Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Bí mật của thần...

Kỵ Kình Nam Khứ

2024-08-14 13:29:39

Ôn Tuyết Trần nhìn y chằm chằm, trong đôi mắt đậm nhạt vừa phải ấy chất chứa cảm xúc tương đối phức tạp.

Từ Hành Chi: “Tuyết Trần, ngươi còn nhớ ta từng hỏi ngươi “Thanh Tĩnh Quân Nhạc Vô Trần giết Tạp La, dẹp loạn ma đạo” xảy ra vào năm nào không?”

Trước giờ trí nhớ của Ôn Tuyết Trần khá tốt, đương nhiên hắn ta vẫn còn nhớ lần ê chề khi mình trí nhớ kém trước đó.

Lịch sử đạo học là bài mà bọn họ phải nghiên cứu và học từ hồi còn là đệ tử cấp thấp. Huống hồ, trận chiến ma đạo, năm Chinh thú đầu tiên, đây là sự việc bọn họ tự mình trải qua hồi còn bé, hắn ta không thể nhớ nhầm được.

Chuyện này không lớn không nhỏ nhưng vẫn cứ vướng trong lòng Ôn Tuyết Trần. Sau đó Phong Lăng Sơn gặp chuyện, Phù Diêu Quân quyết chí buông bỏ tình cảm của mình, trước khi bế quan tu luyện, ông ấy đã nói hết toàn bộ bí mật của thần khí cho Ôn Tuyết Trần, hắn ta kết hợp đầu đuôi mọi chuyện lại mới chắp vá ra sự thật.

Từ đó, hắn ta tin chắc rằng sách Thế Giới có sức mạnh cực lớn, không nên để Từ Hành Chi biết thì hơn, dẫu sao lòng người khó đoán, hắn ta và Từ Hành Chi là bạn bè thân thiết nhiều năm cũng khó đảm bảo sau khi Từ Hành Chi biết mình có khả năng viết gì cũng thành sự thật thì sinh ra chuyện thị phi.

Sau khi làm việc cho Cửu Chi Đăng, hắn ta càng kiêng dè cái tài ấy của Từ Hành Chi hơn, nếu không lúc biết Từ Hành Chi viết truyện, hắn ta cũng sẽ không nổi lên ý định giết người uổng công, càng không vì suy nghĩ sai lầm nhất thời mà đẩy y vào Man Hoang.

Từ Hành Chi thấy Ôn Tuyết Trần vẫn ngồi ì đấy như tượng đất không chịu ảnh hưởng gì từ bên ngoài, chỉ nghĩ tới tâm sự riêng của mình, y cũng không để ý, vì những gì y sắp nói chắc chắn sẽ khiến người ta không vui vẻ nổi.

Y nói: “Quảng Phủ Quân và ngươi nữa, các ngươi đều biết tới sách Thế Giới chứ chưa từng thử khả năng của nó.”

Đúng vậy, ai dám thử chứ.

Nếu cố ý ám chỉ y, để y viết gì đó, rồi chuyện đó xảy ra thật, nếu Từ Hành Chi nhận ra điều khác thường, lúc đó mọi chuyện đều tan tành.

Từ Hành Chi không phải kẻ ngu ngốc, mọi người nói năng thận trọng, miệng kín như bưng, sợ y tìm ra sự thật, đâu ai chủ động thử xem sách Thế Giới có sức mạnh lớn nhường nào chứ?

Từ Hành Chi nói: “Các ngươi chưa từng thử lần nào, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi thử một lần.”

Y nhảy xuống khỏi xe lăn của Ôn Tuyết Trần, đẩy hắn ta ngồi vào chỗ mà y vừa ngồi, nói: “Tự xem đi.”

Mặc dù chữ trên cát đã bị Từ Hành Chi dùng chân xóa đi không ít nhưng dao găm sắc bén, quẹt trên mặt đất tạo ra hàng loạt vết xước trắng hếu, có thể thấy chữ viết một cách rõ ràng.

Từng nét bút từng nhát rạch, từ trên xuống dưới, viết lung tung đầy mong muốn của Từ Hành Chi.

Cái ở trên cùng là: “Tiên sư Phong Lăng Sơn Thanh Tĩnh Quân Nhạc Vô Trần lập tức tụ lại thần hồn, sống lại.”

Từ Hành Chi ngồi xổm xuống, dùng dao găm vạch một đường ở cuối câu nói đó, coi như đánh dấu, cũng coi như chỉ dẫn: “Ta không thể khiến người ta chết đi sống lại.”

Sau đó tới: “Khúc Trì thần trí sáng suốt, tỉnh táo trở lại.”

Ôn Tuyết Trần không khỏi nhìn ra bên ngoài, Khúc Trì vẫn ngồi nơi mà người ở trong phòng có thể nhìn thấy qua cửa sổ, cố gắng dùng bùn ở bờ sông đắp một tòa tháp. Hắn và Đào Nhàn nói chuyện bàn bạc với nhau, muốn nặn một tượng đất hình người cầm phất trần đặt ở trước tháp, rồi nặn thêm một cái tượng đất hình người xinh đẹp nữa ở bên cạnh hắn.

Từ Hành Chi nói tiếp: “Ta cũng không thể khiến Khúc Trì khôi phục bình thường.”

Một tia sáng đáng sợ lóe lên trong đầu Ôn Tuyết Trần.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...

Từ Hành Chi vạch một vết trắng bên cạnh mong ước tiếp theo: “Chu Bắc Nam của Ứng Thiên Xuyên, có ngày sinh tháng đẻ là xxx, chết vào năm Thiên Định thứ tư, vào năm Thiên Định thứ mười lăm có được món bảo vật đất trời, tái tạo lại thân xác.”

Chuyện này, y viết rõ hết từ đầu đến cuối, đủ cả nguyên nhân kết quả, thời gian, địa điểm, nhân vật, không sót cái nào, cuối cùng, y giả thiết Chu Bắc Nam có được thân xác mới vào năm ngoái.

Nhưng mong ước này cũng không đạt được.

Chu Bắc Nam đang ở bên ngoài cửa sổ xem Khúc Trì đắp tháp, còn đi qua chỉ dạy mấy câu như đúng rồi, mà Khúc Trì không sợ hắn ta đá hỏng căn nhà nhỏ đã có hình dáng đại khái của mình, vì Chu Bắc Nam là một linh hồn, nửa cái chân còn thờ ơ xuyên vào khuỷu chân đang có lại Khúc Trì.

Từ Hành Chi còn viết rất nhiều mong ước vụn vặt khác, điều có khả năng thành công hay không đều viết ra hết.

“Man Hoang có mặt trời, ánh nắng rực rỡ chiếu tỏa khắp nơi.”

“Tất cả người khổng lồ căn nguyên trong Man Hoang đều đột tử.”

“Chú cùng sống cùng chết trên người chủ Phong Sơn bị phá giải, chết thảm.”

Người khổng lồ căn nguyên có chết hay không, chủ Phong Sơn bị Mạnh Trọng Quang chê thối chê ồn nên tiện tay ném ra khe núi gần đó có chết hay không, Ôn Tuyết Trần không biết nhưng hắn ta biết rằng bầu trời Man Hoang vẫn mờ mịt như cũ, hệt như con mắt khổng lồ bị che kín.

May mà sách Thế Giới không phải không có công dụng gì.

Ôn Tuyết Trần đảo mắt qua chữ viết màu trắng được vẽ trên mặt đất, thấy trong một đống chữ ấy lại có một cái thành sự thật, hơn nữa còn liên quan tới hắn ta.

“Sau khi cái chuông Ôn Tuyết Trần giấu trong tay áo vang lên, Chu Vọng nghe thấy đi vào, đòi lại chuông.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàng chữ này vừa viết ẩu vừa tùy ý, có đôi phần đùa cợt nhưng việc nhỏ nhặt không quá quan trọng ấy lại xảy ra thật.

Đúng lúc chuông trong tay áo hắn ta vang lên, đúng lúc người nghe được tiếng chuông không phải ai khác mà là Chu Vọng.

Thấy thế, Ôn Tuyết Trần đã hiểu được chín phần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cái thứ sách Thế Giới này mang danh thần khí, nghe thì thần kỳ huyền diệu, không thể nói rõ hết được, nhưng lúc đầu vì say đắm trong tình yêu nên đồ giả vào Man Hoang, sức mạnh đã giảm mất một nửa; sau đó lại bị lão tổ rút mất nguyên thần vốn chẳng dễ tu luyện ra được, tổn hại mất một nửa nữa.

Qua trăm nghìn năm sau, nó ma xui quỷ khiến bám vào Từ Hành Chi – thân xác chỉ có linh căn sơ khai, nhưng chỉ qua bù đắp đơn giản, sách Thế Giới đã có thể dung hợp với cơ thể Từ Hành Chi trong nhiều năm, nó và Từ Hành Chi không quấy rầy nhau.

Nếu nó thật sự giỏi giang đến thế, Từ Hành Chi bị nó ẩn náu trong cơ thể lại chỉ có tu vi Nguyên anh thôi ư?

Nếu nó thật sự mạnh như thế, lần viết nhầm đó của Từ Hành Chi...

Rõ ràng Từ Hành Chi cũng nghĩ giống hắn ta.

Giọng Từ Hành Chi không cao không thấp, không nhanh không chậm, rủ rỉ cất lời: “Từ đó cho thấy, sách Thế Giới không phải không có đạo hạnh gì. Năm đó, ta chép “năm Chinh Thú đầu tiên” thành “năm Chinh Thú thứ hai”, ngươi và Chu Bắc Nam đều nhớ thời gian diễn ra cuộc chiến giữa ma đạo và chính đạo là “năm Chinh Thú thứ hai”. Lúc đó chẳng để ý lắm, bây giờ nghĩ lại nếu sách Thế Giới có thể mượn tay phải của ta viết xuống giấy biến thành sự thật thì thế đạo đã rối loạn hết lên rồi.”

Việc trên đời, chuyện gì cũng có nhân quả, gieo nhân ở trước đó sẽ tạo ra quả ở sau này. Có rất nhiều chuyện, lúc xảy ra bị sai một li, vậy thì chắc chắn sẽ đi lệch cả nghìn dặm.

Mà lúc đó Từ Hành Chi viết nhầm, không phải mắc một lỗi nhỏ mà y đã chép sai cả một năm.

Nếu viết ra biến thành thật thì ma đạo ma đạo sẽ có thêm một năm để chuẩn bị cho trận chiến, như vậy ai thắng ai thua, chính đạo diệt vong ma đạo còn hay chính đạo thắng ma đạo thua đều không thể biết trước.

Nhưng sự thật thì chẳng xảy ra điều gì hết.

Từ Hành Chi chỉ vung bút một cái, sửa lại sai sót, cả nhà cùng vui.

Ý nghĩa của chuyện này là sách Thế Giới chỉ là một quyển sách biết lịch sử xưa và nay mà thôi.

Nói rơi vào người Từ Hành Chi chỉ là chọn người cầm bút, nguyên thần của nó đã mất nên không thể điều khiển Từ Hành Chi làm gì cả, vì thế Từ Hành Chi mới có thể sống yên ổn với thần vật trong cơ thể mình qua nhiều năm như thế.

Nó chỉ có thể sửa lại chi tiết nhỏ trong phạm vi nhỏ, ảnh hưởng tới nhân quả không đáng kể, ví dụ như sửa năm xảy ra chiến tranh trong ký ức mọi người từ năm Chinh Thú đầu tiên thành năm Chinh Thú thứ hai, ví dụ như viết một tờ giấy nhỏ “Chu Bắc Nam thua”, sửa lại vận may chơi bài, ví dụ như vừa nãy, tạo ra sóng gió nho nhỏ tưởng chừng như trùng hợp.

Còn sinh lão bệnh tử, oán hận chia ly, thiên tai thảm họa, tai vạ hay may mắn thì sách Thế Giới không thể chi phối. Nó giống như một vị quan chép sử thực thụ, ốm bệnh gầy gò, thờ ơ lạnh nhạt.

Cả người Ôn Tuyết Trần lạnh căm, như muốn siết tay vịn xe lăn cho nứt ra.

Từ Hành Chi đứng dậy, nhìn hắn ta bằng vẻ thương hại: “Mấy ngày nay ngươi ngậm miệng không nói gì cũng chỉ vì không muốn thân phận của ta bị truyền ra ngoài, để ta sử dụng năng lực của sách Thế Giới, quay về thế giới thực... Bây giờ ngươi có thể yên tâm rồi, sách Thế Giới không thể ảnh hưởng tới sự thay đổi của việc đời, ta cũng không thể gây hại khắp nơi... Nhưng mà bọn ta ắt sẽ ra khỏi Man Hoang.”

Ôn Tuyết Trần nhìn y.

Từ Hành Chi cất dao găm vào vỏ vang lên tiếng kim loại chói tai: “Thế giới kia là của bọn ta, bọn ta muốn giành lại nó.”

“Đến lúc đó, ta tìm khắp thiên hạ cũng phải tìm ra cách cứu chữa cho ngươi, chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ đánh ngươi một trận.”

Nói đến đây, y không dông dài với Ôn Tuyết Trần thêm nữa, cất bước đi ra khỏi phòng.

Nhìn cánh cửa đóng lại, nhìn chữ viết còn sót lại trên đất, Ôn Tuyết Trần mỉm cười.

Từ Hành Chi có thể đoán tới bước này, thật sự không dễ dàng chút nào.

Nhưng vẫn có một số việc mà y không biết.

Sau khi rời khỏi căn phòng giam giữ Ôn Tuyết Trần, Từ Hành Chi gọi hết tất cả những người có thể cử động, có thể nói chuyện, có thể hiểu rõ lý lẽ tới phòng Lục Ngự Cửu bàn bạc.

Khúc Trì chẳng còn tỉnh táo, gọi hắn đến cũng vô dụng, Đào Nhàn lại không hiểu việc trong đạo môn, Chu Vọng còn nhỏ tuổi, vì thế một nhà ba người bọn họ ngồi xổm bên dòng suối, nghiên cứu bảo tháp của bọn họ.

Năm người Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang, Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu và Nguyên Như Trú, thêm cả mười bốn đệ tử các môn phái dẫn về từ Vùng đất hoang vu, người đứng kín cả gian phòng.

Từ Hành Chi nói hết tất cả những gì có thể nói ra nhưng không đề cập tới chuyện mình bị tẩy hồn suốt mười ba năm, về thoại bản cũng chỉ kể sơ lược qua loa, nói dối rằng mình bị Cửu Chi Đăng giam cầm, oán giận không siết, viết sách để trút giận, rồi tự dưng bị hắn ta đẩy vào Man Hoang.

Có một số việc nói thẳng ra cũng chỉ để bản thân yên lòng, nhưng nó sẽ khiến mọi người nảy sinh khúc mắc, dù sao mục đích Từ Hành Chi vào Man Hoang cũng chẳng vẻ vang gì, nói ra chỉ khiến mọi người thêm ngột ngạt chứ không có tác dụng gì.

Y giải thích hết một lượt đầu đuôi sự việc, mọi người đều hơi ngơ ngác.

Chu Bắc Nam im lặng một lúc: “Nói cách khác... Ngươi là sách Thế Giới?”

Từ Hành Chi sửa lại lời hắn ta: “Ta nghĩ cơ thể ta có thể chứa đựng sách Thế Giới thì rất có thể thứ ở trong cơ thể ta không phải sách Thế Giới hoàn chỉnh mà chỉ là bản thiếu hụt thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Bắc Nam vẫn không hiểu lắm: “Không phải... Trước kia ta tận mắt nhìn thấy Thanh Lương Cốc bị diệt, sau đó ta cũng bị ma đạo bắt đi, mãi chẳng thấy bốn môn phái lấy thần khí ra nên tưởng rằng thần khí bị phá hủy từ lâu rồi...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hành Chi không tỏ rõ ý kiến.

Lâm Hảo Tín của Đan Dương Phong nghe vậy thì nhìn Đồ Nhất Bình bên cạnh rồi mới chắp tay mở miệng nói: “Bọn ta từng nghe về chuyện này rồi. Lúc bốn môn phái vừa mới bị diệt, có lời đồn đại khắp nơi rằng trong cơ thể Từ Hành Chi có sách Thế Giới, lén lút bắt tay với Cửu Chi Đăng, cấu kết mưu hại bốn môn phái...”

Chu Bắc Nam: “Thế lúc ngươi gặp bọn ta sao không nói luôn?”

Đồ Nhất Bình nói: “Năm đó ta và Lâm sư huynh không tin lời đồn ấy, chỉ cho rằng ma đạo cố ý bôi nhọ danh tiếng của Từ sư huynh, mượn uy thế của sách Thế Giới để áp chế ý định phản công của đệ tử các môn phái. Sau đó ma đạo lan truyền phong thanh nói đã xử tử Từ sư huynh, lấy sách Thế Giới trong cơ thể huynh ấy ra, đệ tử Đan Dương Phong còn đau buồn mất mấy ngày.”

Nguyên Như Trú nghe chuyện chấn động hãi hùng như thế rồi bình tĩnh lại rất nhanh.

Nàng nghĩ tới một chuyện quan trọng: “Thế ba thần khí còn lại ở đâu?”

Từ Hành Chi sờ chóp mũi: “Chìa khóa để mở Man Hoang có tổng cộng bốn mảnh, thần khí bốn môn phái trông giữ cũng có bốn cái. Ta đoán có lẽ năm đó Man Hoang được đúc lên từ bốn thần khí nhưng không biết tại sao sách Thế Giới không bị đúc thành Man Hoang, cuối cùng được Phong Lăng cất giữ. Khả năng cao là ba mảnh vỡ trong tay chúng ta lúc này chính là mảnh vỡ từ ba loại thần khí sau khi bị nung nấu dung hợp còn thừa lại.”

Từ nãy tới giờ Mạnh Trọng Quang luôn im lặng không nói gì, lúc này bình tĩnh bổ sung thêm: “Vị trí của mấy mảnh vỡ đều do sư huynh lén nói cho ta biết. Vì thế ta nghĩ, có lẽ sư huynh thật sự có cảm ứng với ba thần khí kia nên mới có thể biết rõ vị trí của mảnh vỡ.”

Từ Hành Chi tưởng rằng Mạnh Trọng Quang đã nhìn ra chút đầu mối, biết mình che giấu không ít chuyện nhưng bằng lòng che giấu giúp mình, không khỏi có chút cảm động, cầm lấy tay hắn ở dưới bàn.

Từ Hành Chi vẫn nhớ lý do mình viết thoại bản, đó là từ một giấc mơ ngẫu nhiên, y mơ thấy tên Mạnh Trọng Quang. Các chuyện sau đó, e rằng thứ mà y viết ra không phải truyện mà là những gì sách Thế Giới cảm ứng được, chuyện ắt sẽ xảy ra trong nơi sâu thẳm, hoặc là chuyện đã xảy ra.

Như Mạnh Trọng Quang từng nói, nếu sách Thế Giới đặt ngang hàng với ba loại thần khí kia, có thể cảm ứng được mảnh vỡ của mình và vị trí mảnh vỡ của các thần khí khác, vô thức viết ra qua ngòi bút của y, đó không phải chuyện không thể xảy ra.

Chu Bắc Nam lắc đầu nguầy nguậy: “Ta vẫn không tin. Chuyện này quá mơ hồ.”

Từ Hành Chi không tranh cãi với Chu Bắc Nam. Y vốn không có bằng chứng gì, tất cả đều là suy đoán.

Lục Ngự Cửu ngồi bên giường vươn thẳng người dậy, đề nghị: “Từ sư huynh, chúng ta đã tìm được ba mảnh vỡ rồi, mặc dù không biết trong đó có mảnh vỡ của sách Thế Giới không nhưng nếu giống như huynh suy đoán, thần khí cùng tụ lại, ắt sẽ có phản ứng. Sư huynh có thể thử xem liệu có sản sinh ra cảm ứng liên kết với ba mảnh vỡ kia không?”

Mấy người nhìn nhau, cảm thấy cách này rất khả thi.

Những mảnh vỡ này rất quý giá, bọn họ tự phong ấn từng miếng rồi bỏ vào túi gấm, Mạnh Trọng Quang phong ấn thêm mấy tầng nữa, linh mạch đan xen trên đó, nếu hắn không tự mình mở ra thì không ai lấy ra hay mở ra được.

Mạnh Trọng Quang đặt ba túi gấm lên bàn, cởi bỏ phong ấn cùng một lúc.

Cùng lúc đó Đào Nhàn đi vào trong tháp với đôi tay đầy bùn đất.

Khúc Trì đắp xong cái tháp nhỏ rồi, muốn gọi bọn họ ra xem, Đào Nhàn đã khuyên mọi người đang bàn chuyện rồi mà Khúc Trì không nghe, thấy hắn định tự chạy vào trong tháp, quấy rầy mọi người bàn chuyện, Đào Nhàn đành phải bảo Chu Vọng ở lại vỗ về hắn thêm, cậu ấy đi vào trong tháp định ngồi ở cửa chờ mọi người bàn chuyện xong rồi mới mời họ ra xem tác phẩm của Khúc Trì.

Lúc cậu ấy đi tới cửa phòng, túi gấm vốn được phong ấn đâu vào đấy, không bị lọt chút linh lưu nào ra ngoài bỗng tách thành đốm sáng nhỏ vụn.

Từ Hành Chi bỗng cảm thấy toàn bộ lục phủ ngũ tạng đau đớn, như có một bàn tay khổng lồ vô hình bóp chặt lục phủ ngũ tạng của y, muốn móc hết toàn bộ máu thịt y ra.

Đột nhiên y tái mét mặt, suýt thì đau đến mức ngã nhào xuống đất.

Mọi người vốn muốn nhìn xem Từ Hành Chi và ba mảnh vỡ gặp nhau sẽ xảy ra chuyện gì, không ngờ quanh người Từ Hành Chi lại tỏa ra vầng sáng vàng, sau đó trên mặt y là biểu cảm cực kỳ đau đớn.

Mạnh Trọng Quang hoảng hốt hét lên, phất tay tạo ra mười mấy tầng phong ấn túi gấm, lúc ôm lấy Từ Hành Chi, mặt hắn còn tái hơn cả Từ Hành Chi cả trăm lần.

Ở ngoài cửa, trong giây phút túi gấm được cởi bỏ phong ấn, Đào Nhàn cũng ngã ra đất, đầu đập vào vách đá bên cửa, bịch một tiếng, âm thanh nặng nề bí bách.

Lồng ngực đau đến mức cậu ấy không kêu ra nổi, chỉ giãy giụa trên đất như con mèo nhỏ, ngón tay nhỏ nhắn túm chặt lồng ngực, bên trong cũng có tiếng hỗn loạn, không ai nhận ra Đào Nhàn đang run lẩy bẩy ở ngoài cửa.

Đau đớn thoắt cái đã qua, Đào Nhàn cong người thành con tôm, hoảng sợ thở hổn hển.

Vừa nãy cậu ấy nhìn thấy rất rõ, lúc ngực đau như dao đâm, có một tia ánh sáng vàng chui ra khỏi lồng ngực cậu ấy, thật đáng sợ.

Đào Nhàn nhất thời không bò dậy nổi, lau mồ hôi trán dựa vào cạnh cửa, dùng lỗ tai ong ong lắng nghe âm thanh truyền ra từ bên trong.

...

Lời tác giả:

Theo góc nhìn của Từ sư huynh thì y chỉ có thể dựa vào các manh mối hiện có để đoán ra sách Thế Giới ở trong cơ thể mình.

Có một việc quan trọng mà y không biết đó là trong Man Hoang chẳng hề có sách Thế Giới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Số ký tự: 0