Chương 40
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Một đàn quạ đen bay ngang đỉnh đầu Đoạn Dịch, rơi cả đống lông chim xuống đất.
Lông chim rơi tới đâu, Đoạn Dịch hóa đá đến đó.
Rất lâu sau, chớp mắt hai cái nhìn Cố Lương, Đoạn Dịch nói: "Đúng vậy, chuyện này đừng trách em. Em có thể giải thích..."
Nào biết vừa mới nói xong câu đó, Đoạn Dịch thấy vẻ mặt khiếp sợ của Cố Lương biến cái xoạch thành "Quả nhiên là thế".
Hình như Đoạn Dịch biết Cố Lương đang nghĩ cái gì.
Chỉ sợ trong đầu anh ta đã suy diễn ra cả đống thứ: Hèn gì bao nhiêu năm không thấy tìm bạn gái, thì ra...
Đoạn Dịch buông tay Minh Thiên, nghiêm mặt nói với Cố Lương: "Anh nghe em nói..."
Đoạn Dịch chợt cảm nhận được ngón tay lành lạnh của Minh Thiên sượt qua hông mình.
Cúi đầu nhìn, Minh Thiên đang nắm cái khăn quấn hông anh kéo lên một chút, vẻ mặt rất bình tĩnh rất vô hại. "Sắp rớt."
Đoạn Dịch: "..."
Đoạn Dịch nghẹn lời, ngón trỏ khẽ gõ đầu, sau đó nhanh chóng tới tủ quần áo lấy một bộ quần áo, vội vàng chui vào phòng tắm thay đồ.
"Trước tiên đừng nói việc khác, chúng ta mau xuyên thời gian thôi!"
Nhưng không có ai để ý tới anh.
Đoạn Dịch nhíu mày, không hiểu sao bầu không khí lại có chút kì quái.
Giờ phút này, hai người Minh Thiên và Cố Lương ngồi trên ghế sô pha, đang im lặng đối mặt nhau.
Đôi tay Cố Lương đặt trên tay vịn ghế sô pha, đường cong cánh tay hơi căng dưới lớp áo sơ mi.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Minh Thiên ngập tràn ý chăm chú, nghiên cứu, đánh giá, lẫn chút kinh sợ, nghiêm túc như gió thu cuốn hết lá vàng.
Minh Thiên ngồi thẳng lưng, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt ẩn chứa vài phần chèn ép, uy hiếp và tự tin.
Tự dưng bọn họ giương cung bạt kiếm?
Đoạn Dịch bước tới, đến chỗ bàn trà chính giữa hai người, đập bàn tay lên bàn trà thủy tinh. "Ra ngoài."
Cố Lương thu hồi tầm mắt, ý vị sâu xa nhìn Đoạn Dịch một cái, đứng lên. "Đi thôi. Hôm nay bà chủ Lisa ra cửa từ sớm, cơm sáng do anh làm. Ăn một chút trước đi."
"Mẹ nó, em từ chối ăn thịt kho tàu nấu bằng nước máy." Đoạn Dịch lập tức nói.
"Có ăn là được rồi. Không được kén ăn."
Nói xong, Cố Lương lại liếc Minh Thiên đánh giá một cái, xoay người rời đi.
Nhưng lạ ở chỗ, ngay khi Đoạn Dịch nói hết câu "Thịt kho tàu nấu bằng nước máy", anh phát hiện toàn bộ địch ý trong mắt Minh Thiên biến mất.
"Không phải, cậu..." Đoạn Dịch nhíu mày hỏi.
"Không có việc gì."
Minh Thiên đứng lên, vẻ mặt trở về mưa thuận gió hoà, "Đi thôi. Đi ăn chút gì đó, rồi chúng ta xuyên thời gian."
"Tôi thật sự không muốn ăn bữa sáng do anh tôi làm." Đoạn Dịch nặng nề nói.
Minh Thiên nhìn về phía anh, khuyên một câu: "Tự tay anh trai mình làm, nên nể mặt mũi."
Đoạn Dịch: "...?"
Minh Thiên: "Nếu anh ăn không vô, em ăn giúp anh."
Đoạn Dịch: "???"
·
Buổi sáng, 8 giờ 20 phút.
Đoạn Dịch và Minh Thiên từ ngày 16 tháng 11, xuyên tới ngày 2 tháng 10.
Nhóm bọn anh vì Ổ Quân Lan đã vào nhà giam, hôm nay chỉ có hai người bọn anh dẫn theo Tra Tùng Phi số 8.
Thông qua ghi chép từ Cục Cảnh Sát, cùng lời tường thuật của Cố Lương từng tới ngày này, buổi sáng Cục Cảnh Sát sẽ thực hiện hình phạt treo cổ trước quảng trường, nghi phạm Nicole sẽ bị xử tử.
Chiều cùng ngày, lễ tang sẽ được tổ chức ở khu nghĩa địa sau dãy nhà cũ.
Lễ tang được tổ chức cho nạn nhân đầu tiên và thứ hai trong vụ án giết người hàng loạt – Mary và Anne.
Lễ tang được cố tình tổ chức cùng ngày, nhằm báo cho các cô rằng hung thủ giết các cô đã bị xử tử, an ủi linh hồn các cô được an giấc ngàn thu.
Và trong lễ tang, Tịch Phi sẽ bị bắn chết.
Cố Lương nghi ngờ hung thủ là A Gia, cũng dặn dò Đoạn Dịch cách xa A Gia.
Có kinh nghiệm đối phó với Tịch Phi hôm qua, sau khi xuyên qua Đoạn Dịch không vội đi tra xét, mà tới cửa hàng trang phục chỗ khúc cua dãy nhà cũ cùng Minh Thiên và Tra Tùng Phi.
Hai người Minh Thiên và Đoạn Dịch không chút keo kiệt dùng tiền của bà chủ Lisa, đều đổi thành tây trang đàn ông thế kỉ 19, còn dán râu giả, thoại nhìn giống như hai quý ông thân sĩ. Còn Tra Tùng Phi giả thành người hầu của họ.
Ngụy trang xong, đã là 8 giờ 50 phút.
Tử hình treo cổ Nicole sẽ bắt đầu vào lúc 9 giờ.
Thời gian vẫn còn dư dả, Đoạn Dịch và Minh Thiên thương lượng một chút, đi tới chỗ giáo đường trắng.
Giống như hôm qua, cửa vào giáo đường vẫn đóng chặt.
Đoạn Dịch đi tới kiểm tra, cửa sổ đóng rất kín, không thể mở ra từ bên ngoài.
Mà chỗ này đâu đâu cũng thấy người theo đạo Cơ Đốc, Đoạn Dịch cũng không đến mức phá cửa sổ đột nhập vào trong dưới mắt công chúng, không khéo sẽ khiến dân chúng phẫn nộ kích phát điều kiện tử vong.
Cũng may tuy tạm thời không nghĩ ra cách vào giáo đường, Đoạn Dịch quay đầu liền phát hiện có người tới sân trước giáo đường quét tước vệ sinh, chắc là người này có liên quan gì đó với giáo đường, biết đâu hỏi thăm sẽ có thông tin.
Đi tới chỗ người nọ, Đoạn Dịch bắt chuyện làm quen. "Tôi gặp chút vấn đề, muốn tìm mục sư xin lời khuyên. Sao giáo đường này đóng cửa vậy?"
Ngoài dự kiến của Đoạn Dịch, người nọ lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Hắn ta vẽ chữ thập lên ngực, nói: "Thượng đế phù hộ. Hôm nay mục sư đã rời đi từ sớm. Ngài ấy nói mình cảm nhận được một số thứ không ổn, đã đi tìm người giúp đỡ. Ngài ấy nói trước khi mình trở lại, bất cứ ai cũng không được phép bước vào giáo đường."
"Thứ không ổn? Có ý gì?" Đoạn Dịch hơi kinh ngạc.
Người này nhìn trước nhìn sau, mặt mũi trắng bệch, thấp giọng nói: "Satan, ác ma, ác linh... Đều là mấy thứ không ổn. Chúng rất tà ác... Nếu không thì đã không đến mức ngay cả mục sư già cũng không đối phó được, phải đi tìm cứu viện!"
Đoạn Dịch thầm nói trong đầu, đừng nói là lần này bọn họ phải giao tiếp với tà ma ngoại đạo đấy nhé?
Chẳng lẽ phó bản này ngoại trừ yếu tố xuyên thời gian, còn liên quan đến linh dị thần quái?
Đoạn Dịch chưa kịp nghĩ nhiều, cách đó không xa đã truyền đến âm thanh ầm ĩ.
... Đám người từ bốn phương tám hướng vọt tới, bọn họ tụ tập tại khu đất trống trước Cục Cảnh Sát và đài phun nước, dưới sự chỉ huy của cảnh sát mà đứng thành một vòng tròn.
Một giá gỗ treo cổ được dựng lên.
Một cảnh sát giữ trật tự yêu cầu mọi người yên lặng, hai cảnh sát khác áp giải một người phụ nữ tới.
Người phụ nữ rất gầy, có mái tóc dài màu hạt dẻ, ánh nắng chiếu vào trông như sóng lúa.
Cô ta là Nicole.
Giá treo cổ có hai tầng, ở giữa gắn một tấm ván gỗ, trên giá treo một sợi dây thòng lọng.
Cảnh sát đẩy Nicole lên tấm ván gỗ, tròng cổ cô ta vào sợi dây thừng. Tấm ván gỗ dưới chân cô ta là một khối gỗ hình tròn. Lúc hành hình, cảnh sát sẽ rút tấm gỗ hình tròn, Nicole sẽ rơi xuống lỗ hổng, dây thừng trên cổ Nicole sẽ siết chặt cô ta tới chết.
Đây là toàn bộ quá trình của hình phạt treo cổ.
Hiện tất cả công tác chuẩn bị đều đã hoàn tất, chỉ còn bước cuối là rút tấm gỗ hình tròn.
Cảnh sát không lập tức hành hình, họ đọc công khai tội danh của Nicole cho công chúng nghe, để cảnh cáo mọi người.
Đoạn Dịch ở đằng xa vừa nghe cảnh sát nói, vừa nhìn Nicole.
Anh đang đứng trên bậc thang ở giáo đường, vị trí cao hơn, giá treo cổ vừa khéo đối diện với anh.
Vì thế, cách một cái đài phun nước, anh có thể nhìn thấy thân ảnh mông lung mỹ lệ của Nicole.
Nicole chợt ngẩng đầu, chạm mắt với Đoạn Dịch.
Khoảnh khắc ấy, máu trong người Đoạn Dịch rét run.
Nhìn ánh mắt kia, lần đầu tiên anh hiểu được ý nghĩa của từ mỹ nhân rắn rết: Nicole rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt cô ta lại âm lãnh tận xương, tràn ngập oán hận, giống hệt con rắn độc.
9 giờ rưỡi, hành hình bắt đầu.
Khối gỗ hình tròn dưới chân Nicole bị lấy ra, cả người cô ta rơi xuống, cơ thể bị sợi dây thừng trên cổ treo lủng lẳng giữa không trung. Như con cá trên thớt, thân thể của cô ta hơi đong đưa một chút, vài phút sau ngừng nhúc nhích.
10 phút sau, có người đưa thi thể của cô ta đặt xuống đất, dân chúng bắt đầu chọi trứng gà và rau dưa vào thi thể cô ta. Chờ đến khi đám người phát tiết hết sự phẫn nộ rời đi, đã gần giữa trưa.
Trong lúc này Đoạn Dịch lẫn vào đám người, tìm một người cảnh sát bắt chuyện. "Thi thể Nicole sẽ được xử lý như thế nào?"
"Cô ta là hung thủ, có bao nhiêu người hận cô ta? Chồng cô ta không định nhặt xác cho cô ta đâu." Ngón tay cảnh sát chỉ sang dãy nhà cũ, "Bên kia có nghĩa địa, sâu trong nghĩa địa có một rừng cây, cứ ném đại cô ta vào đó, cho sói gặm."
Chờ đến giữa trưa, cảnh sát không trực tiếp xử lý thi thể của cô ta, mà tìm kêu mấy tên lang thang nâng thi thể Nicole vào rừng cây. Đoạn Dịch, Minh Thiên và Tra Tùng Phi lặng lẽ đuổi theo mấy tên lang thang, một đường đi tới sâu vào rừng.
Đoạn Dịch muốn xem thử quá trình xử lí thi thể có vấn đề gì hay không.
Ví dụ, nếu thật sự có người hợp tác với Nicole phạm tội, thì người nọ có tới đây xử lí thi thể Nicole hay không.
Nào biết bọn họ lại thấy một cảnh tượng làm người ta cực kì buồn nôn... Mấy tên lang thang vậy mà bắt đầu dâm loạn thi thể, thay phiên nhau tới.
Cảnh này quá kinh khủng, hơn nữa ở đây có trẻ vị thành niên, Đoạn Dịch vội cởi áo khoác phủ lên đầu Tra Tùng Phi.
Tra Tùng Phi dại mặt, đầu chùng áo khoác, vẫn theo bản năng xoay lưng.
Vất vả chờ đợi một phen, bên kia cuối cùng cũng kết thúc, mấy tên lang thang nhổ nước bọt vào xác Nicole, kéo quần lên rời đi. Một lát sau, thật sự có vài con sói hoang chạy ra từ sâu trong rừng, chia nhau ăn thi thể.
Cứ thế, thi thể Nicole chỉ còn dư mấy mẩu xương rải rác trong rừng, không người hỏi thăm.
Quần áo Nicole chỉ còn thừa mấy mảnh vải rách, thi thể chỉ còn xương cốt, chắc không còn manh mối gì.
Ba người yên lặng rời khỏi rừng cây, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Hiển nhiên nãy giờ Tra Tùng Phi đã cố gắng chịu đựng. Vừa ra khỏi rừng, cậu ta nhịn không nổi nữa, ngồi xổm ven đường nôn thốc nôn tháo. Đoạn Dịch nhìn cậu ta một cái, nghĩ đứa nhỏ này lúc trước ở khu nghỉ ngơi, dành toàn bộ thời gian 7 ngày ngâm mình trong phòng tâm lý, không khỏi thở dài.
Khả năng chịu đựng của mỗi người khác nhau, người ta là học sinh ngoan, sao lại bị kéo vào cái trò chơi tệ hại này chứ.
Nghĩ thế, Đoạn Dịch tiến lên vỗ vai an ủi Tra Tùng Phi.
Tra Tùng Phi vẻ mặt đưa đám nhìn về phía anh: "Em xin lỗi. Em quá vô dụng... Kéo chân các anh."
Đoạn Dịch cười, nói: "Không thấy cậu kéo chân sau đâu. Mỗi người có mức chịu đựng khác nhau. Cứ từ từ. Vào loại trò chơi này đã đủ xui xẻo, cậu đừng đè nặng tâm lý nữa. Nếu không những ngày tháng sau sẽ khó sống lắm."
Nhút nhát cắn môi, Tra Tùng Phi nói: "Em sẽ cố. Ngay cả khi không biết chơi Ma Sói. Vượt thêm phó bản, em sẽ trưởng thành!"
"Cố gắng hết sức là được. Có một số việc cần dựa vào nỗ lực bản thân, nhưng có một số việc, phải dựa theo ý trời. Ví dụ như, quỷ mới biết tại sao chúng ta lại đến đây."
An ủi Tra Tùng Phi xong, Đoạn Dịch phát hiện Minh Thiên vẫn luôn im lặng không lên tiếng.
Nghiêng người nhìn hắn, Đoạn Dịch thấy hắn đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa.
"Sao vậy? Cậu muốn nói gì à?" Đoạn Dịch mở miệng nói.
Minh Thiên khẽ nhíu mày: "Không có gì. Chỉ là em không tin ý trời."
"Sao cậu lại nói thế?" Đoạn Dịch hỏi.
"Em không tin, anh cũng đừng tin." Minh Thiên nói.
Đoạn Dịch không nói gì, Minh Thiên bước tới gần anh một bước. "Nếu ý trời muốn anh chết thì sao? Anh vẫn cảm thấy, việc đời đã tận, chấp nhận nghe mệnh trời?"
Mũi chân Đoạn Dịch nâng lên, đá một cục đá ven đường. "Coi lời cậu nói kìa. Ai rồi cũng chết thôi. Có sinh có tử, đây là ý trời. Đơn giản là thời gian sống chết của mỗi người một khác. Lúc còn sống, đương nhiên tôi sẽ cố gắng sống sót. Nhưng nếu thời hạn đã tới, tôi còn có thể nghịch chuyển sinh tử?"
Sau một lúc lâu, Minh Thiên thản nhiên nói: "Anh không sợ chết, không có chấp niệm với sinh tử, vì anh không sợ mất đi."
Nghe được lời này, không cà lơ phất phơ đá hòn đá nữa, Đoạn Dịch đứng thẳng, quay người đối diện với Minh Thiên đang đứng cách anh không xa không gần.
Mây và sương mù sáng sớm ngày ấy, dường như lại xuất hiện nơi đáy mắt Minh Thiên, khiến Đoạn Dịch không rõ ý hắn.
Đoạn Dịch bất giác nhíu mi: "Cậu không đồng ý cách nhìn nhận của tôi?"
Minh Thiên lắc đầu: "Không phải em không đồng ý. Trên thực tế..."
Tạm dừng ngắn ngủi, Minh Thiên nói tiếp: "Anh Tiểu Dịch, anh là người dũng cảm và kiên cường nhất em từng thấy. Trước sau trong lòng anh chưa từng bận tâm vật ngoài thân, cái gì cũng không sợ. Em hy vọng anh có thể mãi mãi như vậy, muốn anh dũng cảm tiến lên, không bị bất cứ kẻ nào trói buộc, vững vàng tiếp bước, cho đến cuối cùng."
"Cuối cùng..." Đoạn Dịch suy tư nhẩm hai chữ này, "Cuối cùng tôi có thể tới đâu?"
Minh Thiên đến trước mặt anh, giọng nói rất khẽ, lại chứa đầy khí phách: "Sống sót trở về. Sống một cuộc sống bình thường."
·
Rời khỏi rừng cây, ba người tìm một nơi để ăn cơm.
Tra Tùng Phi ăn không vô, được Đoạn Dịch khuyên nhủ mới miễn cưỡng ăn một chút.
Buổi chiều bọn họ cùng nhau tới cửa hàng trang phục, ngụy trang một lần nữa, ba người ai cũng mang một cái mũ quý ông.
Tra Tùng Phi vẫn đi đằng sau hai người, cảm thấy hai người đi phía trước mặc đồ rất đẹp, nhìn như người mẫu phong cách Anh Quốc cổ điển.
Lễ tang của Mary và Anne tiến hành vào lúc 2 giờ chiều.
Trước đó, ba người lại đi một chuyến tới giáo đường. Sau khi thấy cửa lớn vẫn đóng chặt như cũ, thì đi dạo xung quanh. Khu vực bọn họ đi dạo chủ yếu là quanh dãy nhà cũ khu đèn đỏ.
Cũng vào lúc này, bọn họ gặp được bà lão hôm qua.
Bà ăn mặc trang nghiêm, sắc mặt hơi tiều tụy, mặc một chiếc váy đen liền thân, trước ngực cài một đóa hoa cúc nhỏ.
Là hoa trong vườn nhà bà, bà hái một ít bỏ vào rổ, đang bước đi tập tễnh tới khu nghĩa địa trước rừng. Xem ra mấy bông hoa này là bà chuẩn bị cho lễ tang.
Lúc Đoạn Dịch đi ngang qua bà, không làm bà chú ý. Đoạn Dịch nghĩ chắc là do mình dán râu, đội mũ.
Đi dạo một hồi lâu, mắt thấy thời gian đã không sai biệt lắm, Đoạn Dịch đưa mắt ra hiệu cho Minh Thiên, hai người mang Tra Tùng Phi lặng lẽ theo sau đám người, cùng đến chỗ lễ tang.
Lễ tang rất đơn sơ, người tới cũng không tính là nhiều, đơn giản ít người có quan hệ không tệ với Mary và Anne trong khu đèn đỏ.
Cảnh sát cũng có mặt. Bọn họ đưa hai cái xác trong kho đông lạnh tới, rồi mời nhóm công nhân đến đặt vào trong mộ.
Cảnh sát làm theo thông lệ, đứng trước bia mộ hai người nói rằng hung thủ đã bị xử tử, sau khi cầu chúc các cô an giấc ngàn thu, liền vội vàng rời đi.
Mục sư vẫn chưa tới lễ tang. Không biết có phải là do khu vực này chỉ có một mục sư duy nhất hay không.
Mục sư duy nhất tạm thời không có mặt, lễ tang không có ai chủ trì, vậy nên bà lão đảm nhận vị trí chủ trì, cũng tức là chủ nhà của hai người đã chết
Bà đặt hoa đã hái trước mộ hai người, tuyên đọc điếu văn cuộc đời của Mary và Anne, nói thêm những câu ước nguyện các cô an giấc ngàn thu. Tốc độ nói của bà lão chậm rãi, lời muốn nói rất nhiều, phân đoạn khá là lâu.
Lặng lẽ tránh sau đám người, Đoạn Dịch nghe thấy tiếng mấy cô gái bàn luận sôi nổi.
"Cảnh sát chưa tra rõ rõ sự tình à. Ngày hôm qua Bảo Lâm cũng bị giết. Nicole thật sự là hung thủ? Nếu bắt sai người, vậy làm sao Mary và Anne có thể an giấc ngàn thu chứ? Sao chúng ta có thể yên tâm được?"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi thấy cảnh sát sợ gây ra khủng hoảng, nên không dời ngày xử tử Nicole. Lại nói chồng cô ta cũng không nói giúp cho cô ta. Lần trước tôi nghe bảo có cảnh sát nói là, áp lực quản lý bình dân của bọn họ rất lớn. Thế nào, chê chỗ chúng ta loạn, không muốn quản à?"
"Nếu bọn họ bắt sai người, khác nào mặc kệ an nguy chúng ta..."
"Ôi đúng rồi, A Gia và Thụy Y không tới? Không phải hai cô ấy có quan hệ không tồi với Mary và Anne à?"
"Ai biết? Mấy người chị em tốt các cô ấy, đều thích tên đàn ông họa sĩ kia, ai mà biết quan hệ thật sự là gì?"
"Được rồi. Đừng nói nữa, Tịch Phi cũng vậy. Tịch Phi với mấy cô ấy cũng là bạn tốt, các cô không sợ cô ta nghe được, sẽ mách đám A Gia hả? Hai người họ không tới vì Thụy Y mắc bệnh, A Gia ở nhà chăm sóc cô ấy."
Một bên nghe mấy cô gái trò chuyện, một bên Đoạn Dịch đã tìm được Tịch Phi trong đám người.
Các cô gái đang dần xếp thành một hàng dài.
Hai bia mộ Mary và Anne đặt song song nhau, sắp tới phân đoạn các cô gái lần lượt đứng trước bia mộ tặng hoa đọc diễn văn, Tịch Phi cũng đứng trong đội ngũ chờ tới lượt tặng hoa.
Đoạn Dịch nhìn thấy cô ta, trước tiên nói với Tra Tùng Phi: "Em tới dãy nhà cũ kia, tìm chỗ ở của A Gia. Không cần tới quá gần, cũng không được để cô ta phát hiện, em trốn trong chỗ tối, xem xem cô ta có rời đi không, hoặc có trở về hay không là được."
Tra Tùng Phi không hỏi nhiều, lập tức chạy đi.
Bắt gặp ánh mắt Minh Thiên, Đoạn Dịch giải thích cho hắn: "Hôm qua anh tôi nghi ngờ người đã giết Tịch Phi ở lễ tang là A Gia. Vừa rồi lại nghe các cô gái nói A Gia và Thụy Y không tới lễ tang. Tôi đang nghĩ, có lẽ thật sự là A Gia động thủ trong tối. Cậu còn dù không, cho tôi mượn một cái."
Minh Thiên: "Em đi với anh."
Đoạn Dịch nói: "Quanh chỗ này toàn là cây, cũng không có kiến trúc gì. Nếu A Gia muốn ngắm bắn Tịch Phi, vậy thì chỉ có thể trốn trên cây gần đây. Hai chúng ta đi cùng nhau, rất dễ rút dây động rừng."
Nghe thế, Minh Thiên lấy một cây dù đưa cho Đoạn Dịch. "Súng lục không phải súng bắn tỉa, tầm bắn không xa đến vậy. Có lẽ cô ta ở gần đây thôi. Anh phải cẩn thận."
"Biết rồi." Đoạn Dịch hỏi Minh Thiên, "Cậu còn dù không?"
"Còn." Minh Thiên lấy một cây dù ra cho Đoạn Dịch xem.
Đoạn Dịch yên tâm một ít. "Được rồi. Cậu cũng cẩn thận. Đừng đối cứng với cô ta. Không được thì chạy. Mục đích chuyến này của chúng ta không phải ngăn cản A Gia giết người, hoặc bắt giữ A Gia, chúng ta chỉ cần xác nhận hung thủ có phải cô ta hay không là xong."
"Ừm. Hiểu rồi. Anh cũng cẩn thận." Minh Thiên nói.
Đoạn Dịch giơ tay dựng thẳng ngón trỏ, thủ thế im lặng, lập tức bỏ đi.
Anh mặc một thân đen, tay đeo bao tay da, động tác rất ra dáng quý ông nhã nhặn phong lưu.
Nhìn theo bóng lưng Đoạn Dịch một lúc, Minh Thiên mới đi về một hướng khác vào sâu trong rừng, tìm kiếm A Gia.
Nào biết Minh Thiên còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy giọng sắc bén của Đoạn Dịch từ cách đó không xa: "Đứng lại!"
Cùng lúc đó, ba tiếng súng liên tiếp vang lên.
Minh Thiên xoay người, lập tức chạy vội qua chỗ Đoạn Dịch.
·
Sau khi tách ra khỏi Minh Thiên, Đoạn Dịch rất nhanh đã tìm ra nơi trốn của A Gia.
Anh không hành động mù quáng, mà cẩn thận quan sát.
Lúc trước ở Cục Cảnh Sát, Đoạn Dịch đã xem qua ảnh chụp hiện trường cái chết Tịch Phi. Cô ta bị đạn bắn vào trán.
Hiện tại các cô gái tụ tập trước bia mộ rất nhiều, tốp năm tốp ba tụ tập lại nói chuyện, tùy thời còn di chuyển.
Tay súng muốn bắn chuẩn vào Tịch Phi không dễ dàng gì, trừ phi cô ta nhân lúc Tịch Phi đang ở một mình, hơn nữa tạm ngừng di chuyển.
Lúc Tịch Phi đặt hoa tươi trước bia mộ, nói vài lời chúc, không thể nghi ngờ chính là thời cơ tốt nhất để hung thủ động thủ.
Vậy nên, tay súng sẽ ẩn thân đưa lưng về phía bia mộ, đối diện với vị trí có tỷ lệ cao Tịch Phi sẽ đi tới.
Đoạn Dịch đoán đúng rồi. Anh yên lặng men theo phần rừng đằng sau bia mộ, không đi được mấy bước, nhìn lên trên, đã thấy một bóng đen. Toàn thân cô ta mặc đồ đen, thân thể mảnh mai mềm mại, tóc và mặt đều bị che kín, chắc chắn là một cô gái.
Cặp mắt xanh lam của cô ta chạm mắt với Đoạn Dịch, lập tức nhảy xuống khỏi trên cây, xoay người bỏ chạy.
Cô ta không lập tức bắn chết Tịch Phi, mà lại chọn chạy trốn. Điều này làm Đoạn Dịch bất ngờ.
"Đứng lại!" Đoạn Dịch hô lên một tiếng, lập tức đuổi theo.
Tay súng quay đầu lại, bắn liền ba phát về phía anh.
Đoạn Dịch cực nhanh nghiêng người trốn sau thân cây, ba phát đạn "Bằng bằng bằng" đều ghim vào thân cây.
Ló đầu ra, phát hiện tay súng đã nhân cơ hội chạy trốn, Đoạn Dịch nâng bước đang định đuổi theo, cánh tay đột nhiên bị chộp lấy. "Anh Tiểu Dịch, là em."
"Đi. Đuổi theo." Đoạn Dịch hất đầu với hắn, hai người nhanh chóng đuổi theo tay súng.
Những cô gái đứng trước phần mộ đang tham dự lễ tang hiển nhiên rất khiếp sợ. Các cô vừa la hét sợ hãi, vừa chạy về dãy nhà cũ. Dù sao thì nơi đó cũng là nhà của các cô.
Chẳng qua tốc độ tay súng so với tốc độ Đoạn Dịch và Minh Thiên đuổi theo nhanh hơn, giành trước một bước chạy đến khu đèn đỏ.
Lấy tốc độ cực nhanh, tay súng phi thân chui vào một ngôi nhà trong dãy nhà.
Đoạn Dịch và Minh Thiên nhanh chóng tới gần tòa nhà, đang định đuổi vào, đằng sau bọn họ, Tra Tùng Phi chạy ra. "Nãy giờ em luôn theo dõi ở đây! Đây là nhà A Gia và Thụy Y!"
Nghe xong, Đoạn Dịch thầm kêu một tiếng "Không ổn."
Anh vừa dứt lời, trong căn nhà ở lầu 3 nào đó truyền đến tiếng súng.
Trên con đường cách đó không xa lần thứ hai vang giọng thét chói tai của mấy cô gái, lẫn tiếng kinh hô "Báo cảnh sát! Chúng ta mau báo cảnh sát".
Ngay sau đó mấy cô gái tốp năm tốp ba trở lại dãy nhà, Đoạn Dịch còn chưa kịp nói gì, một cô gái tóc vàng mắt xanh đã chạy ra từ trong dãy nhà.
Trên trán cô ta lấm tấm mồ hôi, rõ ràng vừa mới vận động kịch liệt. Cặp mắt màu lam của cô ta, Đoạn Dịch liếc mắt liền nhận ra... Cô ta chính là tay súng có ý định giết Tịch Phi mà chưa thành.
Có người gọi tên cô ta: "A Gia, cô không sao chứ?"
A Gia run bần bật giơ tay, chỉ thẳng mặt Đoạn Dịch, Minh Thiên và Tra Tùng Phi, bắt đầu chảy nư,ớc mắt, gào to: "Bắt lấy bọn họ! Bọn họ là hung thủ! Bọn họ, bọn họ giết Thụy Y!"
- --
Lông chim rơi tới đâu, Đoạn Dịch hóa đá đến đó.
Rất lâu sau, chớp mắt hai cái nhìn Cố Lương, Đoạn Dịch nói: "Đúng vậy, chuyện này đừng trách em. Em có thể giải thích..."
Nào biết vừa mới nói xong câu đó, Đoạn Dịch thấy vẻ mặt khiếp sợ của Cố Lương biến cái xoạch thành "Quả nhiên là thế".
Hình như Đoạn Dịch biết Cố Lương đang nghĩ cái gì.
Chỉ sợ trong đầu anh ta đã suy diễn ra cả đống thứ: Hèn gì bao nhiêu năm không thấy tìm bạn gái, thì ra...
Đoạn Dịch buông tay Minh Thiên, nghiêm mặt nói với Cố Lương: "Anh nghe em nói..."
Đoạn Dịch chợt cảm nhận được ngón tay lành lạnh của Minh Thiên sượt qua hông mình.
Cúi đầu nhìn, Minh Thiên đang nắm cái khăn quấn hông anh kéo lên một chút, vẻ mặt rất bình tĩnh rất vô hại. "Sắp rớt."
Đoạn Dịch: "..."
Đoạn Dịch nghẹn lời, ngón trỏ khẽ gõ đầu, sau đó nhanh chóng tới tủ quần áo lấy một bộ quần áo, vội vàng chui vào phòng tắm thay đồ.
"Trước tiên đừng nói việc khác, chúng ta mau xuyên thời gian thôi!"
Nhưng không có ai để ý tới anh.
Đoạn Dịch nhíu mày, không hiểu sao bầu không khí lại có chút kì quái.
Giờ phút này, hai người Minh Thiên và Cố Lương ngồi trên ghế sô pha, đang im lặng đối mặt nhau.
Đôi tay Cố Lương đặt trên tay vịn ghế sô pha, đường cong cánh tay hơi căng dưới lớp áo sơ mi.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Minh Thiên ngập tràn ý chăm chú, nghiên cứu, đánh giá, lẫn chút kinh sợ, nghiêm túc như gió thu cuốn hết lá vàng.
Minh Thiên ngồi thẳng lưng, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt ẩn chứa vài phần chèn ép, uy hiếp và tự tin.
Tự dưng bọn họ giương cung bạt kiếm?
Đoạn Dịch bước tới, đến chỗ bàn trà chính giữa hai người, đập bàn tay lên bàn trà thủy tinh. "Ra ngoài."
Cố Lương thu hồi tầm mắt, ý vị sâu xa nhìn Đoạn Dịch một cái, đứng lên. "Đi thôi. Hôm nay bà chủ Lisa ra cửa từ sớm, cơm sáng do anh làm. Ăn một chút trước đi."
"Mẹ nó, em từ chối ăn thịt kho tàu nấu bằng nước máy." Đoạn Dịch lập tức nói.
"Có ăn là được rồi. Không được kén ăn."
Nói xong, Cố Lương lại liếc Minh Thiên đánh giá một cái, xoay người rời đi.
Nhưng lạ ở chỗ, ngay khi Đoạn Dịch nói hết câu "Thịt kho tàu nấu bằng nước máy", anh phát hiện toàn bộ địch ý trong mắt Minh Thiên biến mất.
"Không phải, cậu..." Đoạn Dịch nhíu mày hỏi.
"Không có việc gì."
Minh Thiên đứng lên, vẻ mặt trở về mưa thuận gió hoà, "Đi thôi. Đi ăn chút gì đó, rồi chúng ta xuyên thời gian."
"Tôi thật sự không muốn ăn bữa sáng do anh tôi làm." Đoạn Dịch nặng nề nói.
Minh Thiên nhìn về phía anh, khuyên một câu: "Tự tay anh trai mình làm, nên nể mặt mũi."
Đoạn Dịch: "...?"
Minh Thiên: "Nếu anh ăn không vô, em ăn giúp anh."
Đoạn Dịch: "???"
·
Buổi sáng, 8 giờ 20 phút.
Đoạn Dịch và Minh Thiên từ ngày 16 tháng 11, xuyên tới ngày 2 tháng 10.
Nhóm bọn anh vì Ổ Quân Lan đã vào nhà giam, hôm nay chỉ có hai người bọn anh dẫn theo Tra Tùng Phi số 8.
Thông qua ghi chép từ Cục Cảnh Sát, cùng lời tường thuật của Cố Lương từng tới ngày này, buổi sáng Cục Cảnh Sát sẽ thực hiện hình phạt treo cổ trước quảng trường, nghi phạm Nicole sẽ bị xử tử.
Chiều cùng ngày, lễ tang sẽ được tổ chức ở khu nghĩa địa sau dãy nhà cũ.
Lễ tang được tổ chức cho nạn nhân đầu tiên và thứ hai trong vụ án giết người hàng loạt – Mary và Anne.
Lễ tang được cố tình tổ chức cùng ngày, nhằm báo cho các cô rằng hung thủ giết các cô đã bị xử tử, an ủi linh hồn các cô được an giấc ngàn thu.
Và trong lễ tang, Tịch Phi sẽ bị bắn chết.
Cố Lương nghi ngờ hung thủ là A Gia, cũng dặn dò Đoạn Dịch cách xa A Gia.
Có kinh nghiệm đối phó với Tịch Phi hôm qua, sau khi xuyên qua Đoạn Dịch không vội đi tra xét, mà tới cửa hàng trang phục chỗ khúc cua dãy nhà cũ cùng Minh Thiên và Tra Tùng Phi.
Hai người Minh Thiên và Đoạn Dịch không chút keo kiệt dùng tiền của bà chủ Lisa, đều đổi thành tây trang đàn ông thế kỉ 19, còn dán râu giả, thoại nhìn giống như hai quý ông thân sĩ. Còn Tra Tùng Phi giả thành người hầu của họ.
Ngụy trang xong, đã là 8 giờ 50 phút.
Tử hình treo cổ Nicole sẽ bắt đầu vào lúc 9 giờ.
Thời gian vẫn còn dư dả, Đoạn Dịch và Minh Thiên thương lượng một chút, đi tới chỗ giáo đường trắng.
Giống như hôm qua, cửa vào giáo đường vẫn đóng chặt.
Đoạn Dịch đi tới kiểm tra, cửa sổ đóng rất kín, không thể mở ra từ bên ngoài.
Mà chỗ này đâu đâu cũng thấy người theo đạo Cơ Đốc, Đoạn Dịch cũng không đến mức phá cửa sổ đột nhập vào trong dưới mắt công chúng, không khéo sẽ khiến dân chúng phẫn nộ kích phát điều kiện tử vong.
Cũng may tuy tạm thời không nghĩ ra cách vào giáo đường, Đoạn Dịch quay đầu liền phát hiện có người tới sân trước giáo đường quét tước vệ sinh, chắc là người này có liên quan gì đó với giáo đường, biết đâu hỏi thăm sẽ có thông tin.
Đi tới chỗ người nọ, Đoạn Dịch bắt chuyện làm quen. "Tôi gặp chút vấn đề, muốn tìm mục sư xin lời khuyên. Sao giáo đường này đóng cửa vậy?"
Ngoài dự kiến của Đoạn Dịch, người nọ lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.
Hắn ta vẽ chữ thập lên ngực, nói: "Thượng đế phù hộ. Hôm nay mục sư đã rời đi từ sớm. Ngài ấy nói mình cảm nhận được một số thứ không ổn, đã đi tìm người giúp đỡ. Ngài ấy nói trước khi mình trở lại, bất cứ ai cũng không được phép bước vào giáo đường."
"Thứ không ổn? Có ý gì?" Đoạn Dịch hơi kinh ngạc.
Người này nhìn trước nhìn sau, mặt mũi trắng bệch, thấp giọng nói: "Satan, ác ma, ác linh... Đều là mấy thứ không ổn. Chúng rất tà ác... Nếu không thì đã không đến mức ngay cả mục sư già cũng không đối phó được, phải đi tìm cứu viện!"
Đoạn Dịch thầm nói trong đầu, đừng nói là lần này bọn họ phải giao tiếp với tà ma ngoại đạo đấy nhé?
Chẳng lẽ phó bản này ngoại trừ yếu tố xuyên thời gian, còn liên quan đến linh dị thần quái?
Đoạn Dịch chưa kịp nghĩ nhiều, cách đó không xa đã truyền đến âm thanh ầm ĩ.
... Đám người từ bốn phương tám hướng vọt tới, bọn họ tụ tập tại khu đất trống trước Cục Cảnh Sát và đài phun nước, dưới sự chỉ huy của cảnh sát mà đứng thành một vòng tròn.
Một giá gỗ treo cổ được dựng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cảnh sát giữ trật tự yêu cầu mọi người yên lặng, hai cảnh sát khác áp giải một người phụ nữ tới.
Người phụ nữ rất gầy, có mái tóc dài màu hạt dẻ, ánh nắng chiếu vào trông như sóng lúa.
Cô ta là Nicole.
Giá treo cổ có hai tầng, ở giữa gắn một tấm ván gỗ, trên giá treo một sợi dây thòng lọng.
Cảnh sát đẩy Nicole lên tấm ván gỗ, tròng cổ cô ta vào sợi dây thừng. Tấm ván gỗ dưới chân cô ta là một khối gỗ hình tròn. Lúc hành hình, cảnh sát sẽ rút tấm gỗ hình tròn, Nicole sẽ rơi xuống lỗ hổng, dây thừng trên cổ Nicole sẽ siết chặt cô ta tới chết.
Đây là toàn bộ quá trình của hình phạt treo cổ.
Hiện tất cả công tác chuẩn bị đều đã hoàn tất, chỉ còn bước cuối là rút tấm gỗ hình tròn.
Cảnh sát không lập tức hành hình, họ đọc công khai tội danh của Nicole cho công chúng nghe, để cảnh cáo mọi người.
Đoạn Dịch ở đằng xa vừa nghe cảnh sát nói, vừa nhìn Nicole.
Anh đang đứng trên bậc thang ở giáo đường, vị trí cao hơn, giá treo cổ vừa khéo đối diện với anh.
Vì thế, cách một cái đài phun nước, anh có thể nhìn thấy thân ảnh mông lung mỹ lệ của Nicole.
Nicole chợt ngẩng đầu, chạm mắt với Đoạn Dịch.
Khoảnh khắc ấy, máu trong người Đoạn Dịch rét run.
Nhìn ánh mắt kia, lần đầu tiên anh hiểu được ý nghĩa của từ mỹ nhân rắn rết: Nicole rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt cô ta lại âm lãnh tận xương, tràn ngập oán hận, giống hệt con rắn độc.
9 giờ rưỡi, hành hình bắt đầu.
Khối gỗ hình tròn dưới chân Nicole bị lấy ra, cả người cô ta rơi xuống, cơ thể bị sợi dây thừng trên cổ treo lủng lẳng giữa không trung. Như con cá trên thớt, thân thể của cô ta hơi đong đưa một chút, vài phút sau ngừng nhúc nhích.
10 phút sau, có người đưa thi thể của cô ta đặt xuống đất, dân chúng bắt đầu chọi trứng gà và rau dưa vào thi thể cô ta. Chờ đến khi đám người phát tiết hết sự phẫn nộ rời đi, đã gần giữa trưa.
Trong lúc này Đoạn Dịch lẫn vào đám người, tìm một người cảnh sát bắt chuyện. "Thi thể Nicole sẽ được xử lý như thế nào?"
"Cô ta là hung thủ, có bao nhiêu người hận cô ta? Chồng cô ta không định nhặt xác cho cô ta đâu." Ngón tay cảnh sát chỉ sang dãy nhà cũ, "Bên kia có nghĩa địa, sâu trong nghĩa địa có một rừng cây, cứ ném đại cô ta vào đó, cho sói gặm."
Chờ đến giữa trưa, cảnh sát không trực tiếp xử lý thi thể của cô ta, mà tìm kêu mấy tên lang thang nâng thi thể Nicole vào rừng cây. Đoạn Dịch, Minh Thiên và Tra Tùng Phi lặng lẽ đuổi theo mấy tên lang thang, một đường đi tới sâu vào rừng.
Đoạn Dịch muốn xem thử quá trình xử lí thi thể có vấn đề gì hay không.
Ví dụ, nếu thật sự có người hợp tác với Nicole phạm tội, thì người nọ có tới đây xử lí thi thể Nicole hay không.
Nào biết bọn họ lại thấy một cảnh tượng làm người ta cực kì buồn nôn... Mấy tên lang thang vậy mà bắt đầu dâm loạn thi thể, thay phiên nhau tới.
Cảnh này quá kinh khủng, hơn nữa ở đây có trẻ vị thành niên, Đoạn Dịch vội cởi áo khoác phủ lên đầu Tra Tùng Phi.
Tra Tùng Phi dại mặt, đầu chùng áo khoác, vẫn theo bản năng xoay lưng.
Vất vả chờ đợi một phen, bên kia cuối cùng cũng kết thúc, mấy tên lang thang nhổ nước bọt vào xác Nicole, kéo quần lên rời đi. Một lát sau, thật sự có vài con sói hoang chạy ra từ sâu trong rừng, chia nhau ăn thi thể.
Cứ thế, thi thể Nicole chỉ còn dư mấy mẩu xương rải rác trong rừng, không người hỏi thăm.
Quần áo Nicole chỉ còn thừa mấy mảnh vải rách, thi thể chỉ còn xương cốt, chắc không còn manh mối gì.
Ba người yên lặng rời khỏi rừng cây, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Hiển nhiên nãy giờ Tra Tùng Phi đã cố gắng chịu đựng. Vừa ra khỏi rừng, cậu ta nhịn không nổi nữa, ngồi xổm ven đường nôn thốc nôn tháo. Đoạn Dịch nhìn cậu ta một cái, nghĩ đứa nhỏ này lúc trước ở khu nghỉ ngơi, dành toàn bộ thời gian 7 ngày ngâm mình trong phòng tâm lý, không khỏi thở dài.
Khả năng chịu đựng của mỗi người khác nhau, người ta là học sinh ngoan, sao lại bị kéo vào cái trò chơi tệ hại này chứ.
Nghĩ thế, Đoạn Dịch tiến lên vỗ vai an ủi Tra Tùng Phi.
Tra Tùng Phi vẻ mặt đưa đám nhìn về phía anh: "Em xin lỗi. Em quá vô dụng... Kéo chân các anh."
Đoạn Dịch cười, nói: "Không thấy cậu kéo chân sau đâu. Mỗi người có mức chịu đựng khác nhau. Cứ từ từ. Vào loại trò chơi này đã đủ xui xẻo, cậu đừng đè nặng tâm lý nữa. Nếu không những ngày tháng sau sẽ khó sống lắm."
Nhút nhát cắn môi, Tra Tùng Phi nói: "Em sẽ cố. Ngay cả khi không biết chơi Ma Sói. Vượt thêm phó bản, em sẽ trưởng thành!"
"Cố gắng hết sức là được. Có một số việc cần dựa vào nỗ lực bản thân, nhưng có một số việc, phải dựa theo ý trời. Ví dụ như, quỷ mới biết tại sao chúng ta lại đến đây."
An ủi Tra Tùng Phi xong, Đoạn Dịch phát hiện Minh Thiên vẫn luôn im lặng không lên tiếng.
Nghiêng người nhìn hắn, Đoạn Dịch thấy hắn đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa.
"Sao vậy? Cậu muốn nói gì à?" Đoạn Dịch mở miệng nói.
Minh Thiên khẽ nhíu mày: "Không có gì. Chỉ là em không tin ý trời."
"Sao cậu lại nói thế?" Đoạn Dịch hỏi.
"Em không tin, anh cũng đừng tin." Minh Thiên nói.
Đoạn Dịch không nói gì, Minh Thiên bước tới gần anh một bước. "Nếu ý trời muốn anh chết thì sao? Anh vẫn cảm thấy, việc đời đã tận, chấp nhận nghe mệnh trời?"
Mũi chân Đoạn Dịch nâng lên, đá một cục đá ven đường. "Coi lời cậu nói kìa. Ai rồi cũng chết thôi. Có sinh có tử, đây là ý trời. Đơn giản là thời gian sống chết của mỗi người một khác. Lúc còn sống, đương nhiên tôi sẽ cố gắng sống sót. Nhưng nếu thời hạn đã tới, tôi còn có thể nghịch chuyển sinh tử?"
Sau một lúc lâu, Minh Thiên thản nhiên nói: "Anh không sợ chết, không có chấp niệm với sinh tử, vì anh không sợ mất đi."
Nghe được lời này, không cà lơ phất phơ đá hòn đá nữa, Đoạn Dịch đứng thẳng, quay người đối diện với Minh Thiên đang đứng cách anh không xa không gần.
Mây và sương mù sáng sớm ngày ấy, dường như lại xuất hiện nơi đáy mắt Minh Thiên, khiến Đoạn Dịch không rõ ý hắn.
Đoạn Dịch bất giác nhíu mi: "Cậu không đồng ý cách nhìn nhận của tôi?"
Minh Thiên lắc đầu: "Không phải em không đồng ý. Trên thực tế..."
Tạm dừng ngắn ngủi, Minh Thiên nói tiếp: "Anh Tiểu Dịch, anh là người dũng cảm và kiên cường nhất em từng thấy. Trước sau trong lòng anh chưa từng bận tâm vật ngoài thân, cái gì cũng không sợ. Em hy vọng anh có thể mãi mãi như vậy, muốn anh dũng cảm tiến lên, không bị bất cứ kẻ nào trói buộc, vững vàng tiếp bước, cho đến cuối cùng."
"Cuối cùng..." Đoạn Dịch suy tư nhẩm hai chữ này, "Cuối cùng tôi có thể tới đâu?"
Minh Thiên đến trước mặt anh, giọng nói rất khẽ, lại chứa đầy khí phách: "Sống sót trở về. Sống một cuộc sống bình thường."
·
Rời khỏi rừng cây, ba người tìm một nơi để ăn cơm.
Tra Tùng Phi ăn không vô, được Đoạn Dịch khuyên nhủ mới miễn cưỡng ăn một chút.
Buổi chiều bọn họ cùng nhau tới cửa hàng trang phục, ngụy trang một lần nữa, ba người ai cũng mang một cái mũ quý ông.
Tra Tùng Phi vẫn đi đằng sau hai người, cảm thấy hai người đi phía trước mặc đồ rất đẹp, nhìn như người mẫu phong cách Anh Quốc cổ điển.
Lễ tang của Mary và Anne tiến hành vào lúc 2 giờ chiều.
Trước đó, ba người lại đi một chuyến tới giáo đường. Sau khi thấy cửa lớn vẫn đóng chặt như cũ, thì đi dạo xung quanh. Khu vực bọn họ đi dạo chủ yếu là quanh dãy nhà cũ khu đèn đỏ.
Cũng vào lúc này, bọn họ gặp được bà lão hôm qua.
Bà ăn mặc trang nghiêm, sắc mặt hơi tiều tụy, mặc một chiếc váy đen liền thân, trước ngực cài một đóa hoa cúc nhỏ.
Là hoa trong vườn nhà bà, bà hái một ít bỏ vào rổ, đang bước đi tập tễnh tới khu nghĩa địa trước rừng. Xem ra mấy bông hoa này là bà chuẩn bị cho lễ tang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Đoạn Dịch đi ngang qua bà, không làm bà chú ý. Đoạn Dịch nghĩ chắc là do mình dán râu, đội mũ.
Đi dạo một hồi lâu, mắt thấy thời gian đã không sai biệt lắm, Đoạn Dịch đưa mắt ra hiệu cho Minh Thiên, hai người mang Tra Tùng Phi lặng lẽ theo sau đám người, cùng đến chỗ lễ tang.
Lễ tang rất đơn sơ, người tới cũng không tính là nhiều, đơn giản ít người có quan hệ không tệ với Mary và Anne trong khu đèn đỏ.
Cảnh sát cũng có mặt. Bọn họ đưa hai cái xác trong kho đông lạnh tới, rồi mời nhóm công nhân đến đặt vào trong mộ.
Cảnh sát làm theo thông lệ, đứng trước bia mộ hai người nói rằng hung thủ đã bị xử tử, sau khi cầu chúc các cô an giấc ngàn thu, liền vội vàng rời đi.
Mục sư vẫn chưa tới lễ tang. Không biết có phải là do khu vực này chỉ có một mục sư duy nhất hay không.
Mục sư duy nhất tạm thời không có mặt, lễ tang không có ai chủ trì, vậy nên bà lão đảm nhận vị trí chủ trì, cũng tức là chủ nhà của hai người đã chết
Bà đặt hoa đã hái trước mộ hai người, tuyên đọc điếu văn cuộc đời của Mary và Anne, nói thêm những câu ước nguyện các cô an giấc ngàn thu. Tốc độ nói của bà lão chậm rãi, lời muốn nói rất nhiều, phân đoạn khá là lâu.
Lặng lẽ tránh sau đám người, Đoạn Dịch nghe thấy tiếng mấy cô gái bàn luận sôi nổi.
"Cảnh sát chưa tra rõ rõ sự tình à. Ngày hôm qua Bảo Lâm cũng bị giết. Nicole thật sự là hung thủ? Nếu bắt sai người, vậy làm sao Mary và Anne có thể an giấc ngàn thu chứ? Sao chúng ta có thể yên tâm được?"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi thấy cảnh sát sợ gây ra khủng hoảng, nên không dời ngày xử tử Nicole. Lại nói chồng cô ta cũng không nói giúp cho cô ta. Lần trước tôi nghe bảo có cảnh sát nói là, áp lực quản lý bình dân của bọn họ rất lớn. Thế nào, chê chỗ chúng ta loạn, không muốn quản à?"
"Nếu bọn họ bắt sai người, khác nào mặc kệ an nguy chúng ta..."
"Ôi đúng rồi, A Gia và Thụy Y không tới? Không phải hai cô ấy có quan hệ không tồi với Mary và Anne à?"
"Ai biết? Mấy người chị em tốt các cô ấy, đều thích tên đàn ông họa sĩ kia, ai mà biết quan hệ thật sự là gì?"
"Được rồi. Đừng nói nữa, Tịch Phi cũng vậy. Tịch Phi với mấy cô ấy cũng là bạn tốt, các cô không sợ cô ta nghe được, sẽ mách đám A Gia hả? Hai người họ không tới vì Thụy Y mắc bệnh, A Gia ở nhà chăm sóc cô ấy."
Một bên nghe mấy cô gái trò chuyện, một bên Đoạn Dịch đã tìm được Tịch Phi trong đám người.
Các cô gái đang dần xếp thành một hàng dài.
Hai bia mộ Mary và Anne đặt song song nhau, sắp tới phân đoạn các cô gái lần lượt đứng trước bia mộ tặng hoa đọc diễn văn, Tịch Phi cũng đứng trong đội ngũ chờ tới lượt tặng hoa.
Đoạn Dịch nhìn thấy cô ta, trước tiên nói với Tra Tùng Phi: "Em tới dãy nhà cũ kia, tìm chỗ ở của A Gia. Không cần tới quá gần, cũng không được để cô ta phát hiện, em trốn trong chỗ tối, xem xem cô ta có rời đi không, hoặc có trở về hay không là được."
Tra Tùng Phi không hỏi nhiều, lập tức chạy đi.
Bắt gặp ánh mắt Minh Thiên, Đoạn Dịch giải thích cho hắn: "Hôm qua anh tôi nghi ngờ người đã giết Tịch Phi ở lễ tang là A Gia. Vừa rồi lại nghe các cô gái nói A Gia và Thụy Y không tới lễ tang. Tôi đang nghĩ, có lẽ thật sự là A Gia động thủ trong tối. Cậu còn dù không, cho tôi mượn một cái."
Minh Thiên: "Em đi với anh."
Đoạn Dịch nói: "Quanh chỗ này toàn là cây, cũng không có kiến trúc gì. Nếu A Gia muốn ngắm bắn Tịch Phi, vậy thì chỉ có thể trốn trên cây gần đây. Hai chúng ta đi cùng nhau, rất dễ rút dây động rừng."
Nghe thế, Minh Thiên lấy một cây dù đưa cho Đoạn Dịch. "Súng lục không phải súng bắn tỉa, tầm bắn không xa đến vậy. Có lẽ cô ta ở gần đây thôi. Anh phải cẩn thận."
"Biết rồi." Đoạn Dịch hỏi Minh Thiên, "Cậu còn dù không?"
"Còn." Minh Thiên lấy một cây dù ra cho Đoạn Dịch xem.
Đoạn Dịch yên tâm một ít. "Được rồi. Cậu cũng cẩn thận. Đừng đối cứng với cô ta. Không được thì chạy. Mục đích chuyến này của chúng ta không phải ngăn cản A Gia giết người, hoặc bắt giữ A Gia, chúng ta chỉ cần xác nhận hung thủ có phải cô ta hay không là xong."
"Ừm. Hiểu rồi. Anh cũng cẩn thận." Minh Thiên nói.
Đoạn Dịch giơ tay dựng thẳng ngón trỏ, thủ thế im lặng, lập tức bỏ đi.
Anh mặc một thân đen, tay đeo bao tay da, động tác rất ra dáng quý ông nhã nhặn phong lưu.
Nhìn theo bóng lưng Đoạn Dịch một lúc, Minh Thiên mới đi về một hướng khác vào sâu trong rừng, tìm kiếm A Gia.
Nào biết Minh Thiên còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên nghe thấy giọng sắc bén của Đoạn Dịch từ cách đó không xa: "Đứng lại!"
Cùng lúc đó, ba tiếng súng liên tiếp vang lên.
Minh Thiên xoay người, lập tức chạy vội qua chỗ Đoạn Dịch.
·
Sau khi tách ra khỏi Minh Thiên, Đoạn Dịch rất nhanh đã tìm ra nơi trốn của A Gia.
Anh không hành động mù quáng, mà cẩn thận quan sát.
Lúc trước ở Cục Cảnh Sát, Đoạn Dịch đã xem qua ảnh chụp hiện trường cái chết Tịch Phi. Cô ta bị đạn bắn vào trán.
Hiện tại các cô gái tụ tập trước bia mộ rất nhiều, tốp năm tốp ba tụ tập lại nói chuyện, tùy thời còn di chuyển.
Tay súng muốn bắn chuẩn vào Tịch Phi không dễ dàng gì, trừ phi cô ta nhân lúc Tịch Phi đang ở một mình, hơn nữa tạm ngừng di chuyển.
Lúc Tịch Phi đặt hoa tươi trước bia mộ, nói vài lời chúc, không thể nghi ngờ chính là thời cơ tốt nhất để hung thủ động thủ.
Vậy nên, tay súng sẽ ẩn thân đưa lưng về phía bia mộ, đối diện với vị trí có tỷ lệ cao Tịch Phi sẽ đi tới.
Đoạn Dịch đoán đúng rồi. Anh yên lặng men theo phần rừng đằng sau bia mộ, không đi được mấy bước, nhìn lên trên, đã thấy một bóng đen. Toàn thân cô ta mặc đồ đen, thân thể mảnh mai mềm mại, tóc và mặt đều bị che kín, chắc chắn là một cô gái.
Cặp mắt xanh lam của cô ta chạm mắt với Đoạn Dịch, lập tức nhảy xuống khỏi trên cây, xoay người bỏ chạy.
Cô ta không lập tức bắn chết Tịch Phi, mà lại chọn chạy trốn. Điều này làm Đoạn Dịch bất ngờ.
"Đứng lại!" Đoạn Dịch hô lên một tiếng, lập tức đuổi theo.
Tay súng quay đầu lại, bắn liền ba phát về phía anh.
Đoạn Dịch cực nhanh nghiêng người trốn sau thân cây, ba phát đạn "Bằng bằng bằng" đều ghim vào thân cây.
Ló đầu ra, phát hiện tay súng đã nhân cơ hội chạy trốn, Đoạn Dịch nâng bước đang định đuổi theo, cánh tay đột nhiên bị chộp lấy. "Anh Tiểu Dịch, là em."
"Đi. Đuổi theo." Đoạn Dịch hất đầu với hắn, hai người nhanh chóng đuổi theo tay súng.
Những cô gái đứng trước phần mộ đang tham dự lễ tang hiển nhiên rất khiếp sợ. Các cô vừa la hét sợ hãi, vừa chạy về dãy nhà cũ. Dù sao thì nơi đó cũng là nhà của các cô.
Chẳng qua tốc độ tay súng so với tốc độ Đoạn Dịch và Minh Thiên đuổi theo nhanh hơn, giành trước một bước chạy đến khu đèn đỏ.
Lấy tốc độ cực nhanh, tay súng phi thân chui vào một ngôi nhà trong dãy nhà.
Đoạn Dịch và Minh Thiên nhanh chóng tới gần tòa nhà, đang định đuổi vào, đằng sau bọn họ, Tra Tùng Phi chạy ra. "Nãy giờ em luôn theo dõi ở đây! Đây là nhà A Gia và Thụy Y!"
Nghe xong, Đoạn Dịch thầm kêu một tiếng "Không ổn."
Anh vừa dứt lời, trong căn nhà ở lầu 3 nào đó truyền đến tiếng súng.
Trên con đường cách đó không xa lần thứ hai vang giọng thét chói tai của mấy cô gái, lẫn tiếng kinh hô "Báo cảnh sát! Chúng ta mau báo cảnh sát".
Ngay sau đó mấy cô gái tốp năm tốp ba trở lại dãy nhà, Đoạn Dịch còn chưa kịp nói gì, một cô gái tóc vàng mắt xanh đã chạy ra từ trong dãy nhà.
Trên trán cô ta lấm tấm mồ hôi, rõ ràng vừa mới vận động kịch liệt. Cặp mắt màu lam của cô ta, Đoạn Dịch liếc mắt liền nhận ra... Cô ta chính là tay súng có ý định giết Tịch Phi mà chưa thành.
Có người gọi tên cô ta: "A Gia, cô không sao chứ?"
A Gia run bần bật giơ tay, chỉ thẳng mặt Đoạn Dịch, Minh Thiên và Tra Tùng Phi, bắt đầu chảy nư,ớc mắt, gào to: "Bắt lấy bọn họ! Bọn họ là hung thủ! Bọn họ, bọn họ giết Thụy Y!"
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro