Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn Chằm Chằm
Chương 9
Bất Tài Như Phó
2024-07-20 23:10:54
Từ lúc đại hội thể thao bắt đầu, kết thúc rồi tiếp đó là bài kiểm tra khảo sát.
Cho đến khi toàn bộ thành phố bị bao phủ bên trong tiết trời lạnh lẽo cuối thu, Mộc Bạch Phiền không đăng thêm bất kỳ cái gì trên Weibo.
Weibo của cậu tĩnh mịch không tiếng động. Tin nhắn Kiều Nam Gia gửi cho cậu cũng không hề hiện ra là cậu đã nhận được hay chưa. Cô cũng không biết là tin nhắn cô gửi cậu có đọc hay không.
Chỉ là mỗi ngày cô vẫn luôn đúng giờ gửi tin nhắn thăm hỏi trên Weibo cho cậu.
Cô chỉ muốn quan tâm tới cậu một chút.
Thấy Weibo thú vị cô sẽ tag cậu ấy.
Có việc gì hay ho mới mẻ cô cũng kể với cậu.
Mỗi ngày hỏi thăm động viên cậu.
ID “Nam Gia Có Cá” dần dần lấp đầy một góc trong Weibo của cậu.
Weibo của đối phương lại giống như bị bỏ xó một góc, không có động tĩnh.
Kiều Nam Gia cũng không biết là ngày đó ở sân thể dục lúc mình va vào Bách Nhiên đã làm chiếc điện thoại cậu dùng nhiều năm rơi hỏng.
Chu Ngôn Quân biết được chuyện này bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Ai bảo mày không đưa điện thoại tao cầm hộ cho?”
Cậu ăn nói thiếu đánh như vậy suýt nữa bị Bách Nhiên nện cho vài phát.
Bách Nhiên chán ghét những thứ phiền toái. Với cậu thì việc đổi điện thoại này vô cùng phiền phức.
Vừa lúc gần đây Bách Quốc Minh có thời gian về nhà thăm cậu. Điện thoại của Bách Nhiên lại bị hỏng, đỡ bị quấy rầy. Đánh bậy đánh bạ lại là chuyện tốt.
Đôi khi cậu cũng muốn đăng nhập vào Weibo, nhưng ngay sau đó cậu lại vứt ngay ý định này đi.
Bị người ta làm lơ hơn một tháng mà mỗi ngày còn có thể đúng giờ đúng chỗ quan tâm người ta thì không phải nhàn chính là ngốc. Chờ đến khi cậu đổi điện thoại thì thế giới sẽ khôi phục lại sự an tĩnh vốn có của nó rồi.
Nghĩ như vậy nên Bách Nhiên chờ đến khi Bách Quốc Minh cút đi mới chậm chạp thay điện thoại mới.
……
Ban đêm.
Rèm cửa được kéo kín mít. Bách Nhiên nghiêng người dựa vào giường. Cậu vừa tắm xong, tóc còn chưa khô. Mái tóc ướt dầm tí tách nhỏ nước theo sườn mặt chảy xuống, trượt theo đường cong thon dài của cổ cậu, cuối cùng chảy vào trong cổ áo rộng thùng thình của cậu.
Minh An: Xịt máu mũi:<
Bách Nhiên đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Sau khi chuyển hết dữ liệu vào trong máy mới, cậu đăng nhập vào WeChat. Quả nhiên nhìn thấy một đống tin nhắn đang chờ trả lời. Bách Nhiên chọn vài người trả lời lại.
Chu Ngôn Quân còn gửi đến bảy tám tin nhắn giọng nói cho cậu, toàn nói chuyện phiếm. Bách Nhiên còn lười mở ra, “Ừ” một tiếng cho xong việc.
Chu Ngôn Quân lảm nhảm thành tính. Ngay cả việc làm trứng xào cà chua vô tình bỏ thêm đường vào cậu ta cũng có thể lải nhải cả ngày.
Một người lảm nhảm một người đáp có lệ. Hình thức đối thoại này quả là hết chỗ chê.
Hôm nay khó có khi Chu Ngôn Quân lại hỏi: “Mày đều xem hết rồi?”
“Ừ.” Một bên Bách Nhiên xóa tin nhắn, một bên trả lời lấy lệ.
Chu Ngôn Quân trả lời cực nhanh: “Quả nhiên mày là anh em tốt của tao! Moah moah moah!”
“……”
“Đừng kéo đen tao! Nếu không mỗi ngày tao sẽ quấy rầy mày đó!”
Ngón tay đang chuẩn bị kéo đen Chu Ngôn Quân của Bách Nhiên dừng lại một chút.
Cậu ấn nút thu giọng nói của mình, ngữ khí lạnh đến mức có thể đông chết người: “Mày còn nói như thế nữa tao bóp ch3t mày.”
Chu Ngôn Quân thành công bị đe dọa: “…… A.”
Giây tiếp theo, đối phương nhanh chóng lặn đi, không cho Bách Nhiên cơ hội để phát hỏa.
Bách Nhiên mặc kệ thằng bạn mình.
Ánh mắt cậu dừng lại hồi lâu ở Weibo đã lâu mình chưa đăng nhập. Ngón tay Bách Nhiên dừng lại ở biểu tượng một lát rồi nhấp vào.
Cùng với thanh âm “Đinh” nhắc nhở của ứng dụng, rất nhiều thông báo lần lượt hiện ra trên giao diện.
Mấy ngày cậu không online, thế mà lại có hơn trăm thông báo chưa đọc cùng tin nhắn.
Bách Nhiên bấm mở tin nhắn.
Tin nhắn mới nhất chính là nửa giờ trước, Nam Gia Có Cá gửi cho cậu: “Bạn học Bách ngủ ngon [Ánh trăng][Ánh trăng].”
“……”
Có hơn bốn mươi thông báo, Bách Nhiên tùy ý mở ra vài cái. Tất cả đều là một số video hài hước ngắn, truyện cười cùng video âm nhạc giúp thư giãn.
Bách Nhiên lại trở lại giao diện tin nhắn, nhìn toàn bộ tin nhắn cô gửi cho mình một lần.
Nhìn nhìn, Bách Nhiên hừ một tiếng.
Cậu định lại xóa tin nhắn như bình thường.
Lúc này.
Điện thoại cậu thông báo một tiếng, là tin nhắn Chu Ngôn Quân gửi cho cậu: “Tao đến dưới nhà mày rồi! Mau ra mau ra!”
Bách Nhiên: “?”
Cậu mở rèm ra, quả nhiên thấy một người đứng dưới nhà mình, nhe răng vẫy tay với mình.
“……”
Giờ phút này ngoài cửa sổ mưa nhỏ đang tí tách tí tách rơi. Bầu trời đêm màu xanh xám mông lung mờ ảo được phủ một lớp sương mù dày đặc.
Cửa mở ra, Chu Ngôn Quân mang theo gió lạnh cùng hương vị ẩm ướt đứng đó. Cậu ôm một cái thùng giấy thật lớn, ngón tay còn cầm mấy cái túi.
Cậu cẩn thận đặt thùng giấy trên mặt đất, xoa xoa khuôn mặt dính đầy nước mưa của mình. Bách Nhiên nhìn dáng vẻ này của cậu không khỏi làm mặt lạnh.
“Cái gì đây?”
“Không phải đã nói với mày rồi sao?” Vẻ mặt Chu Ngôn Quân vô tội, “Tao mang mèo đến đây. Chẳng còn cách nào khác, mẹ tao dị ứng với lông mèo, bà ấy về nhà nên tao không chăm được nó.”
“Mày yên tâm. Chờ mẹ tao đi, tao sẽ mang về!”
Chu Ngôn Quân ngồi xổm trên mặt đất mở thùng giấy ra. Bách Nhiên đứng phía sau mặt vô cảm, duỗi chân dài đá mông cậu, suýt nữa làm Chu Ngôn Quân quỳ rạp ra gặm đất.
Chu Ngôn Quân kêu thảm thiết một tiếng: “Á, sao mày đá tao?!”
“Ai cho mày mang mèo đến đây?”
“Không phải mày đồng ý với tao trên WeChat rồi sao? Nếu mày không cho phép làm sao tao dám mang qua đây?”
Chu Ngôn Quân được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Vì cậu đã sớm biết khẳng định Bách Nhiên sẽ không mở nghe tin nhắn bằng giọng nói của mình.
Không còn cách nào khác, để mèo ở chỗ Bách Nhiên mới yên tâm.
Nhìn ánh mắt lên án của thằng bạn, Bách Nhiên bấm mở lịch sử trò chuyện của mình với Chu Ngôn Quân ra. Quả nhiên Chu Ngôn Quân vô cùng lo lắng gửi tin nhắn giọng nói nhờ mình nuôi mèo giúp vài ngày.
Bách Nhiên buông mắt xuống, tắt điện thoại đi.
Cậu không hề áy náy mà nói: “…… Mang đi.”
“Không kịp nữa rồi, mẹ tao về rồi. Hơn nửa đêm tao còn mang đi đâu được đây hả đại ca?” Chu Ngôn Quân nói nhanh mấy câu, “Đồ ăn, đồ chơi cho mèo tao để trong thùng hết rồi. Nếu có gì không hiểu mày có thể lên mạng tìm hiểu. Mai gặp lại sau nha!”
Nói xong, cậu ném đồ xuống chạy.
Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ nổ máy. Một lát sau đã không còn bóng dáng của Chu Ngôn Quân, chỉ còn chiếc thùng ở đó, phát ra tiếng sột sột soạt soạt. Chú mèo nhỏ trong thùng phát ra tiếng kêu.
“Meo……”
Bách Nhiên mở thùng giấy ra.
Chú mèo nhỏ mới được mấy tháng còn chưa lớn, tiếng kêu nhỏ nhẹ. Nó thở hổn hển muốn bò ra ngoài. Nhưng nhìn thấy Bách Nhiên nó lại sợ hãi run cầm cập, nhanh chóng chạy trốn vào trong một góc giả chết.
Bách Nhiên từ trên cao nhìn nó xem kỹ một lượt. Cậu chỉ cảm thấy nó vừa phiền lại còn xấu, dứt khoát mặc kệ nó đi lên nhà.
Cậu nghĩ, đói chết cũng là do Chu Ngôn Quân ném nó ở đấy, cậu quản cái rắm.
……
Vài phút sau, Bách Nhiên xuống nhà. Chú mèo nhỏ đang đói bụng kêu vang ở dưới đó, làm cậu vô cùng bực bội.
Cậu ngồi xổm trước thùng giấy trước mặt, một tay cầm con mèo ra đặt trên mặt đất. Chú mèo này như một con búp bê vải màu xám trắng, đi đường thì vụng về cứ lắc lư. Nó vô tích sự chỉ biết lấy lòng cọ ngón tay cậu kêu meo meo.
Bách Nhiên ngồi xuống sàn nhà, mở cái thùng khác ra, bên trong có……
Sữa bột? Bình sữa? Túi giữ ấm? Thảm lông? WC?
Con vật xấu xí vẫn luôn cọ cọ chân cậu. Bách Nhiên cố nén lại cảm giác không khỏe, mở hướng dẫn ra xem từng chút từng chút một. Càng xem cậu càng phiền, càng xem lại càng muốn trực tiếp đến Chu gia tóm Chu Ngôn Quân đánh cho một trận.
Cậu thoát khỏi giao diện. Vừa lúc mở ra Weibo nhìn thấy tin nhắn cậu còn chưa xóa đi.
Ngón tay Bách Nhiên dừng lại một chút, gửi tin nhắn cho Nam Gia Có Cá.
“Nuôi mèo bao giờ chưa?”
Nếu cậu nhớ không lầm thì cậu đã từng thấy ảnh chụp mèo con ở Weibo cá nhân của đối phương.
Kiều Nam Gia đang chuẩn bị leo lên giường ngủ.
Điện thoại chợt sáng lên. Kiều Nam Gia nhìn thấy tên đối phương. Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của cô không còn một chút nào, thậm chí cô còn thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên giường.
Nam thần, thế nhưng, trả lời tin nhắn của cô!!
Kiều Nam Gia ở trên giường che miệng lại lăn lộn vài vòng. Cô cố gắng khắc chế nội tâm kích động của mình, chỉ thiếu chút nữa là lăn đến quay cuồng hoa mắt chóng mặt rồi.
—— Nuôi mèo bao giờ chưa?
Trước kia khi sống dưới quê đúng là Kiều Nam Gia đã từng nuôi mèo rồi. Cô thật sự vô cùng thích mấy con vật nhỏ. Sau đó khi chuyển nhà, nhà dưới có một chú mèo già thì lúc ngẫu nhiên cô cũng sẽ qua chơi với nó.
Cô vô cùng hiểu biết về việc nuôi mèo. Nếu không phải là mẹ Kiều không thích nuôi mèo ở nhà thì nhất định Kiều Nam Gia cũng sẽ nuôi một con.
Nam Gia Có Cá: Tớ nuôi rồi! Cái gì tớ cũng biết hết!
Một phút qua đi.
Mộc Bạch Phiền gửi cho cô một tấm ảnh chụp. Ảnh chụp là một con mèo ước chừng hai tháng đang đứng trên sàn nhà, ngây ngốc nhìn ống kính.
Nó híp nửa đôi mắt, thoạt nhìn có chút xấu nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Mộc Bạch Phiền: Thứ này cho ăn như thế nào?
Nam Gia Có Cá: Cậu có bình sữa bột ở đó không?
Mộc Bạch Phiền: Có.
Kiều Nam Gia vô cùng tinh tế mà nghiêm túc dạy cậu nên cho mèo uống một ít sữa dê, rồi nói về độ ấm cần thiết, cùng với cho mèo con ăn như thế nào.
Bách Nhiên làm theo lời cô nói, cho mèo con nằm trên đùi mình, một tay cầm bình sữa cho nó uống sữa.
Trên mặt Bách Nhiên viết rõ hai chữ “bực bội”.
Vì sao một con mèo lại đòi ăn sữa dê?
Nam Gia Có Cá: Đại khái là hai giờ cho uống một lần.
Nam Gia Có Cá: Uống xong thì cậu có thể dùng bàn chải cọ cho sạch răng chú mèo nha!
Nam Gia Có Cá: Phải giữ ấm thật tốt cho mèo, đừng để nó bị cảm lạnh.
Nam Gia Có Cá: Đúng rồi, cậu nhớ phải giúp nó đi vệ sinh. Mèo con còn quá yếu. Nhớ xoa xoa mông giúp nó, sau đó dùng khăn giấy nhẹ nhàng chùi.
“……”
Khi nhìn thấy tin nhắn này, cỏ ở mộ của Chu Ngôn Quân trong lòng Bách Nhiên đã cao tới ba mét.
Kiều Nam Gia tận chức tận trách dạy cậu đến tận nửa đêm.
Cứ cho là toàn bộ quá trình Mộc Bạch Phiền chỉ trả lời vài câu ngắn gọn, trong lòng Kiều Nam Gia vẫn vô cùng vui vẻ.
Cô dạy cậu cách chăm sóc mèo con, tần suất cho uống sữa cùng đủ loại chi tiết khác.
Cứ mải nói chuyện, kim đồng hồ nhanh chóng chạy vòng quanh, Kiều Nam Gia cũng dần dần buồn ngủ.
Cô ghé đầu vào giường, màn hình điện thoại vẫn còn sáng lên. Cứ như vậy, không biết lúc nào cô đã tiến vào mộng đẹp.
……
Ngoài cửa sổ, sắc trời tối thui. Trên bầu trời chỉ còn một vì sao sáng ngời.
Nằm trên đệm mềm, được sưởi ấm bằng túi nước ấm, mèo con nằm trong ổ của mình ngủ vô cùng ngon.
Bách Nhiên ngồi ở mép giường, nhắm hai mắt lại, khuỷu tay thon dài để ở mép giường, ngón tay thon gầy buông xuống, bình sữa lăn xuống sàn nhà.
Cậu ngủ rồi.
Cho đến khi toàn bộ thành phố bị bao phủ bên trong tiết trời lạnh lẽo cuối thu, Mộc Bạch Phiền không đăng thêm bất kỳ cái gì trên Weibo.
Weibo của cậu tĩnh mịch không tiếng động. Tin nhắn Kiều Nam Gia gửi cho cậu cũng không hề hiện ra là cậu đã nhận được hay chưa. Cô cũng không biết là tin nhắn cô gửi cậu có đọc hay không.
Chỉ là mỗi ngày cô vẫn luôn đúng giờ gửi tin nhắn thăm hỏi trên Weibo cho cậu.
Cô chỉ muốn quan tâm tới cậu một chút.
Thấy Weibo thú vị cô sẽ tag cậu ấy.
Có việc gì hay ho mới mẻ cô cũng kể với cậu.
Mỗi ngày hỏi thăm động viên cậu.
ID “Nam Gia Có Cá” dần dần lấp đầy một góc trong Weibo của cậu.
Weibo của đối phương lại giống như bị bỏ xó một góc, không có động tĩnh.
Kiều Nam Gia cũng không biết là ngày đó ở sân thể dục lúc mình va vào Bách Nhiên đã làm chiếc điện thoại cậu dùng nhiều năm rơi hỏng.
Chu Ngôn Quân biết được chuyện này bày ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Ai bảo mày không đưa điện thoại tao cầm hộ cho?”
Cậu ăn nói thiếu đánh như vậy suýt nữa bị Bách Nhiên nện cho vài phát.
Bách Nhiên chán ghét những thứ phiền toái. Với cậu thì việc đổi điện thoại này vô cùng phiền phức.
Vừa lúc gần đây Bách Quốc Minh có thời gian về nhà thăm cậu. Điện thoại của Bách Nhiên lại bị hỏng, đỡ bị quấy rầy. Đánh bậy đánh bạ lại là chuyện tốt.
Đôi khi cậu cũng muốn đăng nhập vào Weibo, nhưng ngay sau đó cậu lại vứt ngay ý định này đi.
Bị người ta làm lơ hơn một tháng mà mỗi ngày còn có thể đúng giờ đúng chỗ quan tâm người ta thì không phải nhàn chính là ngốc. Chờ đến khi cậu đổi điện thoại thì thế giới sẽ khôi phục lại sự an tĩnh vốn có của nó rồi.
Nghĩ như vậy nên Bách Nhiên chờ đến khi Bách Quốc Minh cút đi mới chậm chạp thay điện thoại mới.
……
Ban đêm.
Rèm cửa được kéo kín mít. Bách Nhiên nghiêng người dựa vào giường. Cậu vừa tắm xong, tóc còn chưa khô. Mái tóc ướt dầm tí tách nhỏ nước theo sườn mặt chảy xuống, trượt theo đường cong thon dài của cổ cậu, cuối cùng chảy vào trong cổ áo rộng thùng thình của cậu.
Minh An: Xịt máu mũi:<
Bách Nhiên đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Sau khi chuyển hết dữ liệu vào trong máy mới, cậu đăng nhập vào WeChat. Quả nhiên nhìn thấy một đống tin nhắn đang chờ trả lời. Bách Nhiên chọn vài người trả lời lại.
Chu Ngôn Quân còn gửi đến bảy tám tin nhắn giọng nói cho cậu, toàn nói chuyện phiếm. Bách Nhiên còn lười mở ra, “Ừ” một tiếng cho xong việc.
Chu Ngôn Quân lảm nhảm thành tính. Ngay cả việc làm trứng xào cà chua vô tình bỏ thêm đường vào cậu ta cũng có thể lải nhải cả ngày.
Một người lảm nhảm một người đáp có lệ. Hình thức đối thoại này quả là hết chỗ chê.
Hôm nay khó có khi Chu Ngôn Quân lại hỏi: “Mày đều xem hết rồi?”
“Ừ.” Một bên Bách Nhiên xóa tin nhắn, một bên trả lời lấy lệ.
Chu Ngôn Quân trả lời cực nhanh: “Quả nhiên mày là anh em tốt của tao! Moah moah moah!”
“……”
“Đừng kéo đen tao! Nếu không mỗi ngày tao sẽ quấy rầy mày đó!”
Ngón tay đang chuẩn bị kéo đen Chu Ngôn Quân của Bách Nhiên dừng lại một chút.
Cậu ấn nút thu giọng nói của mình, ngữ khí lạnh đến mức có thể đông chết người: “Mày còn nói như thế nữa tao bóp ch3t mày.”
Chu Ngôn Quân thành công bị đe dọa: “…… A.”
Giây tiếp theo, đối phương nhanh chóng lặn đi, không cho Bách Nhiên cơ hội để phát hỏa.
Bách Nhiên mặc kệ thằng bạn mình.
Ánh mắt cậu dừng lại hồi lâu ở Weibo đã lâu mình chưa đăng nhập. Ngón tay Bách Nhiên dừng lại ở biểu tượng một lát rồi nhấp vào.
Cùng với thanh âm “Đinh” nhắc nhở của ứng dụng, rất nhiều thông báo lần lượt hiện ra trên giao diện.
Mấy ngày cậu không online, thế mà lại có hơn trăm thông báo chưa đọc cùng tin nhắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Nhiên bấm mở tin nhắn.
Tin nhắn mới nhất chính là nửa giờ trước, Nam Gia Có Cá gửi cho cậu: “Bạn học Bách ngủ ngon [Ánh trăng][Ánh trăng].”
“……”
Có hơn bốn mươi thông báo, Bách Nhiên tùy ý mở ra vài cái. Tất cả đều là một số video hài hước ngắn, truyện cười cùng video âm nhạc giúp thư giãn.
Bách Nhiên lại trở lại giao diện tin nhắn, nhìn toàn bộ tin nhắn cô gửi cho mình một lần.
Nhìn nhìn, Bách Nhiên hừ một tiếng.
Cậu định lại xóa tin nhắn như bình thường.
Lúc này.
Điện thoại cậu thông báo một tiếng, là tin nhắn Chu Ngôn Quân gửi cho cậu: “Tao đến dưới nhà mày rồi! Mau ra mau ra!”
Bách Nhiên: “?”
Cậu mở rèm ra, quả nhiên thấy một người đứng dưới nhà mình, nhe răng vẫy tay với mình.
“……”
Giờ phút này ngoài cửa sổ mưa nhỏ đang tí tách tí tách rơi. Bầu trời đêm màu xanh xám mông lung mờ ảo được phủ một lớp sương mù dày đặc.
Cửa mở ra, Chu Ngôn Quân mang theo gió lạnh cùng hương vị ẩm ướt đứng đó. Cậu ôm một cái thùng giấy thật lớn, ngón tay còn cầm mấy cái túi.
Cậu cẩn thận đặt thùng giấy trên mặt đất, xoa xoa khuôn mặt dính đầy nước mưa của mình. Bách Nhiên nhìn dáng vẻ này của cậu không khỏi làm mặt lạnh.
“Cái gì đây?”
“Không phải đã nói với mày rồi sao?” Vẻ mặt Chu Ngôn Quân vô tội, “Tao mang mèo đến đây. Chẳng còn cách nào khác, mẹ tao dị ứng với lông mèo, bà ấy về nhà nên tao không chăm được nó.”
“Mày yên tâm. Chờ mẹ tao đi, tao sẽ mang về!”
Chu Ngôn Quân ngồi xổm trên mặt đất mở thùng giấy ra. Bách Nhiên đứng phía sau mặt vô cảm, duỗi chân dài đá mông cậu, suýt nữa làm Chu Ngôn Quân quỳ rạp ra gặm đất.
Chu Ngôn Quân kêu thảm thiết một tiếng: “Á, sao mày đá tao?!”
“Ai cho mày mang mèo đến đây?”
“Không phải mày đồng ý với tao trên WeChat rồi sao? Nếu mày không cho phép làm sao tao dám mang qua đây?”
Chu Ngôn Quân được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Vì cậu đã sớm biết khẳng định Bách Nhiên sẽ không mở nghe tin nhắn bằng giọng nói của mình.
Không còn cách nào khác, để mèo ở chỗ Bách Nhiên mới yên tâm.
Nhìn ánh mắt lên án của thằng bạn, Bách Nhiên bấm mở lịch sử trò chuyện của mình với Chu Ngôn Quân ra. Quả nhiên Chu Ngôn Quân vô cùng lo lắng gửi tin nhắn giọng nói nhờ mình nuôi mèo giúp vài ngày.
Bách Nhiên buông mắt xuống, tắt điện thoại đi.
Cậu không hề áy náy mà nói: “…… Mang đi.”
“Không kịp nữa rồi, mẹ tao về rồi. Hơn nửa đêm tao còn mang đi đâu được đây hả đại ca?” Chu Ngôn Quân nói nhanh mấy câu, “Đồ ăn, đồ chơi cho mèo tao để trong thùng hết rồi. Nếu có gì không hiểu mày có thể lên mạng tìm hiểu. Mai gặp lại sau nha!”
Nói xong, cậu ném đồ xuống chạy.
Ngoài cửa vang lên tiếng động cơ nổ máy. Một lát sau đã không còn bóng dáng của Chu Ngôn Quân, chỉ còn chiếc thùng ở đó, phát ra tiếng sột sột soạt soạt. Chú mèo nhỏ trong thùng phát ra tiếng kêu.
“Meo……”
Bách Nhiên mở thùng giấy ra.
Chú mèo nhỏ mới được mấy tháng còn chưa lớn, tiếng kêu nhỏ nhẹ. Nó thở hổn hển muốn bò ra ngoài. Nhưng nhìn thấy Bách Nhiên nó lại sợ hãi run cầm cập, nhanh chóng chạy trốn vào trong một góc giả chết.
Bách Nhiên từ trên cao nhìn nó xem kỹ một lượt. Cậu chỉ cảm thấy nó vừa phiền lại còn xấu, dứt khoát mặc kệ nó đi lên nhà.
Cậu nghĩ, đói chết cũng là do Chu Ngôn Quân ném nó ở đấy, cậu quản cái rắm.
……
Vài phút sau, Bách Nhiên xuống nhà. Chú mèo nhỏ đang đói bụng kêu vang ở dưới đó, làm cậu vô cùng bực bội.
Cậu ngồi xổm trước thùng giấy trước mặt, một tay cầm con mèo ra đặt trên mặt đất. Chú mèo này như một con búp bê vải màu xám trắng, đi đường thì vụng về cứ lắc lư. Nó vô tích sự chỉ biết lấy lòng cọ ngón tay cậu kêu meo meo.
Bách Nhiên ngồi xuống sàn nhà, mở cái thùng khác ra, bên trong có……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sữa bột? Bình sữa? Túi giữ ấm? Thảm lông? WC?
Con vật xấu xí vẫn luôn cọ cọ chân cậu. Bách Nhiên cố nén lại cảm giác không khỏe, mở hướng dẫn ra xem từng chút từng chút một. Càng xem cậu càng phiền, càng xem lại càng muốn trực tiếp đến Chu gia tóm Chu Ngôn Quân đánh cho một trận.
Cậu thoát khỏi giao diện. Vừa lúc mở ra Weibo nhìn thấy tin nhắn cậu còn chưa xóa đi.
Ngón tay Bách Nhiên dừng lại một chút, gửi tin nhắn cho Nam Gia Có Cá.
“Nuôi mèo bao giờ chưa?”
Nếu cậu nhớ không lầm thì cậu đã từng thấy ảnh chụp mèo con ở Weibo cá nhân của đối phương.
Kiều Nam Gia đang chuẩn bị leo lên giường ngủ.
Điện thoại chợt sáng lên. Kiều Nam Gia nhìn thấy tên đối phương. Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của cô không còn một chút nào, thậm chí cô còn thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên giường.
Nam thần, thế nhưng, trả lời tin nhắn của cô!!
Kiều Nam Gia ở trên giường che miệng lại lăn lộn vài vòng. Cô cố gắng khắc chế nội tâm kích động của mình, chỉ thiếu chút nữa là lăn đến quay cuồng hoa mắt chóng mặt rồi.
—— Nuôi mèo bao giờ chưa?
Trước kia khi sống dưới quê đúng là Kiều Nam Gia đã từng nuôi mèo rồi. Cô thật sự vô cùng thích mấy con vật nhỏ. Sau đó khi chuyển nhà, nhà dưới có một chú mèo già thì lúc ngẫu nhiên cô cũng sẽ qua chơi với nó.
Cô vô cùng hiểu biết về việc nuôi mèo. Nếu không phải là mẹ Kiều không thích nuôi mèo ở nhà thì nhất định Kiều Nam Gia cũng sẽ nuôi một con.
Nam Gia Có Cá: Tớ nuôi rồi! Cái gì tớ cũng biết hết!
Một phút qua đi.
Mộc Bạch Phiền gửi cho cô một tấm ảnh chụp. Ảnh chụp là một con mèo ước chừng hai tháng đang đứng trên sàn nhà, ngây ngốc nhìn ống kính.
Nó híp nửa đôi mắt, thoạt nhìn có chút xấu nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Mộc Bạch Phiền: Thứ này cho ăn như thế nào?
Nam Gia Có Cá: Cậu có bình sữa bột ở đó không?
Mộc Bạch Phiền: Có.
Kiều Nam Gia vô cùng tinh tế mà nghiêm túc dạy cậu nên cho mèo uống một ít sữa dê, rồi nói về độ ấm cần thiết, cùng với cho mèo con ăn như thế nào.
Bách Nhiên làm theo lời cô nói, cho mèo con nằm trên đùi mình, một tay cầm bình sữa cho nó uống sữa.
Trên mặt Bách Nhiên viết rõ hai chữ “bực bội”.
Vì sao một con mèo lại đòi ăn sữa dê?
Nam Gia Có Cá: Đại khái là hai giờ cho uống một lần.
Nam Gia Có Cá: Uống xong thì cậu có thể dùng bàn chải cọ cho sạch răng chú mèo nha!
Nam Gia Có Cá: Phải giữ ấm thật tốt cho mèo, đừng để nó bị cảm lạnh.
Nam Gia Có Cá: Đúng rồi, cậu nhớ phải giúp nó đi vệ sinh. Mèo con còn quá yếu. Nhớ xoa xoa mông giúp nó, sau đó dùng khăn giấy nhẹ nhàng chùi.
“……”
Khi nhìn thấy tin nhắn này, cỏ ở mộ của Chu Ngôn Quân trong lòng Bách Nhiên đã cao tới ba mét.
Kiều Nam Gia tận chức tận trách dạy cậu đến tận nửa đêm.
Cứ cho là toàn bộ quá trình Mộc Bạch Phiền chỉ trả lời vài câu ngắn gọn, trong lòng Kiều Nam Gia vẫn vô cùng vui vẻ.
Cô dạy cậu cách chăm sóc mèo con, tần suất cho uống sữa cùng đủ loại chi tiết khác.
Cứ mải nói chuyện, kim đồng hồ nhanh chóng chạy vòng quanh, Kiều Nam Gia cũng dần dần buồn ngủ.
Cô ghé đầu vào giường, màn hình điện thoại vẫn còn sáng lên. Cứ như vậy, không biết lúc nào cô đã tiến vào mộng đẹp.
……
Ngoài cửa sổ, sắc trời tối thui. Trên bầu trời chỉ còn một vì sao sáng ngời.
Nằm trên đệm mềm, được sưởi ấm bằng túi nước ấm, mèo con nằm trong ổ của mình ngủ vô cùng ngon.
Bách Nhiên ngồi ở mép giường, nhắm hai mắt lại, khuỷu tay thon dài để ở mép giường, ngón tay thon gầy buông xuống, bình sữa lăn xuống sàn nhà.
Cậu ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro