Chương 36
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Đoạn Dịch không quen kỹ năng của ăn trộm nên lập tức cẩn thận xem xét.
【 Kỹ năng ăn trộm 】Hành động đầu tiên sau khi rút được bài thân phận: Rút hai lá bài, xem và chọn 1 trong 2 làm thân phận của mình.
Thiết lập ăn trộm trong ván 12 người chơi, tổng cộng có 14 lá bài thân phận.
Sau khi 14 lá bài chia cho 12 người chơi, sẽ dư ra 2 lá bài.
Người chơi rút được lá ăn trộm, có thể chọn 1 trong 2 lá bài dư để làm bài thân phận của bản thân.
Giả sử dư ra hai lá bài, trong đó một là dân thường, một là nhà tiên tri. Ăn trộm chọn nhà tiên tri, vậy thì lá ăn trộm trong tay người nọ sẽ đổi thành tiên tri, bài dân thường sẽ bị hệ thống thu hồi, gọi là bị "hủy bài".
Đương nhiên, nơi này còn có một số quy định đặc biệt. Nếu hai lá bài dư đều là Người sói, vậy thì phải xào bài lại, chia bài lại từ đầu. Chứ không trong 12 người chỉ có hai sói, là không công bằng với phe sói; Tương tự, nếu hai lá bài dư có một lá Người sói, vậy ăn trộm bắt buộc phải chọn sói, bảo đảm trò chơi sẽ có đủ ba sói.
Sau khi hiểu rõ quy tắc, 10 giờ 10 phút, thiết bị của Đoạn Dịch rung lên, là hệ thống đang nhắc nhở anh sử dụng kỹ năng.
Trên giao diện nhạt nhẽo xuất hiện hai lá bài, một lá là "Sói", một lá là "phù thủy".
Để bảo đảm trong 12 người sẽ có 3 sói, dưới tình huống này, Đoạn Dịch buộc phải chọn bài sói.
Sau khi chọn lá bài sói, lá bài phù thủy và lá bài ăn trộm bị hệ thống thu hồi, trên giao diện thậm chí còn có hiệu ứng đặc biệt khi tiêu hủy.
Đoạn Dịch biết việc này nghĩa là gì: Trận này không có phù thủy.
Sau khi ăn trộm dùng kỹ năng, thân phận của 12 người chơi đã được cố định.
Đầu tiên là ba Người sói, bao gồm Vua Sói có kỹ năng nổ súng giống thợ săn, và hai Người sói bình thường.
Tiếp theo là bốn thần chức, bao gồm nhà tiên tri, thợ săn, Cupid, thằng ngố.
Cuối cùng là năm dân thường, cũng chính là nhà ngoại cảm bình thường trong phó bản này.
Hiện tại ngoại trừ Đoạn Dịch, không ai biết trò chơi lần này không có phù thủy.
Thả lỏng cơ thể, Đoạn Dịch tự hỏi trận này không biết phải chơi thế nào.
Dưới tình huống mọi người vẫn chưa quen với cơ chế ăn trộm, anh giả làm phù thủy, có lẽ là một cách không tồi.
Nhưng anh còn chưa nghĩ kỹ, thiết bị rung lên lần thứ hai.
Giơ thiết bị lên xem, Đoạn Dịch sửng sốt. Anh và Minh Thiên số 2 vậy mà bị ghép thành một đôi.
Sau khi ăn trộm dùng kỹ năng thì đến lượt Cupid. Cupid là thần tình yêu, có thể chọn hai người để ghép thành một cặp. Trong cặp đôi, khi một trong hai người vào tù, người còn lại sẽ "tuẫn tình", vào tù chung với người yêu.
Nếu cả hai đều là sói, bọn họ sẽ thuộc phe sói. Cupid thì thuộc phe người tốt.
Nếu một người từ phe người tốt và một người từ phe sói, thuật ngữ gọi là "Xích bẩn", khi đó cặp đôi và cupid, cả ba sẽ thuộc phe thứ ba. Phe thứ ba phải tiêu diệt toàn bộ người chơi còn lại mới giành được chiến thắng.
Đoạn Dịch nhìn thiết bị, Minh Thiên không phải sói. Nghĩa là bọn họ thuộc hai phe khác nhau. Là phe thứ 3, hai người họ cộng thêm Cupid phải giết hết tất cả mọi người, dù là sói, thần chức, hay dân thường.
Đoạn Dịch đỡ trán.
Anh vừa mới loại bỏ phù thủy, còn tưởng mình khá may mắn, đảo mắt một cái đã nhận được "bất ngờ" lớn.
Không biết ai là Cupid mà lại chơi anh một vố thế này.
·
Mắng người xong, Đoạn Dịch vẫn phải phân biệt tình hình, tiếp tục trò chơi.
Đồng đội sói của anh là số 3 và số 4.
Trong đó Bành Trình số 3 là Vua Sói. Khang Hàm Âm số 4 và Đoạn Dịch đều là sói bình thường.
Bỏ thiết bị xuống, Đoạn Dịch mở một chai nước uống ừng ực nửa chai, bắt đầu tự hỏi đêm nay phải tránh tai mắt của mọi người thế nào để hội hợp với đồng đội.
Thời gian chạy đến 10 giờ 15 phút, anh dán lỗ tai lên cửa tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Phòng của người chơi không ăn khớp với bối cảnh lắm. Hiệu quả cách âm luôn rất tốt.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Dựa vào tính truyền âm của vật thể rắn, Đoạn Dịch chỉ có thể nghe loáng thoáng được có tiếng người đi qua lại trên hành lang.
Thanh âm không rõ ràng, Đoạn Dịch cũng không thể xác định bên ngoài có người hay không.
Để đảm bảo an toàn, tạm thời anh chưa ra ngoài, quyết định chờ đến sáng rồi lại nói. Nếu vậy thì sáng sớm anh phải gặp đồng đội để bàn kế hoạch, hiện tại anh nên tranh thủ ngủ bù.
Thế là Đoạn Dịch lập tức đi tắm rửa, không sấy khô tóc mà leo lên giường ngủ luôn.
Sáng sớm lúc 1 giờ 36 phút, Đoạn Dịch tỉnh lại.
Anh cầm thiết bị rồi đi ra ngoài. Mở cửa, đầu tiên nhìn quanh bốn phía, kể cả trần nhà, xác nhận không có gì bất thường, mới đi tới gõ cửa phòng số 3 Bành Trình. Hai người cùng tới phòng số 4 Khang Hàm Âm.
Một lát sau, trong phòng số 4.
Bành Trình khẽ xoa tay, có chút hưng phấn. "Lần đầu tiên làm sói, tôi có chút căng thẳng. Không ngờ tôi lại là Vua Sói. Từ từ không đúng..." lộ vẻ mặt buồn rầu, hắn ta thở dài, "Cũng có nghĩa là... Tôi phải lừa chị gái nhỏ số 1. Khó khăn ghê."
Khang Hàm Âm nghe xong, lập tức trợn trắng mắt.
Ánh mắt này của cô bị Bành Trình bắt gặp, Bành Trình lập tức nói: "Không có không có. Em gái như cô tôi cũng thích."
"Đừng có mà mê gái. Mau thảo luận đi!" Khang Hàm Âm nghiêm mặt.
"Ôi chao, sao cô lại nói thế chứ?"
"Anh nói nhiều quá." Khang Hàm Âm nhíu mày, "Lúc trước anh đã giúp bọn tôi rất nhiều việc, tôi rất cảm kích anh. Nhưng anh thật sự quá đáng khinh. Tôi sợ anh mê gái quá sẽ làm ảnh hưởng đến việc chúng tôi giành chiến thắng."
Bành Trình hiếm khi tức giận. "Mẹ nó ai cơ, tôi đáng khinh khi nào?"
Thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng, Đoạn Dịch vội cắt ngang bọn họ, "Thương lượng hai chuyện. Thứ nhất, đêm nay cắn ai; thứ hai, kế hoạch ngày mai như thế nào."
Bành Trình thu liễm tính tình, nháy mắt với Đoạn Dịch, hỏi: "Anh muốn cắn ai?"
Đoạn Dịch nghĩ một lát: "Không cắn."
"Hả? Tại sao?" Bành Trình ngơ ngác, "Người anh em, phương pháp qua màn của anh sao lạ thế?"
Đoạn Dịch giải thích: "Ban đầu tôi rút được bài ăn trộm, bài phù thủy bị xóa bỏ. Không giết là để mọi người nghĩ vẫn còn phù thủy, giai đoạn sau chúng ta có thể giả làm phù thủy, còn có thể giả dân để kéo phiếu."
"Hình như cũng đúng?" Bành Trình tự hỏi một lát, "Vậy ngày mai chúng ta ai sẽ nhận tiên tri? Lần này có cơ chế cảnh sát trưởng, tôi chưa chơi bao giờ. Theo tôi nghĩ nên có hai người tranh cử, một người núp là ổn nhất?"
"Ừm, thường thì là thế. Sói nhận tiên tri, tranh cử cảnh sát trưởng, đồng đội phe sói bầu phiếu cho người nọ, vậy thì cơ hội làm cảnh sát trưởng sẽ lớn hơn. Nhưng tương tự, bàn về tính logic, phe tốt có thể thông qua việc tranh cử cảnh sát trưởng để dụ sói lộ đuôi. Rất nhiều trường hợp câu sói ngay từ giai đoạn tranh cử cảnh sát trưởng."
Người vừa nói là Khang Hàm Âm. Cô nhìn về phía Đoạn Dịch nói: "Thật ra chúng ta có thể chơi lớn. Tất cả chúng ta đều tranh cử. Còn về phần nhận tiên tri..."
Lại nhìn về phía Bành Trình, cô nói: "Không thì anh nhận đi."
·
"Jack Đồ Tể đã bị giết, Bảo Lâm và Tịch Phi đi trong giáo đường trắng, tiếng bước chân của tay súng bắn tỉa vang lên, Jack Đồ Tể tới..."
7 giờ sáng ngày hôm sau, các người chơi bị câu ca dao quen thuộc này đánh thức.
Người hát thì ai cũng biết, Lisa.
Lisa vừa hát để đánh thức mọi người, vừa thúc giục bọn họ dậy ăn sáng.
"Hôm nay tôi phải ra ngoài. Mọi người ăn nhanh một chút, tôi dọn xong là có thể đi sớm. Không biết mọi người có về ăn cơm trưa không, nếu có về, vậy phiền mọi người tự nấu, chứ tôi không nấu được. Nhưng cơm chiều tôi sẽ về nấu!"
Bữa sáng hôm nay rất có lệ, chỉ có sữa bò và ngũ cốc. Lisa không ngừng thúc giục các người chơi ăn nhanh, sau đó bà ta mau chóng thu dọn chén đĩa, thay một chiếc váy dài xinh đẹp, trở lại quầy tiếp tân soi gương tự trang điểm, cuối cùng đội mũ viền hoa ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, bà ta mở ngăn kéo chỗ quầy tiếp tân, lấy một xấp tiền. Cửa chính mở ra, bên ngoài có một chiếc xe ngựa đang dừng. Sau khi lên xe ngựa, Lisa quay đầu vẫy tay với các người chơi, lúc này mới rời đi.
Xe ngựa rất nhanh đã chạy khuất, âm thanh dần hòa vào tiếng ồn ào náo nhiệt của khu Whitechapel.
Nhìn qua cửa chính có thể thấy rất nhiều đàn ông ăn mặc rách rưới nằm liệt bên đài phun nước, bộ dáng say như chết. Khu vực này có rất nhiều người say rượu và gái điếm, đúng là khu ô chuột.
Đóng cửa chính khách sạn lại, Đoạn Dịch vào phòng lấy cuốn lịch.
Ổ Quân Lan số 1 vừa khéo đứng cạnh anh, thấy thế liền hỏi: "Bây giờ anh định xuyên thời gian sao?"
"Không vội. Trước khi xuyên thời gian còn phải làm chuyện khác."
Đoạn Dịch đi tới chỗ tiếp tân, mở ngăn kéo vừa rồi Lisa lấy tiền ra.
Minh Thiên đến cạnh anh, đoán được anh tính làm gì. "Anh muốn lấy ít tiền?"
Đoạn Dịch cười nói: "Ừ. Không phải tối qua số 10 chạy tới khu đèn đỏ không trả tiền nên bị đánh à. Trước khi chúng ta thăm dò phó bản này, nên kiếm chút tiền dự phòng, chắc hẳn sẽ có ích. Với lại, chúng ta ăn cơm trưa bên ngoài cũng phải trả tiền."
"Vâng. Em thấy ở đây có rất nhiều lưu dân và gái điếm, muốn lấy thông tin từ miệng bọn họ, không thể không chi tiền. Anh lấy nhiều một chút." Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch nói, "Em với anh một đội."
"Cậu không lấy à?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên liếc anh một cái, nhẹ giọng nói: "Anh quản tiền là được rồi."
Bên cạnh, Ổ Quân Lan hình như nghe ra gì, suy tư nhìn Minh Thiên.
Đoạn Dịch lại rất tự nhiên nói: "Được. Thế tôi giữ tiền. Cậu muốn đi ngày nào?"
Minh Thiên nghĩ một chút rồi nói: "Không thì cứ theo thứ tự."
"Ừm..." Đoạn Dịch đột nhiên nghĩ đến gì đó, tìm được Cố Lương trong đám người, hỏi anh ta, "Anh, anh định thế nào?"
Anh đã thông báo với mọi người rằng anh và Cố Lương lớn lên cùng nhau, từ bé anh đã gọi là "anh trai". Vậy thì không làm lộ quan hệ thật của hai người, cũng tránh việc lỡ miệng gọi "anh" rồi bị lộ.
Cố Lương nói: "Không cần phải đi cùng nhau, mấy người tới ngày 1 tháng 10, anh tới ngày 2 tháng 10. Tối nay chúng ta gặp lại thảo luận sau."
Cứ thế, sau mười phút bàn bạc đơn giản, các người chơi chia làm ba đội, chọn những mốc thời gian khác nhau để xuyên qua.
Minh Thiên số 2, Đoạn Dịch số 7, Ổ Quân Lan số 1 và Tra Tùng Phi số 8 một đội, tới ngày 1 tháng 10.
Bành Trình số 3, Khang Hàm Âm số 4, Cố Lương số 5, Ôn Như Ngọc số 6 cùng tới ngày 2 tháng 10.
Bốn người còn lại tới ngày 3 tháng 10.
Sau khi phân công xong, mọi người lấy lịch và bút, chuẩn bị làm theo hướng dẫn trên thiết bị để vẽ lên lịch, thực hiện xuyên thời gian thông qua cửa chính khách sạn.
Trước khi rời đi, thấy hai cô gái số 4 và số 5 đứng bên cạnh Cố Lương, Đoạn Dịch không nhịn được tiến tới vỗ vai anh họ.
Thấy anh có chuyện muốn nói với mình, Cố Lương đi sang một bên với anh. "Sao vậy?"
Đoạn Dịch nghiêm mặt nói: "Nghe nói anh hay bị mấy em gái dễ thương lừa?"
Cố Lương rất kinh ngạc: "Ai nói?"
Đoạn Dịch nghiêm túc đáp: "Anh Dương nói."
Cố Lương: "..."
"Tóm lại, hai cô gái số 4 với số 6 kia, dù khóc nhiều cỡ nào, anh cẩn thận đừng để bị lừa. Mấy cô ấy lợi hại lắm." Đoạn Dịch ẩn ý sâu xa nói.
Cố Lương: "Dương... Cố Bạch, không phải, tên Cố Bàng Thủy này rảnh hơi toàn suy đoán linh tinh. Anh chả biết mạch não cậu ta thế nào. Em đừng nghe cậu ta nói nhảm."
"Anh Tiểu Dịch..." Giọng của Minh Thiên đột nhiên vang lên từ chỗ tiếp tân.
Từ góc nhìn của hắn, hai người Đoạn Dịch và Cố Lương đang đứng trong góc lôi lôi kéo kéo nhau.
"Hả? Tới ngay." Đoạn Dịch đáp qua loa một câu với Minh Thiên, vỗ vai Cố Lương, "Tóm lại anh phải cẩn thận."
"Hửm." Cố Lương nghiêng đầu, lướt qua vai Đoạn Dịch đối diện với ánh mắt của Minh Thiên.
Đồng tử hơi co lại, ánh mắt Cố Lương hiện vài phần lạnh lẽo. Anh ta trầm giọng, thì thầm với Đoạn Dịch: "Em cũng phải cẩn thận. Tên Minh Thiên này không đáng tin."
"Anh cảm thấy cậu ấy có vấn đề?" Đoạn Dịch bất giác nhíu mày.
Cố Lương nghiêm mặt. "Tất cả người họ Minh anh đều không yên tâm."
·
Ngòi bút vẽ lên lịch như ẩn chứa ma thuật, đẩy cánh cửa xuyên về quá khứ, cùng với tiếng "Kẽo kẹt", Đoạn Dịch và Minh Thiên quay về một tháng trước... 9 giờ sáng ngày 1 tháng 10.
Vài tên lưu dân say rượu nằm liệt bên đài phun nước, có tên quỳ dưới đất, có tên nằm thành chữ "Đại" trên đất. Gái điếm sau một đêm cuồng hoan cùng đôi mắt thâm quầng đi ngang qua, tay xách một cái rổ, hình như muốn tới chợ mua đồ.
Một cảnh sát vội vàng chạy qua đài phun hướng về phía cục cảnh sát, vừa chạy vừa cài cúc áo, bất cẩn bị vấp vào tên lang thang nằm dưới đất. Tên cảnh sát bực dọc nhổ nước bọt, đạp gã kia một cái.
Một bà lão đi đến cạnh đài phun nước. Bà ném một đồng xu vào, làm dấu hình chữ thập trên ngực, hình như đang cầu nguyện gì đó. Chờ đến khi cầu nguyện xong, bà tùy tiện ngồi bên đài phun nước. Lấy một ổ bánh mì ra khỏi túi, bà bẻ đôi ăn vài miếng, có con bồ câu trắng bay tới, đậu lên vai bà. Bà lão mỉm cười từ ái với nó, đút cho nó một miếng.
Sáng sớm, chỗ đài phun nước phát sinh những cảnh tượng bình dân, tựa như một bức tranh lâu đời sinh động, miêu tả nhân sinh muôn hình vạn trạng tại khu Whitechapel.
Tra Tùng Phi cúi đầu, duy trì trạng thái tự bế.
Ổ Quân Lan nhìn xung quanh vài lần, không biết nên làm gì tiếp. "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Đoạn Dịch nhìn về phía bà lão. "Có vẻ bà lão kia là một người thiện lương dễ nói chuyện. Để tôi tới bắt chuyện với bà ấy xem sao. Phó bản này có rất nhiều NPC, mọi người cũng có thể tìm đại một người nào đó để nói chuyện. Chúng ta chia ra hành động, 15 phút sau gặp lại nhau tại đây. Mọi người đừng đi xa quá, lỡ gặp nguy hiểm thì kêu cứu, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Đoạn Dịch nói xong, ngoại trừ Tra Tùng Phi tự bế đang nắm góc áo không biết nên theo ai, Ổ Quân Lan và Minh Thiên đều chia ra hành động.
Khẽ vỗ vai Tra Tùng Phi, bảo cậu ta đứng tại chỗ đừng di chuyển, Đoạn Dịch đi đến cạnh bà lão.
Bà lão đã ăn xong bánh mì, đang chuẩn bị rời đi. Thấy Đoạn Dịch đến gần, bà xoay qua chào hỏi anh.
Đoạn Dịch mỉm cười, đứng cạnh bà. "Con có thể tâm sự với bà một chút không?"
Bà lão lại ngồi xuống. "Được thôi, chàng trai trẻ thật có tinh thần. Con muốn hỏi gì?"
"Mạo muội hỏi một chút, cầu nguyện với đài phun nước có linh nghiệm không ạ? Con mới đến đây, có rất nhiều chuyện không biết."
"Cái này à... Ta cũng không biết. Ta cầu nguyện để được an lòng thôi." Bà lão thở dài một tiếng, nụ cười trên mặt biến mất, cả người bà trở nên mỏi mệt.
Thấy thế, Đoạn Dịch thử hỏi: "Xin hỏi có phải dạo gần đây bà gặp chuyện gì phiền lòng?"
Bà lão giơ tay chỉ sang dãy nhà "Khu đèn đỏ", nói: "Ta có nhiều phòng cho thuê ở nơi đó. Trong nhà có hai vị khách thuê. Hai khách thuê đều là gái bán hoa, ta không có con cái, hai cô gái ấy đối xử với ta rất tốt. Đáng tiếc... Đáng tiếc..."
Đoạn Dịch phát hiện bà lão có lẽ là NPC mấu chốt, vội hỏi: "Xin hỏi hai người đó tên gì ạ?"
"Vì mấy chuyện gần đây nên hai đứa nhỏ rất nổi danh. Có lẽ con đã từng nghe qua. Hai đứa nhỏ đó à, một người tên Mary, một người tên Anne. Hai đứa nhỏ bị người ta bắn chết. Thật may làm sao, hung thủ đã bị bắt rồi. Là một người tên Nicole."
Nói tới đây, bà lão lại vẽ hình chữ thập lên ngực. "Là chúa đã phù hộ cho hai đứa nhỏ. Hung thủ đã bị bắt, cuối cùng bọn nó cũng có thể an giấc ngàn thu. Vừa rồi ta mới nói tin tức này cho hai đứa nhỏ. Nguyện linh hồn của hai đứa nhỏ được đến cõi an yên."
Mary và Anne, lần lượt chết vào ngày 1 tháng 9 và ngày 3 tháng 9.
Hung thủ giết bọn họ là Nicole, động cơ là vì ghen ghét các cô ấy, cho rằng các cô cướp chồng mình.
Nicole bị bắt giam vào ngày 25 tháng 9, vụ án giết người hàng loạt tuyên bố đã được phá.
Chúng đều là tin tức mấy người Đoạn Dịch tìm được trong Cục cảnh sát hôm qua.
Nhưng Đoạn Dịch biết, trong hôm nay, cũng chính là ngày 1 tháng 10, cô gái điếm thứ ba tên Bảo Lâm sẽ bị giết.
Nhanh chóng đưa ra quyết định, Đoạn Dịch điều chỉnh vẻ mặt, nắm bắt tâm lý của bà lão, nói: "Cái gì? Mary và Anne đã chết rồi? Con có quen hai chị ấy, tuy đã là chuyện nhiều năm về trước. Chuyện này, chuyện này thật sự làm lòng người tiếc hận."
Kỹ thuật diễn của Đoạn Dịch rất thật, thậm chí ngữ khí cũng mang theo vài phần chân thật.
Bà lão nghe vậy, không khỏi có chút kinh ngạc. "Con thật sự quen biết hai đứa nhỏ ấy sao?"
Kìm không được nước mắt rơi, bà thở dài: "Đúng vậy, ai mà không tiếc chứ. Hai đứa trẻ đáng thương này. Hai đứa nó gặp phải người xấu, gả chồng cho kẻ không phải người, đánh chúng nó đến gần chết mới thôi. Chúng nó chạy trốn tới đây. Tuy làm loại công việc này, thật sự... Thật sự cũng là do cuộc sống bức ép đi vào con đường này."
Đoạn Dịch thành khẩn nhìn bà lão: "Con có thể tới xem chỗ ở lúc hai chị còn sống được không? Con cũng muốn tưởng niệm hai chị ấy. Với lại, hiện tại bà đang ở một mình, chắc là cô đơn lắm. Con với mấy người bạn có thể tới chơi với bà, còn có thể giúp bà nấu cơm."
Bà lão hơi giật mình, cũng hơi cảm động. "Vậy thì tốt quá. Con đúng là đứa trẻ ngoan. Được được được, Mary và Anne có rất nhiều di vật, ta đang không biết nên xử lý thế nào đây. Các con tới đúng lúc lắm. Mong các con nghĩ cách giúp ta. À đúng rồi, đêm nay các con ở đây nhé. Sáng mai là lễ tang của hai đứa nhỏ. Nếu con là bạn của hai đứa nhỏ thì tới tham dự đi."
"Vâng. Bà chờ con một lát, cháu đi kêu bạn con đã, bọn con sẽ theo bà sau."
Đoạn Dịch nói xong, tìm ba người tập hợp. Một lát sau cả bốn người cùng đi tới căn nhà cũ kĩ đối diện khách sạn.
Lúc trước Đoạn Dịch đã quan sát khu nhà từ xa. Khu nhà luôn được phủ một lớp filter từ đài phun nước.
Hiện tại anh vòng qua đài phun nước đến gần các căn nhà, như đẩy lớp sương mù ra, nhìn thấy hình dạng chân thật của nó.
Khu vực này thậm chí còn lớn hơn tưởng tượng của Đoạn Dịch. Các căn nhà kiểu dáng khác nhau được xây nối tiếp nhau, nhìn cực kỳ dày đặc.
Ngay khi bốn người định đi vào hẻm nhỏ, có hai cô gái xuất hiện trước mặt bọn họ. Các cô mặc váy ren, chiếc váy nhìn rất tinh xảo, nhưng đã rất cũ kỹ, có vài chỗ được vá lại.
Tuổi hai cô gái thoạt nhìn không cách nhau lắm, đều trên dưới 30 tuổi.
Nhìn thấy bà lão, hai cô chào hỏi với bà, bà dừng chân nói chuyện với các cô vài câu.
Thông qua cuộc trò chuyện, Đoạn Dịch biết hai cô gái này một người tên Bảo Lâm, một người tên Tịch Phi.
Mà trong hai người, cô gái Bảo Lâm là người sẽ chết hôm nay.
Nghĩ vậy, Đoạn Dịch nhíu mày theo bản năng.
Ba người trò chuyện với nhau xong, Bảo Lâm và Tịch Phi nắm tay nhau rời đi.
Khoảnh khắc đi ngang qua bọn họ, Đoạn Dịch nghiêng đầu, không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Tịch Phi.
Không hiểu sao, anh chợt cảm thấy hơi lạnh.
Tịch Phi có một khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt màu ngọc lục bảo. Nhưng màu xanh kia dường như ẩn chứa bí mật lạnh lẽo, cực kỳ có tính uy hiếp.
Nhưng cảm giác đó chỉ xẹt qua trong nháy mắt, rất nhanh Tịch Phi đã quay đầu, kéo Bảo Lâm rời khỏi khu nhà cũ, đi đến một chỗ khác gần đài phun nước.
Mà nơi các cô đang hướng tới, vừa vặn là giáo đường trắng.
Chiếc thánh giá trên đỉnh giáo đường được ánh mặt trời sáng sớm dát màu ánh kim. Bồ câu trắng bay quanh ánh kim đó, gió nhẹ thổi qua giáo đường, lướt qua đài phun, làm mặt nước khẽ gợn.
Trong bức tranh, Tịch Phi và Bao Lâm đưa lưng về phía mọi người, đi đến chỗ giáo đường trắng, vừa khéo khớp với câu ca dao kỳ quái.
"Jack Đồ Tể đã bị giết, Bảo Lâm và Tịch Phi đi trong giáo đường trắng, tiếng bước chân của tay súng bắn tỉa vang lên, Jack Đồ Tể tới..."
Đoạn Dịch nheo mắt lại, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hát.
Minh Thiên đến bên cạnh vỗ vai anh. Đoạn Dịch phản ứng lại, nhanh chóng đuổi kịp bước chân bà lão.
Vừa rồi anh đi bên cạnh bà lão, hiện tại người đi bên cạnh bà lão là Tra Tùng Phi và Ổ Quân Lan, bất tri bất giác anh đã rơi xuống cuối hàng.
Đi phía sau cùng anh, Minh Thiên hỏi: "Anh Tiểu Dịch, anh nghĩ gì vậy?"
Đoạn Dịch thấp giọng lặp lại bài hát kia, nói: "Hôm nay Bảo Lâm sẽ chết. Chuyện này chúng ta đã biết. Người vừa rồi đứng cùng cô ta trùng hợp là Tịch Phi. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, ca từ bài hát này nghe rất kỳ quái."
"Liên hệ ca từ bài hát với vụ án giết người hàng loạt, thật ra ý nghĩa của ca từ không khó lý giải. Jack đồ tể giết Mary và Anne đã chết, sau đó Tịch Phi và Bảo Lâm tới đây, tên đồ tể bắt đầu giết người lần nữa, hôm nay giết Bảo Lâm, sáng mai giết Tịch Phi. Suy ra có hai khả năng."
"Khả năng đầu tiên, Nicole là hung thủ giết người hàng loạt, cô ta là Jack Đồ Tể. Sau khi cảnh sát bắt Nicole, cũng xử tử cô ta, Jack Đồ Tể giả mạo xuất hiện, cũng chính là hung thủ thứ hai xuất hiện. Hắn bắt chước Nicole để gây án."
"Khả năng thứ hai, cảnh sát đã bắt sai người. Nicole không phải Jack Đồ Tể thật, cô ta chết oan. Sau khi Nicole bị xử tử, đồ tể thật vẫn tiếp tục giết người."
"Nhưng dù là trường hợp nào, thì ca từ và thực tế đều khác nhau. Dù Nicole là đồ tể thật hay giả, cô ta vẫn sẽ bị treo cổ vào ngày 2 tháng 10. Nhưng hôm nay là ngày 1 tháng 10. Việc này không hợp lý. Mở đầu của bài hát rõ ràng là "Jack Đồ Tể bị giết", rồi Bảo Lâm và Tịch Phi xuất hiện, sau đó bị giết... Nhưng hiện tại chúng ta lại biết, Bảo Lâm chết trước đồ tể. Đây là chỗ sai lệch của lời bài hát so với thực tế."
Nicole bị bắt vào buổi chiều ngày 25 tháng 9.
Dù sau đó có người khác bắt chước cách thức gây án, hoặc hung thủ xuất hiện tiếp tục gây án, thì thực tế vẫn không khớp với lời bài hát.
Nếu ca dao đổi thành "Jack Đồ Tể sa lưới, Bảo Lâm và Tịch Phi đi trong giáo đường trắng, tiếng bước chân của tay súng bắn tỉa vang lên, Jack Đồ Tể tới..."
Như vậy mới khớp với vụ án. Hàm nghĩa của lời bài hát không cần nói cũng biết: Cảnh sát bắt được một Jack Đồ Tể, sau đó xuất hiện thêm một Jack Đồ Tể, giết Bảo Lâm và Tịch Phi.
Nhưng rõ ràng câu đầu tiên của bài hát là "Jack Đồ Tể đã bị giết", Nicole lại chết vào ngày 2 tháng 10, Bảo Lâm chết trước Nicole vào ngày 1 tháng 10, cũng chính là hôm nay. Chuyện này khiến người ta không tài nào giải thích được.
*Cặp đôi = couple = cpl
*Thần tình yêu = Cupid
Gấu: Tóm tắt thế game hiện tại:
- Đã hủy lá bài Vu nữ.
- S2, s7 là cặp đôi, thuộc phe 3.
- Cupid thuộc phe 3.
- S3 s4 phe Sói.
- Còn lại phe người Tốt.
【 Kỹ năng ăn trộm 】Hành động đầu tiên sau khi rút được bài thân phận: Rút hai lá bài, xem và chọn 1 trong 2 làm thân phận của mình.
Thiết lập ăn trộm trong ván 12 người chơi, tổng cộng có 14 lá bài thân phận.
Sau khi 14 lá bài chia cho 12 người chơi, sẽ dư ra 2 lá bài.
Người chơi rút được lá ăn trộm, có thể chọn 1 trong 2 lá bài dư để làm bài thân phận của bản thân.
Giả sử dư ra hai lá bài, trong đó một là dân thường, một là nhà tiên tri. Ăn trộm chọn nhà tiên tri, vậy thì lá ăn trộm trong tay người nọ sẽ đổi thành tiên tri, bài dân thường sẽ bị hệ thống thu hồi, gọi là bị "hủy bài".
Đương nhiên, nơi này còn có một số quy định đặc biệt. Nếu hai lá bài dư đều là Người sói, vậy thì phải xào bài lại, chia bài lại từ đầu. Chứ không trong 12 người chỉ có hai sói, là không công bằng với phe sói; Tương tự, nếu hai lá bài dư có một lá Người sói, vậy ăn trộm bắt buộc phải chọn sói, bảo đảm trò chơi sẽ có đủ ba sói.
Sau khi hiểu rõ quy tắc, 10 giờ 10 phút, thiết bị của Đoạn Dịch rung lên, là hệ thống đang nhắc nhở anh sử dụng kỹ năng.
Trên giao diện nhạt nhẽo xuất hiện hai lá bài, một lá là "Sói", một lá là "phù thủy".
Để bảo đảm trong 12 người sẽ có 3 sói, dưới tình huống này, Đoạn Dịch buộc phải chọn bài sói.
Sau khi chọn lá bài sói, lá bài phù thủy và lá bài ăn trộm bị hệ thống thu hồi, trên giao diện thậm chí còn có hiệu ứng đặc biệt khi tiêu hủy.
Đoạn Dịch biết việc này nghĩa là gì: Trận này không có phù thủy.
Sau khi ăn trộm dùng kỹ năng, thân phận của 12 người chơi đã được cố định.
Đầu tiên là ba Người sói, bao gồm Vua Sói có kỹ năng nổ súng giống thợ săn, và hai Người sói bình thường.
Tiếp theo là bốn thần chức, bao gồm nhà tiên tri, thợ săn, Cupid, thằng ngố.
Cuối cùng là năm dân thường, cũng chính là nhà ngoại cảm bình thường trong phó bản này.
Hiện tại ngoại trừ Đoạn Dịch, không ai biết trò chơi lần này không có phù thủy.
Thả lỏng cơ thể, Đoạn Dịch tự hỏi trận này không biết phải chơi thế nào.
Dưới tình huống mọi người vẫn chưa quen với cơ chế ăn trộm, anh giả làm phù thủy, có lẽ là một cách không tồi.
Nhưng anh còn chưa nghĩ kỹ, thiết bị rung lên lần thứ hai.
Giơ thiết bị lên xem, Đoạn Dịch sửng sốt. Anh và Minh Thiên số 2 vậy mà bị ghép thành một đôi.
Sau khi ăn trộm dùng kỹ năng thì đến lượt Cupid. Cupid là thần tình yêu, có thể chọn hai người để ghép thành một cặp. Trong cặp đôi, khi một trong hai người vào tù, người còn lại sẽ "tuẫn tình", vào tù chung với người yêu.
Nếu cả hai đều là sói, bọn họ sẽ thuộc phe sói. Cupid thì thuộc phe người tốt.
Nếu một người từ phe người tốt và một người từ phe sói, thuật ngữ gọi là "Xích bẩn", khi đó cặp đôi và cupid, cả ba sẽ thuộc phe thứ ba. Phe thứ ba phải tiêu diệt toàn bộ người chơi còn lại mới giành được chiến thắng.
Đoạn Dịch nhìn thiết bị, Minh Thiên không phải sói. Nghĩa là bọn họ thuộc hai phe khác nhau. Là phe thứ 3, hai người họ cộng thêm Cupid phải giết hết tất cả mọi người, dù là sói, thần chức, hay dân thường.
Đoạn Dịch đỡ trán.
Anh vừa mới loại bỏ phù thủy, còn tưởng mình khá may mắn, đảo mắt một cái đã nhận được "bất ngờ" lớn.
Không biết ai là Cupid mà lại chơi anh một vố thế này.
·
Mắng người xong, Đoạn Dịch vẫn phải phân biệt tình hình, tiếp tục trò chơi.
Đồng đội sói của anh là số 3 và số 4.
Trong đó Bành Trình số 3 là Vua Sói. Khang Hàm Âm số 4 và Đoạn Dịch đều là sói bình thường.
Bỏ thiết bị xuống, Đoạn Dịch mở một chai nước uống ừng ực nửa chai, bắt đầu tự hỏi đêm nay phải tránh tai mắt của mọi người thế nào để hội hợp với đồng đội.
Thời gian chạy đến 10 giờ 15 phút, anh dán lỗ tai lên cửa tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Phòng của người chơi không ăn khớp với bối cảnh lắm. Hiệu quả cách âm luôn rất tốt.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Dựa vào tính truyền âm của vật thể rắn, Đoạn Dịch chỉ có thể nghe loáng thoáng được có tiếng người đi qua lại trên hành lang.
Thanh âm không rõ ràng, Đoạn Dịch cũng không thể xác định bên ngoài có người hay không.
Để đảm bảo an toàn, tạm thời anh chưa ra ngoài, quyết định chờ đến sáng rồi lại nói. Nếu vậy thì sáng sớm anh phải gặp đồng đội để bàn kế hoạch, hiện tại anh nên tranh thủ ngủ bù.
Thế là Đoạn Dịch lập tức đi tắm rửa, không sấy khô tóc mà leo lên giường ngủ luôn.
Sáng sớm lúc 1 giờ 36 phút, Đoạn Dịch tỉnh lại.
Anh cầm thiết bị rồi đi ra ngoài. Mở cửa, đầu tiên nhìn quanh bốn phía, kể cả trần nhà, xác nhận không có gì bất thường, mới đi tới gõ cửa phòng số 3 Bành Trình. Hai người cùng tới phòng số 4 Khang Hàm Âm.
Một lát sau, trong phòng số 4.
Bành Trình khẽ xoa tay, có chút hưng phấn. "Lần đầu tiên làm sói, tôi có chút căng thẳng. Không ngờ tôi lại là Vua Sói. Từ từ không đúng..." lộ vẻ mặt buồn rầu, hắn ta thở dài, "Cũng có nghĩa là... Tôi phải lừa chị gái nhỏ số 1. Khó khăn ghê."
Khang Hàm Âm nghe xong, lập tức trợn trắng mắt.
Ánh mắt này của cô bị Bành Trình bắt gặp, Bành Trình lập tức nói: "Không có không có. Em gái như cô tôi cũng thích."
"Đừng có mà mê gái. Mau thảo luận đi!" Khang Hàm Âm nghiêm mặt.
"Ôi chao, sao cô lại nói thế chứ?"
"Anh nói nhiều quá." Khang Hàm Âm nhíu mày, "Lúc trước anh đã giúp bọn tôi rất nhiều việc, tôi rất cảm kích anh. Nhưng anh thật sự quá đáng khinh. Tôi sợ anh mê gái quá sẽ làm ảnh hưởng đến việc chúng tôi giành chiến thắng."
Bành Trình hiếm khi tức giận. "Mẹ nó ai cơ, tôi đáng khinh khi nào?"
Thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng, Đoạn Dịch vội cắt ngang bọn họ, "Thương lượng hai chuyện. Thứ nhất, đêm nay cắn ai; thứ hai, kế hoạch ngày mai như thế nào."
Bành Trình thu liễm tính tình, nháy mắt với Đoạn Dịch, hỏi: "Anh muốn cắn ai?"
Đoạn Dịch nghĩ một lát: "Không cắn."
"Hả? Tại sao?" Bành Trình ngơ ngác, "Người anh em, phương pháp qua màn của anh sao lạ thế?"
Đoạn Dịch giải thích: "Ban đầu tôi rút được bài ăn trộm, bài phù thủy bị xóa bỏ. Không giết là để mọi người nghĩ vẫn còn phù thủy, giai đoạn sau chúng ta có thể giả làm phù thủy, còn có thể giả dân để kéo phiếu."
"Hình như cũng đúng?" Bành Trình tự hỏi một lát, "Vậy ngày mai chúng ta ai sẽ nhận tiên tri? Lần này có cơ chế cảnh sát trưởng, tôi chưa chơi bao giờ. Theo tôi nghĩ nên có hai người tranh cử, một người núp là ổn nhất?"
"Ừm, thường thì là thế. Sói nhận tiên tri, tranh cử cảnh sát trưởng, đồng đội phe sói bầu phiếu cho người nọ, vậy thì cơ hội làm cảnh sát trưởng sẽ lớn hơn. Nhưng tương tự, bàn về tính logic, phe tốt có thể thông qua việc tranh cử cảnh sát trưởng để dụ sói lộ đuôi. Rất nhiều trường hợp câu sói ngay từ giai đoạn tranh cử cảnh sát trưởng."
Người vừa nói là Khang Hàm Âm. Cô nhìn về phía Đoạn Dịch nói: "Thật ra chúng ta có thể chơi lớn. Tất cả chúng ta đều tranh cử. Còn về phần nhận tiên tri..."
Lại nhìn về phía Bành Trình, cô nói: "Không thì anh nhận đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
·
"Jack Đồ Tể đã bị giết, Bảo Lâm và Tịch Phi đi trong giáo đường trắng, tiếng bước chân của tay súng bắn tỉa vang lên, Jack Đồ Tể tới..."
7 giờ sáng ngày hôm sau, các người chơi bị câu ca dao quen thuộc này đánh thức.
Người hát thì ai cũng biết, Lisa.
Lisa vừa hát để đánh thức mọi người, vừa thúc giục bọn họ dậy ăn sáng.
"Hôm nay tôi phải ra ngoài. Mọi người ăn nhanh một chút, tôi dọn xong là có thể đi sớm. Không biết mọi người có về ăn cơm trưa không, nếu có về, vậy phiền mọi người tự nấu, chứ tôi không nấu được. Nhưng cơm chiều tôi sẽ về nấu!"
Bữa sáng hôm nay rất có lệ, chỉ có sữa bò và ngũ cốc. Lisa không ngừng thúc giục các người chơi ăn nhanh, sau đó bà ta mau chóng thu dọn chén đĩa, thay một chiếc váy dài xinh đẹp, trở lại quầy tiếp tân soi gương tự trang điểm, cuối cùng đội mũ viền hoa ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, bà ta mở ngăn kéo chỗ quầy tiếp tân, lấy một xấp tiền. Cửa chính mở ra, bên ngoài có một chiếc xe ngựa đang dừng. Sau khi lên xe ngựa, Lisa quay đầu vẫy tay với các người chơi, lúc này mới rời đi.
Xe ngựa rất nhanh đã chạy khuất, âm thanh dần hòa vào tiếng ồn ào náo nhiệt của khu Whitechapel.
Nhìn qua cửa chính có thể thấy rất nhiều đàn ông ăn mặc rách rưới nằm liệt bên đài phun nước, bộ dáng say như chết. Khu vực này có rất nhiều người say rượu và gái điếm, đúng là khu ô chuột.
Đóng cửa chính khách sạn lại, Đoạn Dịch vào phòng lấy cuốn lịch.
Ổ Quân Lan số 1 vừa khéo đứng cạnh anh, thấy thế liền hỏi: "Bây giờ anh định xuyên thời gian sao?"
"Không vội. Trước khi xuyên thời gian còn phải làm chuyện khác."
Đoạn Dịch đi tới chỗ tiếp tân, mở ngăn kéo vừa rồi Lisa lấy tiền ra.
Minh Thiên đến cạnh anh, đoán được anh tính làm gì. "Anh muốn lấy ít tiền?"
Đoạn Dịch cười nói: "Ừ. Không phải tối qua số 10 chạy tới khu đèn đỏ không trả tiền nên bị đánh à. Trước khi chúng ta thăm dò phó bản này, nên kiếm chút tiền dự phòng, chắc hẳn sẽ có ích. Với lại, chúng ta ăn cơm trưa bên ngoài cũng phải trả tiền."
"Vâng. Em thấy ở đây có rất nhiều lưu dân và gái điếm, muốn lấy thông tin từ miệng bọn họ, không thể không chi tiền. Anh lấy nhiều một chút." Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch nói, "Em với anh một đội."
"Cậu không lấy à?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên liếc anh một cái, nhẹ giọng nói: "Anh quản tiền là được rồi."
Bên cạnh, Ổ Quân Lan hình như nghe ra gì, suy tư nhìn Minh Thiên.
Đoạn Dịch lại rất tự nhiên nói: "Được. Thế tôi giữ tiền. Cậu muốn đi ngày nào?"
Minh Thiên nghĩ một chút rồi nói: "Không thì cứ theo thứ tự."
"Ừm..." Đoạn Dịch đột nhiên nghĩ đến gì đó, tìm được Cố Lương trong đám người, hỏi anh ta, "Anh, anh định thế nào?"
Anh đã thông báo với mọi người rằng anh và Cố Lương lớn lên cùng nhau, từ bé anh đã gọi là "anh trai". Vậy thì không làm lộ quan hệ thật của hai người, cũng tránh việc lỡ miệng gọi "anh" rồi bị lộ.
Cố Lương nói: "Không cần phải đi cùng nhau, mấy người tới ngày 1 tháng 10, anh tới ngày 2 tháng 10. Tối nay chúng ta gặp lại thảo luận sau."
Cứ thế, sau mười phút bàn bạc đơn giản, các người chơi chia làm ba đội, chọn những mốc thời gian khác nhau để xuyên qua.
Minh Thiên số 2, Đoạn Dịch số 7, Ổ Quân Lan số 1 và Tra Tùng Phi số 8 một đội, tới ngày 1 tháng 10.
Bành Trình số 3, Khang Hàm Âm số 4, Cố Lương số 5, Ôn Như Ngọc số 6 cùng tới ngày 2 tháng 10.
Bốn người còn lại tới ngày 3 tháng 10.
Sau khi phân công xong, mọi người lấy lịch và bút, chuẩn bị làm theo hướng dẫn trên thiết bị để vẽ lên lịch, thực hiện xuyên thời gian thông qua cửa chính khách sạn.
Trước khi rời đi, thấy hai cô gái số 4 và số 5 đứng bên cạnh Cố Lương, Đoạn Dịch không nhịn được tiến tới vỗ vai anh họ.
Thấy anh có chuyện muốn nói với mình, Cố Lương đi sang một bên với anh. "Sao vậy?"
Đoạn Dịch nghiêm mặt nói: "Nghe nói anh hay bị mấy em gái dễ thương lừa?"
Cố Lương rất kinh ngạc: "Ai nói?"
Đoạn Dịch nghiêm túc đáp: "Anh Dương nói."
Cố Lương: "..."
"Tóm lại, hai cô gái số 4 với số 6 kia, dù khóc nhiều cỡ nào, anh cẩn thận đừng để bị lừa. Mấy cô ấy lợi hại lắm." Đoạn Dịch ẩn ý sâu xa nói.
Cố Lương: "Dương... Cố Bạch, không phải, tên Cố Bàng Thủy này rảnh hơi toàn suy đoán linh tinh. Anh chả biết mạch não cậu ta thế nào. Em đừng nghe cậu ta nói nhảm."
"Anh Tiểu Dịch..." Giọng của Minh Thiên đột nhiên vang lên từ chỗ tiếp tân.
Từ góc nhìn của hắn, hai người Đoạn Dịch và Cố Lương đang đứng trong góc lôi lôi kéo kéo nhau.
"Hả? Tới ngay." Đoạn Dịch đáp qua loa một câu với Minh Thiên, vỗ vai Cố Lương, "Tóm lại anh phải cẩn thận."
"Hửm." Cố Lương nghiêng đầu, lướt qua vai Đoạn Dịch đối diện với ánh mắt của Minh Thiên.
Đồng tử hơi co lại, ánh mắt Cố Lương hiện vài phần lạnh lẽo. Anh ta trầm giọng, thì thầm với Đoạn Dịch: "Em cũng phải cẩn thận. Tên Minh Thiên này không đáng tin."
"Anh cảm thấy cậu ấy có vấn đề?" Đoạn Dịch bất giác nhíu mày.
Cố Lương nghiêm mặt. "Tất cả người họ Minh anh đều không yên tâm."
·
Ngòi bút vẽ lên lịch như ẩn chứa ma thuật, đẩy cánh cửa xuyên về quá khứ, cùng với tiếng "Kẽo kẹt", Đoạn Dịch và Minh Thiên quay về một tháng trước... 9 giờ sáng ngày 1 tháng 10.
Vài tên lưu dân say rượu nằm liệt bên đài phun nước, có tên quỳ dưới đất, có tên nằm thành chữ "Đại" trên đất. Gái điếm sau một đêm cuồng hoan cùng đôi mắt thâm quầng đi ngang qua, tay xách một cái rổ, hình như muốn tới chợ mua đồ.
Một cảnh sát vội vàng chạy qua đài phun hướng về phía cục cảnh sát, vừa chạy vừa cài cúc áo, bất cẩn bị vấp vào tên lang thang nằm dưới đất. Tên cảnh sát bực dọc nhổ nước bọt, đạp gã kia một cái.
Một bà lão đi đến cạnh đài phun nước. Bà ném một đồng xu vào, làm dấu hình chữ thập trên ngực, hình như đang cầu nguyện gì đó. Chờ đến khi cầu nguyện xong, bà tùy tiện ngồi bên đài phun nước. Lấy một ổ bánh mì ra khỏi túi, bà bẻ đôi ăn vài miếng, có con bồ câu trắng bay tới, đậu lên vai bà. Bà lão mỉm cười từ ái với nó, đút cho nó một miếng.
Sáng sớm, chỗ đài phun nước phát sinh những cảnh tượng bình dân, tựa như một bức tranh lâu đời sinh động, miêu tả nhân sinh muôn hình vạn trạng tại khu Whitechapel.
Tra Tùng Phi cúi đầu, duy trì trạng thái tự bế.
Ổ Quân Lan nhìn xung quanh vài lần, không biết nên làm gì tiếp. "Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"
Đoạn Dịch nhìn về phía bà lão. "Có vẻ bà lão kia là một người thiện lương dễ nói chuyện. Để tôi tới bắt chuyện với bà ấy xem sao. Phó bản này có rất nhiều NPC, mọi người cũng có thể tìm đại một người nào đó để nói chuyện. Chúng ta chia ra hành động, 15 phút sau gặp lại nhau tại đây. Mọi người đừng đi xa quá, lỡ gặp nguy hiểm thì kêu cứu, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Đoạn Dịch nói xong, ngoại trừ Tra Tùng Phi tự bế đang nắm góc áo không biết nên theo ai, Ổ Quân Lan và Minh Thiên đều chia ra hành động.
Khẽ vỗ vai Tra Tùng Phi, bảo cậu ta đứng tại chỗ đừng di chuyển, Đoạn Dịch đi đến cạnh bà lão.
Bà lão đã ăn xong bánh mì, đang chuẩn bị rời đi. Thấy Đoạn Dịch đến gần, bà xoay qua chào hỏi anh.
Đoạn Dịch mỉm cười, đứng cạnh bà. "Con có thể tâm sự với bà một chút không?"
Bà lão lại ngồi xuống. "Được thôi, chàng trai trẻ thật có tinh thần. Con muốn hỏi gì?"
"Mạo muội hỏi một chút, cầu nguyện với đài phun nước có linh nghiệm không ạ? Con mới đến đây, có rất nhiều chuyện không biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái này à... Ta cũng không biết. Ta cầu nguyện để được an lòng thôi." Bà lão thở dài một tiếng, nụ cười trên mặt biến mất, cả người bà trở nên mỏi mệt.
Thấy thế, Đoạn Dịch thử hỏi: "Xin hỏi có phải dạo gần đây bà gặp chuyện gì phiền lòng?"
Bà lão giơ tay chỉ sang dãy nhà "Khu đèn đỏ", nói: "Ta có nhiều phòng cho thuê ở nơi đó. Trong nhà có hai vị khách thuê. Hai khách thuê đều là gái bán hoa, ta không có con cái, hai cô gái ấy đối xử với ta rất tốt. Đáng tiếc... Đáng tiếc..."
Đoạn Dịch phát hiện bà lão có lẽ là NPC mấu chốt, vội hỏi: "Xin hỏi hai người đó tên gì ạ?"
"Vì mấy chuyện gần đây nên hai đứa nhỏ rất nổi danh. Có lẽ con đã từng nghe qua. Hai đứa nhỏ đó à, một người tên Mary, một người tên Anne. Hai đứa nhỏ bị người ta bắn chết. Thật may làm sao, hung thủ đã bị bắt rồi. Là một người tên Nicole."
Nói tới đây, bà lão lại vẽ hình chữ thập lên ngực. "Là chúa đã phù hộ cho hai đứa nhỏ. Hung thủ đã bị bắt, cuối cùng bọn nó cũng có thể an giấc ngàn thu. Vừa rồi ta mới nói tin tức này cho hai đứa nhỏ. Nguyện linh hồn của hai đứa nhỏ được đến cõi an yên."
Mary và Anne, lần lượt chết vào ngày 1 tháng 9 và ngày 3 tháng 9.
Hung thủ giết bọn họ là Nicole, động cơ là vì ghen ghét các cô ấy, cho rằng các cô cướp chồng mình.
Nicole bị bắt giam vào ngày 25 tháng 9, vụ án giết người hàng loạt tuyên bố đã được phá.
Chúng đều là tin tức mấy người Đoạn Dịch tìm được trong Cục cảnh sát hôm qua.
Nhưng Đoạn Dịch biết, trong hôm nay, cũng chính là ngày 1 tháng 10, cô gái điếm thứ ba tên Bảo Lâm sẽ bị giết.
Nhanh chóng đưa ra quyết định, Đoạn Dịch điều chỉnh vẻ mặt, nắm bắt tâm lý của bà lão, nói: "Cái gì? Mary và Anne đã chết rồi? Con có quen hai chị ấy, tuy đã là chuyện nhiều năm về trước. Chuyện này, chuyện này thật sự làm lòng người tiếc hận."
Kỹ thuật diễn của Đoạn Dịch rất thật, thậm chí ngữ khí cũng mang theo vài phần chân thật.
Bà lão nghe vậy, không khỏi có chút kinh ngạc. "Con thật sự quen biết hai đứa nhỏ ấy sao?"
Kìm không được nước mắt rơi, bà thở dài: "Đúng vậy, ai mà không tiếc chứ. Hai đứa trẻ đáng thương này. Hai đứa nó gặp phải người xấu, gả chồng cho kẻ không phải người, đánh chúng nó đến gần chết mới thôi. Chúng nó chạy trốn tới đây. Tuy làm loại công việc này, thật sự... Thật sự cũng là do cuộc sống bức ép đi vào con đường này."
Đoạn Dịch thành khẩn nhìn bà lão: "Con có thể tới xem chỗ ở lúc hai chị còn sống được không? Con cũng muốn tưởng niệm hai chị ấy. Với lại, hiện tại bà đang ở một mình, chắc là cô đơn lắm. Con với mấy người bạn có thể tới chơi với bà, còn có thể giúp bà nấu cơm."
Bà lão hơi giật mình, cũng hơi cảm động. "Vậy thì tốt quá. Con đúng là đứa trẻ ngoan. Được được được, Mary và Anne có rất nhiều di vật, ta đang không biết nên xử lý thế nào đây. Các con tới đúng lúc lắm. Mong các con nghĩ cách giúp ta. À đúng rồi, đêm nay các con ở đây nhé. Sáng mai là lễ tang của hai đứa nhỏ. Nếu con là bạn của hai đứa nhỏ thì tới tham dự đi."
"Vâng. Bà chờ con một lát, cháu đi kêu bạn con đã, bọn con sẽ theo bà sau."
Đoạn Dịch nói xong, tìm ba người tập hợp. Một lát sau cả bốn người cùng đi tới căn nhà cũ kĩ đối diện khách sạn.
Lúc trước Đoạn Dịch đã quan sát khu nhà từ xa. Khu nhà luôn được phủ một lớp filter từ đài phun nước.
Hiện tại anh vòng qua đài phun nước đến gần các căn nhà, như đẩy lớp sương mù ra, nhìn thấy hình dạng chân thật của nó.
Khu vực này thậm chí còn lớn hơn tưởng tượng của Đoạn Dịch. Các căn nhà kiểu dáng khác nhau được xây nối tiếp nhau, nhìn cực kỳ dày đặc.
Ngay khi bốn người định đi vào hẻm nhỏ, có hai cô gái xuất hiện trước mặt bọn họ. Các cô mặc váy ren, chiếc váy nhìn rất tinh xảo, nhưng đã rất cũ kỹ, có vài chỗ được vá lại.
Tuổi hai cô gái thoạt nhìn không cách nhau lắm, đều trên dưới 30 tuổi.
Nhìn thấy bà lão, hai cô chào hỏi với bà, bà dừng chân nói chuyện với các cô vài câu.
Thông qua cuộc trò chuyện, Đoạn Dịch biết hai cô gái này một người tên Bảo Lâm, một người tên Tịch Phi.
Mà trong hai người, cô gái Bảo Lâm là người sẽ chết hôm nay.
Nghĩ vậy, Đoạn Dịch nhíu mày theo bản năng.
Ba người trò chuyện với nhau xong, Bảo Lâm và Tịch Phi nắm tay nhau rời đi.
Khoảnh khắc đi ngang qua bọn họ, Đoạn Dịch nghiêng đầu, không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Tịch Phi.
Không hiểu sao, anh chợt cảm thấy hơi lạnh.
Tịch Phi có một khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt màu ngọc lục bảo. Nhưng màu xanh kia dường như ẩn chứa bí mật lạnh lẽo, cực kỳ có tính uy hiếp.
Nhưng cảm giác đó chỉ xẹt qua trong nháy mắt, rất nhanh Tịch Phi đã quay đầu, kéo Bảo Lâm rời khỏi khu nhà cũ, đi đến một chỗ khác gần đài phun nước.
Mà nơi các cô đang hướng tới, vừa vặn là giáo đường trắng.
Chiếc thánh giá trên đỉnh giáo đường được ánh mặt trời sáng sớm dát màu ánh kim. Bồ câu trắng bay quanh ánh kim đó, gió nhẹ thổi qua giáo đường, lướt qua đài phun, làm mặt nước khẽ gợn.
Trong bức tranh, Tịch Phi và Bao Lâm đưa lưng về phía mọi người, đi đến chỗ giáo đường trắng, vừa khéo khớp với câu ca dao kỳ quái.
"Jack Đồ Tể đã bị giết, Bảo Lâm và Tịch Phi đi trong giáo đường trắng, tiếng bước chân của tay súng bắn tỉa vang lên, Jack Đồ Tể tới..."
Đoạn Dịch nheo mắt lại, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu hát.
Minh Thiên đến bên cạnh vỗ vai anh. Đoạn Dịch phản ứng lại, nhanh chóng đuổi kịp bước chân bà lão.
Vừa rồi anh đi bên cạnh bà lão, hiện tại người đi bên cạnh bà lão là Tra Tùng Phi và Ổ Quân Lan, bất tri bất giác anh đã rơi xuống cuối hàng.
Đi phía sau cùng anh, Minh Thiên hỏi: "Anh Tiểu Dịch, anh nghĩ gì vậy?"
Đoạn Dịch thấp giọng lặp lại bài hát kia, nói: "Hôm nay Bảo Lâm sẽ chết. Chuyện này chúng ta đã biết. Người vừa rồi đứng cùng cô ta trùng hợp là Tịch Phi. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, ca từ bài hát này nghe rất kỳ quái."
"Liên hệ ca từ bài hát với vụ án giết người hàng loạt, thật ra ý nghĩa của ca từ không khó lý giải. Jack đồ tể giết Mary và Anne đã chết, sau đó Tịch Phi và Bảo Lâm tới đây, tên đồ tể bắt đầu giết người lần nữa, hôm nay giết Bảo Lâm, sáng mai giết Tịch Phi. Suy ra có hai khả năng."
"Khả năng đầu tiên, Nicole là hung thủ giết người hàng loạt, cô ta là Jack Đồ Tể. Sau khi cảnh sát bắt Nicole, cũng xử tử cô ta, Jack Đồ Tể giả mạo xuất hiện, cũng chính là hung thủ thứ hai xuất hiện. Hắn bắt chước Nicole để gây án."
"Khả năng thứ hai, cảnh sát đã bắt sai người. Nicole không phải Jack Đồ Tể thật, cô ta chết oan. Sau khi Nicole bị xử tử, đồ tể thật vẫn tiếp tục giết người."
"Nhưng dù là trường hợp nào, thì ca từ và thực tế đều khác nhau. Dù Nicole là đồ tể thật hay giả, cô ta vẫn sẽ bị treo cổ vào ngày 2 tháng 10. Nhưng hôm nay là ngày 1 tháng 10. Việc này không hợp lý. Mở đầu của bài hát rõ ràng là "Jack Đồ Tể bị giết", rồi Bảo Lâm và Tịch Phi xuất hiện, sau đó bị giết... Nhưng hiện tại chúng ta lại biết, Bảo Lâm chết trước đồ tể. Đây là chỗ sai lệch của lời bài hát so với thực tế."
Nicole bị bắt vào buổi chiều ngày 25 tháng 9.
Dù sau đó có người khác bắt chước cách thức gây án, hoặc hung thủ xuất hiện tiếp tục gây án, thì thực tế vẫn không khớp với lời bài hát.
Nếu ca dao đổi thành "Jack Đồ Tể sa lưới, Bảo Lâm và Tịch Phi đi trong giáo đường trắng, tiếng bước chân của tay súng bắn tỉa vang lên, Jack Đồ Tể tới..."
Như vậy mới khớp với vụ án. Hàm nghĩa của lời bài hát không cần nói cũng biết: Cảnh sát bắt được một Jack Đồ Tể, sau đó xuất hiện thêm một Jack Đồ Tể, giết Bảo Lâm và Tịch Phi.
Nhưng rõ ràng câu đầu tiên của bài hát là "Jack Đồ Tể đã bị giết", Nicole lại chết vào ngày 2 tháng 10, Bảo Lâm chết trước Nicole vào ngày 1 tháng 10, cũng chính là hôm nay. Chuyện này khiến người ta không tài nào giải thích được.
*Cặp đôi = couple = cpl
*Thần tình yêu = Cupid
Gấu: Tóm tắt thế game hiện tại:
- Đã hủy lá bài Vu nữ.
- S2, s7 là cặp đôi, thuộc phe 3.
- Cupid thuộc phe 3.
- S3 s4 phe Sói.
- Còn lại phe người Tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro