Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm
Chương 34
Bất Tài Như Phó
2024-07-20 23:10:54
Nhà của Bách Nhiên.
Bóng tối bao phủ khắp cả căn nhà cậu, từng chiếc siêu xe ẩn hiện trong bóng tối. Dưới ánh trăng đẹp đẽ của đêm nay thì nơi đây càng trở nên ảm đạm và u ám hơn.
Một biệt thự to như vậy lại trống vắng không có ai, chỉ có một ánh đèn le lói từ phòng ngủ trên tầng hai phát ra. Nhưng ánh sáng yếu ớt này lại bị rèm cửa dày che lại nên ngôi nhà càng trở nên tối tăm hơn.
Trong phòng ngủ đen kịt.
Dưới lớp chăn nhung ấm áp phồng phồng lên, Bách Nhiên chôn đầu vào trong gối. Sợi tóc màu đen rối tung, môi cậu mím chặt thành một đường thẳng.
Điện thoại bị cậu ném tới đầu giường, đúng chỗ mà nằm im không thể với tới được.
Bách Nhiên nhắm mắt lại định ngủ một lát, nhưng lát sau cậu lại bực bội mở mắt ra, dùng tay xoa xoa cái đầu rối tung của mình, sau đó cầm cái đồng hồ báo thức nhìn giờ.
3 giờ sáng, vẫn còn sớm.
Bách Nhiên nhắm mắt lại, vứt đồng hồ qua một bên, cố gắng ngủ tiếp.
…… Nhưng vẫn không ngủ được.
Cậu ngồi dậy, ghé vào nhìn Sữa Bò Ngọt đang ngủ ngon lành. Bách Nhiên xoa xoa thái dương, sau đó thuận tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt rồi híp mắt lười biếng ngồi xuống trước bàn, mở máy tính ra chơi vài ván.
Màn hình máy tính chiếu sáng khuôn mặt của Bách Nhiên, làm khuôn mặt vô cảm của cậu thêm nổi bật hơn.
Bách Nhiên chuẩn bị tắt máy tính đi thì điện thoại có thông báo mới. Cậu không thèm để ý, chuẩn bị đánh tiếp ván mới.
Rất nhanh một ván đã xong.
Lại một ván nữa.
……
Trời tờ mờ sáng. Bên ngoài tấm rèm cửa có thể nhìn thấy vài tia sáng lấp ló phía bên kia trời. Điều này như đang âm thầm nói với Bách Nhiên, trời sáng rồi.
Bách Nhiên lại đánh xong một ván nữa. Nhàm chán.
Cậu càng ngày càng chán việc chơi game. Với cậu thì game chỉ là một công cụ để cậu giết thời gian mà thôi. Lúc này cậu bắt đầu cảm nhận được cơn buồn ngủ. Bách Nhiên nhéo nhéo mũi mình, đẩy ghế ở bàn máy tính ra.
Dạ dày cậu lại hơi đau đau. Có lẽ do sinh hoạt không điều độ nên mới đau. Bách Nhiên ghé người vào giường, dựa lưng vào gối đầu, sờ so4ng ở đầu giường lôi ra lọ thuốc nhập khẩu. Cậu lấy một chai nước khoáng ra uống hai ngụm.
Nhìn thấy điện thoại lẻ loi ở đầu giường, Bách Nhiên cầm lấy, mở ra. WeChat có thông báo Bách Quốc Minh gửi vài tin nhắn bằng giọng nói cho cậu.
Bách Nhiên úp mặt vào trong gối, nửa tỉnh nửa mơ mở ra nghe.
“Con trai, hôm nay ba đi máy bay tới Thụy Sĩ chơi, có lẽ nửa tháng sau mới về nhà.”
“Tiền con còn đủ không? Ba có để lại cho con một tấm trên bàn sách của con, con thích quẹt bao nhiêu thì quẹt, cứ coi đó là tiền mừng tuổi ba cho con.”
“Chờ ba trở lại, hai ba con mình cùng ra ngoài chơi được không?”
“……”
Bách Nhiên giữ nguyên tư thế ngồi vừa rồi, không động đậy một chút nào. Một tay cậu vẫn giữ điện thoại. Nhìn qua không biết cậu đang ngủ hay thức.
Phòng ngủ khôi phục lại sự yên tĩnh.
***
Hôm nay Kiều Nam Gia cảm thấy hơi buồn.
Cô cảm thấy mình đã nói lỡ rồi. Từ sau khi “Mộc Bạch Phiền” gửi cho cô câu “Tôi ăn Tết một mình” thì cậu không nói gì thêm. Cô cố gắng bắt chuyện chọc cậu vui vẻ cậu cũng không thèm nhìn tới cô.
“Ai.” Kiều Nam Gia lại thở dài một cái.
Hôm qua ăn hơi nhiều đồ ngọt, hơn nữa còn không ngủ đủ giấc. Hôm nay lúc mới thức dậy răng còn hơi đau đau, đến giữa trưa còn chưa thấy đỡ. Điều này làm Kiều Nam Gia càng buồn hơn.
Tâm trạng cùng thân thể đều vô cùng mệt mỏi, ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cũng không giúp Kiều Nam Gia vui hơn.
“Sao thế cháu? Cháu gặp khó khăn gì trong việc học à?” Bà nội trìu mến xoa xoa đầu Kiều Nam Gia, lại thuận tay đưa cho cô một cái kẹo cùng một quả hạnh nhân.
Kiều Nam Gia vội xua tay: “Bà ơi, cháu không ăn đâu. Răng cháu đau lắm.”
“Hả? Sao lại đau răng vậy? Có cần phải đến bệnh viện không cháu?”
Mẹ Kiều đi ngang qua, nói đầy ẩn ý: “Thức đêm chơi điện thoại nên mới thế đấy.”
Kiều Nam Gia: “……”
Ngày trước thì mẹ Kiều cũng không nói nhiều về việc Kiều Nam Gia dùng điện thoại, vì bà cũng biết con gái mình tự biết kiềm chế bản thân, không cần bà để mắt quá nhiều. Nhưng dạo này không hiểu sao bà lại rất để ý việc Kiều Nam Gia dùng điện thoại.
Kiều Nam Gia làm sao biết được trận sóng to gió lớn xảy ra trong thời gian mình bị cảm đợt trước.
Từ sau lúc Kiều Nam Gia bị cảm, lúc nào rảnh mẹ Kiều cũng sẽ quan sát từng hành vi cử chỉ của cô, ngăn chặn việc Kiều Nam Gia thật sự yêu sớm.
Cách làm của mẹ Kiều khá là mạnh bạo ——
Trước khi có bằng chứng chính xác thì bà sẽ không vu oan cho Kiều Nam Gia, nhưng cũng không quên làm một số động tác ngầm nhắc nhở con bé.
Kiều Nam Gia buồn bã ăn cơm cùng mọi người, ăn xong thì lại ra ghế sô pha ngồi ăn trái cây. Mấy lần cô nhìn điện thoại đều thấy “Mộc Bạch Phiền” vẫn chưa trả lời mình.
Nam Gia Có Cá: Nếu tớ có lời nào nói lỡ làm cậu buồn thì tớ rất xin lỗi. Xin lỗi cậu nhé! Không biết phải làm gì thì cậu mới tha thứ cho tớ đây QAQ
Đến tận chiều tối thì bên kia vẫn chưa trả lời.
Ngày trước mà được cầm pháo bông ra ngoài đốt thì Kiều Nam Gia sẽ vô cùng sung sướng chạy ra ngoài chơi ngay. Hôm nay cô lại chẳng có một chút tâm trạng nào để chơi. Cô ghé người vào bên cửa sổ, ngắm nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa ngoài phố mà có suy nghĩ.
Có lẽ ——
***
Đến tận tối Bách Nhiên mới thức dậy. Ngủ hết cả ngày rồi, không biết đến tối có còn ngủ được không.
Cả ngày không ăn cơm làm dạ dày của cậu hơi đau đau. Bách Nhiên đi vào trong bếp tìm đồ ăn. Cậu mở tủ lạnh ra, tìm từ ngăn mát tới ngăn đá cũng không tìm được món mình muốn ăn.
Mở đến ngăn lạnh cuối cùng, Bách Nhiên thấy có một hộp sủi cảo. Chắc là vừa mới làm xong lúc chiều, trông vẫn còn khá mới.
Dì giúp việc vô cùng quan tâm tới vấn đề ăn uống của cậu. Bà biết Bách Nhiên ăn Tết một mình ở biệt thự to như này nên đã làm sẵn sủi cảo, cậu chỉ cần thả vào nước sôi vài phút là có thể ăn được.
Bách Nhiên mím môi, đóng mạnh cửa tủ lạnh lại, sau đó tìm một quả táo, rửa sạch táo rồi vừa ăn vừa đi lên tầng.
Hôm nay là đêm 30 Tết, dì giúp việc cũng nghỉ làm về nhà ăn Tết, chỉ để lại cho Bách Nhiên một chút đồ ăn cho vào lò vi sóng quay.
Lúc này Bách Nhiên cũng không có tâm trạng ăn cơm nên cầm quả táo ăn lót dạ.
Bách Nhiên vừa cắn táo vừa cúi đầu xem điện thoại.
53 phút trước “Nam Gia Có Cá” gửi tin nhắn cho cậu.
Ngón tay đang lướt điện thoại của cậu dừng lại một chút.
Bách Nhiên ngồi xuống giường, ném lõi quả táo qua một bên rồi xoa xoa ngón tay mình. Chiếc bụng đang reo vang do đói cũng không dừng lại vì một quả táo, ngược lại còn reo to hơn trước.
Bách Nhiên mở tin nhắn ra, lúc này mới phát hiện “Nam Gia Có Cá” gửi rất nhiều tin nhắn cho cậu. Có xin lỗi, có bắt chuyện. Và tin nhắn cuối cùng là một video ngắn cô gửi tới 1 giờ trước.
Tâm trạng đang bực bội của Bách Nhiên vì mấy lời lấy lòng, mấy lời nói linh tinh của đối phương mà dần tốt lên.
Đây là lần đầu tiên “Nam Gia Có Cá” gửi video cho cậu, trong quá khứ thì cô chỉ gửi ảnh cho cậu thôi, không ngờ hôm nay cô lại đổi cách nhắn tin cho cậu.
Bách Nhiên chưa mở video ra nhưng đã thấy một bóng người mơ hồ giữa không gian đen kịt. Bách Nhiên nhìn qua không biết là video gì.
Cậu nhướng mày, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, video tự động phát.
Trên màn hình là mấy bạn nam nữ tầm mười mấy tuổi đang đốt pháo hoa. Họ còn đang ồn ào, nhốn nháo đòi được đốt pháo trước.
Mấy nhà xung quanh đó, cũng không biết là nhà nào mở màn bắt đầu đốt pháo hoa. Từng pháo hoa màu bạc, màu vàng nở rộ trên màu trời vô cùng đẹp mắt.
Video vô cùng ngắn, chỉ có mười mấy giây là hết rồi. Phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, chỉ có Sữa Bò Ngọt bị đánh thức, nhảy dựng người lên, sốt ruột kêu meo meo quanh giường.
“Nam Gia Có Cá” còn gửi cho Bách Nhiên một meme mỉm cười.
Nam Gia Có Cá: Năm nay chúng ta cùng nhau ăn Tết đi! Tớ ở bên này đã xem xong pháo hoa rồi, đang chuẩn bị mở TV lên xem, cậu cũng mở TV đi.
Bách Nhiên đọc xong không khỏi ngẩn người.
Cùng nhau ăn Tết?
Bóng tối bao phủ khắp cả căn nhà cậu, từng chiếc siêu xe ẩn hiện trong bóng tối. Dưới ánh trăng đẹp đẽ của đêm nay thì nơi đây càng trở nên ảm đạm và u ám hơn.
Một biệt thự to như vậy lại trống vắng không có ai, chỉ có một ánh đèn le lói từ phòng ngủ trên tầng hai phát ra. Nhưng ánh sáng yếu ớt này lại bị rèm cửa dày che lại nên ngôi nhà càng trở nên tối tăm hơn.
Trong phòng ngủ đen kịt.
Dưới lớp chăn nhung ấm áp phồng phồng lên, Bách Nhiên chôn đầu vào trong gối. Sợi tóc màu đen rối tung, môi cậu mím chặt thành một đường thẳng.
Điện thoại bị cậu ném tới đầu giường, đúng chỗ mà nằm im không thể với tới được.
Bách Nhiên nhắm mắt lại định ngủ một lát, nhưng lát sau cậu lại bực bội mở mắt ra, dùng tay xoa xoa cái đầu rối tung của mình, sau đó cầm cái đồng hồ báo thức nhìn giờ.
3 giờ sáng, vẫn còn sớm.
Bách Nhiên nhắm mắt lại, vứt đồng hồ qua một bên, cố gắng ngủ tiếp.
…… Nhưng vẫn không ngủ được.
Cậu ngồi dậy, ghé vào nhìn Sữa Bò Ngọt đang ngủ ngon lành. Bách Nhiên xoa xoa thái dương, sau đó thuận tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt rồi híp mắt lười biếng ngồi xuống trước bàn, mở máy tính ra chơi vài ván.
Màn hình máy tính chiếu sáng khuôn mặt của Bách Nhiên, làm khuôn mặt vô cảm của cậu thêm nổi bật hơn.
Bách Nhiên chuẩn bị tắt máy tính đi thì điện thoại có thông báo mới. Cậu không thèm để ý, chuẩn bị đánh tiếp ván mới.
Rất nhanh một ván đã xong.
Lại một ván nữa.
……
Trời tờ mờ sáng. Bên ngoài tấm rèm cửa có thể nhìn thấy vài tia sáng lấp ló phía bên kia trời. Điều này như đang âm thầm nói với Bách Nhiên, trời sáng rồi.
Bách Nhiên lại đánh xong một ván nữa. Nhàm chán.
Cậu càng ngày càng chán việc chơi game. Với cậu thì game chỉ là một công cụ để cậu giết thời gian mà thôi. Lúc này cậu bắt đầu cảm nhận được cơn buồn ngủ. Bách Nhiên nhéo nhéo mũi mình, đẩy ghế ở bàn máy tính ra.
Dạ dày cậu lại hơi đau đau. Có lẽ do sinh hoạt không điều độ nên mới đau. Bách Nhiên ghé người vào giường, dựa lưng vào gối đầu, sờ so4ng ở đầu giường lôi ra lọ thuốc nhập khẩu. Cậu lấy một chai nước khoáng ra uống hai ngụm.
Nhìn thấy điện thoại lẻ loi ở đầu giường, Bách Nhiên cầm lấy, mở ra. WeChat có thông báo Bách Quốc Minh gửi vài tin nhắn bằng giọng nói cho cậu.
Bách Nhiên úp mặt vào trong gối, nửa tỉnh nửa mơ mở ra nghe.
“Con trai, hôm nay ba đi máy bay tới Thụy Sĩ chơi, có lẽ nửa tháng sau mới về nhà.”
“Tiền con còn đủ không? Ba có để lại cho con một tấm trên bàn sách của con, con thích quẹt bao nhiêu thì quẹt, cứ coi đó là tiền mừng tuổi ba cho con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chờ ba trở lại, hai ba con mình cùng ra ngoài chơi được không?”
“……”
Bách Nhiên giữ nguyên tư thế ngồi vừa rồi, không động đậy một chút nào. Một tay cậu vẫn giữ điện thoại. Nhìn qua không biết cậu đang ngủ hay thức.
Phòng ngủ khôi phục lại sự yên tĩnh.
***
Hôm nay Kiều Nam Gia cảm thấy hơi buồn.
Cô cảm thấy mình đã nói lỡ rồi. Từ sau khi “Mộc Bạch Phiền” gửi cho cô câu “Tôi ăn Tết một mình” thì cậu không nói gì thêm. Cô cố gắng bắt chuyện chọc cậu vui vẻ cậu cũng không thèm nhìn tới cô.
“Ai.” Kiều Nam Gia lại thở dài một cái.
Hôm qua ăn hơi nhiều đồ ngọt, hơn nữa còn không ngủ đủ giấc. Hôm nay lúc mới thức dậy răng còn hơi đau đau, đến giữa trưa còn chưa thấy đỡ. Điều này làm Kiều Nam Gia càng buồn hơn.
Tâm trạng cùng thân thể đều vô cùng mệt mỏi, ánh mặt trời ấm áp bên ngoài cũng không giúp Kiều Nam Gia vui hơn.
“Sao thế cháu? Cháu gặp khó khăn gì trong việc học à?” Bà nội trìu mến xoa xoa đầu Kiều Nam Gia, lại thuận tay đưa cho cô một cái kẹo cùng một quả hạnh nhân.
Kiều Nam Gia vội xua tay: “Bà ơi, cháu không ăn đâu. Răng cháu đau lắm.”
“Hả? Sao lại đau răng vậy? Có cần phải đến bệnh viện không cháu?”
Mẹ Kiều đi ngang qua, nói đầy ẩn ý: “Thức đêm chơi điện thoại nên mới thế đấy.”
Kiều Nam Gia: “……”
Ngày trước thì mẹ Kiều cũng không nói nhiều về việc Kiều Nam Gia dùng điện thoại, vì bà cũng biết con gái mình tự biết kiềm chế bản thân, không cần bà để mắt quá nhiều. Nhưng dạo này không hiểu sao bà lại rất để ý việc Kiều Nam Gia dùng điện thoại.
Kiều Nam Gia làm sao biết được trận sóng to gió lớn xảy ra trong thời gian mình bị cảm đợt trước.
Từ sau lúc Kiều Nam Gia bị cảm, lúc nào rảnh mẹ Kiều cũng sẽ quan sát từng hành vi cử chỉ của cô, ngăn chặn việc Kiều Nam Gia thật sự yêu sớm.
Cách làm của mẹ Kiều khá là mạnh bạo ——
Trước khi có bằng chứng chính xác thì bà sẽ không vu oan cho Kiều Nam Gia, nhưng cũng không quên làm một số động tác ngầm nhắc nhở con bé.
Kiều Nam Gia buồn bã ăn cơm cùng mọi người, ăn xong thì lại ra ghế sô pha ngồi ăn trái cây. Mấy lần cô nhìn điện thoại đều thấy “Mộc Bạch Phiền” vẫn chưa trả lời mình.
Nam Gia Có Cá: Nếu tớ có lời nào nói lỡ làm cậu buồn thì tớ rất xin lỗi. Xin lỗi cậu nhé! Không biết phải làm gì thì cậu mới tha thứ cho tớ đây QAQ
Đến tận chiều tối thì bên kia vẫn chưa trả lời.
Ngày trước mà được cầm pháo bông ra ngoài đốt thì Kiều Nam Gia sẽ vô cùng sung sướng chạy ra ngoài chơi ngay. Hôm nay cô lại chẳng có một chút tâm trạng nào để chơi. Cô ghé người vào bên cửa sổ, ngắm nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa ngoài phố mà có suy nghĩ.
Có lẽ ——
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Đến tận tối Bách Nhiên mới thức dậy. Ngủ hết cả ngày rồi, không biết đến tối có còn ngủ được không.
Cả ngày không ăn cơm làm dạ dày của cậu hơi đau đau. Bách Nhiên đi vào trong bếp tìm đồ ăn. Cậu mở tủ lạnh ra, tìm từ ngăn mát tới ngăn đá cũng không tìm được món mình muốn ăn.
Mở đến ngăn lạnh cuối cùng, Bách Nhiên thấy có một hộp sủi cảo. Chắc là vừa mới làm xong lúc chiều, trông vẫn còn khá mới.
Dì giúp việc vô cùng quan tâm tới vấn đề ăn uống của cậu. Bà biết Bách Nhiên ăn Tết một mình ở biệt thự to như này nên đã làm sẵn sủi cảo, cậu chỉ cần thả vào nước sôi vài phút là có thể ăn được.
Bách Nhiên mím môi, đóng mạnh cửa tủ lạnh lại, sau đó tìm một quả táo, rửa sạch táo rồi vừa ăn vừa đi lên tầng.
Hôm nay là đêm 30 Tết, dì giúp việc cũng nghỉ làm về nhà ăn Tết, chỉ để lại cho Bách Nhiên một chút đồ ăn cho vào lò vi sóng quay.
Lúc này Bách Nhiên cũng không có tâm trạng ăn cơm nên cầm quả táo ăn lót dạ.
Bách Nhiên vừa cắn táo vừa cúi đầu xem điện thoại.
53 phút trước “Nam Gia Có Cá” gửi tin nhắn cho cậu.
Ngón tay đang lướt điện thoại của cậu dừng lại một chút.
Bách Nhiên ngồi xuống giường, ném lõi quả táo qua một bên rồi xoa xoa ngón tay mình. Chiếc bụng đang reo vang do đói cũng không dừng lại vì một quả táo, ngược lại còn reo to hơn trước.
Bách Nhiên mở tin nhắn ra, lúc này mới phát hiện “Nam Gia Có Cá” gửi rất nhiều tin nhắn cho cậu. Có xin lỗi, có bắt chuyện. Và tin nhắn cuối cùng là một video ngắn cô gửi tới 1 giờ trước.
Tâm trạng đang bực bội của Bách Nhiên vì mấy lời lấy lòng, mấy lời nói linh tinh của đối phương mà dần tốt lên.
Đây là lần đầu tiên “Nam Gia Có Cá” gửi video cho cậu, trong quá khứ thì cô chỉ gửi ảnh cho cậu thôi, không ngờ hôm nay cô lại đổi cách nhắn tin cho cậu.
Bách Nhiên chưa mở video ra nhưng đã thấy một bóng người mơ hồ giữa không gian đen kịt. Bách Nhiên nhìn qua không biết là video gì.
Cậu nhướng mày, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình, video tự động phát.
Trên màn hình là mấy bạn nam nữ tầm mười mấy tuổi đang đốt pháo hoa. Họ còn đang ồn ào, nhốn nháo đòi được đốt pháo trước.
Mấy nhà xung quanh đó, cũng không biết là nhà nào mở màn bắt đầu đốt pháo hoa. Từng pháo hoa màu bạc, màu vàng nở rộ trên màu trời vô cùng đẹp mắt.
Video vô cùng ngắn, chỉ có mười mấy giây là hết rồi. Phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, chỉ có Sữa Bò Ngọt bị đánh thức, nhảy dựng người lên, sốt ruột kêu meo meo quanh giường.
“Nam Gia Có Cá” còn gửi cho Bách Nhiên một meme mỉm cười.
Nam Gia Có Cá: Năm nay chúng ta cùng nhau ăn Tết đi! Tớ ở bên này đã xem xong pháo hoa rồi, đang chuẩn bị mở TV lên xem, cậu cũng mở TV đi.
Bách Nhiên đọc xong không khỏi ngẩn người.
Cùng nhau ăn Tết?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro