Chương 31
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Cùng lúc đó, trong nhà giam.
Đoạn Dịch dựa vào mép giường hút thuốc, cố gắng thuyết phục bản thân lơ đi mùi thối khó chịu trong phòng.
Cũng là vào lúc này anh mới hiểu ra, cảm giác chờ chết thật đúng là gian nan.
Bị lưỡi hái Tử Thần cắt phăng cổ, hoặc hóa tro sau cái búng tay của Thanos, mấy cách chết đó đều không khiến người ta cảm thấy thống khổ, ít nhất thì chúng sẽ không tra tấn lâu dài, vì chúng xảy ra trong nháy mắt, ập tới khi ta không ngờ đến.
Nhưng hiện tại Đoạn Dịch không biết bản thân sẽ chết khi nào, chết như thế nào. Thời gian chờ chết đặc biệt lâu.
Cảm giác của tội phạm trước khi bị tử hình chờ bị xử bắn hoặc ngồi lên ghế điện như thế nào? Có cảm thấy bản thân được giải thoát hay không?
Lạ thay Đoạn Dịch phát hiện bản thân không sợ hãi đến vậy, thế nên mới rảnh đến mức phân tâm suy nghĩ vẩn vơ.
Đủ loại suy nghĩ lộn xộn đan xen vào nhau, không ngừng quấn lấy đầu anh, cứ như mây đen tản ra rồi hợp lại, cuối cùng ngưng kết thành khuôn mặt... Minh Thiên.
Đột nhiên anh lại nhớ lại buổi sáng ngày mình tiến vào trò chơi.
Bầu trời âm u, giăng đầy mây đen, Minh Thiên đẫm hơi lạnh xuất hiện, trong mắt như có mây mù vô hình, vẻ mặt ấy hoàn khác với lúc trước làm việc, cứ như hai người khác biệt, cứ như...
Như thể hắn biết trước chuyện bất thường sắp xảy ra.
Đoạn Dịch nhíu mày rơi vào trầm tư, đến khi ngón tay bị bỏng mới giật mình bừng tỉnh.
Lúc này thông báo của hệ thống bất ngờ vang lên. "Người chơi số 10 đã tìm được Hồ Điệp, kích hoạt điều kiện qua màn. Người chơi qua màn, mở khóa phó bản "Chơi trốn tìm", nhà giam tự động mở cửa. Người chơi trong nhà giam có thể ra ngoài."
Đoạn Dịch sững sờ một lát, ném tàn thuốc vào thùng rác, rất nhanh đã phản ứng lại.
Cửa nhà giam tự động mở ra, anh bước nhanh tới chỗ cửa, khựng lại xoay người nhìn về phía số 11.
Số 11 đờ đẫn ngồi trên giường, nhìn khá chật vật, có lẽ là do thông báo vừa rồi quá mức khó tin nên hắn chưa kịp phản ứng.
Đoạn Dịch tới gần, dùng sức vỗ vào gáy hắn một cái, cái đập này làm hắn bừng tỉnh. Trừng mắt nhảy xuống giường, hắn ta run rẩy nói: "A, cảm ơn! Đi! Hiện tại chúng ta đi mau!"
Ngoài hành lang, Đoạn Dịch mới đi được vài mét đã gặp ba cô gái phe người tốt cũng vừa ra khỏi nhà giam, Bảo vệ số 1 Ổ Quân Lan, người mới số 9, và Tiên tri thật số 12. Gật đầu với các cô, Đoạn Dịch đi phía trước nhóm, ý bảo mọi người theo sau lưng mình.
Đi dọc theo hành lang, quả nhiên Đoạn Dịch phát hiện điểm khác lạ... mùi máu tươi nồng nặc bay ra từ hướng phòng khách. Đi kèm là tiếng leng keng của của vật nặng và âm thanh kim loại sắc nhọn va vào nhau.
Đoạn Dịch nhận ra trong phòng khách có người đang đánh nhau, lúc này anh đã đến cửa phòng bếp, chạy vào lấy một con dao, tay còn lại cầm một cái chảo. Trở lại hành lang, anh thấp giọng nói với bốn người phía sau: "Có thể Mạt Lị đang ở đây, tôi tới đó xem thử. Mọi người quan sát tình hình, có thể chạy thì chạy trước."
Nói xong, Đoạn Dịch lập tức đi về phía phòng khách.
Cảnh tượng trong phòng khách thật sự quá sức tưởng tượng của Đoạn Dịch.
Bành Trình tóc ngắn và người mới số 5 không thấy đâu, số 10 Trương Trác đã chết trong vũng máu.
Trạng thái chết của Trương Trác cực kỳ đáng sợ, cổ gần như bị rìu chém đứt, chỉ còn một chút da thịt dính với cái đầu, lúc này máu vẫn đang chảy ra ngoài, đầu của hắn nghiên về phía cửa, chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm Đoạn Dịch.
Nhưng Đoạn Dịch không rảnh quan tâm hắn, mà vội quan sát tình hình xung quanh: cánh cửa phòng ngủ phụ đổ xuống sàn, nằm ngang giữa phòng ngủ phụ và phòng khách; sô pha rách toác lòi hết bông; bàn trà thủy tinh đã vỡ tan tành, vô số mảnh thủy tinh nhỏ rơi trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh treo trên trần nhà, lấp lánh lóa mắt.
Giữa đống lộn xộn này, Mạt Lị tay xách một cây rìu, đi về phía Minh Thiên trong góc.
Tay trái Minh Thiên có một cây dù đen gấp gọn chưa được căng ra, hiển nhiên hắn không định dùng bùa bảo mệnh ngay. Tay phải hắn vớ lấy chiếc bàn nhỏ hình tròn, quăng về phía Mạt Lị đang, không quên nhìn về phía Đoạn Dịch hô một câu: "Anh Tiểu Dịch, mau rời khỏi đây!"
Bàn gỗ nhỏ bay qua, bay về phía mặt Mạt Lị, bị cô ta dùng rìu chia năm xẻ bảy. Gặp Phật giết Phật gặp Tổ diệt Tổ, cô ta giơ rìu lên cao, bước một bước tới gần Minh Thiên.
Đoạn Dịch quay đầu nhìn Ổ Quân Lan, số 9, số 11 và số 12, thấp giọng nói: "Tôi giúp cậu ấy đánh lạc hướng chú ý của cô ta, mọi người đi đi."
Tuy lúc trước bị Minh Thiên lừa một vố, nhưng hắn làm sói lại chọn lưu lại đánh nhau với Mạt Lị, chọn giúp mọi người. Thấy thế, Đoạn Dịch không nỡ lòng nào để hắn một mình đối phó với Mạt Lị.
Đoạn Dịch mới bước một bước, bả vai đã bị người ta giữ lại.
Anh quay đầu, là Ổ Quân Lan đưa một cây dù đạo cụ cho anh. "Anh, mấy anh cẩn thận!"
Cầm nhiều đồ rất phiền phức, nhưng cây dù này hiển nhiên tốt hơn cái chảo, thế là anh dứt khoát vứt chảo nhận dù, nói cảm ơn với Ổ Quân Lan, rồi lập tức chạy vào phòng khách nơi Mạt Lị và Minh Thiên đang giằng co.
Tình thế bên trong đang vô cùng gay go, cảnh tượng khá giống với đêm hôm trước, Minh Thiên quỳ một gối xuống đất, dùng dao gọt hoa quả để tạm ngăn sức ép của cây rìu.
Lần này con dao gọt hoa quả cũng đặt trên vai của hắn, thoạt nhìn lúc nào cũng có thể gãy. Nhưng hiển nhiên tình thế lần này còn nguy cấp hơn lần trước, vì Minh Thiên đang bị thương trên vai trái. Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy xuống, đang cố hết sức chống đỡ.
Nhìn cảnh trước mắt, Đoạn Dịch tạm thời buông dù và dao phay xuống, chạy vài bước lấy đà, hai tay chống lên hai bên vai Mạt Lị để mượn lực, bật người nhảy lên cưỡi trên cổ Mạt Lị. Hai chân anh bắt chéo trước ngực Mạt Lị, tạo thành hình chữ X siết chặt cổ cô ta. Đoạn Dịch dùng sức ngả về sau, rầm một cái ngã xuống đất cùng Mạt Lị.
Mặt đất toàn là mảnh vỡ của bàn trà thủy tinh, lúc Đoạn Dịch ngã xuống đất khó tránh khỏi bị thủy tinh đâm vào lưng, anh đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thở hổn hển hai lần, Đoạn Dịch nghẹn ngào hét ầm lên với Minh Thiên: "Cậu chạy mau!"
Minh Thiên lạnh lùng nói: "Không được, một mình anh không thể đối phó với cô ta. Lúc trước chỉ có hai người chúng ta đắc tội với cô ta, hơn nữa cô ta còn có hạn chế một ngày chỉ có thể dùng rìu chém chết một người. Nhưng bây giờ thì khác, bọn em đã gọi 110 báo cảnh sát, nói cho cảnh sát biết cô ta là thủ phạm. Điều này đã kíc.h thích cô ta, cô ta muốn giết mọi người cho hả giận. Hiểu chưa? Đạo cụ cây dù chỉ có thể chắn được một lần công kích chí mạng thôi. Hiện tại số lần công kích của cô ta hết bị hạn chế rồi!"
"Đệt, làm thế nào bây giờ? Chỉ còn cách để một người khống chế cô ta, một người chạy. Đừng nhiều lời nữa, mau chạy đi!"
"Em mà đi thì anh chắc chắn sẽ chết."
"Mẹ nó nói nhảm ít thôi, cậu mau chạy đi."
"Lúc báo cảnh sát, cảnh sát nói họ sẽ tới trong vòng 30 phút. Bây giờ đã qua 10 phút. Không có phó bản nào chỉ toàn đường chết. Em có thể câu giờ thêm 20 phút!"
Nghe mấy lời này, Đoạn Dịch nhịn không được mà nghĩ —— nếu không có ai sẵn sàng đứng ra khống chế Mạt Lị, để cô ta đến từng phòng giam chém chết người chơi, hoặc nếu cô ta chém chậm một chút, trong vòng 20 phút sẽ không kịp chém hết tất cả mọi người, có khả năng cuối cùng sẽ còn một người sống sót.
Nhưng điều đó là dựa vào may mắn.
Đoạn Dịch không còn rảnh đầu óc để nghĩ thêm chuyện khác, vì lưỡi rìu bỗng vụt vào mặt anh.
Rõ ràng hai chân anh đang siết chặt lấy cổ Mạt Lị, dùng sức rất mạnh, nếu đổi thành cổ người khác thì xương cổ đã gãy rồi, tuy nhiên chút sức này còn chẳng thể khiến Mạt Lị ngạt thở. Sau giây phút hoảng hốt ngắn ngủi, cô ta khôi phục sức lực, không nhìn về sau, cứ thế mà vung rìu thẳng vào đầu Đoạn Dịch.
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Dịch là nghiêng người né đi, hai chân cũng cử động thay đổi theo, Mạt Lị thừa cơ thoát khỏi khống chế của anh, sau đó dùng một tốc độ không thể tưởng nổi nhào tới trước mặt anh, đè anh xuống đất, một tay bóp chặt cổ anh.
Đoạn Dịch lập tức bị khống chế, đầu không nâng lên nổi, lưỡi rìu đã gần trong gang tấc...
Phực một tiếng, một cây dù đen bung mở trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, lưỡi rìu và mặt dù xẹt qua nhau, phát ra tiếng cọ xát kỳ dị, mặt dù cũng theo đó rách toang thành năm bảy mảnh, còn cây rìu bị lực phản chấn ngược về phía sau, được tay Mạt Lị giữ lại.
Là Minh Thiên kịp thời mở dù chạy tới cứu anh.
Ngăn đòn thành công, Minh Thiên một tay chộp lấy cây dù khác mà Đoạn Dịch vừa bỏ xuống, tay kia túm lấy Đoạn Dịch chạy như điên về phía cửa nhà.
Đoạn Dịch bị Minh Thiên kéo chạy dọc theo hành lang, ngay lúc sắp đến chỗ huyền quan, chợt phát hiện đằng sau vang tiếng gió rít sắc bén, sợi tóc rũ bên tai phải khẽ động, Đoạn Dịch gần như dựa vào bản năng, nhanh chóng ôm chặt Minh Thiên, đẩy hắn cùng lăn sang phía bên trái.
Cơ thể Minh Thiên va cái "rầm" vào tường, vết thương bên vai trái lập tức rách miệng chảy máu, một tiếng "phập" vang dội liền sau lưng, cây rìu xẹt qua sát bên tai Đoạn Dịch rồi c,ắm vào vách tường trên đầu bọn họ.
"Đệt, sao thời gian CD của cô ta ngắn thế hả!" Đoạn Dịch nhịn không được mắng một câu.
Minh Thiên nghiêng đầu nhìn Mạt Lị, thở nhẹ một hơi. "Cô ta dùng sức lớn, rìu cắ,m vào tường rất sâu, nếu cô ta muốn rút rìu ra sẽ mất kha khá thời gian. Chúng ta đi mau."
Nói xong, Minh Thiên lần nữa túm lấy Đoạn Dịch chạy ra cửa.
Nhưng mà lúc khoảng cách với cửa chỉ còn hơn một bước dài, Đoạn Dịch lại nghe tiếng gió rít gào quen thuộc, là Mạt Lị lại giơ rìu lên, chém tới chỗ bọn họ.
Cơ mà lần này phản ứng của Minh Thiên nhanh hơn anh.
Đoạn Dịch bất ngờ bị Minh Thiên ôm chầm lấy, nhấc lên, sau đó bị ném ra bên ngoài.
Ngoài cửa không phải hành lang, phó bản đã được mở khóa, Đoạn Dịch bị ném ra ngoài, ngã vào không gian sương mù. Trên cửa phòng dán số 107, bên cạnh là mấy người chơi còn lại dùng ánh mắt lo lắng hoặc tò mò lẫn hoảng sợ nhìn chằm chằm anh.
Đoạn Dịch không rảnh trả lời mấy câu hỏi dồn dập của bọn họ, vội vã nhìn vào bên trong cánh cửa.
Tình hình bên trong cánh cửa vô cùng hung hiểm.
Vừa rồi Minh Thiên dùng sức ném Đoạn Dịch ra ngoài cửa, đồng thời để né nhát rìu kia, hắn thuận thế nằm sấp xuống. Lưới rìu lướt qua chóp mũi hắn, cắm xuống sàn. Lúc Mạt Lị tốn thời gian rút rìu ra, Minh Thiên tranh thủ lăn một vòng. Rìu nhanh chóng chém tiếp tới chỗ hắn, lần này cắt đứt mấy sợi tóc của hắn.
Lúc này Mạt Lị đã biết chú ý khống chế sức lực, rìu cắm vào mặt sàn không quá sâu, vậy nên động tác của cô ta nhanh hơn rất nhiều, liên tục chém Minh Thiên ba lần, Minh Thiên vì trốn nhát rìu nên lăn ba lần liên tục tại chỗ, một lần so với một lần càng suýt soát hơn, gương mặt bị trầy da chảy máu.
Hắn phát hiện mình không thể né tránh được nữa —— huyền quan quá nhỏ hẹp, hắn đã lăn vào một góc hai mặt tường, sau lưng dựa sát vách tường, một không gian gần như không thể né được nữa.
Liên tiếp gặp khó, đã biết cách ngăn người chơi sử dụng đạo cụ dù, Mạt Lị nhấc tủ giày lên, ném vào người Minh Thiên, một tiếng "ầm" lớn vang lên, tủ giày đè lên tay trái Minh Thiên, khiến hắn lỏng tay buông dù, cũng không thể nhặt dù căng nó ra. Cùng lúc đó, cô ta dẫm giày cao gót lên tay phải Minh Thiên, khiến hắn hoàn toàn mất khả năng phản kháng.
Mạt Lị rít gào phẫn nộ, giơ rìu chém thẳng xuống, Minh Thiên muốn trốn cũng không trốn được.
"Minh Thiên!" Đoạn Dịch hét lớn một tiếng, cả người như một mũi tên nhào tới chỗ Mạt Lị, dùng đầu húc mạnh vào Mạt Lị. Anh đứng vững lại, dùng tốc độ nhanh như chớp đá ba cú trong vòng một giây, công kích vào mặt, bụng và chân của Mạt Lị.
Nhưng trước NPC sở hữu sức lực mạnh đến quỷ dị, sức ngàn quân của anh trở nên quá nhỏ bé, không thể hạ gục Mạt Lị.
Cũng may việc không biết tự lượng sức mình này không hẳn là hoàn toàn vô dụng. Thân thể Mạt Lị bị lung lay, lưỡi rìu bị lệch quỹ đạo.
Nhân cơ hội cơ thể cô ta đang lung lay, Minh Thiên dùng sức rút tay phải dưới chân cô ta. Hắn nằm dưới đất, mũi chân dùng một góc độ xảo quyệt câu lấy cây dù đá sang chỗ Đoạn Dịch.
Hai người như thể đã tập động tác này trăm nghìn lần, phối hợp cực kỳ ăn ý, thân thể Đoạn Dịch căng ra như dây cung, nhảy về phía trước, tiếp được dù đen, không chậm trễ nửa giây, lập tức căng ra. Cây dù xoay tròn rồi bung mở, lập tức đón lấy nhát rìu từ Mạt Lị.
Trong nháy mắt, Đoạn Dịch ngồi xổm xuống đẩy tủ giày đang đè nặng trên tay trái Minh Thiên, rồi kéo hắn lên lưng, khom lưng mượn lực, cõng hắn nhảy ra ngoài cửa nhà.
Sau khi thoát khỏi cửa, Đoạn Dịch ngã ụp xuống đất, Minh Thiên thì trực tiếp đập lên lưng anh, làm anh đau đến mức kêu r.ên. "Cái đệt, đè chết ông đây rồi."
Vội vàng xoay ngoài rời khỏi lưng Đoạn Dịch, Minh Thiên nằm ngửa trên mặt đất t,hở dốc. "Anh Tiểu Dịch? Anh không sao chứ?"
"Không sao, tôi bị thương nhẹ thôi. Tay cậu thế nào?"
"Em không quan trọng."
Đoạn Dịch biết tay của Minh Thiên hơn phân nửa đã gãy xương. Nhưng cũng may cả hai người đều thoát nạn. Anh dần thả lỏng, xoay người nằm trên mặt đất th,ở dốc.
Bên trên đỉnh đầu là một bầu trời mù mịt, không có trời xanh cũng không có mây trắng.
Không biết đã qua bao lâu, trong hư không, dường như anh nghe được tiếng còi xe cảnh sát, chắc là từ phó bản của Mạt Lị, cuối cùng cảnh sát cũng tới nơi.
·
Sau hai mươi phút.
Ổ Quân Lan phí tất cả tế bào não để nhớ lại kiến thức liên quan đến cơ thể người, dưới sự "xúi giục" của Đoạn Dịch lấy hết dũng khí của mình để giúp Minh Thiên sửa lại phần xương cổ tay đang bị lệch.
Cuối cùng đầu cô chảy đầy mồ hôi nói: "Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tôi đã tiếp tục đào tạo chuyên sâu để làm bác sĩ ngoại khoa chứ chẳng đi bán thuốc rồi."
Minh Thiên ngồi bệt dưới đất, chiếc áo khoác đầy máu đã được cởi ra, bị Đoạn Dịch xé thành từng mảnh, Ổ Quân Lan dùng mấy mảnh vải đó dùng làm vật cố định tạm thời. Mảnh vải vòng qua cổ Minh Thiên, treo tay trái hắn lên.
Lại một lúc sau, xe buýt không người lái chạy tới, các người chơi lần lượt bước lên xe buýt. Trên xe buýt có hòm thuốc tại chỗ, vừa rồi Ổ Quân Lan chỉ kịp xử lý vết thương cho người bị thương nặng nhất là Minh Thiên, hiện tại liền xách hòm thuốc đi tới chỗ Đoạn Dịch, giúp anh gỡ mảnh thủy tinh từ miệng vết thương sau lưng, rồi giúp anh khử trùng.
Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên lưng, đau đớn được giảm bớt, Đoạn Dịch thở phào một hơi, vô thức dựa lên lưng ghế nghỉ ngơi, lập tức "rít" một tiếng.
Ổ Quân Lan cười cười không nói gì rời đi, Minh Thiên lập tức ngồi xuống bên cạnh.
Nghiêng đầu nhìn Đoạn Dịch, Minh Thiên nói: "Anh có thể dựa lên vai em."
Đoạn Dịch liếc hắn trên dưới một lượt. "Dựa vào vai cậu? Cả hai bên vai cậu đều bị thương, tôi dựa vào cậu để vết thương đổ máu nữa à."
Minh Thiên lặng lẽ nhìn anh một lát, đầu nghiêng sang, bờ môi kề sát lỗ tai anh, âm thanh khẽ đến lạ: "Em không ngại. Anh thoải mái là được."
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Dịch là ngây người, phản ứng thứ hai là tên nhóc này lại bày trò gì đây?
Đoạn Dịch không nghĩ nhiều, cũng không hiểu ẩn ý bên trong, chỉ cảm thấy lỗ tai mình rất ngứa, theo bản năng quay đầu tránh khỏi Minh Thiên, thuận thế nhìn một vòng quanh xe buýt.
Lúc này anh mới phát hiện thiếu một người. "Lúc ấy cậu, Trương Trác, số 5 và Bành Trình đều ở bên ngoài. Trương Trác bị chém chết, Bành Trình đang ở trên xe buýt, vậy còn số 5 đâu?"
Minh Thiên quay đầu, mắt nhìn về phía trước rồi nói: "Có lẽ phó bản số 5 đã từng tham gia trước đó khá đáng sợ, anh ta cho rằng tử trạng của phe người tốt sau khi thua cuộc sẽ rất thảm, vậy nên khi thấy Mạt Lị về nhà, anh ta liền chạy ra ngoài cửa. Khi ấy phe người tốt chưa báo cảnh sát."
"Ừm." Đoạn Dịch như nhớ ra gì đó, "Lúc tôi định gọi cảnh sát nói biết Hồ Điệp đang ở đâu, tự dưng bị cậu tống vô tù. Lúc đó cậu đã đoán được cách để qua màn rồi hả?"
Minh Thiên gật đầu: "Đúng vậy, sau khi anh vào nhà giam, em đã nói với Bành Trình và Trương Trác biết."
Đoạn Dịch nhìn thoáng qua xung quanh, lúc này xe buýt đã chạy được khá lâu, đa số người chơi đều mệt mỏi dựa ghế ngủ, trong xe buýt vang đầy các tiếng ngáy "Ba dài một ngắn" "Ba ngắn một dài" khác nhau.
Dưới đủ các kiểu ngáy, Đoạn Dịch xích tới gần Minh Thiên, thấp giọng hỏi bên tai hắn: "Rốt cuộc nguyên nhân cậu làm vậy là gì? Chỉ vì thắng sẽ được thưởng đồng vàng? Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy."
Minh Thiên nhẹ giọng nói: "Dưới tiền đề là thắng sẽ được đồng vàng, và chắc chắn rằng anh sẽ không bị thương. Chỉ đơn giản như vậy thôi. Em không có suy nghĩ gì phức tạp. Thật ra thì đây là một thí nghiệm của em. Bây giờ chúng ta đã biết, dưới tình huống phe người sói thắng, vẫn có cách để bảo vệ phe người tốt. Người tốt không thể nhận thưởng, nhưng vẫn có thể sống sót."
Đoạn Dịch nheo mắt nhìn sườn mặt Minh Thiên, thấy đuôi mắt dài mà rộng của hắn, lông mày rũ xuống tạo thành vệt bóng, cùng chiếc mũi thẳng tắp. Độ sáng tối được phân biệt vô cùng rõ ràng trên gương mặt tạo cảm giác tinh tế, gương mặt góc cạnh tựa như được đao gọt đùi đục, thật sự cao cấp hơn hẳn mấy cậu chàng thanh tú đại diện cho công ty anh.
"Tôi chẳng tiếc thương gì với cái chết của Trương Trác. Dù sao thì gã đã làm bao nhiêu chuyện nhà tan người chết. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu..." Đoạn Dịch hỏi nhỏ, "Là hắn gọi điện thoại báo cảnh sát?"
"Ừm." Minh Thiên gật đầu.
"Gã ta có thể chơi đùa trong giới tài chính lâu như vậy là vì bối cảnh đằng sau hắn sâu, vòng quan hệ rộng, đám cấp dưới lớp lớp nhân tài. Cơ mà chỉ số thông minh của gã không cao, chỉ tốt hơn mấy thằng não tàn một chút." Đoạn Dịch lại liếc nhìn Minh Thiên, "Hắn ta nghe lời cậu gọi điện thoại?"
Minh Thiên nghiêng mặt sang, đối diện với ánh mắt của Đoạn Dịch. "Em không thể gọi cuộc điện thoại kia, vì người sói đã qua màn, em sợ em sẽ bị tính là người bên ngoài phó bản, vậy nên em nói với Trương Trác và Bành Trình hãy gọi. Sau khi Trương Trác nói chuyện điện thoại xong, Mạt Lị trực tiếp bổ đôi cửa phòng vọt vào, đuổi chém gã, em câu giờ cho Bành Trình nhân cơ hội rời đi, sau đó ở lại tiếp ứng cho mấy người các anh."
"Mạt Lị đuổi chém Trương Trác vì Trương Trác báo cảnh sát." Đoạn Dịch tổng kết bằng một câu, "Hành vi báo cảnh sát tuy là cách để qua màn, nhưng cũng chọc giận Mạt Lị, dẫn tới việc cô ta chuyển sang trạng thái công kích mạnh nhất. Lúc Mạt Lị tấn công hắn, có lẽ còn mạnh hơn so với lúc đối phó với chúng ta. Vậy nên, báo cảnh sát là một việc làm rất nguy hiểm. Tôi lý giải như vậy có đúng không?"
Minh Thiên gật đầu: "Có thể. Nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta sau khi xong việc. Trước khi báo cảnh sát, chúng ta không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."
Thật sự không biết?
Hay là đang giả vờ không biết?
Chỉ tính riêng điểm này thì không nhìn thấu được. Nhưng nếu liên hệ với chuyện của Trâu Bình ở phó bản trước, Đoạn Dịch liền nhận ra chỗ kỳ lạ.
Ở phó bản trước, Trâu Bình hạ độc hại chết số 5, dẫn tới việc chủ nhân lâm viên ra tay giết Trâu Bình; lần này, Trương Trác báo cảnh sát, chết trong tay Mạt Lị đang nổi giận.
Hai việc này, Minh Thiên đều tỏ vẻ sau khi xong việc mình mới biết. Nhưng mà, lợi dụng tờ giấy viết bài đồng ca《 Mười con thỏ 》khiến Trâu Bình giết số 5, là Minh Thiên đưa; người bảo Trương Trác gọi điện thoại báo cảnh sát cũng là Minh Thiên.
Trùng hợp đến vậy ư?
Anh nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên từng cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra: Tủ giày gỗ đè nặng lên tay trái Minh Thiên, đôi giày cao gót bén nhọn của Mạt Lị giẫm mạnh lên tay trái hắn, hai bên vai bị trọng thương của hắn...
Đúng là hắn đã cứu anh, cũng cứu những người còn lại trong nhà giam.
Minh Thiên như một kẻ hai mặt.
Linh hồn của hắn bị chia thành hai nửa, một nửa đặt dưới ánh mặt trời, một nửa lẩn trốn trong bóng tối.
Đoạn Dịch chợt nhớ tới vị kiếm khách giết Võ lâm minh chủ, kẻ tiêu diệt ác long trở thành ác long, và Mạt Lị từng chịu bạo lực gia đình lại xuống tay giết con gái mình...
Mấy câu chuyện chồng lên nhau, như tạo thành một phép ẩn dụ nào đó, cuối cùng hợp thành một cây đao... cắt đôi linh hồn của Minh Thiên.
Đoạn Dịch gần như ngừng thở, anh đột ngột mở mắt, nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt chứa đầy sương mù của Minh Thiên.
"Minh Thiên..."
"Anh Tiểu Dịch, tin em. Em chỉ muốn cứu anh thôi."
- --
CD (Cooldown): Thời gian làm lạnh, thời gian hồi chiêu, là từ thường dùng trong game. Sau khi sử dụng kỹ năng, bạn cần đợi một khoảng thời gian để có thể sử dụng lại nó.
NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật ảo trong các trò chơi do máy tính điều khiển.
Đoạn Dịch dựa vào mép giường hút thuốc, cố gắng thuyết phục bản thân lơ đi mùi thối khó chịu trong phòng.
Cũng là vào lúc này anh mới hiểu ra, cảm giác chờ chết thật đúng là gian nan.
Bị lưỡi hái Tử Thần cắt phăng cổ, hoặc hóa tro sau cái búng tay của Thanos, mấy cách chết đó đều không khiến người ta cảm thấy thống khổ, ít nhất thì chúng sẽ không tra tấn lâu dài, vì chúng xảy ra trong nháy mắt, ập tới khi ta không ngờ đến.
Nhưng hiện tại Đoạn Dịch không biết bản thân sẽ chết khi nào, chết như thế nào. Thời gian chờ chết đặc biệt lâu.
Cảm giác của tội phạm trước khi bị tử hình chờ bị xử bắn hoặc ngồi lên ghế điện như thế nào? Có cảm thấy bản thân được giải thoát hay không?
Lạ thay Đoạn Dịch phát hiện bản thân không sợ hãi đến vậy, thế nên mới rảnh đến mức phân tâm suy nghĩ vẩn vơ.
Đủ loại suy nghĩ lộn xộn đan xen vào nhau, không ngừng quấn lấy đầu anh, cứ như mây đen tản ra rồi hợp lại, cuối cùng ngưng kết thành khuôn mặt... Minh Thiên.
Đột nhiên anh lại nhớ lại buổi sáng ngày mình tiến vào trò chơi.
Bầu trời âm u, giăng đầy mây đen, Minh Thiên đẫm hơi lạnh xuất hiện, trong mắt như có mây mù vô hình, vẻ mặt ấy hoàn khác với lúc trước làm việc, cứ như hai người khác biệt, cứ như...
Như thể hắn biết trước chuyện bất thường sắp xảy ra.
Đoạn Dịch nhíu mày rơi vào trầm tư, đến khi ngón tay bị bỏng mới giật mình bừng tỉnh.
Lúc này thông báo của hệ thống bất ngờ vang lên. "Người chơi số 10 đã tìm được Hồ Điệp, kích hoạt điều kiện qua màn. Người chơi qua màn, mở khóa phó bản "Chơi trốn tìm", nhà giam tự động mở cửa. Người chơi trong nhà giam có thể ra ngoài."
Đoạn Dịch sững sờ một lát, ném tàn thuốc vào thùng rác, rất nhanh đã phản ứng lại.
Cửa nhà giam tự động mở ra, anh bước nhanh tới chỗ cửa, khựng lại xoay người nhìn về phía số 11.
Số 11 đờ đẫn ngồi trên giường, nhìn khá chật vật, có lẽ là do thông báo vừa rồi quá mức khó tin nên hắn chưa kịp phản ứng.
Đoạn Dịch tới gần, dùng sức vỗ vào gáy hắn một cái, cái đập này làm hắn bừng tỉnh. Trừng mắt nhảy xuống giường, hắn ta run rẩy nói: "A, cảm ơn! Đi! Hiện tại chúng ta đi mau!"
Ngoài hành lang, Đoạn Dịch mới đi được vài mét đã gặp ba cô gái phe người tốt cũng vừa ra khỏi nhà giam, Bảo vệ số 1 Ổ Quân Lan, người mới số 9, và Tiên tri thật số 12. Gật đầu với các cô, Đoạn Dịch đi phía trước nhóm, ý bảo mọi người theo sau lưng mình.
Đi dọc theo hành lang, quả nhiên Đoạn Dịch phát hiện điểm khác lạ... mùi máu tươi nồng nặc bay ra từ hướng phòng khách. Đi kèm là tiếng leng keng của của vật nặng và âm thanh kim loại sắc nhọn va vào nhau.
Đoạn Dịch nhận ra trong phòng khách có người đang đánh nhau, lúc này anh đã đến cửa phòng bếp, chạy vào lấy một con dao, tay còn lại cầm một cái chảo. Trở lại hành lang, anh thấp giọng nói với bốn người phía sau: "Có thể Mạt Lị đang ở đây, tôi tới đó xem thử. Mọi người quan sát tình hình, có thể chạy thì chạy trước."
Nói xong, Đoạn Dịch lập tức đi về phía phòng khách.
Cảnh tượng trong phòng khách thật sự quá sức tưởng tượng của Đoạn Dịch.
Bành Trình tóc ngắn và người mới số 5 không thấy đâu, số 10 Trương Trác đã chết trong vũng máu.
Trạng thái chết của Trương Trác cực kỳ đáng sợ, cổ gần như bị rìu chém đứt, chỉ còn một chút da thịt dính với cái đầu, lúc này máu vẫn đang chảy ra ngoài, đầu của hắn nghiên về phía cửa, chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm Đoạn Dịch.
Nhưng Đoạn Dịch không rảnh quan tâm hắn, mà vội quan sát tình hình xung quanh: cánh cửa phòng ngủ phụ đổ xuống sàn, nằm ngang giữa phòng ngủ phụ và phòng khách; sô pha rách toác lòi hết bông; bàn trà thủy tinh đã vỡ tan tành, vô số mảnh thủy tinh nhỏ rơi trên mặt đất, phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn thủy tinh treo trên trần nhà, lấp lánh lóa mắt.
Giữa đống lộn xộn này, Mạt Lị tay xách một cây rìu, đi về phía Minh Thiên trong góc.
Tay trái Minh Thiên có một cây dù đen gấp gọn chưa được căng ra, hiển nhiên hắn không định dùng bùa bảo mệnh ngay. Tay phải hắn vớ lấy chiếc bàn nhỏ hình tròn, quăng về phía Mạt Lị đang, không quên nhìn về phía Đoạn Dịch hô một câu: "Anh Tiểu Dịch, mau rời khỏi đây!"
Bàn gỗ nhỏ bay qua, bay về phía mặt Mạt Lị, bị cô ta dùng rìu chia năm xẻ bảy. Gặp Phật giết Phật gặp Tổ diệt Tổ, cô ta giơ rìu lên cao, bước một bước tới gần Minh Thiên.
Đoạn Dịch quay đầu nhìn Ổ Quân Lan, số 9, số 11 và số 12, thấp giọng nói: "Tôi giúp cậu ấy đánh lạc hướng chú ý của cô ta, mọi người đi đi."
Tuy lúc trước bị Minh Thiên lừa một vố, nhưng hắn làm sói lại chọn lưu lại đánh nhau với Mạt Lị, chọn giúp mọi người. Thấy thế, Đoạn Dịch không nỡ lòng nào để hắn một mình đối phó với Mạt Lị.
Đoạn Dịch mới bước một bước, bả vai đã bị người ta giữ lại.
Anh quay đầu, là Ổ Quân Lan đưa một cây dù đạo cụ cho anh. "Anh, mấy anh cẩn thận!"
Cầm nhiều đồ rất phiền phức, nhưng cây dù này hiển nhiên tốt hơn cái chảo, thế là anh dứt khoát vứt chảo nhận dù, nói cảm ơn với Ổ Quân Lan, rồi lập tức chạy vào phòng khách nơi Mạt Lị và Minh Thiên đang giằng co.
Tình thế bên trong đang vô cùng gay go, cảnh tượng khá giống với đêm hôm trước, Minh Thiên quỳ một gối xuống đất, dùng dao gọt hoa quả để tạm ngăn sức ép của cây rìu.
Lần này con dao gọt hoa quả cũng đặt trên vai của hắn, thoạt nhìn lúc nào cũng có thể gãy. Nhưng hiển nhiên tình thế lần này còn nguy cấp hơn lần trước, vì Minh Thiên đang bị thương trên vai trái. Sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi không ngừng chảy xuống, đang cố hết sức chống đỡ.
Nhìn cảnh trước mắt, Đoạn Dịch tạm thời buông dù và dao phay xuống, chạy vài bước lấy đà, hai tay chống lên hai bên vai Mạt Lị để mượn lực, bật người nhảy lên cưỡi trên cổ Mạt Lị. Hai chân anh bắt chéo trước ngực Mạt Lị, tạo thành hình chữ X siết chặt cổ cô ta. Đoạn Dịch dùng sức ngả về sau, rầm một cái ngã xuống đất cùng Mạt Lị.
Mặt đất toàn là mảnh vỡ của bàn trà thủy tinh, lúc Đoạn Dịch ngã xuống đất khó tránh khỏi bị thủy tinh đâm vào lưng, anh đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thở hổn hển hai lần, Đoạn Dịch nghẹn ngào hét ầm lên với Minh Thiên: "Cậu chạy mau!"
Minh Thiên lạnh lùng nói: "Không được, một mình anh không thể đối phó với cô ta. Lúc trước chỉ có hai người chúng ta đắc tội với cô ta, hơn nữa cô ta còn có hạn chế một ngày chỉ có thể dùng rìu chém chết một người. Nhưng bây giờ thì khác, bọn em đã gọi 110 báo cảnh sát, nói cho cảnh sát biết cô ta là thủ phạm. Điều này đã kíc.h thích cô ta, cô ta muốn giết mọi người cho hả giận. Hiểu chưa? Đạo cụ cây dù chỉ có thể chắn được một lần công kích chí mạng thôi. Hiện tại số lần công kích của cô ta hết bị hạn chế rồi!"
"Đệt, làm thế nào bây giờ? Chỉ còn cách để một người khống chế cô ta, một người chạy. Đừng nhiều lời nữa, mau chạy đi!"
"Em mà đi thì anh chắc chắn sẽ chết."
"Mẹ nó nói nhảm ít thôi, cậu mau chạy đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúc báo cảnh sát, cảnh sát nói họ sẽ tới trong vòng 30 phút. Bây giờ đã qua 10 phút. Không có phó bản nào chỉ toàn đường chết. Em có thể câu giờ thêm 20 phút!"
Nghe mấy lời này, Đoạn Dịch nhịn không được mà nghĩ —— nếu không có ai sẵn sàng đứng ra khống chế Mạt Lị, để cô ta đến từng phòng giam chém chết người chơi, hoặc nếu cô ta chém chậm một chút, trong vòng 20 phút sẽ không kịp chém hết tất cả mọi người, có khả năng cuối cùng sẽ còn một người sống sót.
Nhưng điều đó là dựa vào may mắn.
Đoạn Dịch không còn rảnh đầu óc để nghĩ thêm chuyện khác, vì lưỡi rìu bỗng vụt vào mặt anh.
Rõ ràng hai chân anh đang siết chặt lấy cổ Mạt Lị, dùng sức rất mạnh, nếu đổi thành cổ người khác thì xương cổ đã gãy rồi, tuy nhiên chút sức này còn chẳng thể khiến Mạt Lị ngạt thở. Sau giây phút hoảng hốt ngắn ngủi, cô ta khôi phục sức lực, không nhìn về sau, cứ thế mà vung rìu thẳng vào đầu Đoạn Dịch.
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Dịch là nghiêng người né đi, hai chân cũng cử động thay đổi theo, Mạt Lị thừa cơ thoát khỏi khống chế của anh, sau đó dùng một tốc độ không thể tưởng nổi nhào tới trước mặt anh, đè anh xuống đất, một tay bóp chặt cổ anh.
Đoạn Dịch lập tức bị khống chế, đầu không nâng lên nổi, lưỡi rìu đã gần trong gang tấc...
Phực một tiếng, một cây dù đen bung mở trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, lưỡi rìu và mặt dù xẹt qua nhau, phát ra tiếng cọ xát kỳ dị, mặt dù cũng theo đó rách toang thành năm bảy mảnh, còn cây rìu bị lực phản chấn ngược về phía sau, được tay Mạt Lị giữ lại.
Là Minh Thiên kịp thời mở dù chạy tới cứu anh.
Ngăn đòn thành công, Minh Thiên một tay chộp lấy cây dù khác mà Đoạn Dịch vừa bỏ xuống, tay kia túm lấy Đoạn Dịch chạy như điên về phía cửa nhà.
Đoạn Dịch bị Minh Thiên kéo chạy dọc theo hành lang, ngay lúc sắp đến chỗ huyền quan, chợt phát hiện đằng sau vang tiếng gió rít sắc bén, sợi tóc rũ bên tai phải khẽ động, Đoạn Dịch gần như dựa vào bản năng, nhanh chóng ôm chặt Minh Thiên, đẩy hắn cùng lăn sang phía bên trái.
Cơ thể Minh Thiên va cái "rầm" vào tường, vết thương bên vai trái lập tức rách miệng chảy máu, một tiếng "phập" vang dội liền sau lưng, cây rìu xẹt qua sát bên tai Đoạn Dịch rồi c,ắm vào vách tường trên đầu bọn họ.
"Đệt, sao thời gian CD của cô ta ngắn thế hả!" Đoạn Dịch nhịn không được mắng một câu.
Minh Thiên nghiêng đầu nhìn Mạt Lị, thở nhẹ một hơi. "Cô ta dùng sức lớn, rìu cắ,m vào tường rất sâu, nếu cô ta muốn rút rìu ra sẽ mất kha khá thời gian. Chúng ta đi mau."
Nói xong, Minh Thiên lần nữa túm lấy Đoạn Dịch chạy ra cửa.
Nhưng mà lúc khoảng cách với cửa chỉ còn hơn một bước dài, Đoạn Dịch lại nghe tiếng gió rít gào quen thuộc, là Mạt Lị lại giơ rìu lên, chém tới chỗ bọn họ.
Cơ mà lần này phản ứng của Minh Thiên nhanh hơn anh.
Đoạn Dịch bất ngờ bị Minh Thiên ôm chầm lấy, nhấc lên, sau đó bị ném ra bên ngoài.
Ngoài cửa không phải hành lang, phó bản đã được mở khóa, Đoạn Dịch bị ném ra ngoài, ngã vào không gian sương mù. Trên cửa phòng dán số 107, bên cạnh là mấy người chơi còn lại dùng ánh mắt lo lắng hoặc tò mò lẫn hoảng sợ nhìn chằm chằm anh.
Đoạn Dịch không rảnh trả lời mấy câu hỏi dồn dập của bọn họ, vội vã nhìn vào bên trong cánh cửa.
Tình hình bên trong cánh cửa vô cùng hung hiểm.
Vừa rồi Minh Thiên dùng sức ném Đoạn Dịch ra ngoài cửa, đồng thời để né nhát rìu kia, hắn thuận thế nằm sấp xuống. Lưới rìu lướt qua chóp mũi hắn, cắm xuống sàn. Lúc Mạt Lị tốn thời gian rút rìu ra, Minh Thiên tranh thủ lăn một vòng. Rìu nhanh chóng chém tiếp tới chỗ hắn, lần này cắt đứt mấy sợi tóc của hắn.
Lúc này Mạt Lị đã biết chú ý khống chế sức lực, rìu cắm vào mặt sàn không quá sâu, vậy nên động tác của cô ta nhanh hơn rất nhiều, liên tục chém Minh Thiên ba lần, Minh Thiên vì trốn nhát rìu nên lăn ba lần liên tục tại chỗ, một lần so với một lần càng suýt soát hơn, gương mặt bị trầy da chảy máu.
Hắn phát hiện mình không thể né tránh được nữa —— huyền quan quá nhỏ hẹp, hắn đã lăn vào một góc hai mặt tường, sau lưng dựa sát vách tường, một không gian gần như không thể né được nữa.
Liên tiếp gặp khó, đã biết cách ngăn người chơi sử dụng đạo cụ dù, Mạt Lị nhấc tủ giày lên, ném vào người Minh Thiên, một tiếng "ầm" lớn vang lên, tủ giày đè lên tay trái Minh Thiên, khiến hắn lỏng tay buông dù, cũng không thể nhặt dù căng nó ra. Cùng lúc đó, cô ta dẫm giày cao gót lên tay phải Minh Thiên, khiến hắn hoàn toàn mất khả năng phản kháng.
Mạt Lị rít gào phẫn nộ, giơ rìu chém thẳng xuống, Minh Thiên muốn trốn cũng không trốn được.
"Minh Thiên!" Đoạn Dịch hét lớn một tiếng, cả người như một mũi tên nhào tới chỗ Mạt Lị, dùng đầu húc mạnh vào Mạt Lị. Anh đứng vững lại, dùng tốc độ nhanh như chớp đá ba cú trong vòng một giây, công kích vào mặt, bụng và chân của Mạt Lị.
Nhưng trước NPC sở hữu sức lực mạnh đến quỷ dị, sức ngàn quân của anh trở nên quá nhỏ bé, không thể hạ gục Mạt Lị.
Cũng may việc không biết tự lượng sức mình này không hẳn là hoàn toàn vô dụng. Thân thể Mạt Lị bị lung lay, lưỡi rìu bị lệch quỹ đạo.
Nhân cơ hội cơ thể cô ta đang lung lay, Minh Thiên dùng sức rút tay phải dưới chân cô ta. Hắn nằm dưới đất, mũi chân dùng một góc độ xảo quyệt câu lấy cây dù đá sang chỗ Đoạn Dịch.
Hai người như thể đã tập động tác này trăm nghìn lần, phối hợp cực kỳ ăn ý, thân thể Đoạn Dịch căng ra như dây cung, nhảy về phía trước, tiếp được dù đen, không chậm trễ nửa giây, lập tức căng ra. Cây dù xoay tròn rồi bung mở, lập tức đón lấy nhát rìu từ Mạt Lị.
Trong nháy mắt, Đoạn Dịch ngồi xổm xuống đẩy tủ giày đang đè nặng trên tay trái Minh Thiên, rồi kéo hắn lên lưng, khom lưng mượn lực, cõng hắn nhảy ra ngoài cửa nhà.
Sau khi thoát khỏi cửa, Đoạn Dịch ngã ụp xuống đất, Minh Thiên thì trực tiếp đập lên lưng anh, làm anh đau đến mức kêu r.ên. "Cái đệt, đè chết ông đây rồi."
Vội vàng xoay ngoài rời khỏi lưng Đoạn Dịch, Minh Thiên nằm ngửa trên mặt đất t,hở dốc. "Anh Tiểu Dịch? Anh không sao chứ?"
"Không sao, tôi bị thương nhẹ thôi. Tay cậu thế nào?"
"Em không quan trọng."
Đoạn Dịch biết tay của Minh Thiên hơn phân nửa đã gãy xương. Nhưng cũng may cả hai người đều thoát nạn. Anh dần thả lỏng, xoay người nằm trên mặt đất th,ở dốc.
Bên trên đỉnh đầu là một bầu trời mù mịt, không có trời xanh cũng không có mây trắng.
Không biết đã qua bao lâu, trong hư không, dường như anh nghe được tiếng còi xe cảnh sát, chắc là từ phó bản của Mạt Lị, cuối cùng cảnh sát cũng tới nơi.
·
Sau hai mươi phút.
Ổ Quân Lan phí tất cả tế bào não để nhớ lại kiến thức liên quan đến cơ thể người, dưới sự "xúi giục" của Đoạn Dịch lấy hết dũng khí của mình để giúp Minh Thiên sửa lại phần xương cổ tay đang bị lệch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng đầu cô chảy đầy mồ hôi nói: "Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tôi đã tiếp tục đào tạo chuyên sâu để làm bác sĩ ngoại khoa chứ chẳng đi bán thuốc rồi."
Minh Thiên ngồi bệt dưới đất, chiếc áo khoác đầy máu đã được cởi ra, bị Đoạn Dịch xé thành từng mảnh, Ổ Quân Lan dùng mấy mảnh vải đó dùng làm vật cố định tạm thời. Mảnh vải vòng qua cổ Minh Thiên, treo tay trái hắn lên.
Lại một lúc sau, xe buýt không người lái chạy tới, các người chơi lần lượt bước lên xe buýt. Trên xe buýt có hòm thuốc tại chỗ, vừa rồi Ổ Quân Lan chỉ kịp xử lý vết thương cho người bị thương nặng nhất là Minh Thiên, hiện tại liền xách hòm thuốc đi tới chỗ Đoạn Dịch, giúp anh gỡ mảnh thủy tinh từ miệng vết thương sau lưng, rồi giúp anh khử trùng.
Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên lưng, đau đớn được giảm bớt, Đoạn Dịch thở phào một hơi, vô thức dựa lên lưng ghế nghỉ ngơi, lập tức "rít" một tiếng.
Ổ Quân Lan cười cười không nói gì rời đi, Minh Thiên lập tức ngồi xuống bên cạnh.
Nghiêng đầu nhìn Đoạn Dịch, Minh Thiên nói: "Anh có thể dựa lên vai em."
Đoạn Dịch liếc hắn trên dưới một lượt. "Dựa vào vai cậu? Cả hai bên vai cậu đều bị thương, tôi dựa vào cậu để vết thương đổ máu nữa à."
Minh Thiên lặng lẽ nhìn anh một lát, đầu nghiêng sang, bờ môi kề sát lỗ tai anh, âm thanh khẽ đến lạ: "Em không ngại. Anh thoải mái là được."
Phản ứng đầu tiên của Đoạn Dịch là ngây người, phản ứng thứ hai là tên nhóc này lại bày trò gì đây?
Đoạn Dịch không nghĩ nhiều, cũng không hiểu ẩn ý bên trong, chỉ cảm thấy lỗ tai mình rất ngứa, theo bản năng quay đầu tránh khỏi Minh Thiên, thuận thế nhìn một vòng quanh xe buýt.
Lúc này anh mới phát hiện thiếu một người. "Lúc ấy cậu, Trương Trác, số 5 và Bành Trình đều ở bên ngoài. Trương Trác bị chém chết, Bành Trình đang ở trên xe buýt, vậy còn số 5 đâu?"
Minh Thiên quay đầu, mắt nhìn về phía trước rồi nói: "Có lẽ phó bản số 5 đã từng tham gia trước đó khá đáng sợ, anh ta cho rằng tử trạng của phe người tốt sau khi thua cuộc sẽ rất thảm, vậy nên khi thấy Mạt Lị về nhà, anh ta liền chạy ra ngoài cửa. Khi ấy phe người tốt chưa báo cảnh sát."
"Ừm." Đoạn Dịch như nhớ ra gì đó, "Lúc tôi định gọi cảnh sát nói biết Hồ Điệp đang ở đâu, tự dưng bị cậu tống vô tù. Lúc đó cậu đã đoán được cách để qua màn rồi hả?"
Minh Thiên gật đầu: "Đúng vậy, sau khi anh vào nhà giam, em đã nói với Bành Trình và Trương Trác biết."
Đoạn Dịch nhìn thoáng qua xung quanh, lúc này xe buýt đã chạy được khá lâu, đa số người chơi đều mệt mỏi dựa ghế ngủ, trong xe buýt vang đầy các tiếng ngáy "Ba dài một ngắn" "Ba ngắn một dài" khác nhau.
Dưới đủ các kiểu ngáy, Đoạn Dịch xích tới gần Minh Thiên, thấp giọng hỏi bên tai hắn: "Rốt cuộc nguyên nhân cậu làm vậy là gì? Chỉ vì thắng sẽ được thưởng đồng vàng? Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy."
Minh Thiên nhẹ giọng nói: "Dưới tiền đề là thắng sẽ được đồng vàng, và chắc chắn rằng anh sẽ không bị thương. Chỉ đơn giản như vậy thôi. Em không có suy nghĩ gì phức tạp. Thật ra thì đây là một thí nghiệm của em. Bây giờ chúng ta đã biết, dưới tình huống phe người sói thắng, vẫn có cách để bảo vệ phe người tốt. Người tốt không thể nhận thưởng, nhưng vẫn có thể sống sót."
Đoạn Dịch nheo mắt nhìn sườn mặt Minh Thiên, thấy đuôi mắt dài mà rộng của hắn, lông mày rũ xuống tạo thành vệt bóng, cùng chiếc mũi thẳng tắp. Độ sáng tối được phân biệt vô cùng rõ ràng trên gương mặt tạo cảm giác tinh tế, gương mặt góc cạnh tựa như được đao gọt đùi đục, thật sự cao cấp hơn hẳn mấy cậu chàng thanh tú đại diện cho công ty anh.
"Tôi chẳng tiếc thương gì với cái chết của Trương Trác. Dù sao thì gã đã làm bao nhiêu chuyện nhà tan người chết. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu..." Đoạn Dịch hỏi nhỏ, "Là hắn gọi điện thoại báo cảnh sát?"
"Ừm." Minh Thiên gật đầu.
"Gã ta có thể chơi đùa trong giới tài chính lâu như vậy là vì bối cảnh đằng sau hắn sâu, vòng quan hệ rộng, đám cấp dưới lớp lớp nhân tài. Cơ mà chỉ số thông minh của gã không cao, chỉ tốt hơn mấy thằng não tàn một chút." Đoạn Dịch lại liếc nhìn Minh Thiên, "Hắn ta nghe lời cậu gọi điện thoại?"
Minh Thiên nghiêng mặt sang, đối diện với ánh mắt của Đoạn Dịch. "Em không thể gọi cuộc điện thoại kia, vì người sói đã qua màn, em sợ em sẽ bị tính là người bên ngoài phó bản, vậy nên em nói với Trương Trác và Bành Trình hãy gọi. Sau khi Trương Trác nói chuyện điện thoại xong, Mạt Lị trực tiếp bổ đôi cửa phòng vọt vào, đuổi chém gã, em câu giờ cho Bành Trình nhân cơ hội rời đi, sau đó ở lại tiếp ứng cho mấy người các anh."
"Mạt Lị đuổi chém Trương Trác vì Trương Trác báo cảnh sát." Đoạn Dịch tổng kết bằng một câu, "Hành vi báo cảnh sát tuy là cách để qua màn, nhưng cũng chọc giận Mạt Lị, dẫn tới việc cô ta chuyển sang trạng thái công kích mạnh nhất. Lúc Mạt Lị tấn công hắn, có lẽ còn mạnh hơn so với lúc đối phó với chúng ta. Vậy nên, báo cảnh sát là một việc làm rất nguy hiểm. Tôi lý giải như vậy có đúng không?"
Minh Thiên gật đầu: "Có thể. Nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta sau khi xong việc. Trước khi báo cảnh sát, chúng ta không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."
Thật sự không biết?
Hay là đang giả vờ không biết?
Chỉ tính riêng điểm này thì không nhìn thấu được. Nhưng nếu liên hệ với chuyện của Trâu Bình ở phó bản trước, Đoạn Dịch liền nhận ra chỗ kỳ lạ.
Ở phó bản trước, Trâu Bình hạ độc hại chết số 5, dẫn tới việc chủ nhân lâm viên ra tay giết Trâu Bình; lần này, Trương Trác báo cảnh sát, chết trong tay Mạt Lị đang nổi giận.
Hai việc này, Minh Thiên đều tỏ vẻ sau khi xong việc mình mới biết. Nhưng mà, lợi dụng tờ giấy viết bài đồng ca《 Mười con thỏ 》khiến Trâu Bình giết số 5, là Minh Thiên đưa; người bảo Trương Trác gọi điện thoại báo cảnh sát cũng là Minh Thiên.
Trùng hợp đến vậy ư?
Anh nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên từng cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra: Tủ giày gỗ đè nặng lên tay trái Minh Thiên, đôi giày cao gót bén nhọn của Mạt Lị giẫm mạnh lên tay trái hắn, hai bên vai bị trọng thương của hắn...
Đúng là hắn đã cứu anh, cũng cứu những người còn lại trong nhà giam.
Minh Thiên như một kẻ hai mặt.
Linh hồn của hắn bị chia thành hai nửa, một nửa đặt dưới ánh mặt trời, một nửa lẩn trốn trong bóng tối.
Đoạn Dịch chợt nhớ tới vị kiếm khách giết Võ lâm minh chủ, kẻ tiêu diệt ác long trở thành ác long, và Mạt Lị từng chịu bạo lực gia đình lại xuống tay giết con gái mình...
Mấy câu chuyện chồng lên nhau, như tạo thành một phép ẩn dụ nào đó, cuối cùng hợp thành một cây đao... cắt đôi linh hồn của Minh Thiên.
Đoạn Dịch gần như ngừng thở, anh đột ngột mở mắt, nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt chứa đầy sương mù của Minh Thiên.
"Minh Thiên..."
"Anh Tiểu Dịch, tin em. Em chỉ muốn cứu anh thôi."
- --
CD (Cooldown): Thời gian làm lạnh, thời gian hồi chiêu, là từ thường dùng trong game. Sau khi sử dụng kỹ năng, bạn cần đợi một khoảng thời gian để có thể sử dụng lại nó.
NPC là viết tắt của từ Non-player character, là một nhân vật ảo trong các trò chơi do máy tính điều khiển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro