Chương 199
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Bảy ngày sau. Tiểu khu Thanh Phong.
Mạnh Tử Bình mặc một chiếc váy liền trắng đen, vội chen vào đám người tụ tập ở cổng tiểu khu.
Đó không phải ai khác, chính là mẹ ruột Đoạn Dịch – dì nhỏ Cố Lương.
Tiểu khu Mạnh Tử Bình sinh sống dạo này không được yên bình, nguyên nhân phải nói từ phía bất động sản.
Tiểu khu thuộc công ty bất động sản Bạch Phương Sơn quản lý, cung cấp dịch vụ cho tiểu khu Thanh Phong được bảy tám năm, Mạnh Tử Bình khá hài lòng về công ty họ.
Chẳng qua tiểu khu có hai mươi mấy hộ gia đình cứ như thành lập liên minh. Họ là dân cư đời đầu nhưng nhiều năm không chịu nộp phí bất động sản.
Điều này dẫn tới việc tiểu khu kiếm không được bao nhiêu tiền, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thu chi ở mức cân bằng.
Mặt khác, nhiều năm qua Bạch Phượng Sơn chưa tăng giá lần nào. Mắt thấy hợp đồng bất động sản sắp hết hạn, chủ doanh nghiệp dứt khoát quyết định, công ty họ đồng ý gia hạn hợp đồng mười năm với tiểu khu Thanh Phong, yêu cầu tăng 20% phí bất động sản.
Không quan tâm chủ hộ sẽ như thế nào.
Thế là dân cư bọn họ tổ chức ủy ban tự phát, kiên quyết phản đối. Bọn họ cho rằng tổn thất của công ty bất động sản là do hai mươi hộ dân cư không chịu nộp tiền, mắc gì những người thành thật nộp phí bao nhiêu năm qua phải gánh vác.
Vì thế, trưởng ban đại diện dân cư dẫn đầu cuộc biểu tình, phản đối bất động sản Bạch Phượng Sơn.
Bạch Phượng Sơn không làm gì hết, dù sao hợp đồng cũng sắp đến hạn, bọn họ quyết định phủi tay không làm. Bởi vậy, không nói vấn đề bảo an tiểu khu, hoa cỏ không có người xử lý, rác rưởi cũng không có ai thu dọn.
Mạnh Tử Bình vừa bóp mũi đi qua đống rác bốc mùi, vừa đau lòng nhìn thoáng qua bồn hoa cỏ bên cạnh chết héo và cá chết trôi trong hồ nước một lát. Bà chen vào đám người đang chửi bới, kéo tay trưởng ban đại diện.
Mạnh Tử Bình tận tình khuyên nhủ: “Chị Trương, chúng ta kéo nhân viên Bạch Phượng Sơn trở về trước đã. Nếu không tiểu khu này không thể sống nổi! Hồi trước hoa cỏ tiểu khu được xử lý gọn gàng xinh đẹp, so với công viên bên ngoài còn đẹp hơn. Bây giờ thì… không ổn chút nào!”
Đại diện Trương mới vừa cãi nhau với người ta, giờ phút này khí thế chưa tiêu, giọng nói cao vút. “Bà biết cái gì! Do mấy bà suốt ngày vâng vâng dạ dạ với chủ doanh nghiệp, Bạch Phượng Sơn cho rằng chúng ta dễ bắt nạt nên mới thoải mái tăng giá như thế! Ăn cướp à?!”
Mạnh Tử Bình nhíu mày: “Tăng 20%, vừa nghe đúng là rất cao. Nhưng bảy tám năm qua chưa từng tăng giá mà. Đa số hợp đồng bất động sản đều tăng giá sau bảy tám năm, so với với hiện tại thì phí dịch vụ quá thấp. Tôi hỏi thăm rồi, phí dịch vụ các tiểu khu chung quanh đều cao hơn chúng ta rất nhiều, cho nên họ có tăng cũng không tính là quá đáng. Chúng ta vẫn…”
“Mạnh Tử Bình! Bà bênh ai thế hả! Tôi cực khổ thành lập ủy ban chạy tới chạy lui giúp mấy bà không ngơi, là vì cái gì? Còn không phải là vì quyền lợi chung của mọi người hả! Tôi không thể hiểu được, kẻ đang đòi tiền bà chính là bất động sản Bạch Phương Sơn! Bà không đi tìm bọn họ, ở chỗ này lôi kéo tôi làm cái gì?!”
Nói tới đây, đại diện Trương tức nóng đầu, đẩy mạnh Mạnh Tử Bình.
Mạnh Tử Bình lệch người mất cân bằng, suýt chút nữa té xuống hồ nước bên cạnh, may là có người đỡ.
“Cảm ơn. Cảm ơn.” Mạnh Tử Bình hoảng hồn quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai dỏng cao.
Phản ứng đầu tiên là: Ôi chao, thằng bé này xinh đẹp quá.
Sau đó bà thấy đứa bé này nhìn về phía đại diện Trương, mỉm cười nói: “Dì Trương, vấn đề của mọi người đã được giải quyết. Mọi người bình tĩnh nào.”
Đại diện Trương thấy một người trẻ tuổi đẹp trai như vậy, nhất thời không nổi nóng được, khí thế hơi giảm xuống. “À cậu… Cậu là ai? Chưa thấy cậu bao giờ! Cậu là người tiểu khu chúng ta? Không phải là nhân viên Bạch Phượng Sơn?”
Người trẻ tuổi nói: “Cháu không phải bên bất động sản Bạch Phượng Sơn. Cháu vừa mua nhà, hôm qua mới dọn tới đây ạ.”
Đại diện Trương nghi ngờ nhìn hắn: “Gần đây chỗ chúng tôi ầm ĩ quá trời, cậu còn dám tới mua nhà?”
“Thế nên mới mua được giá thấp ạ.” Người trẻ tuổi nói.
Đại diện Trương và Mạnh Tử Bình: Ừ, cũng đúng ha.
Người trẻ tuổi nói tiếp: “Cháu đã mời người bên công ty vệ sinh đến đây dọn dẹp tiểu khu, còn mời công ty vườn cảnh tới giúp gieo trồng một ít hoa cỏ, cá trong hồ nước cũng sẽ được chăm sóc thỏa đáng. Đương nhiên, cháu cũng có nhờ người bên công ty bảo an tới đảm bảo an toàn cho dân cư, tránh cho người lạ ra vào tiểu khu, lỡ xảy ra trộm cắp hoặc bắt cóc trẻ em thì không hay.”
Đại diện Trương sửng sốt: “Ơ, nhưng phí dịch vụ…”
Người trẻ tuổi nói: “Đều là các công ty chuyên làm công ích, không thu tiền. Cháu đã liên hệ xong xuôi, dì cứ yên tâm. Bọn họ sẽ phụ trách một khoảng thời gian, bảo đảm duy trì tiểu khu bình thường. Trong lúc đó, cháu sẽ tìm công ty bất động sản mới về đấu thầu, thuận tiện tìm cách giải quyết vụ việc các hộ nhà cũ.”
Đại diện Trương mất sạch khí thế, cứ như tất cả phiền toán mấy ngày nay đều được người trẻ tuổi búng tay giải quyết xong.
Mạnh Tử Bình nhìn người trẻ tuổi, càng xem càng vừa lòng, hai con mắt cười đến cong tròn.
Giới trẻ ngày nay bận rộn vội vàng, làm sao có thời giờ nhọc lòng vì mấy việc vặt này?
Đoạn Dịch con trai nhà bà bận đến mức không thấy mặt, đâu giống người trẻ tuổi trước mặt có trách nhiệm, còn biết giúp bác trai bác gái ở tiểu khu giải quyết nhiều vấn đề phiền lòng như vậy?
Đại diện Trương: “Ấy, vậy cậu…”
Người trẻ tuổi: “Cháu xin gia nhập ủy ban, không thành vấn đề chứ ạ.”
Đại diện Trương: “Đương nhiên không thành vấn đề! Cậu nhóc này xưng hô thế nào? Bao lớn rồi? Làm việc ở đâu? Có bạn gái chưa? Kể cho cháu nghe, bác có đứa cháu gái xinh đẹp lắm! Năm nay nó…”
Người trẻ tuổi lễ phép mỉm cười: “Chúng ta bàn việc chính trước đi ạ?”
Đại diện Trương túm hắn đi: “Đi đi đi, chúng ta đến office building bất động sản!”
Mạnh Tử Bình nhìn đại diện Trương túm người trẻ tuổi, sắc mặt hơi khó chịu, thầm nghĩ: Nếu nhà mình có con gái thì đến lượt bà à?
Cơ mà, tưởng tượng thằng con không có mắt nhà mình, Mạnh Tử Bình nhịn không được than thở: Tạo nghiệt quá, đúng là mình sinh ra cái chày gỗ mà. Giá như mình sinh được đứa con như cậu trai kia, hoặc sinh một đứa con gái, thì có thể kéo người trẻ tuổi về nhà rồi! Đúng là mệt người.
·
Nửa tháng sau.
Vấn đề tiểu khu Thanh Phong được giải quyết êm xuôi.
Công tác đấu thầu bất động sản mới đã hoàn thành, với sự dẫn dắt của người trẻ tuổi, công ty bất động sản ký hợp đồng cùng tiểu khu với giá cả làm tất cả mọi người vừa lòng. Kể cả đại diện Trương keo kiệt cũng vui vẻ nghênh đón bất động sản mới đến, cam tâm tình nguyện giao tiền. Thần kỳ nhất là, hai mươi hộ gia đình kia cũng giao đủ phí bất động sản.
Ngày này, trên đường từ cổng tiểu khi đi vào tòa nhà, Mạnh Tử Bình ngắm nghía vườn hoa nhỏ có cây xanh xen kẽ bụi cây cao thấp, hồ phun nước tượng trưng tài lộc sung túc… Bà mỉm cười vô cùng vừa lòng.
Mà khi nhìn thấy người trẻ tuổi đẹp trai dáng cao đứng dưới chân chung cư, nụ cười của bà càng vừa lòng hơn.
Lúc Mạnh Tử Bình đi ngang qua, người trẻ tuổi bê một thùng lê hỏi bà: “Dì ơi, nhà dì ở đâu ạ? Cháu gửi dì mấy quả lê.”
Mạnh Tử Bình vội vàng xua tay: “Ôi, sao dì không biết xấu hổ như thế được! Vô công bất thụ lộc!”
Người trẻ tuổi nói: “Hiện tại cháu là hội trưởng ủy ban tiểu khu chúng ta. Đây là phúc lợi cho mọi người. Mỗi nhà mỗi hộ đều có.”
“À, à… thế hả…” Mạnh Tử Bình vừa dẫn người trẻ tuổi đi vào thang máy, vừa thắc mắc hỏi, “Nhưng thế thì cháu tốn tiền lắm nhỉ?”
“Cháu có một người bạn kinh doanh vườn trái cây.” Người trẻ tuổi nói, “Thật ra là cháu giúp bạn cháu quảng cáo. Nếu các bác các dì ăn lê thấy ngon thì giúp bạn cháu tuyên truyền nhé. Trên thùng có nhãn hiệu đây ạ.”
“À. Tốt thế, chúng ta đã ăn lê miễn phí, lại giúp cháu tuyên truyền…” Mạnh Tử Bình cười nói, “Tốt thật đấy. Đúng lúc gần đây dì bị ho khan!”
Người trẻ tuổi nói: “Vậy dì có thể hầm tuyết lê đường phèn.”
Mạnh Tử Bình nhìn hắn: “Ừ ừ ừ, nhà dì có sẵn đường phèn. Bây giờ dì hầm liền. Nếu không… Ừ, đúng, hôm nay chắc là cháu mệt muốn chết rồi, vào nhà uống miếng nước nhé?”
Người trẻ tuổi cúi đầu nói: “Sao cháu không biết xấu hổ như thế được?”
“Có cái gì đâu mà ngại? Cháu giúp chúng ta giải quyết bao nhiêu phiền toái! Nếu không có cháu, dì không sống nổi ở tiểu khu nữa đâu! Chưa ăn cơm đúng không? Tối nay ở lại nhà dì ăn cơm ha! Cái đó…” Mạnh Tử Bình nói, “Dì nấu cơm không tốt lắm, để dì kêu ba Tiểu Dịch nấu cho cháu ăn!”
Người trẻ tuổi hình như hơi chần chờ, hỏi: “Tiểu Dịch?”
“À, là thằng con không nên thân nhà dì! Nó suốt ngày bận rộn công tác, không biết đường về thăm dì, cũng không kiếm bạn gái. Cháu nhìn xem, dì gặp phiền phức, chỉ sợ nó còn chả biết gì! Cho nên dì thấy cháu tốt lắm đấy! Người trẻ tuổi giống cháu bây giờ thật sự quá ít!”
Lúc này Mạnh Tử Bình đã mở cửa mời người trẻ tuổi vào nhà.
Đóng cửa lại, Mạnh Tử Bình thấy thần sắc hắn hơi lạ, không khỏi hỏi: “Cháu sao vậy?”
“Cũng không có gì.” Người trẻ tuổi do dự một chút, thở dài một hơi, nhưng vẫn thật thà nói với Mạnh Tử Bình, “Nói thật là cháu hâm mộ con trai dì lắm.”
“Này, sao cháu lại nói thế…” Mạnh Tử Bình sửng sốt.
Người trẻ tuổi nhàn nhạt nói: “Thật ra từ nhỏ cháu không được gặp mẹ vài lần. Bố cháu cũng quan tâm cháu.
Cho nên… Cháu, cháu thuận miệng nói thôi ạ. Có gì dì đừng trách cháu.”
Mạnh Tử Bình lập tức mở to hai mắt. “Cháu đừng trách dì hỏi thẳng. Vó phải bố cháu… Có bồ nhí?”
Người trẻ tuổi gật đầu, mím miệng không nói lời nào.
Mạnh Tử Bình tức giận. “Bố cháu không đáng làm người! Nhưng mẹ cháu, sao mẹ cháu cũng mặc kệ cháu! Cô ta cũng không tốt!”
Người trẻ tuổi không có lập tức đáp lời, chỉ nhìn chăm chú Mạnh Tử Bình, sau một lúc lâu mới nói: “Cháu đã trưởng thành, không sao cả. Những chuyện này đều đã qua. Dù sao… Hiện tại có thể quen biết dì cũng khá tốt!”
Lời hắn nói làm tim Mạnh vỡ nát.
Thấy hắn còn ôm thùng lê, nhìn qua muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, Mạnh Tử Bình vội bảo hắn bỏ thùng lê xuống.
Mời hắn ngồi sô pha, Mạnh Tử Bình quả thực càng nhìn càng cảm thấy hắn đáng thương, thậm chí nhịn không được lau nước mắt.
Cùng người trẻ tuổi ngồi trên sô pha, Mạnh Tử Bình kéo tay hắn tâm sự vài câu việc nhà thì di động reo lên.
Cầm di động nhìn một lát, Mạnh Tử Bình nói với người trẻ tuổi: “Ối, ba Tiểu Dịch hôm nay đi gặp đồng nghiệp cũ không về. Để dì nấu cơm cho cháu nhé.”
Người trẻ tuổi bỗng có dự cảm xấu, mí mắt giật một phát.
Hắn nói Mạnh Tử Bình: “Không phiền dì ạ. Cháu về nhà ăn, hoặc chúng ta có thể đặt cơm hộp.”
“Ăn cơm hộp nhiều không tốt cho sức khỏe! Không được!” Dì nhỏ lôi kéo người trẻ tuổi ngồi xuống, sau đó lập tức vào phòng bếp, “Dì nấu mấy món đơn giản, xong liền ấy mà. Trái cây trên bàn cháu cứ ăn tự nhiên. Cứ coi như ở nhà mình, đừng khách khí!”
“Dạ.” Người trẻ tuổi nhìn ngoan ngoãn trả lời, mí mắt lại giật ba phát.
15 phút sau. Người trẻ tuổi ngồi xuống bàn cơm.
Trước mặt hắn có hai chén cơm và một bát canh lớn… có màu sắc rất là phong phú. Có lát thịt, thịt thái khúc, nấm, mộc nhĩ và rau xanh, chỉ là mùi hương có hơi nặng vị.
“Nếm thử đi! Đây là món tủ của dì!” Mạnh Tử Bình nhiệt tình đề cử.
“Dạ món này là…” Người trẻ tuổi chần chờ.
“Hồi trước con trai và cháu trai dì thường xuyên nói giỡn đây là thịt kho tàu vị nước máy, chà, dì cải tiến bỏ thêm rau dưa, thành canh thịt kho tàu trộn rau! Nào, ăn đi… Đúng đúng đúng, ăn thịt nhiều một chút. Ha ha, ăn ngon không?”
“Dạ… Ngon ạ…”
“Dì nói là ăn ngon mà!”
“Vâng. Từ góc độ nào đó… có thể gọi là ‘lẩu cay’.”
“Nhưng dì đâu có nêm cay? Đúng, cháu nhắc nhở dì, để dì lấy bột hạt tiêu. Cháu chờ nhé.”
“Thật ra không cần…”
“Nhất định phải có. Đây là bước thăng cấp món ăn!”
“Được rồi, thêm tiêu rồi này. Ăn ngon không?”
“Ngon ạ. Rất ngon!”
“Muốn thêm chút… Dấm không?”
“Không cần! Thật sự… Thật sự không cần ạ! Đã quá ngon rồi!”
“Đứa nhỏ này, trán đổ mồ hôi nhiều thế, nóng hả?”
“Vâng… Có hơi cay.”
“Ối! Cháu không ăn cay được hả! Để dì lấy cho cháu chén nước, cháu nhúng qua nước rồi hẵng ăn!”
Đêm đó.
Tại công ty khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, nhóm lập trình viên đang tập trung thức đêm chờ sản phẩm mới online.
Trong lúc này, Đoạn Dịch phát hiện Minh Thiên đi WC lần thứ ba.
Chờ hắn quay về, Đoạn Dịch kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thiên, em không sao chứ? Có phải bị viêm dạ dày không? Cần đi bệnh viện không?”
Minh Thiên lắc đầu: “Em không sao. Uống thuốc là được.”
“Buổi chiều em đi đâu vậy?” Đoạn Dịch nghi ngờ nhìn hắn.
Minh Thiên ngẫm nghĩ, lại hỏi anh: “Anh Tiểu Dịch, anh… Anh lớn lên như vậy, dạ dày không sao chứ?”
Đoạn Dịch ngáp một cái. “Tôi thấy dạ dày mình khỏe được như này là nhờ luyện thành đấy. Ví dụ như dạ dày tôi bị trù nghệ của mẹ tàn phá từ lâu, nó đã chai lì không còn sợ cái gì.”
Thấy Minh Thiên không nói lời nào, Đoạn Dịch hỏi lại: “Hửm? Làm sao vậy?”
Minh Thiên lắc đầu, nhìn về phía anh: “Không có gì. Em cảm thấy anh nói đúng. Dạ dày em cần rèn luyện nhiều hơn.”
·
Một tháng sau.
Mạnh Tử Bình biết cậu trai trẻ tuổi sống ở căn hộ cách vách, còn biết hắn mới từ nước ngoài trở về, tên là Kev, năm nay 23 tuổi.
Một đứa bé tốt như vậy, trẻ tuổi tài hoa lại nhiệt tình, thế mà cha không thương mẹ không yêu, Mạnh Tử Bình thương kinh khủng, vì thế thường xuyên mời người trẻ tuổi tới nhà ăn cơm.
Người trẻ tuổi thoải mái nghênh ngang vào nhà, tự do ra vô, nghiễm nhiên trở thành đứa con trai hờ của cái nhà này.
Mạnh Tử Bình vẫn luôn muốn giới thiệu hắn với Đoạn Dịch, mỗi tội thời gian rảnh của hai người không bao giờ giao nhau, thành ra bà chưa tìm được cơ hội.
Một ngày nọ, người trẻ tuổi lại cho Mạnh Tử Bình trái cây.
Mạnh Tử Bình nhân cơ hội kéo hắn ngồi sô pha nói chuyện phiếm.
Vừa khoe album ảnh gia đình mình, Mạnh Tử Bình vừa nói: “Đây là cháu của dì, tên là Cố Lương, đây là bạn cháu dì… Khụ, cháu không ngại cái này chứ? Cậu ấy tên Dương Dạ, là một đôi với Cố Lương. Tuy hai đứa đều là con trai, nhưng cảm tình tốt lắm. Không giống thằng con sốt ruột của dì, đến nay vẫn độc thân không ai thèm. Nó suốt ngày bận công việc, dì lo lắm…”
“Trước kia dì thấy Cố Lương chất phác, không biết yêu đương cùng người khác, không biết sẽ tìm đối tượng như thế nào? Dì cứ tưởng nó lớn tuổi hơn Tiểu Dịch nhưng chắc chắn sẽ kết hôn trễ hơn Tiểu Dịch. Ai ngờ cháu nó giỏi quá trời.”
“Dì nghe Dương Dạ kể, lúc ấy Cố Lương vì theo đuổi nó mà bám theo nó khắp nơi, thậm chí đuổi vô tận WC xin WeChat! Không xin được WeChat, Cố Lương lại theo nó tới quán bar! Sau đó vì tiếp cận Dương Dạ, cháu nó còn nhận lời mời công ty bọn họ… Đứa nhỏ này thật là, đi học công việc kết hôn, chưa bao giờ cần người khác quan tâm. Không giống đứa em, haizzz…”
Mạnh Tử Bình thở dài, giữa mày sầu lo.
Nhưng bà mau chóng nghiêng đầu, bỗng phát hiện cái gì, cả người sửng sốt. “Ơ cháu…?”
Thấy người trẻ tuổi tháo thẻ nhân viên ra khỏi cổ, Mạnh Tử Bình hỏi: “Cháu, cháu làm việc ở khoa học kỹ thuật Đỉnh Địch?”
Người trẻ tuổi cũng sửng sốt, sau một lúc lâu hỏi: “Tiểu Dịch dì thường kể… Chẳng lẽ là Đoạn Dịch, Đoạn tổng của chúng cháu?”
Mạnh Tử Bình mở to hai mắt: “Đúng, đó con trai dì!”
“À, anh… anh ấy là cấp trên của cháu. Cháu là trợ lý của anh ấy. Cháu vừa tốt nghiệp đại học liền… Liền đi theo anh ấy.”
Người trẻ tuổi nói câu này vốn là một câu rất bình thường.
Nhưng Mạnh Tử Bình mẫn cảm vẫn bắt được chút cảm xúc không thích hợp.
Tay run lên, Mạnh Tử Bình nghiêm túc nhìn hắn: “Con trai dì, Nó… Đứa nhỏ này, biểu cảm của cháu không ổn. Con dì…”
Người trẻ tuổi cúi đầu không nói chuyện, trầm mặc hồi lâu mới nhìn Mạnh Tử Bình, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Vào lúc này mà muốn nói lại thôi khác nào mang ẩn ý sâu xa.
Mạnh Tử Bình liền não bổ ra mấy vạn chữ tủi thân thiệt thòi.
Mạnh Tử Bình từng nghe mấy tin đồn nhảm nhí về Đoạn Dịch.
Nghe đồn Đoạn Dịch thích những cậu trai trẻ có diện mạo thanh tú ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện.
Tay bà run lên, Mạnh Tử Bình thầm nghĩ: Đừng nói là… Con trai mình thật sự quy tắc ngầm người ta? Thằng nhóc thúi này… Người ta cha không thương mẹ không yêu vốn đã đáng thương, sao nó nỡ bắt nạt người ta!!!
Mạnh Tử Bình lập tức đứng lên, nắm lấy tay người trẻ tuổi, trịnh trọng nói: “Đứa nhỏ này, có chuyện gì cứ nói, cháu đừng sợ, trực tiếp nói cho dì. Dì giúp cháu! Đoạn Dịch nếu có vấn đề…”
Người trẻ tuổi khẽ nhíu mi, nhìn thật sâu vào mắt bà, lắc đầu nói: “Không có gì đâu dì. Đoạn tổng anh ấy, anh ấy rất tốt. Đều là tại cháu… Thôi, không có gì. Tối nay cháu có chút việc, cháu đi về trước. Lần sau lại đến thăm dì.”
Nói xong, đẩy tay Mạnh Tử Bình ra, hình như còn thở dài một hơi, người trẻ tuổi mang theo gương mặt bi thảm bỏ đi.
Bàn tay Mạnh Tử Bình không khỏi run rẩy, tâm sự nặng nề: Đã đến mức này mà đứa nhỏ vẫn bao che cho Đoạn Dịch? Đứa nhỏ bị ức hiếp thê thảm, thế nên một chữ cũng không dám nói? Dù như vậy vẫn không muốn phá hư thanh danh Đoạn Dịch? Sao đứa nhỏ này có thể thiện lương đến thế?
Mạnh Tử Bình cảm thấy không được, chuyện này bà phải quản. Bà không thể để Đoạn Dịch làm bậy!
·
Hôm nay là Chủ Nhật.
Vừa mới xong một loạt việc ra mắt sản phẩm mới, hiếm khi Đoạn Dịch có một ngày cuối tuần nghỉ ngơi đàng hoàng.
Sáng sớm, anh cùng Minh Thiên ăn bữa cơm sáng phong phú, rồi ngồi trước cửa sổ sát đất chơi game di động.
Lúc này Minh Thiên đang trong phòng ngủ.
Minh Thiên yên lặng gấp chăn gối gọn gàng, rồi vuốt thẳng giường đệm. Di động hắn rung lên, Mạnh Tử Bình gửi tin nhắn: “Đứa nhỏ ngoan, cháu đừng sợ. Bị thiệt thòi cứ nói với dì. Hôm nay dì đi tìm Tiểu Dịch, hỏi nó tình huống rốt cuộc như thế nào! Dì đến nhà nó liền đây! Cháu đừng sợ!”
Minh Thiên nhìn chăm chú WeChat một lát, buông di động, sau đó mở tủ quần áo lấy một chiếc cà vạt, đi đến cửa phòng ngủ gõ gõ, gọi tên Đoạn Dịch.
Trước cửa sổ sát đất, Đoạn Dịch tắm nắng mặt trời ấm áp.
Nghe thấy tiếng Minh Thiên gọi, anh lười biếng quay đầu lại, liền đối diện Minh Thiên mỉm cười dựa cửa phòng ngủ.
Buông di động đi tới, Đoạn Dịch hỏi hắn: “Sao vậy Tiểu Thiên?”
Minh Thiên bỗng duỗi tay nắm cổ tay anh, tay còn lại ôm eo anh, kéo thẳng anh lên giường.
“Làm gì thế? Muốn chơi tình thú à?” Đoạn Dịch nhướng lông mày, đầu tiên ra vẻ bị Minh Thiên áp chế trên giường, sau đó xoay người đè ngược Minh Thiên.
“Anh Tiểu Dịch không muốn?” Minh Thiên hỏi anh, một tay cởi hai cúc áo sơ mi trắng của mình, muốn cởi quần áo Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch linh hoạt né ngón tay hắn, cắn răng nói: “Em làm ơn đừng làm mấy cái trò linh tinh đó. Còn nữa, tôi ghét nhất là bị đánh lén. Đừng tưởng thời gian tái thiết lập, tôi không đi lính là em có thể đánh thắng tôi.”
Minh Thiên nói: “Đánh được hay không, phải thử mới biết.”
Đoạn Dịch cười: “Ha, vậy cứ thử xem.”
Giường mới được gấp gọn nháy mắt lộn xộn, bởi vì Minh Thiên và Đoạn Dịch nằm trên giường đánh nhau.
Trong quá trình này, áo sơmi Minh Thiên bị xé rách, quần cũng bị xộc xệch.
Quần áo Đoạn Dịch vẫn y nguyên, hơn nữa hoàn toàn nắm quyền chủ động, cuối cùng thành công dùng cà vạt cột tay Minh Thiên vào đầu giường.
“Thế nào hả cục cưng, em có phục hay không?”
Đoạn Dịch vừa nói xong câu đó, “Rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Anh sửng sốt một chút, vừa quay đầu lại liền thấy Mạnh Tử Bình trợn tròn mắt và Cố Lương đứng bên cạnh cau mày suy tư.
Không phải Cố Lương bị Mạnh Tử Bình kéo tới.
Anh tới dưới lầu thì đụng mặt dì nhỏ.
Lần này anh họ tới tìm Đoạn Dịch vì việc tư, muốn nhờ Đoạn Dịch làm cố vấn cho tập đoàn Dương thị.
Anh không ngờ mình sẽ cùng dì nhỏ thấy cảnh này.
Trong mắt Mạnh Tử Bình và Cố Lương, Minh Thiên quần áo lộn xộn ghé vào đầu giường, biểu tình cực kỳ không tình nguyện, quần áo bị xé rách, vừa thấy là biết đã chịu bạo lực.
Ngoài ra, cổ tay hắn còn bị cà vạt cột đầu giường. Bởi vì da hắn quá trắng, cổ tay hơi ửng đỏ, chắc chắn là bị giam cầm phi pháp nghiêm trọng.
Mà kẻ khởi xướng Đoạn Dịch lại ăn mặc chỉnh chu đè phía sau, một tay bóp cổ một tay nắm eo hắn, còn hung ác hỏi một câu: “Có phục hay không?”
Cưỡng ép, phi pháp…
Một loạt từ ngữ nhảy ầm ầm trong đầu Mạnh Tử Bình.
Bà đè ngực, cao huyết áp thiếu chút nữa ngất xỉu.
Sau một lúc lâu Đoạn Dịch mới phản ứng lại, lập tức buông tay, đứng dậy nhìn Mạnh Tử Bình, vội nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều! Con có thể giải thích!”
Trên giường, giọng Minh Thiên nhẹ bẫng: “Dì ơi, chuyện này đừng trách anh Tiểu Dịch.”
Đoạn Dịch lập tức vung tay: “Chuyện này không trách con được!”
Cảnh trước mắt quá khó nhìn thẳng, Cố Lương ngẩng đầu nhìn trời.
Trong lòng anh họ nghĩ… Hừm, sao lời kịch này nghe quen tai thế nhỉ?
Ngay sau đó một tiếng “Bốp” vang lên. Mạnh Tử Bình tháo dép lê chọi vô Đoạn Dịch: “Thằng hỗ xược này! Hôm nay tao phải đánh chết mày!!!”
Mạnh Tử Bình mặc một chiếc váy liền trắng đen, vội chen vào đám người tụ tập ở cổng tiểu khu.
Đó không phải ai khác, chính là mẹ ruột Đoạn Dịch – dì nhỏ Cố Lương.
Tiểu khu Mạnh Tử Bình sinh sống dạo này không được yên bình, nguyên nhân phải nói từ phía bất động sản.
Tiểu khu thuộc công ty bất động sản Bạch Phương Sơn quản lý, cung cấp dịch vụ cho tiểu khu Thanh Phong được bảy tám năm, Mạnh Tử Bình khá hài lòng về công ty họ.
Chẳng qua tiểu khu có hai mươi mấy hộ gia đình cứ như thành lập liên minh. Họ là dân cư đời đầu nhưng nhiều năm không chịu nộp phí bất động sản.
Điều này dẫn tới việc tiểu khu kiếm không được bao nhiêu tiền, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thu chi ở mức cân bằng.
Mặt khác, nhiều năm qua Bạch Phượng Sơn chưa tăng giá lần nào. Mắt thấy hợp đồng bất động sản sắp hết hạn, chủ doanh nghiệp dứt khoát quyết định, công ty họ đồng ý gia hạn hợp đồng mười năm với tiểu khu Thanh Phong, yêu cầu tăng 20% phí bất động sản.
Không quan tâm chủ hộ sẽ như thế nào.
Thế là dân cư bọn họ tổ chức ủy ban tự phát, kiên quyết phản đối. Bọn họ cho rằng tổn thất của công ty bất động sản là do hai mươi hộ dân cư không chịu nộp tiền, mắc gì những người thành thật nộp phí bao nhiêu năm qua phải gánh vác.
Vì thế, trưởng ban đại diện dân cư dẫn đầu cuộc biểu tình, phản đối bất động sản Bạch Phượng Sơn.
Bạch Phượng Sơn không làm gì hết, dù sao hợp đồng cũng sắp đến hạn, bọn họ quyết định phủi tay không làm. Bởi vậy, không nói vấn đề bảo an tiểu khu, hoa cỏ không có người xử lý, rác rưởi cũng không có ai thu dọn.
Mạnh Tử Bình vừa bóp mũi đi qua đống rác bốc mùi, vừa đau lòng nhìn thoáng qua bồn hoa cỏ bên cạnh chết héo và cá chết trôi trong hồ nước một lát. Bà chen vào đám người đang chửi bới, kéo tay trưởng ban đại diện.
Mạnh Tử Bình tận tình khuyên nhủ: “Chị Trương, chúng ta kéo nhân viên Bạch Phượng Sơn trở về trước đã. Nếu không tiểu khu này không thể sống nổi! Hồi trước hoa cỏ tiểu khu được xử lý gọn gàng xinh đẹp, so với công viên bên ngoài còn đẹp hơn. Bây giờ thì… không ổn chút nào!”
Đại diện Trương mới vừa cãi nhau với người ta, giờ phút này khí thế chưa tiêu, giọng nói cao vút. “Bà biết cái gì! Do mấy bà suốt ngày vâng vâng dạ dạ với chủ doanh nghiệp, Bạch Phượng Sơn cho rằng chúng ta dễ bắt nạt nên mới thoải mái tăng giá như thế! Ăn cướp à?!”
Mạnh Tử Bình nhíu mày: “Tăng 20%, vừa nghe đúng là rất cao. Nhưng bảy tám năm qua chưa từng tăng giá mà. Đa số hợp đồng bất động sản đều tăng giá sau bảy tám năm, so với với hiện tại thì phí dịch vụ quá thấp. Tôi hỏi thăm rồi, phí dịch vụ các tiểu khu chung quanh đều cao hơn chúng ta rất nhiều, cho nên họ có tăng cũng không tính là quá đáng. Chúng ta vẫn…”
“Mạnh Tử Bình! Bà bênh ai thế hả! Tôi cực khổ thành lập ủy ban chạy tới chạy lui giúp mấy bà không ngơi, là vì cái gì? Còn không phải là vì quyền lợi chung của mọi người hả! Tôi không thể hiểu được, kẻ đang đòi tiền bà chính là bất động sản Bạch Phương Sơn! Bà không đi tìm bọn họ, ở chỗ này lôi kéo tôi làm cái gì?!”
Nói tới đây, đại diện Trương tức nóng đầu, đẩy mạnh Mạnh Tử Bình.
Mạnh Tử Bình lệch người mất cân bằng, suýt chút nữa té xuống hồ nước bên cạnh, may là có người đỡ.
“Cảm ơn. Cảm ơn.” Mạnh Tử Bình hoảng hồn quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai dỏng cao.
Phản ứng đầu tiên là: Ôi chao, thằng bé này xinh đẹp quá.
Sau đó bà thấy đứa bé này nhìn về phía đại diện Trương, mỉm cười nói: “Dì Trương, vấn đề của mọi người đã được giải quyết. Mọi người bình tĩnh nào.”
Đại diện Trương thấy một người trẻ tuổi đẹp trai như vậy, nhất thời không nổi nóng được, khí thế hơi giảm xuống. “À cậu… Cậu là ai? Chưa thấy cậu bao giờ! Cậu là người tiểu khu chúng ta? Không phải là nhân viên Bạch Phượng Sơn?”
Người trẻ tuổi nói: “Cháu không phải bên bất động sản Bạch Phượng Sơn. Cháu vừa mua nhà, hôm qua mới dọn tới đây ạ.”
Đại diện Trương nghi ngờ nhìn hắn: “Gần đây chỗ chúng tôi ầm ĩ quá trời, cậu còn dám tới mua nhà?”
“Thế nên mới mua được giá thấp ạ.” Người trẻ tuổi nói.
Đại diện Trương và Mạnh Tử Bình: Ừ, cũng đúng ha.
Người trẻ tuổi nói tiếp: “Cháu đã mời người bên công ty vệ sinh đến đây dọn dẹp tiểu khu, còn mời công ty vườn cảnh tới giúp gieo trồng một ít hoa cỏ, cá trong hồ nước cũng sẽ được chăm sóc thỏa đáng. Đương nhiên, cháu cũng có nhờ người bên công ty bảo an tới đảm bảo an toàn cho dân cư, tránh cho người lạ ra vào tiểu khu, lỡ xảy ra trộm cắp hoặc bắt cóc trẻ em thì không hay.”
Đại diện Trương sửng sốt: “Ơ, nhưng phí dịch vụ…”
Người trẻ tuổi nói: “Đều là các công ty chuyên làm công ích, không thu tiền. Cháu đã liên hệ xong xuôi, dì cứ yên tâm. Bọn họ sẽ phụ trách một khoảng thời gian, bảo đảm duy trì tiểu khu bình thường. Trong lúc đó, cháu sẽ tìm công ty bất động sản mới về đấu thầu, thuận tiện tìm cách giải quyết vụ việc các hộ nhà cũ.”
Đại diện Trương mất sạch khí thế, cứ như tất cả phiền toán mấy ngày nay đều được người trẻ tuổi búng tay giải quyết xong.
Mạnh Tử Bình nhìn người trẻ tuổi, càng xem càng vừa lòng, hai con mắt cười đến cong tròn.
Giới trẻ ngày nay bận rộn vội vàng, làm sao có thời giờ nhọc lòng vì mấy việc vặt này?
Đoạn Dịch con trai nhà bà bận đến mức không thấy mặt, đâu giống người trẻ tuổi trước mặt có trách nhiệm, còn biết giúp bác trai bác gái ở tiểu khu giải quyết nhiều vấn đề phiền lòng như vậy?
Đại diện Trương: “Ấy, vậy cậu…”
Người trẻ tuổi: “Cháu xin gia nhập ủy ban, không thành vấn đề chứ ạ.”
Đại diện Trương: “Đương nhiên không thành vấn đề! Cậu nhóc này xưng hô thế nào? Bao lớn rồi? Làm việc ở đâu? Có bạn gái chưa? Kể cho cháu nghe, bác có đứa cháu gái xinh đẹp lắm! Năm nay nó…”
Người trẻ tuổi lễ phép mỉm cười: “Chúng ta bàn việc chính trước đi ạ?”
Đại diện Trương túm hắn đi: “Đi đi đi, chúng ta đến office building bất động sản!”
Mạnh Tử Bình nhìn đại diện Trương túm người trẻ tuổi, sắc mặt hơi khó chịu, thầm nghĩ: Nếu nhà mình có con gái thì đến lượt bà à?
Cơ mà, tưởng tượng thằng con không có mắt nhà mình, Mạnh Tử Bình nhịn không được than thở: Tạo nghiệt quá, đúng là mình sinh ra cái chày gỗ mà. Giá như mình sinh được đứa con như cậu trai kia, hoặc sinh một đứa con gái, thì có thể kéo người trẻ tuổi về nhà rồi! Đúng là mệt người.
·
Nửa tháng sau.
Vấn đề tiểu khu Thanh Phong được giải quyết êm xuôi.
Công tác đấu thầu bất động sản mới đã hoàn thành, với sự dẫn dắt của người trẻ tuổi, công ty bất động sản ký hợp đồng cùng tiểu khu với giá cả làm tất cả mọi người vừa lòng. Kể cả đại diện Trương keo kiệt cũng vui vẻ nghênh đón bất động sản mới đến, cam tâm tình nguyện giao tiền. Thần kỳ nhất là, hai mươi hộ gia đình kia cũng giao đủ phí bất động sản.
Ngày này, trên đường từ cổng tiểu khi đi vào tòa nhà, Mạnh Tử Bình ngắm nghía vườn hoa nhỏ có cây xanh xen kẽ bụi cây cao thấp, hồ phun nước tượng trưng tài lộc sung túc… Bà mỉm cười vô cùng vừa lòng.
Mà khi nhìn thấy người trẻ tuổi đẹp trai dáng cao đứng dưới chân chung cư, nụ cười của bà càng vừa lòng hơn.
Lúc Mạnh Tử Bình đi ngang qua, người trẻ tuổi bê một thùng lê hỏi bà: “Dì ơi, nhà dì ở đâu ạ? Cháu gửi dì mấy quả lê.”
Mạnh Tử Bình vội vàng xua tay: “Ôi, sao dì không biết xấu hổ như thế được! Vô công bất thụ lộc!”
Người trẻ tuổi nói: “Hiện tại cháu là hội trưởng ủy ban tiểu khu chúng ta. Đây là phúc lợi cho mọi người. Mỗi nhà mỗi hộ đều có.”
“À, à… thế hả…” Mạnh Tử Bình vừa dẫn người trẻ tuổi đi vào thang máy, vừa thắc mắc hỏi, “Nhưng thế thì cháu tốn tiền lắm nhỉ?”
“Cháu có một người bạn kinh doanh vườn trái cây.” Người trẻ tuổi nói, “Thật ra là cháu giúp bạn cháu quảng cáo. Nếu các bác các dì ăn lê thấy ngon thì giúp bạn cháu tuyên truyền nhé. Trên thùng có nhãn hiệu đây ạ.”
“À. Tốt thế, chúng ta đã ăn lê miễn phí, lại giúp cháu tuyên truyền…” Mạnh Tử Bình cười nói, “Tốt thật đấy. Đúng lúc gần đây dì bị ho khan!”
Người trẻ tuổi nói: “Vậy dì có thể hầm tuyết lê đường phèn.”
Mạnh Tử Bình nhìn hắn: “Ừ ừ ừ, nhà dì có sẵn đường phèn. Bây giờ dì hầm liền. Nếu không… Ừ, đúng, hôm nay chắc là cháu mệt muốn chết rồi, vào nhà uống miếng nước nhé?”
Người trẻ tuổi cúi đầu nói: “Sao cháu không biết xấu hổ như thế được?”
“Có cái gì đâu mà ngại? Cháu giúp chúng ta giải quyết bao nhiêu phiền toái! Nếu không có cháu, dì không sống nổi ở tiểu khu nữa đâu! Chưa ăn cơm đúng không? Tối nay ở lại nhà dì ăn cơm ha! Cái đó…” Mạnh Tử Bình nói, “Dì nấu cơm không tốt lắm, để dì kêu ba Tiểu Dịch nấu cho cháu ăn!”
Người trẻ tuổi hình như hơi chần chờ, hỏi: “Tiểu Dịch?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“À, là thằng con không nên thân nhà dì! Nó suốt ngày bận rộn công tác, không biết đường về thăm dì, cũng không kiếm bạn gái. Cháu nhìn xem, dì gặp phiền phức, chỉ sợ nó còn chả biết gì! Cho nên dì thấy cháu tốt lắm đấy! Người trẻ tuổi giống cháu bây giờ thật sự quá ít!”
Lúc này Mạnh Tử Bình đã mở cửa mời người trẻ tuổi vào nhà.
Đóng cửa lại, Mạnh Tử Bình thấy thần sắc hắn hơi lạ, không khỏi hỏi: “Cháu sao vậy?”
“Cũng không có gì.” Người trẻ tuổi do dự một chút, thở dài một hơi, nhưng vẫn thật thà nói với Mạnh Tử Bình, “Nói thật là cháu hâm mộ con trai dì lắm.”
“Này, sao cháu lại nói thế…” Mạnh Tử Bình sửng sốt.
Người trẻ tuổi nhàn nhạt nói: “Thật ra từ nhỏ cháu không được gặp mẹ vài lần. Bố cháu cũng quan tâm cháu.
Cho nên… Cháu, cháu thuận miệng nói thôi ạ. Có gì dì đừng trách cháu.”
Mạnh Tử Bình lập tức mở to hai mắt. “Cháu đừng trách dì hỏi thẳng. Vó phải bố cháu… Có bồ nhí?”
Người trẻ tuổi gật đầu, mím miệng không nói lời nào.
Mạnh Tử Bình tức giận. “Bố cháu không đáng làm người! Nhưng mẹ cháu, sao mẹ cháu cũng mặc kệ cháu! Cô ta cũng không tốt!”
Người trẻ tuổi không có lập tức đáp lời, chỉ nhìn chăm chú Mạnh Tử Bình, sau một lúc lâu mới nói: “Cháu đã trưởng thành, không sao cả. Những chuyện này đều đã qua. Dù sao… Hiện tại có thể quen biết dì cũng khá tốt!”
Lời hắn nói làm tim Mạnh vỡ nát.
Thấy hắn còn ôm thùng lê, nhìn qua muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, Mạnh Tử Bình vội bảo hắn bỏ thùng lê xuống.
Mời hắn ngồi sô pha, Mạnh Tử Bình quả thực càng nhìn càng cảm thấy hắn đáng thương, thậm chí nhịn không được lau nước mắt.
Cùng người trẻ tuổi ngồi trên sô pha, Mạnh Tử Bình kéo tay hắn tâm sự vài câu việc nhà thì di động reo lên.
Cầm di động nhìn một lát, Mạnh Tử Bình nói với người trẻ tuổi: “Ối, ba Tiểu Dịch hôm nay đi gặp đồng nghiệp cũ không về. Để dì nấu cơm cho cháu nhé.”
Người trẻ tuổi bỗng có dự cảm xấu, mí mắt giật một phát.
Hắn nói Mạnh Tử Bình: “Không phiền dì ạ. Cháu về nhà ăn, hoặc chúng ta có thể đặt cơm hộp.”
“Ăn cơm hộp nhiều không tốt cho sức khỏe! Không được!” Dì nhỏ lôi kéo người trẻ tuổi ngồi xuống, sau đó lập tức vào phòng bếp, “Dì nấu mấy món đơn giản, xong liền ấy mà. Trái cây trên bàn cháu cứ ăn tự nhiên. Cứ coi như ở nhà mình, đừng khách khí!”
“Dạ.” Người trẻ tuổi nhìn ngoan ngoãn trả lời, mí mắt lại giật ba phát.
15 phút sau. Người trẻ tuổi ngồi xuống bàn cơm.
Trước mặt hắn có hai chén cơm và một bát canh lớn… có màu sắc rất là phong phú. Có lát thịt, thịt thái khúc, nấm, mộc nhĩ và rau xanh, chỉ là mùi hương có hơi nặng vị.
“Nếm thử đi! Đây là món tủ của dì!” Mạnh Tử Bình nhiệt tình đề cử.
“Dạ món này là…” Người trẻ tuổi chần chờ.
“Hồi trước con trai và cháu trai dì thường xuyên nói giỡn đây là thịt kho tàu vị nước máy, chà, dì cải tiến bỏ thêm rau dưa, thành canh thịt kho tàu trộn rau! Nào, ăn đi… Đúng đúng đúng, ăn thịt nhiều một chút. Ha ha, ăn ngon không?”
“Dạ… Ngon ạ…”
“Dì nói là ăn ngon mà!”
“Vâng. Từ góc độ nào đó… có thể gọi là ‘lẩu cay’.”
“Nhưng dì đâu có nêm cay? Đúng, cháu nhắc nhở dì, để dì lấy bột hạt tiêu. Cháu chờ nhé.”
“Thật ra không cần…”
“Nhất định phải có. Đây là bước thăng cấp món ăn!”
“Được rồi, thêm tiêu rồi này. Ăn ngon không?”
“Ngon ạ. Rất ngon!”
“Muốn thêm chút… Dấm không?”
“Không cần! Thật sự… Thật sự không cần ạ! Đã quá ngon rồi!”
“Đứa nhỏ này, trán đổ mồ hôi nhiều thế, nóng hả?”
“Vâng… Có hơi cay.”
“Ối! Cháu không ăn cay được hả! Để dì lấy cho cháu chén nước, cháu nhúng qua nước rồi hẵng ăn!”
Đêm đó.
Tại công ty khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, nhóm lập trình viên đang tập trung thức đêm chờ sản phẩm mới online.
Trong lúc này, Đoạn Dịch phát hiện Minh Thiên đi WC lần thứ ba.
Chờ hắn quay về, Đoạn Dịch kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thiên, em không sao chứ? Có phải bị viêm dạ dày không? Cần đi bệnh viện không?”
Minh Thiên lắc đầu: “Em không sao. Uống thuốc là được.”
“Buổi chiều em đi đâu vậy?” Đoạn Dịch nghi ngờ nhìn hắn.
Minh Thiên ngẫm nghĩ, lại hỏi anh: “Anh Tiểu Dịch, anh… Anh lớn lên như vậy, dạ dày không sao chứ?”
Đoạn Dịch ngáp một cái. “Tôi thấy dạ dày mình khỏe được như này là nhờ luyện thành đấy. Ví dụ như dạ dày tôi bị trù nghệ của mẹ tàn phá từ lâu, nó đã chai lì không còn sợ cái gì.”
Thấy Minh Thiên không nói lời nào, Đoạn Dịch hỏi lại: “Hửm? Làm sao vậy?”
Minh Thiên lắc đầu, nhìn về phía anh: “Không có gì. Em cảm thấy anh nói đúng. Dạ dày em cần rèn luyện nhiều hơn.”
·
Một tháng sau.
Mạnh Tử Bình biết cậu trai trẻ tuổi sống ở căn hộ cách vách, còn biết hắn mới từ nước ngoài trở về, tên là Kev, năm nay 23 tuổi.
Một đứa bé tốt như vậy, trẻ tuổi tài hoa lại nhiệt tình, thế mà cha không thương mẹ không yêu, Mạnh Tử Bình thương kinh khủng, vì thế thường xuyên mời người trẻ tuổi tới nhà ăn cơm.
Người trẻ tuổi thoải mái nghênh ngang vào nhà, tự do ra vô, nghiễm nhiên trở thành đứa con trai hờ của cái nhà này.
Mạnh Tử Bình vẫn luôn muốn giới thiệu hắn với Đoạn Dịch, mỗi tội thời gian rảnh của hai người không bao giờ giao nhau, thành ra bà chưa tìm được cơ hội.
Một ngày nọ, người trẻ tuổi lại cho Mạnh Tử Bình trái cây.
Mạnh Tử Bình nhân cơ hội kéo hắn ngồi sô pha nói chuyện phiếm.
Vừa khoe album ảnh gia đình mình, Mạnh Tử Bình vừa nói: “Đây là cháu của dì, tên là Cố Lương, đây là bạn cháu dì… Khụ, cháu không ngại cái này chứ? Cậu ấy tên Dương Dạ, là một đôi với Cố Lương. Tuy hai đứa đều là con trai, nhưng cảm tình tốt lắm. Không giống thằng con sốt ruột của dì, đến nay vẫn độc thân không ai thèm. Nó suốt ngày bận công việc, dì lo lắm…”
“Trước kia dì thấy Cố Lương chất phác, không biết yêu đương cùng người khác, không biết sẽ tìm đối tượng như thế nào? Dì cứ tưởng nó lớn tuổi hơn Tiểu Dịch nhưng chắc chắn sẽ kết hôn trễ hơn Tiểu Dịch. Ai ngờ cháu nó giỏi quá trời.”
“Dì nghe Dương Dạ kể, lúc ấy Cố Lương vì theo đuổi nó mà bám theo nó khắp nơi, thậm chí đuổi vô tận WC xin WeChat! Không xin được WeChat, Cố Lương lại theo nó tới quán bar! Sau đó vì tiếp cận Dương Dạ, cháu nó còn nhận lời mời công ty bọn họ… Đứa nhỏ này thật là, đi học công việc kết hôn, chưa bao giờ cần người khác quan tâm. Không giống đứa em, haizzz…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Tử Bình thở dài, giữa mày sầu lo.
Nhưng bà mau chóng nghiêng đầu, bỗng phát hiện cái gì, cả người sửng sốt. “Ơ cháu…?”
Thấy người trẻ tuổi tháo thẻ nhân viên ra khỏi cổ, Mạnh Tử Bình hỏi: “Cháu, cháu làm việc ở khoa học kỹ thuật Đỉnh Địch?”
Người trẻ tuổi cũng sửng sốt, sau một lúc lâu hỏi: “Tiểu Dịch dì thường kể… Chẳng lẽ là Đoạn Dịch, Đoạn tổng của chúng cháu?”
Mạnh Tử Bình mở to hai mắt: “Đúng, đó con trai dì!”
“À, anh… anh ấy là cấp trên của cháu. Cháu là trợ lý của anh ấy. Cháu vừa tốt nghiệp đại học liền… Liền đi theo anh ấy.”
Người trẻ tuổi nói câu này vốn là một câu rất bình thường.
Nhưng Mạnh Tử Bình mẫn cảm vẫn bắt được chút cảm xúc không thích hợp.
Tay run lên, Mạnh Tử Bình nghiêm túc nhìn hắn: “Con trai dì, Nó… Đứa nhỏ này, biểu cảm của cháu không ổn. Con dì…”
Người trẻ tuổi cúi đầu không nói chuyện, trầm mặc hồi lâu mới nhìn Mạnh Tử Bình, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Vào lúc này mà muốn nói lại thôi khác nào mang ẩn ý sâu xa.
Mạnh Tử Bình liền não bổ ra mấy vạn chữ tủi thân thiệt thòi.
Mạnh Tử Bình từng nghe mấy tin đồn nhảm nhí về Đoạn Dịch.
Nghe đồn Đoạn Dịch thích những cậu trai trẻ có diện mạo thanh tú ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện.
Tay bà run lên, Mạnh Tử Bình thầm nghĩ: Đừng nói là… Con trai mình thật sự quy tắc ngầm người ta? Thằng nhóc thúi này… Người ta cha không thương mẹ không yêu vốn đã đáng thương, sao nó nỡ bắt nạt người ta!!!
Mạnh Tử Bình lập tức đứng lên, nắm lấy tay người trẻ tuổi, trịnh trọng nói: “Đứa nhỏ này, có chuyện gì cứ nói, cháu đừng sợ, trực tiếp nói cho dì. Dì giúp cháu! Đoạn Dịch nếu có vấn đề…”
Người trẻ tuổi khẽ nhíu mi, nhìn thật sâu vào mắt bà, lắc đầu nói: “Không có gì đâu dì. Đoạn tổng anh ấy, anh ấy rất tốt. Đều là tại cháu… Thôi, không có gì. Tối nay cháu có chút việc, cháu đi về trước. Lần sau lại đến thăm dì.”
Nói xong, đẩy tay Mạnh Tử Bình ra, hình như còn thở dài một hơi, người trẻ tuổi mang theo gương mặt bi thảm bỏ đi.
Bàn tay Mạnh Tử Bình không khỏi run rẩy, tâm sự nặng nề: Đã đến mức này mà đứa nhỏ vẫn bao che cho Đoạn Dịch? Đứa nhỏ bị ức hiếp thê thảm, thế nên một chữ cũng không dám nói? Dù như vậy vẫn không muốn phá hư thanh danh Đoạn Dịch? Sao đứa nhỏ này có thể thiện lương đến thế?
Mạnh Tử Bình cảm thấy không được, chuyện này bà phải quản. Bà không thể để Đoạn Dịch làm bậy!
·
Hôm nay là Chủ Nhật.
Vừa mới xong một loạt việc ra mắt sản phẩm mới, hiếm khi Đoạn Dịch có một ngày cuối tuần nghỉ ngơi đàng hoàng.
Sáng sớm, anh cùng Minh Thiên ăn bữa cơm sáng phong phú, rồi ngồi trước cửa sổ sát đất chơi game di động.
Lúc này Minh Thiên đang trong phòng ngủ.
Minh Thiên yên lặng gấp chăn gối gọn gàng, rồi vuốt thẳng giường đệm. Di động hắn rung lên, Mạnh Tử Bình gửi tin nhắn: “Đứa nhỏ ngoan, cháu đừng sợ. Bị thiệt thòi cứ nói với dì. Hôm nay dì đi tìm Tiểu Dịch, hỏi nó tình huống rốt cuộc như thế nào! Dì đến nhà nó liền đây! Cháu đừng sợ!”
Minh Thiên nhìn chăm chú WeChat một lát, buông di động, sau đó mở tủ quần áo lấy một chiếc cà vạt, đi đến cửa phòng ngủ gõ gõ, gọi tên Đoạn Dịch.
Trước cửa sổ sát đất, Đoạn Dịch tắm nắng mặt trời ấm áp.
Nghe thấy tiếng Minh Thiên gọi, anh lười biếng quay đầu lại, liền đối diện Minh Thiên mỉm cười dựa cửa phòng ngủ.
Buông di động đi tới, Đoạn Dịch hỏi hắn: “Sao vậy Tiểu Thiên?”
Minh Thiên bỗng duỗi tay nắm cổ tay anh, tay còn lại ôm eo anh, kéo thẳng anh lên giường.
“Làm gì thế? Muốn chơi tình thú à?” Đoạn Dịch nhướng lông mày, đầu tiên ra vẻ bị Minh Thiên áp chế trên giường, sau đó xoay người đè ngược Minh Thiên.
“Anh Tiểu Dịch không muốn?” Minh Thiên hỏi anh, một tay cởi hai cúc áo sơ mi trắng của mình, muốn cởi quần áo Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch linh hoạt né ngón tay hắn, cắn răng nói: “Em làm ơn đừng làm mấy cái trò linh tinh đó. Còn nữa, tôi ghét nhất là bị đánh lén. Đừng tưởng thời gian tái thiết lập, tôi không đi lính là em có thể đánh thắng tôi.”
Minh Thiên nói: “Đánh được hay không, phải thử mới biết.”
Đoạn Dịch cười: “Ha, vậy cứ thử xem.”
Giường mới được gấp gọn nháy mắt lộn xộn, bởi vì Minh Thiên và Đoạn Dịch nằm trên giường đánh nhau.
Trong quá trình này, áo sơmi Minh Thiên bị xé rách, quần cũng bị xộc xệch.
Quần áo Đoạn Dịch vẫn y nguyên, hơn nữa hoàn toàn nắm quyền chủ động, cuối cùng thành công dùng cà vạt cột tay Minh Thiên vào đầu giường.
“Thế nào hả cục cưng, em có phục hay không?”
Đoạn Dịch vừa nói xong câu đó, “Rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Anh sửng sốt một chút, vừa quay đầu lại liền thấy Mạnh Tử Bình trợn tròn mắt và Cố Lương đứng bên cạnh cau mày suy tư.
Không phải Cố Lương bị Mạnh Tử Bình kéo tới.
Anh tới dưới lầu thì đụng mặt dì nhỏ.
Lần này anh họ tới tìm Đoạn Dịch vì việc tư, muốn nhờ Đoạn Dịch làm cố vấn cho tập đoàn Dương thị.
Anh không ngờ mình sẽ cùng dì nhỏ thấy cảnh này.
Trong mắt Mạnh Tử Bình và Cố Lương, Minh Thiên quần áo lộn xộn ghé vào đầu giường, biểu tình cực kỳ không tình nguyện, quần áo bị xé rách, vừa thấy là biết đã chịu bạo lực.
Ngoài ra, cổ tay hắn còn bị cà vạt cột đầu giường. Bởi vì da hắn quá trắng, cổ tay hơi ửng đỏ, chắc chắn là bị giam cầm phi pháp nghiêm trọng.
Mà kẻ khởi xướng Đoạn Dịch lại ăn mặc chỉnh chu đè phía sau, một tay bóp cổ một tay nắm eo hắn, còn hung ác hỏi một câu: “Có phục hay không?”
Cưỡng ép, phi pháp…
Một loạt từ ngữ nhảy ầm ầm trong đầu Mạnh Tử Bình.
Bà đè ngực, cao huyết áp thiếu chút nữa ngất xỉu.
Sau một lúc lâu Đoạn Dịch mới phản ứng lại, lập tức buông tay, đứng dậy nhìn Mạnh Tử Bình, vội nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều! Con có thể giải thích!”
Trên giường, giọng Minh Thiên nhẹ bẫng: “Dì ơi, chuyện này đừng trách anh Tiểu Dịch.”
Đoạn Dịch lập tức vung tay: “Chuyện này không trách con được!”
Cảnh trước mắt quá khó nhìn thẳng, Cố Lương ngẩng đầu nhìn trời.
Trong lòng anh họ nghĩ… Hừm, sao lời kịch này nghe quen tai thế nhỉ?
Ngay sau đó một tiếng “Bốp” vang lên. Mạnh Tử Bình tháo dép lê chọi vô Đoạn Dịch: “Thằng hỗ xược này! Hôm nay tao phải đánh chết mày!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro