Chương 12
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Không cần biết quan hệ giữa số 4 và số 6 thực sự thế nào, nhưng ngoài mặt từ đầu đến cuối hai cô đều ở chung một chỗ. Dù trước mặt hay sau lưng mọi người, hai cô đều thể hiện sự thân mật lẫn nhau. Một người khóc, nhất định người còn lại cũng khóc; khi đi thăm dò cũng nắm tay nhau như hình với bóng.
Thời gian mỗi người tiến vào không gian trò chơi là khác nhau.
Giả dụ khi số 4 vào trò chơi, theo lý thuyết, nếu thấy bạn mình đã chọn số 6, thì cô nên chọn số 5 hoặc số 7. Chọn hai số liền kề thì hai cô có thể ngồi chung với nhau, dù là nắm tay an ủi hay châu đầu ghé tai thảo luận cũng tiện hơn rất nhiều.
Ngược lại, nếu số 6 vào sau, cô nên chọn số 3 hoặc số 5 mới hợp lý.
... Nhưng vì sao, các cô đều tránh số 5?
Một sợi khói mảnh bay lên từ tàn thuốc giữa hai ngón tay Đoạn Dịch, khiến đôi mắt trong trẻo pha chút mơ hồ.
Cách màng sương khói nhìn về phía Lâm Nhạc Xuyên, Đoạn Dịch nói: "Chúng ta có thể tìm thấy tờ giấy viết bài đồng giao trong lớp màn kép, thì người chơi khác cũng có thể tìm được thứ khác. Tôi đoán số 6 thích khóc đã tới từ sớm, cũng tìm được bài đồng dao con thỏ đầy tính ám chỉ. Thế nên cô ta cố tình nhắm vào số 5."
Sau một lúc lâu, Lâm Nhạc Xuyên gật đầu. "Có khả năng. Số 5 tuy rằng là sói, nhưng cũng liên quan đến cách vượt ải. Chỉ là... nếu theo hướng này, ván này sói rất khó chơi. Làm sao để đảm bảo tính cân bằng?"
Đối với vấn đề của Lâm Nhạc Xuyên, Đoạn Dịch cũng không biết đáp lại thế nào, nghĩ nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Có lẽ phải đợi chúng ta thu thập thêm thông tin từ phe sói mới biết được."
Đêm đó, Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên trước sau tắm rửa, cùng nhau đi ngủ.
Lần này người ngủ dưới đất là Lâm Nhạc Xuyên. Đoạn Dịch ngủ ở trên giường, nhưng ngủ không ngon lắm, anh cứ lo số 5 và Trâu Bình sẽ vì nhất thời tức giận đánh mất lý trí, tiếp tục khai đao Người tốt. Cũng may cả đêm trôi qua trong yên bình, khi tia nắng mai ló rạng, cuối cùng Đoạn Dịch cũng ngủ say.
Sáng ngày kế Đoạn Dịch thức dậy hơi trễ.
Thời điểm anh xuống lầu, những người khác đã ngồi bên bàn ăn. Chào hỏi mọi người, Đoạn Dịch ngồi xuống, có người bưng cho anh một chén cháo... là Trâu Bình.
Nhận chén cháo, Đoạn Dịch nhìn cậu ta một cái, phát hiện vành mắt cậu ta phiếm hồng, dường như cả đêm không ngủ.
Trong lòng có chút thổn thức, nhưng Đoạn Dịch không biết nên nói gì, chỉ đáp: "Cảm ơn."
Suốt buổi cơm sáng mọi người đều trầm mặc, im lặng ăn bánh, uống cháo, không khí ngưng trọng lại hài hòa kỳ lạ.
Nhưng làm người ta ngoài ý muốn chính là biểu tình số 5 vô cùng thư thả.
Số 3 to cao nhìn cái mặt phơn phởn như xuân về của hắn ta, chủ động mở miệng phá vỡ sự im ắng, hỏi hắn ta: "Người anh em, nhìn anh thế này là quyết định hợp tác cùng chúng tôi rồi hả? Nên thế chứ. Đừng ra tay nữa. Mọi người cùng nhau vượt ải."
"Đúng vậy." số 5 uống một ngụm sữa đậu nành, "Coi như chúng ta giờ đã là một phe. Mọi người cùng nhau chiếu ứng hợp tác với nhau, đừng khiến quan hệ căng thẳng hơn."
Nghe số 5 nói vậy, cố gái số 1, số 3 to cao và Đoạn Dịch đều không khỏi thở phào một hơi.
Nhưng Lâm Nhạc Xuyên vẫn nghiêm mặt như cũ.
Đoạn Dịch nhìn hắn, thấy ánh mắt lãnh đạm của hắn đảo qua số 5 và Trâu Bình. "Đừng giở trò. Đêm nay Người tốt sẽ không vote, nhưng nếu mấy người lén bỏ phiếu, vậy thì mấy người sẽ chuyển bại thành thắng. Tốt nhất lúc 9 giờ tối nay, tất cả mọi người thống nhất đặt thiết bị trên bàn, từ 9 giờ đến 10 giờ không ai được đụng vào thiết bị. Một khi phát hiện số 5 và số 9 có gì bất thường, chúng tôi lập tức vote một trong hai người."
Số 5 vội vàng xua tay. "Người anh em, đừng mà, không đến mức thế chứ. Việc đã đến nước này, chúng tôi nhận thua. Không có đồng vàng thì thôi, ok. Không cần thiết. Đã qua vài ngày rồi, chúng ta vẫn nên tìm cách vượt ải đi."
Nói xong lời này, hắn cười hì hì cắn nửa miếng bánh, lại tu ừng ực nửa ly sữa đậu nành, nhấn mạnh: "Thật đấy. Ưu điểm con người tôi chính là nghĩ thoáng. Ôi tôi nói chứ..."
Tiếc rằng điều số 5 muốn nói, không ai biết được.
Một tiếng "rầm" vang đội, đầu hắn đập thẳng xuống mặt bàn. Sữa đậu nành và nước bọt phun ra khỏi miệng, hắn ôm ngực, cả người run rẩy kịch liệt.
Cô gái số 1 tốt xấu gì cũng là sinh viên học y, biết cách cấp cứu cơ bản, nhận ra tim số 5 xảy ra vấn đề, cô lập tức hét to kêu mọi người hỗ trợ đặt hắn nằm thẳng trên sàn nhà, sau khi Đoạn Dịch làm theo lời cô, cô ngồi lên người số 5, cố gắng làm hồi sức tim phổi.
Ấn ngực liên tục vài lần, số 1 bắt đầu hết hơi, Đoạn Dịch nhìn cũng hiểu sơ cách cấp cứu, lập tức tiến lên.
Đoạn Dịch không dám lơi lỏng một khắc nào, liên tục giữ vững cường độ ấn ngực số 5. Thế nhưng số 5 không chút chuyển biến tốt đẹp, ngược lại liên tục hộc mấy ngụm máu to, từ từ xụi lơ trên mặt đất bất động.
Khoảng nửa giờ sau, mặt hắn tái xanh, môi tím ngắt, tử trạng lộ rõ.
Số 1 trầm mặt đến gần, kiểm tra động mạch cổ và hơi thở của hắn, lại nhấc mí mắt hắn lên, đồng tử hắn đã phóng đại hoàn toàn. Cuối cùng cô kết luận: "Anh ta đã chết."
Đoạn Dịch nhíu mày. "Sao lại thế này? Do bệnh tim?"
Số 1 trầm ngâm một lát, đưa ra phán đoán: "Giống trúng độc."
"Độc?" Đoạn Dịch theo bản năng xoay đầu, nhìn về phía ly sữa đậu nành trên bàn, "Ai hạ độc anh ta?"
"Vãi lìn!" số 3 hét ầm lên, vội vàng ném cái bánh nướng áp chảo trong tay, "Chuyện gì thế này? Cái gì độc?"
Cô gái số 1 suy sụp ngồi thụp xuống đất, sắc mặt xám đen. "Tôi quên gần hết kiến thức thời đi học rồi. Chỗ này cũng thiếu dụng cụ cho tình huống trúng độc. Bằng không vừa rồi kịp giúp anh ta rửa ruột, có lẽ đã cứu được một mạng..."
Cô càng nói càng ảo não, ôm đầu rơi nước mắt. "Không, lẽ ra hồi nãy tôi phải móc họng giúp anh ta ói. Tôi thật là..."
Ai cũng không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không khí trong phòng khách trầm hẳn xuống.
Số 5 nằm trên đất đã chết; số 1 ngồi xổm ôm đầu ảo não; Đoạn Dịch vừa rồi tốn quá nhiều sức, đang ngồi bệt dưới đất thở dốc, vì không cứu được người nên có chút chán nản; số 3 thì chạy vào phòng bếp: "Để tôi tìm manh mối. Hôm nay là ai nấu đồ ăn sáng?"
Ánh mắt Lâm Nhạc Xuyên lặng lẽ đảo qua những người này, cuối cùng rơi xuống Trâu Bình vẫn ngồi lù lù ở chỗ cũ.
Trâu Bình cúi đầu, tựa hồ đang nhìn thứ trong lòng bàn tay.
Lâm Nhạc Xuyên lập tức tới bên cạnh, rũ mắt nhìn tay cậu ta, thấy ngọc Côn Luân lấp lánh như vật sống.
"Do cậu động tay?" Lâm Nhạc Xuyên hỏi Trâu Bình, "Cậu đang xem ngọc Côn Luân có gì thay đổi hay không?"
"Tôi thấy nó sáng hơn một chút." Ngón tay Trâu Bình phát run, nhưng không biết có phải vì đã bị người khác phát hiện hay không, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, còn bình tĩnh trả lời, "Sau khi giết số 5, có phải Sở Thanh sẽ sống dậy, chúng ta sẽ thoát ra ngoài? Chúng ta nên đi xem tình hình ở rừng cây."
Đoạn đối thoại của hai người lọt vào tai Đoạn Dịch.
Anh cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Từ góc độ logic, quá dễ để đoán được động cơ Trâu Bình, nhưng anh vẫn không thể hiểu nổi. Bản năng thúc đẩy anh đứng dậy, truy vấn Trâu Bình: "Vì cái gì cậu..."
Trâu Bình nghiêng đầu, ngước mắt hỏi anh. "Anh Đoạn, không phải anh biết rõ đáp án sao? Phe sói chúng tôi đã thua. Tôi không thể nhận đồng vàng, nhưng tôi muốn vượt ải. Để vượt ải, phải nghĩ cách giải mã lâm viên, thoát khỏi nơi này."
Ngừng một lát, cậu ta nói tiếp: "Tôi biết, mọi người đều không thể tàn nhẫn ra tay. Tôi đành làm người xấu vậy. Không thể kéo dài thời gian được nữa. Ai biết sắp có chuyện gì xảy ra? Hệ thống nói không được sử dụng bạo lực, nhưng tôi hạ độc, không tính là vi phạm quy định."
Đoạn Dịch bỗng dâng trào lửa giận, bước lên chộp lấy cổ áo cậu ta, gằn giọng: "Tôi không hỏi cậu chuyện này. Trâu Bình, này mẹ nó là một mạng người, cậu..."
Trâu Bình cười, cười đến thê thảm. "Anh Đoạn, tôi và các anh không giống nhau, từ nhỏ tôi đã sống khổ, nếu không đủ tàn nhẫn, tôi đã chết từ lâu rồi. Tôi đối với mình còn tàn nhẫn, huống chi đối với người khác? Không ngờ anh vậy mà... anh thật sự tin tôi. Anh cho rằng cái đêm gặp anh là lần đầu tiên tôi bán thân? Tôi không thích làm vậy, cũng không thích đàn ông. Nhưng tôi phải sống."
Đoạn Dịch không nói, bởi vì anh phát hiện mình không có lời nào để nói với loại người Trâu Bình.
Buông Trâu Bình, ngồi xuống khiêng số 5 lên, Đoạn Dịch đi ra khỏi nhà. "Tôi đi tìm chỗ chôn anh ta."
Lâm Nhạc Xuyên đuổi kịp anh. "Tôi đi với anh."
Số 3 trong phòng bếp cũng nghe được toàn bộ, không biết moi đâu ra được cuộn dây thừng chạy về trói Trâu Bình vào ghế. "Con mẹ nó nhìn mặt mũi như thằng bạch kiểm vô dụng, ai ngờ tâm địa ác độc dữ vậy. Tao phải trói mày, bằng không mày lại xuống ta với bọn tao."
Trói xong Trâu Bình, số 3 kéo tóc cậu ta: "Mày hạ độc kiểu gì? Độc đâu ra? Mấy món ăn khác có hạ độc không? Nói năng rõ vào!"
Tóc bị kéo ngược ra sau, cao to nhìn Trâu Bình không khác gì con hồ ly.
Trâu Bình nhìn chằm chằm hắn nói: "Anh không có quyền đối xử với tôi như vậy. Anh nên cảm tạ tôi. Anh ra ngoài mà xem, có phải đã có thể rời khỏi đây không? Còn nữa, tôi khuyên anh một vừa hai phải, buông tôi ra. Trò chơi cấm hành vi bạo lực, anh quên mất rồi?"
Số 3 nhìn thì cao to, nhưng không biết vì sao khi bị Trâu Bình nhìn chằm chằm, lưng hắn chảy đầy mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó hắn thấy cẳng chân mình bắt đầu trở nên trong suốt.
Đẩy Trâu Bình ra, cao to muốn cởi trói cho cậu ta, nhưng cánh tay hắn bỗng trở nên năng nề khó nhấc nổi.
Hắn rùng hết cả mình, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi không tên.
Cô gái số 1 lúc này mới phản ứng lại, chạy vội qua tháo dây thừng trói Trâu Bình. Hành động của cô có tác dụng, sau khi Trâu Bình khôi phục tự do, tên cao to dần dần khôi phục bình thường.
Giơ tay lau mặt một phen, số 3 và số 1 nhìn nhau, hai người đều không muốn tiếp xúc thêm với hung thủ giết người, liền song song quay người đi ra khỏi nhà, đuổi theo Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên.
Buổi sáng 11 giờ. Hướng Tây Nam chỗ rừng cây.
Đoạn Dịch, Lâm Nhạc Xuyên, cao to số 3 và cô gái số 1, bốn người hợp lực chôn số 5, rồi từ nam đến bắc đi một vòng, cuối cùng trở lại chỗ này.
Cầu đá bóng loáng như bạch ngọc, dưới cầu sông nhỏ trong suốt, đường lát đá xuyên qua rừng cây rậm rạp, tòa nhà xây bằng gạch đỏ, con hát cất giọng hát uyển chuyển hòa cùng làn gió nhẹ thổi từ nam đến bắc, lại từ bắc đến nam.
Khu lâm viên vẫn tinh xảo như lúc ban đầu, vẫn mang sắc thái u ám cũ kỹ, như bị một lớp sương mù hủ bại che lấp.
Số 5 đã chết, nhưng hết thảy đều không có gì thay đổi.
"Duyên sâu đậm, vứt bỏ tuổi xuân. Tình trong mộng có ai hay? Ta muốn thẹn thùng, ôi như giấc mộng, như xuân về khơi mạch nước ngầm." giọng hát kiều diễm uyển chuyển từ xa truyền tới, cùng với sự kiện giết người vừa xảy ra, nghe mà nặng mùi âm tà.
Lồ,ng ngực Đoạn Dịch nghẹn đến mức hoảng, không khỏi thở hắt một hơi thật mạnh. "Người chơi số 5 đã chết, con hát vẫn diễn xướng, trong rừng vẫn không có đường dẫn ra ngoài. Tất cả đều y như cũ. Việc anh ta chết không phải điểm mấu chốt."
Thời gian mỗi người tiến vào không gian trò chơi là khác nhau.
Giả dụ khi số 4 vào trò chơi, theo lý thuyết, nếu thấy bạn mình đã chọn số 6, thì cô nên chọn số 5 hoặc số 7. Chọn hai số liền kề thì hai cô có thể ngồi chung với nhau, dù là nắm tay an ủi hay châu đầu ghé tai thảo luận cũng tiện hơn rất nhiều.
Ngược lại, nếu số 6 vào sau, cô nên chọn số 3 hoặc số 5 mới hợp lý.
... Nhưng vì sao, các cô đều tránh số 5?
Một sợi khói mảnh bay lên từ tàn thuốc giữa hai ngón tay Đoạn Dịch, khiến đôi mắt trong trẻo pha chút mơ hồ.
Cách màng sương khói nhìn về phía Lâm Nhạc Xuyên, Đoạn Dịch nói: "Chúng ta có thể tìm thấy tờ giấy viết bài đồng giao trong lớp màn kép, thì người chơi khác cũng có thể tìm được thứ khác. Tôi đoán số 6 thích khóc đã tới từ sớm, cũng tìm được bài đồng dao con thỏ đầy tính ám chỉ. Thế nên cô ta cố tình nhắm vào số 5."
Sau một lúc lâu, Lâm Nhạc Xuyên gật đầu. "Có khả năng. Số 5 tuy rằng là sói, nhưng cũng liên quan đến cách vượt ải. Chỉ là... nếu theo hướng này, ván này sói rất khó chơi. Làm sao để đảm bảo tính cân bằng?"
Đối với vấn đề của Lâm Nhạc Xuyên, Đoạn Dịch cũng không biết đáp lại thế nào, nghĩ nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Có lẽ phải đợi chúng ta thu thập thêm thông tin từ phe sói mới biết được."
Đêm đó, Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên trước sau tắm rửa, cùng nhau đi ngủ.
Lần này người ngủ dưới đất là Lâm Nhạc Xuyên. Đoạn Dịch ngủ ở trên giường, nhưng ngủ không ngon lắm, anh cứ lo số 5 và Trâu Bình sẽ vì nhất thời tức giận đánh mất lý trí, tiếp tục khai đao Người tốt. Cũng may cả đêm trôi qua trong yên bình, khi tia nắng mai ló rạng, cuối cùng Đoạn Dịch cũng ngủ say.
Sáng ngày kế Đoạn Dịch thức dậy hơi trễ.
Thời điểm anh xuống lầu, những người khác đã ngồi bên bàn ăn. Chào hỏi mọi người, Đoạn Dịch ngồi xuống, có người bưng cho anh một chén cháo... là Trâu Bình.
Nhận chén cháo, Đoạn Dịch nhìn cậu ta một cái, phát hiện vành mắt cậu ta phiếm hồng, dường như cả đêm không ngủ.
Trong lòng có chút thổn thức, nhưng Đoạn Dịch không biết nên nói gì, chỉ đáp: "Cảm ơn."
Suốt buổi cơm sáng mọi người đều trầm mặc, im lặng ăn bánh, uống cháo, không khí ngưng trọng lại hài hòa kỳ lạ.
Nhưng làm người ta ngoài ý muốn chính là biểu tình số 5 vô cùng thư thả.
Số 3 to cao nhìn cái mặt phơn phởn như xuân về của hắn ta, chủ động mở miệng phá vỡ sự im ắng, hỏi hắn ta: "Người anh em, nhìn anh thế này là quyết định hợp tác cùng chúng tôi rồi hả? Nên thế chứ. Đừng ra tay nữa. Mọi người cùng nhau vượt ải."
"Đúng vậy." số 5 uống một ngụm sữa đậu nành, "Coi như chúng ta giờ đã là một phe. Mọi người cùng nhau chiếu ứng hợp tác với nhau, đừng khiến quan hệ căng thẳng hơn."
Nghe số 5 nói vậy, cố gái số 1, số 3 to cao và Đoạn Dịch đều không khỏi thở phào một hơi.
Nhưng Lâm Nhạc Xuyên vẫn nghiêm mặt như cũ.
Đoạn Dịch nhìn hắn, thấy ánh mắt lãnh đạm của hắn đảo qua số 5 và Trâu Bình. "Đừng giở trò. Đêm nay Người tốt sẽ không vote, nhưng nếu mấy người lén bỏ phiếu, vậy thì mấy người sẽ chuyển bại thành thắng. Tốt nhất lúc 9 giờ tối nay, tất cả mọi người thống nhất đặt thiết bị trên bàn, từ 9 giờ đến 10 giờ không ai được đụng vào thiết bị. Một khi phát hiện số 5 và số 9 có gì bất thường, chúng tôi lập tức vote một trong hai người."
Số 5 vội vàng xua tay. "Người anh em, đừng mà, không đến mức thế chứ. Việc đã đến nước này, chúng tôi nhận thua. Không có đồng vàng thì thôi, ok. Không cần thiết. Đã qua vài ngày rồi, chúng ta vẫn nên tìm cách vượt ải đi."
Nói xong lời này, hắn cười hì hì cắn nửa miếng bánh, lại tu ừng ực nửa ly sữa đậu nành, nhấn mạnh: "Thật đấy. Ưu điểm con người tôi chính là nghĩ thoáng. Ôi tôi nói chứ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếc rằng điều số 5 muốn nói, không ai biết được.
Một tiếng "rầm" vang đội, đầu hắn đập thẳng xuống mặt bàn. Sữa đậu nành và nước bọt phun ra khỏi miệng, hắn ôm ngực, cả người run rẩy kịch liệt.
Cô gái số 1 tốt xấu gì cũng là sinh viên học y, biết cách cấp cứu cơ bản, nhận ra tim số 5 xảy ra vấn đề, cô lập tức hét to kêu mọi người hỗ trợ đặt hắn nằm thẳng trên sàn nhà, sau khi Đoạn Dịch làm theo lời cô, cô ngồi lên người số 5, cố gắng làm hồi sức tim phổi.
Ấn ngực liên tục vài lần, số 1 bắt đầu hết hơi, Đoạn Dịch nhìn cũng hiểu sơ cách cấp cứu, lập tức tiến lên.
Đoạn Dịch không dám lơi lỏng một khắc nào, liên tục giữ vững cường độ ấn ngực số 5. Thế nhưng số 5 không chút chuyển biến tốt đẹp, ngược lại liên tục hộc mấy ngụm máu to, từ từ xụi lơ trên mặt đất bất động.
Khoảng nửa giờ sau, mặt hắn tái xanh, môi tím ngắt, tử trạng lộ rõ.
Số 1 trầm mặt đến gần, kiểm tra động mạch cổ và hơi thở của hắn, lại nhấc mí mắt hắn lên, đồng tử hắn đã phóng đại hoàn toàn. Cuối cùng cô kết luận: "Anh ta đã chết."
Đoạn Dịch nhíu mày. "Sao lại thế này? Do bệnh tim?"
Số 1 trầm ngâm một lát, đưa ra phán đoán: "Giống trúng độc."
"Độc?" Đoạn Dịch theo bản năng xoay đầu, nhìn về phía ly sữa đậu nành trên bàn, "Ai hạ độc anh ta?"
"Vãi lìn!" số 3 hét ầm lên, vội vàng ném cái bánh nướng áp chảo trong tay, "Chuyện gì thế này? Cái gì độc?"
Cô gái số 1 suy sụp ngồi thụp xuống đất, sắc mặt xám đen. "Tôi quên gần hết kiến thức thời đi học rồi. Chỗ này cũng thiếu dụng cụ cho tình huống trúng độc. Bằng không vừa rồi kịp giúp anh ta rửa ruột, có lẽ đã cứu được một mạng..."
Cô càng nói càng ảo não, ôm đầu rơi nước mắt. "Không, lẽ ra hồi nãy tôi phải móc họng giúp anh ta ói. Tôi thật là..."
Ai cũng không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không khí trong phòng khách trầm hẳn xuống.
Số 5 nằm trên đất đã chết; số 1 ngồi xổm ôm đầu ảo não; Đoạn Dịch vừa rồi tốn quá nhiều sức, đang ngồi bệt dưới đất thở dốc, vì không cứu được người nên có chút chán nản; số 3 thì chạy vào phòng bếp: "Để tôi tìm manh mối. Hôm nay là ai nấu đồ ăn sáng?"
Ánh mắt Lâm Nhạc Xuyên lặng lẽ đảo qua những người này, cuối cùng rơi xuống Trâu Bình vẫn ngồi lù lù ở chỗ cũ.
Trâu Bình cúi đầu, tựa hồ đang nhìn thứ trong lòng bàn tay.
Lâm Nhạc Xuyên lập tức tới bên cạnh, rũ mắt nhìn tay cậu ta, thấy ngọc Côn Luân lấp lánh như vật sống.
"Do cậu động tay?" Lâm Nhạc Xuyên hỏi Trâu Bình, "Cậu đang xem ngọc Côn Luân có gì thay đổi hay không?"
"Tôi thấy nó sáng hơn một chút." Ngón tay Trâu Bình phát run, nhưng không biết có phải vì đã bị người khác phát hiện hay không, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, còn bình tĩnh trả lời, "Sau khi giết số 5, có phải Sở Thanh sẽ sống dậy, chúng ta sẽ thoát ra ngoài? Chúng ta nên đi xem tình hình ở rừng cây."
Đoạn đối thoại của hai người lọt vào tai Đoạn Dịch.
Anh cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Từ góc độ logic, quá dễ để đoán được động cơ Trâu Bình, nhưng anh vẫn không thể hiểu nổi. Bản năng thúc đẩy anh đứng dậy, truy vấn Trâu Bình: "Vì cái gì cậu..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trâu Bình nghiêng đầu, ngước mắt hỏi anh. "Anh Đoạn, không phải anh biết rõ đáp án sao? Phe sói chúng tôi đã thua. Tôi không thể nhận đồng vàng, nhưng tôi muốn vượt ải. Để vượt ải, phải nghĩ cách giải mã lâm viên, thoát khỏi nơi này."
Ngừng một lát, cậu ta nói tiếp: "Tôi biết, mọi người đều không thể tàn nhẫn ra tay. Tôi đành làm người xấu vậy. Không thể kéo dài thời gian được nữa. Ai biết sắp có chuyện gì xảy ra? Hệ thống nói không được sử dụng bạo lực, nhưng tôi hạ độc, không tính là vi phạm quy định."
Đoạn Dịch bỗng dâng trào lửa giận, bước lên chộp lấy cổ áo cậu ta, gằn giọng: "Tôi không hỏi cậu chuyện này. Trâu Bình, này mẹ nó là một mạng người, cậu..."
Trâu Bình cười, cười đến thê thảm. "Anh Đoạn, tôi và các anh không giống nhau, từ nhỏ tôi đã sống khổ, nếu không đủ tàn nhẫn, tôi đã chết từ lâu rồi. Tôi đối với mình còn tàn nhẫn, huống chi đối với người khác? Không ngờ anh vậy mà... anh thật sự tin tôi. Anh cho rằng cái đêm gặp anh là lần đầu tiên tôi bán thân? Tôi không thích làm vậy, cũng không thích đàn ông. Nhưng tôi phải sống."
Đoạn Dịch không nói, bởi vì anh phát hiện mình không có lời nào để nói với loại người Trâu Bình.
Buông Trâu Bình, ngồi xuống khiêng số 5 lên, Đoạn Dịch đi ra khỏi nhà. "Tôi đi tìm chỗ chôn anh ta."
Lâm Nhạc Xuyên đuổi kịp anh. "Tôi đi với anh."
Số 3 trong phòng bếp cũng nghe được toàn bộ, không biết moi đâu ra được cuộn dây thừng chạy về trói Trâu Bình vào ghế. "Con mẹ nó nhìn mặt mũi như thằng bạch kiểm vô dụng, ai ngờ tâm địa ác độc dữ vậy. Tao phải trói mày, bằng không mày lại xuống ta với bọn tao."
Trói xong Trâu Bình, số 3 kéo tóc cậu ta: "Mày hạ độc kiểu gì? Độc đâu ra? Mấy món ăn khác có hạ độc không? Nói năng rõ vào!"
Tóc bị kéo ngược ra sau, cao to nhìn Trâu Bình không khác gì con hồ ly.
Trâu Bình nhìn chằm chằm hắn nói: "Anh không có quyền đối xử với tôi như vậy. Anh nên cảm tạ tôi. Anh ra ngoài mà xem, có phải đã có thể rời khỏi đây không? Còn nữa, tôi khuyên anh một vừa hai phải, buông tôi ra. Trò chơi cấm hành vi bạo lực, anh quên mất rồi?"
Số 3 nhìn thì cao to, nhưng không biết vì sao khi bị Trâu Bình nhìn chằm chằm, lưng hắn chảy đầy mồ hôi lạnh.
Cùng lúc đó hắn thấy cẳng chân mình bắt đầu trở nên trong suốt.
Đẩy Trâu Bình ra, cao to muốn cởi trói cho cậu ta, nhưng cánh tay hắn bỗng trở nên năng nề khó nhấc nổi.
Hắn rùng hết cả mình, trong lòng tràn ngập sự sợ hãi không tên.
Cô gái số 1 lúc này mới phản ứng lại, chạy vội qua tháo dây thừng trói Trâu Bình. Hành động của cô có tác dụng, sau khi Trâu Bình khôi phục tự do, tên cao to dần dần khôi phục bình thường.
Giơ tay lau mặt một phen, số 3 và số 1 nhìn nhau, hai người đều không muốn tiếp xúc thêm với hung thủ giết người, liền song song quay người đi ra khỏi nhà, đuổi theo Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên.
Buổi sáng 11 giờ. Hướng Tây Nam chỗ rừng cây.
Đoạn Dịch, Lâm Nhạc Xuyên, cao to số 3 và cô gái số 1, bốn người hợp lực chôn số 5, rồi từ nam đến bắc đi một vòng, cuối cùng trở lại chỗ này.
Cầu đá bóng loáng như bạch ngọc, dưới cầu sông nhỏ trong suốt, đường lát đá xuyên qua rừng cây rậm rạp, tòa nhà xây bằng gạch đỏ, con hát cất giọng hát uyển chuyển hòa cùng làn gió nhẹ thổi từ nam đến bắc, lại từ bắc đến nam.
Khu lâm viên vẫn tinh xảo như lúc ban đầu, vẫn mang sắc thái u ám cũ kỹ, như bị một lớp sương mù hủ bại che lấp.
Số 5 đã chết, nhưng hết thảy đều không có gì thay đổi.
"Duyên sâu đậm, vứt bỏ tuổi xuân. Tình trong mộng có ai hay? Ta muốn thẹn thùng, ôi như giấc mộng, như xuân về khơi mạch nước ngầm." giọng hát kiều diễm uyển chuyển từ xa truyền tới, cùng với sự kiện giết người vừa xảy ra, nghe mà nặng mùi âm tà.
Lồ,ng ngực Đoạn Dịch nghẹn đến mức hoảng, không khỏi thở hắt một hơi thật mạnh. "Người chơi số 5 đã chết, con hát vẫn diễn xướng, trong rừng vẫn không có đường dẫn ra ngoài. Tất cả đều y như cũ. Việc anh ta chết không phải điểm mấu chốt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro