Nhân Ngư Ấu Tể Tiếng Trời Bạo Hồng

Bố, Lệ Lệ Không...

2024-10-12 23:26:27

Nhưng cô bé không thể khóc, khóc ra nước mắt sẽ biến thành ngọc trai.

Thế nên, tất cả mọi người nhìn thấy cô bé ra sức trừng mắt, không cho nước mắt rơi xuống, miệng thì thở hổn hển như chú cún nhỏ, đồng thời thèm thuồng nhìn miếng thịt gà vừa được múc vào bát mình.

Tội nghiệp quá.

Sở Thiên Dương không chịu nổi khi nhìn cô bé với ánh mắt như vậy, anh ấy tạm dừng tay cầm đũa, cân nhắc rồi hỏi: " Sao vậy? "

Mạc Lệ Lệ hơi ngại ngùng.

" Con không biết dùng cái này. "

Hai que cứng như cỏ này là gì chứ!

Sở Thiên Dương lúc này mới bắt đầu nghi ngờ quá khứ của đứa trẻ mà anh ấy nhặt được.

" Con có thể dùng tay không? " Mạc Lệ Lệ nôn nóng hỏi.

Sau một lúc ngắn ngủi im lặng, Sở Thiên Dương đã lấy cho cô bé một đôi găng tay dùng một lần.

Thế là, cô bé vừa đáng thương khi nãy liền bắt đầu ăn thịt gà trong chén một cách ngấu nghiến.

Thịt gà văn xương đặc biệt béo ngậy, được nấu vừa chín tới, cảm giác của mỡ và thịt nạc hoà quyện với nhau, vị ngọt thanh mát của dừa cũng bùng nổ trong vị giác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gặm xương cũng rất đã miệng, vị béo từ tủy xương thấm ra thật thơm.

Mạc Lệ Lệ ăn mãi, đến khi Sở Thiên Dương nhận ra có điều không ổn.

...

Đứa nhỏ này ăn gà mà không nhả xương.

Sở Thiên Dương cảnh giác đứng dậy, lập tức bế Mạc Lệ Lệ lên: " Đi, đến bệnh viện. "

Cổ họng của trẻ con bị hóc xương là không thể xem thường, có nguy cơ nghẹt thở và thủng thực quản.

Mạc Lệ Lệ cứng rắn bám vào cạnh bàn: " Buông ra, con không đi, con muốn ăn gà. "

Bệnh viện là gì? Có ngon hơn gà không?

Sở Thiên Dương: " Ăn gà không được nuốt xương, biết chưa? "

Mạc Lệ Lệ ngơ ngác: " Tại sao? Chẳng lẽ chú không nhai được sao? "

Sở Thiên Dương:...

Không đúng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rất không đúng.

Điều kỳ lạ mà Sở Thiên Dương cảm nhận được, cuối cùng đã tìm ra lời giải thích.

Nhóm lính thường ngày ăn như sấm sét này, lại chưa bao giờ đối phó với một cô bé nhỏ như vậy.

Chỉ riêng Mạc Lệ Lệ đã gần tiêu diệt nửa con gà.

Sau đó, cô còn sờ sờ cái bụng chưa kịp căng tròn của mình, giả bộ ngoan ngoãn: " Bố, Lệ Lệ chưa ăn no. "

" Con còn có thể ăn thêm không? "

Đồng đội thu cái hàm đang sững sờ lại, trêu chọc: " Này đội trưởng Sở, anh đúng là nhặt được một con thú nuốt vàng rồi. Không nuôi nổi đâu. "

Mạc Lệ Lệ nghe thấy câu này, tràn đầy khí thế lại thò tay vào trong túi áo của mình.

Một nắm ngọc trai được đặt trên cái đĩa xương sạch bong.

Bịch bịch, liên tiếp tiếng giòn giòn vang lên.

Mạc Lệ Lệ: " Những cái này, có đủ để cho con ăn thêm hai con gà nữa không? "

......Đứa trẻ này, ăn kiểu gì mà nhiều thế!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Ngư Ấu Tể Tiếng Trời Bạo Hồng

Số ký tự: 0