Nhận Nhầm Thái Tử Thành Công Cụ Hình Người
Người Áo Đen
2024-10-30 21:30:31
Khi phủ Tạ quốc công được điểm tên, Tạ Ý Thích vẫn ngoan ngoãn nghe Tạ phu nhân và đại trưởng công chúa trò chuyện về việc nhà. Đợi đến khi đại trưởng công chúa chỉ đến tên của nàng, để nàng tiến lên, mới khẽ phẩy vạt áo rời khỏi chỗ ngồi.
Chuyện xảy ra giống kiếp trước, đợi nàng quay lại ngồi xuống, tay áo Tạ Ý An đã bị rượu làm ướt nhẹp.
Lý do thoái thác của Trần thị cũng giống như đúc. Tạ Ý Thích đứng dậy, mọi chuyện xảy ra y như trước trong nụ cười ngượng ngùng của Tạ Ý An. Chỉ là sau tiếng mèo kêu, nàng không tìm cớ ở lại Vãn Sa các nữa, mà là theo thị nữ trở về đường cũ.
Đi tới gần hồ sen cách điện chính một đoạn, biến cố xảy ra.
"Kẻ trộm mau đứng lại!" Một đội hộ vệ giơ đuốc từ phía bên kia hồ sen đi tới, làm cho xung quanh sáng như ban ngày.
Ba người bị động tĩnh quấy nhiễu nên dừng bước, nhìn thấy một bóng đen nhẹ như chim yến, mũi chân chạm nhẹ lên một tầng băng mỏng trên hồ sen, lao thẳng đến chỗ các nàng, trong nháy mắt đã gần ngay trước mắt.
"Nhị tỷ tỷ, chúng ta mau chạy..." Tạ Ý An hoảng sợ kéo góc áo Tạ Ý Thích, nhưng không kéo được.
Tạ Ý Thích đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía trước lạnh băng khiếp người.
Nàng không làm theo lẽ thường, bước chân người áo đen hơi chậm lại, do dự một lúc vẫn xông lên.
Rõ ràng cách Tạ Ý Thích còn hơn mười mét, nhưng ngoài miệng đã bắt đầu nói lung tung: "Tiểu nương tử, đến chỗ lão tử giúp một việc đi…"
Giọng nói vang dội, đâu phải muốn chạy trốn, rõ ràng là sợ không ai biết, muốn thu hút khách khứa ở điện chính đến.
Quả nhiên.
Trái tim chìm vào đáy cốc, Tạ Ý Thích vừa lùi lại một bước, giọng nói bình thản ẩn chứa sát ý vô hạn: "Bắt lấy gã."
Lời còn chưa dứt, trong góc tối phía bên phải nàng, một bóng người hoàn toàn hòa vào bóng đêm xuất hiện nhanh như chớp ở trước mặt mọi người.
Người áo đen phát hiện trúng kế, xoay người định chạy nhưng lại không nhanh bằng ám vệ hoàng gia được tuyển chọn kỹ càng. Người sau dễ dàng bắt được gã, nhanh nhẹn tá cằm và hai tay đối phương, không cho gã có cơ hội tự kết liễu mình.
Ánh lửa sáng chưng, người áo đen ngã xuống đất, cả người co quắp, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng không cách nào khép lại được, đau đớn kêu rên.
Tạ Ý Thích cụp mắt, hàng mi dày rủ xuống tạo thành bóng trên gò má xinh đẹp, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Mặt ngoài của chiếc áo choàng màu xanh trắng như biến thành màu đen, hòa làm một với bóng đêm, lạnh lẽo như một miếng sắt không cách nào tới gần.
Tiếng người ồn ào từ phía sau cánh cửa hình trăng vang lên, tiếng bước chân lộn xộn chạy đến.
Nhìn người áo đen bị bắt giữ, sắc mặt Trần thị đứng cạnh cánh cửa hình trăng trắng bệch như tờ giấy.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, bữa tiệc hiển nhiên tan sớm.
Trong Đông Noãn các, đại trưởng công chúa ngồi trên cao rũ mắt, im lặng nhìn Tạ Ý Thích cách mình khoảng năm bước chân quỳ xuống xin lỗi.
"Ý Thích có tội. Chuyện tối nay không phải là nghe được tin từ trước, cũng không có gì để sau này có thể nói rõ mọi chuyện với người. Muốn ám vệ chỉ là do thần ích kỷ, ác ý suy đoán mẫu thân muốn gây chuyện."
"Ý Thích không xứng với sự tin tưởng của người, lợi dụng lòng tốt của người, xin điện hạ giáng tội, Ý Thích cam nguyện chịu phạt."
Trán chạm vào mặt đất, phát ra tiếng vang.
Tạ Ý Thích dập đầu, dập đến mức trong lòng đại trưởng công chúa cực kỳ phức tạp.
Nếu như nổi giận với con bé, nếu như con bé không lợi dụng bà, sợ là đêm nay đã bị mẹ kế lòng dạ hiểm độc kia làm hỏng danh dự.
Nếu như không nổi giận với con bé, nó sẽ mở miệng lừa gạt, dám lừa cả bà.
Cuối cùng, nhớ đến lời dặn dò ân cần của người nọ, bà thở dài một tiếng.
"Lần sau không được làm vậy nữa, đứng lên đi."
Tạ Ý Thích kinh ngạc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn trên mặt đại trưởng công chúa không chút giận dữ nào, chỉ có bất đắc dĩ.
Tuy nói đại trưởng công chúa là người hiền lành, nhưng cũng không hiền đến nỗi bị lừa gạt còn không nổi giận? Hay là nàng đoán sai tầm quan trọng của tổ mẫu ở trước mặt đại trưởng công chúa?
"Được rồi." Nhìn tiểu nha đầu xưa nay khôn khéo ngây người, đại trưởng công chúa chỉ đành tự mình đỡ nàng dậy, còn kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình: "Chuyện đêm nay chẳng những không trách con, lão thân còn muốn thay con trút giận đấy... An ma ma, dẫn phu nhân Tạ quốc công vào!"
Trần thị lảo đảo bước vào, giờ khắc này không còn chút kiêu căng của phu nhân quốc công, quần áo xộc xệch, chật vật quỳ gối trước mặt đại trưởng công chúa.
Xoảng.
Chén trà bạch ngọc vỡ vụn bên chân, nước trà nóng hổi văng tung tóe khắp người, làn da bị nóng đến đau nhói từng cơn, nhưng Trần thị không dám kêu một tiếng.
Giọng nói nổi giận của trưởng công chúa từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Hay cho một phu nhân quốc công, một tiểu cô nương không có mẹ mà ngươi cũng không tha cho được, lại dám tính kế bôi nhọ danh dự của nàng ở phủ công chúa ta! Ác độc như thế, ngươi muốn ép nàng chết sao?"
Chuyện xảy ra giống kiếp trước, đợi nàng quay lại ngồi xuống, tay áo Tạ Ý An đã bị rượu làm ướt nhẹp.
Lý do thoái thác của Trần thị cũng giống như đúc. Tạ Ý Thích đứng dậy, mọi chuyện xảy ra y như trước trong nụ cười ngượng ngùng của Tạ Ý An. Chỉ là sau tiếng mèo kêu, nàng không tìm cớ ở lại Vãn Sa các nữa, mà là theo thị nữ trở về đường cũ.
Đi tới gần hồ sen cách điện chính một đoạn, biến cố xảy ra.
"Kẻ trộm mau đứng lại!" Một đội hộ vệ giơ đuốc từ phía bên kia hồ sen đi tới, làm cho xung quanh sáng như ban ngày.
Ba người bị động tĩnh quấy nhiễu nên dừng bước, nhìn thấy một bóng đen nhẹ như chim yến, mũi chân chạm nhẹ lên một tầng băng mỏng trên hồ sen, lao thẳng đến chỗ các nàng, trong nháy mắt đã gần ngay trước mắt.
"Nhị tỷ tỷ, chúng ta mau chạy..." Tạ Ý An hoảng sợ kéo góc áo Tạ Ý Thích, nhưng không kéo được.
Tạ Ý Thích đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía trước lạnh băng khiếp người.
Nàng không làm theo lẽ thường, bước chân người áo đen hơi chậm lại, do dự một lúc vẫn xông lên.
Rõ ràng cách Tạ Ý Thích còn hơn mười mét, nhưng ngoài miệng đã bắt đầu nói lung tung: "Tiểu nương tử, đến chỗ lão tử giúp một việc đi…"
Giọng nói vang dội, đâu phải muốn chạy trốn, rõ ràng là sợ không ai biết, muốn thu hút khách khứa ở điện chính đến.
Quả nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái tim chìm vào đáy cốc, Tạ Ý Thích vừa lùi lại một bước, giọng nói bình thản ẩn chứa sát ý vô hạn: "Bắt lấy gã."
Lời còn chưa dứt, trong góc tối phía bên phải nàng, một bóng người hoàn toàn hòa vào bóng đêm xuất hiện nhanh như chớp ở trước mặt mọi người.
Người áo đen phát hiện trúng kế, xoay người định chạy nhưng lại không nhanh bằng ám vệ hoàng gia được tuyển chọn kỹ càng. Người sau dễ dàng bắt được gã, nhanh nhẹn tá cằm và hai tay đối phương, không cho gã có cơ hội tự kết liễu mình.
Ánh lửa sáng chưng, người áo đen ngã xuống đất, cả người co quắp, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng không cách nào khép lại được, đau đớn kêu rên.
Tạ Ý Thích cụp mắt, hàng mi dày rủ xuống tạo thành bóng trên gò má xinh đẹp, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
Mặt ngoài của chiếc áo choàng màu xanh trắng như biến thành màu đen, hòa làm một với bóng đêm, lạnh lẽo như một miếng sắt không cách nào tới gần.
Tiếng người ồn ào từ phía sau cánh cửa hình trăng vang lên, tiếng bước chân lộn xộn chạy đến.
Nhìn người áo đen bị bắt giữ, sắc mặt Trần thị đứng cạnh cánh cửa hình trăng trắng bệch như tờ giấy.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, bữa tiệc hiển nhiên tan sớm.
Trong Đông Noãn các, đại trưởng công chúa ngồi trên cao rũ mắt, im lặng nhìn Tạ Ý Thích cách mình khoảng năm bước chân quỳ xuống xin lỗi.
"Ý Thích có tội. Chuyện tối nay không phải là nghe được tin từ trước, cũng không có gì để sau này có thể nói rõ mọi chuyện với người. Muốn ám vệ chỉ là do thần ích kỷ, ác ý suy đoán mẫu thân muốn gây chuyện."
"Ý Thích không xứng với sự tin tưởng của người, lợi dụng lòng tốt của người, xin điện hạ giáng tội, Ý Thích cam nguyện chịu phạt."
Trán chạm vào mặt đất, phát ra tiếng vang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Ý Thích dập đầu, dập đến mức trong lòng đại trưởng công chúa cực kỳ phức tạp.
Nếu như nổi giận với con bé, nếu như con bé không lợi dụng bà, sợ là đêm nay đã bị mẹ kế lòng dạ hiểm độc kia làm hỏng danh dự.
Nếu như không nổi giận với con bé, nó sẽ mở miệng lừa gạt, dám lừa cả bà.
Cuối cùng, nhớ đến lời dặn dò ân cần của người nọ, bà thở dài một tiếng.
"Lần sau không được làm vậy nữa, đứng lên đi."
Tạ Ý Thích kinh ngạc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn trên mặt đại trưởng công chúa không chút giận dữ nào, chỉ có bất đắc dĩ.
Tuy nói đại trưởng công chúa là người hiền lành, nhưng cũng không hiền đến nỗi bị lừa gạt còn không nổi giận? Hay là nàng đoán sai tầm quan trọng của tổ mẫu ở trước mặt đại trưởng công chúa?
"Được rồi." Nhìn tiểu nha đầu xưa nay khôn khéo ngây người, đại trưởng công chúa chỉ đành tự mình đỡ nàng dậy, còn kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình: "Chuyện đêm nay chẳng những không trách con, lão thân còn muốn thay con trút giận đấy... An ma ma, dẫn phu nhân Tạ quốc công vào!"
Trần thị lảo đảo bước vào, giờ khắc này không còn chút kiêu căng của phu nhân quốc công, quần áo xộc xệch, chật vật quỳ gối trước mặt đại trưởng công chúa.
Xoảng.
Chén trà bạch ngọc vỡ vụn bên chân, nước trà nóng hổi văng tung tóe khắp người, làn da bị nóng đến đau nhói từng cơn, nhưng Trần thị không dám kêu một tiếng.
Giọng nói nổi giận của trưởng công chúa từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Hay cho một phu nhân quốc công, một tiểu cô nương không có mẹ mà ngươi cũng không tha cho được, lại dám tính kế bôi nhọ danh dự của nàng ở phủ công chúa ta! Ác độc như thế, ngươi muốn ép nàng chết sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro