Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Linh Vực Huyễn...

2024-12-29 23:41:55

Âu Dương Đăng thấy sắc mặt nàng trắng bệch, không hé răng, liền nhấc chân định đạp tới. Nhưng Tịch Phương đứng bên nhanh tay kéo nàng lùi lại một bước, vị trí vừa rồi của nàng liền xuất hiện một dấu chân sâu hoắm.

Tịch Phương: “Giáo chủ còn đang hỏi chuyện, cớ gì Âu Dương tả sứ phải vội vã muốn giết nàng ta như thế?”

Âu Dương Đăng bực bội mắng: “Giáo chủ, ngài xem, Tịch tiên sinh cứ bênh vực phàm nhân! Rõ ràng thấy con nhãi này mỹ miều nên động lòng thương hoa tiếc ngọc……”

“...”

Liễu Phù Vi dĩ nhiên không ngu đến mức cho rằng Tịch Phương thực lòng muốn cứu nàng.

Nói trắng ra, hai người này đều mang ý xấu, Tịch Phương thì tính toán đổi mệnh nàng với mệnh của một tiểu thư nào đó; còn con dơi lớn kia lại chỉ mong nhanh chóng vào Thần Miếu, phỏng chừng muốn khai mở Thiên Thư gì đó để khỏi phí linh lực, do đó muốn dập tắt ý niệm đổi mệnh của Giáo chủ.

Còn về bản thân Giáo chủ, chỉ riêng hàn khí ngùn ngụt trong viện cũng đủ biết bà ta đã động sát tâm.

Tròng mắt của Giáo chủ to hơn người thường, chỉ liếc nhìn qua đã đủ khiến người khác ngạt thở. Liễu Phù Vi bị áp lực lớn đến mức thở không thông, vô thức đưa tay níu chặt cổ áo. Đầu vừa cúi xuống, nàng mới phát hiện y phục trên người mình thấm đẫm máu, những vệt đỏ sẫm đã khô lại dưới ánh trăng càng trở nên ghê người.

Khoảnh khắc đó, nàng cảm giác như mảnh đất dưới chân đã không còn thuộc về nhân gian.

Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến vậy.

Ngôi miếu hoang ngày trước nay không còn là miếu hoang, đám cướp nay không đội lốt đầu trâu mặt ngựa, nhưng giống nhau ở chỗ: sẽ chẳng ai đến cứu nàng cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dẫu thường ngày nàng hay tự giễu "muốn chết muốn chết", hôm nay quả thật đã chết đi một lần. Nàng từng cho rằng mình đã thấu triệt đạo lý "người không vì mình, trời tru đất diệt".

Nhưng mà hoàn hồn chưa đến nửa khắc lại biết sắp phải chết thật sự, nàng mới giật mình nhận ra: hóa ra ông trời chỉ đang trêu đùa nàng, muốn xem nàng có khóc lóc van xin, có chấp nhận khuất phục số mệnh khốn nạn này hay không.

Nằm mơ!

Không rõ là do quá mức vớ vẩn, buồn cười cứ liên tiếp giáng xuống đầu mình, hay bởi bị cắt cổ mất máu quá nhiều mà sinh ra chút hồi quang phản chiếu (ánh sáng cuối đời), toàn bộ thất tình lục dục trong lòng Liễu Phù Vi dường như đều giảo hợp thành một chữ duy nhất —— cầu sinh.

Bất kể sát khí bao trùm ra sao, dẫu cho nàng thực sự chẳng còn mấy tháng để sống, thậm chí chỉ là ba ngày nữa thôi, ai biết được có thể chờ được một vận may bất ngờ từ trên trời rơi xuống hay không?

“Giáo chủ, xem ra nha đầu này rõ ràng đã nghe được hết thảy, không thể giữ lại. Bên ngoài còn có truy binh, một khi phá được kết giới sẽ lập tức xông vào. Nếu để nàng có cơ hội mở miệng, chẳng phải sẽ chặt đứt con đường cuối cùng của chúng ta sao?”

Yêu Nguyệt hiếm khi không phản bác, đứng bên quan sát sắc mặt Giáo chủ, vừa thấy Tịch Phương định mở lời liền vội vàng trao cho hắn ánh mắt ra hiệu “đừng vọng động”. Tịch Phương đắn đo chốc lát, vừa nhấc tay áo đã bị một người giành lời trước: “Con đường cuối cùng, nếu ngài ám chỉ Thiên Thư trong Thần Miếu… thì ta khuyên quý giáo đừng uổng phí tâm tư nữa.”

Mọi người đều thoáng sững sờ.

Người lên tiếng, lại chính là vị tiểu nương tử nằm bẹp trên mặt đất, nửa sống nửa chết.

Liễu Phù Vi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên lần nữa, đối diện thẳng với Giáo chủ Tụ La Giáo:

“Còn về đổi mệnh, chỉ cần… các người không ngại người cần cứu sẽ ngày một đoản mệnh, ta… sẵn lòng phối hợp.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Gian Vô Số Kẻ Si Mê Cuồng Dại

Số ký tự: 0