Tuyên chiến
Mạc Mặc
2024-11-20 00:24:15
Ở cấp độ Linh Khê cảnh này, mỗi khi tấn thăng một tầng, trong cơ thể sẽ có thêm một hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn.
Bây giờ Lục Diệp là Linh Khê tam trọng, mở hai mươi bảy khiếu, chín khiếu một tuần hoàn, trong cơ thể đã có ba hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn, linh lực chảy xuôi như suối ở trong đó, róc rách không thôi.
Để cho hắn cảm thấy ngạc nhiên là, sau khi hắn đột phá Linh Khê tam trọng, rõ ràng cảm giác được ba hệ thống linh lực tuần hoàn này có chút cảm giác cộng minh, đây là chuyện không xuất hiện lúc hắn thành tựu cảnh giới nhất trọng hoặc nhị trọng.
Loại cộng minh này để cho tốc độ chảy xuôi linh lực của hắn trở nên càng nhanh hơn một chút.
Bây giờ hắn cũng đã tu hành bản Kim Thiền Tiêu Dao Quyết lấy được từ Dương quản sự đến trạng thái viên mãn, nếu như nối liền hai mươi bảy khiếu đã mở ra kia dựa theo thứ tự nhất định, sẽ hình thành đồ án giống như một con cóc nằm ở trên đất.
Danh tự Kim Thiền Tiêu Dao Quyết nói chung chính là được gọi như vậy.
Mỗi một lần linh lực tuần hoàn chảy xuôi, đều rất giống con cóc hô hấp thổ nạp, ba hệ thống linh lực tuần hoàn nhìn như độc lập, nhưng trên thực tế lại có thể ảnh hưởng lẫn nhau...
Theo đạo lý mà nói, tu vi tăng lên nhất trọng, sẽ khiến thực lực Lục Diệp tăng lên hơn ba phần mười, nhưng hắn cảm thấy thực lực của mình tăng lên không chỉ ba thành, ước chừng tầm 50 phần trăm, trong lòng hắn hiểu ra, đây là ích lợi khi tu hành trọn vẹn công pháp đến viên mãn mang tới.
Nếu lúc đối chiến Chương Ngũ có tu vi như trước mắt, Lục Diệp nhất định sẽ không phải trả một cái giá lớn như vậy, nói không chừng có thể giết y mà mình không có chút tổn thương.
Luận lực công kích, hắn có Phong Duệ linh văn, lúc cảnh giới Linh Khê nhị trọng thì ngay cả cảnh giới tứ trọng như Chương Ngũ cũng đỡ không nổi.
Luận lực phòng ngự, hắn có Ngự Thủ linh văn, y không thể phá được đạo linh văn này.
Công kích, phòng ngự đều vượt qua cảnh giới của bản thân lúc đó, điều hắn khiếm khuyết đơn giản chính là kinh nghiệm cùng kỹ xảo đấu chiến với người mà thôi, nhưng thứ gọi là kinh nghiệm phải dựa vào bản thân thực chiến mới có thể chậm rãi góp nhặt.
Về phần kỹ xảo...
Trên một đoạn đường này, mỗi ngày hắn đều tốn hao ít nhất hai canh giờ bên trên luyện đao, tuy thời gian ngắn ngủi, hắn bây giờ cũng không dám nói bản thân có đao thuật cao siêu cỡ nào, nhưng tối thiểu nhất cầm đao trầm ổn hơn so với lúc ban đầu, mà xuất đao cũng càng nhanh chóng hơn.
Tốt xấu gì hắn cũng coi như đã giết mấy người, đã chậm rãi quen thuộc cảm giác trường đao trong tay trảm phá linh lực hộ thể, chém trúng da thịt địch nhân, nhớ kỹ cảm giác này ở trong lòng mình, từ đó hình thành một loại bản năng, hiển nhiên có thể diễn hóa ra kỹ nghệ cao siêu.
Không cách nào tiếp tục tu hành khi linh đan trong tay hắn chỉ còn lại rải rác mấy hạt, vả lại cũng không có công pháp dùng được.
Một thân thương thế cũng đã khỏi hẳn, cho nên Lục Diệp sau khi suy tư một lát, chợt đứng dậy.
Một lát sau, hắn tập kết Y Y và đại hổ, ra khỏi đường rẽ ẩn thân mấy ngày nay.
Căn cứ tin tức Y Y phản hồi tới đây, mấy ngày nay Huyền Môn và Cửu Tinh Tông đã đánh nhau túi bụi trong Liệt Thiên Hạp, thỉnh thoảng sẽ có chiến đấu quy mô nhỏ bộc phát, hai bên cũng đã có thương tổn của riêng mình.
Trong lòng Lục Diệp yên lặng giơ ngón tay cái cho Huyền Môn.
Đây chính là cục diện mà hắn hi vọng thấy, cũng là nguyên nhân hắn có thể núp lâu như vậy.
Lúc trước hắn đã cảm thấy Huyền Môn và Cửu Tinh Tông không thể nào chung sống một cách yên bình, một khi Cửu Tinh Tông có động tĩnh gì lớn, Huyền Môn chắc chắn sẽ cho ra biện pháp đối phó, bây giờ xem ra hắn còn đánh giá thấp huyết hải thâm cừu ở giữa tông môn hai đại trận doanh mang tới.
Nhưng căn nguyên mọi chuyện là do Lục Diệp giết bốn người đệ tử lấy thiếu chủ Cửu Tinh Tông cầm đầu, tiếp theo dẫn phát Cửu Tinh Tông lục soát hành tung của hắn trên quy mô lớn, nhưng trong lúc nhân vật chính là hắn dưỡng thương, việc này đã diễn biến thành hỗn chiến giữa tu sĩ Linh Khê cảnh của hai đại tông môn.
Hắn vốn còn dự định quấy đục nước, nhưng hiện tại xem ra căn bản không cần phiền toái như vậy.
Thế cục có lợi đối với hắn, nhưng nếu Lục Diệp muốn xông thẳng đi cũng không có chút khả thi, hắn không biết hai tông môn này điều động bao nhiều người đi vào bên trong Liệt Thiên Hạp, hiện tại hắn rơi vào trong đó, muốn thoát thân khỏi nơi này thì nhất định phải mượn lực, mượn những gì Huyền Môn có.
Trong lòng hắn có tính toán, để Y Y ở phía trước mở đường, điều tra tình huống, hắn cùng với đại hổ thì lặng lẽ tiềm hành cách nàng ba mươi trượng.
Trong một cái khe núi rộng khoảng mười trượng, bảy vị tu sĩ không ngừng loạn chiến, một phương ba người còn một phương bốn người, nhìn thế cục kia thì rõ ràng là một phương ít người đang chiếm cứ ưu thế, chủ yếu do tu vi bình quân của ba người kia cao hơn một chút, trong ba người có một tên cảnh giới Linh Khê tứ trọng, hai người tam trọng.
Bốn người kia thì ngược lại, hai tên Linh Khê tam trọng, hai tên nhị trọng, trên cánh tay một tên cảnh giới Linh Khê tam trọng trong đó còn máu tươi chảy đầm đìa, thình lình đã bị đả thương.
Tranh đấu ở giữa tu sĩ cấp thấp cơ bản lấy chém giết kề thân làm chủ, rất ít khi sử dụng uy năng của thuật pháp, bởi vì tu vi không cao nên uy lực thuật pháp không lớn, vả lại thôi động thuật pháp cần có thời gian, rất dễ dàng bị người quấy nhiễu, coi như thi pháp thành công, chính xác cũng là vấn đề.
Dưới phương thức tranh đấu dạng này, bên nào tu vi cao, vũ khí mạnh, đương nhiên sẽ chiếm cứ ưu thế.
Ở bên trong tổ bốn người kia, người cầm đầu là một tráng hán khôi ngô, tay gã cầm một thanh đại đao cản ở phía trước những người khác, một bên vừa lui một bên hô to:
- Các ngươi chạy mau!
Có ý một người ở lại ngăn cản ở phía sau.
Ánh mắt ba người khác lộ ra thần sắc bi thương, lại không chạy trốn bỏ rơi gã ở lại, mà kề vai chiến đấu cùng với y, hơn nữa không hề có ý lùi lại.
Nhưng đây chỉ là uống rượu độc giải khát, một khi tráng hán kia ngã xuống, bốn người bọn họ đều sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Tên cảnh giới tứ trọng đối diện hiển nhiên cũng biết điểm này, vì vậy cho dù có cơ hội giết bỏ tráng hán kia, nhưng y không động thủ, trái lại không ngừng chém ra từng đường vết thương trên người gã, khiến cho gã nhìn càng thêm thê thảm.
Bên trong một đám đá vụn cách sau lưng bốn người này không xa, Lục Diệp và đại hổ ẩn giấu thân hình, xuyên thấu qua khe hở tảng đá nhìn về phía bên kia.
Hắn vốn còn có chút đau đầu phải làm sao để phân biệt tu sĩ Huyền Môn và Cửu Tinh Tông, dù sao không thể nhảy ra đã lập tức hỏi thân phận người ta.
Nhưng khi thấy hai phe này tranh đấu hắn biết mình nghĩ quá nhiều, rất dễ nhận biết tu sĩ hai tông môn này, bởi vì trên mu bàn tay hai phe hiện ra quang mang màu sắc khác nhau.
Lục Diệp rất ngạc nhiên, không biết vì sao lại như vậy.
Lúc hắn giao thủ chiến đấu với người trước kia, ấn ký chiến trường cũng không có động tĩnh gì.
Thế nhưng hắn không hề biết, tất cả chuyện này đều là kiệt tác của Vương Ương, Huyền Môn cùng Cửu Tinh Tông đã tranh đấu rất nhiều năm trên địa bàn này, thế nhưng bởi vì Linh Khê cảnh của Huyền Môn càng nhiều và mạnh mẽ hơn, cho nên luôn luôn chiếm cứ ưu thế, điều này dẫn đến Linh Khê cảnh của Cửu Tinh Tông rất ít khi xuất hiện trên khu vực này, trước kia người Huyền Môn khó có thể săn giết đối thủ.
Lần này thiếu chủ Cửu Tinh Tông bị giết, nên bọn chúng gần như dốc toàn bộ lực lượng Linh Khê cảnh trong tông, chuyện này đối với Huyền Môn mà nói là một cơ hội.
Cơ hội trắng trợn săn giết đệ tử Cửu Tinh Tông.
Cho nên Vương Ương sẽ không quan tâm nguyên nhân chuyện này là gì, y chỉ có thấy được đây là cơ hội tốt trọng thương Cửu Tinh Tông, vì thế không tiếc tốn hao một chút đền bù, mượn Thiên Cơ Trụ chỗ đóng quân nhà mình tuyên chiến bọn chúng.
Cửu Tinh Tông là có quyền cự tuyệt tuyên chiến dạng này, thế nhưng lần này bọn hắn muốn đuổi bắt hung thủ giết chết thiếu chủ, sao có thể cự tuyệt đúng không? Đổng Thúc Dạ chỉ có thể kiên trì nhận lấy, đồng thời trong lòng thân thiết thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Vương Ương một lần.
Trong lúc tuyên chiến như thế, một khi tu sĩ song phương giao thủ thì trên mu bàn tay sẽ nổi lên quang mang màu sắc khác nhau, đối lập tươi sáng.
Phải biết hai bên đều có rất nhiều tán tu, gương mặt những tán tu này cực kỳ xa lạ đối với rất nhiều tu sĩ hai tông môn.
Nếu có chiến trường ấn ký, một là có thể tránh khỏi ngộ thương, đồng thời cũng có thể nhanh chóng xác định ai là địch nhân, ai là đồng bạn có thể tín nhiệm.
Bây giờ Lục Diệp là Linh Khê tam trọng, mở hai mươi bảy khiếu, chín khiếu một tuần hoàn, trong cơ thể đã có ba hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn, linh lực chảy xuôi như suối ở trong đó, róc rách không thôi.
Để cho hắn cảm thấy ngạc nhiên là, sau khi hắn đột phá Linh Khê tam trọng, rõ ràng cảm giác được ba hệ thống linh lực tuần hoàn này có chút cảm giác cộng minh, đây là chuyện không xuất hiện lúc hắn thành tựu cảnh giới nhất trọng hoặc nhị trọng.
Loại cộng minh này để cho tốc độ chảy xuôi linh lực của hắn trở nên càng nhanh hơn một chút.
Bây giờ hắn cũng đã tu hành bản Kim Thiền Tiêu Dao Quyết lấy được từ Dương quản sự đến trạng thái viên mãn, nếu như nối liền hai mươi bảy khiếu đã mở ra kia dựa theo thứ tự nhất định, sẽ hình thành đồ án giống như một con cóc nằm ở trên đất.
Danh tự Kim Thiền Tiêu Dao Quyết nói chung chính là được gọi như vậy.
Mỗi một lần linh lực tuần hoàn chảy xuôi, đều rất giống con cóc hô hấp thổ nạp, ba hệ thống linh lực tuần hoàn nhìn như độc lập, nhưng trên thực tế lại có thể ảnh hưởng lẫn nhau...
Theo đạo lý mà nói, tu vi tăng lên nhất trọng, sẽ khiến thực lực Lục Diệp tăng lên hơn ba phần mười, nhưng hắn cảm thấy thực lực của mình tăng lên không chỉ ba thành, ước chừng tầm 50 phần trăm, trong lòng hắn hiểu ra, đây là ích lợi khi tu hành trọn vẹn công pháp đến viên mãn mang tới.
Nếu lúc đối chiến Chương Ngũ có tu vi như trước mắt, Lục Diệp nhất định sẽ không phải trả một cái giá lớn như vậy, nói không chừng có thể giết y mà mình không có chút tổn thương.
Luận lực công kích, hắn có Phong Duệ linh văn, lúc cảnh giới Linh Khê nhị trọng thì ngay cả cảnh giới tứ trọng như Chương Ngũ cũng đỡ không nổi.
Luận lực phòng ngự, hắn có Ngự Thủ linh văn, y không thể phá được đạo linh văn này.
Công kích, phòng ngự đều vượt qua cảnh giới của bản thân lúc đó, điều hắn khiếm khuyết đơn giản chính là kinh nghiệm cùng kỹ xảo đấu chiến với người mà thôi, nhưng thứ gọi là kinh nghiệm phải dựa vào bản thân thực chiến mới có thể chậm rãi góp nhặt.
Về phần kỹ xảo...
Trên một đoạn đường này, mỗi ngày hắn đều tốn hao ít nhất hai canh giờ bên trên luyện đao, tuy thời gian ngắn ngủi, hắn bây giờ cũng không dám nói bản thân có đao thuật cao siêu cỡ nào, nhưng tối thiểu nhất cầm đao trầm ổn hơn so với lúc ban đầu, mà xuất đao cũng càng nhanh chóng hơn.
Tốt xấu gì hắn cũng coi như đã giết mấy người, đã chậm rãi quen thuộc cảm giác trường đao trong tay trảm phá linh lực hộ thể, chém trúng da thịt địch nhân, nhớ kỹ cảm giác này ở trong lòng mình, từ đó hình thành một loại bản năng, hiển nhiên có thể diễn hóa ra kỹ nghệ cao siêu.
Không cách nào tiếp tục tu hành khi linh đan trong tay hắn chỉ còn lại rải rác mấy hạt, vả lại cũng không có công pháp dùng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một thân thương thế cũng đã khỏi hẳn, cho nên Lục Diệp sau khi suy tư một lát, chợt đứng dậy.
Một lát sau, hắn tập kết Y Y và đại hổ, ra khỏi đường rẽ ẩn thân mấy ngày nay.
Căn cứ tin tức Y Y phản hồi tới đây, mấy ngày nay Huyền Môn và Cửu Tinh Tông đã đánh nhau túi bụi trong Liệt Thiên Hạp, thỉnh thoảng sẽ có chiến đấu quy mô nhỏ bộc phát, hai bên cũng đã có thương tổn của riêng mình.
Trong lòng Lục Diệp yên lặng giơ ngón tay cái cho Huyền Môn.
Đây chính là cục diện mà hắn hi vọng thấy, cũng là nguyên nhân hắn có thể núp lâu như vậy.
Lúc trước hắn đã cảm thấy Huyền Môn và Cửu Tinh Tông không thể nào chung sống một cách yên bình, một khi Cửu Tinh Tông có động tĩnh gì lớn, Huyền Môn chắc chắn sẽ cho ra biện pháp đối phó, bây giờ xem ra hắn còn đánh giá thấp huyết hải thâm cừu ở giữa tông môn hai đại trận doanh mang tới.
Nhưng căn nguyên mọi chuyện là do Lục Diệp giết bốn người đệ tử lấy thiếu chủ Cửu Tinh Tông cầm đầu, tiếp theo dẫn phát Cửu Tinh Tông lục soát hành tung của hắn trên quy mô lớn, nhưng trong lúc nhân vật chính là hắn dưỡng thương, việc này đã diễn biến thành hỗn chiến giữa tu sĩ Linh Khê cảnh của hai đại tông môn.
Hắn vốn còn dự định quấy đục nước, nhưng hiện tại xem ra căn bản không cần phiền toái như vậy.
Thế cục có lợi đối với hắn, nhưng nếu Lục Diệp muốn xông thẳng đi cũng không có chút khả thi, hắn không biết hai tông môn này điều động bao nhiều người đi vào bên trong Liệt Thiên Hạp, hiện tại hắn rơi vào trong đó, muốn thoát thân khỏi nơi này thì nhất định phải mượn lực, mượn những gì Huyền Môn có.
Trong lòng hắn có tính toán, để Y Y ở phía trước mở đường, điều tra tình huống, hắn cùng với đại hổ thì lặng lẽ tiềm hành cách nàng ba mươi trượng.
Trong một cái khe núi rộng khoảng mười trượng, bảy vị tu sĩ không ngừng loạn chiến, một phương ba người còn một phương bốn người, nhìn thế cục kia thì rõ ràng là một phương ít người đang chiếm cứ ưu thế, chủ yếu do tu vi bình quân của ba người kia cao hơn một chút, trong ba người có một tên cảnh giới Linh Khê tứ trọng, hai người tam trọng.
Bốn người kia thì ngược lại, hai tên Linh Khê tam trọng, hai tên nhị trọng, trên cánh tay một tên cảnh giới Linh Khê tam trọng trong đó còn máu tươi chảy đầm đìa, thình lình đã bị đả thương.
Tranh đấu ở giữa tu sĩ cấp thấp cơ bản lấy chém giết kề thân làm chủ, rất ít khi sử dụng uy năng của thuật pháp, bởi vì tu vi không cao nên uy lực thuật pháp không lớn, vả lại thôi động thuật pháp cần có thời gian, rất dễ dàng bị người quấy nhiễu, coi như thi pháp thành công, chính xác cũng là vấn đề.
Dưới phương thức tranh đấu dạng này, bên nào tu vi cao, vũ khí mạnh, đương nhiên sẽ chiếm cứ ưu thế.
Ở bên trong tổ bốn người kia, người cầm đầu là một tráng hán khôi ngô, tay gã cầm một thanh đại đao cản ở phía trước những người khác, một bên vừa lui một bên hô to:
- Các ngươi chạy mau!
Có ý một người ở lại ngăn cản ở phía sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt ba người khác lộ ra thần sắc bi thương, lại không chạy trốn bỏ rơi gã ở lại, mà kề vai chiến đấu cùng với y, hơn nữa không hề có ý lùi lại.
Nhưng đây chỉ là uống rượu độc giải khát, một khi tráng hán kia ngã xuống, bốn người bọn họ đều sẽ bỏ mạng ở nơi này.
Tên cảnh giới tứ trọng đối diện hiển nhiên cũng biết điểm này, vì vậy cho dù có cơ hội giết bỏ tráng hán kia, nhưng y không động thủ, trái lại không ngừng chém ra từng đường vết thương trên người gã, khiến cho gã nhìn càng thêm thê thảm.
Bên trong một đám đá vụn cách sau lưng bốn người này không xa, Lục Diệp và đại hổ ẩn giấu thân hình, xuyên thấu qua khe hở tảng đá nhìn về phía bên kia.
Hắn vốn còn có chút đau đầu phải làm sao để phân biệt tu sĩ Huyền Môn và Cửu Tinh Tông, dù sao không thể nhảy ra đã lập tức hỏi thân phận người ta.
Nhưng khi thấy hai phe này tranh đấu hắn biết mình nghĩ quá nhiều, rất dễ nhận biết tu sĩ hai tông môn này, bởi vì trên mu bàn tay hai phe hiện ra quang mang màu sắc khác nhau.
Lục Diệp rất ngạc nhiên, không biết vì sao lại như vậy.
Lúc hắn giao thủ chiến đấu với người trước kia, ấn ký chiến trường cũng không có động tĩnh gì.
Thế nhưng hắn không hề biết, tất cả chuyện này đều là kiệt tác của Vương Ương, Huyền Môn cùng Cửu Tinh Tông đã tranh đấu rất nhiều năm trên địa bàn này, thế nhưng bởi vì Linh Khê cảnh của Huyền Môn càng nhiều và mạnh mẽ hơn, cho nên luôn luôn chiếm cứ ưu thế, điều này dẫn đến Linh Khê cảnh của Cửu Tinh Tông rất ít khi xuất hiện trên khu vực này, trước kia người Huyền Môn khó có thể săn giết đối thủ.
Lần này thiếu chủ Cửu Tinh Tông bị giết, nên bọn chúng gần như dốc toàn bộ lực lượng Linh Khê cảnh trong tông, chuyện này đối với Huyền Môn mà nói là một cơ hội.
Cơ hội trắng trợn săn giết đệ tử Cửu Tinh Tông.
Cho nên Vương Ương sẽ không quan tâm nguyên nhân chuyện này là gì, y chỉ có thấy được đây là cơ hội tốt trọng thương Cửu Tinh Tông, vì thế không tiếc tốn hao một chút đền bù, mượn Thiên Cơ Trụ chỗ đóng quân nhà mình tuyên chiến bọn chúng.
Cửu Tinh Tông là có quyền cự tuyệt tuyên chiến dạng này, thế nhưng lần này bọn hắn muốn đuổi bắt hung thủ giết chết thiếu chủ, sao có thể cự tuyệt đúng không? Đổng Thúc Dạ chỉ có thể kiên trì nhận lấy, đồng thời trong lòng thân thiết thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Vương Ương một lần.
Trong lúc tuyên chiến như thế, một khi tu sĩ song phương giao thủ thì trên mu bàn tay sẽ nổi lên quang mang màu sắc khác nhau, đối lập tươi sáng.
Phải biết hai bên đều có rất nhiều tán tu, gương mặt những tán tu này cực kỳ xa lạ đối với rất nhiều tu sĩ hai tông môn.
Nếu có chiến trường ấn ký, một là có thể tránh khỏi ngộ thương, đồng thời cũng có thể nhanh chóng xác định ai là địch nhân, ai là đồng bạn có thể tín nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro