Chương 89
Mộc Xích Tố
2024-07-15 22:39:41
Người vào sau Ôn Như Ngọc là Tra Tùng Phi.
Lúc này Ôn Như Ngọc đã giấu nhật ký đi. Tra Tùng Phi đứng lặng trước giá gỗ một lát, lấy bảng số 8, lẩm bẩm mãi hai câu: "Số 8 là con số may mắn của mình, cầu phù hộ."
Khang Hàm Âm vào sau Tra Tùng Phi.
Thời điểm cô đi đến huyền quan, vừa lúc Ôn Như Ngọc đi tới.
Trong nháy mắt đối diện nhau, trong mắt hai người đều chứa nỗi khiếp sợ.
Nhưng khiếp sợ trong mắt Ôn Như Ngọc nhanh chóng chuyển thành vui mừng vì thấy bạn. Đi đến cạnh Khang Hàm Âm, Ôn Như Ngọc thì thầm hai câu, Khang Hàm Âm liền lấy bảng số 4.
Tiếp sau đó, Trâu Bình và Trương Trác chân trước chân sau đi vào nhà, gặp nhau tại huyền quan.
Biểu cảm hai người đều có chút nghiêm túc. Bọn họ liếc nhau, ăn ý chọn hai bảng số cạnh nhau: số 9 và số 10.
Bành Trình đi vào sau hai người, lấy đại số 3.
Hắn ta mới vừa đeo bảng số lên thì Ổ Quân Lan đến.
Bành Trình hai mắt tỏa sáng nhìn sang, Ổ Quân Lan cau mày liếc hắn ta một cái, rồi đặt tầm mắt lên giá gỗ. Tay cô lần lượt lượt đụng vào "1" và "5", do dự không biết lấy cái nào.
Đúng lúc này, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra từ phía sau cô, nhanh chóng lấy mất số 5.
Ổ Quân Lan không chọn nữa, đành lấy số "1".
Nhưng người phía sau cô lại trả số "5" về giá gỗ.
Những người chơi khác bị cách bày biện đồ đạc trong đại sảnh hấp dẫn, không chú ý động tác của hắn. Nhưng xuyên qua con rối, Đoạn Dịch chứng kiến người nọ làm bộ đứng vu vơ, còn "Thuận tay" trả bảng số "7" trở về.
Sau lớp áo áo gió màu đen lộ một góc bảng số, Đoạn Dịch biết, đó là bảng số "2".
Hắn là Minh Thiên.
Đoạn Dịch nhớ lần đầu tiên chơi trò thẳng thắn cùng Minh Thiên, anh từng hỏi hắn: "Cậu là người thứ mấy vào trò chơi này?"
Minh Thiên: "Thứ tám, ngay trước anh."
Giờ anh mới biết, người thứ tám cái quái gì chứ, người thứ nhất thì có.
Kéo bảng số giấu sau áo gió ra ngoài, Minh Thiên làm bộ lần đầu vào đại sảnh. Cùng lúc này, Chu Chấn An đi xuống lầu, lấy con rối bé gái, rời khỏi tòa nhà, đi tới sân khấu kịch sau nhà.
Lúc này bóng đêm đã đến, sân khấu kịch bị đèn lồng chiếu đỏ rực như màu máu tươi.
Đoạn Dịch bám trên người con rối, bị bắt lên sân khấu kịch khiêu vũ hát tuồng.
Cơ mà diễn hát không phải anh hoặc con rối, mà là Chu Chấn An nói tiếng bụng.
Ở trên sân khấu nhảy xướng hồi lâu, Đoạn Dịch thông qua đôi mắt con rối nhìn phía cửa sổ sát đất, mãi mới thấy chính mình.
... Chính mình và Minh Thiên từng đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện.
Cùng lúc chính mình nhìn qua đây, Đoạn Dịch cũng nhìn thẳng vào chính mình.
Một cá nhân, hai linh hồn, cách một đoạn thời gian, đối diện trong cùng một không gian, cảm giác này thật sự quá mức huyền diệu.
Rồi ngay sau đó, Đoạn Dịch được trải nghiệm cảm giác huyền diệu hơn... Anh thấy chính mình giơ ngón giữa chĩa vào mặt anh.
Đoạn Dịch: "..."
Đoạn Dịch tự nhận mình là người có sức tưởng tượng không tệ lắm.
Nhưng anh chả bao giờ tưởng tượng được cảnh, một ngày kia anh sẽ thấy một "anh" khác giơ ngón giữa với mình.
Đoạn Dịch không khỏi hồi tưởng lần đầu mình nhìn thấy con rối qua cửa sổ sát đất... Anh cảm thấy con rối có linh hồn.
Đoạn Dịch trăm triệu không ngờ rằng, linh hồn đó lại là mình của tương lai.
Đoạn Dịch đang muốn xem tình hình tiếp theo, bỗng nhiên nghe được tiếng rung của thiết bị.
... Hồn anh bị kéo vào ảo cảnh, bám vào trên người con rối, thiết bị ở đâu ra mà rung?
Còn chưa kịp tự hỏi xong, Đoạn Dịch đã quay về mê cung. Không biết ngồi bệt xuống đất từ khi nào, anh như thể ngủ mơ bật tỉnh giữa đêm, đổ mồ hôi đầm đìa.
Ngồi dưới đất một hồi lâu, Đoạn Dịch nhận được "Điện thoại" của Minh Thiên.
Thanh âm Minh Thiên có chút lo lắng: "Anh Tiểu Dịch? Không sao chứ? 8 giờ rồi, những người khác đều đã vào kênh công cộng."
Đoạn Dịch lắc đầu, thanh âm phá lệ khàn khàn: "Tôi không sao. Tôi vào liền."
Cúp điện thoại của Minh Thiên, Đoạn Dịch chỉnh tai nghe qua kênh công cộng.
Anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Minh Thiên. Nhưng những lời đó không thể một chốc là có thể phân bua rõ ràng. Sắp đến giờ vote Ma Sói, anh cần mau chóng tham dự buổi thảo luận.
Trong lúc đổi kênh, đầu óc Đoạn Dịch suy nghĩ chớp nhoáng.
Anh suy nghĩ về lý do mình rời khỏi ảo cảnh.
Từ ban đầu hệ thống đã kiến nghị mọi người nên thảo luận vào buổi tối 8 giờ, bởi vì từ lúc 8 giờ, độ nguy hiểm trong mê cung sẽ hạ xuống thấp nhất. Lúc đó Đoạn Dịch đã suy nghĩ, độ nguy hiểm thấp, tại sao không cho người chơi thăm dò, mà bảo bọn họ thảo luận? Hiện tại anh phát hiện, là bởi vì sau 8 giờ, ảnh ảo mê cung sẽ bị "Đóng cửa".
Đây là nguyên nhân Đoạn Dịch bị đá khỏi ảo cảnh.
Giờ ngồi nhớ lại trải nghiệm nhập hồn, có chút làm người ta sởn tóc gáy.
Không phải chuyện bám vào con rối, hay là con rối có bao nhiêu khủng bố.
Thứ làm người ta sởn tóc gáy là, Đoạn Dịch càng ngày càng có cảm giác mình trong câu chuyện《 Du Viên Kinh Mộng 》, hoặc nói là cuộc đời Tiểu Ngũ từng trải qua, là tồn tại chân thật.
Có vài lần ở chung cùng Tiểu Ngũ, anh cứ cảm thấy sai sai.
Hiện tại anh mới biết sai sai chỗ nào: Anh phát hiện mình gây ảnh hưởng đến Tiểu Ngũ.
Ở trong mê cung, lần đầu tiên anh gặp Tiểu Ngũ cột tóc bánh quai chèo, Tiểu Ngũ mời anh xem diễn.
Anh đi theo Tiểu Ngũ vào Như Mộng Viên, mới vừa đi đến sân khấu kịch, anh quay về mê cung.
Vì thế khi gặp lại Tiểu Ngũ, câu đầu tiên Tiểu Ngũ nói là: "Bỗng nhiên anh biến mất."
Hôm nay tại ô【 trái 10 】anh gặp Tiểu Ngũ mặc đồ diễn ở sân khấu bỏ hoang hát tuồng bị người khác phê bình. Tiểu Ngũ muốn tìm sư phụ hỏi mình có thể hát tuồng không, trước khi đi tìm sư phụ, cô hỏi ý kiến Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch đề nghị cô có thể đi tìm sư phụ, rồi sau đó quay về mê cung.
Tại mê cung, Đoạn Dịch đi đến【 trái 11 】bắt chuyện Tiểu Ngũ, cô nói với anh là: "Tôi nghe đề nghị của anh, nhưng tự dưng không thấy anh đâu."
Sau đó cô xin Đoạn Dịch đi cùng mình tìm sư phụ.
Sau đó nữa, Đoạn Dịch gặp Tiểu Ngũ âu phục.
Câu đầu tiên Tiểu Ngũ âu phục nói với anh là: "Đã lâu không gặp! Anh đi đâu!"
Chờ tới khi Đoạn Dịch cứu cô, trốn vào hẻm nhỏ kết thúc đoạn cốt truyện, gặp lại cô sau một khoảng thời gian, lời cô nói là: "Đêm đó tôi tìm được anh ở hẻm nhỏ, nhưng anh đột nhiên biến mất."
......
"Bỗng nhiên anh biến mất", "Tự dưng không thấy anh đâu",... những lời này ứng với lúc Đoạn Dịch trở lại mê cung.
"Đã lâu không thấy", "Lại gặp được anh",... ứng với mỗi khi anh vào ảo cảnh.
Đủ loại chi tiết làm Đoạn Dịch không thể không tự hỏi: Chẳng lẽ anh không vào ảo cảnh? Mà là vào chính cuộc đời Tiểu Ngũ, có thể gây ảnh hưởng đến nhân sinh và lựa chọn của cô ấy?
Nếu là như thế, mê cung này không phải là thế giới tinh thần Minh Thiên suy đoán, mà là sự kết hợp đặc thù không-thời gian nào đó.
Các Tiểu Ngũ bất đồng thời gian là tiết điểm, ô vuông các cô đứng liên tiếp là trục thời gian, Đoạn Dịch cho rằng mỗi lần mình bắt chuyện tiếp xúc kích phát kịch tình là ảo cảnh, nhưng thật ra anh không tiến vào ảnh ảo, mà là một loại xuyên không-thời gian.
Anh từ mê cung, xuyên đến thời không Tiểu Ngũ từng tồn tại.
Suy đoán này khiến Đoạn Dịch không rét mà run.
Các chi tiết hiện tại đều đang xác minh suy đoán này. Ví dụ như con rối bé gái.
Trốn vào hẻm nhỏ, đối với Đoạn Dịch là sự kiện ngẫu nhiên, hoàn toàn do chính anh lựa chọn.
Để trốn, anh xê dịch rất nhiều thùng hàng, chừa chỗ để mình ẩn thân.
Cũng bởi vì anh dọn dẹp các thùng gỗ, mới làm con rối xuất hiện.
Nếu không phải anh nhặt được con rối, thời điểm Tiểu Ngũ tìm anh, sẽ không thấy con rối anh cầm trên tay...
Những chuyện sau đó, có phải cũng sẽ không phát sinh?
Mặt khác, nguyên nhân vì Đoạn Dịch từng chơi phó bản《 Du Viên Kinh Mộng 》, cho nên anh biết chuyện Tiểu Ngũ yêu sư phụ, dẫn tới một loạt bi kịch. Cô hạ độc sư nương, hại sư nương tự sát, rồi sư phụ vì hồi sinh sư nương, hại chết vô số người khác.
Thế nên khi gặp được Tiểu Ngũ, Đoạn Dịch nhiều lần nhắc đi nhắc lại việc bạn đời sư phụ là sư nương, sư nương đối với sư phụ là không thể thay thế được, giọng của sư nương cũng là độc nhất vô nhị.
Đoạn Dịch muốn cô đánh mất ý niệm, thôi si tâm vọng tưởng.
Nhưng hiện tại Đoạn Dịch không khỏi tưởng, liệu có khả năng bởi vì lời của mình, ngược lại làm cô ý thức được vấn đề: Chỉ cần cô hạ độc sư nương, tính chất đặc biệt "Độc nhất vô nhị" của sư nương biến mất, sư phụ không thể thiếu người xướng cùng, thế thì cô sẽ có cơ hội trở thành người bên sư phụ?
Nếu anh không nói những lời đó, có phải Tiểu Ngũ sẽ không sinh ra tư tưởng sư nương là kẻ địch?
Nếu anh không nói những lời đó, có phải những chuyện sau này sẽ không phát sinh?
... Cuộc đời bạn, tôi đã chứng kiến một lần, tôi biết hành động của bạn dẫn tới phát sinh bi kịch, nên tôi quay về quá khứ, khuyên nhủ bạn, ngăn chặn căn nguyên bi kịch.
Nhưng tôi không biết rằng, nguyên nhân chính vì tôi từ tương lai mang theo ký ức quay về ảnh hưởng bạn, ngược lại khiến bạn đi vào con đường bi kịch đã định.
Tai nghe truyền đến âm thanh người chơi thảo luận trên kênh công cộng, nhưng Đoạn Dịch ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh ngồi giữa mê cung thuần trắng, Tiểu Ngũ, con rối, thậm chí mê cung trong đầu anh đều biến mất.
Anh nghe thấy Minh Thiên nói bên tai mình: "Em làm lại từ đầu, chỉ vì muốn sửa chữa sai lầm, mang các anh trở về."
"Anh Tiểu Dịch, em chỉ muốn cứu anh mà thôi."
"Nếu anh không tin em, em sẽ rất đau lòng."
Biển xác chết hiện lên trước mắt Đoạn Dịch, xương cốt chồng chất xếp thành núi cao.
Có một người từ tầng chót đang bò lên trên, là Minh Thiên.
Hắn mở to đôi mắt tuyệt vọng, vươn một bàn tay.
Ngón tay anh không khỏi run lên. Trước mắt Đoạn Dịch đổi thành tình cảnh vừa xuất hiện trong "Ảo cảnh".
Hắn khoác áo gió đen, như đao phủ được huấn luyện chuyên nghiệp, một kích mất mạng, cứa cổ bản thân mình.
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Minh Thiên xuyên qua thời không trở lại quá khứ như thế nào?
Có phải hắn cũng đi qua một mê cung như này?
Trong thế giới trò chơi này, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?
Rốt cuộc nơi nào là khởi điểm thế giới mê cung? Nơi đâu mới là kết cục?
"Anh Tiểu Dịch? Anh Tiểu Dịch nghe được không? Anh sao vậy?"
Tai nghe truyền đến thanh âm Minh Thiên, đánh thức Đoạn Dịch khỏi bóng đè.
"Tôi không sao. Chỉ là... Hôm nay gặp được phó bản đặc biệt, có hơi mất tập trung. Mọi người bàn đến chỗ nào rồi?" Đoạn Dịch hắng giọng mở miệng. Đứng lên đi về ô tiếp tế, anh lấy một chai nước khoáng uống cạn, đầu óc mới tỉnh một chút.
Số 6 Cao Vận mở miệng.
"Để tôi tổng kết những gì vừa thảo luận được. Số 4 Khang Hàm Âm bị loại ban đêm, rất có thể là tiên tri thật. Như vậy thân phận hai tiên tri chưa quay là số 2 và cậu bị nghi ngờ. Hiện tại chúng tôi yêu cầu hai cậu quay chức năng."
Minh Thiên mở miệng, tràn ngập tính ám chỉ: "Tôi đã nhận phù thủy."
Đoạn Dịch dừng một chút, ấn bóp giữa mày, nói: "Tôi là tiên tri thật. Số 2 Minh Thiên giúp tôi chắn sói."
Cao Vận không khỏi hỏi: "Vậy số 5..."
"Số 5 là sói. Tôi nói phù thủy ném độc số 5, bởi vì tôi soi số 5 ra sói." Đoạn Dịch giải thích, "Ngày đầu tiên tôi nói soi số 5 là người tốt, vì tôi muốn fake quỷ tượng thạch. Trong số những người không tranh cử nhất định có sói, tôi nghĩ là, nếu sói thấy tôi xác nhận thân phận người tốt cho mình, sẽ bầu cho tôi, giúp tôi lấy được Cảnh Huy. Số 3 chắc suất một sói, số 5 bị tôi soi ra sói, còn một sói một quỷ tượng thạch."
Lúc này Ôn Như Ngọc đã giấu nhật ký đi. Tra Tùng Phi đứng lặng trước giá gỗ một lát, lấy bảng số 8, lẩm bẩm mãi hai câu: "Số 8 là con số may mắn của mình, cầu phù hộ."
Khang Hàm Âm vào sau Tra Tùng Phi.
Thời điểm cô đi đến huyền quan, vừa lúc Ôn Như Ngọc đi tới.
Trong nháy mắt đối diện nhau, trong mắt hai người đều chứa nỗi khiếp sợ.
Nhưng khiếp sợ trong mắt Ôn Như Ngọc nhanh chóng chuyển thành vui mừng vì thấy bạn. Đi đến cạnh Khang Hàm Âm, Ôn Như Ngọc thì thầm hai câu, Khang Hàm Âm liền lấy bảng số 4.
Tiếp sau đó, Trâu Bình và Trương Trác chân trước chân sau đi vào nhà, gặp nhau tại huyền quan.
Biểu cảm hai người đều có chút nghiêm túc. Bọn họ liếc nhau, ăn ý chọn hai bảng số cạnh nhau: số 9 và số 10.
Bành Trình đi vào sau hai người, lấy đại số 3.
Hắn ta mới vừa đeo bảng số lên thì Ổ Quân Lan đến.
Bành Trình hai mắt tỏa sáng nhìn sang, Ổ Quân Lan cau mày liếc hắn ta một cái, rồi đặt tầm mắt lên giá gỗ. Tay cô lần lượt lượt đụng vào "1" và "5", do dự không biết lấy cái nào.
Đúng lúc này, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra từ phía sau cô, nhanh chóng lấy mất số 5.
Ổ Quân Lan không chọn nữa, đành lấy số "1".
Nhưng người phía sau cô lại trả số "5" về giá gỗ.
Những người chơi khác bị cách bày biện đồ đạc trong đại sảnh hấp dẫn, không chú ý động tác của hắn. Nhưng xuyên qua con rối, Đoạn Dịch chứng kiến người nọ làm bộ đứng vu vơ, còn "Thuận tay" trả bảng số "7" trở về.
Sau lớp áo áo gió màu đen lộ một góc bảng số, Đoạn Dịch biết, đó là bảng số "2".
Hắn là Minh Thiên.
Đoạn Dịch nhớ lần đầu tiên chơi trò thẳng thắn cùng Minh Thiên, anh từng hỏi hắn: "Cậu là người thứ mấy vào trò chơi này?"
Minh Thiên: "Thứ tám, ngay trước anh."
Giờ anh mới biết, người thứ tám cái quái gì chứ, người thứ nhất thì có.
Kéo bảng số giấu sau áo gió ra ngoài, Minh Thiên làm bộ lần đầu vào đại sảnh. Cùng lúc này, Chu Chấn An đi xuống lầu, lấy con rối bé gái, rời khỏi tòa nhà, đi tới sân khấu kịch sau nhà.
Lúc này bóng đêm đã đến, sân khấu kịch bị đèn lồng chiếu đỏ rực như màu máu tươi.
Đoạn Dịch bám trên người con rối, bị bắt lên sân khấu kịch khiêu vũ hát tuồng.
Cơ mà diễn hát không phải anh hoặc con rối, mà là Chu Chấn An nói tiếng bụng.
Ở trên sân khấu nhảy xướng hồi lâu, Đoạn Dịch thông qua đôi mắt con rối nhìn phía cửa sổ sát đất, mãi mới thấy chính mình.
... Chính mình và Minh Thiên từng đứng trước cửa sổ sát đất nói chuyện.
Cùng lúc chính mình nhìn qua đây, Đoạn Dịch cũng nhìn thẳng vào chính mình.
Một cá nhân, hai linh hồn, cách một đoạn thời gian, đối diện trong cùng một không gian, cảm giác này thật sự quá mức huyền diệu.
Rồi ngay sau đó, Đoạn Dịch được trải nghiệm cảm giác huyền diệu hơn... Anh thấy chính mình giơ ngón giữa chĩa vào mặt anh.
Đoạn Dịch: "..."
Đoạn Dịch tự nhận mình là người có sức tưởng tượng không tệ lắm.
Nhưng anh chả bao giờ tưởng tượng được cảnh, một ngày kia anh sẽ thấy một "anh" khác giơ ngón giữa với mình.
Đoạn Dịch không khỏi hồi tưởng lần đầu mình nhìn thấy con rối qua cửa sổ sát đất... Anh cảm thấy con rối có linh hồn.
Đoạn Dịch trăm triệu không ngờ rằng, linh hồn đó lại là mình của tương lai.
Đoạn Dịch đang muốn xem tình hình tiếp theo, bỗng nhiên nghe được tiếng rung của thiết bị.
... Hồn anh bị kéo vào ảo cảnh, bám vào trên người con rối, thiết bị ở đâu ra mà rung?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn chưa kịp tự hỏi xong, Đoạn Dịch đã quay về mê cung. Không biết ngồi bệt xuống đất từ khi nào, anh như thể ngủ mơ bật tỉnh giữa đêm, đổ mồ hôi đầm đìa.
Ngồi dưới đất một hồi lâu, Đoạn Dịch nhận được "Điện thoại" của Minh Thiên.
Thanh âm Minh Thiên có chút lo lắng: "Anh Tiểu Dịch? Không sao chứ? 8 giờ rồi, những người khác đều đã vào kênh công cộng."
Đoạn Dịch lắc đầu, thanh âm phá lệ khàn khàn: "Tôi không sao. Tôi vào liền."
Cúp điện thoại của Minh Thiên, Đoạn Dịch chỉnh tai nghe qua kênh công cộng.
Anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Minh Thiên. Nhưng những lời đó không thể một chốc là có thể phân bua rõ ràng. Sắp đến giờ vote Ma Sói, anh cần mau chóng tham dự buổi thảo luận.
Trong lúc đổi kênh, đầu óc Đoạn Dịch suy nghĩ chớp nhoáng.
Anh suy nghĩ về lý do mình rời khỏi ảo cảnh.
Từ ban đầu hệ thống đã kiến nghị mọi người nên thảo luận vào buổi tối 8 giờ, bởi vì từ lúc 8 giờ, độ nguy hiểm trong mê cung sẽ hạ xuống thấp nhất. Lúc đó Đoạn Dịch đã suy nghĩ, độ nguy hiểm thấp, tại sao không cho người chơi thăm dò, mà bảo bọn họ thảo luận? Hiện tại anh phát hiện, là bởi vì sau 8 giờ, ảnh ảo mê cung sẽ bị "Đóng cửa".
Đây là nguyên nhân Đoạn Dịch bị đá khỏi ảo cảnh.
Giờ ngồi nhớ lại trải nghiệm nhập hồn, có chút làm người ta sởn tóc gáy.
Không phải chuyện bám vào con rối, hay là con rối có bao nhiêu khủng bố.
Thứ làm người ta sởn tóc gáy là, Đoạn Dịch càng ngày càng có cảm giác mình trong câu chuyện《 Du Viên Kinh Mộng 》, hoặc nói là cuộc đời Tiểu Ngũ từng trải qua, là tồn tại chân thật.
Có vài lần ở chung cùng Tiểu Ngũ, anh cứ cảm thấy sai sai.
Hiện tại anh mới biết sai sai chỗ nào: Anh phát hiện mình gây ảnh hưởng đến Tiểu Ngũ.
Ở trong mê cung, lần đầu tiên anh gặp Tiểu Ngũ cột tóc bánh quai chèo, Tiểu Ngũ mời anh xem diễn.
Anh đi theo Tiểu Ngũ vào Như Mộng Viên, mới vừa đi đến sân khấu kịch, anh quay về mê cung.
Vì thế khi gặp lại Tiểu Ngũ, câu đầu tiên Tiểu Ngũ nói là: "Bỗng nhiên anh biến mất."
Hôm nay tại ô【 trái 10 】anh gặp Tiểu Ngũ mặc đồ diễn ở sân khấu bỏ hoang hát tuồng bị người khác phê bình. Tiểu Ngũ muốn tìm sư phụ hỏi mình có thể hát tuồng không, trước khi đi tìm sư phụ, cô hỏi ý kiến Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch đề nghị cô có thể đi tìm sư phụ, rồi sau đó quay về mê cung.
Tại mê cung, Đoạn Dịch đi đến【 trái 11 】bắt chuyện Tiểu Ngũ, cô nói với anh là: "Tôi nghe đề nghị của anh, nhưng tự dưng không thấy anh đâu."
Sau đó cô xin Đoạn Dịch đi cùng mình tìm sư phụ.
Sau đó nữa, Đoạn Dịch gặp Tiểu Ngũ âu phục.
Câu đầu tiên Tiểu Ngũ âu phục nói với anh là: "Đã lâu không gặp! Anh đi đâu!"
Chờ tới khi Đoạn Dịch cứu cô, trốn vào hẻm nhỏ kết thúc đoạn cốt truyện, gặp lại cô sau một khoảng thời gian, lời cô nói là: "Đêm đó tôi tìm được anh ở hẻm nhỏ, nhưng anh đột nhiên biến mất."
......
"Bỗng nhiên anh biến mất", "Tự dưng không thấy anh đâu",... những lời này ứng với lúc Đoạn Dịch trở lại mê cung.
"Đã lâu không thấy", "Lại gặp được anh",... ứng với mỗi khi anh vào ảo cảnh.
Đủ loại chi tiết làm Đoạn Dịch không thể không tự hỏi: Chẳng lẽ anh không vào ảo cảnh? Mà là vào chính cuộc đời Tiểu Ngũ, có thể gây ảnh hưởng đến nhân sinh và lựa chọn của cô ấy?
Nếu là như thế, mê cung này không phải là thế giới tinh thần Minh Thiên suy đoán, mà là sự kết hợp đặc thù không-thời gian nào đó.
Các Tiểu Ngũ bất đồng thời gian là tiết điểm, ô vuông các cô đứng liên tiếp là trục thời gian, Đoạn Dịch cho rằng mỗi lần mình bắt chuyện tiếp xúc kích phát kịch tình là ảo cảnh, nhưng thật ra anh không tiến vào ảnh ảo, mà là một loại xuyên không-thời gian.
Anh từ mê cung, xuyên đến thời không Tiểu Ngũ từng tồn tại.
Suy đoán này khiến Đoạn Dịch không rét mà run.
Các chi tiết hiện tại đều đang xác minh suy đoán này. Ví dụ như con rối bé gái.
Trốn vào hẻm nhỏ, đối với Đoạn Dịch là sự kiện ngẫu nhiên, hoàn toàn do chính anh lựa chọn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để trốn, anh xê dịch rất nhiều thùng hàng, chừa chỗ để mình ẩn thân.
Cũng bởi vì anh dọn dẹp các thùng gỗ, mới làm con rối xuất hiện.
Nếu không phải anh nhặt được con rối, thời điểm Tiểu Ngũ tìm anh, sẽ không thấy con rối anh cầm trên tay...
Những chuyện sau đó, có phải cũng sẽ không phát sinh?
Mặt khác, nguyên nhân vì Đoạn Dịch từng chơi phó bản《 Du Viên Kinh Mộng 》, cho nên anh biết chuyện Tiểu Ngũ yêu sư phụ, dẫn tới một loạt bi kịch. Cô hạ độc sư nương, hại sư nương tự sát, rồi sư phụ vì hồi sinh sư nương, hại chết vô số người khác.
Thế nên khi gặp được Tiểu Ngũ, Đoạn Dịch nhiều lần nhắc đi nhắc lại việc bạn đời sư phụ là sư nương, sư nương đối với sư phụ là không thể thay thế được, giọng của sư nương cũng là độc nhất vô nhị.
Đoạn Dịch muốn cô đánh mất ý niệm, thôi si tâm vọng tưởng.
Nhưng hiện tại Đoạn Dịch không khỏi tưởng, liệu có khả năng bởi vì lời của mình, ngược lại làm cô ý thức được vấn đề: Chỉ cần cô hạ độc sư nương, tính chất đặc biệt "Độc nhất vô nhị" của sư nương biến mất, sư phụ không thể thiếu người xướng cùng, thế thì cô sẽ có cơ hội trở thành người bên sư phụ?
Nếu anh không nói những lời đó, có phải Tiểu Ngũ sẽ không sinh ra tư tưởng sư nương là kẻ địch?
Nếu anh không nói những lời đó, có phải những chuyện sau này sẽ không phát sinh?
... Cuộc đời bạn, tôi đã chứng kiến một lần, tôi biết hành động của bạn dẫn tới phát sinh bi kịch, nên tôi quay về quá khứ, khuyên nhủ bạn, ngăn chặn căn nguyên bi kịch.
Nhưng tôi không biết rằng, nguyên nhân chính vì tôi từ tương lai mang theo ký ức quay về ảnh hưởng bạn, ngược lại khiến bạn đi vào con đường bi kịch đã định.
Tai nghe truyền đến âm thanh người chơi thảo luận trên kênh công cộng, nhưng Đoạn Dịch ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh ngồi giữa mê cung thuần trắng, Tiểu Ngũ, con rối, thậm chí mê cung trong đầu anh đều biến mất.
Anh nghe thấy Minh Thiên nói bên tai mình: "Em làm lại từ đầu, chỉ vì muốn sửa chữa sai lầm, mang các anh trở về."
"Anh Tiểu Dịch, em chỉ muốn cứu anh mà thôi."
"Nếu anh không tin em, em sẽ rất đau lòng."
Biển xác chết hiện lên trước mắt Đoạn Dịch, xương cốt chồng chất xếp thành núi cao.
Có một người từ tầng chót đang bò lên trên, là Minh Thiên.
Hắn mở to đôi mắt tuyệt vọng, vươn một bàn tay.
Ngón tay anh không khỏi run lên. Trước mắt Đoạn Dịch đổi thành tình cảnh vừa xuất hiện trong "Ảo cảnh".
Hắn khoác áo gió đen, như đao phủ được huấn luyện chuyên nghiệp, một kích mất mạng, cứa cổ bản thân mình.
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Minh Thiên xuyên qua thời không trở lại quá khứ như thế nào?
Có phải hắn cũng đi qua một mê cung như này?
Trong thế giới trò chơi này, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả?
Rốt cuộc nơi nào là khởi điểm thế giới mê cung? Nơi đâu mới là kết cục?
"Anh Tiểu Dịch? Anh Tiểu Dịch nghe được không? Anh sao vậy?"
Tai nghe truyền đến thanh âm Minh Thiên, đánh thức Đoạn Dịch khỏi bóng đè.
"Tôi không sao. Chỉ là... Hôm nay gặp được phó bản đặc biệt, có hơi mất tập trung. Mọi người bàn đến chỗ nào rồi?" Đoạn Dịch hắng giọng mở miệng. Đứng lên đi về ô tiếp tế, anh lấy một chai nước khoáng uống cạn, đầu óc mới tỉnh một chút.
Số 6 Cao Vận mở miệng.
"Để tôi tổng kết những gì vừa thảo luận được. Số 4 Khang Hàm Âm bị loại ban đêm, rất có thể là tiên tri thật. Như vậy thân phận hai tiên tri chưa quay là số 2 và cậu bị nghi ngờ. Hiện tại chúng tôi yêu cầu hai cậu quay chức năng."
Minh Thiên mở miệng, tràn ngập tính ám chỉ: "Tôi đã nhận phù thủy."
Đoạn Dịch dừng một chút, ấn bóp giữa mày, nói: "Tôi là tiên tri thật. Số 2 Minh Thiên giúp tôi chắn sói."
Cao Vận không khỏi hỏi: "Vậy số 5..."
"Số 5 là sói. Tôi nói phù thủy ném độc số 5, bởi vì tôi soi số 5 ra sói." Đoạn Dịch giải thích, "Ngày đầu tiên tôi nói soi số 5 là người tốt, vì tôi muốn fake quỷ tượng thạch. Trong số những người không tranh cử nhất định có sói, tôi nghĩ là, nếu sói thấy tôi xác nhận thân phận người tốt cho mình, sẽ bầu cho tôi, giúp tôi lấy được Cảnh Huy. Số 3 chắc suất một sói, số 5 bị tôi soi ra sói, còn một sói một quỷ tượng thạch."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro