Chương 30
Thỏ Nhĩ Tề
2024-08-21 21:44:08
"Loại chuyện không có kết quả tốt kiểu này lần sau đừng làm nữa." Đằng Nghiêu biết Cao Thiến là tay già đời, sẽ không phạm phải sai lầm cơ bản này, có lẽ do tân binh Ninh Mông thấy người cầu cứu nên không đành lòng, anh ta nói với Ninh Mông: "Cô là tân binh, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau này nhớ đừng tự tiện giúp đỡ người khác nữa. Giờ là tận thế, cô có năng lực tự chăm sóc bản thân đã tốt lắm rồi, lan tỏa lòng tốt tràn lan chỉ khiến mình chết nhanh hơn thôi."
Tuy câu này hơi khó nghe nhưng đạo lý trong đó vô cùng dễ hiểu, Đằng Nghiêu cũng chỉ có lòng tốt thôi. Ninh Mông gật đầu: "Tôi biết rồi."
Đằng Nghiêu nói xong thì đưa cho mỗi người bốn hộp đồ hộp và mười gói mì.
"Hôm nay may mắn đấy, còn rất nhiều đồ hộp."
Ninh Mông nhận đồ hộp, nhìn mấy thùng dầu diesel trước mặt Đằng Nghiêu, cô hỏi: "Đội phó Đằng, mấy thùng dầu diesel này bán thế nào?"
Đằng Nghiêu xua xua tay: "Cô không nhắc đến thì tôi cũng quên, mấy thùng dầu diesel này cô cầm luôn đi, không cần trả tiền, hôm nay cả đi cả về phải đến bốn mươi km, nhà xe của cô ít nhất phải tiêu hao mười lít dầu. Còn lại bao nhiêu thì cứ cầm, khu cách ly hôm nay có nhiều dầu, lại khó bán, để tôi bảo mấy anh em xách về cho cô."
"Cảm ơn đội phó Đằng." Ninh Mông nhìn mấy thùng dầu diesel, cô thực sự không xách nổi.
Nhận vật tư xong, hai người quay về nhà xe, Cao Thiến đưa hết số mì và đồ hộp trong tay cho Ninh Mông: "Dù sao mấy hôm nay tớ cũng ở cùng cậu, đây là tiền ăn của tớ, nếu không đủ thì cứ nói với tớ, tớ vẫn còn đấy."
Cao Thiến chẳng thèm để mấy thứ đồ ăn này vào mắt, cô ấy ngán tận cổ những đồ ăn đóng hộp này rồi. Nếu không nhất định phải ăn để sống sót thì cô ấy còn chẳng muốn đi nhận.
Cao Thiến có kho đồ ăn riêng trong khu cách ly, cô ấy tích trữ khá nhiều mì gói nhưng vừa nhìn thấy chúng đã thấy mồm miệng nhạt như nước ốc rồi.
Nhưng sau khi vào nhà xe khách sạn, lần nào nấu cơm Ninh Mông cũng bỏ thêm đồ ăn hoặc vài lá rau, thỉnh thoảng là thịt hộp, thậm chí còn có cả trứng rán khiến cô ấy cảm thấy ăn mì không còn đáng sợ như lúc trước nữa.
Ninh Mông không từ chối, cô thoải mái cầm đồ từ tay Cao Thiến. Lúc hai người về đến nhà xe, đội viên đã xách dầu đến đặt ở bên ngoài khoang chứa đồ của nhà xe.
Dung tích bình xăng là hai trăm lít, lúc này đã sắp chạm đáy, Ninh Mông để hệ thống tự động giúp cô đổ cả hai thùng dầu trong khoang chứa, tổng cộng là bốn mươi lít vào bình xăng. Hệ thống lập tức đổ dầu vào, trong khoang chứa đồ chỉ còn hai cái thùng không.
Lúc này, trên thẻ thông hành hiện lên thông báo có thêm một trăm đồng vào tài khoản, điều này có nghĩa là nhiệm vụ giải cứu trên diễn đàn đã hoàn thành.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Tuy câu này hơi khó nghe nhưng đạo lý trong đó vô cùng dễ hiểu, Đằng Nghiêu cũng chỉ có lòng tốt thôi. Ninh Mông gật đầu: "Tôi biết rồi."
Đằng Nghiêu nói xong thì đưa cho mỗi người bốn hộp đồ hộp và mười gói mì.
"Hôm nay may mắn đấy, còn rất nhiều đồ hộp."
Ninh Mông nhận đồ hộp, nhìn mấy thùng dầu diesel trước mặt Đằng Nghiêu, cô hỏi: "Đội phó Đằng, mấy thùng dầu diesel này bán thế nào?"
Đằng Nghiêu xua xua tay: "Cô không nhắc đến thì tôi cũng quên, mấy thùng dầu diesel này cô cầm luôn đi, không cần trả tiền, hôm nay cả đi cả về phải đến bốn mươi km, nhà xe của cô ít nhất phải tiêu hao mười lít dầu. Còn lại bao nhiêu thì cứ cầm, khu cách ly hôm nay có nhiều dầu, lại khó bán, để tôi bảo mấy anh em xách về cho cô."
"Cảm ơn đội phó Đằng." Ninh Mông nhìn mấy thùng dầu diesel, cô thực sự không xách nổi.
Nhận vật tư xong, hai người quay về nhà xe, Cao Thiến đưa hết số mì và đồ hộp trong tay cho Ninh Mông: "Dù sao mấy hôm nay tớ cũng ở cùng cậu, đây là tiền ăn của tớ, nếu không đủ thì cứ nói với tớ, tớ vẫn còn đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Thiến chẳng thèm để mấy thứ đồ ăn này vào mắt, cô ấy ngán tận cổ những đồ ăn đóng hộp này rồi. Nếu không nhất định phải ăn để sống sót thì cô ấy còn chẳng muốn đi nhận.
Cao Thiến có kho đồ ăn riêng trong khu cách ly, cô ấy tích trữ khá nhiều mì gói nhưng vừa nhìn thấy chúng đã thấy mồm miệng nhạt như nước ốc rồi.
Nhưng sau khi vào nhà xe khách sạn, lần nào nấu cơm Ninh Mông cũng bỏ thêm đồ ăn hoặc vài lá rau, thỉnh thoảng là thịt hộp, thậm chí còn có cả trứng rán khiến cô ấy cảm thấy ăn mì không còn đáng sợ như lúc trước nữa.
Ninh Mông không từ chối, cô thoải mái cầm đồ từ tay Cao Thiến. Lúc hai người về đến nhà xe, đội viên đã xách dầu đến đặt ở bên ngoài khoang chứa đồ của nhà xe.
Dung tích bình xăng là hai trăm lít, lúc này đã sắp chạm đáy, Ninh Mông để hệ thống tự động giúp cô đổ cả hai thùng dầu trong khoang chứa, tổng cộng là bốn mươi lít vào bình xăng. Hệ thống lập tức đổ dầu vào, trong khoang chứa đồ chỉ còn hai cái thùng không.
Lúc này, trên thẻ thông hành hiện lên thông báo có thêm một trăm đồng vào tài khoản, điều này có nghĩa là nhiệm vụ giải cứu trên diễn đàn đã hoàn thành.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro