Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Chuyện gì vậy sư phụ?

Quy Hồng Lạc Tuyết

2024-07-09 13:18:33

Dưới đỉnh Liên Vân Phong

“Ngươi đi nghỉ ngơi cho tốt.” Giang Cố đưa người tới đó rồi chuẩn bị rời đi.

Vệ Phong lưu luyến nhìn Giang Cố, trong giọng nói có chút chờ mong: “Sư phụ, ngài có muốn lên ngồi chút không?”

“Không cần, ta còn có việc phải làm.” Giang Cố dịu giọng từ chối, để tránh cho tiểu tử này nhiều chuyện y liền biến mất ngay tại chỗ.

Vệ Phong sửng sốt nhìn chằm chằm nơi Giang Cố biến mất hồi lâu, sau đó quay người đi lên núi, lúc đầu tốc độ còn chậm, sau đó càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy lên cùng với gió đêm gào thét trong núi. Nụ cười của Vệ Phong càng lúc càng rạng rỡ, hắn reo hò ầm ĩ, nhảy lên hái một nắm lá trên cây rồi ném vào một tiên hạc đang đi ngang qua.

Tiên hạc vô tội tức giận kêu to một tiếng.

Vệ Phong nhếch miệng cười nói: “Ta có sư phụ, ngươi thì không ha ha ha!”

“...” Tiên hạc trợn mắt, cắn hắn một cái rồi vỗ cánh bay đi.

“Đồ chim chết, ngươi dám cắn ta? Sớm muộn gì ta cũng sẽ nướng ngươi lên ăn!” Vệ Phong ôm cánh tay đau nhức nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề nhạt đi một nửa, hắn chạy hết tốc lực về nơi ở của mình trên đỉnh núi.

“Công tử, ngài đã về rồi.” Thị nữ tiến lên nghênh đón.

“Đưa chìa khóa nhà kho cho ta, đúng rồi chuẩn bị thêm một hộp gỗ đàn hương khác nữa, không, mười cái!” Thiếu niên lao thẳng vào nhà kho, theo sau là mấy người thị nữ chạy theo.

“Công tử muốn hộp lớn bao nhiêu?”

“Công tử xin hãy chậm lại, ngài vẫn chưa thay đồ.”

“Công tử, trước tiên ăn cơm tối đã rồi hẵng đi nhà kho cũng không muộn.”

“Công tử, có chuyện gì mà ngài lại vui vẻ như vậy?”

Mấy thị nữ xinh đẹp ăn mặc chỉnh tề vây quanh hắn, Vệ Phong sốt ruột xua tay: “Đừng đi theo ta, ta đang chuẩn bị cho lễ bái sư.”

“Không phải ngài đã đặt trước ở Tụ Vân thành rồi sao?” Một người đi tới giúp Vệ Phong đẩy lùi đám thị nữ muốn vây quanh hắn lần nữa kia đi.

“Cái đó bỏ đi, không xứng với sư phụ ta.” Vệ Phong không giấu được nụ cười trên mặt, bước nhanh về phía nhà kho, “Đúng rồi Hạ Lĩnh, ngày mai ngàn vạn lần phải nhớ gọi ta dậy, lễ bái sư tuyệt đối không thể đến muộn, nhớ kỹ chưa?”

“Đã rõ.” Hạ Lĩnh lén quay đầu lại nhìn thoáng qua đám thị nữ kia, “Công tử, những nha đầu này càng ngày càng không có quy củ, hôm sau ngài trở thành đệ tử rồi có muốn đuổi các nàng đi không? Miễn cho việc Giang trưởng lão nghĩ ngài không có ý chí tiến thủ.”

“Đuổi đám này thì bọn họ vẫn sẽ nghĩ cách nhét đám khác vào thôi, trái phải đều bị giám sát--” Tâm trí Vệ Phong hoàn toàn không để ý đến điều này, thuận miệng nói.

“Công tử, cẩn thận lời nói.” Hạ Lĩnh thấp giọng nhắc nhở hắn.

“Trước tiên đừng nhắc tới các nàng nữa, Hạ Lĩnh, ngươi cảm thấy ta nên tặng sư phụ lễ vật gì thì tốt?” Vệ Phong hăng hái nói: “Lúc trước ta hiểu lầm sư phụ, còn tưởng rằng ngài ấy với Nguyễn Khắc Kỷ và những người kia đều giống nhau. Nhưng vừa rồi sư phụ không những cứu ta còn đặc biệt quan tâm tới ta, ngài còn giúp ta rửa sạch quần áo dính máu, sư phụ của ta thật sự --”

“Công tử, bả vai ngài bị thương!” Hạ Lĩnh kinh ngạc ngắt lời hắn.

“A?” Vệ Phong khó hiểu nghiêng đầu, đưa tay sờ lên vai trái, quả nhiên cảm thấy bàn tay dính gì đó nhớp nhớp, nhưng hắn đang mặc đồ đệ tử màu đỏ son nhìn cũng không quá rõ ràng, hắn chậm chạp nhớ ra này là do Tân Văn đâm hắn một nhát.

Không nhận ra còn tốt, bị nhắc nhở xong hắn liền cảm thấy miệng vết thương bỗng nhiên bắt đầu đau âm ỉ.

“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ thôi.” Vệ Phong nói: “Trước tiên đi chuẩn bị cho ta một cái hộp mới, nhất định phải đẹp mắt biết chưa?”

Hạ Lĩnh nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vệ Phong, có chút muốn nói lại thôi.

Nếu như vị Giang trưởng lão kia đúng như lời công tử nói thực sự yêu thích hắn thì tại sao Vệ Phong bị thương cũng không thèm để ý?

Nghĩ đến những người trước đây cố gắng tiếp cận Vệ Phong với nhiều mục đích khác nhau Hạ Lĩnh không khỏi thở dài trong lòng, tự hỏi vị Giang trưởng lão này là thật lòng hay giả dối.

Vận khí của công tử đã luôn không tốt, hy vọng lần này Thiên Đạo có thể chiếu cố một lần.

——

Tại Dương Hoa Tông, Tà Vũ Phong.

“Sư phụ, hồn đăng của Tân Văn đã tắt.” Một đệ tử có thân hình cao lớn bước nhanh vào.

Thanh niên ngồi trước bàn nhắm mắt dưỡng thần không có phản ứng gì, Mục Tư cũng không dám quấy rầy nên chỉ đành lui sang một bên im lặng chờ.

Qua hồi lâu, thanh niên kia gõ bàn, Mục Tư vội vàng dâng trà cho gã.

“Thứ vô dụng, chỉ cần giữ chân Vệ Phong để ngày mai hắn không thể bái sư vậy mà lại bị giết.” Đáy mắt Nguyễn Khắc Kỷ hiện lên tia giận dữ, gã trời sinh gầy gò, sống mũi cao môi mỏng, lông mày dài, ngay cả khi cười lên cũng làm người ta cảm thấy cay nghiệt “Một mình Vệ Phong chỉ mới Luyện Khí có thể giết hắn sao?”

“Sư phụ, tiểu tử Vệ Phong kia tuy rằng tu vi thấp nhưng trong tay có rất nhiều đồ tốt...” Mục Tư lạnh lùng nói: “Tông chủ quá nhân từ nương tay với hắn, lần trước hắn lén lút xuống núi trộm nhiều bảo vật ở Tàng Bảo Các vậy mà chẳng giải quyết gì, cho dù cha mẹ hắn có vì Dương Hoa tông mà chết hắn cũng không thể kiêu ngạo như vậy.”

“Tông chủ nhân từ nương tay à.” Nguyễn Khắc Kỷ hừ khinh miệt một tiếng, “Nếu không phải Vệ Minh Châu trước khi chết đem toàn bộ pháp khí ở Tàng Bảo Các chỉ nhận Vệ Phong làm chủ nhân, ngươi nghĩa Vệ Phong còn có thể sống đến tận bây giờ?”

“Thì ra là thế.” Mục Tư đột nhiên ý thức được.

“Nhưng đồ Vệ Minh Châu để lại cho con trai hắn không chỉ có vậy.” Nguyễn Khắc Kỷ nheo mắt lại “Giải Phất Tuyết đương nhiên không muốn Vệ Phong bái người của Giang gia làm sư phụ, nếu tiểu tử này ăn cây táo rào cây sung không chừng có thể ỷ vào Giang gia mà thoát khỏi khống chế. Bọn họ muốn ta đi làm chim đầu đàn cũng không nghĩ lại xem Giang Cố kia là ai, đồ hắn coi trọng ai mà dám động vào?”

“Khó trách sư phụ chỉ phái một mình Tân Văn đi.” Mục Tư ý thức được rõ ràng là Nguyễn Khắc Kỷ đưa Tân Văn vào đường chết, hắn không khỏi cảm thấy lạnh lẽo sống lưng.

“Ta cũng chỉ thử thăm dò thái độ của Giang Cố một chút, có thể ngăn Vệ Phong bái sư thì tốt còn không ngăn được cũng không sao, không cần phải đối địch với loại người như Giang Cố.” Nguyễn Khắc Kỷ nhéo mi tâm, “Hiện tại người nên gấp gáp hẳn là Giải Phất Tuyết.”

Mục Tư nhíu mày nói: “Vì sao lúc trước không giết Vệ Phong?”

“Ngu xuẩn, ngươi cho rằng Vệ Minh Châu là ai? Nếu không phải hắn đã chết thì chẳng đến lượt bọn Giải Phất Tuyết nhảy nhót ở Dương Hoa Tông. Trên người Vệ Phong khẳng định có thứ quan trọng hơn khiến tông chủ không dám tùy tiện động thủ, chỉ tiếc mấy năm nay ta vẫn chưa dò ra được.”

“Hiện tại Giang Cố đột nhiên từ đâu xuất hiện trực tiếp thu Vệ Phong làm đồ đệ.” Nguyễn Khắc Kỷ hừ cười một tiếng, “Chuyện này càng ngày càng thú vị.”

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ sư phụ? Cứ thế để Vệ Phong trở thành đệ tử?” Mục Tư không cam lòng nói.

“Bái sư là kết cục đã được định, những người đó cũng không phải ngu ngốc, để cho Giang Cố chú ý tới ý đồ của bọn họ sẽ chỉ khiến sự tình trở nên khó khăn hơn thôi.” Nguyễn Khắc Kỷ nói: “Chúng ta rút người ở Liên Vân Phong về, sau đó ngươi đi tìm mấy đệ tử mới nhập môn sắp xếp đến Bạch Ngọc Phong.”

“Bạch Ngọc Phong?” Mục Tư khó hiểu “Chỉ có đệ tử nội môn mới có thể đến Bạch Ngọc Phong học.”

“Cho nên mới cần ngươi đi sắp xếp” Nguyễn Khắc Kỷ gõ gõ bàn, “Sau khi lão già Kỳ Phượng Nguyên chết không còn ai có thể bảo vệ hắn chu toàn như vậy nữa, chúng ta cũng không thể để đứa nhỏ này chỉ có bằng hữu là Huyền Chi Diễn.”

Mục Tư lập tức hiểu ra.

“Được rồi đi thôi, ngày mai ta sẽ đi gặp vị Giang trưởng lão kia.”

Ngày hôm sau.

Trên võ đường đỉnh Xuân Phong, Huyền Chi Diễn nhìn Vệ Phong tươi cười tràn đầy sinh lực, cậu dụi lại mắt mình.

“Sao, không nhận ra ta?” Vệ Phong cười hì hì ôm lấy cổ Huyền Chi Diễn.

Huyền Chi Diễn nắm lấy má Vệ Phong rồi kéo sang hai bên: “Tổ tông, ngươi bị đoạt xá à?”

“Có ngươi mới bị đoạt xá!” Vệ Phong tức giận đẩy tay hắn ra, chỉ về phía mấy chục rương lớn đằng sau mình “Thế nào, này đã đủ phô trương chưa?”

“Đâu chỉ đủ phô trương, như này còn đủ làm sính lễ cầu hôn.” Mí mắt Huyền Chi Diễn hơi giật giật, sau khi nhìn xung quanh, cậu kéo Vệ Phong đến một góc khuất nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải sống chết cũng không chịu bái sư à? Sao hôm nay lại như này?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tối qua ta có gặp sư phụ, nhưng đó là một câu chuyện dài, lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi sau.” Vệ Phong thần bí nói: “Dù sao cũng là ta nghĩ nhiều, sư phụ chỉ là hơi nghiêm khắc một chút còn lại ngài ấy đối xử với ta rất tốt, ta không nên suy đoán lung tung.”

Huyền Chi Diễn nghi hoặc nhìn hắn: “Thật sao?”

“Hoàn toàn là sự thật.” Vệ Phong khó có thể nhịn được mà nhếch khóe miệng lên “Hôm qua sư phụ không chỉ cứu ta, còn nắm tay ta, đích thân đưa ta đến chân núi Liên Vân Phong. Y còn nói là bởi vì y thích ta nên mới thu ta làm đồ đệ, y nhất định là sư phụ tốt nhất thiên hạ này!”

“...” Huyền Chi Diễn đè vai hắn lại, thấp giọng nói: “Ngươi đừng cao hứng đến đầu óc choáng váng rồi, tỉnh táo chút đi.”

Sắc mặt Vệ Phong dần trở nên nghiêm túc hơn, hắn cũng hạ giọng nói: “Đương nhiên là không thể không đề phòng, ta sẽ quan sát một thời gian.”

Huyền Chi Diễn vừa muốn yên tâm gật đầu, khuôn mặt Vệ Phong bỗng dưng sáng bừng, sau đó liền chạy vọt qua chỗ Giang Cố vừa hạ phi kiếm xuống, vui vẻ nói: “Sư phụ, ngài tới rồi!”

Huyền Chi Diễn có chút lo lắng mà nhìn theo, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói ôn hòa: “Chi Diễn.”

Huyền Chi Diễn vội xoay người lại, lễ phép hành lễ: “Sư phụ.”

Người đứng đối diện cậu nhìn qua chỉ mới hai ba mươi tuổi, nhưng thực tế đã hơn hai trăm tuổi, khuôn mặt ôn thuận, giọng nói dịu dàng “Sao lại ở chỗ này? Các sư huynh sư tỷ đều đã qua kia hết rồi.”

Huyền Chi Diễn đã quen với một Kỳ Phượng Nguyên nghiêm khắc vì vậy ở trước mặt người sư phụ hiền lành này cậu có chút lúng túng, vừa xa cách vừa cung kính nói: “Đồ nhi qua liền đây.”

Người thanh niên ôn hòa nhìn Huyền Chi Diễn rời đi, có trưởng lão bên cạnh cười nói “Thẩm trưởng lão thật lương thiện, làm sư phụ nửa đường này cũng không dễ làm đâu.”

Thẩm Dữu Tín bất đắc dĩ cười nói “Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì.”

Tư chất của Huyền Chi Diễn bình thường, tu vi không có gì đặc biệt mà cũng chẳng được các trưởng lão thi nhau săn đón như những đồng môn của mình, câu “Không dễ làm” này thực chất đang ám chỉ rằng Thẩm Dữu Tín không cần nhận loại đồ đệ như Huyền Chi Diễn làm gì, nhưng những lời này đều bị đặt ngoài tai.

Trưởng lão kia thấy vậy cũng không muốn nhiều lời nữa, chuyển sự chú ý sang phía Giang Cố ở đằng xa.

Giang Cố nhìn mấy chục cái rương trước mắt, hỏi Vệ Phong: “Đồ của ngươi hết?”

Vệ Phong vui vẻ gật đầu, “Hôm qua lỡ làm mất đồ cho lễ bái sư, đệ tử chuẩn bị mấy cái mới cho ngài.”

Giang Cố nhận ra có vài ánh mắt không mấy thiện ý đang nhìn về phía Vệ Phong, miễn cưỡng nhắc nhở hắn: “Sao không cất vào túi?”

“Túi đồ của ta... không đủ lớn.” Vệ Phong ngoan ngoãn nói: “Cái này là ta đã thu gọn đi rất nhiều rồi.”

Lông mày Giang Cố hơi nhíu lại, y dùng thần thức lướt qua mấy cái rương lớn kia rồi rơi vào im lặng.

Y đã biết những ánh mắt không thân thiện đó là vì đâu mà đến rồi, nếu không phải do tông môn có quy củ nghiêm ngặt thì có khi đồ của Vệ Phong đã bị cướp sạch ngay khi hắn vừa bước chân ra khỏi cửa.

Giang Cố vung tay áo dài lên, mười mấy rương đồ lớn liền được cất gọn vào trong một cái túi nhỏ, y ném túi vào ngực Vệ Phong rồi nói: “Tự mình cầm đi.”

“Vâng sư phụ!” Vệ Phong vui vẻ cầm túi đồ nhỏ đi theo.

Phía sau lập tức có thêm vài ánh mắt ghen ghét.

“..... Đó là túi càn nguyên đúng không, pháp bảo của Thiên giới, nghe nói còn có thể chứa vừa cả núi biển......”

“Bảo sao lúc trước nó là pháp khí cấp cao đứng đầu bảng treo giải nhưng chẳng ai chịu nhận, hóa ra là vì đang nằm trong tay Giang Cố......”

“.....Y cứ thế mà vứt cho Vệ Phong!? Chỉ để cất mấy cái rương rách nát đó!”

“Rương rách nát gì chứ, bên trong mấy cái rương đó đều là pháp khí được nén lại, đủ để lấp đầy nửa cái nhà kho......”

“Vệ Phong, tên con hoang này.... hắn rốt cuộc đang khoe khoang gì chứ....”

“...... Khoe mẽ cũng chẳng thay đổi được sự thật hắn là một tên phế vật, Giang Cố vừa nghe đã thấy lợi hại, dù có tứ linh căn nhưng đâu ai biết liệu vài năm sau ngài ấy còn có thể đột phá cao hơn nữa...”

Nhiều đệ tử khe khẽ bàn tán trong cách âm phù, nhưng lại không biết tất cả đều bị Giang Cố nghe được. Các trưởng lão thì có chút khôn khéo hơn, biết ngay cả cách âm phù cũng không an toàn nên dứt khoát không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn theo hai người đều mang theo vài phần bất mãn.

Vệ Phong không biết thứ mình đang cầm là pháp khí cao cấp túi càn nguyên, hắn chỉ nghĩ rằng đấy là một cái túi có thể gói đồ dễ dàng. Hắn nhét vào vạt áo trước, kiêu ngạo đi theo sau Giang Cố, nhìn vào mọi người xung quanh với ánh mắt khiêu khích.

Vệ Phong còn chưa kịp thể hiện thì Giang Cố đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, hắn không để ý mà đập thẳng đầu vào lưng sư phụ mình.

Các đệ tử xung quanh phát ra tiếng cười nhạo.

Giang Cố quay đầu lại thản nhiên nhìn hắn một cái, Vệ Phong ngượng ngùng cười với y, ngoan ngoãn đứng ra xa một chút.

“Giang trưởng lão, ta đã ngưỡng mộ ngài từ lâu.” Nguyễn Khắc Kỷ nhìn thanh niên tuấn mỹ trước mặt cười nói: “Ngày ấy ở đại điện vội vàng chưa kịp gặp, cũng chưa kịp làm quen với ngài.”

“Không có gì, Nguyễn trưởng lão.” Giang Cố hờ hững gật đầu.

Nguyễn Khắc Kỷ có chút kinh ngạc nói: “Giang trưởng lão biết ta à?”

Vệ Phong đứng ở phía sau Giang Cố nhịn không được mà trợn mắt, Mục Tư bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Có nghe Vệ Phong nhắc tới.” Giang Cố nói: “Ta còn muốn cảm ơn Nguyễn trưởng lão đã chiếu cố hắn suốt mấy năm nay.”

Trong lời nói của Giang Cố có ẩn ý, cộng thêm vẻ mặt như cười như không này, ý tứ không thể rõ ràng hơn - tiểu tử này đã sớm cáo trạng rồi, chuyện các ngươi làm ta đều biết.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Khắc Kỷ có chút thay đổi, gã cười gượng hai tiếng “Đâu có đâu có, thân thế đứa nhỏ này vốn nhấp nhô không nơi nương tựa, người trong tông môn đều rất quan tâm tới nó, là việc nên làm cả.”

Nguyễn Khắc Kỷ đương nhiên sẽ không tự mình gánh vác cái nồi này - đâu chỉ có mỗi gã, trong tông môn ai cũng làm như vậy, ai bảo tên nhóc này tuổi còn nhỏ đã không cha không mẹ mà lại có nhiều tiền như vậy chứ.

“Ta sẽ đi cảm ơn từng người sau.” Nụ cười trên khóe miệng Giang Cố càng sâu hơn.

Đương nhiên là phải giải quyết từng đám một rồi.

Sắc mặt Nguyễn Khắc Kỷ có chút khó coi, “Giang trưởng lão, ngài xuất thân từ đại gia tộc chắc hẳn cũng hiểu rằng còn nhỏ nghịch ngợm một chút cũng không sao, dạy vài câu là được rồi, cần gì phải làm tổn hại đến bầu không khí hài hòa này, ngài có thấy vậy không?”

Giang gia các ngươi tuy rằng gia thế rất lớn, nhưng Dương Hoa tông cũng không phải quả hồng mềm. Ngươi còn trẻ như vậy, căn cơ còn thấp, không cần thiết phải vì một tên đồ đệ mà trở mặt.

Giang Cố cười không nói gì.

Vệ Phong đứng bên cạnh nghe không hiểu ý tứ trong lời bọn họ, hắn rất ghét Nguyễn Khắc Kỷ, lại càng không thích Giang Cố cười nói chuyện với tên đó – dù sao Giang Cố còn không cười với hắn nhiều như vậy! Nguyễn Khắc Kỷ, tên quỷ ác độc này dựa vào cái gì!

“Sư phụ, chúng ta qua bên kia đi.” Vệ Phong cẩn thận kéo tay áo Giang Cố.

“Xin lỗi không tiếp tục cùng nói chuyện được, tiểu tử này không chịu ngồi yên.” Giang Cố gật đầu với Nguyễn Khắc Kỷ, dẫn Vệ Phong rời đi.

Mới vừa đi chưa được mấy bước, Vệ Phong liền nhỏ giọng nói: “Sư phụ ta nói với ngài, lão già Nguyễn Khắc Kỷ này không phải là người tốt gì cả, lúc trước gã luôn cướp đồ của ta, ta cho gã mượn một ngàn vạn linh thạch trung phẩm còn chưa được trả lại. Không, căn bản không phải mượn gì cả, rõ ràng là ăn cướp!”

Ngay khi Vệ Phong vừa lên tiếng Giang Cố đã bày ra một lồng cách âm xung quanh, tên ngốc này không hề có ý thức nói nhỏ lại, chỉ sợ người khác không nghe thấy.

Vệ Phong tiến sát gần, Giang Cố đưa tay đẩy đầu hắn ra, “Đi đường cẩn thận.”

Vệ Phong vẫn còn đắm chìm trong tức giận mà không để ý, hắn túm lấy ống tay áo sư phụ mình, nghiến răng nghiến lợi nói “Sư phụ ngài đừng chơi với tên đó, gã âm hiểm lại còn ác độc, so với lão biến thái kia còn đáng ghét hơn.”

“Vệ Phong.” Giọng nói lạnh lùng mang theo chút khó chịu.

Vệ Phong sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy sư phụ?”

“Buông ra.” Giang Cố cúi ​​đầu nhìn tay áo nhăn nheo đang bị nắm lấy.

“A... a!” Vệ Phong vội vàng tay buông ra, trên mặt nở một nụ cười đáng yêu tươi sáng, còn đưa tay vỗ nhẹ nếp gấp trên tay áo y.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Cố hít sâu một hơi, nhưng chưa kịp rời đi đã bị mấy trưởng lão khác tiến tới chặn lại.

Còn một khoảng thời gian trước khi lễ bái sư được bắt đầu, Giang Cố chưa từng thu đồ đệ cũng không rõ quy trình như nào, dọc đường đi có chào hỏi khách khí với vài vị trưởng lão, đa phần người đến ngoài mặt thân thiện nhưng trong lòng đều mang ác ý lẫn cảnh cáo đối với hắn.

Cuộc sống của Vệ Phong xem ra khó khăn hơn hắn tưởng.

Y cũng không phải là có thiện cảm với Vệ Phong, nhưng từ khi biết Vệ Phong chính là đạo lữ tương lai của mình – dù đạo lữ này chỉ dùng để chứng đạo – y vẫn vô thức coi người ta là đồ của mình.

Người và vật của Vệ Phong, cho dù ngay cả một khối linh thạch hạ phẩm trên Liên Vân Phong cũng đều là của Giang Cố.

Đồ của mình hắn chà đạp thế nào cũng được, nhưng không đến lượt người khác lợi dụng.

Vệ Phong đi theo không ngừng nói xấu từng trưởng lão một “...Hắn cướp pháp bảo của ta ngay khi ta vừa mới mở phong ấn còn chưa kịp dùng, lúc ấy ta mới có tám tuổi, hắn chỉ dùng một con gà là đổi lấy được, đáng ghét cực kỳ!”

“Sao không cướp lại?” Giang Cố nhíu mày.

Vệ Phong có chút chột dạ sờ mũi: “Lúc ấy ta cảm thấy con gà quay kia ăn khá ngon.”

Giang Cổ bị hắn chọc cho tức cười.

Vệ Phong cũng vui tươi hớn hở cười theo y, tuy rằng hắn không hiểu vì sao sư phụ bỗng nhiên cười vui vẻ như vậy, nhưng sư phụ hắn cười lên trông rất đẹp.

Giang Cố trấn áp sát ý dưới đáy mắt, xoay người ngồi xuống ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn sợ nếu mình cứ tiếp tục nhìn thì trước khi xử lí đám người Dương Hoa tông kia sẽ giết chết tên ngu xuẩn này trước mất.

Vệ Phong lại không hề phát giác, hắn đứng ở bên ghế Giang Cố nhìn cái này cái kia, chỉ chốc lát sau đã ngáp liên tục, vịn lưng ghế phía sau Giang Cố nửa tỉnh nửa mơ, trong cơn mê hắn cảm thấy bờ vai Giang Cố rất rộng, nằm lên ngủ chắc hẳn rất thoải mái.

Cho đến khi tiếng chuông hồn hậu vang vọng khắp toàn bộ đỉnh Xuân Phong.

Vệ Phong giật mình tỉnh dậy, theo giọng nói của Giải Phất Tuyết, hắn thẳng lưng quỳ gối trước mặt Giang Cố cùng các sư đệ khác đang bái sư.

Theo quy củ, hắn phải kính trà dập đầu với sư phụ, sau đó Giang Cố sẽ tặng hắn một cái trâm cài.

“Sư phụ mời dùng trà.” Vệ Phong quỳ trên mặt đất, hành lễ theo tiêu chuẩn ba quỳ chín lạy, sau đó cung kính dâng chén trà lên.

Giang Cố nhận lấy nhấp một ngụm cho có, trưởng lão bên cạnh đang vui cười hớn hở vuốt đầu đồ đệ nhà mình khen từng tiếng “Hài tử ngoan”, trưởng lão bên kia đang sửa sang lại vạt áo cho đồ đệ của mình, ánh mắt Vệ Phong sáng ngời nhìn về phía Giang Cố, trên mặt tràn đầy mong chờ.

Giang Cố thật sự không làm được những động tác ghê tởm kia, không đáp lại ánh mắt Vệ Phong, y chỉ thản nhiên gật đầu.

Vệ Phong cúi đầu sờ cổ áo mình, lại lén lút buông tay xuống.

Giang Cố nói: “Ngươi là đệ tử thứ bảy mươi chín của Dương Hoa tông, được xếp vào thế hệ có chữ Lâm, tiện lấy nhật nguyệt làm nghĩa, sau này tự là Lâm Minh.”

“Đa tạ sư phụ ban chữ.” Vệ Phong kiên định dập đầu.

Giang Cố tiện tay lấy một cây trâm từ trong túi trữ vật, buộc tóc đuôi ngựa cho hắn rồi nói, “Mong sau này ngươi cần cù tu luyện, có nhiều thầy tốt bạn hiền, nhật nguyệt soi sáng cho con đường tu luyện của ngươi suôn sẻ thuận lợi.”

Giang Cố nói những lời này xong liền cảm nhận được uy lực của quy tắc vô hình trong thiên địa, từ giờ phút này trở đi, Vệ Phong mới chính thức trở thành đồ đệ của hắn, thầy trò có quan hệ mật thiết với nhau, nhân quả đan xen, vận mệnh đã sắp đặt là có liên quan.

Vệ Phong tựa hồ cũng cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Giang Cố, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng cùng ngưỡng mộ, “Cảm ơn sư phụ!

Dưới ánh mắt mong chờ và háo hức của đối phương, Giang Cố có chút cứng ngắc giơ tay lên, mắt thấy Vệ Phong đang định gục đầu vào lòng bàn tay mình, y nghiêng cổ tay, vỗ lên vai Vệ Phong.

Cũng không ngờ chỗ y vỗ vừa vặn là vết thương trên bả vai của hắn, Vệ Phong nhất thời nhăn mặt, suýt nữa kêu lên thành tiếng.

“Kết thúc lễ.”

Cùng với tiếng hát vang đầy tinh thần, pháo hoa lớn nổ tung trên đỉnh Xuân Phong, trên quảng trường chật kín người chen chúc xô đẩy, khắp nơi đều là các tiếng chúc mừng.

Giang Cố nhìn Vệ Phong nén chịu đau nhưng vẫn cố miễn cưỡng làm ra biểu tình cười vui vẻ, y nhếch môi: “Đứng lên đi.”

Vệ Phong chịu đựng cơn đau đứng dậy, làm bộ không biết mệt mà tới gần y, nhiệt độ cơ thể thiếu niên nóng rực như muốn thiêu đốt người, Giang Cố phải vội vàng ứng phó với trưởng lão bên cạnh đến chúc mừng nên cũng không tiện đẩy người ra.

Nhưng Vệ Phong cũng không dính lấy y được bao lâu, sau khi thấy Huyền Chi Diễn đằng sau Giang Cố hắn liền kích động chạy qua, nơi đó đã được vây quanh bởi đám đệ tử mới nhập tông, tuổi cũng không kém bọn họ nhiều lắm, các thiếu niên mười bảy mười tám tuổi tụ tập cùng một chỗ rất nhanh đã quen nhau, hơn nữa do vừa bái sư nên đều đang rất hưng phấn.

“Giang trưởng lão tu vi như thế mà chỉ thu nhận có một đồ đệ thật đáng tiếc.” Có trưởng lão tiếc nuối nói: “Thu thêm vài người nữa sẽ náo nhiệt hơn.”

“Tư lịch ta còn kém, chỉ có thể dạy dỗ một đồ đệ thôi.” Giang Cố nhàn nhạt cười nói.

“Giang trưởng lão quá khiêm tốn quá mà!”

“Đến đây đến đây đến đây, vị này chính là Giang trưởng lão......”

“Dương Hoa tông đã lâu không náo nhiệt như vậy, đêm nay chúng ta muốn tổ chức yến hội lớn, Giang trưởng lão nhất định phải có mặt.....”

“...... Trước đó vài ngày nghe nói Giang Hướng Vân hay Giang đại công tử đang ở Tụ Vân thành, vốn dĩ muốn đi bái kiến......”

“Lại nói đến, ta còn có mấy người bạn cũ ở Giang gia.....”

Chỉ trong chốc lát, bên Giang Cố đã bị vây quanh bởi rất nhiều người, tuy rằng không mấy kiên nhẫn với những thứ này nhưng y vẫn có thể xử lí thành thạo. Muốn sống sót ở Giang gia không phải chỉ cần đơn thuần tu luyện giết chóc, chuyện xấu trong các tông môn tu tiên, đại tộc so với phàm nhân không hề ít, thậm chí còn tàn nhẫn trực tiếp hơn.

Giang Cố ứng phó với những người đồng tông có tâm tư riêng này không hề để lộ chút sơ hở nào, còn bớt chút thời gian liếc nhìn Vệ Phong một cái.

Vệ Phong đang chen bên ngoài nhóm người nhón chân háo hức nhìn sư phụ mình, vừa nhìn thấy ánh mắt của y, trong chớp mắt hắn liền vui như muốn mọc thêm đuôi, ra sức vẫy tay: “Sư phụ!”

So với những con người tham lam có ham muốn này thì khuôn mặt ngu xuẩn kia nhìn có vẻ cũng thuận mắt hơn một chút.

Giang Cố lấy cớ chiếu cố đồ đệ nhanh chóng thoát khỏi đám người dây dưa đó.

“Chuyện gì?” Y mang theo Vệ Phong đi đến một nơi yên tĩnh.

Vệ Phong đưa hai bao tay bằng bạc cho Giang Cố, nhìn sư phụ mình với vẻ mong chờ “Sư phụ, sư phụ của Huyền Chi Diễn đều đeo bao tay cho bọn họ rồi.”

“......” Giang Cố thật sự không hiểu Dương Hoa tông đẻ đâu ra lắm nghi thức dong dài lại còn vô dụng này.

Thấy y không có ý định nhận lấy, Vệ Phong có chút lúng túng, ánh mắt cẩn thận nhìn xuống, hắn do dự muốn thu hồi bao tay lại, nhỏ giọng nói: “Thật ra không đeo cũng không sao cả.”

Giang Cố nhìn Vệ Phong một cái, bắt được bàn tay muốn rút về của đối phương, y cầm bao tay lạnh lẽo cài lên cổ tay gầy gò của thiếu niên.

Nếu không phải sợ thứ phiền toái này lại chuẩn bị rớt dạ minh châu, y cũng lười cử động.

“Tay kia” Giang Cố không ngẩng đầu lên nói.

Vệ Phong nhanh chóng giơ tay còn lại ra.

Bao tay bằng bạc trên trang phục đệ tử màu đỏ thẫm, Giang Cố buộc nốt sợi dây đỏ, vừa ngẩng đầu đã bị nụ cười sáng lạn của Vệ Phong làm hoa mắt.

“Cảm ơn sư phụ!” Vệ Phong quơ quơ hai bàn tay nhỏ xinh đẹp của mình, “Đẹp thật đấy!”

Giang Cố lạnh lùng liếc nhìn, sau đó chán ghét quay mặt đi.

Kiếm cũng không cầm được, cho dù có đẹp hơn cũng không bằng chặt nó đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Rỗi Cùng Tiên Nhân Quét Hoa Rơi

Số ký tự: 0