Chăm Sóc
2024-11-04 15:00:21
Ngọc Uyển nằm viện được gần 3 ngày thực sự cô không thể chịu nổi cái không khí ngột ngạt trong này nên đã mè nheo để Diệc Thần đồng ý xuất viện cho cô .
- Anh ơi .
- Hửm ? Sao thế ?
-
- Mai anh làm thủ tục xuất viện cho em nhé ? Ở trong đây ngột ngạt lắm, có khi em lại bị ốm cũng nên . Bé con cũng muốn về nhà rồi .
Ngọc Uyển vừa nói vừa làm mặt nũng nịu với Diệc Thần, anh thấy cô trưng ra vẻ mặt này dặn lòng ngàn lần không được mềm lòng nhưng thực tế lý trí anh không thắng được lời nói .
- Được rồi để mai anh làm thủ tục xuất viện cho hai mẹ con nhé . Hôm nay tạm thời tối nay ngủ nốt ở đây, về nhà ba sẽ chăm sóc hai mẹ con kĩ hơn .
Được rồi đó, bé con nghe được lời nói của anh liền biết anh chiều con nhỡ đâu sau này khó bảo .
- Bé con nhà chúng ta chắc chắn sẽ là một tiểu bảo bối mũm mĩm dễ thương .
Ngọc Uyển cũng phải bật cười với câu nói của Diệc Thần, mấy ngày sau tết rõ ràng công ty nhiều dự án ấy vậy mà anh bỏ bê hết cho cấp dưới ung dung tự tại cả ngày ở trong đây với hai mẹ con cô, đến giờ anh còn áp sát vào bụng cô nói chuyện . Ngọc Uyển hỏi thì anh bảo anh đang nói chuyện với con .
Ngủ lại một đêm nữa ở bệnh viện hôm nay Ngọc Uyển đã được xuất viện . Diệc Thần từ lúc ở bệnh viện đến bây giờ đã về nhà hành động cử chỉ luôn nhẹ nhàng như sợ cô bị đau vậy .
Hôm nay bà nội Lưu cũng biết Ngọc Uyển được xuất viện về nên bà đã sang nhà riêng của hai người cùng với Diệp Ngọc đợi sẵn . Tiếng xe vừa vào trong sân, Diệp Ngọc đã nhanh nhảu chạy ra .
- Bà ơi, chị dâu về rồi .
Diệp Ngọc nhanh chân chạy ra đỡ lấy Ngọc Uyển xuống xe .
- Chị ổn mà không phải làm quá như vậy, cháu em cũng ngoan ngoãn ở im rồi .
- Nhưng an toàn vẫn là trên hết mà chị .
Diệp Ngọc cùng Ngọc Uyển đi vào trong nhà, Diệc Thần lẽo đẽo sách đồ theo sau vẻ mặt có vẻ như không cam tâm .
-
Ngọc Uyển về đấy à, nào vào đây bà xem chắt của bà nào .
Ngọc Uyển lại gần bà nội Lưu, bà nhẹ nhàng sờ tay vào bụng Ngọc Uyển khuôn mặt không thể giấu khỏi ý cười khi mà sau hơn 20 năm nhà họ Lưu mới chuẩn bị chào đón thêm tiếng trẻ con .
- Cháu có mệt lắm không ? Mang thai là vất vả lắm đó, nhất là thèm ăn đêm nếu đói cứ nói Diệc Thần không tội gì phải nhịn đâu biết chưa ?
- Dạ cháu biết rồi ạ . Trộm vía từ lúc biết tin đến giờ cháu chưa có cảm giác thèm ăn đêm .
- Nếu muốn cứ nói Diệc Thần . Mẹ con có gửi chút đồ bổ, Diệc Thần lát nữa nhớ nấu cho con bé nhớ chưa . Cháu biết đấy mang thai là rất mệt mỏi cháu phải chăm sóc con bé cho cẩn thận vào . Quan tâm con bé nhiều vào .
Diệc Thần từ lúc vào nhà đến giờ nghe lời dạy bảo của bà nội giống với mẹ mình như hôm qua thì vẻ mặt có vẻ hơi bất mãn nhưng anh vẫn phải nghe theo những người phụ nữ quyền lực trong gia đình này.
- Dạ cháu biết rồi ạ
Bà nội gật gù sau câu nói của cháu trai mình . Mọi người ngồi chơi bên ngoài phòng khách riêng chỉ có mình Diệc Thần là phải ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho những người phụ nữ quyền lực này .
Bữa trưa của bốn người diễn ra nhưng mọi sự quan tâm đều lên hết hai mẹ con Ngọc Uyển, Diệc Thần chăm lo cô từng chút một thậm chí thịt gà anh còn cam tâm tình nguyện ngồi xé cho cô vì sợ cô bẩn tay . Bà nội Lưu và Diệp Ngọc thấy thế thì nhìn nhau cười . Bà nội thầm đánh giá cháu trai mình có vẻ như không phụ lòng mong đợi của bà rồi .
Hai bà cháu Diệp Ngọc ăn trưa xong nghỉ ngơi đến chiều mới quay về nhà chính . Trong căn nhà giờ chỉ còn lại hai vợ chồng Diệc Thần đang nằm ôm nhau trên giường . Diệc Thần một tay làm gối cho Ngọc Uyển một tay nghịch lọn tóc của cô.
- Vài hôm nữa em ổn định hơn cả nhà chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé ? Hôn lễ anh nghĩ rằng đợt qua lần rét này cũng nên tổ chức rồi .
- Anh nói vậy em cũng không thể nói không được .
- Đúng vậy, bây giờ anh vừa có em làm vợ lại có thêm một tiểu bảo bối trong bụng em rồi, chuyện gì cần làm cũng phải làm thôi .
- Được đều nghe anh .
Diệc Thần âu yếm ôm lấy Ngọc Uyển vào lòng . Người con gái 7 năm về trước anh kiên trì tỏ tình giờ đây đã có được trái ngọt lại còn có thêm một món quà lớn anh hàng mong ước . Một gia đình nhỏ hạnh phúc cứ vậy mà ôm nhau ngú.
Nửa đêm Ngọc Uyển thức giấc vì đói, sao mà hôm nay vừa nói với bà nội Lưu là không bị thèm đêm mà giờ cô lại tỉnh dậy vì đói thế này . Biết nếu giờ này mà cọ quậy nhiều Diệc Thần sẽ biết và tỉnh giấc, cô không muốn phiền đến anh vì ngày mai anh còn đi làm nhưng Diệc Thần ngủ chưa được sâu thấy người trong lòng có vẻ chắn chọc liền cúi xuống .
- Sao thế ? Em khó chịu ở đâu à ?
- Em đói, nhưng chắc một lát nữa là hết thôi .
Không nói nhiều Diệc Thần liền nhanh chóng đứng dậy đi xuống dưới nhà nấu đồ ăn đêm cho Ngọc Uyển và mang lên .
- Lần sau có đói thì bảo anh, em ăn khẩu phần của hai người đó không được để mình chịu thiệt biết chưa ?
- Em biết rồi mà .
Bị Diệc Thần mắng nhẹ nhưng sao Ngọc Uyển giờ đây lại cảm thấy lời mắng ấy lại đầy yêu thương đến vậy . Thế là đêm hôm đó Diệc Thần ngồi đợi vợ nhỏ của mình ăn xong đến 2 giờ đêm anh dọn dẹp đồ xong sau đó mới lên phòng rồi cả hai vợ chồng ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ .
- Anh ơi .
- Hửm ? Sao thế ?
-
- Mai anh làm thủ tục xuất viện cho em nhé ? Ở trong đây ngột ngạt lắm, có khi em lại bị ốm cũng nên . Bé con cũng muốn về nhà rồi .
Ngọc Uyển vừa nói vừa làm mặt nũng nịu với Diệc Thần, anh thấy cô trưng ra vẻ mặt này dặn lòng ngàn lần không được mềm lòng nhưng thực tế lý trí anh không thắng được lời nói .
- Được rồi để mai anh làm thủ tục xuất viện cho hai mẹ con nhé . Hôm nay tạm thời tối nay ngủ nốt ở đây, về nhà ba sẽ chăm sóc hai mẹ con kĩ hơn .
Được rồi đó, bé con nghe được lời nói của anh liền biết anh chiều con nhỡ đâu sau này khó bảo .
- Bé con nhà chúng ta chắc chắn sẽ là một tiểu bảo bối mũm mĩm dễ thương .
Ngọc Uyển cũng phải bật cười với câu nói của Diệc Thần, mấy ngày sau tết rõ ràng công ty nhiều dự án ấy vậy mà anh bỏ bê hết cho cấp dưới ung dung tự tại cả ngày ở trong đây với hai mẹ con cô, đến giờ anh còn áp sát vào bụng cô nói chuyện . Ngọc Uyển hỏi thì anh bảo anh đang nói chuyện với con .
Ngủ lại một đêm nữa ở bệnh viện hôm nay Ngọc Uyển đã được xuất viện . Diệc Thần từ lúc ở bệnh viện đến bây giờ đã về nhà hành động cử chỉ luôn nhẹ nhàng như sợ cô bị đau vậy .
Hôm nay bà nội Lưu cũng biết Ngọc Uyển được xuất viện về nên bà đã sang nhà riêng của hai người cùng với Diệp Ngọc đợi sẵn . Tiếng xe vừa vào trong sân, Diệp Ngọc đã nhanh nhảu chạy ra .
- Bà ơi, chị dâu về rồi .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Ngọc nhanh chân chạy ra đỡ lấy Ngọc Uyển xuống xe .
- Chị ổn mà không phải làm quá như vậy, cháu em cũng ngoan ngoãn ở im rồi .
- Nhưng an toàn vẫn là trên hết mà chị .
Diệp Ngọc cùng Ngọc Uyển đi vào trong nhà, Diệc Thần lẽo đẽo sách đồ theo sau vẻ mặt có vẻ như không cam tâm .
-
Ngọc Uyển về đấy à, nào vào đây bà xem chắt của bà nào .
Ngọc Uyển lại gần bà nội Lưu, bà nhẹ nhàng sờ tay vào bụng Ngọc Uyển khuôn mặt không thể giấu khỏi ý cười khi mà sau hơn 20 năm nhà họ Lưu mới chuẩn bị chào đón thêm tiếng trẻ con .
- Cháu có mệt lắm không ? Mang thai là vất vả lắm đó, nhất là thèm ăn đêm nếu đói cứ nói Diệc Thần không tội gì phải nhịn đâu biết chưa ?
- Dạ cháu biết rồi ạ . Trộm vía từ lúc biết tin đến giờ cháu chưa có cảm giác thèm ăn đêm .
- Nếu muốn cứ nói Diệc Thần . Mẹ con có gửi chút đồ bổ, Diệc Thần lát nữa nhớ nấu cho con bé nhớ chưa . Cháu biết đấy mang thai là rất mệt mỏi cháu phải chăm sóc con bé cho cẩn thận vào . Quan tâm con bé nhiều vào .
Diệc Thần từ lúc vào nhà đến giờ nghe lời dạy bảo của bà nội giống với mẹ mình như hôm qua thì vẻ mặt có vẻ hơi bất mãn nhưng anh vẫn phải nghe theo những người phụ nữ quyền lực trong gia đình này.
- Dạ cháu biết rồi ạ
Bà nội gật gù sau câu nói của cháu trai mình . Mọi người ngồi chơi bên ngoài phòng khách riêng chỉ có mình Diệc Thần là phải ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho những người phụ nữ quyền lực này .
Bữa trưa của bốn người diễn ra nhưng mọi sự quan tâm đều lên hết hai mẹ con Ngọc Uyển, Diệc Thần chăm lo cô từng chút một thậm chí thịt gà anh còn cam tâm tình nguyện ngồi xé cho cô vì sợ cô bẩn tay . Bà nội Lưu và Diệp Ngọc thấy thế thì nhìn nhau cười . Bà nội thầm đánh giá cháu trai mình có vẻ như không phụ lòng mong đợi của bà rồi .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai bà cháu Diệp Ngọc ăn trưa xong nghỉ ngơi đến chiều mới quay về nhà chính . Trong căn nhà giờ chỉ còn lại hai vợ chồng Diệc Thần đang nằm ôm nhau trên giường . Diệc Thần một tay làm gối cho Ngọc Uyển một tay nghịch lọn tóc của cô.
- Vài hôm nữa em ổn định hơn cả nhà chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé ? Hôn lễ anh nghĩ rằng đợt qua lần rét này cũng nên tổ chức rồi .
- Anh nói vậy em cũng không thể nói không được .
- Đúng vậy, bây giờ anh vừa có em làm vợ lại có thêm một tiểu bảo bối trong bụng em rồi, chuyện gì cần làm cũng phải làm thôi .
- Được đều nghe anh .
Diệc Thần âu yếm ôm lấy Ngọc Uyển vào lòng . Người con gái 7 năm về trước anh kiên trì tỏ tình giờ đây đã có được trái ngọt lại còn có thêm một món quà lớn anh hàng mong ước . Một gia đình nhỏ hạnh phúc cứ vậy mà ôm nhau ngú.
Nửa đêm Ngọc Uyển thức giấc vì đói, sao mà hôm nay vừa nói với bà nội Lưu là không bị thèm đêm mà giờ cô lại tỉnh dậy vì đói thế này . Biết nếu giờ này mà cọ quậy nhiều Diệc Thần sẽ biết và tỉnh giấc, cô không muốn phiền đến anh vì ngày mai anh còn đi làm nhưng Diệc Thần ngủ chưa được sâu thấy người trong lòng có vẻ chắn chọc liền cúi xuống .
- Sao thế ? Em khó chịu ở đâu à ?
- Em đói, nhưng chắc một lát nữa là hết thôi .
Không nói nhiều Diệc Thần liền nhanh chóng đứng dậy đi xuống dưới nhà nấu đồ ăn đêm cho Ngọc Uyển và mang lên .
- Lần sau có đói thì bảo anh, em ăn khẩu phần của hai người đó không được để mình chịu thiệt biết chưa ?
- Em biết rồi mà .
Bị Diệc Thần mắng nhẹ nhưng sao Ngọc Uyển giờ đây lại cảm thấy lời mắng ấy lại đầy yêu thương đến vậy . Thế là đêm hôm đó Diệc Thần ngồi đợi vợ nhỏ của mình ăn xong đến 2 giờ đêm anh dọn dẹp đồ xong sau đó mới lên phòng rồi cả hai vợ chồng ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro