Chương 140
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Khoảng nửa giờ trước.
Bảy người chơi rời Đài Thiên Táng, một đường hướng phía nam đi quân doanh.
Hồng Hiền đi phía trước đội ngũ, hắn ta ngáp một cái: "Lúc chúng ta đi tới đây, mấy tiểu thương ở gần quân doanh. Giờ chúng ta đi từ Đài Thiên Táng qua đó, muốn đuổi theo bọn họ sẽ phí chút thời gian. Tôi sợ đêm nay không kịp bàn luận Ma Sói. Hay chúng ta bàn trên đường luôn đi?"
Thư Dung Dung hưởng ứng Hồng Hiền đầu tiên. "Tôi đồng ý. Chúng ta có thể tranh thủ thời gian này bàn bạc một chút. Hôm qua Bành Trình để lại Cảnh Huy cho số 7 đúng không? Tuy cảnh sát trưởng không có mặt, nhưng chúng ta có thể thảo luận trước, buổi tối báo kết quả cho anh ấy là được. Ai lên tiếng trước?"
Thư Dung Dung vừa dứt lời, số 3 Đồng Niệm giành nói: "Đương nhiên là cô trước. Ngày hôm qua cô và số 10 cãi nhau thành như vậy, cô ta đã nhận sói, nhưng hiềm nghi của cô cũng rất lớn. Tôi cảm thấy cô cần biện hộ lại."
"Không phải chứ?" Thư Dung Dung cười liếc Đồng Niệm, "Tôi còn cần biện hộ á? Đừng nói cô nghĩ tôi và số 10 hai sói dẫm nhau nhé? Ván này không hợp chơi đấu đá nội bộ đâu. Sự thật là, từ lúc tôi câu dẫn tiểu binh, cô ta liên tục đá xéo tôi. Hai chúng tôi gây nhau cả buổi trưa không thoải mái, tôi ôm một bụng tức nên bị trúng kế."
"Trước khi tranh cử, cô ta cố ý lấy chuyện bên ngoài kí.ch thích tôi, tôi không nín được, lúc phát biểu mới cãi lại cô ta. Trách tôi lúc ấy không bình tĩnh, được chưa? Lẽ ra tôi không nên nói như thế. Nhưng cô ta mới là sói, tôi không phải. Tôi là bài không có chức năng. Nói thật, trong tất cả, tôi chỉ tin mỗi Hồng Hiền."
Hồng Hiền đi đầu đội ngũ nghe được lời này, nhìn Thư Dung Dung mỉm cười, lại nói: "Tối hôm qua vote xong, tôi về lều liền lôi kéo người chơi nam đánh bài. Nhưng chúng tôi đánh bài, nhà tiên tri vẫn bị cắn. Chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ bên lều nữ chắc chắn có sói."
"Hành vi của tôi đều là giúp người tốt. Mọi người có thể tin tôi. Tôi phân tích sơ cho mọi người nhé. Mọi người ngẫm lại đi, ngày hôm qua lên tiếng, ai đã nhắm vào số 12? Là số 2 và số 3. Vừa khéo hai cô ấy là con gái. Tôi cho rằng hôm nay vote số 2 hoặc số 3."
Số 6 Hồ Tấn lập tức nói: "Ngày hôm qua cảnh sát trưởng nói người không tranh cử lên tiếng theo thứ tự, số 5 Bạch Tư Niên là người thứ nhất. Lúc ấy cảnh sát trưởng nghi ngờ cậu ta là Bóng ma ác mộng, bảo cậu ta biện hộ trước. Cậu ta biện hộ xong thì dẫn trọng tâm lên số 10 và số 12. Sau cậu ta là tôi, tôi nghi ngờ nhẹ số 12. Chuyện sau đó mọi người còn nhớ không? Số 2, số 3, theo tôi nhắm vô số 12! Đây là điểm cần chú ý."
"Trước khi phân tích tiếp cho mọi người, tôi muốn thanh minh, tôi nghi ngờ số 12 là có nguyên nhân. Tôi là phù thủy, tôi đã cứu số 12 đêm đầu."
"Chắc chắn mọi người muốn hỏi tôi, vì sao lại nghi ngờ người mình cứu? Thật ra đây là kịch bản tôi chơi. Tôi làm như vậy, vì muốn xem sau tôi có ai theo tôi nhắm vào số 12 không. Trò chơi này không giống Ma Sói online. Chơi online chỉ có một cơ hội lên tiếng, tôi đây khẳng định không dám hại người mình cứu, lỡ cô ấy bị vote thật thì sao bây giờ?
"Nhưng trò này thì khác. Chúng ta có thể lên tiếng nhiều lần. Vạn nhất tình huống trở nên bất lợi cho số 12, tôi sẽ nhảy ra nhận phù thủy cứu thế cục! Cho nên, căn cứ vào nguyên nhân này, tôi dám chơi kịch bản như vậy! Tôi cố ý lừa người! Ok giờ bàn mạch game theo ý của tôi ha..."
"Số 5 nghi trong số 10 số 12 có một sói,. Trong mắt tôi, số 12 được tôi cứu, trò chơi này người sói không dám tự cắn, suy ra số 12 là người tốt. Bởi vậy trong mắt tôi, số 10 mới là sói. Nhưng tôi cố ý tạt nước bẩn cho số 12, nói cô ấy tỷ lệ cao là sói, nói số 10 ngốc bạch ngọt đáng tin hơn. Tôi làm vậy để coi ai hùa theo tôi nhắm vào số 12. Ai hùa theo tôi chính là sói! Trong mắt người sói, số 12 là người tốt, nên người nhắm vào số 12 chắc chắn là sói! Aizz..." Thở dài, Hồ Tấn nói tiếp, "Tôi không ngờ, số 2 số 3 đều theo tôi nghi số 12... Nói chung theo trình tự, hôm nay khẳng định lên số 2 hoặc số 3. Hai người biện hộ cho tốt vào."
Nghe Hồ Tấn nói xong, số 2 vóc dáng cao Đậu Sương nhíu mày. "Tại sao bây giờ anh nhận phù thủy? Anh không sợ bị Bóng ma ác mộng dọa? Anh nhắm vào tôi làm gì? Dù sao tôi cũng không tin anh là phù thủy."
Hồ Tấn nói: "Đầu tiên, ở đây có 7 người, không ai cạch chức năng với tôi, đúng hay không? Bên Đài Thiên Táng có ba người, Phương Đông Vũ, Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên. Tôi phân tích cho cô nghe, ban đầu Đoạn Dịch fake tiên tri, không sợ bị Bóng ma ác mộng dọa. Khả năng cao anh ấy là dân thường. Cô nghi Phương Đông Vũ hoặc Bạch Tư Niên là phù thủy đúng không? Chờ buổi tối chính thức thảo luận, cô có thể tìm bọn họ xác nhận."
"Cô yên tâm, hai người bọn họ sẽ không nhận. Bởi vì tôi mới là phù thủy!"
Xòe tay, Hồ Tấn lại nói: "Tôi là phù thủy thật, so với kim cương còn thật hơn. Còn vì sao tôi không sợ bị dọa, nguyên nhân rất đơn giản. Tôi nghi giữa số 2, số 3 có một sói. Sói còn lại tôi không biết là ai. Với thế cục này, tôi không dám ném độc ai hết. Lỡ trong tay người đó có manh mối giúp người tốt qua màn thì sao? Nói chung tối nay tôi không dùng độc. Thế thì tôi sợ bị dọa à?"
"Tóm lại, trước khi tôi nhận phù thủy, tôi đã nói cho mọi người nghe góc nhìn của tôi. Đầu tiên, số 12 là người tôi cứu, số 10 tự nhận là sói, chắc chắn hai người không cùng phe. Sau đó số 12 biện hộ tốt, tổng kết lại số 12 là người tốt. Thứ hai, trong số 2 số 3 chắc chắn có 1 sói bị tôi lừa ra. Hôm nay chúng ta vote một người trước."
"Hiện tại cách buổi tối còn một khoảng thời gian. Nếu chúng ta có thể bàn ra một sói, mà Bóng ma ác mộng không dọa tôi, tôi sẽ ném độc. Nếu tôi bị dọa, vậy đợi ngày mai ném độc. Bởi vì Bóng ma không thể dọa tôi liên tục hai đêm. Suy luận của tôi ổn chứ?"
Số 2 Đậu Sương nói: "Lỗi rồi. Đã mất một tiên tri, người sói có thể đồ sát thần. Nếu đêm nay anh bị cắn, ngày mai ném độc như thế nào?"
Hồ Tấn lập tức đáp trả: "Tôi lỗi cái rắm! Cô có nghe suy luận và kết luận không hả? Bóng ma ác mộng dọa tôi, đồng thời người sói cắn tôi, không phải lãng phí kỹ năng hả! Nếu đêm nay bọn họ cắn tôi không dọa tôi, tôi đây vẫn có thể ném độc! Ngày hôm qua mất một tiên tri, một sói. Đêm nay bọn họ cắn tôi, tôi cũng có thể kéo theo một sói, một đổi một! Tôi dám hy sinh, toàn tâm giúp người tốt chơi, thế mà cô nói tôi chơi lỗi, cô dở hơi à? Cô mới là sói!"
Đậu Sương vừa đi trên sa mạc, vừa nhíu mày nói Hồ Tấn: "Nói chung tôi không tin anh là phù thủy. Anh nghi tôi và số 3. Đêm nay vote anh trước."
Hồ Tấn cười lạnh nói: "Mắc cười. Thật sự quá mắc cười. Cô chỉ nói mỗi một câu không tin tôi là có ý gì? Cô có bản lĩnh bàn logic với tôi không? Vừa rồi mọi người đều nghe Hồng Hiền nói, đúng hay không? Đêm qua trong lúc người chơi nam đánh bài, nhà tiên tri bị cắn. Chứng tỏ bên nữ có sói. Số 2 số 3 hùa theo tôi nhắm vào số 12, một trong hai người chắc chắn có một sói bị tôi lừa ra!"
"Hiện tại tôi nhận phù thủy, không sợ chết, nói mọi người nghe góc nhìn của tôi. Nếu cô cảm thấy tôi chơi dở, cô có thể nói thẳng, hoặc phản bác lập luận của tôi.
Nhưng hôm nay theo trình tự sẽ vote cô hoặc số 3, không phải tôi. Không ai cạch tôi, tôi chính là phù thủy. Cô và số 3 lo biện hộ là được, trái lại nghi tôi làm gì? Hành vi của cô mới là chơi lỗi! Tôi là thật..."
Mắng vài câu, Hồ Tấn lại nói: "Tôi là phù thủy duy nhất! Bởi vì tôi bàn hai cô số 2 số 3 là sói, mà cô đòi vote tôi? Mắc cười? Cô không lo biện hộ nghi số 3, đòi vote tôi làm gì? Không thì cô khỏi cần biện hộ, trực tiếp vote cô luôn cho lẹ!"
Khi số 6 Hồ Tấn và số 2 Đậu Sương đang cãi lộn không ai nhường ai, Thư Dung Dung "Ai nha" té ngã.
Tất cả mọi người nghe thấy giọng điệu ngọt ngào của cô ta: "Hồng Hiền, sao anh không giúp em?"
"À." Hồng Hiền ở phía trước cười liếc cô ta một cái, nhưng vẫn đi tới, "Anh tưởng em đang dỗi anh. Không muốn cùng anh diễn tiết mục ân ái mà?"
"Anh cứ đùa. Em không diễn cùng anh thì diễn với ai?" Thư Dung Dung ngồi trên cát, ôm đầu gối xoa nhẹ, "Trong mọi người, tính cách hai ta hợp nhau nhất. Chúng ta cùng loại người. Anh còn không hiểu em à? Ui? Không có quy định không được ra cửa ban đêm nhỉ? Đêm nay em qua bên lều các anh nha?"
"Đi..." số 3 Đồng Niệm trợn trắng mắt, lập tức kéo Đậu Sương đi hướng phía trước, "Hai người ghê tởm. Lúc ấy tớ đúng là mắt mù. Cứ tưởng Hồng Hiền là chàng trai tỏa nắng ấm áp."
Đậu Sương nắm chặt tay cô. "Sớm nhận ra là tốt rồi. May mắn chúng ta gặp được những người khác đáng tin cậy."
"Ừ, đúng." Đồng Niệm nghĩ nói, "Nếu không nhờ Đoạn Dịch, có lẽ tớ không ra ngoài được. Thế nên... Nếu lần này đến lượt tớ vào tù, tớ nhận."
Đậu Sương nhíu mày nhìn cô: "Kia... Niệm Niệm, cậu là sói hả?"
Đồng Niệm nhìn mấy người chơi đi phía sau, tạm thời không nói chuyện, kéo Đậu Sương đi lên phía trước. "Vote số 6 trước."
Bên kia.
Hồng Hiền đi qua đỡ Thư Dung Dung, hai người đi hơi chậm, tạm thời bị các người chơi khác bỏ xa.
Gió cát lớn hơn, làm mờ tầm mắt người.
Hồng Hiền nheo mắt nhìn phía trước.
Số 2 và số 3 đang đi tuốt đằng trước.
Hai cô là bạn thân thiết, Hồng Hiền mạnh tay lead, muốn vote một trong hai cô.
Thấy hai cô như vậy, Hồng Hiền không chắc hai cô có khác phe nhau hay không.
Ổ Quân Lan và Vân Hạo chậm hơn một chút, vị trí ở giữa đội.
Đám bọn họ đi nãy giờ chưa đuổi kịp tiểu thương.
Cho nên lúc này Ổ Quân Lan và Vân Hạo đang tập trung quan sát dấu chân và dấu vết trên cát, đoán xem rốt cuộc tiểu thương đi hướng nào, đoàn người bọn họ có đuổi kịp hay không.
Còn Hồ Tấn, sau khi đấu khẩu cùng 2 một phen, hắn ta đứng tại chỗ nghỉ ngơi chốc lát, uống miếng nước.
Quay đầu lại nhìn Hồng Hiền và Thư Dung Dung, hắn ta bỏ lại một câu "Hai ngươi nhanh lên, đừng tụt lại phía sau", rồi chạy lên phía trước đuổi theo Ổ Quân Lan và Vân Hạo.
Nhìn đồng đội phía trước, Hồng Hiền dẫm trúng một cục đá, bị vướng thiếu chút nữa té ngã.
"Không sao chứ?" Thư Dung Dung hỏi hắn ta.
"Không sao." Hồng Hiền giữ chặt cô, "Hai ta đi chậm thôi, thương lượng một chút. Em cảm thấy ai là sói?"
"Số 3 hơn phân nửa là sói." Thư Dung Dung nói, "Thật ra em cảm thấy Hồ Tấn cũng có thể là sói."
Hồng Hiền cười: "Ừm, nghĩ giống anh. Nếu số 6 Hồ Tấn là sói... Cậu ta là con sói tự cho rằng mình rất biết chơi, kịch bản tự cho là thông minh."
Thư Dung Dung nói: "Còn không phải à. Rất có khả năng hôm qua cậu ta cố tình nhắm vô em. Khả năng cao cậu ta là sói xung phong, đẩy em ra ngoài. Muốn trách thì trách Đường Hiểu, càng chơi càng dở. Tối qua Đường Hiểu nhận sói, hôm nay hắt nước bẩn lên số 2 số 3... Số 6 tự cho là thông minh nhảy ra chỉ trích số 2. Cậu ta fake phù thủy, để tẩy trắng hành vi tối hôm qua nhắm vào em... Thật ra chiến lược cũng được, nhưng fake giả quá."
"Theo đôi ta đoán, số 6 chắc chắn sói, nhưng số 3 hơn phân nửa cũng là sói. Hiện tại anh lo là..." Híp mắt nhìn thoáng qua số 2 và số 3 quàng tay nhau đi đằng xa, Hồng Hiền nghiêm túc, "Anh lo hai cô ấy thân thiết với nhau quá, chúng ta không vote được số 3. Nên làm thế nào?"
Thư Dung Dung cũng liếc hướng phía trước một cái, sau đó nói: "Đúng thật. Nếu Hồ Tấn chơi ngu mà là phù thủy thật, tình hình mẹ nó quá khó. Số 2 số 3 chơi thân với nhau, không muốn vote nhau. Đến lúc đó nếu mọi người thật sự vote loại Hồ Tấn phù thủy... Người tốt sẽ rất nguy hiểm. Thật là..."
"Nếu Hồ Tấn là sói, cách cậu ta lên tiếng... Coi như giúp chúng ta giấu phù thủy. Ở đây không có ai cạch phù thủy với cậu ta, Ổ Quân Lan và Vân Hạo cũng không có biểu tình khác thường, hẳn là phù thủy không phải một trong hai bọn họ. Có lẽ bên Đài Thiên Táng, phù thủy là Phương Đông Vũ hoặc Bạch Tư Niên."
Hồng Hiền nhăn chặt mày, "Hiện tại chưa biết Bóng ma ác mộng là ai. Chúng ta đoán được phù thủy thật là ai, Bóng ma ác mộng cũng có thể. Bởi vậy, mặc kệ Hồ Tấn có phải sói hay không, tình hình cả hai trường hợp đều rất căng. Người tốt đều không an toàn. Hôm nay phải vote số 3 mới được."
Thư Dung Dung vuốt nhẹ mái tóc dài: "Ừm. Em đồng ý. Cái kia..."
Thư Dung Dung chưa nói xong thì bị Hồng Hiền ngắt lời.
Cô nghiêng đầu, thấy Hồng Hiền che lỗ tai, hỏi: "Em có nghe thấy tiếng niệm kinh không?"
Thư Dung Dung kinh ngạc: "Tiếng niệm kinh ở đâu ra? Anh nghe lầm à?"
"Thật sự có. Tiếng rất lớn. Anh đi..." Hồng Hiền bỗng dừng chân quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn hoang mạc trống không, đồng tử dần phóng đại, "Hoa... Nhiều hoa đỏ quá... Em thấy lạt ma đang đi tới không?"
"Làm gì có lạt ma? Anh đang nói cái gì?" Thư Dung Dung hỏi, đồng thời phát hiện điều bất thường, bèn ngồi xổm xuống gạt cát, thấy cục đá vừa rồi Hồng Hiền bị vấp.
Cục đá không lớn không nhỏ, bề mặt vẽ một bông hoa máu, chính là loài hoa trong miệng Hồng Hiền.
"Chẳng lẽ cục đá là bẫy rập tử vong..." Thư Dung Dung không dám chạm vào cục đá. Cô đứng lên, dùng sức lắc bả vai Hồng Hiền, "Này, anh tỉnh đi?"
Nhưng thời gian Thư Dung Dung hành động đã muộn.
Chưa bao giờ tin thần phật Hồng Hiền đột ngột quỳ xuống, miệng lẩm bẩm nói cái gì "Lạt Ma, tôi nguyện ý cung phụng ngài! Tôi nguyện ý để ngài đưa lên Thiên giới".
Lẩm bẩm hai câu, người ngã xuống ngất xỉu.
Thư Dung Dung lập tức giơ tay kiểm tra hơi thở. Hắn ta vẫn còn thở, nhưng dù cô gọi như thế nào, hắn ta vẫn không tỉnh lại.
Lúc này Thư Dung Dung nghe thấy giọng Ổ Quân Lan. "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thư Dung Dung thấy Ổ Quân Lan và Vân Hạo chạy tới, xem ra bọn họ đã thấy động tĩnh bên này.
Nhưng trước khi bọn họ chạy tới, Thư Dung Dung bỏ tay vào túi, lấy đồng hồ chảy ngược thời gian.
Khoảnh khắc ngưng đọng, thời gian xoay chuyển.
Trở lại mười phút trước.
Tà dương như máu, một đám người đi trên sa mạc, số 2 Đậu Sương và số 6 Hồ Tấn đang đấu khẩu, chỉ trích đối phương là sói.
Thư Dung Dung đi đến bên cạnh số 3 Đồng Niệm, cố ý té một cái, sau đó quấn lấy nhờ cô đỡ mình.
Lại một lát sau, Thư Dung Dung và Đồng Niệm đi cuối đội ngũ.
Nghe Đồng Niệm oán giận mình tại sao nắm tay cô, Thư Dung Dung cố ý vô tình dẫn Đồng Niệm qua một bên, nhìn Đồng Niệm dẫm trúng cục đá.
Không bao lâu sau, Thư Dung Dung nghe Đồng Niệm mở miệng, nói là nghe thấy tiếng tụng kinh.
Hiện tại, giờ phút này.
Giữa hoang mạc đỏ máu, Đồng Niệm quỳ xuống, lạy ba lần hướng nam. "Lạt Ma, tôi nguyện ý... Theo sự chỉ dẫn của ngài, đi đến Thiên giới. Cơ thể chịu khổ... Tôi nguyện được giải thoát..."
Bảy người chơi rời Đài Thiên Táng, một đường hướng phía nam đi quân doanh.
Hồng Hiền đi phía trước đội ngũ, hắn ta ngáp một cái: "Lúc chúng ta đi tới đây, mấy tiểu thương ở gần quân doanh. Giờ chúng ta đi từ Đài Thiên Táng qua đó, muốn đuổi theo bọn họ sẽ phí chút thời gian. Tôi sợ đêm nay không kịp bàn luận Ma Sói. Hay chúng ta bàn trên đường luôn đi?"
Thư Dung Dung hưởng ứng Hồng Hiền đầu tiên. "Tôi đồng ý. Chúng ta có thể tranh thủ thời gian này bàn bạc một chút. Hôm qua Bành Trình để lại Cảnh Huy cho số 7 đúng không? Tuy cảnh sát trưởng không có mặt, nhưng chúng ta có thể thảo luận trước, buổi tối báo kết quả cho anh ấy là được. Ai lên tiếng trước?"
Thư Dung Dung vừa dứt lời, số 3 Đồng Niệm giành nói: "Đương nhiên là cô trước. Ngày hôm qua cô và số 10 cãi nhau thành như vậy, cô ta đã nhận sói, nhưng hiềm nghi của cô cũng rất lớn. Tôi cảm thấy cô cần biện hộ lại."
"Không phải chứ?" Thư Dung Dung cười liếc Đồng Niệm, "Tôi còn cần biện hộ á? Đừng nói cô nghĩ tôi và số 10 hai sói dẫm nhau nhé? Ván này không hợp chơi đấu đá nội bộ đâu. Sự thật là, từ lúc tôi câu dẫn tiểu binh, cô ta liên tục đá xéo tôi. Hai chúng tôi gây nhau cả buổi trưa không thoải mái, tôi ôm một bụng tức nên bị trúng kế."
"Trước khi tranh cử, cô ta cố ý lấy chuyện bên ngoài kí.ch thích tôi, tôi không nín được, lúc phát biểu mới cãi lại cô ta. Trách tôi lúc ấy không bình tĩnh, được chưa? Lẽ ra tôi không nên nói như thế. Nhưng cô ta mới là sói, tôi không phải. Tôi là bài không có chức năng. Nói thật, trong tất cả, tôi chỉ tin mỗi Hồng Hiền."
Hồng Hiền đi đầu đội ngũ nghe được lời này, nhìn Thư Dung Dung mỉm cười, lại nói: "Tối hôm qua vote xong, tôi về lều liền lôi kéo người chơi nam đánh bài. Nhưng chúng tôi đánh bài, nhà tiên tri vẫn bị cắn. Chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ bên lều nữ chắc chắn có sói."
"Hành vi của tôi đều là giúp người tốt. Mọi người có thể tin tôi. Tôi phân tích sơ cho mọi người nhé. Mọi người ngẫm lại đi, ngày hôm qua lên tiếng, ai đã nhắm vào số 12? Là số 2 và số 3. Vừa khéo hai cô ấy là con gái. Tôi cho rằng hôm nay vote số 2 hoặc số 3."
Số 6 Hồ Tấn lập tức nói: "Ngày hôm qua cảnh sát trưởng nói người không tranh cử lên tiếng theo thứ tự, số 5 Bạch Tư Niên là người thứ nhất. Lúc ấy cảnh sát trưởng nghi ngờ cậu ta là Bóng ma ác mộng, bảo cậu ta biện hộ trước. Cậu ta biện hộ xong thì dẫn trọng tâm lên số 10 và số 12. Sau cậu ta là tôi, tôi nghi ngờ nhẹ số 12. Chuyện sau đó mọi người còn nhớ không? Số 2, số 3, theo tôi nhắm vô số 12! Đây là điểm cần chú ý."
"Trước khi phân tích tiếp cho mọi người, tôi muốn thanh minh, tôi nghi ngờ số 12 là có nguyên nhân. Tôi là phù thủy, tôi đã cứu số 12 đêm đầu."
"Chắc chắn mọi người muốn hỏi tôi, vì sao lại nghi ngờ người mình cứu? Thật ra đây là kịch bản tôi chơi. Tôi làm như vậy, vì muốn xem sau tôi có ai theo tôi nhắm vào số 12 không. Trò chơi này không giống Ma Sói online. Chơi online chỉ có một cơ hội lên tiếng, tôi đây khẳng định không dám hại người mình cứu, lỡ cô ấy bị vote thật thì sao bây giờ?
"Nhưng trò này thì khác. Chúng ta có thể lên tiếng nhiều lần. Vạn nhất tình huống trở nên bất lợi cho số 12, tôi sẽ nhảy ra nhận phù thủy cứu thế cục! Cho nên, căn cứ vào nguyên nhân này, tôi dám chơi kịch bản như vậy! Tôi cố ý lừa người! Ok giờ bàn mạch game theo ý của tôi ha..."
"Số 5 nghi trong số 10 số 12 có một sói,. Trong mắt tôi, số 12 được tôi cứu, trò chơi này người sói không dám tự cắn, suy ra số 12 là người tốt. Bởi vậy trong mắt tôi, số 10 mới là sói. Nhưng tôi cố ý tạt nước bẩn cho số 12, nói cô ấy tỷ lệ cao là sói, nói số 10 ngốc bạch ngọt đáng tin hơn. Tôi làm vậy để coi ai hùa theo tôi nhắm vào số 12. Ai hùa theo tôi chính là sói! Trong mắt người sói, số 12 là người tốt, nên người nhắm vào số 12 chắc chắn là sói! Aizz..." Thở dài, Hồ Tấn nói tiếp, "Tôi không ngờ, số 2 số 3 đều theo tôi nghi số 12... Nói chung theo trình tự, hôm nay khẳng định lên số 2 hoặc số 3. Hai người biện hộ cho tốt vào."
Nghe Hồ Tấn nói xong, số 2 vóc dáng cao Đậu Sương nhíu mày. "Tại sao bây giờ anh nhận phù thủy? Anh không sợ bị Bóng ma ác mộng dọa? Anh nhắm vào tôi làm gì? Dù sao tôi cũng không tin anh là phù thủy."
Hồ Tấn nói: "Đầu tiên, ở đây có 7 người, không ai cạch chức năng với tôi, đúng hay không? Bên Đài Thiên Táng có ba người, Phương Đông Vũ, Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên. Tôi phân tích cho cô nghe, ban đầu Đoạn Dịch fake tiên tri, không sợ bị Bóng ma ác mộng dọa. Khả năng cao anh ấy là dân thường. Cô nghi Phương Đông Vũ hoặc Bạch Tư Niên là phù thủy đúng không? Chờ buổi tối chính thức thảo luận, cô có thể tìm bọn họ xác nhận."
"Cô yên tâm, hai người bọn họ sẽ không nhận. Bởi vì tôi mới là phù thủy!"
Xòe tay, Hồ Tấn lại nói: "Tôi là phù thủy thật, so với kim cương còn thật hơn. Còn vì sao tôi không sợ bị dọa, nguyên nhân rất đơn giản. Tôi nghi giữa số 2, số 3 có một sói. Sói còn lại tôi không biết là ai. Với thế cục này, tôi không dám ném độc ai hết. Lỡ trong tay người đó có manh mối giúp người tốt qua màn thì sao? Nói chung tối nay tôi không dùng độc. Thế thì tôi sợ bị dọa à?"
"Tóm lại, trước khi tôi nhận phù thủy, tôi đã nói cho mọi người nghe góc nhìn của tôi. Đầu tiên, số 12 là người tôi cứu, số 10 tự nhận là sói, chắc chắn hai người không cùng phe. Sau đó số 12 biện hộ tốt, tổng kết lại số 12 là người tốt. Thứ hai, trong số 2 số 3 chắc chắn có 1 sói bị tôi lừa ra. Hôm nay chúng ta vote một người trước."
"Hiện tại cách buổi tối còn một khoảng thời gian. Nếu chúng ta có thể bàn ra một sói, mà Bóng ma ác mộng không dọa tôi, tôi sẽ ném độc. Nếu tôi bị dọa, vậy đợi ngày mai ném độc. Bởi vì Bóng ma không thể dọa tôi liên tục hai đêm. Suy luận của tôi ổn chứ?"
Số 2 Đậu Sương nói: "Lỗi rồi. Đã mất một tiên tri, người sói có thể đồ sát thần. Nếu đêm nay anh bị cắn, ngày mai ném độc như thế nào?"
Hồ Tấn lập tức đáp trả: "Tôi lỗi cái rắm! Cô có nghe suy luận và kết luận không hả? Bóng ma ác mộng dọa tôi, đồng thời người sói cắn tôi, không phải lãng phí kỹ năng hả! Nếu đêm nay bọn họ cắn tôi không dọa tôi, tôi đây vẫn có thể ném độc! Ngày hôm qua mất một tiên tri, một sói. Đêm nay bọn họ cắn tôi, tôi cũng có thể kéo theo một sói, một đổi một! Tôi dám hy sinh, toàn tâm giúp người tốt chơi, thế mà cô nói tôi chơi lỗi, cô dở hơi à? Cô mới là sói!"
Đậu Sương vừa đi trên sa mạc, vừa nhíu mày nói Hồ Tấn: "Nói chung tôi không tin anh là phù thủy. Anh nghi tôi và số 3. Đêm nay vote anh trước."
Hồ Tấn cười lạnh nói: "Mắc cười. Thật sự quá mắc cười. Cô chỉ nói mỗi một câu không tin tôi là có ý gì? Cô có bản lĩnh bàn logic với tôi không? Vừa rồi mọi người đều nghe Hồng Hiền nói, đúng hay không? Đêm qua trong lúc người chơi nam đánh bài, nhà tiên tri bị cắn. Chứng tỏ bên nữ có sói. Số 2 số 3 hùa theo tôi nhắm vào số 12, một trong hai người chắc chắn có một sói bị tôi lừa ra!"
"Hiện tại tôi nhận phù thủy, không sợ chết, nói mọi người nghe góc nhìn của tôi. Nếu cô cảm thấy tôi chơi dở, cô có thể nói thẳng, hoặc phản bác lập luận của tôi.
Nhưng hôm nay theo trình tự sẽ vote cô hoặc số 3, không phải tôi. Không ai cạch tôi, tôi chính là phù thủy. Cô và số 3 lo biện hộ là được, trái lại nghi tôi làm gì? Hành vi của cô mới là chơi lỗi! Tôi là thật..."
Mắng vài câu, Hồ Tấn lại nói: "Tôi là phù thủy duy nhất! Bởi vì tôi bàn hai cô số 2 số 3 là sói, mà cô đòi vote tôi? Mắc cười? Cô không lo biện hộ nghi số 3, đòi vote tôi làm gì? Không thì cô khỏi cần biện hộ, trực tiếp vote cô luôn cho lẹ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi số 6 Hồ Tấn và số 2 Đậu Sương đang cãi lộn không ai nhường ai, Thư Dung Dung "Ai nha" té ngã.
Tất cả mọi người nghe thấy giọng điệu ngọt ngào của cô ta: "Hồng Hiền, sao anh không giúp em?"
"À." Hồng Hiền ở phía trước cười liếc cô ta một cái, nhưng vẫn đi tới, "Anh tưởng em đang dỗi anh. Không muốn cùng anh diễn tiết mục ân ái mà?"
"Anh cứ đùa. Em không diễn cùng anh thì diễn với ai?" Thư Dung Dung ngồi trên cát, ôm đầu gối xoa nhẹ, "Trong mọi người, tính cách hai ta hợp nhau nhất. Chúng ta cùng loại người. Anh còn không hiểu em à? Ui? Không có quy định không được ra cửa ban đêm nhỉ? Đêm nay em qua bên lều các anh nha?"
"Đi..." số 3 Đồng Niệm trợn trắng mắt, lập tức kéo Đậu Sương đi hướng phía trước, "Hai người ghê tởm. Lúc ấy tớ đúng là mắt mù. Cứ tưởng Hồng Hiền là chàng trai tỏa nắng ấm áp."
Đậu Sương nắm chặt tay cô. "Sớm nhận ra là tốt rồi. May mắn chúng ta gặp được những người khác đáng tin cậy."
"Ừ, đúng." Đồng Niệm nghĩ nói, "Nếu không nhờ Đoạn Dịch, có lẽ tớ không ra ngoài được. Thế nên... Nếu lần này đến lượt tớ vào tù, tớ nhận."
Đậu Sương nhíu mày nhìn cô: "Kia... Niệm Niệm, cậu là sói hả?"
Đồng Niệm nhìn mấy người chơi đi phía sau, tạm thời không nói chuyện, kéo Đậu Sương đi lên phía trước. "Vote số 6 trước."
Bên kia.
Hồng Hiền đi qua đỡ Thư Dung Dung, hai người đi hơi chậm, tạm thời bị các người chơi khác bỏ xa.
Gió cát lớn hơn, làm mờ tầm mắt người.
Hồng Hiền nheo mắt nhìn phía trước.
Số 2 và số 3 đang đi tuốt đằng trước.
Hai cô là bạn thân thiết, Hồng Hiền mạnh tay lead, muốn vote một trong hai cô.
Thấy hai cô như vậy, Hồng Hiền không chắc hai cô có khác phe nhau hay không.
Ổ Quân Lan và Vân Hạo chậm hơn một chút, vị trí ở giữa đội.
Đám bọn họ đi nãy giờ chưa đuổi kịp tiểu thương.
Cho nên lúc này Ổ Quân Lan và Vân Hạo đang tập trung quan sát dấu chân và dấu vết trên cát, đoán xem rốt cuộc tiểu thương đi hướng nào, đoàn người bọn họ có đuổi kịp hay không.
Còn Hồ Tấn, sau khi đấu khẩu cùng 2 một phen, hắn ta đứng tại chỗ nghỉ ngơi chốc lát, uống miếng nước.
Quay đầu lại nhìn Hồng Hiền và Thư Dung Dung, hắn ta bỏ lại một câu "Hai ngươi nhanh lên, đừng tụt lại phía sau", rồi chạy lên phía trước đuổi theo Ổ Quân Lan và Vân Hạo.
Nhìn đồng đội phía trước, Hồng Hiền dẫm trúng một cục đá, bị vướng thiếu chút nữa té ngã.
"Không sao chứ?" Thư Dung Dung hỏi hắn ta.
"Không sao." Hồng Hiền giữ chặt cô, "Hai ta đi chậm thôi, thương lượng một chút. Em cảm thấy ai là sói?"
"Số 3 hơn phân nửa là sói." Thư Dung Dung nói, "Thật ra em cảm thấy Hồ Tấn cũng có thể là sói."
Hồng Hiền cười: "Ừm, nghĩ giống anh. Nếu số 6 Hồ Tấn là sói... Cậu ta là con sói tự cho rằng mình rất biết chơi, kịch bản tự cho là thông minh."
Thư Dung Dung nói: "Còn không phải à. Rất có khả năng hôm qua cậu ta cố tình nhắm vô em. Khả năng cao cậu ta là sói xung phong, đẩy em ra ngoài. Muốn trách thì trách Đường Hiểu, càng chơi càng dở. Tối qua Đường Hiểu nhận sói, hôm nay hắt nước bẩn lên số 2 số 3... Số 6 tự cho là thông minh nhảy ra chỉ trích số 2. Cậu ta fake phù thủy, để tẩy trắng hành vi tối hôm qua nhắm vào em... Thật ra chiến lược cũng được, nhưng fake giả quá."
"Theo đôi ta đoán, số 6 chắc chắn sói, nhưng số 3 hơn phân nửa cũng là sói. Hiện tại anh lo là..." Híp mắt nhìn thoáng qua số 2 và số 3 quàng tay nhau đi đằng xa, Hồng Hiền nghiêm túc, "Anh lo hai cô ấy thân thiết với nhau quá, chúng ta không vote được số 3. Nên làm thế nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư Dung Dung cũng liếc hướng phía trước một cái, sau đó nói: "Đúng thật. Nếu Hồ Tấn chơi ngu mà là phù thủy thật, tình hình mẹ nó quá khó. Số 2 số 3 chơi thân với nhau, không muốn vote nhau. Đến lúc đó nếu mọi người thật sự vote loại Hồ Tấn phù thủy... Người tốt sẽ rất nguy hiểm. Thật là..."
"Nếu Hồ Tấn là sói, cách cậu ta lên tiếng... Coi như giúp chúng ta giấu phù thủy. Ở đây không có ai cạch phù thủy với cậu ta, Ổ Quân Lan và Vân Hạo cũng không có biểu tình khác thường, hẳn là phù thủy không phải một trong hai bọn họ. Có lẽ bên Đài Thiên Táng, phù thủy là Phương Đông Vũ hoặc Bạch Tư Niên."
Hồng Hiền nhăn chặt mày, "Hiện tại chưa biết Bóng ma ác mộng là ai. Chúng ta đoán được phù thủy thật là ai, Bóng ma ác mộng cũng có thể. Bởi vậy, mặc kệ Hồ Tấn có phải sói hay không, tình hình cả hai trường hợp đều rất căng. Người tốt đều không an toàn. Hôm nay phải vote số 3 mới được."
Thư Dung Dung vuốt nhẹ mái tóc dài: "Ừm. Em đồng ý. Cái kia..."
Thư Dung Dung chưa nói xong thì bị Hồng Hiền ngắt lời.
Cô nghiêng đầu, thấy Hồng Hiền che lỗ tai, hỏi: "Em có nghe thấy tiếng niệm kinh không?"
Thư Dung Dung kinh ngạc: "Tiếng niệm kinh ở đâu ra? Anh nghe lầm à?"
"Thật sự có. Tiếng rất lớn. Anh đi..." Hồng Hiền bỗng dừng chân quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn hoang mạc trống không, đồng tử dần phóng đại, "Hoa... Nhiều hoa đỏ quá... Em thấy lạt ma đang đi tới không?"
"Làm gì có lạt ma? Anh đang nói cái gì?" Thư Dung Dung hỏi, đồng thời phát hiện điều bất thường, bèn ngồi xổm xuống gạt cát, thấy cục đá vừa rồi Hồng Hiền bị vấp.
Cục đá không lớn không nhỏ, bề mặt vẽ một bông hoa máu, chính là loài hoa trong miệng Hồng Hiền.
"Chẳng lẽ cục đá là bẫy rập tử vong..." Thư Dung Dung không dám chạm vào cục đá. Cô đứng lên, dùng sức lắc bả vai Hồng Hiền, "Này, anh tỉnh đi?"
Nhưng thời gian Thư Dung Dung hành động đã muộn.
Chưa bao giờ tin thần phật Hồng Hiền đột ngột quỳ xuống, miệng lẩm bẩm nói cái gì "Lạt Ma, tôi nguyện ý cung phụng ngài! Tôi nguyện ý để ngài đưa lên Thiên giới".
Lẩm bẩm hai câu, người ngã xuống ngất xỉu.
Thư Dung Dung lập tức giơ tay kiểm tra hơi thở. Hắn ta vẫn còn thở, nhưng dù cô gọi như thế nào, hắn ta vẫn không tỉnh lại.
Lúc này Thư Dung Dung nghe thấy giọng Ổ Quân Lan. "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thư Dung Dung thấy Ổ Quân Lan và Vân Hạo chạy tới, xem ra bọn họ đã thấy động tĩnh bên này.
Nhưng trước khi bọn họ chạy tới, Thư Dung Dung bỏ tay vào túi, lấy đồng hồ chảy ngược thời gian.
Khoảnh khắc ngưng đọng, thời gian xoay chuyển.
Trở lại mười phút trước.
Tà dương như máu, một đám người đi trên sa mạc, số 2 Đậu Sương và số 6 Hồ Tấn đang đấu khẩu, chỉ trích đối phương là sói.
Thư Dung Dung đi đến bên cạnh số 3 Đồng Niệm, cố ý té một cái, sau đó quấn lấy nhờ cô đỡ mình.
Lại một lát sau, Thư Dung Dung và Đồng Niệm đi cuối đội ngũ.
Nghe Đồng Niệm oán giận mình tại sao nắm tay cô, Thư Dung Dung cố ý vô tình dẫn Đồng Niệm qua một bên, nhìn Đồng Niệm dẫm trúng cục đá.
Không bao lâu sau, Thư Dung Dung nghe Đồng Niệm mở miệng, nói là nghe thấy tiếng tụng kinh.
Hiện tại, giờ phút này.
Giữa hoang mạc đỏ máu, Đồng Niệm quỳ xuống, lạy ba lần hướng nam. "Lạt Ma, tôi nguyện ý... Theo sự chỉ dẫn của ngài, đi đến Thiên giới. Cơ thể chịu khổ... Tôi nguyện được giải thoát..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro