Chương 172
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Cửa sổ hai bên hành lang vẫn là một màu đen.
Ngoài cửa sổ không trăng không sao, khi di chuyển gần như ngay cả tiếng gió cũng không có.
Đoàn tàu này như đang ở trong vũ trụ vậy.
Trong khoang số 2, ánh đèn sáng như tuyết chiếu mặt mỗi người thành một màu trắng lạnh.
Trong không khí vang âm thanh "sột soạt" ở tần suất cao, là tiếng Bạch Tư Niên đang viết.
Cậu ta nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, đang dùng giấy bút sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Đối diện cậu ta, Đoạn Dịch đã suy nghĩ cẩn thận, Vân Hạo bên cạnh cậu ta cũng nhanh chóng phản ứng lại: "Thì ra là thế, tôi hiểu rồi."
Khang Hàm Âm nghiêng đầu nhìn ghi chép của Bạch Tư Niên, lập tức nói theo: "Tôi hiểu rồi. Thì ra là thế."
"Không phải, sao cơ..." Ổ Quân Lan hơi ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại, nhưng rất nhanh cũng bật cười, "Ừm, tôi hiểu rồi."
Một lát sau, Tra Tùng Phi và Doãn Oánh Oánh trước sau gật đầu: "Ồ, em cũng hiểu rồi."
Duy độc một người không nói là Bành Trình.
Hắn ta vỗ đầu mình, dùng ánh mắt rất kinh ngạc nhìn mọi người xung quanh, sau một lúc lâu kinh hãi nói: "Không phải chứ, mấy người hiểu cái gì?"
Nhìn Bành Trình, Đoạn Dịch giải thích: "Còn nhớ phó bản mini 3-1 không? Không gian là như thế nào, hiện tại cậu đã rõ chưa?"
"Nhớ chứ, hiểu chứ! Có lẽ cái phòng đó là... Không gian ý thức tạo dựng lại tình hình trước khi người phụ nữ trung niên chết. Vậy nên trong phòng có một số thứ không hợp lí, không phù hợp với hiện thực, ví dụ như sổ tay và thẻ căn cước công dân toàn số 10."
Nói tới đây, Bành Trình trợn mắt, "Á tôi biết rồi, ảnh chụp Bạch Tư Niên mang ra biến mất, căn phòng không phải đồ thật, mà là không gian ý thức của người nào đó?"
"Đúng vậy." Lần này người mở miệng là Minh Thiên ngồi cạnh Đoạn Dịch.
Vừa nghe Minh Thiên nói chuyện, bả vai Bành Trình liền rụt lại.
Ngẩng đầu chạm phải ánh mắt Minh Thiên, Bành Trình run run cả người, lông tơ toàn thân dựng đứng. Toàn thân tràn đầy cảnh giác, hoang mang, nghi ngờ.
Trong mắt Đoạn Dịch, biểu hiện của Bành Trình rõ là kỳ... Tiểu Thiên dịu dàng đáng yêu đến thế, làm cái gì mà Bành Trình vừa nhìn liền sợ hãi dữ vậy?
Minh Thiên nâng mí mắt, thản nhiên liếc Bành Trình một cái, nói tiếp: "Có thể dùng khái niệm giấc mơ để giải thích không gian này. Anh đã từng nằm mơ rồi nhỉ?"
Bành Trình rất nhỏ giọng: "Khụ, r...rồi..."
Minh Thiên nói: "Giấc mơ thường xuất hiện hiện tượng hoặc cảnh tượng kỳ lạ, những gì xảy ra trong phòng 3-1, thật ra có thể dùng từ Cảnh trong mơ để giải thích. Ví dụ như máu đột nhiên xuất hiện, chỉ thấm vào khăn quàng cổ, không dính vào nhật ký nằm bên dưới khăn quàng cổ. Các hiện tượng đó vừa nhìn liền thấy bất hợp lý, nhưng nếu liên tưởng với hiện thực, chúng ta có thể tìm ra manh mối bị ẩn dấu."
"Giống như phân tích lần trước của anh Tiểu Dịch, nhật ký không có máu, vì người mẹ mang theo nhật ký. Chuyện này nếu chỉ xét từ cảnh trong mơ thì phi logic. Nhưng ứng với hiện thực, lại là một hiện tượng rất bình thường."
"Sự thật khách quan bị ẩn giấu trong giấc mơ. Nếu suy đoán từ hiện thực vào giấc mơ, với sức liên tưởng và quan sát của chúng ta, khá dễ dàng. Trái lại, dựa vào giấc mơ để phân tích hiện thực sẽ có khó khăn nhất định."
"Nếu muốn phân tích phó bản mini 3-2, chúng ta phải phân tích ngược từ giấc mơ ra hiện thực. Có một số hiện tượng vừa nhìn đã thấy không hợp lý, nếu chúng ta đổi góc độ suy nghĩ, suy đoán tính hợp lý bị ẩn giấu bên trong, tái hiện lại dưới góc nhìn hiện thực, là có thể phát hiện sự thật."
Sửng sốt một lúc lâu, Bành Trình nói: "Lý lẽ thì tôi hiểu. Nhưng mà... Phân tích ngược như thế nào?"
Người tiếp lời là Đoạn Dịch.
Anh nói: "Đó là việc kế tiếp chúng ta cần thảo luận. Đầu tiên tôi phải xác nhận với mọi người một chuyện. Giả sử Bạch Tư Niên đã tìm được hầu hết manh mối mấu chốt, mà vẫn không có manh mối gì liên quan đến quỷ, suy ra phó bản này không có quỷ. Mọi người còn thắc mắc gì không?"
Tất cả mọi người lắc đầu, Đoạn Dịch nói: "Được rồi, vậy những gì chúng ta suy luận về sau đều sẽ dựa trên cơ sở này. Nếu không có quỷ, hung thủ chắc chắn là người, đây là một vụ án giết người do con người gây ra. Ai là hung thủ, đây là điểm mấu chốt hàng đầu mà chúng ta cần tìm."
"Trong phòng 3-2 có nhiều người, giả sử không có sự tồn tại từ bên ngoài can thiệp vào, vậy thì hung thủ có mặt trong không gian đó, suy ra có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, hung thủ là học sinh, là một trong số những người chơi trò chơi bốn góc."
Suy nghĩ một lát, Đoạn Dịch nói tiếp: "Người chết đầu tiên là Tiểu Song, người chết thứ hai là Tiểu Bình, rất có thể hung thủ là người đã mời chúng ta chơi trò chơi, cũng là người có biểu hiện rất hoạt bát là Tiểu Đoản. Trừ phi lần thứ ba người chết là cô bé, thì chúng ta mới có thể loại trừ khả năng này."
"Khả năng thứ hai, như suy đoán ban đầu của tôi, hung thủ là một trong bốn người ngủ say bên trái. Lúc nãy tôi đã suy đoán tuyến hành động của hung thủ rồi."
Bành Trình nói: "Nói không chừng hung thủ là Tiểu Đoản thì sao? Dù sao chúng ta cũng đã phân tích khả năng thứ hai rồi, có rất nhiều điểm đáng ngờ. Anh nói rồi mà, anh không nghe được bất kì âm thanh nào, hung thủ cũng không có khả năng ra tay trong bóng tối đen kịt. Chẳng phải có thể trực tiếp loại bỏ khả năng thứ hai rồi hả?"
"Không." Đoạn Dịch ngắn gọn bác bỏ phân tích của Bành Trình, nhìn hắn ta nói, "Cậu quên một chuyện. Vừa rồi Tiểu Thiên đã giải thích, phòng số 3-2 là không gian ý thức. Lúc nãy chúng ta phân tích đã xem nhẹ chi tiết này."
Bành Trình không hiểu lắm nhìn Đoạn Dịch: "Là sao..."
"Là vụ án giết người xảy ra trong phòng không thể dùng lẽ thường để phân tích." Đoạn Dịch nói, "Đó là không gian ý thức, hoặc gọi là giấc mơ mô phỏng lại từ hiện thực. Cậu nghĩ đi, nếu chơi trò chơi này ở ngoài hiện thực, chắc hẳn không gian sẽ không bé xíu được dựng bằng bìa carton? Quá giống trò đùa. Ngoài ra, lúc mọi người chơi trò chơi ở hiện thực, bên cạnh chắc chắn không có người đang ngủ đúng không? Ngay cả khi thật sự có người ngủ, bọn họ có thể ngủ như chết vậy à?"
Bành Trình nghĩ một chút: "Ừm... Một nhóm học sinh giỏi chơi trò chơi này, mục đích là muốn biết trước điểm thi giữa kì của mình. Bọn nhóc rất nghiêm túc muốn triệu hồi quỷ. Vậy thì bọn nhóc sẽ chuẩn bị đầy đủ để chơi. Chắc là bọn nhóc sẽ chọn một nơi trống trải như phòng học vân vân. Để thành công gọi quỷ, bên cạnh cũng không thể có ai... Suy ra..."
Bạch Tư Niên chen lời: "Tôi cho rằng khả năng hung thủ là một trong số những học sinh chơi trò chơi, là cực kỳ nhỏ. Nếu hung thủ là Tiểu Đoản, vậy thì trò này quá mức đơn giản, huống chi nếu thật sự là thế, vậy thì chúng ta phải phá giải bằng cách nào? Tìm ra hung thủ là chưa đủ. Ít nhất tôi vẫn chưa nghĩ ra cách qua màn."
"Tôi có khuynh hướng thiên về giả thiết lúc đầu, hung thủ là kẻ trà trộn vào trò chơi và giết người. Tương ứng với nguy hiểm tử vong, sau khi ba học sinh bị giết sẽ đến lượt chúng ta. Cứ như vậy, nhìn từ góc độ trò chơi, mọi thứ mới thuận lý thành chương."
"Tôi có khuynh hướng cho rằng, hung thủ là một trong bốn người đang ngủ say."
"Ừm... Đúng thật..." Đoạn Dịch suy nghĩ rồi nói, "Đây là suy đoán hợp lý nhất."
Nhíu mày suy tư một hồi lâu, Đoạn Dịch lại mở miệng: "Trong phòng 3-1 chỉ có một người phụ nữ trung niên, nên chúng ta dễ dàng đoán ra căn phòng là không gian ý thức của bà ấy. Nhưng hiện tại không giống. Trong phòng có quá nhiều nhân vật, mọi người nghĩ là không gian ý thức của ai?"
"Tôi có xu hướng cho rằng, không gian ý thức là của một trong ba học sinh chơi trò chơi. Nét mặt, động tác, lời nói, vẻ mặt của các em ấy rất chi tiết rõ ràng. Nhưng bốn người đang ngủ say, từ đầu đến cuối chỉ có bóng lưng. Nghĩa là chủ không gian ý thức không biết nhiều về bọn họ. Ấn tượng duy nhất bọn họ để lại là ngủ đưa lưng về phía chủ giấc mơ, ngoài ra không còn gì khác."
Lúc nói tới đây, Đoạn Dịch quay đầu nhìn về phía Minh Thiên, hình như muốn nghe ý kiến của hắn.
Đón lấy ánh mắt anh, Minh Thiên mở miệng: "Không gian ý thức không thuộc bốn người đang ngủ say, em đồng ý. Nhưng mà, chủ không gian ý thức không nhất thiết là một trong ba học sinh chơi trò chơi."
Nghe thế, Đoạn Dịch đối mặt với hắn, mỉm cười. "Anh hiểu rồi."
Bành Trình chớp mắt nhìn Đoạn Dịch, rồi lại nhìn mọi người xung quanh, lập tức quơ chân múa tay ra hiệu stop stop: "Lại nữa! Mấy người lại biểu diễn tiết mục "Tất cả mọi người đều hiểu chỉ mình tôi không hiểu"! Không được! Chừa cho tôi chút mặt mũi đi chứ!"
Nhìn về phía Bành Trình, Đoạn Dịch giải thích: "Đừng quên ảnh chụp mà Bạch Tư Niên tìm được, tổng cộng có bốn người. Có một người chúng ta vẫn chưa từng gặp qua, chính là cô bé cài hoa trên đầu."
"Đúng thế. Chúng ta gọi cô bé là Tiểu Hoa." Bành Trình nói, "Ý anh là... Không gian ý thức này là của Tiểu Hoa? Nhưng sao các anh có thể khẳng định chứ?"
"Ý thức, hoặc nội dung chủ yếu trong mơ, chắc chắn có liên quan đến ước muốn của chủ nhân giấc mơ. Trong phòng 3-1, ước muốn của người phụ nữ trung niên là gì? Bà ấy không hối hận vì đã đi đưa váy cho con gái, mà hối hận vì đã mua ly cà phê. Vậy nên bà ấy không chỉ nằm mơ vòng lặp, mà còn lặp đi lặp lại đoạn cốt truyện... Làm đổ ly cà phê, bẩn váy, không thể tẩy sạch vết bẩn trên váy."
Đoạn Dịch nói: "Đổi sang phó bản 3-2, thật ra cũng giống như thế. Chúng ta phải nghĩ xem ước muốn của chủ giấc mơ là gì, hoặc chúng ta phải làm rõ ý nghĩa tồn tại của không gian này là gì... Người thiết lập không gian muốn cái gì?"
Đoạn Dịch vừa hỏi vừa suy nghĩ.
Nhíu mày suy tư một lát, Đoạn Dịch nói: "Nếu chủ giấc mơ một trong số Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song, chủ giấc mơ thiết kế bạn bè chết, bản thân chết, mọi người lần lượt chết trong từng lần chơi, ý nghĩa là gì?"
"Người mẹ ở phòng số 3-1 làm bản thân chết đi chết lại, vì bà ấy hối hận về ly cà phê, cho rằng ly cà phê là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mình. Vậy nhân vật ở phòng số 3-2 thì sao? Chủ giấc mơ thiết kế mình tham gia trò chơi và chết, chẳng lẽ vì hối hận mình đã chơi? Tôi sợ là không chỉ đơn giản như vậy."
Sau khi xác nhận suy đoán nào đó, giọng điệu Đoạn Dịch nhiều thêm vài phần khẳng định.
"Thế nên... Khác với 3-1, chủ nhân của giấc mơ 3-2 có thể là người chưa từng xuất hiện – Tiểu Hoa. Bốn người ngủ bên trái đưa lưng về phía mọi người, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn luôn ngủ vì Tiểu Hoa chỉ thấy dáng vẻ lúc bọn họ đang ngủ. Còn về việc tại sao bọn họ xuất hiện trong giấc mơ, chúng ta tạm thời không phân tích, trước tiên bàn về ba người tham gia trò chơi..."
"Hành vi của Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song, đều được Tiểu Hoa nhìn thấy rõ, vì Tiểu Hoa đã cùng chơi với họ. Lúc chơi trò chơi bọn họ đã nói gì, làm gì, Tiểu Hoa đều nhớ rõ. Vậy nên trong giấc mơ, những người này xuất hiện và lặp lại hành động đã từng làm ở thực tại."
"Nhìn từ góc độ này, một số chi tiết phi logic tôi phát hiện trong trò bốn góc, đã có đáp án."
Đoạn Dịch tiếp tục giải thích: "Trước khi trò chơi bắt đầu, Tiểu Đoản là người đi tắt đèn. Để tiện mở cửa bìa cứng và đi vào khu vực chơi, cô bé có cầm đèn pin, dùng xong thì bỏ vào túi. Nhưng chờ đến khi trò chơi kết thúc, lúc cần dùng đến, cô bé lại hỏi chúng ta có đèn pin hay không. Tôi nhớ chỗ túi cô bé bỏ đèn pin không hề phồng lên. Cứ như đèn pin đã bốc hơi."
"Chuyện này quá không hợp lý. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì quá trình chơi có quá nhiều thứ, Tiểu Hoa không nhớ được hết, nên chi tiết này không xuất hiện trong mơ chăng?"
"Ở hiện thực, Tiểu Hoa từng nhìn thấy Tiểu Đoản cầm đèn pin đi về phía mình, cũng thấy cô bé bỏ đèn pin vào túi. Nhưng tới lúc cần dùng tới, cô bé lại nghe thấy Tiểu Đoản hỏi mọi người có đèn pin hay không, túi của Tiểu Đoản xẹp lép."
"Còn về việc đèn pin trong túi Tiểu Đoản ở đâu, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Hoa không biết. Vậy nên cảnh tượng trong giấc mơ hoặc trong không gian ý thức này, chi tiết đèn pin Tiểu Đoản bị lược bỏ, trở thành bug."
"Cũng vì thế, ít nhất không gian ý thức này không phải của Tiểu Đoản. Nếu không thì chi tiết đèn pin sẽ được không gian ý thức miêu tả tỉ mỉ hơn."
Bành Trình tốn một lúc lâu để tiêu hóa lời Đoạn Dịch, hỏi lại: "Nhưng nếu chủ giấc mơ là Tiểu Hoa, vậy ước muốn của cô bé là gì? Hoặc nói là, ý nghĩa giấc mơ này là gì?"
"Tôi nghĩ rằng sự kiện trại hè là có thật, trò chơi bốn góc cũng đã từng xảy ra. Hơn nữa khả năng cao bọn họ chơi gọi quỷ trong lúc tham gia trại hè. Sau kỳ thi tuyển sinh kết thúc, để thích ứng với việc học tập và sinh hoạt cấp ba, bốn học sinh này đã tham gia trại hè mang tính hàn gắn. Lúc ấy chưa công bố điểm thi, bọn họ sốt ruột, quyết định chơi trò bốn góc gọi quỷ, hỏi quỷ một câu."
"Về mặt thời gian thì logic rồi. Còn về ước muốn của Tiểu Hoa..."
Nói tới đây, Đoạn Dịch lần nữa nghiêng đầu nhìn về phía Minh Thiên, "Theo tôi nghĩ... Nó cũng có liên quan đến bí mật đoàn tàu mà lúc trước chúng ta từng nói."
"Vâng." Minh Thiên nhận lấy ánh mắt Đoạn Dịch, nhìn về phía mọi người, "Khi mọi người vượt qua phó bản mini 3-1, có thể coi là hóa giải chấp niệm của người phụ nữ trung niên. Vậy nên bà ấy tới trạm dừng. Trạm dừng có đánh số là 20011021-33119. Chúng ta có thể tách dãy số thành hai phần. Nửa trước rất giống ngày tháng năm, năm 2001 tháng 10 ngày 21."
"Vậy nửa sau thì sao?" Người hỏi là Ổ Quân Lan.
Minh Thiên nói: "Kinh độ và vĩ độ."
"Kinh độ và vĩ độ? Nhưng mà..." Khang Hàm Âm thắc mắc.
Minh Thiên nói tiếp: "Có một chi tiết có thể mọi người đã bỏ qua. Trên bảng hiệu của trạm dừng vẽ hai đường thẳng. Một đường dựng đứng, một đường ngang, hai đường thẳng hợp thành góc 90 độ, thoạt nhìn như kim giờ và kim phút đang chỉ ba giờ."
Nghe đến đó, Bạch Tư Niên kích động, không nhịn được đập bàn. "Hai đường thẳng chỉ phương hướng! Bắc và Đông!"
"Đúng vậy." Minh Thiên gật đầu, "Trên căn cước công dân có ghi địa chỉ của bà ấy, bà ấy sống ở Hoài Thành. Vĩ độ Bắc 33 độ, kinh độ Đông 119 độ, đối ứng vào hiện thực, nó nằm trong khoảng phạm vi Giang Tô Hoài An."
Vân Hạo không khỏi nhíu mày hỏi: "Địa điểm, thời gian... có thể tạo thành một tọa độ?"
"Ừm." Minh Thiên nói, "Rất có thể là tọa độ địa điểm và thời gian tử vong được ghi chép tại địa phủ. Bởi vậy tất cả khách trên đoàn tàu, có thể đều là linh hồn. Người phụ nữ trung niên 3-1, chủ giấc mơ 3-2..."
Cuối cùng Bành Trình cũng nghe hiểu.
Hắn ta kinh hãi hô lên: "Nếu chủ không gian ý thức 3-2 là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đã chết! Vậy... Vậy có nghĩa là... Trời ơi, đúng như tôi nghĩ thật hả?!"
Bạch Tư Niên mở miệng nói: "Bốn học sinh tham gia trại hè, để biết kết quả thi tuyển sinh, bọn họ đã chơi trò chơi bốn góc. Sau đó... Tiểu Hoa chết trong trò chơi này. Ước muốn của cô bé là... Tìm ra hung thủ đã hại cô bé! Vậy nên cô bé cố gắng khôi phục hiện trường, tái hiện trong không gian ý thức của cô bé!"
"Nếu vậy, chúng ta cần xóa bỏ một số kết luận lúc trước. Hung thủ vẫn có thể là một trong số mấy người Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song. Trong ý thức của Tiểu Hoa, cô bé sẽ loại bỏ khả năng ba người là hung thủ. Vậy nên khi giấc mơ lặp lại, lần lượt từng người sẽ chết, tất cả manh mối đều hướng về bốn người ngủ bên trái."
"Ý thức Tiểu Hoa nói rằng, hung thủ là một trong bốn người đang ngủ!"
"Ừm. Đồng ý." Đoạn Dịch nói, "Những điểm đáng ngờ mà tôi đưa ra trước đó cũng cần xem lại. Lúc ấy tôi thắc mắc trong tình huống không có nguồn sáng, hung thủ nhìn thấy xung quanh và ra tay bằng cách nào? Lúc ấy tôi đã xem nhẹ một chuyện... tôi đang ở trong không gian ý thức."
"Tôi không nhìn thấy, vì chủ không gian ý thức – Tiểu Hoa không nhìn thấy. Liệu có khả năng, bọn họ bịt mắt trong lúc chơi trò chơi? Chẳng qua Tiểu Hoa đã quên tái hiện chi tiết này trong giấc mơ?"
Thở ra một hơi, Đoạn Dịch nói: "Thứ hai, tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, nghĩ rằng hung thủ không có khả năng giết người mà không gây ra bất cứ tiếng động. Với lại, không gian chơi trò chơi nhỏ xíu làm từ bìa cứng, làm sao có thể giết người ngay trước mặt tôi, mà tôi không hề phát hiện chút nào? Khi tôi phân tích chi tiết này, tôi cũng quên mình đang ở trong không gian ý thức."
"Những gì tôi cảm nhận được trong phòng 3-2, là những gì Tiểu Hoa cảm nhận được ở thế giới hiện thực."
"Không gian chơi trò chơi 3-2 rất nhỏ hẹp, nhưng ở hiện thực thì không nhất định. Ở thế giới thật, rất có thể bọn họ đã chơi trò chơi trong một phòng học lớn. Dưới tình huống đó, phạm vi hoạt động để hung thủ ra tay sẽ lớn hơn. Tôi không nghe thấy âm thanh, không cảm nhận được tiếng động, vì khi ấy Tiểu Hoa không nhận thấy điều gì bất thường."
"Trong không gian ý thức, Tiểu Song phía trước tôi, cách tôi có vài bước, hung thủ không thể giết người ngay trước mặt tôi mà tôi không hề hay biết gì. Nhưng ở thế giới hiện thực, có thể Tiểu Song cách Tiểu Hoa hơn nửa phòng học. Dưới tình huống đó, Tiểu Hoa không biết hung thủ xuất hiện khi nào là chuyện rất bình thường."
"Tôi hiểu rồi. Tiểu Hoa là người xây dựng không gian ý thức, yêu cầu chúng ta tham gia trò chơi bốn góc, cho chúng ta xem góc nhìn của cô bé, để chúng ta tìm hung thủ đúng không! Nếu chúng ta chậm chạp không tìm thấy hung thủ, cô bé sẽ tấn công chúng ta trong không gian ý thức?"
Bành Trình lập tức đứng lên, "Nhưng ai là hung thủ? Tìm được hung thủ rồi, chúng ta nói cho Tiểu Hoa biết như thế nào?"
"Tôi đồng ý với hầu hết các quan điểm. Nhưng tôi cần bổ sung thêm một khả năng."
Lần này người mở miệng là Phương Đông Vũ.
Cô nói: "Đây là không gian ý thức của Tiểu Hoa, chấp niệm trước khi cô bé chết là tìm ra hung thủ, vậy nên cô bé xây dựng không gian ý thức, tái hiện lại những gì cô bé đã thấy trước khi chết, thị giác của người chơi lần đầu tiên vào phòng, chính là thị giác của Tiểu Hoa. Tôi hoàn toàn đồng ý với phân tích này. Dưới tình huống đó, Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song, và bốn người đang ngủ say kia, đều có khả năng là hung thủ. Nhưng vẫn còn một khả năng nữa."
"Khả năng đó là, thật ra cả bốn học sinh đều bị giết. Chẳng qua chỉ có Tiểu Hoa hình thành ra không gian ý thức 3-2. Lý do giống như Đoạn Dịch đã nói, Tiểu Hoa không xuất hiện trong không gian này, ngoài ra Tiểu Hoa không biết chi tiết đèn pin."
"Đương nhiên, khả năng tôi đưa ra không quá ảnh hưởng đến suy đoán cuối cùng. Bởi vì người tình nghi lớn nhất, vẫn là một trong bốn người tham gia. Tôi chỉ bổ sung một khả năng này thôi. Sắp đến lần chơi thứ ba rồi. Tin tôi, tôi muốn thử vào tìm manh mối."
- --
Ngoài cửa sổ không trăng không sao, khi di chuyển gần như ngay cả tiếng gió cũng không có.
Đoàn tàu này như đang ở trong vũ trụ vậy.
Trong khoang số 2, ánh đèn sáng như tuyết chiếu mặt mỗi người thành một màu trắng lạnh.
Trong không khí vang âm thanh "sột soạt" ở tần suất cao, là tiếng Bạch Tư Niên đang viết.
Cậu ta nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, đang dùng giấy bút sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Đối diện cậu ta, Đoạn Dịch đã suy nghĩ cẩn thận, Vân Hạo bên cạnh cậu ta cũng nhanh chóng phản ứng lại: "Thì ra là thế, tôi hiểu rồi."
Khang Hàm Âm nghiêng đầu nhìn ghi chép của Bạch Tư Niên, lập tức nói theo: "Tôi hiểu rồi. Thì ra là thế."
"Không phải, sao cơ..." Ổ Quân Lan hơi ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại, nhưng rất nhanh cũng bật cười, "Ừm, tôi hiểu rồi."
Một lát sau, Tra Tùng Phi và Doãn Oánh Oánh trước sau gật đầu: "Ồ, em cũng hiểu rồi."
Duy độc một người không nói là Bành Trình.
Hắn ta vỗ đầu mình, dùng ánh mắt rất kinh ngạc nhìn mọi người xung quanh, sau một lúc lâu kinh hãi nói: "Không phải chứ, mấy người hiểu cái gì?"
Nhìn Bành Trình, Đoạn Dịch giải thích: "Còn nhớ phó bản mini 3-1 không? Không gian là như thế nào, hiện tại cậu đã rõ chưa?"
"Nhớ chứ, hiểu chứ! Có lẽ cái phòng đó là... Không gian ý thức tạo dựng lại tình hình trước khi người phụ nữ trung niên chết. Vậy nên trong phòng có một số thứ không hợp lí, không phù hợp với hiện thực, ví dụ như sổ tay và thẻ căn cước công dân toàn số 10."
Nói tới đây, Bành Trình trợn mắt, "Á tôi biết rồi, ảnh chụp Bạch Tư Niên mang ra biến mất, căn phòng không phải đồ thật, mà là không gian ý thức của người nào đó?"
"Đúng vậy." Lần này người mở miệng là Minh Thiên ngồi cạnh Đoạn Dịch.
Vừa nghe Minh Thiên nói chuyện, bả vai Bành Trình liền rụt lại.
Ngẩng đầu chạm phải ánh mắt Minh Thiên, Bành Trình run run cả người, lông tơ toàn thân dựng đứng. Toàn thân tràn đầy cảnh giác, hoang mang, nghi ngờ.
Trong mắt Đoạn Dịch, biểu hiện của Bành Trình rõ là kỳ... Tiểu Thiên dịu dàng đáng yêu đến thế, làm cái gì mà Bành Trình vừa nhìn liền sợ hãi dữ vậy?
Minh Thiên nâng mí mắt, thản nhiên liếc Bành Trình một cái, nói tiếp: "Có thể dùng khái niệm giấc mơ để giải thích không gian này. Anh đã từng nằm mơ rồi nhỉ?"
Bành Trình rất nhỏ giọng: "Khụ, r...rồi..."
Minh Thiên nói: "Giấc mơ thường xuất hiện hiện tượng hoặc cảnh tượng kỳ lạ, những gì xảy ra trong phòng 3-1, thật ra có thể dùng từ Cảnh trong mơ để giải thích. Ví dụ như máu đột nhiên xuất hiện, chỉ thấm vào khăn quàng cổ, không dính vào nhật ký nằm bên dưới khăn quàng cổ. Các hiện tượng đó vừa nhìn liền thấy bất hợp lý, nhưng nếu liên tưởng với hiện thực, chúng ta có thể tìm ra manh mối bị ẩn dấu."
"Giống như phân tích lần trước của anh Tiểu Dịch, nhật ký không có máu, vì người mẹ mang theo nhật ký. Chuyện này nếu chỉ xét từ cảnh trong mơ thì phi logic. Nhưng ứng với hiện thực, lại là một hiện tượng rất bình thường."
"Sự thật khách quan bị ẩn giấu trong giấc mơ. Nếu suy đoán từ hiện thực vào giấc mơ, với sức liên tưởng và quan sát của chúng ta, khá dễ dàng. Trái lại, dựa vào giấc mơ để phân tích hiện thực sẽ có khó khăn nhất định."
"Nếu muốn phân tích phó bản mini 3-2, chúng ta phải phân tích ngược từ giấc mơ ra hiện thực. Có một số hiện tượng vừa nhìn đã thấy không hợp lý, nếu chúng ta đổi góc độ suy nghĩ, suy đoán tính hợp lý bị ẩn giấu bên trong, tái hiện lại dưới góc nhìn hiện thực, là có thể phát hiện sự thật."
Sửng sốt một lúc lâu, Bành Trình nói: "Lý lẽ thì tôi hiểu. Nhưng mà... Phân tích ngược như thế nào?"
Người tiếp lời là Đoạn Dịch.
Anh nói: "Đó là việc kế tiếp chúng ta cần thảo luận. Đầu tiên tôi phải xác nhận với mọi người một chuyện. Giả sử Bạch Tư Niên đã tìm được hầu hết manh mối mấu chốt, mà vẫn không có manh mối gì liên quan đến quỷ, suy ra phó bản này không có quỷ. Mọi người còn thắc mắc gì không?"
Tất cả mọi người lắc đầu, Đoạn Dịch nói: "Được rồi, vậy những gì chúng ta suy luận về sau đều sẽ dựa trên cơ sở này. Nếu không có quỷ, hung thủ chắc chắn là người, đây là một vụ án giết người do con người gây ra. Ai là hung thủ, đây là điểm mấu chốt hàng đầu mà chúng ta cần tìm."
"Trong phòng 3-2 có nhiều người, giả sử không có sự tồn tại từ bên ngoài can thiệp vào, vậy thì hung thủ có mặt trong không gian đó, suy ra có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, hung thủ là học sinh, là một trong số những người chơi trò chơi bốn góc."
Suy nghĩ một lát, Đoạn Dịch nói tiếp: "Người chết đầu tiên là Tiểu Song, người chết thứ hai là Tiểu Bình, rất có thể hung thủ là người đã mời chúng ta chơi trò chơi, cũng là người có biểu hiện rất hoạt bát là Tiểu Đoản. Trừ phi lần thứ ba người chết là cô bé, thì chúng ta mới có thể loại trừ khả năng này."
"Khả năng thứ hai, như suy đoán ban đầu của tôi, hung thủ là một trong bốn người ngủ say bên trái. Lúc nãy tôi đã suy đoán tuyến hành động của hung thủ rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bành Trình nói: "Nói không chừng hung thủ là Tiểu Đoản thì sao? Dù sao chúng ta cũng đã phân tích khả năng thứ hai rồi, có rất nhiều điểm đáng ngờ. Anh nói rồi mà, anh không nghe được bất kì âm thanh nào, hung thủ cũng không có khả năng ra tay trong bóng tối đen kịt. Chẳng phải có thể trực tiếp loại bỏ khả năng thứ hai rồi hả?"
"Không." Đoạn Dịch ngắn gọn bác bỏ phân tích của Bành Trình, nhìn hắn ta nói, "Cậu quên một chuyện. Vừa rồi Tiểu Thiên đã giải thích, phòng số 3-2 là không gian ý thức. Lúc nãy chúng ta phân tích đã xem nhẹ chi tiết này."
Bành Trình không hiểu lắm nhìn Đoạn Dịch: "Là sao..."
"Là vụ án giết người xảy ra trong phòng không thể dùng lẽ thường để phân tích." Đoạn Dịch nói, "Đó là không gian ý thức, hoặc gọi là giấc mơ mô phỏng lại từ hiện thực. Cậu nghĩ đi, nếu chơi trò chơi này ở ngoài hiện thực, chắc hẳn không gian sẽ không bé xíu được dựng bằng bìa carton? Quá giống trò đùa. Ngoài ra, lúc mọi người chơi trò chơi ở hiện thực, bên cạnh chắc chắn không có người đang ngủ đúng không? Ngay cả khi thật sự có người ngủ, bọn họ có thể ngủ như chết vậy à?"
Bành Trình nghĩ một chút: "Ừm... Một nhóm học sinh giỏi chơi trò chơi này, mục đích là muốn biết trước điểm thi giữa kì của mình. Bọn nhóc rất nghiêm túc muốn triệu hồi quỷ. Vậy thì bọn nhóc sẽ chuẩn bị đầy đủ để chơi. Chắc là bọn nhóc sẽ chọn một nơi trống trải như phòng học vân vân. Để thành công gọi quỷ, bên cạnh cũng không thể có ai... Suy ra..."
Bạch Tư Niên chen lời: "Tôi cho rằng khả năng hung thủ là một trong số những học sinh chơi trò chơi, là cực kỳ nhỏ. Nếu hung thủ là Tiểu Đoản, vậy thì trò này quá mức đơn giản, huống chi nếu thật sự là thế, vậy thì chúng ta phải phá giải bằng cách nào? Tìm ra hung thủ là chưa đủ. Ít nhất tôi vẫn chưa nghĩ ra cách qua màn."
"Tôi có khuynh hướng thiên về giả thiết lúc đầu, hung thủ là kẻ trà trộn vào trò chơi và giết người. Tương ứng với nguy hiểm tử vong, sau khi ba học sinh bị giết sẽ đến lượt chúng ta. Cứ như vậy, nhìn từ góc độ trò chơi, mọi thứ mới thuận lý thành chương."
"Tôi có khuynh hướng cho rằng, hung thủ là một trong bốn người đang ngủ say."
"Ừm... Đúng thật..." Đoạn Dịch suy nghĩ rồi nói, "Đây là suy đoán hợp lý nhất."
Nhíu mày suy tư một hồi lâu, Đoạn Dịch lại mở miệng: "Trong phòng 3-1 chỉ có một người phụ nữ trung niên, nên chúng ta dễ dàng đoán ra căn phòng là không gian ý thức của bà ấy. Nhưng hiện tại không giống. Trong phòng có quá nhiều nhân vật, mọi người nghĩ là không gian ý thức của ai?"
"Tôi có xu hướng cho rằng, không gian ý thức là của một trong ba học sinh chơi trò chơi. Nét mặt, động tác, lời nói, vẻ mặt của các em ấy rất chi tiết rõ ràng. Nhưng bốn người đang ngủ say, từ đầu đến cuối chỉ có bóng lưng. Nghĩa là chủ không gian ý thức không biết nhiều về bọn họ. Ấn tượng duy nhất bọn họ để lại là ngủ đưa lưng về phía chủ giấc mơ, ngoài ra không còn gì khác."
Lúc nói tới đây, Đoạn Dịch quay đầu nhìn về phía Minh Thiên, hình như muốn nghe ý kiến của hắn.
Đón lấy ánh mắt anh, Minh Thiên mở miệng: "Không gian ý thức không thuộc bốn người đang ngủ say, em đồng ý. Nhưng mà, chủ không gian ý thức không nhất thiết là một trong ba học sinh chơi trò chơi."
Nghe thế, Đoạn Dịch đối mặt với hắn, mỉm cười. "Anh hiểu rồi."
Bành Trình chớp mắt nhìn Đoạn Dịch, rồi lại nhìn mọi người xung quanh, lập tức quơ chân múa tay ra hiệu stop stop: "Lại nữa! Mấy người lại biểu diễn tiết mục "Tất cả mọi người đều hiểu chỉ mình tôi không hiểu"! Không được! Chừa cho tôi chút mặt mũi đi chứ!"
Nhìn về phía Bành Trình, Đoạn Dịch giải thích: "Đừng quên ảnh chụp mà Bạch Tư Niên tìm được, tổng cộng có bốn người. Có một người chúng ta vẫn chưa từng gặp qua, chính là cô bé cài hoa trên đầu."
"Đúng thế. Chúng ta gọi cô bé là Tiểu Hoa." Bành Trình nói, "Ý anh là... Không gian ý thức này là của Tiểu Hoa? Nhưng sao các anh có thể khẳng định chứ?"
"Ý thức, hoặc nội dung chủ yếu trong mơ, chắc chắn có liên quan đến ước muốn của chủ nhân giấc mơ. Trong phòng 3-1, ước muốn của người phụ nữ trung niên là gì? Bà ấy không hối hận vì đã đi đưa váy cho con gái, mà hối hận vì đã mua ly cà phê. Vậy nên bà ấy không chỉ nằm mơ vòng lặp, mà còn lặp đi lặp lại đoạn cốt truyện... Làm đổ ly cà phê, bẩn váy, không thể tẩy sạch vết bẩn trên váy."
Đoạn Dịch nói: "Đổi sang phó bản 3-2, thật ra cũng giống như thế. Chúng ta phải nghĩ xem ước muốn của chủ giấc mơ là gì, hoặc chúng ta phải làm rõ ý nghĩa tồn tại của không gian này là gì... Người thiết lập không gian muốn cái gì?"
Đoạn Dịch vừa hỏi vừa suy nghĩ.
Nhíu mày suy tư một lát, Đoạn Dịch nói: "Nếu chủ giấc mơ một trong số Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song, chủ giấc mơ thiết kế bạn bè chết, bản thân chết, mọi người lần lượt chết trong từng lần chơi, ý nghĩa là gì?"
"Người mẹ ở phòng số 3-1 làm bản thân chết đi chết lại, vì bà ấy hối hận về ly cà phê, cho rằng ly cà phê là nguyên nhân dẫn đến cái chết của mình. Vậy nhân vật ở phòng số 3-2 thì sao? Chủ giấc mơ thiết kế mình tham gia trò chơi và chết, chẳng lẽ vì hối hận mình đã chơi? Tôi sợ là không chỉ đơn giản như vậy."
Sau khi xác nhận suy đoán nào đó, giọng điệu Đoạn Dịch nhiều thêm vài phần khẳng định.
"Thế nên... Khác với 3-1, chủ nhân của giấc mơ 3-2 có thể là người chưa từng xuất hiện – Tiểu Hoa. Bốn người ngủ bên trái đưa lưng về phía mọi người, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn luôn ngủ vì Tiểu Hoa chỉ thấy dáng vẻ lúc bọn họ đang ngủ. Còn về việc tại sao bọn họ xuất hiện trong giấc mơ, chúng ta tạm thời không phân tích, trước tiên bàn về ba người tham gia trò chơi..."
"Hành vi của Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song, đều được Tiểu Hoa nhìn thấy rõ, vì Tiểu Hoa đã cùng chơi với họ. Lúc chơi trò chơi bọn họ đã nói gì, làm gì, Tiểu Hoa đều nhớ rõ. Vậy nên trong giấc mơ, những người này xuất hiện và lặp lại hành động đã từng làm ở thực tại."
"Nhìn từ góc độ này, một số chi tiết phi logic tôi phát hiện trong trò bốn góc, đã có đáp án."
Đoạn Dịch tiếp tục giải thích: "Trước khi trò chơi bắt đầu, Tiểu Đoản là người đi tắt đèn. Để tiện mở cửa bìa cứng và đi vào khu vực chơi, cô bé có cầm đèn pin, dùng xong thì bỏ vào túi. Nhưng chờ đến khi trò chơi kết thúc, lúc cần dùng đến, cô bé lại hỏi chúng ta có đèn pin hay không. Tôi nhớ chỗ túi cô bé bỏ đèn pin không hề phồng lên. Cứ như đèn pin đã bốc hơi."
"Chuyện này quá không hợp lý. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì quá trình chơi có quá nhiều thứ, Tiểu Hoa không nhớ được hết, nên chi tiết này không xuất hiện trong mơ chăng?"
"Ở hiện thực, Tiểu Hoa từng nhìn thấy Tiểu Đoản cầm đèn pin đi về phía mình, cũng thấy cô bé bỏ đèn pin vào túi. Nhưng tới lúc cần dùng tới, cô bé lại nghe thấy Tiểu Đoản hỏi mọi người có đèn pin hay không, túi của Tiểu Đoản xẹp lép."
"Còn về việc đèn pin trong túi Tiểu Đoản ở đâu, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Hoa không biết. Vậy nên cảnh tượng trong giấc mơ hoặc trong không gian ý thức này, chi tiết đèn pin Tiểu Đoản bị lược bỏ, trở thành bug."
"Cũng vì thế, ít nhất không gian ý thức này không phải của Tiểu Đoản. Nếu không thì chi tiết đèn pin sẽ được không gian ý thức miêu tả tỉ mỉ hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bành Trình tốn một lúc lâu để tiêu hóa lời Đoạn Dịch, hỏi lại: "Nhưng nếu chủ giấc mơ là Tiểu Hoa, vậy ước muốn của cô bé là gì? Hoặc nói là, ý nghĩa giấc mơ này là gì?"
"Tôi nghĩ rằng sự kiện trại hè là có thật, trò chơi bốn góc cũng đã từng xảy ra. Hơn nữa khả năng cao bọn họ chơi gọi quỷ trong lúc tham gia trại hè. Sau kỳ thi tuyển sinh kết thúc, để thích ứng với việc học tập và sinh hoạt cấp ba, bốn học sinh này đã tham gia trại hè mang tính hàn gắn. Lúc ấy chưa công bố điểm thi, bọn họ sốt ruột, quyết định chơi trò bốn góc gọi quỷ, hỏi quỷ một câu."
"Về mặt thời gian thì logic rồi. Còn về ước muốn của Tiểu Hoa..."
Nói tới đây, Đoạn Dịch lần nữa nghiêng đầu nhìn về phía Minh Thiên, "Theo tôi nghĩ... Nó cũng có liên quan đến bí mật đoàn tàu mà lúc trước chúng ta từng nói."
"Vâng." Minh Thiên nhận lấy ánh mắt Đoạn Dịch, nhìn về phía mọi người, "Khi mọi người vượt qua phó bản mini 3-1, có thể coi là hóa giải chấp niệm của người phụ nữ trung niên. Vậy nên bà ấy tới trạm dừng. Trạm dừng có đánh số là 20011021-33119. Chúng ta có thể tách dãy số thành hai phần. Nửa trước rất giống ngày tháng năm, năm 2001 tháng 10 ngày 21."
"Vậy nửa sau thì sao?" Người hỏi là Ổ Quân Lan.
Minh Thiên nói: "Kinh độ và vĩ độ."
"Kinh độ và vĩ độ? Nhưng mà..." Khang Hàm Âm thắc mắc.
Minh Thiên nói tiếp: "Có một chi tiết có thể mọi người đã bỏ qua. Trên bảng hiệu của trạm dừng vẽ hai đường thẳng. Một đường dựng đứng, một đường ngang, hai đường thẳng hợp thành góc 90 độ, thoạt nhìn như kim giờ và kim phút đang chỉ ba giờ."
Nghe đến đó, Bạch Tư Niên kích động, không nhịn được đập bàn. "Hai đường thẳng chỉ phương hướng! Bắc và Đông!"
"Đúng vậy." Minh Thiên gật đầu, "Trên căn cước công dân có ghi địa chỉ của bà ấy, bà ấy sống ở Hoài Thành. Vĩ độ Bắc 33 độ, kinh độ Đông 119 độ, đối ứng vào hiện thực, nó nằm trong khoảng phạm vi Giang Tô Hoài An."
Vân Hạo không khỏi nhíu mày hỏi: "Địa điểm, thời gian... có thể tạo thành một tọa độ?"
"Ừm." Minh Thiên nói, "Rất có thể là tọa độ địa điểm và thời gian tử vong được ghi chép tại địa phủ. Bởi vậy tất cả khách trên đoàn tàu, có thể đều là linh hồn. Người phụ nữ trung niên 3-1, chủ giấc mơ 3-2..."
Cuối cùng Bành Trình cũng nghe hiểu.
Hắn ta kinh hãi hô lên: "Nếu chủ không gian ý thức 3-2 là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đã chết! Vậy... Vậy có nghĩa là... Trời ơi, đúng như tôi nghĩ thật hả?!"
Bạch Tư Niên mở miệng nói: "Bốn học sinh tham gia trại hè, để biết kết quả thi tuyển sinh, bọn họ đã chơi trò chơi bốn góc. Sau đó... Tiểu Hoa chết trong trò chơi này. Ước muốn của cô bé là... Tìm ra hung thủ đã hại cô bé! Vậy nên cô bé cố gắng khôi phục hiện trường, tái hiện trong không gian ý thức của cô bé!"
"Nếu vậy, chúng ta cần xóa bỏ một số kết luận lúc trước. Hung thủ vẫn có thể là một trong số mấy người Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song. Trong ý thức của Tiểu Hoa, cô bé sẽ loại bỏ khả năng ba người là hung thủ. Vậy nên khi giấc mơ lặp lại, lần lượt từng người sẽ chết, tất cả manh mối đều hướng về bốn người ngủ bên trái."
"Ý thức Tiểu Hoa nói rằng, hung thủ là một trong bốn người đang ngủ!"
"Ừm. Đồng ý." Đoạn Dịch nói, "Những điểm đáng ngờ mà tôi đưa ra trước đó cũng cần xem lại. Lúc ấy tôi thắc mắc trong tình huống không có nguồn sáng, hung thủ nhìn thấy xung quanh và ra tay bằng cách nào? Lúc ấy tôi đã xem nhẹ một chuyện... tôi đang ở trong không gian ý thức."
"Tôi không nhìn thấy, vì chủ không gian ý thức – Tiểu Hoa không nhìn thấy. Liệu có khả năng, bọn họ bịt mắt trong lúc chơi trò chơi? Chẳng qua Tiểu Hoa đã quên tái hiện chi tiết này trong giấc mơ?"
Thở ra một hơi, Đoạn Dịch nói: "Thứ hai, tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, nghĩ rằng hung thủ không có khả năng giết người mà không gây ra bất cứ tiếng động. Với lại, không gian chơi trò chơi nhỏ xíu làm từ bìa cứng, làm sao có thể giết người ngay trước mặt tôi, mà tôi không hề phát hiện chút nào? Khi tôi phân tích chi tiết này, tôi cũng quên mình đang ở trong không gian ý thức."
"Những gì tôi cảm nhận được trong phòng 3-2, là những gì Tiểu Hoa cảm nhận được ở thế giới hiện thực."
"Không gian chơi trò chơi 3-2 rất nhỏ hẹp, nhưng ở hiện thực thì không nhất định. Ở thế giới thật, rất có thể bọn họ đã chơi trò chơi trong một phòng học lớn. Dưới tình huống đó, phạm vi hoạt động để hung thủ ra tay sẽ lớn hơn. Tôi không nghe thấy âm thanh, không cảm nhận được tiếng động, vì khi ấy Tiểu Hoa không nhận thấy điều gì bất thường."
"Trong không gian ý thức, Tiểu Song phía trước tôi, cách tôi có vài bước, hung thủ không thể giết người ngay trước mặt tôi mà tôi không hề hay biết gì. Nhưng ở thế giới hiện thực, có thể Tiểu Song cách Tiểu Hoa hơn nửa phòng học. Dưới tình huống đó, Tiểu Hoa không biết hung thủ xuất hiện khi nào là chuyện rất bình thường."
"Tôi hiểu rồi. Tiểu Hoa là người xây dựng không gian ý thức, yêu cầu chúng ta tham gia trò chơi bốn góc, cho chúng ta xem góc nhìn của cô bé, để chúng ta tìm hung thủ đúng không! Nếu chúng ta chậm chạp không tìm thấy hung thủ, cô bé sẽ tấn công chúng ta trong không gian ý thức?"
Bành Trình lập tức đứng lên, "Nhưng ai là hung thủ? Tìm được hung thủ rồi, chúng ta nói cho Tiểu Hoa biết như thế nào?"
"Tôi đồng ý với hầu hết các quan điểm. Nhưng tôi cần bổ sung thêm một khả năng."
Lần này người mở miệng là Phương Đông Vũ.
Cô nói: "Đây là không gian ý thức của Tiểu Hoa, chấp niệm trước khi cô bé chết là tìm ra hung thủ, vậy nên cô bé xây dựng không gian ý thức, tái hiện lại những gì cô bé đã thấy trước khi chết, thị giác của người chơi lần đầu tiên vào phòng, chính là thị giác của Tiểu Hoa. Tôi hoàn toàn đồng ý với phân tích này. Dưới tình huống đó, Tiểu Đoản, Tiểu Bình, Tiểu Song, và bốn người đang ngủ say kia, đều có khả năng là hung thủ. Nhưng vẫn còn một khả năng nữa."
"Khả năng đó là, thật ra cả bốn học sinh đều bị giết. Chẳng qua chỉ có Tiểu Hoa hình thành ra không gian ý thức 3-2. Lý do giống như Đoạn Dịch đã nói, Tiểu Hoa không xuất hiện trong không gian này, ngoài ra Tiểu Hoa không biết chi tiết đèn pin."
"Đương nhiên, khả năng tôi đưa ra không quá ảnh hưởng đến suy đoán cuối cùng. Bởi vì người tình nghi lớn nhất, vẫn là một trong bốn người tham gia. Tôi chỉ bổ sung một khả năng này thôi. Sắp đến lần chơi thứ ba rồi. Tin tôi, tôi muốn thử vào tìm manh mối."
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro