Nhà Trẻ Hoa Hướ...
Trường Nhạc Tư Ương
2024-10-15 00:19:16
Hứa Thu vừa đi đến, cô bé liền chạy ra đằng sau, trong chốc lát đã làm hạ mất khí thế của đám trẻ bọn chúng.
Nghe thấy Nguyên Cửu nói như vậy, tiểu nhân ngư ngẩng mặt lên, vô cùng không đồng tình, liếc nhìn cậu bé một cái.
“Tớ cảm thấy có lẽ cô ấy không……”
Có lẽ không phải muốn đến giết chúng, nửa câu sau, cậu bé sợ Hứa Thu nghe thấy nên không có nói ra.
Chỗ ở của Do Vũ ở sát bên Lị Lị, cậu bé rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, cảm thấy trên người Hứa Thu không hề có chút ác ý nào.
Hứa Thu đặt tấm biển ngay ngắn, mặt có chữ đối diện với Lị Lị.
“Lị Lị, cậu xem thử, cái này là gì?”
Chất liệu kim loại này rất quen thuộc, Lị Lị thấy Hứa Thu không có đi lại, cô bé nhìn lên tường một hồi.
Cô bé đã ăn đồ ăn của Hứa Thu, lúc này lấy hết dũng khí, nhỏ tiếng nói: “Là, là người máy bị hỏng đó?”
Lúc tiểu hồ ly nói, hai tai run lên, nhìn trông khiến người ta rất muốn sờ mó.
Tiểu hồ ly rất nhát gan, cần sự khẳng định và khích lệ, Hứa Thu phối hợp với cô bé, ra sức gật đầu nói: “Lị Lị thông minh thật, đây chính là những phế phẩm chất đống ở góc tường.”
“Em có biết trước đây nhà trẻ của chúng ta có tên là gì không?”
Đúng như dự đoán, lần này Lị Lị không có bất cứ hồi đáp nào.
Hứa Thu cũng không cảm thấy khó xử, cô tự trả lời, nói: “Tên là nhà trẻ hành tinh hoang.”
Cô nói tiếp: “Nhưng mà cái tên này đơn giản quá, cô cảm thấy nó không xứng với đám trẻ đáng yêu như các em, cho nên hôm nay cô dự định đổi một cái tên mới cho nhà trẻ.”
Hứa Thu sắp xếp năm tấm ván trên mặt đất và dựng lên từng tấm một để đám trẻ xem.
“Chính là cái này, nhà trẻ hoa hướng dương.”
Cô thảo luận với đám trẻ bằng một giọng nhẹ nhàng: “Nhà trẻ này không chỉ thuộc về một mình cô, mà là của cô với mọi người. Tên của nhà trẻ, cô cảm thấy mọi người cùng nhau nghĩ thì tốt hơn, các em có suy nghĩ gì không?”
Đặt tên cho nhà trẻ, một chuyện nhàm chán biết bao nhiêu.
Đám trẻ cảm thấy mình nhìn không thấu nhân viên trông trẻ trước mặt này rồi.
Chú dơi nhỏ to gan hơn chút lên tiếng hỏi: “Hoa hướng dương là thứ gì?”
Hứa Thu giơ tấm bảng cuối cùng lên.
Trên mặt tấm kim loại ngoài chữ dương ra, còn khắc một đóa hoa nhỏ tròn trịa.
Một tấm mặt tròn với những ô vuông nhỏ ở giữa, những đường nét mảnh mai và hai chiếc lá ở dưới.
Mặc dù vô cùng sơ sài, nhưng cư dân của thế kỷ 21 vừa nhìn là có thể nhận ra nó: “Đây chính là hoa hướng dương, là một loài hoa hướng về phía mặt trời.”
Hứa Thu nói: “Ở quê của cô, đám trẻ như mấy đứa đều là mặt trời lúc bảy, tám giờ, tràn đầy sức sống. Hoa hướng dương chính là loài hoa tươi hướng theo mặt trời, màu sắc của chúng có màu vàng óng. Các ô vuông trong đó chính là hạt giống của hoa hướng dương, sau khi chín, hạt của nó còn có thể ăn được.”
Hạt hướng dương sau khi rang chín thì rất thơm.
So với những món ăn vặt khác mà bạn không thể ăn trong vài miếng thì một cân hạt hướng dương có thể nói là một món ăn vặt vừa rẻ lại vừa ăn mãi không ngán.
Mấu chốt là còn có rất nhiều hương vị, vị kem, trà xanh, trái cây, sau đó là vị caramen đã nức tiếng ngay khi mới ra đời.
Nhớ đến mình từng có thể ăn đồ ăn vặt bất cứ lúc nào, Hứa Thu nuốt ngụm nước miếng.
Được rồi, ở trước mặt bọn trẻ, không được thèm ăn.
Cô nghiêm túc nói: “ Hoa hướng dương là một loại cây cảnh, có giá trị cao, luôn hướng về mặt trời, cây có sức sống mãnh liệt, cô mong các em cũng có thể giống như nó.”
“Tiếp theo chúng ta có thời gian nửa tiếng đồng hồ, mỗi người chúng ta đều có thể nêu ra cái tên mà mình muốn, sau đó tiến hành bỏ phiếu. Cái tên có được số phiếu nhiều nhất thì sau này chính là tên mới của nhà trẻ. Nếu như mọi người đều không có suy nghĩ gì, không có ý kiến gì khác thì tên mới của nhà trẻ chính là nhà trẻ hoa hướng dương.”
Nghe thấy Nguyên Cửu nói như vậy, tiểu nhân ngư ngẩng mặt lên, vô cùng không đồng tình, liếc nhìn cậu bé một cái.
“Tớ cảm thấy có lẽ cô ấy không……”
Có lẽ không phải muốn đến giết chúng, nửa câu sau, cậu bé sợ Hứa Thu nghe thấy nên không có nói ra.
Chỗ ở của Do Vũ ở sát bên Lị Lị, cậu bé rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, cảm thấy trên người Hứa Thu không hề có chút ác ý nào.
Hứa Thu đặt tấm biển ngay ngắn, mặt có chữ đối diện với Lị Lị.
“Lị Lị, cậu xem thử, cái này là gì?”
Chất liệu kim loại này rất quen thuộc, Lị Lị thấy Hứa Thu không có đi lại, cô bé nhìn lên tường một hồi.
Cô bé đã ăn đồ ăn của Hứa Thu, lúc này lấy hết dũng khí, nhỏ tiếng nói: “Là, là người máy bị hỏng đó?”
Lúc tiểu hồ ly nói, hai tai run lên, nhìn trông khiến người ta rất muốn sờ mó.
Tiểu hồ ly rất nhát gan, cần sự khẳng định và khích lệ, Hứa Thu phối hợp với cô bé, ra sức gật đầu nói: “Lị Lị thông minh thật, đây chính là những phế phẩm chất đống ở góc tường.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em có biết trước đây nhà trẻ của chúng ta có tên là gì không?”
Đúng như dự đoán, lần này Lị Lị không có bất cứ hồi đáp nào.
Hứa Thu cũng không cảm thấy khó xử, cô tự trả lời, nói: “Tên là nhà trẻ hành tinh hoang.”
Cô nói tiếp: “Nhưng mà cái tên này đơn giản quá, cô cảm thấy nó không xứng với đám trẻ đáng yêu như các em, cho nên hôm nay cô dự định đổi một cái tên mới cho nhà trẻ.”
Hứa Thu sắp xếp năm tấm ván trên mặt đất và dựng lên từng tấm một để đám trẻ xem.
“Chính là cái này, nhà trẻ hoa hướng dương.”
Cô thảo luận với đám trẻ bằng một giọng nhẹ nhàng: “Nhà trẻ này không chỉ thuộc về một mình cô, mà là của cô với mọi người. Tên của nhà trẻ, cô cảm thấy mọi người cùng nhau nghĩ thì tốt hơn, các em có suy nghĩ gì không?”
Đặt tên cho nhà trẻ, một chuyện nhàm chán biết bao nhiêu.
Đám trẻ cảm thấy mình nhìn không thấu nhân viên trông trẻ trước mặt này rồi.
Chú dơi nhỏ to gan hơn chút lên tiếng hỏi: “Hoa hướng dương là thứ gì?”
Hứa Thu giơ tấm bảng cuối cùng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt tấm kim loại ngoài chữ dương ra, còn khắc một đóa hoa nhỏ tròn trịa.
Một tấm mặt tròn với những ô vuông nhỏ ở giữa, những đường nét mảnh mai và hai chiếc lá ở dưới.
Mặc dù vô cùng sơ sài, nhưng cư dân của thế kỷ 21 vừa nhìn là có thể nhận ra nó: “Đây chính là hoa hướng dương, là một loài hoa hướng về phía mặt trời.”
Hứa Thu nói: “Ở quê của cô, đám trẻ như mấy đứa đều là mặt trời lúc bảy, tám giờ, tràn đầy sức sống. Hoa hướng dương chính là loài hoa tươi hướng theo mặt trời, màu sắc của chúng có màu vàng óng. Các ô vuông trong đó chính là hạt giống của hoa hướng dương, sau khi chín, hạt của nó còn có thể ăn được.”
Hạt hướng dương sau khi rang chín thì rất thơm.
So với những món ăn vặt khác mà bạn không thể ăn trong vài miếng thì một cân hạt hướng dương có thể nói là một món ăn vặt vừa rẻ lại vừa ăn mãi không ngán.
Mấu chốt là còn có rất nhiều hương vị, vị kem, trà xanh, trái cây, sau đó là vị caramen đã nức tiếng ngay khi mới ra đời.
Nhớ đến mình từng có thể ăn đồ ăn vặt bất cứ lúc nào, Hứa Thu nuốt ngụm nước miếng.
Được rồi, ở trước mặt bọn trẻ, không được thèm ăn.
Cô nghiêm túc nói: “ Hoa hướng dương là một loại cây cảnh, có giá trị cao, luôn hướng về mặt trời, cây có sức sống mãnh liệt, cô mong các em cũng có thể giống như nó.”
“Tiếp theo chúng ta có thời gian nửa tiếng đồng hồ, mỗi người chúng ta đều có thể nêu ra cái tên mà mình muốn, sau đó tiến hành bỏ phiếu. Cái tên có được số phiếu nhiều nhất thì sau này chính là tên mới của nhà trẻ. Nếu như mọi người đều không có suy nghĩ gì, không có ý kiến gì khác thì tên mới của nhà trẻ chính là nhà trẻ hoa hướng dương.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro