Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu

Chương 57

2024-11-06 09:12:37

Vị hôn phu thê danh chính ngôn thuận, lời này hắn cũng nói ra được?

Giữa bọn họ không có lời mai mối của cha mẹ, cũng không có tam thư lục lễ chính thức, tín vật đính ước duy nhất vốn dĩ cũng không thuộc về nàng và hắn, mà đến bây giờ nàng mới biết tên thật của hắn.

Dư Yểu nhanh chóng lắc đầu, cảm thấy cách này không ổn.

“Sẽ không có ai tin đâu…” Nàng khôi phục một chút sức lực, giãy dụa muốn hắn buông mình ra.

Thấy nàng thật sự suy nghĩ đến khả năng này, Tiêu Diễm mỉm cười ngắt lời nàng, thần sắc chắc chắn, “Tiểu khả ái, nàng sai rồi, chỉ cần là lời ta nói ra, bọn họ nhất định sẽ tin.”

Hắn nói là thì chính là, ai dám hoài nghi thì cứ việc đi chết.

Dù sao hắn cũng không ngại g.i.ế.c thêm mấy kẻ dám trái lời hắn, nói đến cũng trùng hợp, từ lúc ở thành Thanh Châu g.i.ế.c đám hải tặc kia, hắn cũng lâu rồi không g.i.ế.c người.

Tiêu Diễm không khỏi bắt đầu suy nghĩ sẽ có những ai dám phản đối hắn, nếu g.i.ế.c thì nên trực tiếp c.h.é.m đầu hay là lăng trì thì hơn.

Thật khó lựa chọn.

“... Lang tướng đại nhân, ta vẫn cảm thấy cái chủ ý này không ổn, vạn nhất người khác cho là thật thì làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn bị từ hôn thêm một lần nữa.” Dư Yểu thấy hắn cứ khăng khăng nói hai người là vị hôn phu thê, cụp mi xuống, mân mê ngón tay.

Lại bị từ hôn một lần nữa, có khi sau này nàng cũng chẳng gả đi được nữa mất.

“Nàng cho rằng, ta đang nói đùa với nàng sao? Tiểu khả ái, đầu óc nàng cả ngày đều nghĩ mấy thứ gì vậy?” Tiêu Diễm nhướng mày, cười lạnh, giọng điệu cũng dần cao lên, hắn có chán ghét mấy tên đại thần kia c.h.ế.t đi cũng sẽ không phí thời gian vào một khả năng không có tương lai.

Thứ hắn muốn nhất định phải thuộc về hắn, không có kết quả thứ hai.

Dư Yểu bị hắn mắng một trận, mới nhận ra lời hắn nói không phải cố ý trêu chọc nàng, mà là thật lòng.

“Nhưng mà, ta trừ bạc ra thì cái gì cũng không có, không có gia thế hiển hách, không có người nhà chống lưng, ngay cả cầm kỳ thi họa cũng chẳng học được gì.” Nàng hoảng sợ suýt chút nữa nhảy khỏi xích đu, nói một câu lại len lén liếc trộm hắn một cái, kỳ thực trong lòng đang đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc bị lừa có đau lòng không? Đương nhiên, nàng đau lòng đến mức ngất xỉu.

Nhưng mà, nàng cũng thích hắn, lần đầu tiên ở bến tàu ngẩng đầu nhìn thấy vị lang quân trẻ tuổi trên thuyền, nàng đã không thể kiềm chế được mà rung động.

Điều ngăn cản nàng chính là khoảng cách giữa hai người và sự sợ hãi về những điều chưa biết. Nhưng, hắn nói muốn trở thành vị hôn phu thực sự của nàng, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một sự xúc động, một luồng dũng khí.

Nhỡ đâu chỉ cần tiến về phía hắn một bước là có thể thực hiện được thì sao? Nàng có thể thử lại một lần nữa không?

Tiêu Diễm im lặng nghe nàng nói xong, cuối cùng gật đầu đồng ý với lời nàng nói, “Không sai, cha mẹ nàng đều đã mất, dù là họ Dư hay họ Lâm đều đối xử không tốt với nàng, ném cầu, pha trà cũng phải có người dạy, thân phận gia thế so với các quý nữ ở kinh thành không có chỗ nào hơn người.”

Sự thẳng thắn của hắn khiến cho lòng dũng cảm Dư Yểu vất vả lắm mới gom góp được vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, nàng mặt mày tái nhợt, di người ra xa hắn nhất có thể.

Dư Yểu nghĩ, quả nhiên bọn họ không xứng với nhau, hắn cũng thừa nhận điều đó.

“Nhưng mà, nàng có gia thế hay không, cha mẹ có hay không, có biết ném cầu pha trà hay không, so ra có kém các quý nữ kia hay không, thì có liên quan gì đến ta?”

“Tiệm mì cá nàng dẫn ta đi ăn lần trước hương vị rất ngon, cái mặt nạ nàng tặng tuy có hơi xấu xí nhưng cũng tạm chấp nhận được, nếu rảnh rỗi, chúng ta có thể quay lại Tô Châu một chuyến. Haizz, đám dân đen ngu muội kia, ta nói với bọn họ ngày lễ Thiên ‌ căn bản không có thần phật nào hạ phàm, vậy mà bọn họ không tin.”

“Nàng tuy ngốc nghếch một chút, nhưng lúc ta g.i.ế.c đám hải tặc kia, nàng cũng không khóc lóc om sòm, còn bằng lòng cùng ta đồng thù g.i.ế.c địch, ta nghĩ lại, cũng không phải là không thể nhịn được.”

“Biết chế hương, mỗi ngày đều đúng giờ ăn cơm, có lúc ngốc nghếch đến mức khiến ta bật cười, miệng cũng ngọt, lớn lên xinh xắn, tuy làm nũng có hơi phiền phức nhưng cũng tạm chấp nhận được.”

“Chỉ là có một điểm nàng phải sửa đổi, đừng nhắc đến người không liên quan, đừng chọc ta tức giận.”



Hắn lải nhải nói một tràng, những lời này Dư Yểu chưa từng được nghe qua.

Mỗi câu nàng đều nghe rõ ràng, sau đó ngẩn người ra, thì ra những ngày qua ở chung, hắn đều nhớ rõ, nàng cứ tưởng lúc đó hắn chỉ đang diễn trò trêu chọc nàng.

Vậy, hắn cũng thích những ngày tháng đó sao?

Hốc mắt Dư Yểu bỗng nhiên ướt át, nhưng nàng vẫn giữ lại một phần lý trí, chỉ là không còn sợ hãi những điều chưa biết như trước nữa.

“Lang tướng... Lang quân, chàng cho ta thêm chút thời gian được không? Ta muốn bản thân hiểu biết thêm một chút, trở nên tốt hơn một chút.”

Nàng không có thân phận cao quý, nhưng những thứ các quý nữ ở kinh thành biết, nàng cũng phải học, đứng vững gót chân ở kinh thành, hiểu rõ hắn hơn, càng thêm dũng cảm.

Nếu có một ngày, cho dù hắn giống như Phó thế tử, sau khi cân nhắc thiệt hơn rồi quyết định từ bỏ nàng, nàng cũng có thể chịu đựng được tổn thương lần thứ hai, vui vẻ làm lại chính mình.

Không phải mất đi chỗ dựa “vị hôn phu” là sẽ hoang mang lo sợ, không có tương lai, không có phương hướng.

“Được thôi, nàng muốn thời gian vậy thì cho nàng, nhưng mà sự kiên nhẫn của ta không nhiều đâu,” Tiêu Diễm cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, kìm nén sự bực bội trong lòng, nở một nụ cười với nàng, “Nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, ta muốn nàng làm gì thì phải nghe lời.”

Đừng từ chối, đừng cãi lời, đừng chọc hắn tức giận.

Nếu không, hắn sẽ lộ ra bộ mặt hung dữ nhất với nàng, kéo nàng về cung sâu hun hút, dùng dây xích dài và chắc chắn khóa nàng trên giường của hắn.

Dù là khóc hay cười, cũng chỉ có một mình hắn nghe thấy, nhìn thấy.

Tiêu Diễm mặt không cảm xúc l.i.ế.m liếm răng, vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, trong người liền không nhịn được dâng lên một sự thỏa mãn kỳ lạ.

Hình như muốn cắn nàng, ăn thịt nàng, e rằng hắn không nhịn được lâu nữa.

“Lang quân.” Nhận được lời hứa của hắn, Dư Yểu vui vẻ cười lên, cũng không né tránh nữa, rụt rè nhích lại gần.

“Nhà chàng có mấy người vậy? Nhà ở đâu? Lê lang tướng có phải nghe lời chàng không? Thường Bình, hắn ở bên cạnh chàng làm gì vậy?”

Dư Yểu có quá nhiều điều muốn hỏi hắn, đôi môi hồng khép mở, toàn là sự tò mò.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ồn ào!” Tiêu Diễm khó chịu dùng tay bịt miệng nàng lại không cho nàng nói nữa, sau đó ngáp một cái, hắn chỉ muốn ngủ một giấc.

Những câu hỏi đó của nàng, sau này nàng sẽ biết đáp án.

Dư Yểu trơ mắt nhìn hắn nhắm mắt lại, nhìn hắn một lúc, lặng lẽ tìm một tư thế thoải mái nhất, tựa vào người hắn.

Không biết từ lúc nào, nàng cũng ngủ thiếp đi.

Ở nhà ngoại liên tiếp gặp mấy chuyện, buổi tối Dư Yểu cũng không ngủ ngon giấc.

Giấc ngủ dài và mơ màng, đến khi nàng tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong màn lụa màu hồng phấn, bên cạnh trống không.

Dư Yểu ngơ ngác ngồi dậy, vừa lúc Lục Chi vẻ mặt phấn khởi đi vòng qua bình phong gỗ tử đàn, nói với nàng rằng mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi.

“Nương tử, sân vườn rộng lớn như vậy, Vương bá và Đới bà bà đều nói không dám ở ạ.” Lục Chi nghĩ đến lúc ở Tô Châu bọn họ chỉ là hạ nhân, đến kinh thành lại có cuộc sống tốt đẹp một người một viện, trong lòng cũng thấy bất an.

“Căn nhà này có ba gian, sân bên và sân sau đều còn trống, sao chỉ ở một căn phòng nhỏ xíu như vậy.” Dư Yểu vừa đi giày vừa suy nghĩ xem nên tìm thêm nha hoàn và gia nhân ở đâu, chỉ có bốn người bọn họ thì vẫn quá trống trải.

Còn cả hộ vệ nữa, Dư Yểu không cho rằng mấy người bọn họ có thể chống lại kẻ xấu.

Nàng vừa nghĩ vừa liếc nhìn Lục Chi, muốn nói lại thôi.

Lục Chi lại hiểu được nàng đang nghĩ gì, nói rằng vị lang tướng đại nhân kia đã rời đi khoảng nửa canh giờ trước, còn để lại mấy người.

“Nương tử, bọn họ đều cao to lực lưỡng, nô tỳ cảm thấy chúng ta không cần tìm thêm hộ vệ nữa đâu.” Cảm giác trong lòng Lục Chi có chút phức tạp, nàng rất nghi ngờ những người này là Vũ Vệ quân.

Có chút sợ hãi nhưng không thể nói ra thì phải làm sao?

“Nếu đã là lang quân để bọn họ ở lại, vậy thì sắp xếp chỗ ở cho bọn họ đi.” Dư Yểu cũng hoài nghi những người này là Vũ Vệ quân, nhưng trong lòng nàng không những không sợ mà còn thấy ấm áp.

Nàng lại không làm chuyện gì khuất tất, trong sạch, sợ Vũ Vệ quân làm gì.

“Lúc ở trên thuyền đối xử với bọn họ thế nào, sau này cứ như vậy là được.” Dư Yểu lên tiếng an ủi nha hoàn, lại dặn dò nàng đừng tiết lộ thân phận của bọn họ ra ngoài.

“Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu có lẽ sắp đến đây, tuổi tác của hai người đã cao, đừng để họ phải lo lắng cho ta.” Nàng còn phải học y thuật với ngoại tổ phụ, nghĩ đến việc sau khi thu dọn xong hậu viện sẽ để hai người đến đây ở một thời gian ngắn.

Nhà ngoại có nhiều người như vậy, ngày nào cũng ồn ào náo nhiệt, lại thêm đại cữu mẫu luôn có ý đồ riêng, trong lòng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu chắc chắn cũng phiền lòng.

“Nô tỳ đã rõ, tiểu thư.” Lục Chi đáp lại một cách giòn giã, cảm thấy tiểu thư nhà mình lúc này vui vẻ hơn nhiều so với khi ở Tô Châu.

Là bởi vì hôm nay đã dọn ra ngoài, ở vào một ngôi nhà mới, hay là có liên quan đến vị lang quân kia đây?

***

Hoàng hôn, mặt trời lặn về tây, Tiêu Diễm lười biếng dựa vào kiệu, lần đầu tiên trước mặt nội thị khen ngợi cảnh hoàng hôn trên bầu trời.

“Màu sắc này rất đỏ, giống hệt như màu m.á.u vừa chảy ra sau khi người ta chết.”

Thường Bình vẻ mặt bình tĩnh, đáp lại: “Dư hà thành gấm, tĩnh như lòng người. Tâm tình của bệ hạ hôm nay thật vui.”

“Ừm, quả nhiên là đại tài tử nổi danh một thời, xuất khẩu thành chương, trẫm từ nhỏ đã không có cha mẹ dạy dỗ, kém xa ngươi.” Tiêu Diễm cười tủm tỉm cũng khen ngợi nội thị một câu, không để ý sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.

Thường Bình kỳ thực không họ Thường, chỉ là sau khi hắn ta vào cung, một đường leo lên đến vị trí trung thường thị, sau đó không biết như thế nào, Tiêu Diễm cảm thấy gọi trung thường thị quá rườm rà, vì vậy liền gọi hắn là Thường Bình, cung nhân trực tiếp gọi là Trung Thị đại nhân.

Thường Bình tên thật là Công Nghi Bình, là đích tử của ngự sử đại phu tiền nhiệm Công Nghi Thuần. Công Nghi Thuần là một trong tam công, địa vị cao chỉ đứng sau thừa tướng, đại cữu mẫu của Dư Yểu là Tần thị và nhạc gia Hoa ngự sử khi đứng trước mặt Công Nghi Thuần chẳng khác nào một tên lính quèn.

“Bệ hạ quá khen, vi thần không dám nhận. Vi thần chỉ học được vài bài thơ văn, cách xuất khẩu thành chương còn xa lắm.” Thường Bình cúi đầu thấp giọng nói, thần sắc nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

Thấy vậy, Tiêu Diễm cảm thấy không thú vị, bĩu môi, bảo cung nhân tăng tốc quay về Kiến Chương cung.

“Trời sắp tối rồi, trẫm vẫn không thích ở những nơi tối tăm.” Đương nhiên, ban đêm khi đi ngủ, hắn lại không cho phép có một chút ánh sáng nào, cho nên dù là trên quan thuyền hay ở Kiến Chương cung, màn che đều rất dày, không lọt chút ánh sáng nào.

Cung nhân không dám chần chừ, vội vã bước nhanh hơn.

Quả nhiên đúng như Trung Thị đại nhân đã nói, tâm trạng của bệ hạ hôm nay không tệ, nếu không, bọn họ vừa rồi chắc chắn sẽ bị phạt.

Không lâu sau, kiệu dừng lại ở cửa Kiến Chương cung, Tiêu Diễm ngồi trên kiệu nhìn ánh hoàng hôn từng chút một bị bóng tối nuốt chửng, vẫn không có ý định đi vào.

Tất cả những thứ tươi sáng rực rỡ cuối cùng đều sẽ biến thành u ám dơ bẩn, hắn đột nhiên rất muốn biết nàng có thể kiên trì được bao lâu.

“Ngươi cảm thấy hoàng cung đáng sợ không? Công Nghi Bình.” Hắn chống cằm, nhếch môi, hỏi nội thị bên cạnh.

Đích tử được gia tộc lớn bồi dưỡng cẩn thận, nếu không có gì bất ngờ thì lẽ ra sẽ có một con đường bằng phẳng tươi sáng, vào triều làm quan, cưới vợ sinh con, sau đó bồi dưỡng con trai lặp lại con đường của mình.

Nhưng Công Nghi Bình lại vào cung làm thái giám khi đang ở độ tuổi đẹp nhất, sự sỉ nhục về thể xác và sự chênh lệch về tâm lý khiến hắn ta suýt chút nữa sụp đổ. Nhưng hắn ta đã kiên trì, trở thành Trung Thị đại nhân khiến mọi người kính sợ.

Thường Bình hay nói cách khác là Công Nghi Bình cười một tiếng: “Vi thần cho rằng, chỉ có lòng người mới là quỷ vực, hoàng cung còn lâu mới bằng.”

Nhiều năm qua, thứ khiến hắn ta phải nghiến răng chịu đựng hết lần này đến lần khác là cung thành cao lớn này sao? Không phải, mà là lòng người âm u, là những toan tính không bao giờ ngừng nghỉ.

“Lòng người.” Tiêu Diễm lẩm bẩm hai chữ này, không khỏi vỗ tay cười to.

Hắn nói không sai, nếu đã như vậy, vậy thì hãy tuyển chọn lại một nhóm cung nhân mới đi.

“Những người mới vào cung, thật thà, biết quy củ không nhiều lời, trước tiên hãy để ý kỹ, nếu tính tình thay đổi thì lại đổi người khác.”

Thường Bình không hỏi tại sao lại sắp xếp như vậy, cung kính đáp lại một tiếng “Vâng”.

Chỉ là tìm một nhóm cung nhân thật thà mới vào cung mà thôi, không phải chuyện khó. Điều phiền phức duy nhất có lẽ chính là, hắn cần phải thay đổi thường xuyên hơn một chút.

Dù sao, đã bước vào hoàng thành uy nghiêm này, có ai mà không thay đổi chứ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi thôi.

Ngày hôm sau, Thường Bình bắt đầu hành động, hắn ta không hề che giấu hành động của mình, lập tức bị kẻ hữu tâm nhìn thấy.

Lão ma ma trong Khang Nhạc cung coi chuyện này như một câu chuyện phiếm, vô tình nói cho Chử lão phu nhân biết: “Sức khỏe của bệ hạ đã khá hơn một chút, Trung Thị đại nhân lại đi lựa chọn cung nhân mới vào cung, nghe nói những cung nhân đó đều là nữ tử đáng yêu đơn thuần, nói không chừng là được tuyển chọn để hầu hạ bệ hạ.”

“Nếu thật là vậy thì cũng là chuyện tốt.” Chử lão phu nhân vốn đang niệm kinh Phật, nghe vậy liền mở mắt ra.

Ngoại tôn đã đến tuổi cập kê, nhưng bên cạnh lại không có một nữ tử nào hầu hạ, hậu cung trống rỗng, dù sao cũng không phải là cách hay.

Chỉ cần có thể để nữ tử đến gần, dù là cung nhân hay quý nữ, đều không quan trọng.

An ma ma thấy lão phu nhân thái độ thờ ơ, trong lòng có chút sốt ruột, Tam lang quân và hai vị tiểu thư ở Thanh Châu đã vào kinh nhiều ngày, nhưng lão phu nhân vẫn không có ý định gặp bọn họ.

Nhìn bệ hạ đã để Thường Trung Thị lựa chọn cung nhân hầu hạ rồi, nếu còn chậm trễ nữa, cơ hội để bọn họ hóa giải thù hận trong lòng bệ hạ biết tìm đâu ra?

“Lão phu nhân, lúc bệ hạ đến Khang Nhạc cung gặp người, lão nô thấy tâm trạng của bệ hạ khá tốt, cũng không nhắc đến Tam lang quân và Ngũ cô nương bọn họ nữa, hay là người gặp Tam lang quân và hai vị tiểu thư một lần đi.” An ma ma mở miệng khuyên nhủ, bà ta tin rằng chỉ cần để bệ hạ gặp Ngũ cô nương một lần, ngài ấy sẽ không thờ ơ đâu.

Ngũ cô nương và tiên hoàng hậu Minh Chương, mẫu thân của bệ hạ, giống nhau như đúc, bệ hạ nhìn thấy nàng ấy nhất định sẽ nghĩ đến tiên hoàng hậu, nghĩ đến việc ngài ấy và Chử gia ở Thanh Châu là người thân ruột thịt, cho dù chỉ động lòng một chút, đối với Chử gia cũng đã đủ rồi.

Đương nhiên, nếu Ngũ cô nương có thể thành công ở lại trong cung, tương lai có thể còn có tạo hóa lớn hơn.

Nghe lão ma ma nói xong, Chử lão phu nhân lại nhắm mắt lại, phản ứng bình thản.

An ma ma thực sự sốt ruột, không còn cách nào khác, đành phải đưa một quyển kinh thư lấy được từ bên ngoài cung lên, mở ra.

“Lão phu nhân, người xem quyển kinh thư này, mỗi chữ trên đây đều do Tam lang quân và hai vị cô nương dùng m.á.u của mình sao chép mà thành. Bọn họ chỉ mong được gặp người một lần, chẳng lẽ người không nhớ thương cháu trai cháu gái của mình sao?”

Huyết thư!

Tim Chử lão phu nhân đau nhói, khi mở mắt ra dường như lại già đi một tuổi, bàn tay nhăn nheo sờ lên, bà im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng chịu mở lời: “Ngày kia đi, để bọn họ vào Khang Nhạc cung, đừng kinh động đến bệ hạ.”

Trong lòng Chử lão phu nhân rất rõ ràng, bọn họ đã đến kinh thành, nhất định phải gặp bà, bà nội của bọn họ.

An ma ma nghe vậy, vội vàng đáp lại một tiếng.

Đồng thời, bà ta nhanh chóng lên kế hoạch cho một con đường thích hợp nhất để đến Khang Nhạc cung, đi ngang qua Kiến Chương cung, nhưng lại không quá lộ liễu.

***

Chuyện Thường Bình lựa chọn cung nhân không chỉ truyền đến Khang Nhạc cung, mà ngay cả triều đình cũng nghe thấy.

Trong Thái Hòa điện, các triều thần len lén nhìn vị thiên tử đang dựa vào long ỷ một cách buồn chán, trong lòng dậy sóng dữ dội.

Tính tình của vị thiên tử mới này khó nắm bắt hơn so với các vị hoàng đế trước, cho nên hiện tại bọn họ vẫn chưa thể xác định được làm thế nào để lấy lòng, khiến bệ hạ vừa ý.

Chuyện của Ninh vương trước đó ồn ào náo nhiệt, ngay cả Phong Nguyên Nguy cũng bị nhốt vào đại lao, trên triều đình ai nấy đều lo lắng cho bản thân. Tuy nhiên, bệ hạ bị đau đầu nặng, dường như Thái y viện đã đưa ra một phương pháp tĩnh dưỡng, bệ hạ làm theo, liên tục một tháng không lên triều.

Một tháng trôi qua, có lẽ cách này đã phát huy tác dụng. Sắc mặt bệ hạ không còn âm trầm đáng sợ như trước, không chỉ thả Phùng Nguyên Nguy đi Tô Châu nhậm chức, mà còn mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện tranh chấp giữa Trấn Quốc Công và Vũ Vệ quân, chỉ phạt mỗi bên một năm bổng lộc cho xong chuyện.

Giờ đây, thiên tử đã trở nên bình thường hơn, không ít người bắt đầu có hành động.

Người đầu tiên phá vỡ thế bế tắc là Chu thượng thư, người làm quan nhiều năm, đức cao vọng trọng.

"Bệ hạ, sau khi tiên đế băng hà, ngài đăng cơ cũng đã một thời gian, lão thần cho rằng có một việc cấp bách không thể không nhắc tới."

Chu thượng thư chậm rãi nói, Tiêu Diễm khẽ nhướng mày, phát ra một tiếng nghi vấn.

"Việc gì? Trẫm sao lại không biết?"

"Hậu cung trống vắng, bệ hạ cần phải có con nối dõi để củng cố triều cương, hiện tại nên lập hoàng hậu và tứ phi." Chu thượng thư vừa nhắc đến việc lập hậu, các triều thần lập tức sôi sục.

Đúng vậy, ngôi vị hoàng hậu! Ngôi vị hoàng hậu vẫn còn trống!

Ngoại thích từ trước đến nay luôn là một thế lực không thể xem thường, nếu nữ tử trong gia tộc họ trở thành hoàng hậu, lại sinh hạ thái tử, thì gia tộc đó ít nhất cũng hưng thịnh ba đời.

Ai mà không thèm muốn chứ?

"Bệ hạ, lão thần cũng cho rằng lời Chu thượng thư nói rất đúng." Tuyên thừa tướng, người đứng đầu trăm quan, cũng hiếm thấy lên tiếng phụ họa, nào có thiên tử nào mà hậu cung lại không có một nữ nhân nào chứ.

Tiêu Diễm liếc nhìn lão thừa tướng, trong mắt lóe lên vẻ trêu tức, thong thả nói: "Trẫm nghe nói, Tuyên thừa tướng có một tôn nữ, ở kinh thành rất có tiếng tăm."

Tiếng tăm của tôn nữ nhà lão già này quá tốt, tốt đến mức khiến cho mẹ của Phó Vân Chương là Biện thị vong ân phụ nghĩa lừa tiểu đáng thương từ hôn.

Tuyên thừa tướng nghe vậy, mí mắt giật giật, trong lòng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành. Quyền thế của Tuyên gia gần như đã lên đến đỉnh điểm, ông ta không có ý định đưa cháu gái vào cung.

"Chỉ là có người vì muốn nịnh bợ lão thần, nên lời đồn đại cứ thế lan truyền thôi. Tôn nữ của lão thần từ nhỏ đã ốm yếu, phải ở nhà tĩnh dưỡng vài năm."

Tuyên thừa tướng không thừa nhận cháu gái mình nổi tiếng, khéo léo chặn đứng khả năng cháu gái vào cung. Tiêu Diễm lại cong môi nói ông ta quá khiêm tốn rồi, cháu gái do ông ta nuôi nấng sao có thể không tốt được.

"Trấn Quốc Công, trẫm nghe nói Phó thế tử vừa mới từ hôn, có phải vậy không?" Chuyển hướng câu chuyện, hắn nhìn xuống Trấn Quốc Công đang đứng trong điện.

"Đúng vậy, tiểu nhi khi luyện võ không cẩn thận bị thương, vì không muốn liên lụy đến vị hôn thê nên đã chọn từ hôn." Trấn Quốc Công thận trọng trả lời câu hỏi của Tiêu Diễm, không nói thêm một chữ nào nữa.

"Vậy chẳng phải vừa hay sao? Một người bị thương, một người cần ở nhà tĩnh dưỡng. Hai nhà các ngươi cứ kết hôn ước đi, cũng vừa lòng ý nguyện của Quốc công phu nhân. Không còn gì tốt hơn." Đôi mắt đen của Tiêu Diễm sáng lên, ban hôn cho Phó thế tử và cháu gái của Tuyên thừa tướng là Tuyên Liên Thu.

Nhìn Trấn Quốc Công và Tuyên thừa tướng hai người bất đắc dĩ quỳ xuống tạ ơn, hắn cười sảng khoái, nhưng khóe miệng lại lộ rõ vẻ diễu cợt.

Vân Chương ca ca, A Yểu muội muội... Hừ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu

Số ký tự: 0