Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Bậc Thang Dài C...

2024-12-29 23:41:55

Liễu Phù Vi phối hợp đóng vai tiểu sư muội tùy hứng, mọi người cũng thuận theo nàng. Khi nàng đòi đổi một bộ xiêm y "ra hồn", Yêu Nguyệt tuy không cam lòng nhưng vẫn chạy đi mua. Lúc trở về, quả thật mang theo một bộ y phục có chất liệu lẫn màu sắc đều “có thể coi được”.

Liễu Phù Vi nhấc chiếc váy mỏng màu hồng đào, thắt đai lưng vàng lên, cau mày: "Ngươi không thấy bộ này quá lòe loẹt sao?"

"Ta chính là trụ cột của Bách Hoa Các, ngươi dám nghi ngờ mắt nhìn của ta sao? Với gương mặt này của ngươi, mắt cười nhẹ tựa gió xuân, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, dù có một thân trắng thanh nhã cũng chẳng hóa nổi vẻ 'u lan trong thung lũng', vẫn là sắc đỏ thắm mới thật sự tôn màu da của ngươi lên."

"..." Thân thích bằng hữu chưa ai từng khen nàng như vậy.

"Không cần cảm kích, cứ xem như Tụ La Giáo tặng ngươi một món lễ vật trước giờ lâm chung."

Cái gọi là "lễ vật trước giờ lâm chung" quả thực cách nói thật kỳ lạ.

Không ai biết đêm đó giáo chủ đã nói gì với nàng trong linh vực, nhưng bọn Yêu Nguyệt và Âu Dương Đăng thường xuyên nhắc đến "bữa cơm cuối cùng" hay "lễ vật trước giờ lâm chung", khiến nàng bỗng thấy mơ hồ không biết liệu Thần Miếu có phải là một môn phái ma quái chốn âm ti.

Bằng không, tại sao giáo chủ đại nhân lại âm thầm biến mất khi đoàn người đến gần Tử Sơn?

Nói đi cũng phải nói lại, Thần Miếu này quả thật chẳng giống phàm trần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tử Sơn lơ lửng giữa biển mây và sóng sương mù, từ xa nhìn…. chẳng hề tồn tại, phảng phất như bị biến mất ở phía chân trời. Chỉ khi đến gần chân núi, ngước mắt nhìn dãy núi tựa con rồng đang say ngủ, người ta mới cảm nhận được vẻ kỳ diệu mà tạo hóa đã ban cho vùng đất này.

Nếu như xung quanh không quá ồn ào.

Đường lên núi chỉ có một lối, mắt thấy bốn phương tám hướng toàn là người. Ngay cả Tịch Phương cũng không có cách nào tốt hơn ngoài việc "chen lấn". Đến khi tới đỉnh núi, tất cả đều đã thở hồng hộc, mặt trời đã ngả về tây.

Một tia nắng nhẹ rơi xuống, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù. Có người kinh hô: "Nhìn kìa! Đó chính là Đăng Vân Ti (bậc thang mây), phía trước chính là Thiên Môn."

Đăng Vân Ti, thế nhân còn gọi là con đường lên trời của thần tiên, cũng nói rằng phàm nhân đi qua con đường này sẽ được tiên nhân phù hộ. Từ xưa đến nay, khách hành hương đến đây đông không đếm xuể, mà người có thể chân chính vượt qua Thiên Môn để vào được Thần Miếu, lại hiếm như lá mùa thu.

Liễu Phù Vi nói từng vào Thần Miếu, đương nhiên chỉ là lời nói dối. Nàng nghĩ rằng Thần Miếu vốn được xưng là "độ khổ nhân (người khổ) trong thiên hạ", chỉ cần nàng tự xưng là nữ nhi của mệnh quan triều đình, bị yêu nhân bắt cóc may mắn trốn thoát, biết rõ bọn chúng có mưu đồ đoạt Thiên Thư nên đến báo tin, thì làm sao bọn họ có thể để người ở ngoài?

Lúc này, nhìn thấy dưới cổng lớn đầu người chen chúc, trông như một cây cầu treo, còn Thiên Môn đài thì như một bệ đá làm từ bạch ngọc không tỳ vết. Trên cột đá cao chạm khắc hai chữ "Thiên Môn," nhưng nếu thay bằng chữ "chặt đầu" thì càng chuẩn xác hơn.

Đám người Tụ La Giáo theo dõi phía sau, thầm nghĩ là tà ma không thể đến gần Thiên Môn, chỉ có Tịch Phương đi thêm vài bước cùng nàng: "Có điều gì không tiện nói ra? Biết đâu ta có thể giúp được ngươi."

Câu nói này không đầu không đuôi. Liễu Phù Vi quay đầu nhìn hắn: "Ngươi đang nói cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0