Chương 133
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Bóng đêm thâm trầm. Bên ngoài lều chỉ còn thanh âm gió lốc gào thét.
Do có giai đoạn tranh cử cảnh sát trưởng, buổi thảo luận và chốt vote Ma Sói sẽ kết thúc lúc 11 giờ đêm. Lúc này thời gian vừa đúng 10 giờ 50 phút, còn 10 phút nữa sẽ kết thúc buổi thảo luận đêm nay.
Ổ Quân Lan từ chỗ lều nữ đi tới, nói với mọi người: "Đường Hiểu tạm thời không sao."
Nói xong, côngồi xuống vị trí của mình, lấy thiết bị gõ vài cái, lựa chọn đối tượng để vote.
Trong lúc này, Hồng Hiền ngáp một cái, liếc hướng Bành Trình, âm dương quái khí nói câu trào phúng: "Bằng hiểu biết của tôi về Đường Hiểu, em ấy chắc chắn là sói. Ha, giờ tôi có hứng chơi trò chơi lại rồi. Tuy chúng ta có một tiên tri như vậy... Nhưng phe sói cũng có một người IQ kém. Coi như huề ha."
Nghe lời này, Ổ Quân Lan buông thiết bị, lạnh lùng nhìn về phía Hồng Hiền, cau mày nói: "Còn không phải cậu nhìn trúng tính cách và chỉ số thông minh của Đường Hiểu, thấy cô ấy dễ bị tẩy não, mới chọn làm đối tượng xuống tay à? Thế nào, đi đến bước này, cậu cảm thấy cô ấy hết giá trị lợi dụng, nên thoải mái lộ nguyên hình trước mặt cô ấy? Tôi nói loại người như cậu, được tiện nghi liền khoe mẽ, còn nói lời bỡn cợt không đáng một đồng. Cậu không cảm thấy mình ghê tởm hả?"
"Tôi cảnh cáo chị tôn trọng người khác vào, cái gì mà kêu tôi lợi dụng em ấy?" Hồng Hiền trừng liếc Ổ Quân Lan, bật lửa cái "Tách" đốt cho mình điếu thuốc, khinh miệt nói, "Tôi nói chị biết, tôi chẳng hề hạ thấp em ấy. Tôi nói sự thật mất lòng thôi. Con người Đường Hiểu, tôi bị động mang theo đấy."
"Vừa rồi mọi người nghe em ấy nói rồi chứ? Chẳng lẽ mọi người cảm thấy em ấy dựa vào bản thân đi đến hiện tại? Mọi người nói tôi bắt cá hai tay, nói tôi dại gái, nói tôi lừa gái, chả sao hết. Nhưng đừng có gán bêu danh của người khác lên người tôi, tôi không nhận. Tôi nói cho chị biết Ổ Quân Lan, Đường Hiểu với chỉ số thông minh như vậy, may là bám theo tôi. Không có tôi, em ấy đã sớm chết cả chục lần rồi! Em ấy nên biết ơn tôi!"
Ổ Quân Lan ôm ngực, ánh mắt càng thêm lạnh. "Nếu cô ấy sống sót ra khỏi tù, cậu sẽ dùng những lời này tẩy não cô ấy, khiến cô ấy tiếp tục thuận theo mình đúng không? Cậu cho rằng cô ấy không thể sống thiếu mình?"
"Vốn dĩ chính là như vậy! Thôi lười nói chuyện vô nghĩa, lãng phí thời gian." Hồng Hiền đứng lên, đi thẳng về lều người chơi nam.
Ổ Quân Lan nhắm mắt lại. "Tôi cũng lười nói nhảm với cậu. Nhưng cậu có tin không, loại người như cậu sẽ có ngày bị lật xe?"
"Ha ha, được thôi, nếu có một ngày như vậy, hy vọng chị còn mạng để thấy." Đây là câu cuối cùng Hồng Hiền bỏ lại khi rời khỏi lều thảo luận.
Thời điểm Hồng Hiền về lều người chơi nam, hai tay chống nạnh, miệng ngậm thuốc lá.
Đoạn Dịch vẫn luôn nhìn chăm chú hắn ta, quan sát động tác hai tay của hắn ta.
Chờ Hồng Hiền đi khuất, Đoạn Dịch duỗi tay ấn bả vai Bành Trình. "Chuẩn bị sẵn sàng, đua tốc độ tay, đúng 11 giờ sử dụng kỹ năng soi!"
Vừa rồi trong lúc Ổ Quân Lan lời qua tiếng lại với Hồng Hiền, Đoạn Dịch vẫn luôn lưu ý động tác của mọi người.
Chuẩn xác mà nói, từ 10 giờ 50 phút anh đã bắt đầu quan sát.
Trò chơi Ma Sói của bọn họ rất đặc biệt, thời gian "Trời tối rồi xin mời nhắm mắt" dài đến 23 tiếng đồng hồ.
Khi có tranh cử cảnh sát trưởng, từ 11 giờ sẽ bắt đầu "vào đêm"; không có tranh cử cảnh sát trưởng, từ 10 giờ sẽ bắt đầu "Vào đêm".
Ngay khi bắt đầu vào đêm, từ tiên tri, phù thủy, thợ săn, thường dân đến nhóm người sói, đều có khoảng thời gian kích hoạt kỹ năng rất dài. Tại phó bản《 chơi trốn tìm 》, Minh Thiên rút được lá người sói, đã từng lừa Đoạn Dịch bằng một mánh: Chờ đến ban ngày nói dối Đoạn Dịch, rồi loại Bảo vệ.
Nhưng trong tình huống bình thường, mọi người đều cố sử dụng kỹ năng càng sớm càng tốt, cơ bản đều hành động ban đêm đúng nghĩa đen.
Nêu ví dụ, nếu người sói có thể nhanh chóng cắn tiên tri, sẽ làm tiên tri không kịp soi ai. Nhưng nếu người sói do dự, dùng kỹ năng chậm, rất có thể sẽ phát sinh tình huống: tiên tri soi xong người, báo kết quả kiểm tra, thậm chí ban ngày cùng mọi người thăm dò chán chê mới bị vô tù. Tương đương với việc người sói cho nhà tiên thêm cơ hội tìm ra mình.
Bởi vậy, mặc dù thời gian "Trời tối rồi xin mời nhắm mắt" rất dài, nhưng mọi người vẫn sẽ mau chóng sử dụng kỹ năng.
Trong quá trình này, cái người chơi đua chính là não và tốc độ tay.
Nhà tiên tri phải nhanh chóng quyết định soi ai và thao tác thiết bị; người sói cũng phải sớm thảo luận chọn cắn ai, đồng thời tránh tai mắt của người khác và thao tác thiết bị.
Mà trong số đó lại có những lá bài đặc biệt: Họ có quyền hành động sớm hơn người sói bình thường và chức năng cơ bản.
Ví dụ như Đoạn Dịch từng rút được lá ảo thuật, mỗi lần đều được quyền hành động trước mọi người mười phút. Kỹ năng của chức năng đặc biệt mang tính chất quyết định.
Cho nên Đoạn Dịch suy đoán, người rút được Bóng ma ác mộng, cũng có thời gian sử dụng kỹ năng sớm hơn người khác mười phút.
Bởi vậy, từ 10 giờ 50 phút, anh bắt đầu lưu ý động tác các người chơi.
Trong đó trọng điểm chú ý đương nhiên là số 5 Bạch Tư Niên.
Nhưng sự tình hiển nhiên không thuận lợi như Đoạn Dịch tưởng tượng.
Khoảng 10 giờ 50 phút, có rất nhiều người sử dụng thiết bị, bấm vote số 10.
Muốn đơn thuần thông qua quan sát người chơi xài thiết bị để phỏng đoán ai là Bóng ma ác mộng, là một việc vô cùng khó khăn. Bởi vì khoảng thời gian này là thời gian vote, ai cũng có thể dùng thiết bị.
Đoạn Dịch nghi ngờ, Bóng ma ác mộng đã xuống tay dọa người.
Nhưng anh không thể hoàn toàn khẳng định, cho nên vẫn thúc giục Bành Trình sớm soi người chơi.
Tuy Bành Trình không nghĩ được nhiều như Đoạn Dịch, nhưng hắn ta vẫn biết mình phải mau mau soi người.
Bành Trình suy nghĩ rất đơn giản, người sói và tiên tri đều có thể sử dụng kỹ năng lúc 11 giờ đúng. Người tốt đang chiếm ưu thế, vì đây là thế cục tiên tri duy nhất, Bành Trình đây dám quang minh chính đại cầm thiết bị sử dụng kỹ năng, nhưng người sói thì không dám.
Cho nên hắn ta cảm thấy mình có thể kiểm tra thân phận của một người trước khi sói cắn.
Bởi vậy, trước khi Đoạn Dịch mở miệng nhắc nhở, Bành Trình đã mở sẵn thiết bị, bấm danh sách người chơi, ngón trỏ đặt cách màn hình nửa phân tùy thời đợi lệnh.
Vạn sự đã sẵn sàng, hắn ta chỉ cần chờ đến 11 giờ đúng.
Thở nhẹ một hơi, Đoạn Dịch nhìn chằm chằm thiết bị của mình, nhìn thời gian từng chút một trôi đến 11 giờ.
Hệ thống đúng giờ tuyên bố, hôm nay số 10 Đường Hiểu vào tù.
Thông báo vừa dứt, giọng Bành Trình ngơ ngác lập tức vang lên: "Tôi, tôi bị dọa. Tôi không thể kiểm tra người chơi... Nhưng ai có thể..."
Đứng bật dậy, Bành Trình nhìn về phía các người chơi còn lại, mở to hai mắt hỏi: "Vừa rồi có ai dây dưa dây cà vote không? Bóng ma ác mộng ngồi ngay đây, cầm thiết bị, trừ việc vote số 10 còn... còn dọa tôi sợ!"
Sau một lúc lâu, Ổ Quân Lan ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nhìn hắn ta, nói: "Không phải quá rõ hả?"
Bành Trình quay đầu, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía cô: "Cô quay về tầm 10 giờ 50 phút. Lá kỹ năng đặc biệt được quyền kích hoạt sớm hơn chúng ta 10 phút đúng không? Tôi cảm thấy cô có vẻ là Bóng ma ác mộng."
Ổ Quân Lan liếc hắn ta: "Nãy Đoạn Dịch nhận tiên tri, là vì giúp cậu tránh bị Bóng ma ác mộng dọa. Chẳng lẽ cậu chưa ngộ ra hả?"
Bành Trình: "Á..."
Ổ Quân Lan: "Không biết lần này nhà tù ở đâu, tí nữa bị cắn nhớ cầm thêm bộ quần áo."
Bành Trình giờ mới phản ứng lại, mông ngồi phịch trên mặt đất, biểu tình rầu rĩ uể oải.
·
Trong lúc này Đoạn Dịch tạm thời không để ý Bành Trình, mà vẫn quan sát biểu tình của người chơi khác.
Một lát sau, đến 11 giờ 10 phút.
Theo lưu trình, đã hết thời gian số 10 Đường Hiểu nói "Di ngôn".
Thông báo hệ thống vang lên: "Mời người chơi số 10 đi ra cửa chính, tiểu binh sẽ dẫn bạn đến nhà tù."
Đoạn Dịch vừa nghe liền nhíu mi.
Mọi khi đều là người chơi tự vào tù, vì sao lần này lại có tiểu binh dẫn đường? Là một loại ám chỉ?
Chờ thông báo kết thúc, Đường Hiểu bị tiểu binh dẫn đi, các người chơi cũng lần lượt tan nhóm, đi về lều của mình.
Đoạn Dịch chú ý Ổ Quân Lan còn ngồi tại chỗ, biểu cảm phá lệ nghiêm túc.
Nhận ra cái gì, Đoạn Dịch đi đến bên cạnh cô ngồi xuống. "Cô không sao chứ?"
Nghe thấy lời này, như tỉnh lại từ hồi ức không mấy vui vẻ, Ổ Quân Lan ngẩn ra một chút, sau đó nhìn về phía Đoạn Dịch, thở phào một hơi. "Tôi không sao. Xin lỗi. Tôi..."
Nghĩ nghĩ, Ổ Quân Lan vẫn ăn ngay nói thật: "Chuyện Hồng Hiền và Đường Hiểu, tôi có hơi mang cảm xúc cá nhân. Không hẳn là nói quá. Ừm... Chuyện là thế này, hồi đó tôi đang trong kỳ thực tập, hỗ trợ công việc tại khoa cấp cứu, có một buổi tối... bạn cùng phòng của tôi tự sát, được đưa đến bệnh viện. Cậu ấy bị một thằng đàn ông khốn nạn như bị Hồng Hiền PUA. Tôi không thể cứu được cậu ấy. Về sau tôi bị bóng ma tâm lý, không thể làm bác sĩ, trời xui đất khiến mà vào tập đoàn y dược làm tiêu thụ sản phẩm."
Sau một lúc lâu, Đoạn Dịch nói với cô: "Cô phải biết rằng, Đường Hiểu không phải bạn cùng phòng của cô."
"Tôi biết." Giọng Ổ Quân Lan đã khôi phục bình tĩnh, "Nếu Thư Dung Dung nói không sai, Đường Hiểu rất có thể là kiểu Giúp vua Trụ làm ác, không đáng đồng tình. Tôi sẽ không mù quáng giúp cô ấy. Yên tâm đi. Tôi chỉ nhất thời xúc động thôi. À về ván chơi lần này, anh có ý tưởng gì không?"
Vừa lúc Đoạn Dịch cũng muốn tìm người tâm sự thế cục Ma Sói, liền nói: "Vừa rồi thông báo nói tiểu binh sẽ dẫn Đường Hiểu vào tù. Tôi cảm thấy đây là một loại ám chỉ. Vì logic phân chia phe Ma Sói luôn móc nối với cốt truyện phó bản."
"Lần này vừa mới bắt đầu, tướng quân liền bắt nhốt chúng ta. Chúng ta phải tranh thủ mới tạm thời được đưa tới khu lều này, mà không phải nhà tù. Nhưng hệ thống lại làm sáng tỏ một chuyện, người chơi bị đào thải khỏi Ma Sói sẽ bị tiểu binh tống vào tù. Cho nên tôi nghĩ, hai nhà tù này thật ra là một?"
Ổ Quân Lan suy tư một lát, nói: "Anh nghi tướng quân chính là Boss lần này, tương ứng với phe người sói?"
Đoạn Dịch gật đầu: "Đúng. Giống Du Viên Kinh Mộng, hệ thống giúp Chu Chấn An cầm tù người chơi, hiện tại hệ thống giúp tướng quân bắt người chơi. Tướng quân rất có thể là nhân vật phản diện. Như vậy tình huống hiện tại chia làm hai loại: Thứ nhất, NPC mấu chốt chỉ có tướng quân, đối lập với phe người tốt; Thứ hai là giống Trà Hoa và Mạt Lị trong phó bản Chơi trốn tìm, tồn tại một NPC khác đứng ở phe đối lập với tướng quân. Cụ thể thế nào, cần xem diễn biến tình hình."
Nói tới đây, Đoạn Dịch không khỏi nghĩ... Nếu tướng quân thật sự là vai ác, vậy thì chuyện giữa tướng quân và tân nương vô mặt rốt cuộc là như thế nào?
Nghe Đoạn Dịch nói xong, nghĩ đến cái gì, Ổ Quân Lan hỏi anh: "Đúng rồi, ở phó bản Tân Nương Lâu Lan, chúng ta không có tìm hiểu quan hệ đối lập. Người sói thuộc phe ai? Người tốt là phe nào?"
Đoạn Dịch nói: "Người nhốt chúng ta hẳn là hòa thượng. Suy ra người muốn chúng ta ở trong tranh cũng là hòa thượng. Nhưng đâu có ai giúp chúng ta thoát ra ngoài? Đúng là chúng ta chưa rõ ràng lắm về tầng quan hệ này. Về sau chải vuốt lại chuyện này, có lẽ sẽ có ích cho việc phân tích phó bản hiện tại."
Về phó bản, hai người đều tạm thời không có manh mối.
Vì thế bọn họ quay lại thảo luận ván Ma Sói.
"Đúng rồi... Vừa rồi lúc 10 giờ 50 phút, anh quan sát được gì không? Anh cảm thấy ai là Bóng ma ác mộng?" Ổ Quân Lan vừa hỏi Đoạn Dịch, vừa xếp các cục đá trước mặt thành chữ "Dân".
Đoạn Dịch biết, cô đang ngầm nói thân phận của mình cho anh biết.
Nhìn chữ của cô, Đoạn Dịch gật đầu, lại nhìn chung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: "Trừ cô ở ngoài, số 2 Đậu Sương, số 3 Đồng Niệm, số 9 Vân Hạo, số 12 Thư Dung Dung, đều dùng thiết bị sau 10 giờ 50 phút."
"Người tôi nghi ngờ nhất Bạch Tư Niên, đã lấy thiết bị ra vote sau Hồng Hiền khoảng ba phút; Hồng Hiền vote đầu tiên, số 10 Đường Hiểu khóc lóc chạy đi mất liền vote. Tiếp theo là Bạch Tư Niên, Hồ Tấn, Phương Đông Vũ."
Ổ Quân Lan không khỏi nói: "Người dùng thiết bị để vote sau 10 giờ 50 phút mới có thể đồng thời sử dụng kỹ năng Bóng ma ác mộng. Cho nên... Số 2, 3, 9, 12 đáng nghi nhất?"
"Bóng ma ác mộng và người sói không biết mặt lẫn nhau... Dù lúc tranh cử Đường Hiểu và Thư Dung Dung cố dìm đối phương, nhưng hiềm nghi về số 12 vẫn chưa thể xóa bỏ. Bởi vì Đường Hiểu không biết ai là Bóng ma ác mộng."
Đoạn Dịch gật đầu, nghiêm túc nói: "Trừ cái này ra, chúng ta còn phải bàn thêm một tình huống. Hệ thống sắp xếp cho Bóng ma ác mộng được quyền hành động trước, ngay sau đó nên là Người nhiếp mộng. Bởi vì Người nhiếp mộng cũng là kỹ năng đặc biệt. Chỉ khi Người nhiếp mộng hành động trước, người bị mộng du mới miễn dịch thương tổn."
"Có lẽ Người nhiếp mộng được phép bắt đầu sử dụng kỹ năng từ 10 giờ 55 phút. Nếu Bóng ma ác mộng và người sói để tâm, bọn họ cũng sẽ giống chúng ta, cẩn thận quan sát xem ai vote lúc nào. Thật ra nói về mặt này..."
"Tôi ngược lại cho rằng Hồng Hiền không phải sói. Vừa rồi cậu ta cãi cọ với cô vài câu xong là chạy luôn, không ở lại quan sát gì hết. Suy ra tỷ lệ làm sói rất thấp. Hơn nữa nếu cậu ta thuộc phe tốt, chắc suất là dân thường. Đương nhiên, chúng ta có thể phân tích ra cái này, người sói cũng có thể phân tích ra được."
"Ừ... Đoạn Dịch, anh phân tích tốt lắm. Với thế cục Ma Sói lần này, Bóng ma ác mộng không cần thiết nhảy ra. Chơi núp vẫn dễ dàng nhử được thân phận người khác. Bạch Tư Niên biện hộ chưa chuẩn. Nhưng... cậu ta lại sử dụng thiết bị trước 10 giờ 50 phút." Ổ Quân Lan nói không chắc chắn, "Chẳng lẽ cậu ta có thể nhắm mắt lén sử dụng thiết bị? Xác suất rất nhỏ nhỉ? Làm sao cậu ta có thể bảo đảm mình bấm chọn đúng người?"
Thiết bị mà hệ thống giao cho người chơi to khoảng một bàn tay. Muốn giấu nó vào trong túi, hoặc chắp tay sau lưng để sử dụng, không phải không có khả năng. Nhưng đó chỉ là lý luận suông.
Thực tế dưới tình huống không thể nhìn màn hình, chuẩn xác bấm mở menu, tìm icon sử dụng kỹ năng, rồi chọn chân dung người chơi tiến hành thao tác, không phải là việc dễ dàng.
"Sáng mai tôi tìm Bạch Tư Niên tâm sự xem sao." Đoạn Dịch mới vừa nói xong câu này, thông báo của hệ thống vang lên.
... Tiên tri duy nhất, Bành Trình vào tù.
Đoạn Dịch lướt nhanh tình hình hiện tại trong đầu.
Xác suất Đường Hiểu là người tốt rất nhỏ. Như vậy hiện tại mất một tiên tri, một sói.
Tình thế không mất lạc quan cho người tốt.
Đầu tiên, như vừa rồi Đoạn Dịch phân tích, khả năng cao Hồng Hiền là dân. Người sói cũng có thể đoán ra.
Thứ hai, thân phận Đoạn Dịch cũng dễ đoán.
Động cơ anh nhảy ra nhận tiên tri đã bị lộ, như vậy trong mắt người tốt, anh rút được lá bài không sợ kỹ năng của Bóng ma ác mộng. Thành ra anh chắc chắn không phải phù thủy hoặc Người nhiếp mộng.
Anh có thể là thợ săn, vì thợ săn là kỹ năng bị động, Bóng ma ác mộng dọa thợ săn không lời, dọa phù thủy hoặc tiên tri thì tốt hơn. Cho nên thợ săn sẽ không sợ bị Bóng ma dọa. Đặc biệt lúc này mới qua một đêm.
Tuy là như thế, trong mắt người sói, Đoạn Dịch rất có thể là dân thường.
Cuối cùng là thời gian mấu chốt, 10 giờ 50 phút.
Năm người số 1, 2, 3, 9, 12 sử dụng thiết bị sau 10 giờ 50 phút, trong số họ hẳn là có người nhiếp mộng. Đoạn Dịch đoán giữa số 2 số 3 có một sói; và khả năng cao còn có Bóng ma ác mộng.
Thế thì trong mắt người sói, ai là Người nhiếp mộng càng dễ đoán ra hơn.
... Nếu giữ thế cục này mà chơi tiếp, quá bất lợi đối với người tốt.
Nghe được thông báo, trong lòng tính toán sơ bộ, Đoạn Dịch và Ổ Quân Lan liếc nhau, anh lập tức trở về lều của nam.
Trong lều, Bành Trình gục đầu, dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi.
Nghe thấy tiếng cửa hông kéo ra, hắn ta ngẩng đầu nhìn Đoạn Dịch, thở dài nói: "Anh Đoạn, tôi, tôi sai rồi."
"Thôi, không cần áy náy, cũng đừng quá để bụng. Trách tôi không nói trước với cậu." Đoạn Dịch nói.
Bành Trình nghe lời này, nhịn không được cười khổ: "Chẳng lẽ anh còn trách bản thân nghĩ tôi quá thông minh hả?"
"Chúng ta hiện tại còn chưa đến các phó bản cao cấp. Sớm phát hiện vấn đề cũng tốt. Lần sau gặp tình hình tương tự, tôi biết mình nên làm thế nào để phối hợp với cậu." Đoạn Dịch đi đến trước mặt hắn ta, "Trước không nói cái này. Tôi hỏi cậu, vừa rồi có quan sát những người khác không? Cậu cảm thấy ai có khả năng bấm thiết bị cắn người?"
Đoạn Dịch vừa hỏi Bành Trình, vừa nhanh chóng nhìn lướt xung quanh. Những người khác đang tụ tập đánh bài Poker.
Bành Trình nuốt nước bọt, nói: "Không phải Hồng Hiền về sớm nhất à? Lúc tôi và người khác đi vào, Hồng Hiền đã chia xong bài Poker. Thấy chúng tôi đến, Hồng Hiền mời gọi mọi người chơi đánh bài Poker. Những người khác đều hưởng ứng. Nhưng tôi không chơi. Tôi chết cũng muốn chết minh bạch. Cho nên tôi cứ nhìn bọn họ. Tôi thề, không thấy ai lấy điện thoại ra, tay bọn họ cầm bài Poker nãy giờ không buông."
Bành Trình ngu ngơ, không biết chơi kịch bản, nhưng không có nghĩa chỉ số thông minh thật sự có vấn đề, mắt cũng không mù đến mức nhìn không ra vấn đề. Hắn ta nhìn chằm chằm những người khác, chắc chắn bọn họ từ lúc vào lều chưa từng chạm vào thiết bị. Cơ bản có thể xác nhận, người đã cắn hắn ta không phải do nam giới làm.
Suy ra, rất có thể là người bên lều nữ cắn.
Ổ Quân Lan vừa rồi ở lều thảo luận, không thể làm nhân chứng.
Vậy tìm ai làm nhân chứng đây?
Phương Đông Vũ rất thông minh, lời chứng và phân tích của cô có thể tin.
Nhưng với tiền đề là... Cô bé không phải sói.
·
Bành Trình đi ra ngoài lều, được cơn gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt.
Lúc này hắn ta mới biết ở bên ngoài lều có bao nhiêu gian nan... gió lạnh thổi vào mặt không khác gì bị dao cắt.
Quanh mình đen nhánh, hắn ta đi theo hai tiểu binh đằng trước bằng cảm giác.
Cái chân bị thương hồi sáng vừa dưỡng đỡ được một chút lại tái phát, đau đến mức cả đường hắn ta nghiến răng nghiến lợi.
Đau đớn, gió đêm, hơn nữa tự trách, áy náy và hổ thẹn, hắn ta nhịn không được chảy hai giọt nước mắt.
Cơ mà rơi xong hai giọt nước mắt hắn ta không dám khóc nữa... nước mắt dính trên mặt kết thành băng, gió lạnh thổi qua, da mặt bị đông lạnh đến mức đau rát, đau kinh khủng khiếp.
Bành Trình gian nan cuốc bộ khoảng nửa giờ, một tiểu binh rời đi, một tiểu binh lôi vai hắn ta, ném hắn ta vào một nhà tù.
Nhà tù chân chính ý trên mặt chữ, được làm bằng gỗ.
Các khúc gỗ đóng cọc dưới đất thành hình tròn, nhốt người chơi ở bên trong.
Nhà tù lần này không phải kiểu phong kín.
Bành Trình giơ tay nắm lấy cọc gỗ, xuyên qua khe hở các thanh gỗ, nhìn tình hình bên ngoài.
Xung quang đen nhánh, đến ánh trăng cũng không có.
Bành Trình chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng tiểu binh trước mặt.
Hắn ta lờ mờ nhìn động tác của tiểu binh... Sau khi nhốt phạm nhân, tiểu binh khóa cửa, bỏ đi xa.
Âm thanh chung quanh tĩnh lặng, một tiếng người một xíu ánh sáng đều không có. Vừa đoán xem Đường Hiểu bị nhốt chỗ nào, một mình Bành Trình bị nhốt nơi này khó tránh khỏi hơi hốt hoảng.
Nhưng cũng may tiểu binh kia đi một lát thì trở về. Hơn nữa lúc này trong tay cầm theo một cây đuốc.
Trong lúc nhìn tiểu binh đi đến gần, Bành Trình chú ý tới vóc dáng rất cao của tiểu binh, cây đuốc kéo dài cái bóng của hắn trên mặt đất vô tận.
Bành Trình bỗng cảm thấy tiểu binh này hơi quen mắt.
Mà theo từng bước chân hắn tới gần, mặt mày của hắn dần rõ ràng hơn.
Bành Trình cuối cùng nhận ra hắn: "Đờ mờ? Đờ mờ!! Đại ca là cậu!!"
Minh Thiên ra hiệu im lặng.
Bành Trình cho hắn một ánh mắt "Tôi hiểu", lập tức câm miệng, kích động thò tay ra vẫy vẫy, muốn vượt qua cọc gỗ nắm cổ tay hắn, biểu đạt sự kích động của mình.
Ai ngờ cảm xúc vui mừng nhanh chóng bị sợ hãi thay thế... Nương theo ánh sáng cây đuốc, hắn ta phát hiện phía bên phải có một tường đầu lâu dài. Hàng loạt đầu lâu bị chồng thành tường cao, nhìn qua khá đồ sộ. Chúng nó bị cây đuốc ánh đến đỏ rực, hốc mắt như thể phát sáng, cực kỳ giống mấy cảnh tượng khủng bố dưới địa ngục.
Bành Trình hét ầm lên: "Này, này, này, cái gì thế! A a a a! Tại sao nhà tù không có cửa! Tại sao tôi bị nhốt ở chỗ này!"
"Suỵt." Minh Thiên đứng trong bóng đêm lẳng lặng liếc hắn ta một cái, thanh âm trầm thấp mở miệng, "Làm giao dịch đi."
- --
Do có giai đoạn tranh cử cảnh sát trưởng, buổi thảo luận và chốt vote Ma Sói sẽ kết thúc lúc 11 giờ đêm. Lúc này thời gian vừa đúng 10 giờ 50 phút, còn 10 phút nữa sẽ kết thúc buổi thảo luận đêm nay.
Ổ Quân Lan từ chỗ lều nữ đi tới, nói với mọi người: "Đường Hiểu tạm thời không sao."
Nói xong, côngồi xuống vị trí của mình, lấy thiết bị gõ vài cái, lựa chọn đối tượng để vote.
Trong lúc này, Hồng Hiền ngáp một cái, liếc hướng Bành Trình, âm dương quái khí nói câu trào phúng: "Bằng hiểu biết của tôi về Đường Hiểu, em ấy chắc chắn là sói. Ha, giờ tôi có hứng chơi trò chơi lại rồi. Tuy chúng ta có một tiên tri như vậy... Nhưng phe sói cũng có một người IQ kém. Coi như huề ha."
Nghe lời này, Ổ Quân Lan buông thiết bị, lạnh lùng nhìn về phía Hồng Hiền, cau mày nói: "Còn không phải cậu nhìn trúng tính cách và chỉ số thông minh của Đường Hiểu, thấy cô ấy dễ bị tẩy não, mới chọn làm đối tượng xuống tay à? Thế nào, đi đến bước này, cậu cảm thấy cô ấy hết giá trị lợi dụng, nên thoải mái lộ nguyên hình trước mặt cô ấy? Tôi nói loại người như cậu, được tiện nghi liền khoe mẽ, còn nói lời bỡn cợt không đáng một đồng. Cậu không cảm thấy mình ghê tởm hả?"
"Tôi cảnh cáo chị tôn trọng người khác vào, cái gì mà kêu tôi lợi dụng em ấy?" Hồng Hiền trừng liếc Ổ Quân Lan, bật lửa cái "Tách" đốt cho mình điếu thuốc, khinh miệt nói, "Tôi nói chị biết, tôi chẳng hề hạ thấp em ấy. Tôi nói sự thật mất lòng thôi. Con người Đường Hiểu, tôi bị động mang theo đấy."
"Vừa rồi mọi người nghe em ấy nói rồi chứ? Chẳng lẽ mọi người cảm thấy em ấy dựa vào bản thân đi đến hiện tại? Mọi người nói tôi bắt cá hai tay, nói tôi dại gái, nói tôi lừa gái, chả sao hết. Nhưng đừng có gán bêu danh của người khác lên người tôi, tôi không nhận. Tôi nói cho chị biết Ổ Quân Lan, Đường Hiểu với chỉ số thông minh như vậy, may là bám theo tôi. Không có tôi, em ấy đã sớm chết cả chục lần rồi! Em ấy nên biết ơn tôi!"
Ổ Quân Lan ôm ngực, ánh mắt càng thêm lạnh. "Nếu cô ấy sống sót ra khỏi tù, cậu sẽ dùng những lời này tẩy não cô ấy, khiến cô ấy tiếp tục thuận theo mình đúng không? Cậu cho rằng cô ấy không thể sống thiếu mình?"
"Vốn dĩ chính là như vậy! Thôi lười nói chuyện vô nghĩa, lãng phí thời gian." Hồng Hiền đứng lên, đi thẳng về lều người chơi nam.
Ổ Quân Lan nhắm mắt lại. "Tôi cũng lười nói nhảm với cậu. Nhưng cậu có tin không, loại người như cậu sẽ có ngày bị lật xe?"
"Ha ha, được thôi, nếu có một ngày như vậy, hy vọng chị còn mạng để thấy." Đây là câu cuối cùng Hồng Hiền bỏ lại khi rời khỏi lều thảo luận.
Thời điểm Hồng Hiền về lều người chơi nam, hai tay chống nạnh, miệng ngậm thuốc lá.
Đoạn Dịch vẫn luôn nhìn chăm chú hắn ta, quan sát động tác hai tay của hắn ta.
Chờ Hồng Hiền đi khuất, Đoạn Dịch duỗi tay ấn bả vai Bành Trình. "Chuẩn bị sẵn sàng, đua tốc độ tay, đúng 11 giờ sử dụng kỹ năng soi!"
Vừa rồi trong lúc Ổ Quân Lan lời qua tiếng lại với Hồng Hiền, Đoạn Dịch vẫn luôn lưu ý động tác của mọi người.
Chuẩn xác mà nói, từ 10 giờ 50 phút anh đã bắt đầu quan sát.
Trò chơi Ma Sói của bọn họ rất đặc biệt, thời gian "Trời tối rồi xin mời nhắm mắt" dài đến 23 tiếng đồng hồ.
Khi có tranh cử cảnh sát trưởng, từ 11 giờ sẽ bắt đầu "vào đêm"; không có tranh cử cảnh sát trưởng, từ 10 giờ sẽ bắt đầu "Vào đêm".
Ngay khi bắt đầu vào đêm, từ tiên tri, phù thủy, thợ săn, thường dân đến nhóm người sói, đều có khoảng thời gian kích hoạt kỹ năng rất dài. Tại phó bản《 chơi trốn tìm 》, Minh Thiên rút được lá người sói, đã từng lừa Đoạn Dịch bằng một mánh: Chờ đến ban ngày nói dối Đoạn Dịch, rồi loại Bảo vệ.
Nhưng trong tình huống bình thường, mọi người đều cố sử dụng kỹ năng càng sớm càng tốt, cơ bản đều hành động ban đêm đúng nghĩa đen.
Nêu ví dụ, nếu người sói có thể nhanh chóng cắn tiên tri, sẽ làm tiên tri không kịp soi ai. Nhưng nếu người sói do dự, dùng kỹ năng chậm, rất có thể sẽ phát sinh tình huống: tiên tri soi xong người, báo kết quả kiểm tra, thậm chí ban ngày cùng mọi người thăm dò chán chê mới bị vô tù. Tương đương với việc người sói cho nhà tiên thêm cơ hội tìm ra mình.
Bởi vậy, mặc dù thời gian "Trời tối rồi xin mời nhắm mắt" rất dài, nhưng mọi người vẫn sẽ mau chóng sử dụng kỹ năng.
Trong quá trình này, cái người chơi đua chính là não và tốc độ tay.
Nhà tiên tri phải nhanh chóng quyết định soi ai và thao tác thiết bị; người sói cũng phải sớm thảo luận chọn cắn ai, đồng thời tránh tai mắt của người khác và thao tác thiết bị.
Mà trong số đó lại có những lá bài đặc biệt: Họ có quyền hành động sớm hơn người sói bình thường và chức năng cơ bản.
Ví dụ như Đoạn Dịch từng rút được lá ảo thuật, mỗi lần đều được quyền hành động trước mọi người mười phút. Kỹ năng của chức năng đặc biệt mang tính chất quyết định.
Cho nên Đoạn Dịch suy đoán, người rút được Bóng ma ác mộng, cũng có thời gian sử dụng kỹ năng sớm hơn người khác mười phút.
Bởi vậy, từ 10 giờ 50 phút, anh bắt đầu lưu ý động tác các người chơi.
Trong đó trọng điểm chú ý đương nhiên là số 5 Bạch Tư Niên.
Nhưng sự tình hiển nhiên không thuận lợi như Đoạn Dịch tưởng tượng.
Khoảng 10 giờ 50 phút, có rất nhiều người sử dụng thiết bị, bấm vote số 10.
Muốn đơn thuần thông qua quan sát người chơi xài thiết bị để phỏng đoán ai là Bóng ma ác mộng, là một việc vô cùng khó khăn. Bởi vì khoảng thời gian này là thời gian vote, ai cũng có thể dùng thiết bị.
Đoạn Dịch nghi ngờ, Bóng ma ác mộng đã xuống tay dọa người.
Nhưng anh không thể hoàn toàn khẳng định, cho nên vẫn thúc giục Bành Trình sớm soi người chơi.
Tuy Bành Trình không nghĩ được nhiều như Đoạn Dịch, nhưng hắn ta vẫn biết mình phải mau mau soi người.
Bành Trình suy nghĩ rất đơn giản, người sói và tiên tri đều có thể sử dụng kỹ năng lúc 11 giờ đúng. Người tốt đang chiếm ưu thế, vì đây là thế cục tiên tri duy nhất, Bành Trình đây dám quang minh chính đại cầm thiết bị sử dụng kỹ năng, nhưng người sói thì không dám.
Cho nên hắn ta cảm thấy mình có thể kiểm tra thân phận của một người trước khi sói cắn.
Bởi vậy, trước khi Đoạn Dịch mở miệng nhắc nhở, Bành Trình đã mở sẵn thiết bị, bấm danh sách người chơi, ngón trỏ đặt cách màn hình nửa phân tùy thời đợi lệnh.
Vạn sự đã sẵn sàng, hắn ta chỉ cần chờ đến 11 giờ đúng.
Thở nhẹ một hơi, Đoạn Dịch nhìn chằm chằm thiết bị của mình, nhìn thời gian từng chút một trôi đến 11 giờ.
Hệ thống đúng giờ tuyên bố, hôm nay số 10 Đường Hiểu vào tù.
Thông báo vừa dứt, giọng Bành Trình ngơ ngác lập tức vang lên: "Tôi, tôi bị dọa. Tôi không thể kiểm tra người chơi... Nhưng ai có thể..."
Đứng bật dậy, Bành Trình nhìn về phía các người chơi còn lại, mở to hai mắt hỏi: "Vừa rồi có ai dây dưa dây cà vote không? Bóng ma ác mộng ngồi ngay đây, cầm thiết bị, trừ việc vote số 10 còn... còn dọa tôi sợ!"
Sau một lúc lâu, Ổ Quân Lan ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nhìn hắn ta, nói: "Không phải quá rõ hả?"
Bành Trình quay đầu, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía cô: "Cô quay về tầm 10 giờ 50 phút. Lá kỹ năng đặc biệt được quyền kích hoạt sớm hơn chúng ta 10 phút đúng không? Tôi cảm thấy cô có vẻ là Bóng ma ác mộng."
Ổ Quân Lan liếc hắn ta: "Nãy Đoạn Dịch nhận tiên tri, là vì giúp cậu tránh bị Bóng ma ác mộng dọa. Chẳng lẽ cậu chưa ngộ ra hả?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bành Trình: "Á..."
Ổ Quân Lan: "Không biết lần này nhà tù ở đâu, tí nữa bị cắn nhớ cầm thêm bộ quần áo."
Bành Trình giờ mới phản ứng lại, mông ngồi phịch trên mặt đất, biểu tình rầu rĩ uể oải.
·
Trong lúc này Đoạn Dịch tạm thời không để ý Bành Trình, mà vẫn quan sát biểu tình của người chơi khác.
Một lát sau, đến 11 giờ 10 phút.
Theo lưu trình, đã hết thời gian số 10 Đường Hiểu nói "Di ngôn".
Thông báo hệ thống vang lên: "Mời người chơi số 10 đi ra cửa chính, tiểu binh sẽ dẫn bạn đến nhà tù."
Đoạn Dịch vừa nghe liền nhíu mi.
Mọi khi đều là người chơi tự vào tù, vì sao lần này lại có tiểu binh dẫn đường? Là một loại ám chỉ?
Chờ thông báo kết thúc, Đường Hiểu bị tiểu binh dẫn đi, các người chơi cũng lần lượt tan nhóm, đi về lều của mình.
Đoạn Dịch chú ý Ổ Quân Lan còn ngồi tại chỗ, biểu cảm phá lệ nghiêm túc.
Nhận ra cái gì, Đoạn Dịch đi đến bên cạnh cô ngồi xuống. "Cô không sao chứ?"
Nghe thấy lời này, như tỉnh lại từ hồi ức không mấy vui vẻ, Ổ Quân Lan ngẩn ra một chút, sau đó nhìn về phía Đoạn Dịch, thở phào một hơi. "Tôi không sao. Xin lỗi. Tôi..."
Nghĩ nghĩ, Ổ Quân Lan vẫn ăn ngay nói thật: "Chuyện Hồng Hiền và Đường Hiểu, tôi có hơi mang cảm xúc cá nhân. Không hẳn là nói quá. Ừm... Chuyện là thế này, hồi đó tôi đang trong kỳ thực tập, hỗ trợ công việc tại khoa cấp cứu, có một buổi tối... bạn cùng phòng của tôi tự sát, được đưa đến bệnh viện. Cậu ấy bị một thằng đàn ông khốn nạn như bị Hồng Hiền PUA. Tôi không thể cứu được cậu ấy. Về sau tôi bị bóng ma tâm lý, không thể làm bác sĩ, trời xui đất khiến mà vào tập đoàn y dược làm tiêu thụ sản phẩm."
Sau một lúc lâu, Đoạn Dịch nói với cô: "Cô phải biết rằng, Đường Hiểu không phải bạn cùng phòng của cô."
"Tôi biết." Giọng Ổ Quân Lan đã khôi phục bình tĩnh, "Nếu Thư Dung Dung nói không sai, Đường Hiểu rất có thể là kiểu Giúp vua Trụ làm ác, không đáng đồng tình. Tôi sẽ không mù quáng giúp cô ấy. Yên tâm đi. Tôi chỉ nhất thời xúc động thôi. À về ván chơi lần này, anh có ý tưởng gì không?"
Vừa lúc Đoạn Dịch cũng muốn tìm người tâm sự thế cục Ma Sói, liền nói: "Vừa rồi thông báo nói tiểu binh sẽ dẫn Đường Hiểu vào tù. Tôi cảm thấy đây là một loại ám chỉ. Vì logic phân chia phe Ma Sói luôn móc nối với cốt truyện phó bản."
"Lần này vừa mới bắt đầu, tướng quân liền bắt nhốt chúng ta. Chúng ta phải tranh thủ mới tạm thời được đưa tới khu lều này, mà không phải nhà tù. Nhưng hệ thống lại làm sáng tỏ một chuyện, người chơi bị đào thải khỏi Ma Sói sẽ bị tiểu binh tống vào tù. Cho nên tôi nghĩ, hai nhà tù này thật ra là một?"
Ổ Quân Lan suy tư một lát, nói: "Anh nghi tướng quân chính là Boss lần này, tương ứng với phe người sói?"
Đoạn Dịch gật đầu: "Đúng. Giống Du Viên Kinh Mộng, hệ thống giúp Chu Chấn An cầm tù người chơi, hiện tại hệ thống giúp tướng quân bắt người chơi. Tướng quân rất có thể là nhân vật phản diện. Như vậy tình huống hiện tại chia làm hai loại: Thứ nhất, NPC mấu chốt chỉ có tướng quân, đối lập với phe người tốt; Thứ hai là giống Trà Hoa và Mạt Lị trong phó bản Chơi trốn tìm, tồn tại một NPC khác đứng ở phe đối lập với tướng quân. Cụ thể thế nào, cần xem diễn biến tình hình."
Nói tới đây, Đoạn Dịch không khỏi nghĩ... Nếu tướng quân thật sự là vai ác, vậy thì chuyện giữa tướng quân và tân nương vô mặt rốt cuộc là như thế nào?
Nghe Đoạn Dịch nói xong, nghĩ đến cái gì, Ổ Quân Lan hỏi anh: "Đúng rồi, ở phó bản Tân Nương Lâu Lan, chúng ta không có tìm hiểu quan hệ đối lập. Người sói thuộc phe ai? Người tốt là phe nào?"
Đoạn Dịch nói: "Người nhốt chúng ta hẳn là hòa thượng. Suy ra người muốn chúng ta ở trong tranh cũng là hòa thượng. Nhưng đâu có ai giúp chúng ta thoát ra ngoài? Đúng là chúng ta chưa rõ ràng lắm về tầng quan hệ này. Về sau chải vuốt lại chuyện này, có lẽ sẽ có ích cho việc phân tích phó bản hiện tại."
Về phó bản, hai người đều tạm thời không có manh mối.
Vì thế bọn họ quay lại thảo luận ván Ma Sói.
"Đúng rồi... Vừa rồi lúc 10 giờ 50 phút, anh quan sát được gì không? Anh cảm thấy ai là Bóng ma ác mộng?" Ổ Quân Lan vừa hỏi Đoạn Dịch, vừa xếp các cục đá trước mặt thành chữ "Dân".
Đoạn Dịch biết, cô đang ngầm nói thân phận của mình cho anh biết.
Nhìn chữ của cô, Đoạn Dịch gật đầu, lại nhìn chung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: "Trừ cô ở ngoài, số 2 Đậu Sương, số 3 Đồng Niệm, số 9 Vân Hạo, số 12 Thư Dung Dung, đều dùng thiết bị sau 10 giờ 50 phút."
"Người tôi nghi ngờ nhất Bạch Tư Niên, đã lấy thiết bị ra vote sau Hồng Hiền khoảng ba phút; Hồng Hiền vote đầu tiên, số 10 Đường Hiểu khóc lóc chạy đi mất liền vote. Tiếp theo là Bạch Tư Niên, Hồ Tấn, Phương Đông Vũ."
Ổ Quân Lan không khỏi nói: "Người dùng thiết bị để vote sau 10 giờ 50 phút mới có thể đồng thời sử dụng kỹ năng Bóng ma ác mộng. Cho nên... Số 2, 3, 9, 12 đáng nghi nhất?"
"Bóng ma ác mộng và người sói không biết mặt lẫn nhau... Dù lúc tranh cử Đường Hiểu và Thư Dung Dung cố dìm đối phương, nhưng hiềm nghi về số 12 vẫn chưa thể xóa bỏ. Bởi vì Đường Hiểu không biết ai là Bóng ma ác mộng."
Đoạn Dịch gật đầu, nghiêm túc nói: "Trừ cái này ra, chúng ta còn phải bàn thêm một tình huống. Hệ thống sắp xếp cho Bóng ma ác mộng được quyền hành động trước, ngay sau đó nên là Người nhiếp mộng. Bởi vì Người nhiếp mộng cũng là kỹ năng đặc biệt. Chỉ khi Người nhiếp mộng hành động trước, người bị mộng du mới miễn dịch thương tổn."
"Có lẽ Người nhiếp mộng được phép bắt đầu sử dụng kỹ năng từ 10 giờ 55 phút. Nếu Bóng ma ác mộng và người sói để tâm, bọn họ cũng sẽ giống chúng ta, cẩn thận quan sát xem ai vote lúc nào. Thật ra nói về mặt này..."
"Tôi ngược lại cho rằng Hồng Hiền không phải sói. Vừa rồi cậu ta cãi cọ với cô vài câu xong là chạy luôn, không ở lại quan sát gì hết. Suy ra tỷ lệ làm sói rất thấp. Hơn nữa nếu cậu ta thuộc phe tốt, chắc suất là dân thường. Đương nhiên, chúng ta có thể phân tích ra cái này, người sói cũng có thể phân tích ra được."
"Ừ... Đoạn Dịch, anh phân tích tốt lắm. Với thế cục Ma Sói lần này, Bóng ma ác mộng không cần thiết nhảy ra. Chơi núp vẫn dễ dàng nhử được thân phận người khác. Bạch Tư Niên biện hộ chưa chuẩn. Nhưng... cậu ta lại sử dụng thiết bị trước 10 giờ 50 phút." Ổ Quân Lan nói không chắc chắn, "Chẳng lẽ cậu ta có thể nhắm mắt lén sử dụng thiết bị? Xác suất rất nhỏ nhỉ? Làm sao cậu ta có thể bảo đảm mình bấm chọn đúng người?"
Thiết bị mà hệ thống giao cho người chơi to khoảng một bàn tay. Muốn giấu nó vào trong túi, hoặc chắp tay sau lưng để sử dụng, không phải không có khả năng. Nhưng đó chỉ là lý luận suông.
Thực tế dưới tình huống không thể nhìn màn hình, chuẩn xác bấm mở menu, tìm icon sử dụng kỹ năng, rồi chọn chân dung người chơi tiến hành thao tác, không phải là việc dễ dàng.
"Sáng mai tôi tìm Bạch Tư Niên tâm sự xem sao." Đoạn Dịch mới vừa nói xong câu này, thông báo của hệ thống vang lên.
... Tiên tri duy nhất, Bành Trình vào tù.
Đoạn Dịch lướt nhanh tình hình hiện tại trong đầu.
Xác suất Đường Hiểu là người tốt rất nhỏ. Như vậy hiện tại mất một tiên tri, một sói.
Tình thế không mất lạc quan cho người tốt.
Đầu tiên, như vừa rồi Đoạn Dịch phân tích, khả năng cao Hồng Hiền là dân. Người sói cũng có thể đoán ra.
Thứ hai, thân phận Đoạn Dịch cũng dễ đoán.
Động cơ anh nhảy ra nhận tiên tri đã bị lộ, như vậy trong mắt người tốt, anh rút được lá bài không sợ kỹ năng của Bóng ma ác mộng. Thành ra anh chắc chắn không phải phù thủy hoặc Người nhiếp mộng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh có thể là thợ săn, vì thợ săn là kỹ năng bị động, Bóng ma ác mộng dọa thợ săn không lời, dọa phù thủy hoặc tiên tri thì tốt hơn. Cho nên thợ săn sẽ không sợ bị Bóng ma dọa. Đặc biệt lúc này mới qua một đêm.
Tuy là như thế, trong mắt người sói, Đoạn Dịch rất có thể là dân thường.
Cuối cùng là thời gian mấu chốt, 10 giờ 50 phút.
Năm người số 1, 2, 3, 9, 12 sử dụng thiết bị sau 10 giờ 50 phút, trong số họ hẳn là có người nhiếp mộng. Đoạn Dịch đoán giữa số 2 số 3 có một sói; và khả năng cao còn có Bóng ma ác mộng.
Thế thì trong mắt người sói, ai là Người nhiếp mộng càng dễ đoán ra hơn.
... Nếu giữ thế cục này mà chơi tiếp, quá bất lợi đối với người tốt.
Nghe được thông báo, trong lòng tính toán sơ bộ, Đoạn Dịch và Ổ Quân Lan liếc nhau, anh lập tức trở về lều của nam.
Trong lều, Bành Trình gục đầu, dáng vẻ ủ rũ cụp đuôi.
Nghe thấy tiếng cửa hông kéo ra, hắn ta ngẩng đầu nhìn Đoạn Dịch, thở dài nói: "Anh Đoạn, tôi, tôi sai rồi."
"Thôi, không cần áy náy, cũng đừng quá để bụng. Trách tôi không nói trước với cậu." Đoạn Dịch nói.
Bành Trình nghe lời này, nhịn không được cười khổ: "Chẳng lẽ anh còn trách bản thân nghĩ tôi quá thông minh hả?"
"Chúng ta hiện tại còn chưa đến các phó bản cao cấp. Sớm phát hiện vấn đề cũng tốt. Lần sau gặp tình hình tương tự, tôi biết mình nên làm thế nào để phối hợp với cậu." Đoạn Dịch đi đến trước mặt hắn ta, "Trước không nói cái này. Tôi hỏi cậu, vừa rồi có quan sát những người khác không? Cậu cảm thấy ai có khả năng bấm thiết bị cắn người?"
Đoạn Dịch vừa hỏi Bành Trình, vừa nhanh chóng nhìn lướt xung quanh. Những người khác đang tụ tập đánh bài Poker.
Bành Trình nuốt nước bọt, nói: "Không phải Hồng Hiền về sớm nhất à? Lúc tôi và người khác đi vào, Hồng Hiền đã chia xong bài Poker. Thấy chúng tôi đến, Hồng Hiền mời gọi mọi người chơi đánh bài Poker. Những người khác đều hưởng ứng. Nhưng tôi không chơi. Tôi chết cũng muốn chết minh bạch. Cho nên tôi cứ nhìn bọn họ. Tôi thề, không thấy ai lấy điện thoại ra, tay bọn họ cầm bài Poker nãy giờ không buông."
Bành Trình ngu ngơ, không biết chơi kịch bản, nhưng không có nghĩa chỉ số thông minh thật sự có vấn đề, mắt cũng không mù đến mức nhìn không ra vấn đề. Hắn ta nhìn chằm chằm những người khác, chắc chắn bọn họ từ lúc vào lều chưa từng chạm vào thiết bị. Cơ bản có thể xác nhận, người đã cắn hắn ta không phải do nam giới làm.
Suy ra, rất có thể là người bên lều nữ cắn.
Ổ Quân Lan vừa rồi ở lều thảo luận, không thể làm nhân chứng.
Vậy tìm ai làm nhân chứng đây?
Phương Đông Vũ rất thông minh, lời chứng và phân tích của cô có thể tin.
Nhưng với tiền đề là... Cô bé không phải sói.
·
Bành Trình đi ra ngoài lều, được cơn gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt.
Lúc này hắn ta mới biết ở bên ngoài lều có bao nhiêu gian nan... gió lạnh thổi vào mặt không khác gì bị dao cắt.
Quanh mình đen nhánh, hắn ta đi theo hai tiểu binh đằng trước bằng cảm giác.
Cái chân bị thương hồi sáng vừa dưỡng đỡ được một chút lại tái phát, đau đến mức cả đường hắn ta nghiến răng nghiến lợi.
Đau đớn, gió đêm, hơn nữa tự trách, áy náy và hổ thẹn, hắn ta nhịn không được chảy hai giọt nước mắt.
Cơ mà rơi xong hai giọt nước mắt hắn ta không dám khóc nữa... nước mắt dính trên mặt kết thành băng, gió lạnh thổi qua, da mặt bị đông lạnh đến mức đau rát, đau kinh khủng khiếp.
Bành Trình gian nan cuốc bộ khoảng nửa giờ, một tiểu binh rời đi, một tiểu binh lôi vai hắn ta, ném hắn ta vào một nhà tù.
Nhà tù chân chính ý trên mặt chữ, được làm bằng gỗ.
Các khúc gỗ đóng cọc dưới đất thành hình tròn, nhốt người chơi ở bên trong.
Nhà tù lần này không phải kiểu phong kín.
Bành Trình giơ tay nắm lấy cọc gỗ, xuyên qua khe hở các thanh gỗ, nhìn tình hình bên ngoài.
Xung quang đen nhánh, đến ánh trăng cũng không có.
Bành Trình chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng tiểu binh trước mặt.
Hắn ta lờ mờ nhìn động tác của tiểu binh... Sau khi nhốt phạm nhân, tiểu binh khóa cửa, bỏ đi xa.
Âm thanh chung quanh tĩnh lặng, một tiếng người một xíu ánh sáng đều không có. Vừa đoán xem Đường Hiểu bị nhốt chỗ nào, một mình Bành Trình bị nhốt nơi này khó tránh khỏi hơi hốt hoảng.
Nhưng cũng may tiểu binh kia đi một lát thì trở về. Hơn nữa lúc này trong tay cầm theo một cây đuốc.
Trong lúc nhìn tiểu binh đi đến gần, Bành Trình chú ý tới vóc dáng rất cao của tiểu binh, cây đuốc kéo dài cái bóng của hắn trên mặt đất vô tận.
Bành Trình bỗng cảm thấy tiểu binh này hơi quen mắt.
Mà theo từng bước chân hắn tới gần, mặt mày của hắn dần rõ ràng hơn.
Bành Trình cuối cùng nhận ra hắn: "Đờ mờ? Đờ mờ!! Đại ca là cậu!!"
Minh Thiên ra hiệu im lặng.
Bành Trình cho hắn một ánh mắt "Tôi hiểu", lập tức câm miệng, kích động thò tay ra vẫy vẫy, muốn vượt qua cọc gỗ nắm cổ tay hắn, biểu đạt sự kích động của mình.
Ai ngờ cảm xúc vui mừng nhanh chóng bị sợ hãi thay thế... Nương theo ánh sáng cây đuốc, hắn ta phát hiện phía bên phải có một tường đầu lâu dài. Hàng loạt đầu lâu bị chồng thành tường cao, nhìn qua khá đồ sộ. Chúng nó bị cây đuốc ánh đến đỏ rực, hốc mắt như thể phát sáng, cực kỳ giống mấy cảnh tượng khủng bố dưới địa ngục.
Bành Trình hét ầm lên: "Này, này, này, cái gì thế! A a a a! Tại sao nhà tù không có cửa! Tại sao tôi bị nhốt ở chỗ này!"
"Suỵt." Minh Thiên đứng trong bóng đêm lẳng lặng liếc hắn ta một cái, thanh âm trầm thấp mở miệng, "Làm giao dịch đi."
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro