Nhận Nhầm Thái Tử Thành Công Cụ Hình Người
Đón Ý Nói Hùa (...
2024-10-30 21:30:31
Tạ Ý Thích không ngờ đại trưởng công chúa lại thẳng thắn như vậy. Nhưng nàng cũng không phải người rụt rè, người trước mặt biết bản tính của nàng nên càng không cần phải giả vờ, thản nhiên nói: "Con thích người cao, lớn lên tuấn tú, về phần... da ngăm đen chút, người gầy chút, cũng không quan trọng."
Đại trưởng công chúa lập tức cười tít cả mắt, giục nàng nói tiếp: "Tính cách, tiểu cô nương không thể chỉ thích vẻ bề ngoài, còn phải nói yêu cầu bên trong mới được."
Tạ Ý Thích thầm nghĩ, nàng mới nhìn qua thôi, trừ mặt ra cũng không nhìn thêm được gì.
Nhưng điều này không làm khó được nàng, cơ hội tốt bày ra trước mặt, quyết không thể vì chuyện tính cách không hợp này mà bỏ lỡ.
Nhớ lại tin tức về Tây Nam vương mà Xuân Quy dò hỏi được, Tạ Ý Thích nhỏ nhẹ nói: "Tính cách tinh tế một chút, dịu dàng săn sóc, cũng phải có chút thủ đoạn, có tài năng càng tốt, nếu còn có lòng thương… dân chúng nghèo khổ thì càng tốt."
Hậu viện Tây Nam vương có khoảng ba nghìn mỹ nhân, có thể thấy Trần Tung biết cách cân bằng. Nghe nói mỗi vị cơ thiếp đều có một bức tranh mỹ nhân do chính tay hắn vẽ, chứng tỏ hắn cũng có chút thành tựu về vẽ vời, hơn nữa đa số cơ thiếp ở hậu viện của hắn đều là nữ tử số khổ bán mình cứu cha cứu mẹ cứu cả nhà, cũng coi như là thương cảm cho dân nghèo.
Đại trưởng công chúa nghe thấy dịu dàng thì hơi nhíu mày, nhưng nghe đến đoạn sau thì tiêu tan.
Cái khác đều khớp, chỉ có mỗi dịu dàng là hơi chênh lệch. Thằng nhóc này nhớ thương người ta nhiều năm, bây giờ người trong lòng cho cơ hội, chẳng lẽ sói lại không biết đội lốt cừu?
Chỉ là còn một điều...
Đại trưởng công chúa nhìn đôi mắt trong suốt của Tạ Ý Thích, sâu kín thở dài: "Những yêu cầu này này của con đều được, chỉ là…"
Sao lại có biến cố nữa?
Trái tim Tạ Ý Thích vừa nhấc lên, tay đã bị đại trưởng công chúa cầm, lần này còn nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó nghe bà ấy nói với giọng điệu phiền muộn: "Thói đời ngày nay, nữ tử chẳng hề dễ dàng, cho dù là nam nhi tốt một lòng một dạ, chỉ cần dòng dõi cao hơn một chút, vì trách nhiệm gây dựng gia tộc, cũng phải có nữ nhân khác."
Gia đình bên ngoại của Tạ Ý Thích, hoàng thương Cố thị, không chỉ nổi tiếng về gia tài đồ sộ, mà còn về truyền thống không có con trai cũng không được nạp thiếp. Mẫu thân Tạ Ý Thích chính là con gái duy nhất của Cố Thanh Tu, gia chủ hiện nay của Cố gia. Tạ quốc công bây giờ, năm đó là thế tử, cũng hứa hẹn vĩnh viễn không nạp thiếp mới cưới được con gái nhà họ cố, những thiếp thất sau này đều là do vợ kế đưa vào từ cửa sau.
Nếu như nàng muốn tìm một nhà có hậu viện sạch sẽ, cho dù đại trưởng công chúa là kẻ ác, cũng không dám.
Trái tim Tạ Ý Thích lại bình ổn
Nàng đang nghĩ không biết có chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện cỏn con này.
Tạ Ý Thích cầm tay đại trưởng công chúa, vẻ mặt hiền lành rộng lượng: "Người nói gì đó, đây là chuyện đương nhiên."
Đâu phải nàng không biết Tây Nam vương là ai, hơn nữa nàng cũng không định sống lâu dài với hắn, tất nhiên sẽ không yêu cầu đối phương thay đổi vì mình.
Nỗi lo trong lòng Đại trưởng công chúa mất đi, thấy dáng vẻ khoan dung rộng lượng của Tạ Ý Thích, càng yêu thích hơn.
Có thể chấp nhận thêm người, hoàng hậu tương lai tất nhiên phải là người rộng lượng.
Vì vậy, khi ánh mắt chạm nhau, hai người tự cho là đã ngầm hiểu ý nhau. Đại trưởng công chúa cũng không giữ người lại lâu, đợi Tạ Ý Thích cáo từ rời đi, liền gọi An ma ma tìm người đến.
Phó Thành Kim vừa uống xong chén thuốc nóng, trong miệng còn chút đắng, ngồi vào vị trí Tạ Ý Thích ngồi trước đó, duỗi tay cầm một miếng bánh hoa mai cho vào miệng.
Đại trưởng công chúa vui vẻ mở miệng: "Ta đã hỏi cho con rồi, Thích tỷ nhi rất hài lòng với con, chọn ngày lành cầu hôn thôi…"
"Khụ khụ khụ!"
Phó Thành Kim suýt nữa vì câu nói này của bà mà trở thành vị thái tử đầu tiên bị bánh hoa mai làm nghẹn chết trong lịch sử. Khuôn mặt vốn hơi tái nhợt vì liên tục ho khan mà đỏ lên, vết thương trên người còn chưa lành cũng co rút đau đớn.
Đại trưởng công chúa muốn giúp y thuận khí, lại sợ chạm vào miệng vết thương của y, chỉ đau lòng nhíu mày.
"Đứa nhỏ này, lớn thế rồi còn để bị nghẹn... An ma ma, mau!"
Cố gắng làm mình bình tĩnh lại, lại uống hai ngụm trà An ma ma bưng lên, Phó Thành Kim nghiêm mặt nhìn cô nãi nãi (bà cô) ngồi trước mặt, nói: "Xin người nói rõ vì sao nàng ấy lại hài lòng."
Đại trưởng công chúa kể lại đoạn đối thoại của hai người.
Phó Thành Kim lắng nghe, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Không đúng.
Tạ Ý Thích nói quá tỉ mỉ về tính cách, nghe không giống như là yêu cầu đối với vị hôn phu tương lai, mà giống như là đang miêu tả một người đã tồn tại.
Ngay khi tim y đập bình bịch, đại trưởng công chúa cũng nói đến hồi cuối, đắc chí tranh công nói: "Ta còn hỏi thay con, nếu sau này trong phủ có người mới thì sao. Con bé cũng đồng ý rồi, sẽ không ầm ĩ với con."
"..."
Phó Thành Kim chỉ cảm thấy miệng vết thương càng đau hơn, làm thế nào cũng không ngồi yên được.
Ngón tay giữ chặt chén trà, nước trà trong vắt phản chiếu khóe môi mím chặt.
Trong nháy mắt tiếp theo, y đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
"Con đi trước đây, ngày khác lại đến thăm người."
Đại trưởng công chúa lập tức cười tít cả mắt, giục nàng nói tiếp: "Tính cách, tiểu cô nương không thể chỉ thích vẻ bề ngoài, còn phải nói yêu cầu bên trong mới được."
Tạ Ý Thích thầm nghĩ, nàng mới nhìn qua thôi, trừ mặt ra cũng không nhìn thêm được gì.
Nhưng điều này không làm khó được nàng, cơ hội tốt bày ra trước mặt, quyết không thể vì chuyện tính cách không hợp này mà bỏ lỡ.
Nhớ lại tin tức về Tây Nam vương mà Xuân Quy dò hỏi được, Tạ Ý Thích nhỏ nhẹ nói: "Tính cách tinh tế một chút, dịu dàng săn sóc, cũng phải có chút thủ đoạn, có tài năng càng tốt, nếu còn có lòng thương… dân chúng nghèo khổ thì càng tốt."
Hậu viện Tây Nam vương có khoảng ba nghìn mỹ nhân, có thể thấy Trần Tung biết cách cân bằng. Nghe nói mỗi vị cơ thiếp đều có một bức tranh mỹ nhân do chính tay hắn vẽ, chứng tỏ hắn cũng có chút thành tựu về vẽ vời, hơn nữa đa số cơ thiếp ở hậu viện của hắn đều là nữ tử số khổ bán mình cứu cha cứu mẹ cứu cả nhà, cũng coi như là thương cảm cho dân nghèo.
Đại trưởng công chúa nghe thấy dịu dàng thì hơi nhíu mày, nhưng nghe đến đoạn sau thì tiêu tan.
Cái khác đều khớp, chỉ có mỗi dịu dàng là hơi chênh lệch. Thằng nhóc này nhớ thương người ta nhiều năm, bây giờ người trong lòng cho cơ hội, chẳng lẽ sói lại không biết đội lốt cừu?
Chỉ là còn một điều...
Đại trưởng công chúa nhìn đôi mắt trong suốt của Tạ Ý Thích, sâu kín thở dài: "Những yêu cầu này này của con đều được, chỉ là…"
Sao lại có biến cố nữa?
Trái tim Tạ Ý Thích vừa nhấc lên, tay đã bị đại trưởng công chúa cầm, lần này còn nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó nghe bà ấy nói với giọng điệu phiền muộn: "Thói đời ngày nay, nữ tử chẳng hề dễ dàng, cho dù là nam nhi tốt một lòng một dạ, chỉ cần dòng dõi cao hơn một chút, vì trách nhiệm gây dựng gia tộc, cũng phải có nữ nhân khác."
Gia đình bên ngoại của Tạ Ý Thích, hoàng thương Cố thị, không chỉ nổi tiếng về gia tài đồ sộ, mà còn về truyền thống không có con trai cũng không được nạp thiếp. Mẫu thân Tạ Ý Thích chính là con gái duy nhất của Cố Thanh Tu, gia chủ hiện nay của Cố gia. Tạ quốc công bây giờ, năm đó là thế tử, cũng hứa hẹn vĩnh viễn không nạp thiếp mới cưới được con gái nhà họ cố, những thiếp thất sau này đều là do vợ kế đưa vào từ cửa sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như nàng muốn tìm một nhà có hậu viện sạch sẽ, cho dù đại trưởng công chúa là kẻ ác, cũng không dám.
Trái tim Tạ Ý Thích lại bình ổn
Nàng đang nghĩ không biết có chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện cỏn con này.
Tạ Ý Thích cầm tay đại trưởng công chúa, vẻ mặt hiền lành rộng lượng: "Người nói gì đó, đây là chuyện đương nhiên."
Đâu phải nàng không biết Tây Nam vương là ai, hơn nữa nàng cũng không định sống lâu dài với hắn, tất nhiên sẽ không yêu cầu đối phương thay đổi vì mình.
Nỗi lo trong lòng Đại trưởng công chúa mất đi, thấy dáng vẻ khoan dung rộng lượng của Tạ Ý Thích, càng yêu thích hơn.
Có thể chấp nhận thêm người, hoàng hậu tương lai tất nhiên phải là người rộng lượng.
Vì vậy, khi ánh mắt chạm nhau, hai người tự cho là đã ngầm hiểu ý nhau. Đại trưởng công chúa cũng không giữ người lại lâu, đợi Tạ Ý Thích cáo từ rời đi, liền gọi An ma ma tìm người đến.
Phó Thành Kim vừa uống xong chén thuốc nóng, trong miệng còn chút đắng, ngồi vào vị trí Tạ Ý Thích ngồi trước đó, duỗi tay cầm một miếng bánh hoa mai cho vào miệng.
Đại trưởng công chúa vui vẻ mở miệng: "Ta đã hỏi cho con rồi, Thích tỷ nhi rất hài lòng với con, chọn ngày lành cầu hôn thôi…"
"Khụ khụ khụ!"
Phó Thành Kim suýt nữa vì câu nói này của bà mà trở thành vị thái tử đầu tiên bị bánh hoa mai làm nghẹn chết trong lịch sử. Khuôn mặt vốn hơi tái nhợt vì liên tục ho khan mà đỏ lên, vết thương trên người còn chưa lành cũng co rút đau đớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại trưởng công chúa muốn giúp y thuận khí, lại sợ chạm vào miệng vết thương của y, chỉ đau lòng nhíu mày.
"Đứa nhỏ này, lớn thế rồi còn để bị nghẹn... An ma ma, mau!"
Cố gắng làm mình bình tĩnh lại, lại uống hai ngụm trà An ma ma bưng lên, Phó Thành Kim nghiêm mặt nhìn cô nãi nãi (bà cô) ngồi trước mặt, nói: "Xin người nói rõ vì sao nàng ấy lại hài lòng."
Đại trưởng công chúa kể lại đoạn đối thoại của hai người.
Phó Thành Kim lắng nghe, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
Không đúng.
Tạ Ý Thích nói quá tỉ mỉ về tính cách, nghe không giống như là yêu cầu đối với vị hôn phu tương lai, mà giống như là đang miêu tả một người đã tồn tại.
Ngay khi tim y đập bình bịch, đại trưởng công chúa cũng nói đến hồi cuối, đắc chí tranh công nói: "Ta còn hỏi thay con, nếu sau này trong phủ có người mới thì sao. Con bé cũng đồng ý rồi, sẽ không ầm ĩ với con."
"..."
Phó Thành Kim chỉ cảm thấy miệng vết thương càng đau hơn, làm thế nào cũng không ngồi yên được.
Ngón tay giữ chặt chén trà, nước trà trong vắt phản chiếu khóe môi mím chặt.
Trong nháy mắt tiếp theo, y đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
"Con đi trước đây, ngày khác lại đến thăm người."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro