Ma Cô Sát
Mạc Mặc
2024-11-20 00:24:15
Quan sát lẫn nhau, xác định tu vi đây đó.
Đối diện là hai tên thất trọng, bên hông giắt đao phối kiếm, thoạt nhìn như là binh tu.
Còn chưa tới gần, một người thân hình hơi gầy trong đó đã hô to một tiếng:
- Hai vị đạo hữu đến từ trận doanh nào? Chúng ta là Hạo Thiên Minh!
Bây giờ khoảng cách còn chưa đủ gần, cho nên chiến trường ấn ký trên mu bàn tay đều không có phản ứng, nhưng nếu khoảng cách đủ gần, liếc mắt nhìn qua liền sẽ thấy được trận doanh đối phương, hệt như lúc Lục Diệp và Hoa Từ vừa tới nơi đây, đụng phải hai tên Vạn Ma Lĩnh, ấn ký trên mu bàn tay mỗi người đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đây là quy tắc trong Linh Khê trấn thủ chiến, nhằm thuận tiện xác nhận lập trường đây đó.
Lục Diệp mặt không đổi sắc nhìn vào hắn, không hề đáp lời.
Tu sĩ gầy kia lại nói tiếp:
- Nếu đạo hữu đồng ý, không ngại đưa ra chiến trận ấn ký, tránh miễn ngộ thương.
Lục Diệp yên ắng thúc giục linh lực, giơ tay lên, một con hòa điểu béo mập giương cánh đánh tới, hỏa điểu béo mập đến độ có chút ung thũng kia quả thực khiến Hoa Từ nhìn mà sửng sốt mất một lúc, mãi lát sau mới cùng theo tung ra đạo thuật pháp xanh lục như mũi tên.
Đây là lần đầu nàng thấy Lục Diệp thúc giục thuật pháp, hơn nữa còn là kiểu tạo hình thế này, nếu không phải tình huống không đúng, sợ rằng đã không kìm được bật cười ra tiếng.
Thế mới biết vừa rồi tại sao Lục Diệp lại thu đao...
Hai đạo thuật pháp một trước một sau đánh tới đối diện, không phải Lục Diệp nhìn ra đối phương đang nói dối, chỉ là người đến vốn đã mang tâm khó dò.
Ở Cửu Châu, trong Linh Khê chiến trường, tu sĩ xa lạ gặp mặt sẽ không tùy tiện biểu lộ lập trường, đây là thường thức, đối phương vừa mở miệng liền tự báo là Hạo Thiên Minh, có trời mới biết bọn họ có phải thật hay không.
Hơn nữa dù bọn hắn thật sự là Hạo Thiên Minh, vậy cũng chẳng sao, quay đầu đợi hai đảo nhỏ dung hợp, xin lỗi đối phương một tiếng là được.
Nhưng nếu đối phương là người Vạn Ma Lĩnh... Đánh chính là Vạn Ma Lĩnh.
Xuất thủ trước, đơn giản là muốn chiếm giữ thế chủ động.
Linh lực nổ bung, tu sĩ gầy kêu hô kia giận tím mặt:
- Thật to gan, lại dám đánh lén, xem ra các ngươi chán sống rồi!
Tuy là nói vậy, động tác lại không chậm, hai người tức tốc xê dịch tránh né.
Vô luận là thuật Hỏa Phượng Hoàng do Lục Diệp thi triển hay là thuật mũi tên xanh của Hoa Từ, uy lực đều không lớn, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, dưới tiền đề đây đó tồn tại khoảng cách nhất định, tránh né lên không hề khó, bên này đánh đến quên cả trời đất, bên kia cũng ầm ầm tránh né, khoảng cách giữa hai đảo nhỏ nhanh chóng được rút ngắn.
Có lẽ cảm thấy cứ một mực bị động chịu đánh quá mức nhếch nhác, hai tên binh tu phía đối diện giao lưu một phen, dồn dập vươn tay vào túi trữ vật bên hông, lấy ra linh phù, kích phát uy năng, đánh tới Lục Diệp và Hoa Từ.
Nhất thời, trên mặt biển náo nhiệt vô cùng, hỏa điểu, mũi tên xanh, Kim Hồ Trảm, băng lăng xuyên thoa ngược xuôi, ngươi tới ta đi.
Tu sĩ gầy kia còn một bên đánh trả, một bên nhe răng cười nói:
- Hai tên tiểu pháp tu lục trọng, các ngươi chờ đó cho ta!
Vừa dứt lời, thân hình bốn người song phương chợt khẽ chấn động, bởi vì hai hòn đảo nhỏ đã va vào nhau.
Lục Diệp và Hoa Từ rất hợp thời ngã trái ngã phải một trận, nhìn qua vô cùng nhếch nhác, hai tên binh tu phía đối diện lại cấp tốc ổn định thân hình, dưới chân phát lực, một trái một phải khoái tốc lướt đến bên này.
Tùy theo khoảng cách tiếp cận, ấn ký trên mu bàn tay bốn người dần dần tỏa ra quang mang.
Trên mu bàn tay hai người kia bốc lên hồng quang, nào phải Hạo Thiên Minh, rõ ràng là Vạn Ma Lĩnh.
- Các ngươi chết chắc!
Tu sĩ gầy kia gằn giọng quát, tránh qua mấy đạo thuật pháp của Lục Diệp, đã giết tới cách đó không xa, người còn lại thì nhắm thẳng đến Hoa Từ mà lao vút tới, Hoa Từ lập tức ném xuống Lục Diệp, hốt hoảng chạy trốn.
- Ha ha.
Cảnh này khiến tên tu sĩ gầy cười lớn không ngừng, như thể đang hân thưởng cảnh phu thê vốn cùng là chim rừng, đại nạn lâm đầu lại mỗi người bay một nơi.
Lần nữa tránh một đạo thuật pháp, tu sĩ gầy tung người nhảy lên cao, trường kiếm bên hông xuất vỏ, trên mặt treo lên thần tình nắm chắc.
Tu vi cao hơn đối phương một cấp, pháp tu lại bị hắn áp sát tới gần, ổn!
Sau đó hắn thấy được Lục Diệp vươn tay vào trong túi trữ vật, móc ra một thanh trường đao...
- Hả?
Trong lòng tu sĩ gầy đột nhiên ẩn ẩn có chút bất an.
Mà khi Lục Diệp rút đao, đao quang chớp động, cảm giác bất an kia nháy mắt đề thăng đến đỉnh điểm, hóa thành kinh hoảng.
Keng một tiếng, trường kiếm bị đánh bay đi ra, tu sĩ gầy thân ở giữa trời không có chỗ để mượn lực, chỉ biết trơ mắt nhìn xem trường đao trong tay Lục Diệp bùng lên linh lực màu đỏ rực, trọn cả thanh đao như bốc cháy, đao thứ hai chẻ xuống!
- A nha!
Tiếng kêu thảm truyền ra, trên thân tu sĩ gầy bắn ra một chùm máu tươi, bị đánh lật sang một bên, một cánh tay ứng tiếng bay lên.
Thẳng đến lúc này hắn mới hồi thần, thiếu niên lục trọng trước mắt căn bản không phải pháp tu gì cả, đứa này cũng là binh tu!
Nhưng sao tốc độ thi pháp của binh tu lại nhanh vậy được? Vừa rồi hắn không phải không hoài nghi điểm này, nhưng tốc độ thi pháp của đối phương lại khiến hắn xóa bỏ nghi hoặc, thuật pháp hình thành khoái tốc như thế, không có thời gian dài rèn luyện căn bản không làm nổi.
Tiểu tặc thật gian trá! Tu sĩ gầy thầm mắng trong lòng, tay còn lại bấm niệm pháp quyết, một thân linh lực điên cuồng thúc giục, trường kiếm bay ra vù vù một trận, hóa thành một đạo lưu quang.
Nhưng còn không đợi hắn kịp thúc giục đạo lưu quang này, trong tầm mắt đã có đao quang chẻ xuống, sinh cơ khoái tốc trôi mất.
Từ lúc hắn xông tới Lục Diệp đến khi chết, trước sau chẳng qua không đến ba nhịp thở...
Sau khi chém giết người kia, Lục Diệp nhấc chân đuổi về phía sau, bên kia tên tu sĩ còn lại chính đang truy sát Hoa Từ, mặc dù Hoa Từ chạy không chậm, song rốt cuộc không nhanh được bằng binh tu, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm khiến người kia thất kinh.
Lúc quay đầu nhìn lại, đã thấy Lục Diệp khí thế hung hăng giết tới.
Đồng bạn của mình chết rồi? Chết như thế nào? Còn nữa, thiếu niên này không phải pháp tu ư? Trong tay cầm theo đao là có ý gì?
Sát na đó, trong đầu hắn lóe ra nghi vấn khó mà tìm được lời đáp này.
Thoáng ngập ngừng giữa quay người nghênh địch hay tiếp tục đuổi giết, còn chưa kịp làm ra quyết định, đột nhiên đầu váng mắt hoa.
Dưới chân của hắn, một đóa nấm màu xám bị giẫm nát, bào tử cơ hồ khó mà phát giác bằng mắt thường vờn quanh người hắn, bị hắn hút vào trong phế phủ.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng thúc giục linh lực, xua tan cảm giác không thoải mái kia.
Chỉ chớp mắt trì hoãn, Lục Diệp đã xông giết tới gần, đối mặt một đao hắn bổ ra, tu sĩ kia đành phải nghênh chiến.
Tiếng vang đinh đinh đương đương truyền ra, linh khí giao phong, tia lửa tung tóe.
Hoa Từ đang đào tẩu lại không trốn nữa, xoay người, linh lực tuôn trào quanh thân, mà tùy theo nàng phát lực, linh quang ngoài thân tu sĩ thất trọng kia bắt đầu trở nên mờ rít ảm đạm.
Lục Diệp cảm giác được đối thủ của mình ra chiêu càng lúc càng mệt mỏi, lúc mới vừa tiếp chiến, biểu hiện của đối phương không khác gì thất trọng bình thường, nhưng chỉ sau hai chiêu, thực lực đối phương tựa hồ phải chịu áp chế cực lớn, linh lực ba động trên người cũng chỉ tương đương với mình.
Thất trọng hắn đều giết qua, huống hồ là một tên lục trọng? Cố ý muốn xem xem thủ đoạn Hoa Từ, cho nên hắn không vội thống hạ sát thủ, mà chỉ không ngừng quấn lấy đối phương.
Lát sau, linh lực ba động của đối phương tiếp tục trượt dốc, hạ xuống trình độ ngũ trọng, không chỉ vậy, chuyện xảy ra ở Anh Sơn lần nữa tái diễn, trong thất khiếu tu sĩ kia bắt đầu mọc ra từng cây nấm nhỏ li ti, nhìn qua cực kỳ kinh người.
Đối phương hiển nhiên cũng phát giác được không đúng, sau một chiêu bức lui Lục Diệp, vội hoảng hốt ổn định thân hình, cắn răng gầm lên:
- Các ngươi làm cái gì?
- Đây là cực hạn?
Lục Diệp nhìn qua Hoa Từ hỏi.
- Tầm tầm đấy.
- Thế thì giết đi.
- Ta làm?
- Ừm, giết một tên có mười bốn điểm công huân.
- Tay ta là dùng để chăm sóc người bị thương, không phải dùng để giết người.
Hoa Từ có chút ủy khuất.
- Ta liều mạng với các ngươi!
Tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia phẫn nộ gầm lên một tiếng, hãn nhiên xông giết về phía Lục Diệp. Hai tên địch nhân này không một ai để hắn vào trong mắt, ngang nhiên thảo luận giá trị tính mạng hắn, dù là ai cũng không chịu được nhục nhã như thế.
Chẳng qua ngay trên đường hắn xông giết về phía Lục Diệp, nấm nhỏ trong thất khiếu cấp tốc lớn lên, sau đó ầm vang nổ tung, sau một chuỗi dài tiếng vang không ngừng, mặt người kia như bị hủ thực, ngã nhào xuống đất, hai điểm hồng quang phân lướt đến Hoa Từ và Lục Diệp, dưới thân người này, máu tươi chảy ra máu tươi không phải màu đỏ thẫm bình thường, mà lại hơi có màu xanh lá.
Thứ Hoa Từ lấy được là công huân, còn thứ Lục Diệp lấy được là gia trì Thiên Cơ Trụ.
Lục Diệp giương mắt nhìn sang Hoa Từ.
Nữ nhân này cười hiền lành:
- Cây nấm giết, ta nào có liên quan gì?
Lục Diệp không phản bác được, thu thập chiến lợi phẩm.
Lúc tra xem chiến trường ấn ký, hắn phát hiện gia trì Thiên Cơ Trụ lấy được lần này không phải một đạo, mà là hai đạo...
Xem ra trước đó hai tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cũng đã giết qua một nhóm người, cướp đi gia trì của người khác, kết quả lại đưa đến bên đây.
Sau khi ý thức được điểm này, Lục Diệp nhíu mày, như thế tính ra, càng về sau, chỗ tốt giành được khi giết địch sẽ càng lớn.
Đợi đến cuối cùng, có lẽ giết một nhóm người sẽ được đến lợi ích khó mà tưởng tượng, bởi vì tùy theo người tham gia Linh Khê trấn thủ chiến không ngừng tử vong, gia trì Thiên Cơ Trụ với tư cách là thẻ đánh bạc sẽ hội tụ đến trên thân một nhóm nhỏ người.
Tra xem hòn đảo, hai tòa đảo nhỏ không phải thật dung hợp với nhau, mà chỉ như hai khối nam châm, đây đó dán chặt, cùng lúc trôi dạt về một hướng.
Hoa Từ vui sướng cất bước mà đi, hướng đến đảo nhỏ phía đối diện, nàng muốn trồng nấm ở bên kia, nàng muốn đả tạo tất cả đảo nhỏ hội tụ tới thành một bẫy rập vô hình, như thể, không quản là ai dám xông đến đều sẽ không có kết cục tốt.
Lục Diệp không cùng theo, kẻ địch đến đã bị giết, bên kia không có nguy hiểm.
Hắn phát hiện sau khi quy mô đảo nhỏ biến lớn, thiên địa linh khí cũng trở nên càng thêm dày đặc, chẳng qua trong chiến đấu vừa rồi hắn không tiêu hao quá lớn, cho nên chỉ cần tùy tiện hưu chỉnh một chút là đủ.
Lúc lâu sau, Hoa Từ trở về, không biết đang ca hát bài gì đó, tâm tình có vẻ rất không sai.
- Uy lực cây nấm của ngươi hình như biến lớn.
Lục Diệp hỏi ra nghi vấn trong lòng, trước đó lúc ở Anh Sơn, mặc dù Hoa Từ đã gieo nấm lên thân tên thất trọng kia, song uy lực không lớn như bây giờ, hơn nữa thời gian phát tác cũng không nhanh.
- Nhị sư tỷ chỉ điểm.
Hoa Từ giải thích nói.
Lục Diệp kinh ngạc:
- Nhị sư tỷ hiểu cái này?
- Nàng không hiểu, nhưng nàng có nhãn lực và kinh nghiệm, chỉ điểm một chút cho tiểu tu sĩ như ta thì vẫn hoàn toàn không thành vấn đề.
Cũng đúng.
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lục Diệp, Hoa Từ cười nói:
- Mỗi một y tu đều là cao thủ dùng độc, chỉ là có muốn hay không, có nguyện ý hay không mà thôi, không hiểu độc, làm sao hành y? Sau này ngươi đụng phải những y tu dịu dàng thì cũng đừng cảm thấy người ta dễ ức hiếp.
- Ta trước nay không khinh thị bất cứ kẻ nào … địch nhân nào!
…
Đối diện là hai tên thất trọng, bên hông giắt đao phối kiếm, thoạt nhìn như là binh tu.
Còn chưa tới gần, một người thân hình hơi gầy trong đó đã hô to một tiếng:
- Hai vị đạo hữu đến từ trận doanh nào? Chúng ta là Hạo Thiên Minh!
Bây giờ khoảng cách còn chưa đủ gần, cho nên chiến trường ấn ký trên mu bàn tay đều không có phản ứng, nhưng nếu khoảng cách đủ gần, liếc mắt nhìn qua liền sẽ thấy được trận doanh đối phương, hệt như lúc Lục Diệp và Hoa Từ vừa tới nơi đây, đụng phải hai tên Vạn Ma Lĩnh, ấn ký trên mu bàn tay mỗi người đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đây là quy tắc trong Linh Khê trấn thủ chiến, nhằm thuận tiện xác nhận lập trường đây đó.
Lục Diệp mặt không đổi sắc nhìn vào hắn, không hề đáp lời.
Tu sĩ gầy kia lại nói tiếp:
- Nếu đạo hữu đồng ý, không ngại đưa ra chiến trận ấn ký, tránh miễn ngộ thương.
Lục Diệp yên ắng thúc giục linh lực, giơ tay lên, một con hòa điểu béo mập giương cánh đánh tới, hỏa điểu béo mập đến độ có chút ung thũng kia quả thực khiến Hoa Từ nhìn mà sửng sốt mất một lúc, mãi lát sau mới cùng theo tung ra đạo thuật pháp xanh lục như mũi tên.
Đây là lần đầu nàng thấy Lục Diệp thúc giục thuật pháp, hơn nữa còn là kiểu tạo hình thế này, nếu không phải tình huống không đúng, sợ rằng đã không kìm được bật cười ra tiếng.
Thế mới biết vừa rồi tại sao Lục Diệp lại thu đao...
Hai đạo thuật pháp một trước một sau đánh tới đối diện, không phải Lục Diệp nhìn ra đối phương đang nói dối, chỉ là người đến vốn đã mang tâm khó dò.
Ở Cửu Châu, trong Linh Khê chiến trường, tu sĩ xa lạ gặp mặt sẽ không tùy tiện biểu lộ lập trường, đây là thường thức, đối phương vừa mở miệng liền tự báo là Hạo Thiên Minh, có trời mới biết bọn họ có phải thật hay không.
Hơn nữa dù bọn hắn thật sự là Hạo Thiên Minh, vậy cũng chẳng sao, quay đầu đợi hai đảo nhỏ dung hợp, xin lỗi đối phương một tiếng là được.
Nhưng nếu đối phương là người Vạn Ma Lĩnh... Đánh chính là Vạn Ma Lĩnh.
Xuất thủ trước, đơn giản là muốn chiếm giữ thế chủ động.
Linh lực nổ bung, tu sĩ gầy kêu hô kia giận tím mặt:
- Thật to gan, lại dám đánh lén, xem ra các ngươi chán sống rồi!
Tuy là nói vậy, động tác lại không chậm, hai người tức tốc xê dịch tránh né.
Vô luận là thuật Hỏa Phượng Hoàng do Lục Diệp thi triển hay là thuật mũi tên xanh của Hoa Từ, uy lực đều không lớn, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh, dưới tiền đề đây đó tồn tại khoảng cách nhất định, tránh né lên không hề khó, bên này đánh đến quên cả trời đất, bên kia cũng ầm ầm tránh né, khoảng cách giữa hai đảo nhỏ nhanh chóng được rút ngắn.
Có lẽ cảm thấy cứ một mực bị động chịu đánh quá mức nhếch nhác, hai tên binh tu phía đối diện giao lưu một phen, dồn dập vươn tay vào túi trữ vật bên hông, lấy ra linh phù, kích phát uy năng, đánh tới Lục Diệp và Hoa Từ.
Nhất thời, trên mặt biển náo nhiệt vô cùng, hỏa điểu, mũi tên xanh, Kim Hồ Trảm, băng lăng xuyên thoa ngược xuôi, ngươi tới ta đi.
Tu sĩ gầy kia còn một bên đánh trả, một bên nhe răng cười nói:
- Hai tên tiểu pháp tu lục trọng, các ngươi chờ đó cho ta!
Vừa dứt lời, thân hình bốn người song phương chợt khẽ chấn động, bởi vì hai hòn đảo nhỏ đã va vào nhau.
Lục Diệp và Hoa Từ rất hợp thời ngã trái ngã phải một trận, nhìn qua vô cùng nhếch nhác, hai tên binh tu phía đối diện lại cấp tốc ổn định thân hình, dưới chân phát lực, một trái một phải khoái tốc lướt đến bên này.
Tùy theo khoảng cách tiếp cận, ấn ký trên mu bàn tay bốn người dần dần tỏa ra quang mang.
Trên mu bàn tay hai người kia bốc lên hồng quang, nào phải Hạo Thiên Minh, rõ ràng là Vạn Ma Lĩnh.
- Các ngươi chết chắc!
Tu sĩ gầy kia gằn giọng quát, tránh qua mấy đạo thuật pháp của Lục Diệp, đã giết tới cách đó không xa, người còn lại thì nhắm thẳng đến Hoa Từ mà lao vút tới, Hoa Từ lập tức ném xuống Lục Diệp, hốt hoảng chạy trốn.
- Ha ha.
Cảnh này khiến tên tu sĩ gầy cười lớn không ngừng, như thể đang hân thưởng cảnh phu thê vốn cùng là chim rừng, đại nạn lâm đầu lại mỗi người bay một nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần nữa tránh một đạo thuật pháp, tu sĩ gầy tung người nhảy lên cao, trường kiếm bên hông xuất vỏ, trên mặt treo lên thần tình nắm chắc.
Tu vi cao hơn đối phương một cấp, pháp tu lại bị hắn áp sát tới gần, ổn!
Sau đó hắn thấy được Lục Diệp vươn tay vào trong túi trữ vật, móc ra một thanh trường đao...
- Hả?
Trong lòng tu sĩ gầy đột nhiên ẩn ẩn có chút bất an.
Mà khi Lục Diệp rút đao, đao quang chớp động, cảm giác bất an kia nháy mắt đề thăng đến đỉnh điểm, hóa thành kinh hoảng.
Keng một tiếng, trường kiếm bị đánh bay đi ra, tu sĩ gầy thân ở giữa trời không có chỗ để mượn lực, chỉ biết trơ mắt nhìn xem trường đao trong tay Lục Diệp bùng lên linh lực màu đỏ rực, trọn cả thanh đao như bốc cháy, đao thứ hai chẻ xuống!
- A nha!
Tiếng kêu thảm truyền ra, trên thân tu sĩ gầy bắn ra một chùm máu tươi, bị đánh lật sang một bên, một cánh tay ứng tiếng bay lên.
Thẳng đến lúc này hắn mới hồi thần, thiếu niên lục trọng trước mắt căn bản không phải pháp tu gì cả, đứa này cũng là binh tu!
Nhưng sao tốc độ thi pháp của binh tu lại nhanh vậy được? Vừa rồi hắn không phải không hoài nghi điểm này, nhưng tốc độ thi pháp của đối phương lại khiến hắn xóa bỏ nghi hoặc, thuật pháp hình thành khoái tốc như thế, không có thời gian dài rèn luyện căn bản không làm nổi.
Tiểu tặc thật gian trá! Tu sĩ gầy thầm mắng trong lòng, tay còn lại bấm niệm pháp quyết, một thân linh lực điên cuồng thúc giục, trường kiếm bay ra vù vù một trận, hóa thành một đạo lưu quang.
Nhưng còn không đợi hắn kịp thúc giục đạo lưu quang này, trong tầm mắt đã có đao quang chẻ xuống, sinh cơ khoái tốc trôi mất.
Từ lúc hắn xông tới Lục Diệp đến khi chết, trước sau chẳng qua không đến ba nhịp thở...
Sau khi chém giết người kia, Lục Diệp nhấc chân đuổi về phía sau, bên kia tên tu sĩ còn lại chính đang truy sát Hoa Từ, mặc dù Hoa Từ chạy không chậm, song rốt cuộc không nhanh được bằng binh tu, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm khiến người kia thất kinh.
Lúc quay đầu nhìn lại, đã thấy Lục Diệp khí thế hung hăng giết tới.
Đồng bạn của mình chết rồi? Chết như thế nào? Còn nữa, thiếu niên này không phải pháp tu ư? Trong tay cầm theo đao là có ý gì?
Sát na đó, trong đầu hắn lóe ra nghi vấn khó mà tìm được lời đáp này.
Thoáng ngập ngừng giữa quay người nghênh địch hay tiếp tục đuổi giết, còn chưa kịp làm ra quyết định, đột nhiên đầu váng mắt hoa.
Dưới chân của hắn, một đóa nấm màu xám bị giẫm nát, bào tử cơ hồ khó mà phát giác bằng mắt thường vờn quanh người hắn, bị hắn hút vào trong phế phủ.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng thúc giục linh lực, xua tan cảm giác không thoải mái kia.
Chỉ chớp mắt trì hoãn, Lục Diệp đã xông giết tới gần, đối mặt một đao hắn bổ ra, tu sĩ kia đành phải nghênh chiến.
Tiếng vang đinh đinh đương đương truyền ra, linh khí giao phong, tia lửa tung tóe.
Hoa Từ đang đào tẩu lại không trốn nữa, xoay người, linh lực tuôn trào quanh thân, mà tùy theo nàng phát lực, linh quang ngoài thân tu sĩ thất trọng kia bắt đầu trở nên mờ rít ảm đạm.
Lục Diệp cảm giác được đối thủ của mình ra chiêu càng lúc càng mệt mỏi, lúc mới vừa tiếp chiến, biểu hiện của đối phương không khác gì thất trọng bình thường, nhưng chỉ sau hai chiêu, thực lực đối phương tựa hồ phải chịu áp chế cực lớn, linh lực ba động trên người cũng chỉ tương đương với mình.
Thất trọng hắn đều giết qua, huống hồ là một tên lục trọng? Cố ý muốn xem xem thủ đoạn Hoa Từ, cho nên hắn không vội thống hạ sát thủ, mà chỉ không ngừng quấn lấy đối phương.
Lát sau, linh lực ba động của đối phương tiếp tục trượt dốc, hạ xuống trình độ ngũ trọng, không chỉ vậy, chuyện xảy ra ở Anh Sơn lần nữa tái diễn, trong thất khiếu tu sĩ kia bắt đầu mọc ra từng cây nấm nhỏ li ti, nhìn qua cực kỳ kinh người.
Đối phương hiển nhiên cũng phát giác được không đúng, sau một chiêu bức lui Lục Diệp, vội hoảng hốt ổn định thân hình, cắn răng gầm lên:
- Các ngươi làm cái gì?
- Đây là cực hạn?
Lục Diệp nhìn qua Hoa Từ hỏi.
- Tầm tầm đấy.
- Thế thì giết đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta làm?
- Ừm, giết một tên có mười bốn điểm công huân.
- Tay ta là dùng để chăm sóc người bị thương, không phải dùng để giết người.
Hoa Từ có chút ủy khuất.
- Ta liều mạng với các ngươi!
Tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh kia phẫn nộ gầm lên một tiếng, hãn nhiên xông giết về phía Lục Diệp. Hai tên địch nhân này không một ai để hắn vào trong mắt, ngang nhiên thảo luận giá trị tính mạng hắn, dù là ai cũng không chịu được nhục nhã như thế.
Chẳng qua ngay trên đường hắn xông giết về phía Lục Diệp, nấm nhỏ trong thất khiếu cấp tốc lớn lên, sau đó ầm vang nổ tung, sau một chuỗi dài tiếng vang không ngừng, mặt người kia như bị hủ thực, ngã nhào xuống đất, hai điểm hồng quang phân lướt đến Hoa Từ và Lục Diệp, dưới thân người này, máu tươi chảy ra máu tươi không phải màu đỏ thẫm bình thường, mà lại hơi có màu xanh lá.
Thứ Hoa Từ lấy được là công huân, còn thứ Lục Diệp lấy được là gia trì Thiên Cơ Trụ.
Lục Diệp giương mắt nhìn sang Hoa Từ.
Nữ nhân này cười hiền lành:
- Cây nấm giết, ta nào có liên quan gì?
Lục Diệp không phản bác được, thu thập chiến lợi phẩm.
Lúc tra xem chiến trường ấn ký, hắn phát hiện gia trì Thiên Cơ Trụ lấy được lần này không phải một đạo, mà là hai đạo...
Xem ra trước đó hai tên tu sĩ Vạn Ma Lĩnh cũng đã giết qua một nhóm người, cướp đi gia trì của người khác, kết quả lại đưa đến bên đây.
Sau khi ý thức được điểm này, Lục Diệp nhíu mày, như thế tính ra, càng về sau, chỗ tốt giành được khi giết địch sẽ càng lớn.
Đợi đến cuối cùng, có lẽ giết một nhóm người sẽ được đến lợi ích khó mà tưởng tượng, bởi vì tùy theo người tham gia Linh Khê trấn thủ chiến không ngừng tử vong, gia trì Thiên Cơ Trụ với tư cách là thẻ đánh bạc sẽ hội tụ đến trên thân một nhóm nhỏ người.
Tra xem hòn đảo, hai tòa đảo nhỏ không phải thật dung hợp với nhau, mà chỉ như hai khối nam châm, đây đó dán chặt, cùng lúc trôi dạt về một hướng.
Hoa Từ vui sướng cất bước mà đi, hướng đến đảo nhỏ phía đối diện, nàng muốn trồng nấm ở bên kia, nàng muốn đả tạo tất cả đảo nhỏ hội tụ tới thành một bẫy rập vô hình, như thể, không quản là ai dám xông đến đều sẽ không có kết cục tốt.
Lục Diệp không cùng theo, kẻ địch đến đã bị giết, bên kia không có nguy hiểm.
Hắn phát hiện sau khi quy mô đảo nhỏ biến lớn, thiên địa linh khí cũng trở nên càng thêm dày đặc, chẳng qua trong chiến đấu vừa rồi hắn không tiêu hao quá lớn, cho nên chỉ cần tùy tiện hưu chỉnh một chút là đủ.
Lúc lâu sau, Hoa Từ trở về, không biết đang ca hát bài gì đó, tâm tình có vẻ rất không sai.
- Uy lực cây nấm của ngươi hình như biến lớn.
Lục Diệp hỏi ra nghi vấn trong lòng, trước đó lúc ở Anh Sơn, mặc dù Hoa Từ đã gieo nấm lên thân tên thất trọng kia, song uy lực không lớn như bây giờ, hơn nữa thời gian phát tác cũng không nhanh.
- Nhị sư tỷ chỉ điểm.
Hoa Từ giải thích nói.
Lục Diệp kinh ngạc:
- Nhị sư tỷ hiểu cái này?
- Nàng không hiểu, nhưng nàng có nhãn lực và kinh nghiệm, chỉ điểm một chút cho tiểu tu sĩ như ta thì vẫn hoàn toàn không thành vấn đề.
Cũng đúng.
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lục Diệp, Hoa Từ cười nói:
- Mỗi một y tu đều là cao thủ dùng độc, chỉ là có muốn hay không, có nguyện ý hay không mà thôi, không hiểu độc, làm sao hành y? Sau này ngươi đụng phải những y tu dịu dàng thì cũng đừng cảm thấy người ta dễ ức hiếp.
- Ta trước nay không khinh thị bất cứ kẻ nào … địch nhân nào!
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro