Dắt mũi mà đ...
Mạc Mặc
2024-11-20 00:24:15
Đội ngũ thủ phòng Tần thị đuổi tới biên giới chiến trường, chỉ đứng từ xa xa thoáng nhìn một cái liền vội vàng triệt thoái về phía sau, không phải bọn hắn nhát gan sợ chuyện, thật sự là vì nhân số chênh lệch quá xa.
Phía bọn hắn có mười mấy người, vốn chỉ cần tiếp ứng được với đội công kiên liền hẳn sẽ có lực đánh một trận, thậm chí còn đủ sức phản công.
Nhưng đội công kiên chết quá nhanh, đợi khi bọn hắn đuổi đến nơi, đội công kiên bên mình đã chỉ còn lại lác đác mấy người, với tình hình đó, dù bọn họ cường hành đánh đi lên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, lựa chọn thối lui mới là thượng sách.
Hơn ba mươi người phía Thanh Vũ Sơn không gấp gáp truy sát mà phân tán ra, đoàn đoàn bao vây số thành viên đội công kiên Tần thị còn sót lại.
Mấy người này giờ đây đã làm thành một vòng, đây đó dựa lưng vào nhau, tuyệt vọng vô cùng.
Nhưng không ai xin tha, bởi vì tất cả bọn hắn đều biết, xin tha vô dụng, trận doanh đây đó vốn đối lập, lại thêm thù hận bao năm qua, xin tha sẽ chỉ rước đến cười nhạo từ đối phương.
- Giết!
Trong số sống sót có một tên ngũ trọng, chẳng qua cũng đã trọng thương, hắn gào lên một tiếng, dẫn theo mấy tên tộc nhân còn lại giết về một hướng.
Đối mặt với địch nhân ngoan cố chống cự kiểu này, đương nhiên sẽ không có ai ngu đến mức đi giao phong chính diện, không cẩn thận bị kéo theo bồi táng thì quá chịu thiệt.
Nghênh đón bọn hắn là từng đạo thuật pháp.
Tu sĩ sau ngũ trọng về cơ bản đã xác định phái hệ cho riêng mình, tứ trọng cũng bắt đầu làm chuẩn bị cho con đường sau này, thế nên tu sĩ đến cái cấp độ kia, nếu muốn đi con đường pháp tu, đa phần đều bắt đầu nghiên cứu thuật pháp.
Chẳng qua bởi vì tu vi còn thấp, hơn nữa thi pháp chưa thuần thục, cho nên trong chiến đấu kịch liệt, bọn hắn rất khó thi triển ra được một đạo thuật pháp hoàn chỉnh, nhưng trước khi đám người Tần thị có động tĩnh, bọn hắn sớm đã chuẩn bị thi pháp, lúc này vừa khéo đánh ra.
Không đến mười đạo thuật pháp, đủ mọi màu sắc quang mang, thuộc tính gì cũng có, trong đó có một con hỏa điểu béo tốt là dễ thấy nhất.
Thuật pháp rơi xuống, mấy tên tu sĩ Tần gia lập tức bỏ mạng đương trường, chỉ còn lại mỗi tên ngũ trọng kia. Đứa này mang theo mình đầy thương tích bổ nhào đến trước mặt một tên tán tu được Thanh Vũ Sơn chiêu mộ tới, ngay cả linh lực hộ thân đều thúc giục không ra được nữa, người kia bật cười ha ha, nói:
- Đáng đời ta phát tài.
Vừa nói vừa chọc ra một thương, đâm xuyên tên ngũ trọng kia.
Mấy người gần đó thần sắc hâm mộ nhìn vào đứa này, then chốt là tu vi gia hỏa này mới chỉ tam trọng, giết một tên ngũ trọng, công huân chừng mười lăm điểm, cộng thêm thưởng lệ của Thanh Vũ Sơn, một thương này liền giúp hắn kiếm được bốn mươi viên linh thạch!
Đối với tán tu tới nói, bốn mươi viên linh thạch là một khoản tài phú không nhỏ, lúc tu vi còn chưa cao, chừng ấy đủ cho hai ba tháng tu hành.
- Còn sức nữa không?
Tạ Kim quay đầu nhìn sang Lục Diệp, Lục Diệp chà đao lau vết máu lên thân một bộ thi thể, trầm mặc gật đầu.
Hắn lại nhìn sang mấy người còn lại trong đội đi săn.
Tống Hạt ho khan liền một chuỗi dài, như thể sắp chết đến nơi, thở dốc nói:
- Cái khác... Không được, nhưng giết người... thì vẫn đủ sức!
Đào Thiên Cương tự nhiên lấy sư huynh làm đầu, như thiên lôi sai đâu đánh đó, Kiều Xảo Nhi cũng hừ nhẹ một tiếng:
- Đám nam nhân các ngươi đều được, nữ nhân như ta đương nhiên cũng được!
Thật không biết đây là logic kiểu gì.
Tạ Kim bật cười:
- Nếu đã còn sức, vậy thì đuổi thôi!
Chiến đấu đương nhiên sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, đối với người Thanh Vũ Sơn mà nói, chiến đấu vừa mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Năm người gọi lại tọa kỵ của mình, Tạ Kim nháy mắt ra hiệu với một tên ngũ trọng phía bên mình, sau đó dẫn theo bốn người Lục Diệp xông giết về phía ngọn núi đối diện.
Tiếp sau, tên ngũ trọng kia cũng dẫn theo đội công kiên bên mình khoái tốc đuổi theo.
Phong luân thủy chuyển, vừa nãy mới là Tần thị tiến đánh Thanh Vũ Sơn, giờ lại đến lượt Thanh Vũ Sơn phản kích.
Cước trình của chúng tu sĩ tương đối nhanh, đám người Lục Diệp đuổi sát đến giữa sư mới thấy được thân ảnh đám đệ tử Tần thị ở trước mặt, nghe được sau lưng có động tĩnh, người Tần thị quay đầu nhìn lại, ai nấy đều không khỏi sợ hãi, trường diện nhất thời có chút hỗn loạn.
Tên ngũ trọng cầm đầu lập tức gầm lên:
- Đừng hoảng, lập trận hình, bọn hắn chỉ có năm người, là đội đi săn Thanh Vũ Sơn.
Không thể không nói, hắn ứng đối không sai, lúc này nếu tán ra mà chạy sẽ chỉ mang đến cho bọn Lục Diệp cơ hội đánh tan từng người, tính cơ động của đội đi săn không nghi ngờ càng mạnh hơn bọn hắn một bậc.
Nhưng Tạ Kim căn bản không có ý xông giết đi lên, đến cách chừng hơn mười trượng liền ghìm chặt tọa kỵ, từ xa xa nhìn tên ngũ trọng cầm đầu kia.
Bốn mắt chạm nhau, trong lòng tên ngũ trọng kia lộp bộp một tiếng, đoán chừng đã hiểu được ý định của Tạ Kim.
Đội đi săn hiển nhiên chỉ muốn cầm chân bọn hắn, phía sau còn có đội công kiên Thanh Vũ Sơn, nếu bọn hắn cố thủ ở chỗ này không đi, đợi khi đội công kiên Thanh Vũ Sơn đánh tới, còn muốn chạy cũng đi không kịp nữa.
- Từ từ lui về sau!
Vừa nghĩ tới đó, tên ngũ trọng kia lại chợt quát một tiếng.
Đội ngũ thủ phong ngay ngắn triệt thoái về phía sau.
Bên này vừa mới có động tác, Tạ Kim liền cũng dẫn theo đám người Lục Diệp xông giết tới.
- Ổn định!
Tên ngũ trọng kia sảng giọng quát một tiếng, chúng nhân Tần thị lập tức triển khai trận thế nghênh kích, đột nhiên năm người năm tọa kỵ phía Thanh Vũ Sơn lại từ bên ngoài ba mươi trượng lượn quanh thành một vòng tròn, chớp mắt đã chạy không thấy bóng dáng.
Đợi khi bọn hắn định lần nữa triệt thoái, năm người năm kỵ kia đã lại ló đầu ra, từ xa xa quan sát.
Sau ba phen năm bận như thế, đám người Tần thị bị giày vò đủ sắc, sắc mặt tên ngũ trọng cầm đầu càng là đen như đáy nồi, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông Tạ Kim một lượt, cảm giác bị địch nhân dắt mũi mà đi thế này thực sự khó chịu không để đâu cho hết.
Cũng may ngay vừa rồi hắn đã được đến tin tức, đội ngũ lưu lại thủ phong trên đỉnh đã đi xuống hỗ trợ, chỉ cần có thể tụ hợp với phía bên kia, ngăn trở Thanh Vũ Sơn công kích hẳn sẽ không thành vấn đề.
Cứ vậy cố thủ chờ cứu viện! Hắn hạ quyết định.
Nhưng một đạo tin tức truyền đến ngay sau đó lại khiến tâm tình hắn chìm xuống đáy cốc.
Bởi vì đội công kiên Thanh Vũ Sơn không giết về hướng bọn họ, mà là đi vòng qua, xông thẳng đến đỉnh núi!
Bản thân bọn hắn vốn cũng là đội thủ phong, chỉ là được đến mệnh lệnh đi trợ giúp đội công kiên bên mình, kết quả đáng tiếc còn chưa thể giúp được gì đã phải lui về.
Nói cách khác, đội thủ phong trên ngọn núi này bị chia làm hai phần, một phần là bọn hắn, phần còn lại đang trên đường đến trợ giúp, hai bộ phận đều có mười mấy người, tổng số ước chừng ba mươi người.
Mà đội công kiên Thanh Vũ Sơn chính đang nhắm thẳng đến bộ phận thứ hai kia!
Ba nhà thế lực đều có cửu trọng giám sát Ảnh Nguyệt Bàn, cho nên tu sĩ các nhà có động tĩnh gì, căn bản không thể qua mặt được bên còn lại, chẳng qua muốn truyền đưa tin tức đi qua, khẳng định sẽ có chút độ trễ.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, thương vong của ba nhà trong lúc diễn ra Long Tuyền Hội đều sẽ được khống chế, vừa phát hiện thấy thế cục không ổn, bọn Thang Võ sẽ làm ra điều chỉnh nhất định, tuyệt không dễ dàng để tu sĩ nhà mình đi chịu chết.
Nhưng trận chiến lần này đã thoát ra ngoài tầm khống chế của tu sĩ cửu trọng, Tần Vạn Lý tọa trấn ở Ảnh Nguyệt Bàn căn bản không ngờ đội đi săn nhà mình lại chết nhanh như vậy, dẫn đến lúc hắn lệnh cho đội công kiên triệt thoái thì đã quá muộn.
Một bước sai, từng bước sai.
Lúc này đội công kiên Thanh Vũ Sơn đã xông thẳng đến đỉnh núi, nhân số không đến ba mươi người, nhưng phe mình lại chỉ có mười người, số lượng chênh lệch rất lớn, nếu xảy ra giao phong, Tần thị tất tử thương thảm trọng.
- Mấy tên kia đâu?
Ngũ trọng Tần thị nhìn quanh trái phải, lại đã không thấy bóng dáng đám người Tạ Kim đâu cả.
Một tên tộc đệ ở bên thấp thỏm nói:
- Một mực không thấy xuất hiện.
- Nguy rồi!
Nghe được lời này, tên ngũ trọng như bỗng đột nhiên ý thức được điều gì, giả như năm người kia cũng chạy đi công kích bộ phận thủ phong còn lại, nếu thật là thế, thế cục nguy to:
- Đi nhanh!
Dứt lời liền đưa tin đi ra, hỏi dò động tĩnh năm người kia.
Chỉ năm nhịp thở liền được đến hồi đáp:
- Ở phía trên các ngươi!
Vừa tra được tin tức này, bên tai bỗng chợt truyền đến tiếng yêu thú xé gió lao nhanh, giương mắt nhìn lên, vừa khéo thấy được năm người năm tọa kỵ phía Thanh Vũ Sơn từ trên lao xuống, chính đang xông giết về hướng này!
- Khởi phù, nhất định phải ngăn lại!
Hắn gầm quát.
Xoát xoát xoát xoát, thoáng chốc, bảy tám đạo linh phù được kích phát, đồng loạt đánh lên trên, từng đạo linh phù tán xạ uy năng, hung mãnh dị thường.
Chẳng qua bọn Lục Diệp sớm có phòng bị, cho nên nháy mắt khi đối phương vừa mới khởi động linh phù liền đã tán ra bốn phía, bằng vào tốc độ nhanh chóng của tọa kỵ, tránh đi từng đạo linh phù công kích.
Một lượt linh phù đánh xong, trừ Tống Hạt tương đối không may bị hất văng xuống đất ra, bốn người khác đều hữu kinh vô hiểm, chẳng qua Tống Hạt cũng lập tức bò dậy, xem ra không có gì đáng ngại.
- Lại đến!
Tùy theo tiếng hét lớn của tên tu sĩ ngũ trọng kia, lại một lượt linh phù đánh ra.
Nhưng so với lần trước, lần công kích này càng không hiệu quả, bởi vì bọn Lục Diệp sớm đã nấp sau cây cối, không để uy năng linh phù ba cập đến mình.
Ngay khi đột linh phù công kích thứ hai vừa ngừng, bọn Lục Diệp lũ lượt ló đầu ra, linh lực ba động truyền ra, trên tay mỗi người đều kẹp lấy một tấm linh phù.
Linh phù là do Tạ Kim cung cấp, không thể không nói, ở phương diện cung ứng vật tư, Thanh Vũ Sơn ra tay rất hào phóng.
Năm tấm linh phù được kích phát, hỏa xà, phong nhận, băng lăng ùn ùn nện về phía đám tu sĩ Tần thị, Kiều Xảo Nhi kích phát một tấm Kim Luân Phù, trước mặt hiện ra một chiếc mâm tròn màu vàng to bằng chậu rửa mặt, nhắm ngay trận hình phía Tần thị điên cuồng oanh kích.
Chúng tu Tần thị tuy đã tránh né, nhưng bọn hắn không có tọa kỵ, tính cơ động tự nhiên không bằng được bọn Lục Diệp, một lượt linh phù đánh xuống, mười mấy người đương trường tử nạn, mấy tên còn lại đều bị thương.
Cục diện hỗn loạn, phía Tần thị còn chưa kịp thở dốc, tiếng yêu thú xé gió đã truyền đến, tên ngũ trọng cầm đầu kia ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bọn Lục Diệp đang xông giết đi xuống.
Lúc này, trận hình vốn chặt chẽ đã thành một mảnh lăng loạn, trong hỗn loạn căn bản không tổ chức lại được, đối mặt với xung kích từ trên cao mà xuống thế này, Tần thị muốn ngăn cản gần như là điều không thể.
Thân ảnh đây đó giao xoa qua nhau, Lục Diệp giơ tay chém xuống, một đầu người bay lên, phần đuôi cự hạt của Tống Hạt cũng đâm trúng một người, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, trường tiên trong tay Kiều Xảo Nhi quấn lấy một tên tu sĩ, người kia bị kéo lên trên đất, chẳng qua rất nhanh liền được người cứu đi.
Tạ Kim và Đào Thiên Cương không có thu hoạch, song kẻ trước cầm chân tu sĩ ngũ trọng đối phương, kẻ sau cũng kềm chế một bộ phận tinh lực và chú ý của đối phương ý.
Năm người năm tọa kỵ xông ra vài chục trượng, sau đó lại được Tạ Kim dẫn lượn quanh một vòng, chẳng mấy chốc đã quay lại phía trên chúng đệ tử Tần thị, bắt đầu lượt xông giết thứ hai.
…
Phía bọn hắn có mười mấy người, vốn chỉ cần tiếp ứng được với đội công kiên liền hẳn sẽ có lực đánh một trận, thậm chí còn đủ sức phản công.
Nhưng đội công kiên chết quá nhanh, đợi khi bọn hắn đuổi đến nơi, đội công kiên bên mình đã chỉ còn lại lác đác mấy người, với tình hình đó, dù bọn họ cường hành đánh đi lên cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, lựa chọn thối lui mới là thượng sách.
Hơn ba mươi người phía Thanh Vũ Sơn không gấp gáp truy sát mà phân tán ra, đoàn đoàn bao vây số thành viên đội công kiên Tần thị còn sót lại.
Mấy người này giờ đây đã làm thành một vòng, đây đó dựa lưng vào nhau, tuyệt vọng vô cùng.
Nhưng không ai xin tha, bởi vì tất cả bọn hắn đều biết, xin tha vô dụng, trận doanh đây đó vốn đối lập, lại thêm thù hận bao năm qua, xin tha sẽ chỉ rước đến cười nhạo từ đối phương.
- Giết!
Trong số sống sót có một tên ngũ trọng, chẳng qua cũng đã trọng thương, hắn gào lên một tiếng, dẫn theo mấy tên tộc nhân còn lại giết về một hướng.
Đối mặt với địch nhân ngoan cố chống cự kiểu này, đương nhiên sẽ không có ai ngu đến mức đi giao phong chính diện, không cẩn thận bị kéo theo bồi táng thì quá chịu thiệt.
Nghênh đón bọn hắn là từng đạo thuật pháp.
Tu sĩ sau ngũ trọng về cơ bản đã xác định phái hệ cho riêng mình, tứ trọng cũng bắt đầu làm chuẩn bị cho con đường sau này, thế nên tu sĩ đến cái cấp độ kia, nếu muốn đi con đường pháp tu, đa phần đều bắt đầu nghiên cứu thuật pháp.
Chẳng qua bởi vì tu vi còn thấp, hơn nữa thi pháp chưa thuần thục, cho nên trong chiến đấu kịch liệt, bọn hắn rất khó thi triển ra được một đạo thuật pháp hoàn chỉnh, nhưng trước khi đám người Tần thị có động tĩnh, bọn hắn sớm đã chuẩn bị thi pháp, lúc này vừa khéo đánh ra.
Không đến mười đạo thuật pháp, đủ mọi màu sắc quang mang, thuộc tính gì cũng có, trong đó có một con hỏa điểu béo tốt là dễ thấy nhất.
Thuật pháp rơi xuống, mấy tên tu sĩ Tần gia lập tức bỏ mạng đương trường, chỉ còn lại mỗi tên ngũ trọng kia. Đứa này mang theo mình đầy thương tích bổ nhào đến trước mặt một tên tán tu được Thanh Vũ Sơn chiêu mộ tới, ngay cả linh lực hộ thân đều thúc giục không ra được nữa, người kia bật cười ha ha, nói:
- Đáng đời ta phát tài.
Vừa nói vừa chọc ra một thương, đâm xuyên tên ngũ trọng kia.
Mấy người gần đó thần sắc hâm mộ nhìn vào đứa này, then chốt là tu vi gia hỏa này mới chỉ tam trọng, giết một tên ngũ trọng, công huân chừng mười lăm điểm, cộng thêm thưởng lệ của Thanh Vũ Sơn, một thương này liền giúp hắn kiếm được bốn mươi viên linh thạch!
Đối với tán tu tới nói, bốn mươi viên linh thạch là một khoản tài phú không nhỏ, lúc tu vi còn chưa cao, chừng ấy đủ cho hai ba tháng tu hành.
- Còn sức nữa không?
Tạ Kim quay đầu nhìn sang Lục Diệp, Lục Diệp chà đao lau vết máu lên thân một bộ thi thể, trầm mặc gật đầu.
Hắn lại nhìn sang mấy người còn lại trong đội đi săn.
Tống Hạt ho khan liền một chuỗi dài, như thể sắp chết đến nơi, thở dốc nói:
- Cái khác... Không được, nhưng giết người... thì vẫn đủ sức!
Đào Thiên Cương tự nhiên lấy sư huynh làm đầu, như thiên lôi sai đâu đánh đó, Kiều Xảo Nhi cũng hừ nhẹ một tiếng:
- Đám nam nhân các ngươi đều được, nữ nhân như ta đương nhiên cũng được!
Thật không biết đây là logic kiểu gì.
Tạ Kim bật cười:
- Nếu đã còn sức, vậy thì đuổi thôi!
Chiến đấu đương nhiên sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, đối với người Thanh Vũ Sơn mà nói, chiến đấu vừa mới chỉ bắt đầu mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm người gọi lại tọa kỵ của mình, Tạ Kim nháy mắt ra hiệu với một tên ngũ trọng phía bên mình, sau đó dẫn theo bốn người Lục Diệp xông giết về phía ngọn núi đối diện.
Tiếp sau, tên ngũ trọng kia cũng dẫn theo đội công kiên bên mình khoái tốc đuổi theo.
Phong luân thủy chuyển, vừa nãy mới là Tần thị tiến đánh Thanh Vũ Sơn, giờ lại đến lượt Thanh Vũ Sơn phản kích.
Cước trình của chúng tu sĩ tương đối nhanh, đám người Lục Diệp đuổi sát đến giữa sư mới thấy được thân ảnh đám đệ tử Tần thị ở trước mặt, nghe được sau lưng có động tĩnh, người Tần thị quay đầu nhìn lại, ai nấy đều không khỏi sợ hãi, trường diện nhất thời có chút hỗn loạn.
Tên ngũ trọng cầm đầu lập tức gầm lên:
- Đừng hoảng, lập trận hình, bọn hắn chỉ có năm người, là đội đi săn Thanh Vũ Sơn.
Không thể không nói, hắn ứng đối không sai, lúc này nếu tán ra mà chạy sẽ chỉ mang đến cho bọn Lục Diệp cơ hội đánh tan từng người, tính cơ động của đội đi săn không nghi ngờ càng mạnh hơn bọn hắn một bậc.
Nhưng Tạ Kim căn bản không có ý xông giết đi lên, đến cách chừng hơn mười trượng liền ghìm chặt tọa kỵ, từ xa xa nhìn tên ngũ trọng cầm đầu kia.
Bốn mắt chạm nhau, trong lòng tên ngũ trọng kia lộp bộp một tiếng, đoán chừng đã hiểu được ý định của Tạ Kim.
Đội đi săn hiển nhiên chỉ muốn cầm chân bọn hắn, phía sau còn có đội công kiên Thanh Vũ Sơn, nếu bọn hắn cố thủ ở chỗ này không đi, đợi khi đội công kiên Thanh Vũ Sơn đánh tới, còn muốn chạy cũng đi không kịp nữa.
- Từ từ lui về sau!
Vừa nghĩ tới đó, tên ngũ trọng kia lại chợt quát một tiếng.
Đội ngũ thủ phong ngay ngắn triệt thoái về phía sau.
Bên này vừa mới có động tác, Tạ Kim liền cũng dẫn theo đám người Lục Diệp xông giết tới.
- Ổn định!
Tên ngũ trọng kia sảng giọng quát một tiếng, chúng nhân Tần thị lập tức triển khai trận thế nghênh kích, đột nhiên năm người năm tọa kỵ phía Thanh Vũ Sơn lại từ bên ngoài ba mươi trượng lượn quanh thành một vòng tròn, chớp mắt đã chạy không thấy bóng dáng.
Đợi khi bọn hắn định lần nữa triệt thoái, năm người năm kỵ kia đã lại ló đầu ra, từ xa xa quan sát.
Sau ba phen năm bận như thế, đám người Tần thị bị giày vò đủ sắc, sắc mặt tên ngũ trọng cầm đầu càng là đen như đáy nồi, trong lòng mắng mười tám đời tổ tông Tạ Kim một lượt, cảm giác bị địch nhân dắt mũi mà đi thế này thực sự khó chịu không để đâu cho hết.
Cũng may ngay vừa rồi hắn đã được đến tin tức, đội ngũ lưu lại thủ phong trên đỉnh đã đi xuống hỗ trợ, chỉ cần có thể tụ hợp với phía bên kia, ngăn trở Thanh Vũ Sơn công kích hẳn sẽ không thành vấn đề.
Cứ vậy cố thủ chờ cứu viện! Hắn hạ quyết định.
Nhưng một đạo tin tức truyền đến ngay sau đó lại khiến tâm tình hắn chìm xuống đáy cốc.
Bởi vì đội công kiên Thanh Vũ Sơn không giết về hướng bọn họ, mà là đi vòng qua, xông thẳng đến đỉnh núi!
Bản thân bọn hắn vốn cũng là đội thủ phong, chỉ là được đến mệnh lệnh đi trợ giúp đội công kiên bên mình, kết quả đáng tiếc còn chưa thể giúp được gì đã phải lui về.
Nói cách khác, đội thủ phong trên ngọn núi này bị chia làm hai phần, một phần là bọn hắn, phần còn lại đang trên đường đến trợ giúp, hai bộ phận đều có mười mấy người, tổng số ước chừng ba mươi người.
Mà đội công kiên Thanh Vũ Sơn chính đang nhắm thẳng đến bộ phận thứ hai kia!
Ba nhà thế lực đều có cửu trọng giám sát Ảnh Nguyệt Bàn, cho nên tu sĩ các nhà có động tĩnh gì, căn bản không thể qua mặt được bên còn lại, chẳng qua muốn truyền đưa tin tức đi qua, khẳng định sẽ có chút độ trễ.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, thương vong của ba nhà trong lúc diễn ra Long Tuyền Hội đều sẽ được khống chế, vừa phát hiện thấy thế cục không ổn, bọn Thang Võ sẽ làm ra điều chỉnh nhất định, tuyệt không dễ dàng để tu sĩ nhà mình đi chịu chết.
Nhưng trận chiến lần này đã thoát ra ngoài tầm khống chế của tu sĩ cửu trọng, Tần Vạn Lý tọa trấn ở Ảnh Nguyệt Bàn căn bản không ngờ đội đi săn nhà mình lại chết nhanh như vậy, dẫn đến lúc hắn lệnh cho đội công kiên triệt thoái thì đã quá muộn.
Một bước sai, từng bước sai.
Lúc này đội công kiên Thanh Vũ Sơn đã xông thẳng đến đỉnh núi, nhân số không đến ba mươi người, nhưng phe mình lại chỉ có mười người, số lượng chênh lệch rất lớn, nếu xảy ra giao phong, Tần thị tất tử thương thảm trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Mấy tên kia đâu?
Ngũ trọng Tần thị nhìn quanh trái phải, lại đã không thấy bóng dáng đám người Tạ Kim đâu cả.
Một tên tộc đệ ở bên thấp thỏm nói:
- Một mực không thấy xuất hiện.
- Nguy rồi!
Nghe được lời này, tên ngũ trọng như bỗng đột nhiên ý thức được điều gì, giả như năm người kia cũng chạy đi công kích bộ phận thủ phong còn lại, nếu thật là thế, thế cục nguy to:
- Đi nhanh!
Dứt lời liền đưa tin đi ra, hỏi dò động tĩnh năm người kia.
Chỉ năm nhịp thở liền được đến hồi đáp:
- Ở phía trên các ngươi!
Vừa tra được tin tức này, bên tai bỗng chợt truyền đến tiếng yêu thú xé gió lao nhanh, giương mắt nhìn lên, vừa khéo thấy được năm người năm tọa kỵ phía Thanh Vũ Sơn từ trên lao xuống, chính đang xông giết về hướng này!
- Khởi phù, nhất định phải ngăn lại!
Hắn gầm quát.
Xoát xoát xoát xoát, thoáng chốc, bảy tám đạo linh phù được kích phát, đồng loạt đánh lên trên, từng đạo linh phù tán xạ uy năng, hung mãnh dị thường.
Chẳng qua bọn Lục Diệp sớm có phòng bị, cho nên nháy mắt khi đối phương vừa mới khởi động linh phù liền đã tán ra bốn phía, bằng vào tốc độ nhanh chóng của tọa kỵ, tránh đi từng đạo linh phù công kích.
Một lượt linh phù đánh xong, trừ Tống Hạt tương đối không may bị hất văng xuống đất ra, bốn người khác đều hữu kinh vô hiểm, chẳng qua Tống Hạt cũng lập tức bò dậy, xem ra không có gì đáng ngại.
- Lại đến!
Tùy theo tiếng hét lớn của tên tu sĩ ngũ trọng kia, lại một lượt linh phù đánh ra.
Nhưng so với lần trước, lần công kích này càng không hiệu quả, bởi vì bọn Lục Diệp sớm đã nấp sau cây cối, không để uy năng linh phù ba cập đến mình.
Ngay khi đột linh phù công kích thứ hai vừa ngừng, bọn Lục Diệp lũ lượt ló đầu ra, linh lực ba động truyền ra, trên tay mỗi người đều kẹp lấy một tấm linh phù.
Linh phù là do Tạ Kim cung cấp, không thể không nói, ở phương diện cung ứng vật tư, Thanh Vũ Sơn ra tay rất hào phóng.
Năm tấm linh phù được kích phát, hỏa xà, phong nhận, băng lăng ùn ùn nện về phía đám tu sĩ Tần thị, Kiều Xảo Nhi kích phát một tấm Kim Luân Phù, trước mặt hiện ra một chiếc mâm tròn màu vàng to bằng chậu rửa mặt, nhắm ngay trận hình phía Tần thị điên cuồng oanh kích.
Chúng tu Tần thị tuy đã tránh né, nhưng bọn hắn không có tọa kỵ, tính cơ động tự nhiên không bằng được bọn Lục Diệp, một lượt linh phù đánh xuống, mười mấy người đương trường tử nạn, mấy tên còn lại đều bị thương.
Cục diện hỗn loạn, phía Tần thị còn chưa kịp thở dốc, tiếng yêu thú xé gió đã truyền đến, tên ngũ trọng cầm đầu kia ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bọn Lục Diệp đang xông giết đi xuống.
Lúc này, trận hình vốn chặt chẽ đã thành một mảnh lăng loạn, trong hỗn loạn căn bản không tổ chức lại được, đối mặt với xung kích từ trên cao mà xuống thế này, Tần thị muốn ngăn cản gần như là điều không thể.
Thân ảnh đây đó giao xoa qua nhau, Lục Diệp giơ tay chém xuống, một đầu người bay lên, phần đuôi cự hạt của Tống Hạt cũng đâm trúng một người, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng, trường tiên trong tay Kiều Xảo Nhi quấn lấy một tên tu sĩ, người kia bị kéo lên trên đất, chẳng qua rất nhanh liền được người cứu đi.
Tạ Kim và Đào Thiên Cương không có thu hoạch, song kẻ trước cầm chân tu sĩ ngũ trọng đối phương, kẻ sau cũng kềm chế một bộ phận tinh lực và chú ý của đối phương ý.
Năm người năm tọa kỵ xông ra vài chục trượng, sau đó lại được Tạ Kim dẫn lượn quanh một vòng, chẳng mấy chốc đã quay lại phía trên chúng đệ tử Tần thị, bắt đầu lượt xông giết thứ hai.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro