Chương 15
Thỏ Nhĩ Tề
2024-08-21 21:44:08
Ninh Mông nghe vậy toát mồ hôi lạnh, ra là thế!
Cô vừa mới xuyên qua nên có rất nhiều tin tức không hiểu rõ, xem ra phải tìm hiểu nhiều hơn để tránh dính bẫy rồi.
Ông chú thấy cô động lòng lại sâu xa nói: "Hôm nay xem như cô em may mắn gặp được anh đấy, anh không thể chịu được khi nhìn những người trẻ tuổi như cô đi tìm chết. Nếu muốn gia nhập đội cứu viện thì có thể thử cân nhắc đội cứu viện Vô Úy, thông báo chiêu mộ ở đây này, bọn họ sẽ không đưa tân binh ra thẳng tiền tuyến chấp hành nhiệm vụ mà sẽ huấn luyện trước. Giá trị vũ lực của cô em coi bộ không tốt lắm phải không?"
Ninh Mông gật đầu: "Tôi là tân binh, chưa từng giết zombie."
Ông chú nghe vậy liền sáng mắt lên: "Kiểu tân binh đơn thuần như cô em mà nói thì vào đội cứu hộ Vô Úy là thích hợp nhất. Nói thật, cái huấn luyện này đối với cựu binh già đời thì chỉ là lãng phí thời gian, cách huấn luyện tốt nhất là thực chiến, nhưng đối với tân binh đơn thuần như em thì đúng là kỹ năng cứu mạng."
Ninh Mông chợt nhớ tới lần trước cô giải cứu Khương Tuyết, trong nháy mắt đối mặt với zombie đó cô đã bị dọa sợ đứng hình nên càng tin lời ông chú này nói.
"Cảm ơn anh, lát nữa tôi sẽ tìm hiểu xem."
Ông chú nở nụ cười ân cần: "Còn chờ cái gì nữa, anh rất thân với người phụ trách của bọn họ, để anh dẫn cô sang đấy, có lẽ sẽ được nhận đấy."
Trái tim Ninh Mông đập thịch một cái, ánh mắt vui mừng chợt lóe lên của ông chú vừa rồi khiến cô kinh hãi. Đây là tận thế, lại là ở khu cách ly trị an không tốt, cô không thể dễ dàng tin tưởng người đàn ông trước mặt được.
"Không cần, để tôi xem thêm đã."
Ông chú khẽ nhíu mày: "Cô còn cân nhắc cái gì nữa, điều kiện của đội cứu viện Vô Úy tốt như vậy, đầy tân binh muốn vào mà không vào được đâu."
Ninh Mông lạnh mặt: "Tôi không có hứng thú."
"Haizz, sao cái người này lại không nghe lời người khác khuyên bảo nhỉ? Tôi đã nói với cô..."
"Người ta đã nói là không đi rồi ông còn lảm nhảm gì đó?" Một người đàn ông cao to mặc đồng phục đi tới, trên tay còn có vài tờ thông báo.
Ông chú có vẻ kiêng kỵ người nhân viên này, dù không cam tâm nhưng vẫn phải rút lui.
Người nhân viên dán mấy tờ thông báo trên tay lên rồi xoay người rời đi, Ninh Mông vội vàng gọi anh ta lại: "Xin hỏi, tôi có thể tra thông tin về các đội cứu hộ ở đâu ạ?"
"Thông tin gì?"
"Chính là thông tin về tỷ lệ tử vong, tỷ lệ cứu viện thành công ý."
Vẻ mặt anh nhân viên đầy kinh ngạc: "Làm gì có chuyện đó, cho dù có thì cũng không thể công bố ra ngoài."
Ninh Mông: "..."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Cô vừa mới xuyên qua nên có rất nhiều tin tức không hiểu rõ, xem ra phải tìm hiểu nhiều hơn để tránh dính bẫy rồi.
Ông chú thấy cô động lòng lại sâu xa nói: "Hôm nay xem như cô em may mắn gặp được anh đấy, anh không thể chịu được khi nhìn những người trẻ tuổi như cô đi tìm chết. Nếu muốn gia nhập đội cứu viện thì có thể thử cân nhắc đội cứu viện Vô Úy, thông báo chiêu mộ ở đây này, bọn họ sẽ không đưa tân binh ra thẳng tiền tuyến chấp hành nhiệm vụ mà sẽ huấn luyện trước. Giá trị vũ lực của cô em coi bộ không tốt lắm phải không?"
Ninh Mông gật đầu: "Tôi là tân binh, chưa từng giết zombie."
Ông chú nghe vậy liền sáng mắt lên: "Kiểu tân binh đơn thuần như cô em mà nói thì vào đội cứu hộ Vô Úy là thích hợp nhất. Nói thật, cái huấn luyện này đối với cựu binh già đời thì chỉ là lãng phí thời gian, cách huấn luyện tốt nhất là thực chiến, nhưng đối với tân binh đơn thuần như em thì đúng là kỹ năng cứu mạng."
Ninh Mông chợt nhớ tới lần trước cô giải cứu Khương Tuyết, trong nháy mắt đối mặt với zombie đó cô đã bị dọa sợ đứng hình nên càng tin lời ông chú này nói.
"Cảm ơn anh, lát nữa tôi sẽ tìm hiểu xem."
Ông chú nở nụ cười ân cần: "Còn chờ cái gì nữa, anh rất thân với người phụ trách của bọn họ, để anh dẫn cô sang đấy, có lẽ sẽ được nhận đấy."
Trái tim Ninh Mông đập thịch một cái, ánh mắt vui mừng chợt lóe lên của ông chú vừa rồi khiến cô kinh hãi. Đây là tận thế, lại là ở khu cách ly trị an không tốt, cô không thể dễ dàng tin tưởng người đàn ông trước mặt được.
"Không cần, để tôi xem thêm đã."
Ông chú khẽ nhíu mày: "Cô còn cân nhắc cái gì nữa, điều kiện của đội cứu viện Vô Úy tốt như vậy, đầy tân binh muốn vào mà không vào được đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Mông lạnh mặt: "Tôi không có hứng thú."
"Haizz, sao cái người này lại không nghe lời người khác khuyên bảo nhỉ? Tôi đã nói với cô..."
"Người ta đã nói là không đi rồi ông còn lảm nhảm gì đó?" Một người đàn ông cao to mặc đồng phục đi tới, trên tay còn có vài tờ thông báo.
Ông chú có vẻ kiêng kỵ người nhân viên này, dù không cam tâm nhưng vẫn phải rút lui.
Người nhân viên dán mấy tờ thông báo trên tay lên rồi xoay người rời đi, Ninh Mông vội vàng gọi anh ta lại: "Xin hỏi, tôi có thể tra thông tin về các đội cứu hộ ở đâu ạ?"
"Thông tin gì?"
"Chính là thông tin về tỷ lệ tử vong, tỷ lệ cứu viện thành công ý."
Vẻ mặt anh nhân viên đầy kinh ngạc: "Làm gì có chuyện đó, cho dù có thì cũng không thể công bố ra ngoài."
Ninh Mông: "..."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro