Nhận Nhầm Thái Tử Thành Công Cụ Hình Người
Hôn Sự (2)
2024-10-30 21:30:31
Chạng vạng hôm sau, phủ đại trưởng công chúa.
Cửa lớn sơn sắc đỏ mở rộng. Hai dãy đèn lồng đỏ hoa lệ trải dài từ bức tượng sư tử đá ngoài cửa vào đến tận điện chính tráng lệ. Các thị nữ bận rộn bê đủ loại thức ăn cho yến tiệc. Phu nhân và tiểu thư các nhà bước đi nhẹ nhàng, mặt tươi như hoa, trâm cài tóc lấp lánh trên đầu. Y hương tấn ảnh*, khó mà diễn tả thành lời.
Xuân Quy vén màn xe lên, đỡ Tạ Ý Thích xuống xe ngựa rồi cẩn thận khép áo choàng lại cho nàng.
Họa tiết hoa lan đung đưa nhẹ khi vạt áo lên xuống, những chiếc lá nhỏ dài căng ra, tạo ra sự linh động có một không hai.
“Nô tỳ chỉ được chờ ở ngoài, một mình cô nương đi theo phu nhân…” Xuân Quy nhìn thoáng qua người đàn bà thong thả xuống khỏi chiếc xe ngựa phía trước với một cô nương xinh đẹp, vội nói nhỏ: “Tuyệt đối phải cẩn thận.”
Tạ Ý Thích cười nói: “Chỉ có ngươi mới hay lo thế.”
Xuân Quy sợ nàng vô lo rồi mắc mưu, đang định đánh liều nói thêm vài câu, lại nghe nàng bâng quơ nói: “Ta sẽ cố.”
Tạ Ý Thích nhìn cặp mẹ con đang dính lấy nhau, mãi đến khi họ thân thiết xong rồi vẫy tay với mình, nàng mới cất bước đi về phía trước.
Tạ Ý An buông ống tay áo của Trần thị ra, thân mật chạy đến cạnh Tạ Ý Thích, giọng nói mềm mại động lòng người: “Nhị tỷ tỷ, hai ta đi cùng đi, mẫu thân nói nhiều lắm, toàn xoi mói muội thôi ~”
Trần thị giả vờ tức giận, duỗi tay muốn gõ đầu nàng ấy, Tạ Ý An nhanh nhẹn trốn ra sau Tạ Ý Thích, giả vờ đoan trang: “Mẫu thân, đang ở bên ngoài đó, người làm vậy mà coi được hả…”
Haha.
Các phu nhân và tiểu thư đi sau phủ Tạ quốc công thấy thế thì không nhịn được mà cười rộ lên.
Tạ Ý Thích chẳng mảy may quan tâm. Cho dù bị hai người vây ở giữa thì trông nàng vẫn như người đứng xem, ung dung mặc cho hai mẹ con nhà này kéo mình ra diễn chung vở kịch mẹ kế con chồng, tỷ muội mến thương.
Đây là thủ đoạn quen thuộc của Trần Thư Nhiên, nhờ vào chuyện Tạ Ý An thân thiết với mình để thể hiện cho người đời thấy bà ta là một người mẹ kế tốt bụng, đối xử bình đẳng.
"Đi thôi Nhị tỷ tỷ!" Tạ Ý An lè lưỡi, kéo Tạ Ý Thích đi: "Chúng ta không để ý đến bà ấy nữa!"
Trần thị áy náy cười với các phu nhân, tỏ vẻ bất đắc dĩ, ngược lại nói với Tạ Ý Thích: "Thích tỷ nhi, con chững chạc nên trông chừng An tỷ nhi giúp mẫu thân nhé."
"Vâng, mẫu thân." Tạ Ý Thích cúi người chào, sau đó ngoan ngoãn để Tạ Ý An đang sốt ruột kéo đi.
Trần thị thì đứng chờ mấy vị phu nhân phía sau, đợi họ lại gần mới chào hỏi, rồi thở dài một tiếng: "An tỷ nhi bướng bỉnh, để mọi người chê cười rồi."
Mấy vị phu nhân nào dám phụ họa lời này, vội nói: "Ngũ cô nương thẳng thắng linh động, bản tính tốt bụng vô cùng, phu nhân sao lại trách móc nặng nề như thế."
Trần thị lắc đầu, tâm sự nặng nề nói: "Không phải ta trách móc nặng nề. Chỉ là con bé và Thích tỷ nhi, một người thì sôi nổi quá, còn một người thì lại trầm, rõ ràng hay chơi với nhau, sao lại không bù cho nhau chút nhỉ, đúng là khiến ta lo lắng."
Nghe bà ta nhắc đến Tạ Ý Thích, mấy vị phu nhân lập tức đổi chủ đề, bắt đầu thi nhau nói.
"Nhị cô nương lớn rồi, chững chạc cũng là bình thường, năm nay... chắc là mười sáu rồi nhỉ?"
"Nhoáng cái là sang năm mới, phải là mười bảy chứ?"
"Ôi chao, tuổi này cũng không còn nhỏ nữa. Tạ phu nhân, nhà bà đã để ý nhà ai chưa? Nếu chưa thì nhà ta có chú em, vẻ ngoài với nhân phẩm cũng không tệ…"
"Chú em nhà bà còn chẳng có nổi một chức quan, nói ra không thấy ngại à? Tạ phu nhân, hay là nhìn thử nhà ta, con cả được truyền lại chức quan từ cha là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền…"
"Con thứ nhà ta xuất thân tiến sĩ, giờ đã giữ chức đại lý chính**, ba năm năm nữa..."
Trần thị mỉm cười nhìn các nàng tranh nhau tự đề cử mình, biểu cảm không ai bắt bẻ được, cũng không ai nhìn ra bàn tay giấu trong tay áo của bà ta đã bóp ra dấu tay đỏ đậm
Thấy các phu nhân sắp cãi nhau, bà ta mới lên tiếng cắt ngang, vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước: "Hôn sự của Thích tỷ nhi có lão thái thái làm chủ, nếu các ngươi có lòng, không bằng đến Dưỡng Vinh đường phủ quốc công uống trà."
"..." Mọi người bỗng dưng im lặng.
Hóa ra bà ta không nhúng tay vào!
Mấy vị phu nhân nhìn nhau, lòng nhiệt tình cũng vơi đi hơn nửa.
Ấy thế mà tin đồn vợ kế của Tạ quốc công khoan dung độ lượng lại là thật. Bà ta không giở trò với cô con gái sinh ra trước kia thì người nhà bọn họ sao có cơ hội cưới cưới đích trưởng nữ của phủ quốc công?
Trần thị không bỏ qua vẻ mặt ảm đạm của bọn họ, trong lòng cười lạnh.
Một kẻ chỉ có vẻ ngoài tuấn tú, một kẻ sa cơ thất thế, một kẻ chỉ là quan nhỏ bậc bảy... Nếu người được nhắc đến An tỷ nhi, bà ta đã sai người đuổi những con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga này ra ngoài rồi!
Nhìn mấy vị phu nhân lùi bước, trong lòng Trần thị càng lạnh thấu xương.
Sao toàn những kẻ nhát gan có ý xấu nhưng lại không có gan dám làm chứ!
—
*Y hương tấn ảnh (衣香鬓影): là một cụm từ trong tiếng Trung, thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp và sự thanh lịch của con người, đặc biệt là phụ nữ. Cụm từ này gợi lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng và thanh tao, thường xuất hiện trong các tác phẩm văn học hoặc thơ ca để diễn tả sự lôi cuốn và tinh tế.
"衣香" (yī xiāng): nghĩa là "hương thơm của quần áo", ám chỉ đến mùi hương dễ chịu từ trang phục.
"鬓影" (bìn yǐng): nghĩa là "bóng dáng của tóc mai", thường liên quan đến kiểu tóc và vẻ đẹp ngoại hình.
**Đại lý chính (大理正): là một chức vụ trong hệ thống quan lại của Trung Quốc cổ đại, đặc biệt trong triều đại Minh và Thanh. Chức vụ này thường liên quan đến việc quản lý các vấn đề pháp lý, xét xử và điều tra trong một khu vực nhất định.
Cửa lớn sơn sắc đỏ mở rộng. Hai dãy đèn lồng đỏ hoa lệ trải dài từ bức tượng sư tử đá ngoài cửa vào đến tận điện chính tráng lệ. Các thị nữ bận rộn bê đủ loại thức ăn cho yến tiệc. Phu nhân và tiểu thư các nhà bước đi nhẹ nhàng, mặt tươi như hoa, trâm cài tóc lấp lánh trên đầu. Y hương tấn ảnh*, khó mà diễn tả thành lời.
Xuân Quy vén màn xe lên, đỡ Tạ Ý Thích xuống xe ngựa rồi cẩn thận khép áo choàng lại cho nàng.
Họa tiết hoa lan đung đưa nhẹ khi vạt áo lên xuống, những chiếc lá nhỏ dài căng ra, tạo ra sự linh động có một không hai.
“Nô tỳ chỉ được chờ ở ngoài, một mình cô nương đi theo phu nhân…” Xuân Quy nhìn thoáng qua người đàn bà thong thả xuống khỏi chiếc xe ngựa phía trước với một cô nương xinh đẹp, vội nói nhỏ: “Tuyệt đối phải cẩn thận.”
Tạ Ý Thích cười nói: “Chỉ có ngươi mới hay lo thế.”
Xuân Quy sợ nàng vô lo rồi mắc mưu, đang định đánh liều nói thêm vài câu, lại nghe nàng bâng quơ nói: “Ta sẽ cố.”
Tạ Ý Thích nhìn cặp mẹ con đang dính lấy nhau, mãi đến khi họ thân thiết xong rồi vẫy tay với mình, nàng mới cất bước đi về phía trước.
Tạ Ý An buông ống tay áo của Trần thị ra, thân mật chạy đến cạnh Tạ Ý Thích, giọng nói mềm mại động lòng người: “Nhị tỷ tỷ, hai ta đi cùng đi, mẫu thân nói nhiều lắm, toàn xoi mói muội thôi ~”
Trần thị giả vờ tức giận, duỗi tay muốn gõ đầu nàng ấy, Tạ Ý An nhanh nhẹn trốn ra sau Tạ Ý Thích, giả vờ đoan trang: “Mẫu thân, đang ở bên ngoài đó, người làm vậy mà coi được hả…”
Haha.
Các phu nhân và tiểu thư đi sau phủ Tạ quốc công thấy thế thì không nhịn được mà cười rộ lên.
Tạ Ý Thích chẳng mảy may quan tâm. Cho dù bị hai người vây ở giữa thì trông nàng vẫn như người đứng xem, ung dung mặc cho hai mẹ con nhà này kéo mình ra diễn chung vở kịch mẹ kế con chồng, tỷ muội mến thương.
Đây là thủ đoạn quen thuộc của Trần Thư Nhiên, nhờ vào chuyện Tạ Ý An thân thiết với mình để thể hiện cho người đời thấy bà ta là một người mẹ kế tốt bụng, đối xử bình đẳng.
"Đi thôi Nhị tỷ tỷ!" Tạ Ý An lè lưỡi, kéo Tạ Ý Thích đi: "Chúng ta không để ý đến bà ấy nữa!"
Trần thị áy náy cười với các phu nhân, tỏ vẻ bất đắc dĩ, ngược lại nói với Tạ Ý Thích: "Thích tỷ nhi, con chững chạc nên trông chừng An tỷ nhi giúp mẫu thân nhé."
"Vâng, mẫu thân." Tạ Ý Thích cúi người chào, sau đó ngoan ngoãn để Tạ Ý An đang sốt ruột kéo đi.
Trần thị thì đứng chờ mấy vị phu nhân phía sau, đợi họ lại gần mới chào hỏi, rồi thở dài một tiếng: "An tỷ nhi bướng bỉnh, để mọi người chê cười rồi."
Mấy vị phu nhân nào dám phụ họa lời này, vội nói: "Ngũ cô nương thẳng thắng linh động, bản tính tốt bụng vô cùng, phu nhân sao lại trách móc nặng nề như thế."
Trần thị lắc đầu, tâm sự nặng nề nói: "Không phải ta trách móc nặng nề. Chỉ là con bé và Thích tỷ nhi, một người thì sôi nổi quá, còn một người thì lại trầm, rõ ràng hay chơi với nhau, sao lại không bù cho nhau chút nhỉ, đúng là khiến ta lo lắng."
Nghe bà ta nhắc đến Tạ Ý Thích, mấy vị phu nhân lập tức đổi chủ đề, bắt đầu thi nhau nói.
"Nhị cô nương lớn rồi, chững chạc cũng là bình thường, năm nay... chắc là mười sáu rồi nhỉ?"
"Nhoáng cái là sang năm mới, phải là mười bảy chứ?"
"Ôi chao, tuổi này cũng không còn nhỏ nữa. Tạ phu nhân, nhà bà đã để ý nhà ai chưa? Nếu chưa thì nhà ta có chú em, vẻ ngoài với nhân phẩm cũng không tệ…"
"Chú em nhà bà còn chẳng có nổi một chức quan, nói ra không thấy ngại à? Tạ phu nhân, hay là nhìn thử nhà ta, con cả được truyền lại chức quan từ cha là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền…"
"Con thứ nhà ta xuất thân tiến sĩ, giờ đã giữ chức đại lý chính**, ba năm năm nữa..."
Trần thị mỉm cười nhìn các nàng tranh nhau tự đề cử mình, biểu cảm không ai bắt bẻ được, cũng không ai nhìn ra bàn tay giấu trong tay áo của bà ta đã bóp ra dấu tay đỏ đậm
Thấy các phu nhân sắp cãi nhau, bà ta mới lên tiếng cắt ngang, vẻ mặt vẫn dịu dàng như trước: "Hôn sự của Thích tỷ nhi có lão thái thái làm chủ, nếu các ngươi có lòng, không bằng đến Dưỡng Vinh đường phủ quốc công uống trà."
"..." Mọi người bỗng dưng im lặng.
Hóa ra bà ta không nhúng tay vào!
Mấy vị phu nhân nhìn nhau, lòng nhiệt tình cũng vơi đi hơn nửa.
Ấy thế mà tin đồn vợ kế của Tạ quốc công khoan dung độ lượng lại là thật. Bà ta không giở trò với cô con gái sinh ra trước kia thì người nhà bọn họ sao có cơ hội cưới cưới đích trưởng nữ của phủ quốc công?
Trần thị không bỏ qua vẻ mặt ảm đạm của bọn họ, trong lòng cười lạnh.
Một kẻ chỉ có vẻ ngoài tuấn tú, một kẻ sa cơ thất thế, một kẻ chỉ là quan nhỏ bậc bảy... Nếu người được nhắc đến An tỷ nhi, bà ta đã sai người đuổi những con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga này ra ngoài rồi!
Nhìn mấy vị phu nhân lùi bước, trong lòng Trần thị càng lạnh thấu xương.
Sao toàn những kẻ nhát gan có ý xấu nhưng lại không có gan dám làm chứ!
—
*Y hương tấn ảnh (衣香鬓影): là một cụm từ trong tiếng Trung, thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp và sự thanh lịch của con người, đặc biệt là phụ nữ. Cụm từ này gợi lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng và thanh tao, thường xuất hiện trong các tác phẩm văn học hoặc thơ ca để diễn tả sự lôi cuốn và tinh tế.
"衣香" (yī xiāng): nghĩa là "hương thơm của quần áo", ám chỉ đến mùi hương dễ chịu từ trang phục.
"鬓影" (bìn yǐng): nghĩa là "bóng dáng của tóc mai", thường liên quan đến kiểu tóc và vẻ đẹp ngoại hình.
**Đại lý chính (大理正): là một chức vụ trong hệ thống quan lại của Trung Quốc cổ đại, đặc biệt trong triều đại Minh và Thanh. Chức vụ này thường liên quan đến việc quản lý các vấn đề pháp lý, xét xử và điều tra trong một khu vực nhất định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro