Chợ Tết
2024-11-04 15:00:21
Diệc Thần và Ngọc Uyển về đến nhà cũng gần 1 giờ đêm, mọi người đã đi ngủ hết nên cả hai phải thận trọng để tránh gây ra tiếng động . Lên trên phòng cả hai nằm ôm nhau giữa cái trời đông lạnh lẽo ngoài kia, bên trong phòng ngủ thật ấm áp . Diệc Thần luôn ôm Ngọc Uyển vào trong lòng mình như một sự bảo vệ và một sự dịu dàng quan tâm anh chỉ dành cho riêng mình cô .
Sớm hôm sau .
Dù cho tối hôm trước ngủ muộn nhưng sáng nay Ngọc Uyển vẫn dậy rất sớm, cô xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà . Diệc Thần ở trên phòng ngủ thấy trong lòng mình trống không, không có hơi của Ngọc Uyển thì cũng biết là cô đã dậy nhưng mà bây giờ mới gần 7 giờ sáng nhưng bên cạnh đã lạnh hơi thì anh thực không biết Ngọc Uyển đã dậy từ khi nào nữa . Dậy vệ sinh cá nhân sau đó Diệc Thần liền đi xuống nhà tìm hình bóng nhỏ của mình .
- Em dậy sớm vậy ?
- Em không ngủ được nên dậy lấy đồ chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà .
Mẹ và Ngọc Uyển có khi phải 8 giờ hơn mới dậy, từ sau em không cần phải dậy sớm như vậy đâu .
- Thôi nào em cũng đã nấu xong rồi, anh có thể lên xem bà dậy chưa để bà xuống ăn sáng .
Diệc Thần cũng nghe theo lời Ngọc Uyển mà lên trên tầng gọi mọi người dậy vừa hay mẹ anh đi ra .
- Con dậy sớm vậy ?
- Con lên gọi mọi người xuống ăn sáng Ngọc Uyển chuẩn bị xong hết rồi .
- Trời ạ, không cần như vậy . Mẹ không giống người ta cần con dâu mình phải dậy sớm làm đồ ăn cho cả nhà chồng đâu .
- Con biết mà nhưng em ấy dậy sớm hơn con nên con cũng không biết .
- Hai đứa hôm qua khuya muộn mới về mà sao lại để con bé dậy sớm như vậy cơ chứ . Con đi gọi bà và em đi mẹ xuống dưới trước .
- Vâng, con lên trên đây .
Nói xong Hà Như đi xuống dưới đứng ở cầu thang quan sát Ngọc Uyển, nếu như trước kia bà bỏ qua cái suy nghĩ cổ hủ đấy đi thì có lẽ giờ sắp được đón cháu nội đầu lòng cũng nên .
Hôm qua lúc chuẩn bị đi ngủ Lưu Vũ cũng đã nói với bà về chuyện nghĩ rằng Ngọc Uyển là con của Hạ Quốc, giờ đây nhìn kĩ bà cũng thấy cô có nét rất giống với Hồng Lan vợ Hạ Quốc .
Ngọc Uyển à con không cần dậy sớm như vậy đâu .
Dạ tại cháu không ngủ được nên dậy chuẩn bị bữa sáng cho mọi người thôi
Hà Như bất mãn trong lòng khi Ngọc Uyển xưng cháu với bà, không lẽ bà để lại ấn tượng không đẹp đến thế sao ?
- Bây giờ vẫn xưng hô cháu với mẹ sao ?
- Da......?
- Diệc Thần đã cầu hôn con, điều đó chứng minh cho việc thiếu phu nhân của Lưu gia sẽ là con . Cũng nên gọi mẹ từ bây giờ ta không khó đến như vậy đâu .
Ngọc Uyển nghe Hà Như nói vậy thì ngại ngùng trả lời .
- Dạ mẹ.
Hà Như nhận được câu trả lời như ý muốn thì vui lắm, bà cảm thấy mình như có thêm một người con gái nữa vậy .
- Ngoan lắm . Lát nữa ăn sáng xong mẹ với Diệp Ngọc đi chợ mua ít đồ con đi cùng nhé ?
Dạ vâng, lát nữa xong con sẽ lên nhà chuẩn bị ạ .
- Không cần đâu, xong cứ để đồ đấy cho Diệc Thần và ba nó dọn . Chúng ta làm việc của chúng ta .
Ngọc Uyển nhỏ nhẹn trả lời lại Hà Như sau đó mọi người cũng xuống dưới nhà ăn sáng .
- Ngọc Uyển à, hôm qua cháu với Diệc Thần về muộn sao hôm nay lại dậy sớm vậy ?
Bà nội xuống thấy Ngọc Uyển chuẩn bị đồ ăn sáng thì lên tiếng hỏi đứa cháu dâu.
- Dạ chứ không ngủ được bà ạ . Bà với ba lại bàn ăn sáng ạ .
Diệc Thần thấy Ngọc Uyển đổi sưng hô thì nhìn mẹ mình, thấy Hà Như có ý cười sau câu trả lời của Ngọc Uyển thì Diệc Thần cũng hiểu tại sao .
Cả nhà ăn sáng xong ba mẹ con Hà Như đi chợ, để lại đồ cho hai người đàn ông trong nhà dọn dẹp bà nội thì sang mấy nhà xung quanh chơi .
Ba mẹ con Hà Như, Diệp Ngọc, Ngọc Uyển cùng đi chợ . Vì là lần đầu đi chợ quê mà lại còn là dịp tết nên Diệp Ngọc rất thích thú với mọi thứ . Ngọc Uyển đi qua mấy hàng ăn vặt mà có đồ chua đều ghé vào mua mỗi thứ một chút hành động này đã bị Hà Như nhìn thấy trong thoáng chốc cái suy nghĩ Ngọc Uyển đang mang thai soẹt qua đầu bà .
Diệp Ngọc thấy Ngọc Uyển mua mấy món đồ thấy lạ, cô bé liền thử nhưng vì chua quá liền nhăn mặt tìm chỗ nhả ra .
- Chị ơi chua lắm sao chị ăn được vậy ?
- Chua ư ? Chị thấy bình thường mà ngược lại còn ngon ấy, à hôm qua chị cũng có mua Diệc Thần không cho ăn hết nên chị đành mang về tính hôm nay rủ em ăn cùng này .
- Thôi chua lắm em không ăn đâu .
Hà Như nghe Ngọc Uyển nói vậy, với kinh nghiệm mang thai của bà thì bà đã đoán lên đến 90 % là Ngọc Uyển đang mang thai nhưng vẫn là nên đi bệnh viện thăm khám cẩn thận mới dám chắc với cả hai đứa còn trẻ nên bà không hối thúc .
Ba người cứ thế đi hết gian hàng nọ gian hàng kia, hai chị em Ngọc Uyển và Diệp Ngọc được Hà Như mua cho mỗi người một cái khăn ở đây từ họa tiết và chất vải đều mang đậm văn hóa của người dân ở đây .
Đến khi cả ba người về nhà cũng đã hơn 10 giờ trưa . Hôm nay cơm trưa là chính tay Lưu Vũ và Diệc Thần làm gia đình còn mời thêm nhà Hạ Quốc sang cùng ăn bữa cơm hôm nay . Trong mâm cơm mọi người đều cười nói vui vẻ, Hồng Lan vẫn không từ bỏ suy nghĩ Ngọc Uyển là con gái mình, bà vẫn cứ quan tâm hỏi han cô nhất .
Cuối bữa cơm, trong lúc Ngọc Uyển đang dọn dẹp Hồng Lan đã vờ như trên đầu Ngọc Uyển dính gì đó mà lén lấy của cô một vài cọng tóc rồi vờ như lấy lý do về . Sau đó bà ấy liền lấy cả tóc chồng mình nhờ một người bạn xét nghiệm ADN giúp bà .
Sớm hôm sau .
Dù cho tối hôm trước ngủ muộn nhưng sáng nay Ngọc Uyển vẫn dậy rất sớm, cô xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà . Diệc Thần ở trên phòng ngủ thấy trong lòng mình trống không, không có hơi của Ngọc Uyển thì cũng biết là cô đã dậy nhưng mà bây giờ mới gần 7 giờ sáng nhưng bên cạnh đã lạnh hơi thì anh thực không biết Ngọc Uyển đã dậy từ khi nào nữa . Dậy vệ sinh cá nhân sau đó Diệc Thần liền đi xuống nhà tìm hình bóng nhỏ của mình .
- Em dậy sớm vậy ?
- Em không ngủ được nên dậy lấy đồ chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà .
Mẹ và Ngọc Uyển có khi phải 8 giờ hơn mới dậy, từ sau em không cần phải dậy sớm như vậy đâu .
- Thôi nào em cũng đã nấu xong rồi, anh có thể lên xem bà dậy chưa để bà xuống ăn sáng .
Diệc Thần cũng nghe theo lời Ngọc Uyển mà lên trên tầng gọi mọi người dậy vừa hay mẹ anh đi ra .
- Con dậy sớm vậy ?
- Con lên gọi mọi người xuống ăn sáng Ngọc Uyển chuẩn bị xong hết rồi .
- Trời ạ, không cần như vậy . Mẹ không giống người ta cần con dâu mình phải dậy sớm làm đồ ăn cho cả nhà chồng đâu .
- Con biết mà nhưng em ấy dậy sớm hơn con nên con cũng không biết .
- Hai đứa hôm qua khuya muộn mới về mà sao lại để con bé dậy sớm như vậy cơ chứ . Con đi gọi bà và em đi mẹ xuống dưới trước .
- Vâng, con lên trên đây .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong Hà Như đi xuống dưới đứng ở cầu thang quan sát Ngọc Uyển, nếu như trước kia bà bỏ qua cái suy nghĩ cổ hủ đấy đi thì có lẽ giờ sắp được đón cháu nội đầu lòng cũng nên .
Hôm qua lúc chuẩn bị đi ngủ Lưu Vũ cũng đã nói với bà về chuyện nghĩ rằng Ngọc Uyển là con của Hạ Quốc, giờ đây nhìn kĩ bà cũng thấy cô có nét rất giống với Hồng Lan vợ Hạ Quốc .
Ngọc Uyển à con không cần dậy sớm như vậy đâu .
Dạ tại cháu không ngủ được nên dậy chuẩn bị bữa sáng cho mọi người thôi
Hà Như bất mãn trong lòng khi Ngọc Uyển xưng cháu với bà, không lẽ bà để lại ấn tượng không đẹp đến thế sao ?
- Bây giờ vẫn xưng hô cháu với mẹ sao ?
- Da......?
- Diệc Thần đã cầu hôn con, điều đó chứng minh cho việc thiếu phu nhân của Lưu gia sẽ là con . Cũng nên gọi mẹ từ bây giờ ta không khó đến như vậy đâu .
Ngọc Uyển nghe Hà Như nói vậy thì ngại ngùng trả lời .
- Dạ mẹ.
Hà Như nhận được câu trả lời như ý muốn thì vui lắm, bà cảm thấy mình như có thêm một người con gái nữa vậy .
- Ngoan lắm . Lát nữa ăn sáng xong mẹ với Diệp Ngọc đi chợ mua ít đồ con đi cùng nhé ?
Dạ vâng, lát nữa xong con sẽ lên nhà chuẩn bị ạ .
- Không cần đâu, xong cứ để đồ đấy cho Diệc Thần và ba nó dọn . Chúng ta làm việc của chúng ta .
Ngọc Uyển nhỏ nhẹn trả lời lại Hà Như sau đó mọi người cũng xuống dưới nhà ăn sáng .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngọc Uyển à, hôm qua cháu với Diệc Thần về muộn sao hôm nay lại dậy sớm vậy ?
Bà nội xuống thấy Ngọc Uyển chuẩn bị đồ ăn sáng thì lên tiếng hỏi đứa cháu dâu.
- Dạ chứ không ngủ được bà ạ . Bà với ba lại bàn ăn sáng ạ .
Diệc Thần thấy Ngọc Uyển đổi sưng hô thì nhìn mẹ mình, thấy Hà Như có ý cười sau câu trả lời của Ngọc Uyển thì Diệc Thần cũng hiểu tại sao .
Cả nhà ăn sáng xong ba mẹ con Hà Như đi chợ, để lại đồ cho hai người đàn ông trong nhà dọn dẹp bà nội thì sang mấy nhà xung quanh chơi .
Ba mẹ con Hà Như, Diệp Ngọc, Ngọc Uyển cùng đi chợ . Vì là lần đầu đi chợ quê mà lại còn là dịp tết nên Diệp Ngọc rất thích thú với mọi thứ . Ngọc Uyển đi qua mấy hàng ăn vặt mà có đồ chua đều ghé vào mua mỗi thứ một chút hành động này đã bị Hà Như nhìn thấy trong thoáng chốc cái suy nghĩ Ngọc Uyển đang mang thai soẹt qua đầu bà .
Diệp Ngọc thấy Ngọc Uyển mua mấy món đồ thấy lạ, cô bé liền thử nhưng vì chua quá liền nhăn mặt tìm chỗ nhả ra .
- Chị ơi chua lắm sao chị ăn được vậy ?
- Chua ư ? Chị thấy bình thường mà ngược lại còn ngon ấy, à hôm qua chị cũng có mua Diệc Thần không cho ăn hết nên chị đành mang về tính hôm nay rủ em ăn cùng này .
- Thôi chua lắm em không ăn đâu .
Hà Như nghe Ngọc Uyển nói vậy, với kinh nghiệm mang thai của bà thì bà đã đoán lên đến 90 % là Ngọc Uyển đang mang thai nhưng vẫn là nên đi bệnh viện thăm khám cẩn thận mới dám chắc với cả hai đứa còn trẻ nên bà không hối thúc .
Ba người cứ thế đi hết gian hàng nọ gian hàng kia, hai chị em Ngọc Uyển và Diệp Ngọc được Hà Như mua cho mỗi người một cái khăn ở đây từ họa tiết và chất vải đều mang đậm văn hóa của người dân ở đây .
Đến khi cả ba người về nhà cũng đã hơn 10 giờ trưa . Hôm nay cơm trưa là chính tay Lưu Vũ và Diệc Thần làm gia đình còn mời thêm nhà Hạ Quốc sang cùng ăn bữa cơm hôm nay . Trong mâm cơm mọi người đều cười nói vui vẻ, Hồng Lan vẫn không từ bỏ suy nghĩ Ngọc Uyển là con gái mình, bà vẫn cứ quan tâm hỏi han cô nhất .
Cuối bữa cơm, trong lúc Ngọc Uyển đang dọn dẹp Hồng Lan đã vờ như trên đầu Ngọc Uyển dính gì đó mà lén lấy của cô một vài cọng tóc rồi vờ như lấy lý do về . Sau đó bà ấy liền lấy cả tóc chồng mình nhờ một người bạn xét nghiệm ADN giúp bà .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro