệp, tuy không có kinh nghiệm vẽ tranh trên tường, nhưng kỹ thuật vẽ tranh đủ cứng, nhanh chóng pha thuốc màu, vẽ vài nét bút liền phác họa đại khái kích cỡ một bức tường trên tường.
Quay đầu nhìn Đoạn Dịch, cô hỏi: "Lớn cỡ như vậy?"
"Ừ. Không sai biệt lắm." Đoạn Dịch một lần nữa nhìn mặt tường, hai bàn tay nắm chặt.
Số 2 đã phác họa hình dạng bức tường dọc theo chỗ cát tràn, hiện tại bắt tay vào vẽ chi tiết, vừa khéo đóng khung Tân Nương Lâu Lan bên trong.
Cầm bút vẽ, trước tiên số 2 vẽ nhanh loạt gạch tường, đổi màu, chấm thuốc màu, lấy đầy khe hở giữa các viên gạch.
Hai chân, làn váy, khăn che mặt của Tân Nương Lâu Lan dần dần bị bức tường bao trùm.
Đến cuối chỉ còn thừa đôi mắt.
Đầu bút vẽ hơi khô, số 2 khom lưng cúi đầu, mở chai nước khoáng đổ ít nước vào chén sứ, lại đổ thêm thuốc màu, điều chỉnh màu sắc.
Tranh thủ thời gian này, Đoạn Dịch nhịn không được tiến lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí đôi mắt tân nương.
Thế giới của nàng đang bị bút vẽ dần che khất, nay chỉ còn một đôi mắt để người ta nhìn.
Liền ngay lúc này, Đoạn Dịch thấy rõ ràng... Chiếc khăn che mặt rơi xuống.
Cùng thời khắc đó, cát vàng bay lên, rồi rào rạt rơi xuống, cặp mắt như sương như nước ấy xuất hiện trước mắt Đoạn Dịch.
"Tiểu Thiên..."
"Tiểu Thiên!!"
"Tiểu Thiên!!!"
Đoạn Dịch nhịn không được kêu thành tiếng.
Đúng lúc này, số 2 chỉnh xong thuốc màu, Đoạn Dịch không kịp mở miệng ngăn cản, cô cầm cây bút chấm thuốc màu vẽ nhanh... Che khuất cặp mắt xinh đẹp kia.
Một bức tường mới hoàn thành, che mất hình vẽ Tân Nương Lâu Lan xuất giá.
Thanh âm sàn sạt dừng lại, cát vàng ngưng chảy.
Nhưng... cũng không còn thấy Tân Nương Lâu Lan.
Đó, đó là Tiểu Thiên ư?
Nhưng sao Tiểu Thiên lại ở trong tranh, còn biến thành Tân Nương Lâu Lan?
Hay là, tất cả đều do mình quá mức nhớ nhung, thế cho nên xuất hiện ảo giác?
Đoạn Dịch ngơ ngác ngồi dưới đất, cát vàng trên mặt đất bao phủ tới cẳng chân.
Chung quanh không ngừng truyền đến đủ loại thanh âm.
"Mọi người vào xem đi, thật sự không sao hết! Cát ngừng chảy! Bị tường chặn rồi!"
"Thần kỳ thế hả? Vẽ tranh thật sự có tác dụng? Liệu có phải trong phó bản này, chúng ta vẽ cái gì thì cái đó sẽ biến thành thật?"
"Ồ? Nếu không chúng ta thử xem, vẽ đồ ăn gì đó? Coi có ăn được không?"
"Tôi không nghĩ vậy. Vẽ tranh trên tranh có tác dụng lẫn nhau, nhưng chúng không thể tạo thành tác dụng cho con người ngoài hiện thực?"
"Thử là sẽ biết?... Hầy, không được rồi. Nè, chỗ góc tường tôi vẽ một cái bánh bao, nhưng tôi không lấy nó ra ăn được. Nhưng xem nè, tôi vẽ một người que, người que ăn bánh bao!"
Đoạn Dịch ngồi im không nhúc nhích, dường như có nghe thấy những lời này, lại dường như không nghe lọt tai.
Một lát sau Ổ Quân Lan và Dương Dạ đi đến.
Thấy bộ dạng Đoạn Dịch kỳ kỳ, Dương Dạ duỗi tay vỗ vai anh. "Cậu sao vậy?"
Đoạn Dịch ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt tường, sau một lúc lâu: "Tôi... Nếu tôi vẽ trên tường một cánh cửa, có thể mở cửa nhìn thấy cậu ấy không. Hay là..."
Hay là, bức tường vẫn bao trùm em ấy.
Mình, có phải mình lại làm em ấy biến mất?
Cánh tay Đoạn Dịch hơi run, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cùng Ổ Quân Lan liếc nhau, Dương Dạ vỗ mạnh vào vai Đoạn Dịch. "Đừng để mắc bẫy phó bản. Tân Nương Lâu Lan cực kỳ bất thường. Vừa rồi tôi tìm được sổ tay ghi chép của người tên "lão Bạch". Cậu biết đã xảy ra chuyện gì không?"
"Tất cả mọi người trong đội khảo cổ đều yêu Tân Nương Lâu Lan. Hỉ đường là do lão Bạch trang trí. Ông ta hạ thuốc ngủ người khác, lúc bọn họ ngủ say, suốt đêm đào ra một lối đi, tới một mộ thất khác. Trang trí một thất thành hỉ đường, ông ta mang thi thể Tân Nương Lâu Lan qua đó, muốn kết hôn với Tân Nương Lâu Lan. Nhưng Tân Nương Lâu Lan bỗng hóa thành thây khô!"
"Chuyện đáng sợ vẫn còn phía sau. Đồng nghiệp lục tục tỉnh dậy, phát hiện cái hang, vì thế dồn dập chui vào. Trong lúc bò, bọn họ la hét nói chuyện với lão Bạch qua lối đi hẹp, nói ông ta đừng hòng độc chiếm Tân Nương Lâu Lan. Bọn họ phải cạnh tranh công bằng."
"Có hai người đi xung phong thành công vào hỉ đường, những người dư lại bị chặn trong lối đi không vào được. Cậu còn nhớ không, ở hỉ đường chúng ta phát hiện ba bộ xương?"
Lời Dương Dạ làm Đoạn Dịch dần bình tĩnh lại.
Ngẫm nghĩ câu chuyện, anh liên tưởng ngay. "Đồng dao. Là bài đồng dao! "vẽ then cài cửa", "gọi những người hàng xóm vào"... Đồng dao ám chỉ câu chuyện này."
"Người tên lão Bạch vào hỉ đường đầu tiên, mọi người muốn tranh đoạt Tân Nương Lâu Lan, ngăn họ cưới nhau. Có hai người thành công chui vào, còn lại... còn 8 người bị chặn trong lối đi."
"8 người trong lối đi, 3 người ở hỉ đường, nhưng 11 người đều không ra ngoài được. Bởi vì... Bởi vì còn người thứ 12 không đi theo họ. Trong bài đồng dao có nhắc đến người vẽ "then cài cửa". Có phải hắn là người vẽ "then cài cửa", nhốt mọi người bên trong không?"
"Sống sót 1 người, còn 11 người... Toàn bộ chết đói. 8 người bị nhốt trong lối đi chật hẹp chính là xương cốt chồng chất mà chúng ta nhìn thấy?"
- --
Bản Nursery Rhyme (Thơ vần cho trẻ em):
Cross Patch, lift the latch,
Sit by the fire and spin;
Take a cup, and drink it up,
Then call your neighbors in.
Người nóng tính, nhấc chốt cửa,
Ngồi bên lò sưởi và guồng quay;
Nâng tách trà, uống cạn nó,
Sau đó gọi các hàng xóm của bạn vào.
Bản The Little Mother Goose 1912 (Đồng dao Mẹ Ngỗng):
Cross Patch,
Draw the latch,
Sit by the fire and spin;
Take a cup,
And drink it up,
And call your neighbors in.
Người nóng tính,
Vẽ then cửa,
Ngồi bên lò sưởi cùng guồng quay;
Lấy tách trà,
Uống cạn nó,
Và gọi các hàng xóm của bạn vào.
Tay chạm tay, Đoạn Dịch chạm vào Tân Nương tại thời không khác.
Bằng dự cảm mãnh liệt và bản năng cơ thể, Đoạn Dịch một tay túm Tân Nương Lâu Lan vào mộ thất, tay còn lại giật khăn che mặt nàng.
Ngay lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng gió.
Gió to gào thét, Đoạn Dịch từ mộ thất nhỏ hẹp dịch chuyển đến sa mạc vô tận trong một giây. Cơn gió mạnh cuốn cát vàng thổi quét người anh.
Trong cơn gió lốc, anh quay người, phản ứng đầu tiên là kéo tân nương chạy trốn.
Nhưng tân nương nhanh tay tránh khỏi anh, sau đó hung hăng đẩy mạnh anh.
Gió cát đập vào mặt, xước qua mặt khiến Đoạn Dịch đau rát.
Anh bị gió đẩy lên cao, cả cơ thể cùng cát bụi bị gió cuốn bay giữa không trung.
Thời điểm anh cho rằng mình sẽ bị thổi bay đi mất, cơ thể anh khựng lại.
... Anh rời khỏi sa mạc ngã xuống đất, quay về mộ thất.
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Dịch là buồn bã mất mát, phản ứng thứ hai là mông đau.
Bởi vì lúc bị đẩy ra ngoài, anh tiếp đất bằng mông.
Ngay sau đó, mặt tường truyền đến thanh âm "Sàn sạt".
Ngước mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh quái dị, Đoạn Dịch thấy cát vàng trong bức tranh đang chầm chậm tràn ra, chảy vào trong mộ thất.
Tốc độ cát chảy không nhanh, trước mắt chỉ trải một lớp mỏng dưới chân tường.
Nhưng nếu liên tục chảy ra cuồn cuộn, chẳng bao lâu sẽ vùi lấp toàn bộ mộ thất.
Thấy thế, các người chơi có hơi hoảng loạn, hai mặt nhìn nhau, lục tục rời khỏi mộ thất này.
Dương Dạ đi lên đỡ Đoạn Dịch dậy. "Sao lại thế này? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"
Đoạn Dịch như mới tỉnh mộng: "Tôi, tôi cảm giác mình đã vào tranh. Tôi chạm vào tay tân nương, cảm thấy cô ấy là vật sống. Cơ thể cô ấy có độ ấm. Tôi muốn kéo cô ấy ra ngoài, không ngờ lại bị cô ấy kéo vào tranh... Tôi gặp bão cát, sau đó bị cô ấy đẩy ra."
Nghe vậy, Dương Dạ nhìn anh vài lần. "Biểu cảm của cậu không ổn. Trông cậu như bị tân nương câu mất hồn."
Đoạn Dịch nhíu mày: "Tôi..."
"Tôi không đùa." Dương Dạ hơi nghiêm mặt, "Nếu tân nương là Boss phó bản, cô ta có kỹ năng mê hoặc tâm trí là bình thường. Khi chúng ta xem tranh phải cẩn thận, kẻo bị trúng chiêu."
"Không phải tà thuật gì đâu. Chỉ là không hiểu sao... Vừa thấy mặt cô ấy, tôi liền có cảm giác rất quen thuộc." Đoạn Dịch thở ra một hơi, xoa bóp giữa mày, lại nhìn về phía bức tranh không ngừng chảy cát, "Rốt cuộc bức tranh này..."
Nghĩ đến cái gì, Đoạn Dịch chạy ra ngoài. "Đi. Chúng ta kiểm tra lại mấy món đồ lấy từ chỗ "hỉ đường"."
·
Hôm đó đám Đoạn Dịch bò qua đoạn đường xương cốt, tới một mộ thất được tranh trí thành hỉ đường, thấy ba bộ xương trắng, cũng nhặt được một túi đồ đựng dụng cụ vẽ tranh và các món đồ khác.
Bởi vì mang ra rất nhiều, bọn họ chưa kịp nhìn kỹ.
Hiện giờ bức tranh xuất hiện hiện tượng kỳ quái, bọn họ quyết định kiểm tra kỹ lại những món đồ mà người chết lưu lại, xem có thể tìm được manh mối hay không.
Ổ Quân Lan lấy một cái ba lô, đúng cái túi đựng dụng cụ vẽ tranh.
Trong túi có rất nhiều bút vẽ, thuốc màu. Ổ Quân Lan lộn ngược túi đồ lắc lắc, rũ ra vài tập tranh. Không rảnh xem tranh vẽ, cô lấy toàn bộ đồ đạc trong ba lô ra trước đã.
Trong lúc Ổ Quân Lan moi móc túi đồ, Dương Dạ đang kiểm tra ba lô khác, Đoạn Dịch nhặt một tập tranh dưới đất lên.
Mở tập tranh ra, không ngờ là một cuốn phác thảo vẽ hình tượng Phật.
Sơ đồ phác thảo không vẽ người, mà vẽ một trong tứ đại kim cương... tay ôm tỳ bà Đông Phương Trì Quốc Thiên Vương.
Trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị, Đoạn Dịch nghe Ổ Quân Lan nói: "Tôi thấy đường may bên ngoài ba lô này hơi lạ, đoán là có ngăn ẩn. Kết quả là có thêu chữ bên trong. Nhìn nó giống như... Một câu đồng dao."
Đồng dao?
Đồng dao ám chỉ cách vượt ải cuối cùng cũng xuất hiện?
Đoạn Dịch lập tức đi đến trước mặt Ổ Quân Lan, thấy được câu đồng dao.
"Người nóng tính, vẽ then cài cửa, ngồi bên bếp lò cùng guồng quay tơ; cầm ly trà, uống cạn nó, rồi mời những người hàng xóm vào."
"Vẽ then cài cửa?" Đoạn Dịch vô thức nhíu mày, "Phó bản quả nhiên có liên quan đến vẽ."
Vẽ then cài cửa, mời hàng xóm vào... Sau đó đâu? Vẽ then cài cửa, chẳng lẽ để nhốt các hàng xóm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này cách không xa truyền đến giọng Phương Đông Vũ: "Trong mộ thất, cát, cát chảy càng lúc càng nhiều!"
Nghe vậy, Đoạn Dịch chạy đến cửa nhìn vào trong mộ thất. Trên mặt tường vẽ Tân Nương Lâu Lan xuất giá, càng ngày càng chảy nhiều cát hơn. Hiện tại chung quanh mặt tường đã rải đầy cát, đủ để bao phủ mu bàn chân người.
Giải pháp cấp bách bây giờ là... Nghĩ cách đóng cửa liên thông hai mộ thất lại, như vậy cát bên trong sẽ không thể tràn qua khu lều trại, tiện đà vùi lấp mọi người.
Nhưng làm vậy hậu quả là mộ thất chứa bảy quan tài, cộng thêm lối đi xương trắng và hỉ đường sẽ hoàn toàn bị vùi lấp, các người chơi sẽ không thể tiếp tục thăm dò bí mật tại đó.
Cũng có nghĩa là bọn họ có lẽ sẽ không tìm được cách qua màn, chỉ có thể ở khu lều trại chờ chết...
Đoạn Dịch động não nhanh, lanh trí nghĩ đến một thứ, cao giọng hỏi: "Có ai biết vẽ tranh không?"
Người đứng ra là số 2 cô gái vóc dáng cao, cũng là người Đoạn Dịch đoán là Bảo vệ.
Cô giơ tay nói: "Tôi học vẽ tranh. Chắc là tôi có thể. Cần tôi vẽ như thế nào?"
Đoạn Dịch gom vội thuốc màu và bút vẽ dưới đất đưa cho cô: "Vẽ một bức tường chỗ tranh vẽ bị chảy cát, thử coi có thể chặn cát lại không."
"Cái gì? Anh nói gì?" Số 2 trợn tròn đôi mắt, tưởng mình nghe nhầm.
"Cứ thử trước đi." Đoạn Dịch nói, "Tốc độ dòng chảy không nhanh, kịp để chúng ta thử. Tôi theo cô vào. Một khi gặp nguy hiểm, tôi nhất định sẽ mang cô ra ngoài."
"Ừ... Được, tôi tin anh." Đoạn Dịch làm người đáng tin cậy, số 2 nhìn ra được. Cô lập tức cầm bút vẽ thuốc màu, lấy thêm một chai nước khoáng và hai chén sứ để chỉnh màu, đi vào mộ thất đặt quan tài.
Số 2 quả là dân chuyên nghiệp, tuy không có kinh nghiệm vẽ tranh trên tường, nhưng kỹ thuật vẽ tranh đủ cứng, nhanh chóng pha thuốc màu, vẽ vài nét bút liền phác họa đại khái kích cỡ một bức tường trên tường.
Quay đầu nhìn Đoạn Dịch, cô hỏi: "Lớn cỡ như vậy?"
"Ừ. Không sai biệt lắm." Đoạn Dịch một lần nữa nhìn mặt tường, hai bàn tay nắm chặt.
Số 2 đã phác họa hình dạng bức tường dọc theo chỗ cát tràn, hiện tại bắt tay vào vẽ chi tiết, vừa khéo đóng khung Tân Nương Lâu Lan bên trong.
Cầm bút vẽ, trước tiên số 2 vẽ nhanh loạt gạch tường, đổi màu, chấm thuốc màu, lấy đầy khe hở giữa các viên gạch.
Hai chân, làn váy, khăn che mặt của Tân Nương Lâu Lan dần dần bị bức tường bao trùm.
Đến cuối chỉ còn thừa đôi mắt.
Đầu bút vẽ hơi khô, số 2 khom lưng cúi đầu, mở chai nước khoáng đổ ít nước vào chén sứ, lại đổ thêm thuốc màu, điều chỉnh màu sắc.
Tranh thủ thời gian này, Đoạn Dịch nhịn không được tiến lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí đôi mắt tân nương.
Thế giới của nàng đang bị bút vẽ dần che khất, nay chỉ còn một đôi mắt để người ta nhìn.
Liền ngay lúc này, Đoạn Dịch thấy rõ ràng... Chiếc khăn che mặt rơi xuống.
Cùng thời khắc đó, cát vàng bay lên, rồi rào rạt rơi xuống, cặp mắt như sương như nước ấy xuất hiện trước mắt Đoạn Dịch.
"Tiểu Thiên..."
"Tiểu Thiên!!"
"Tiểu Thiên!!!"
Đoạn Dịch nhịn không được kêu thành tiếng.
Đúng lúc này, số 2 chỉnh xong thuốc màu, Đoạn Dịch không kịp mở miệng ngăn cản, cô cầm cây bút chấm thuốc màu vẽ nhanh... Che khuất cặp mắt xinh đẹp kia.
Một bức tường mới hoàn thành, che mất hình vẽ Tân Nương Lâu Lan xuất giá.
Thanh âm sàn sạt dừng lại, cát vàng ngưng chảy.
Nhưng... cũng không còn thấy Tân Nương Lâu Lan.
Đó, đó là Tiểu Thiên ư?
Nhưng sao Tiểu Thiên lại ở trong tranh, còn biến thành Tân Nương Lâu Lan?
Hay là, tất cả đều do mình quá mức nhớ nhung, thế cho nên xuất hiện ảo giác?
Đoạn Dịch ngơ ngác ngồi dưới đất, cát vàng trên mặt đất bao phủ tới cẳng chân.
Chung quanh không ngừng truyền đến đủ loại thanh âm.
"Mọi người vào xem đi, thật sự không sao hết! Cát ngừng chảy! Bị tường chặn rồi!"
"Thần kỳ thế hả? Vẽ tranh thật sự có tác dụng? Liệu có phải trong phó bản này, chúng ta vẽ cái gì thì cái đó sẽ biến thành thật?"
"Ồ? Nếu không chúng ta thử xem, vẽ đồ ăn gì đó? Coi có ăn được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không nghĩ vậy. Vẽ tranh trên tranh có tác dụng lẫn nhau, nhưng chúng không thể tạo thành tác dụng cho con người ngoài hiện thực?"
"Thử là sẽ biết?... Hầy, không được rồi. Nè, chỗ góc tường tôi vẽ một cái bánh bao, nhưng tôi không lấy nó ra ăn được. Nhưng xem nè, tôi vẽ một người que, người que ăn bánh bao!"
Đoạn Dịch ngồi im không nhúc nhích, dường như có nghe thấy những lời này, lại dường như không nghe lọt tai.
Một lát sau Ổ Quân Lan và Dương Dạ đi đến.
Thấy bộ dạng Đoạn Dịch kỳ kỳ, Dương Dạ duỗi tay vỗ vai anh. "Cậu sao vậy?"
Đoạn Dịch ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt tường, sau một lúc lâu: "Tôi... Nếu tôi vẽ trên tường một cánh cửa, có thể mở cửa nhìn thấy cậu ấy không. Hay là..."
Hay là, bức tường vẫn bao trùm em ấy.
Mình, có phải mình lại làm em ấy biến mất?
Cánh tay Đoạn Dịch hơi run, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cùng Ổ Quân Lan liếc nhau, Dương Dạ vỗ mạnh vào vai Đoạn Dịch. "Đừng để mắc bẫy phó bản. Tân Nương Lâu Lan cực kỳ bất thường. Vừa rồi tôi tìm được sổ tay ghi chép của người tên "lão Bạch". Cậu biết đã xảy ra chuyện gì không?"
"Tất cả mọi người trong đội khảo cổ đều yêu Tân Nương Lâu Lan. Hỉ đường là do lão Bạch trang trí. Ông ta hạ thuốc ngủ người khác, lúc bọn họ ngủ say, suốt đêm đào ra một lối đi, tới một mộ thất khác. Trang trí một thất thành hỉ đường, ông ta mang thi thể Tân Nương Lâu Lan qua đó, muốn kết hôn với Tân Nương Lâu Lan. Nhưng Tân Nương Lâu Lan bỗng hóa thành thây khô!"
"Chuyện đáng sợ vẫn còn phía sau. Đồng nghiệp lục tục tỉnh dậy, phát hiện cái hang, vì thế dồn dập chui vào. Trong lúc bò, bọn họ la hét nói chuyện với lão Bạch qua lối đi hẹp, nói ông ta đừng hòng độc chiếm Tân Nương Lâu Lan. Bọn họ phải cạnh tranh công bằng."
"Có hai người đi xung phong thành công vào hỉ đường, những người dư lại bị chặn trong lối đi không vào được. Cậu còn nhớ không, ở hỉ đường chúng ta phát hiện ba bộ xương?"
Lời Dương Dạ làm Đoạn Dịch dần bình tĩnh lại.
Ngẫm nghĩ câu chuyện, anh liên tưởng ngay. "Đồng dao. Là bài đồng dao! "vẽ then cài cửa", "gọi những người hàng xóm vào"... Đồng dao ám chỉ câu chuyện này."
"Người tên lão Bạch vào hỉ đường đầu tiên, mọi người muốn tranh đoạt Tân Nương Lâu Lan, ngăn họ cưới nhau. Có hai người thành công chui vào, còn lại... còn 8 người bị chặn trong lối đi."
"8 người trong lối đi, 3 người ở hỉ đường, nhưng 11 người đều không ra ngoài được. Bởi vì... Bởi vì còn người thứ 12 không đi theo họ. Trong bài đồng dao có nhắc đến người vẽ "then cài cửa". Có phải hắn là người vẽ "then cài cửa", nhốt mọi người bên trong không?"
"Sống sót 1 người, còn 11 người... Toàn bộ chết đói. 8 người bị nhốt trong lối đi chật hẹp chính là xương cốt chồng chất mà chúng ta nhìn thấy?"
- --
Bản Nursery Rhyme (Thơ vần cho trẻ em):
Cross Patch, lift the latch,
Sit by the fire and spin;
Take a cup, and drink it up,
Then call your neighbors in.
Người nóng tính, nhấc chốt cửa,
Ngồi bên lò sưởi và guồng quay;
Nâng tách trà, uống cạn nó,
Sau đó gọi các hàng xóm của bạn vào.
Bản The Little Mother Goose 1912 (Đồng dao Mẹ Ngỗng):
Cross Patch,
Draw the latch,
Sit by the fire and spin;
Take a cup,
And drink it up,
And call your neighbors in.
Người nóng tính,
Vẽ then cửa,
Ngồi bên lò sưởi cùng guồng quay;
Lấy tách trà,
Uống cạn nó,
Và gọi các hàng xóm của bạn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro