Thả người!
Mạc Mặc
2024-11-20 00:24:15
Lục Diệp suy đoán chuyện này có liên quan với thực lực của mình tăng lên gần đây, thực lực của hắn càng mạnh, uy lực linh văn thôi phát ra lại càng lớn, suy cho cùng linh văn lấy linh lực của hắn làm căn cơ tồn tại.
Thêm một điểm nữa là trường đao trong tay hắn đã miễn cưỡng lọt vào hàng ngũ linh khí, chứ không phải là thanh kiếm thường lúc trước, cho nên uy lực của linh khí có một đạo linh văn gia trì bên trên sẽ khác biệt với khi được gia trì trên kiếm thường.
Một đạo Hỏa Xà Phù, một cú chém gia trì Phong Duệ linh văn, để cho Lục Diệp lấy tu vi Linh Khê nhị trọng chém giết một vị thể tu cảnh giới tam trọng.
Thân hình hắn gần như không dừng lại, lướt qua tên thể tu lập tức giết đến trước người tên thiếu chủ quần áo đẹp đẽ kia.
Tên thiếu chủ kia hiển nhiên bị dọa choáng váng, chủ yếu do một loạt biến cố phát sinh quá nhanh, gã đang muốn nghiên cứu linh thể bị Huyền Linh Chung vây khốn, theo Chương sư huynh đánh ra một quyền, lại có một con đại hổ trắng như tuyết nhảy tới, đồng thời có một tu sĩ hung hãn theo sát giết ra.
Còn không đợi gã hiểu rõ tình huống, tên thể tu chắn trước người gã đã ôm cổ ngã xuống...
Trong lúc nguy cơ sống chết, thiếu chủ kia theo bản năng đẩy nữ tử trong ngực ra, cô nàng kia dưới tình huống không hề phòng bị, rơi vào trước mũi đao của Lục Diệp.
Vẻ mặt nàng kinh hoảng thất thố, trơ mắt nhìn một ánh đao sáng như tuyết hiện lên trước mắt, cũng chỉ kịp thúc dục linh lực hộ thân, sau đó tầm nhìn bắt đầu đảo lộn, cả người nhanh chóng mất đi tri giác.
Thừa dịp nữ tử này tranh thủ được thời gian ngắn ngủi, tên thiếu chủ luống cuống tay chân lấy ra một tấm linh phù từ trong Túi Trữ Vật, trực tiếp thúc dục linh lực rót vào trong đó, giơ tay đánh ra.
Lục Diệp hung tàn thực sự khiến gã sợ hãi, mà gã lại hiếm khi thực sự giao thủ với người khác, thông thường giết người đều do hai sư huynh kia bắt người trước, hoặc đánh tới hấp hối rồi mới để gã động thủ, chứ chưa từng trải qua tình cảnh hung hiểm kích thích như vậy.
Gã thậm chí trong lúc nhất thời quên luôn thu hồi Huyền Linh Chung của mình đến hộ thân.
Lục Diệp thì trái lại, từ đầu đến cuối trầm ổn đến cực điểm, đồng thời mục tiêu cực kỳ rõ ràng, dù tu vi chỉ cảnh giời Linh Khê nhị trọng, thế nhưng khí thế hắn giết ra như cửu trọng vậy! Thứ tâm tính này có liên quan đến kinh lịch trong quá khứ của một người, tên thiếu chủ từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp nên sẽ không thể nào so sánh với quáng nô tìm đường sống giữa khe hẹp.
Trong nháy mắt, một đạo trảm kích như dải lụa xuất hiện trước mặt Lục Diệp, hắn cũng không ngoài ý muốn đối với việc này.
Nam tử chắc nịch kia có Kim Thân Phù hộ thân, người gọi là thiếu chủ này chắc chắn cũng có.
Một thân linh lực gầm thét, hai hệ thống chu thiên lớn nhỏ vận chuyển đến cực hạn, hai tròng mắt Lục Diệp càng tràn đầy linh lực, thấy rõ điểm rơi của trảm kích.
Một vật giống như tấm chắn hình tam giác, chảy xuôi đường vân phức tạp rườm ràm, xuất hiện ở ngực Lục Diệp, chính là Ngự Thủ linh văn.
Gần như trong nháy mắt linh văn này thành hình, linh phù kia chém tới, Lục Diệp chỉ cảm thấy một cỗ đại lực nện vào ngực mình, chợt cảm thấy tức ngực khó thở.
Hắn không biết đạo trảm kích này có bao nhiêu ảnh hưởng với mình, giờ phút này cũng không có thời gian chú ý, cả người đã nhào tới trước mặt thiếu chủ kia, chém ra một đao vào tay chân luống cuống của đối phương.
Linh lực hộ thể được tên thiếu chủ kia vội vàng thúc dục giống như giấy dán, bị trường đao đâm thủng, mũi đao sắc bén xuyên qua bả vai gã, máu tươi bắn tung tóe.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lục Diệp rút đao, chuyển động thân hình, nhảy tới phía sau thiếu chủ, gác đao ngang trên cổ gã!
Tiếng kêu thảm thiết của tên thiếu chủ này đột nhiên dừng lại, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo ở cổ, cả người gã cứng đờ ngay tại chỗ.
Từ khi đại hổ bại lộ hành tung đến giờ phút này, trước sau không quá năm hơi thở, Lục Diệp phá ngăn cản của tên thể tu chắc nịch, chém nữ tử cảnh giới nhị trọng kia, lại bắt tên thiếu chủ đến trước mặt, trong thời gian này hắn liên tục thúc giục ba đạo Phong Duệ, một đạo Ngự Thủ linh văn.
Toàn bộ quá trình thậm chí ngay cả thời gian suy nghĩ hắn cũng không có, xuất đao, giết người, một mạch liên tục, nhanh đến thỏ nhảy ưng rơi.
- Rống!
Khi đại hổ gầm nhẹ truyền ra, thân ảnh cường tráng văng ra ngoài, đụng vào vách đá ở một bên rồi trượt xuống, nó căn bản cũng không phải là đối thủ của tên tu sĩ cảnh giới tứ trọng kia, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã triệt để rơi vào hạ phong.
Nhưng người thắng lại không có một chút mừng rỡ, quay đầu nhìn chiến trường hỗn độn, trong mắt tràn ngập khó tin...
Tôn sư đệ ôm cổ họng ngã xuống đất, hai tròng mắt trừng to, thân thể không ngừng co giật, mặc dù chưa chết ngay lập tức, nhưng thương thế như vậy đã không cứu được.
Thi thể không đầu của Viên sư muội đổ ngang sang bên, máu tươi phun trào trên cổ, phát ra tiếng xì xì, mà cái đầu kiều mị của cô thì lăn qua một bên, trên mặt còn tràn ngập biểu lộ sợ hãi.
Bả vai thiếu chủ máu chảy như thác đổ, một thanh trường đao gác trên cổ gã, đồng thời có một bóng người ẩn giấu ở phía sau lưng thiếu chủ, chỉ để lộ ra một con mắt, giống như sói nhìn chằm chằm y, hung ác, quả quyết!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chương sư huynh tê cả da đầu, y chỉ mới giao thủ với đại hổ trắng như tuyết kia trong chốc lát, sao ba vị đồng môn nhà mình lại rơi vào kết quả hai người chết, một người bị thương còn bị bắt? Người tới là ai?
Đại hổ bị đánh bay đứng lên, từng bước đi tới, thế nhưng không tùy tiện phát động tiến công với tên Chương sư huynh kia, bởi vì nó nhận thấy mình không phải là đối thủ, hơn nữa trước mắt Lục Diệp đã bắt được một người của đối phương, cho nên nó không cần phải gấp gáp.
- Thả người!
Lục Diệp nhìn chằm chằm Chương sư huynh, trong miệng quát khẽ.
- Ngươi là ai?
Chương sư huynh cắn răng hỏi, trong đầu hiện lên những đối thủ có thể được mình xem trọng nhưng không ai có thể so với Lục Diệp.
Lục Diệp vừa thu trường đao lại, hung hăng đâm một đao vào đùi tên thiếu chủ kia, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, gã gần như quỳ xuống, vẫn nhờ Lục Diệp ghìm lấy mới để cho gã ổn định thân thể.
Lục Diệp rút trường đao ra, máu tươi tuôn trào, hắn lại đặt đao lên cổ tên thiếu chủ kia một lần nữa, nhìn Chương sư huynh sau đó lặp lại câu nói vừa rồi:
- Thả người!
- Ngươi...
Chương sư huynh như muốn rách cả mí mắt, y đánh giá thấp sự quả quyết và hung ác của Lục Diệp, y chỉ nói nhảm một câu đã khiến thiếu chủ chịu một đao, ý của đối phương rất rõ ràng, nếu dám nói nhảm thì nhận thêm một đao! Mà nhát tiếp theo không biết sẽ đâm ở đâu.
Thiếu chủ bị bắt giữ, mà y dù có một thân tu vi tứ trọng lại hoàn toàn không dám tùy tiện tiến lên, quả thực biệt khuất.
Trước mắt bảo đảm an nguy của thiếu chủ quan trọng hơn, nếu không y sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, sắc mặt y âm trầm, mở miệng nói:
- Huyền Linh Chung này là linh vật tiền bối trong môn ban cho, sau khi kích phát không thể thu hồi được ngay, còn cần một chút thời gian!
Xoẹt...
Ánh đao lóe lên, một cánh tay theo tiếng bay ra, tên thiếu chủ bị ghìm trước mặt Lục Diệp đầu tiên ngây người một chút, ngay sau đó thân thể run rẩy kịch liệt, gã lớn tiếng kêu thảm thiết, nhưng cũng không dám có bất kỳ dị động nào, chỉ bởi vì đao sắc có thể cắt vào cổ gã bất cứ lúc nào.
Gã hét lớn:
- Chương Ngũ, có phải ngươi muốn hại chết bản thiếu chủ hay không, ta d* tổ tông cả nhà ngươi!
- Thả người!
Giọng nói Lục Diệp trầm thấp, hiển nhiên đã hết kiên nhẫn.
- Thả, thả ngay!
Tên thiếu chủ nước mắt nước mũi chảy dài, đau đớn làm cho gã sắp phát cuồng, không ngất đi cũng chỉ vì tốt xấu gì gã cũng là tu sĩ cảnh giới tam trọng, gã miễn cưỡng nâng một cánh tay còn lại lên, trong tay bóp một cái pháp quyết, Huyền Linh Chung kia chụp trên mặt đất kia lập tức bay lên, xoay tròn như đồng hồ lớn rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, bay trở về trên tay gã.
Lục Diệp kinh ngạc, lúc này mới biết linh khí kia là do thiếu chủ nhà người ta khống chế...
Y Y bị nhốt từ trong đó thoát thân mà ra, trước tiên vọt tới đại hổ, đâm vào trong cơ thể nó biến mất vô tung.
Chương sư huynh mặc dù có lòng mưu mô chút chuyện, nhưng cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì, y nhìn Lục Diệp trốn sau lưng thiếu chủ, từ từ mở miệng:
- Thả thiếu chủ ra, chuyện hôm nay coi như không xảy ra, ta có thể mời Thiên Cơ thệ ngôn.
- Được!
Lục Diệp đáp, đưa tay đẩy sau lưng tên thiếu chủ.
Thiếu chủ kia loạng choạng tiến lên vài bước, còn không chờ gã cảm thụ được niềm vui sống sót sau kiếp nạn, chỗ cổ đã có suối nóng phun ra.
- Sao ngươi dám!
Chương sư huynh kia điên cuồng gầm lên một tiếng.
Thêm một điểm nữa là trường đao trong tay hắn đã miễn cưỡng lọt vào hàng ngũ linh khí, chứ không phải là thanh kiếm thường lúc trước, cho nên uy lực của linh khí có một đạo linh văn gia trì bên trên sẽ khác biệt với khi được gia trì trên kiếm thường.
Một đạo Hỏa Xà Phù, một cú chém gia trì Phong Duệ linh văn, để cho Lục Diệp lấy tu vi Linh Khê nhị trọng chém giết một vị thể tu cảnh giới tam trọng.
Thân hình hắn gần như không dừng lại, lướt qua tên thể tu lập tức giết đến trước người tên thiếu chủ quần áo đẹp đẽ kia.
Tên thiếu chủ kia hiển nhiên bị dọa choáng váng, chủ yếu do một loạt biến cố phát sinh quá nhanh, gã đang muốn nghiên cứu linh thể bị Huyền Linh Chung vây khốn, theo Chương sư huynh đánh ra một quyền, lại có một con đại hổ trắng như tuyết nhảy tới, đồng thời có một tu sĩ hung hãn theo sát giết ra.
Còn không đợi gã hiểu rõ tình huống, tên thể tu chắn trước người gã đã ôm cổ ngã xuống...
Trong lúc nguy cơ sống chết, thiếu chủ kia theo bản năng đẩy nữ tử trong ngực ra, cô nàng kia dưới tình huống không hề phòng bị, rơi vào trước mũi đao của Lục Diệp.
Vẻ mặt nàng kinh hoảng thất thố, trơ mắt nhìn một ánh đao sáng như tuyết hiện lên trước mắt, cũng chỉ kịp thúc dục linh lực hộ thân, sau đó tầm nhìn bắt đầu đảo lộn, cả người nhanh chóng mất đi tri giác.
Thừa dịp nữ tử này tranh thủ được thời gian ngắn ngủi, tên thiếu chủ luống cuống tay chân lấy ra một tấm linh phù từ trong Túi Trữ Vật, trực tiếp thúc dục linh lực rót vào trong đó, giơ tay đánh ra.
Lục Diệp hung tàn thực sự khiến gã sợ hãi, mà gã lại hiếm khi thực sự giao thủ với người khác, thông thường giết người đều do hai sư huynh kia bắt người trước, hoặc đánh tới hấp hối rồi mới để gã động thủ, chứ chưa từng trải qua tình cảnh hung hiểm kích thích như vậy.
Gã thậm chí trong lúc nhất thời quên luôn thu hồi Huyền Linh Chung của mình đến hộ thân.
Lục Diệp thì trái lại, từ đầu đến cuối trầm ổn đến cực điểm, đồng thời mục tiêu cực kỳ rõ ràng, dù tu vi chỉ cảnh giời Linh Khê nhị trọng, thế nhưng khí thế hắn giết ra như cửu trọng vậy! Thứ tâm tính này có liên quan đến kinh lịch trong quá khứ của một người, tên thiếu chủ từ nhỏ đã cơm ngon áo đẹp nên sẽ không thể nào so sánh với quáng nô tìm đường sống giữa khe hẹp.
Trong nháy mắt, một đạo trảm kích như dải lụa xuất hiện trước mặt Lục Diệp, hắn cũng không ngoài ý muốn đối với việc này.
Nam tử chắc nịch kia có Kim Thân Phù hộ thân, người gọi là thiếu chủ này chắc chắn cũng có.
Một thân linh lực gầm thét, hai hệ thống chu thiên lớn nhỏ vận chuyển đến cực hạn, hai tròng mắt Lục Diệp càng tràn đầy linh lực, thấy rõ điểm rơi của trảm kích.
Một vật giống như tấm chắn hình tam giác, chảy xuôi đường vân phức tạp rườm ràm, xuất hiện ở ngực Lục Diệp, chính là Ngự Thủ linh văn.
Gần như trong nháy mắt linh văn này thành hình, linh phù kia chém tới, Lục Diệp chỉ cảm thấy một cỗ đại lực nện vào ngực mình, chợt cảm thấy tức ngực khó thở.
Hắn không biết đạo trảm kích này có bao nhiêu ảnh hưởng với mình, giờ phút này cũng không có thời gian chú ý, cả người đã nhào tới trước mặt thiếu chủ kia, chém ra một đao vào tay chân luống cuống của đối phương.
Linh lực hộ thể được tên thiếu chủ kia vội vàng thúc dục giống như giấy dán, bị trường đao đâm thủng, mũi đao sắc bén xuyên qua bả vai gã, máu tươi bắn tung tóe.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lục Diệp rút đao, chuyển động thân hình, nhảy tới phía sau thiếu chủ, gác đao ngang trên cổ gã!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng kêu thảm thiết của tên thiếu chủ này đột nhiên dừng lại, cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo ở cổ, cả người gã cứng đờ ngay tại chỗ.
Từ khi đại hổ bại lộ hành tung đến giờ phút này, trước sau không quá năm hơi thở, Lục Diệp phá ngăn cản của tên thể tu chắc nịch, chém nữ tử cảnh giới nhị trọng kia, lại bắt tên thiếu chủ đến trước mặt, trong thời gian này hắn liên tục thúc giục ba đạo Phong Duệ, một đạo Ngự Thủ linh văn.
Toàn bộ quá trình thậm chí ngay cả thời gian suy nghĩ hắn cũng không có, xuất đao, giết người, một mạch liên tục, nhanh đến thỏ nhảy ưng rơi.
- Rống!
Khi đại hổ gầm nhẹ truyền ra, thân ảnh cường tráng văng ra ngoài, đụng vào vách đá ở một bên rồi trượt xuống, nó căn bản cũng không phải là đối thủ của tên tu sĩ cảnh giới tứ trọng kia, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi đã triệt để rơi vào hạ phong.
Nhưng người thắng lại không có một chút mừng rỡ, quay đầu nhìn chiến trường hỗn độn, trong mắt tràn ngập khó tin...
Tôn sư đệ ôm cổ họng ngã xuống đất, hai tròng mắt trừng to, thân thể không ngừng co giật, mặc dù chưa chết ngay lập tức, nhưng thương thế như vậy đã không cứu được.
Thi thể không đầu của Viên sư muội đổ ngang sang bên, máu tươi phun trào trên cổ, phát ra tiếng xì xì, mà cái đầu kiều mị của cô thì lăn qua một bên, trên mặt còn tràn ngập biểu lộ sợ hãi.
Bả vai thiếu chủ máu chảy như thác đổ, một thanh trường đao gác trên cổ gã, đồng thời có một bóng người ẩn giấu ở phía sau lưng thiếu chủ, chỉ để lộ ra một con mắt, giống như sói nhìn chằm chằm y, hung ác, quả quyết!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chương sư huynh tê cả da đầu, y chỉ mới giao thủ với đại hổ trắng như tuyết kia trong chốc lát, sao ba vị đồng môn nhà mình lại rơi vào kết quả hai người chết, một người bị thương còn bị bắt? Người tới là ai?
Đại hổ bị đánh bay đứng lên, từng bước đi tới, thế nhưng không tùy tiện phát động tiến công với tên Chương sư huynh kia, bởi vì nó nhận thấy mình không phải là đối thủ, hơn nữa trước mắt Lục Diệp đã bắt được một người của đối phương, cho nên nó không cần phải gấp gáp.
- Thả người!
Lục Diệp nhìn chằm chằm Chương sư huynh, trong miệng quát khẽ.
- Ngươi là ai?
Chương sư huynh cắn răng hỏi, trong đầu hiện lên những đối thủ có thể được mình xem trọng nhưng không ai có thể so với Lục Diệp.
Lục Diệp vừa thu trường đao lại, hung hăng đâm một đao vào đùi tên thiếu chủ kia, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, gã gần như quỳ xuống, vẫn nhờ Lục Diệp ghìm lấy mới để cho gã ổn định thân thể.
Lục Diệp rút trường đao ra, máu tươi tuôn trào, hắn lại đặt đao lên cổ tên thiếu chủ kia một lần nữa, nhìn Chương sư huynh sau đó lặp lại câu nói vừa rồi:
- Thả người!
- Ngươi...
Chương sư huynh như muốn rách cả mí mắt, y đánh giá thấp sự quả quyết và hung ác của Lục Diệp, y chỉ nói nhảm một câu đã khiến thiếu chủ chịu một đao, ý của đối phương rất rõ ràng, nếu dám nói nhảm thì nhận thêm một đao! Mà nhát tiếp theo không biết sẽ đâm ở đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu chủ bị bắt giữ, mà y dù có một thân tu vi tứ trọng lại hoàn toàn không dám tùy tiện tiến lên, quả thực biệt khuất.
Trước mắt bảo đảm an nguy của thiếu chủ quan trọng hơn, nếu không y sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, sắc mặt y âm trầm, mở miệng nói:
- Huyền Linh Chung này là linh vật tiền bối trong môn ban cho, sau khi kích phát không thể thu hồi được ngay, còn cần một chút thời gian!
Xoẹt...
Ánh đao lóe lên, một cánh tay theo tiếng bay ra, tên thiếu chủ bị ghìm trước mặt Lục Diệp đầu tiên ngây người một chút, ngay sau đó thân thể run rẩy kịch liệt, gã lớn tiếng kêu thảm thiết, nhưng cũng không dám có bất kỳ dị động nào, chỉ bởi vì đao sắc có thể cắt vào cổ gã bất cứ lúc nào.
Gã hét lớn:
- Chương Ngũ, có phải ngươi muốn hại chết bản thiếu chủ hay không, ta d* tổ tông cả nhà ngươi!
- Thả người!
Giọng nói Lục Diệp trầm thấp, hiển nhiên đã hết kiên nhẫn.
- Thả, thả ngay!
Tên thiếu chủ nước mắt nước mũi chảy dài, đau đớn làm cho gã sắp phát cuồng, không ngất đi cũng chỉ vì tốt xấu gì gã cũng là tu sĩ cảnh giới tam trọng, gã miễn cưỡng nâng một cánh tay còn lại lên, trong tay bóp một cái pháp quyết, Huyền Linh Chung kia chụp trên mặt đất kia lập tức bay lên, xoay tròn như đồng hồ lớn rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, bay trở về trên tay gã.
Lục Diệp kinh ngạc, lúc này mới biết linh khí kia là do thiếu chủ nhà người ta khống chế...
Y Y bị nhốt từ trong đó thoát thân mà ra, trước tiên vọt tới đại hổ, đâm vào trong cơ thể nó biến mất vô tung.
Chương sư huynh mặc dù có lòng mưu mô chút chuyện, nhưng cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì, y nhìn Lục Diệp trốn sau lưng thiếu chủ, từ từ mở miệng:
- Thả thiếu chủ ra, chuyện hôm nay coi như không xảy ra, ta có thể mời Thiên Cơ thệ ngôn.
- Được!
Lục Diệp đáp, đưa tay đẩy sau lưng tên thiếu chủ.
Thiếu chủ kia loạng choạng tiến lên vài bước, còn không chờ gã cảm thụ được niềm vui sống sót sau kiếp nạn, chỗ cổ đã có suối nóng phun ra.
- Sao ngươi dám!
Chương sư huynh kia điên cuồng gầm lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro