Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Chương 84

Kỵ Kình Nam Khứ

2024-08-14 13:29:39

Lúc bị áp giải ra khỏi điện, Từ Hành Chi chỉ cảm thấy máu trong miệng và trên mặt sắc bén như lưỡi câu, đâm cứa khiến người y nóng ran nhưng y vẫn mặc cho số phận, nhìn nhóm người dần tụ tập đông đúc trước mắt, giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.

Y nhìn từng gương mặt quen thuộc và những bóng người do dự không ngừng đi tới từ mọi hướng. Y nhìn thấy Nguyên Như Trú sửng sốt nước mắt lã chã, nhìn thấy Khúc Trì, Chu Huyền và Ôn Tuyết Trần, còn nhìn thấy cả Từ Bình Sinh.

Từ Bình Sinh giãy giụa nhào lên túm lấy vạt áo Quảng Phủ Quân lại bị ông ấy đá văng ra, lúc hắn ta lăn ra ngoài, Từ Hành Chi nhìn thấy rõ trên đầu gối hắn ta là bùn đất khô cứng sau khi quỳ lâu trong đống bùn đất sau cơn mưa.

Từ Hành Chi tưởng mình gặp ảo giác.

Dường như thính lực của y cũng xảy ra vấn đề, y chỉ có thể nghe được tiếng ve kêu lúc dài lúc ngắn, nghe được tiếng mây trôi phía chân trời nhưng không nghe được tiếng kêu ngạc nhiên và khóc lóc đau khổ của các đệ tử khi biết Thanh Tĩnh Quân đột ngột lìa đời, cũng không biết Chu Bắc Nam đang gào thét và chất vấn gì trong phòng.

Từ Hành Chi mơ màng nghĩ, chắc chắn dáng vẻ nhếch nhác này của mình đủ để Chu Bắc Nam cười một năm.

Y gắng gượng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Chu Bắc Nam muốn xông lên trước nhưng bị linh quang Quảng Phủ Quân phất ra từ tay áo đánh bay vào giữa đám người.

“Không thể nào, không thể nào là hắn!” Chu Bắc Nam loạng choạng bò dậy, thảm thiết la hét: “Quảng Phủ Quân, chắc chắn có hiểu lầm gì đó! Hành Chi sẽ không giết Thanh Tĩnh Quân!”

Vẻ mặt của hắn ta đau khổ hơn Từ Hành Chi gấp trăm lần, ít nhất lúc này hốc mắt Từ Hành Chi vẫn khô ráo, không rơi một giọt nước mắt nào.

Bắc Nam vẫn che chở y như trước nhưng lần này hắn ta nói sai rồi.

Sư phụ bị y giết, không sai mà.

Trái tim như bị nước sôi chậm rãi dội vào, mất hết tri giác, Từ Hành Chi không cảm thấy đau, chỉ lo nhìn đất trời xung quanh, mong trên trời giáng một tia sét, đánh chết mình ngay lập tức.

Quảng Phủ Quân đứng sau lưng Từ Hành Chi, mặt như sắt đá, sắc mặt tái xám, trong mắt không ngừng rơi nước mắt nhưng nó không thể dập tắt ngọn lửa cháy hừng hực trong phủ tạng.

Lửa cháy bùng lên thật cao đốt cháy tất cả đạo tâm của ông ấy gần như không còn gì.

Lúc này, ông ấy không còn là Quảng Phủ Quân của Phong Lăng, ông ấy chỉ muốn chém mấy nhát vào Từ Hành Chi, khiến cơ thể y đứt lìa, chết không cho chỗ chôn!

Trước khi chết, sư huynh luôn miệng nói chính sư huynh bảo Từ Hành Chi giết mình nhưng điều đó hoàn toàn không có lý lẽ gì hết!

Ông ấy nhìn thấy rất rõ, sư huynh gọi một mình Từ Hành Chi vào điện, trong điện chỉ có hai bọn họ, mà bầu rượu vỡ nát, mảnh ngọc nhuốm máu trên đất, cả vết máu chưa khô trên khóe môi Từ Hành Chi, không một điều gì không hướng tới kẻ giết người là Từ Hành Chi!

Động cơ, vật chứng, đầy đủ mọi thứ, nhưng tại sao sư huynh đến chết rồi vẫn muốn che chở y!

Vì sao! Vì sao lại thế!

Vừa nãy, ông ấy chạy xộc vào trong điện, nhìn thấy sư huynh máu chảy cạn, nằm trong lòng Từ Hành Chi, giây phút trời long đất lở ấy, ông ấy vẫn ôm ấp một tia hi vọng mờ ảo.

Tu sĩ ở cấp bậc Nguyên anh, Nguyên anh không chết, chỉ cần thay thân xác khác, nuôi dưỡng thần hồn vẫn có thể sống lại.

Quảng Phủ Quân dùng linh thức thăm dò vào thức hải của Thanh Tĩnh Quân, nhìn thấy mảnh vỡ ánh sáng từ bản thể Nguyên anh, lác đác suy tàn, tan thành vụn nát, khó mà chắp vá thành dáng vẻ ban đầu.

Thấy như thế, nếu không phải vẫn còn một chút lý trí, biết rằng nếu không xử phạt ở mức cao nhất theo đúng luật, sư huynh sẽ chết không rõ ràng, còn khiến ba môn phái khác nói năng xằng bậy về chuyện thị phi của Phong Lăng Sơn, ông ấy hận không thể chém Từ Hành Chi thành vạn mảnh ngay tức khắc!

Đối mặt với các đệ tử tụ tập ngày càng đông, Quảng Phủ Quân tự mình đạp Từ Hành Chi ngã xuống đất, rút kiếm ra tức giận nói: “Từ Hành Chi, ngươi giết thầy phản đạo, coi thường phép tắc đạo đức, hành vi đại nghịch bất đạo, tội lỗi chồng chất! Ngươi có nhận tội không!”

Bàn tay nắm tay vịn xe lăn của Ôn Tuyết Trần vang lên tiếng gỗ răng rắc: “Quảng Phủ Quân!”

Khúc Trì đứng trên các đệ tử, một tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông, nghiến răng giữ bình tĩnh, thầm tính toán nếu Quảng Phủ Quân muốn ra tay, mình rút kiếm ra dùng kiếm khí và linh áp có thể kịp thời đỡ cho Từ Hành Chi hay không.

Mũi kiếm sáng như tuyết của Quảng Phủ Quân nhắm thẳng vào tim Từ Hành Chi.

Nhưng Từ Hành Chi với con ngươi đã mất sức sống, trông như đã chết một nửa vào lúc này đột nhiên cử động.

Tay trái y túm chặt mũi kiếm, nhìn thẳng vào Quảng Phủ Quân, giọng như sấm rền: “Đệ tử chưa từng phản đạo!”

Thân kiếm Quảng Phủ Quân run lên.

Bị ánh mắt mạnh mẽ sáng lấp lánh của Từ Hành Chi nhìn như thế, Quảng Phủ Quân cảm thấy trong lòng hoảng loạn, cứ như bí mật mà ông ấy cật lực che giấu tới tận bây giờ đã bị Từ Hành Chi nhìn thấu.

Trong lúc ông ấy run rẩy, đột nhiên có một tia sáng kỳ ảo màu đỏ vàng ập tới từ góc chéo, ánh sáng chói cả mắt.

Linh lực đột nhiên nổ bùng khiến các đệ tử đứng trên đài cao của điện Thanh Trúc dồn dập kêu la thảm thiết ngã xuống đất, ngay cả Quảng Phủ Quân cũng bị chấn động tới mức lăn xuống bậc thềm trước điện, kiếm Mộc Côn trong tay quay tròn bay ra ngoài, vỡ vụn trong không trung.

Khúc Trì chợt cảm thấy khác thường, thanh kiếm vốn thủ thế sẵn cũng được ra khỏi vỏ.

Nhưng thanh kiếm ấy chỉ rút ra được một nửa rồi đứng yên bất động cùng với Khúc Trì.

Hôm nay, Thanh Tĩnh Quân ở trên võ đài dùng linh lực áp chế Từ Hành Chi, Khúc Trì có thể di chuyển một chút, nhưng linh áp lần này khiến Khúc Trì cảm nhận được sự nghẹt thở và hoảng sợ đã lâu không thấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Toàn thân từ trên xuống dưới, thứ duy nhất cử động được chỉ có đôi mắt.

Bầu trời rét lạnh mà xanh biếc, một bóng người trắng thuần giáng xuống từ nền trời thăm thẳm, đáp xuống bên cạnh Từ Hành Chi, không nói gì cả mà ôm y vào lòng.

Linh áp đáng sợ ấy chỉ bỏ qua Từ Hành Chi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Hành Chi muốn nhìn rõ người tới là ai, hé mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy một đôi môi phủ lên môi y, đẩy viên đan dược tròn tràn ngập mùi đàn hương và mùi cây cỏ trong sạch mát mẻ quen thuộc vào miệng y.

Nói ra thì kỳ, người kia vừa ôm lấy y, nỗi mệt mỏi và yên lòng như biển bỗng ập tới khiến Từ Hành Chi buồn ngủ.

Y hoảng hốt giơ tay phải lên, muốn nắm lấy cái tay kia: “Về rồi sao?”

Người kia có giọng nói mềm mại như nước, chỉ sợ nói to sẽ khiến người tái nhợt yếu ớt trong lòng sợ hãi: “Sư huynh, ta về rồi, Trọng Quang về nhà rồi.”

Từ Hành Chi mỉm cười.

Mạnh Trọng Quang muốn nắm lấy “tay phải” mà y giơ lên nhưng khi hắn túm được tay ảo mỏng manh thấm đẫm máu tươi Từ Hành Chi mất hết tri giác, ống tay áo ấy tuột khỏi lòng bàn tay đỡ hờ Mạnh Trọng Quang, rơi xuống đất.

Tất cả những đệ tử ở đó còn giữ được tỉnh táo đều nhìn thấy cảnh Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi môi răng gắn kết.

Cảnh tượng ấy khiến người ta hoảng hốt ngạc nhiên quá đỗi, tiếng hít mạnh phát ra liên tiếp.

Ôn Tuyết Trần ngạc nhiên tới mức không quan tâm tới đau đớn trong lồng ngực, cố gắng hết sức tụ linh khí bế tắc không thông trong lòng, cắn răng nói: “Mạnh...”

Mạnh Trọng Quang nghe được tiếng, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt dịu dàng rời khỏi Từ Hành Chi đã tràn ra ác ý vô tận ngay lập tức, rõ ràng như lửa, ngạo mạn và khinh bỉ nhìn đám tu sĩ bị hắn áp chế không nhúc nhích được ở bên dưới.

Cổ tay phải của Từ Hành Chi ẩn giấu trong ống tay áo to rộng, tay trái vừa bị kiếm làm bị thương, máu tươi nhuộm cổ tay áo thành màu đỏ thẫm, dính vào áo bào Phong Lăng trắng thuần trên người Mạnh Trọng Quang.

Áo khoác bay trong gió như hoa đào trôi theo dòng nước.

Từ Hành Chi ngã vào trong lòng Mạnh Trọng Quang, mất hết tất cả tri giác, vì thế y không nhìn thấy màu đỏ yêu dị bò lên đuôi mắt Mạnh Trọng Quang từng chút một và nốt chu sa nổi lên giữa hai hàng lông mày của hắn.

Các quân trưởng tới đó, Chu Bắc Nam, Ôn Tuyết Trần và Khúc Trì, ai nấy đều hoang mang, trơ mắt nhìn người trước giờ luôn ngoan ngoãn trút bỏ lớp vỏ bọc, lộ ra diện mạo thật sự của thiên yêu nghênh ngang vô cùng.

Ôn Tuyết Trần chỉ cảm thấy hô hấp cũng dừng lại: “Thiên yêu...”

Quảng Phủ Quân sửng sốt líu lưỡi: “Mạnh Trọng Quang, ngươi...”

Không để ông ấy nói hết câu, Quảng Phủ Quân cảm thấy bên hông nhẹ bẵng, túi linh thu nhặt mảnh vỡ Nguyên anh của sư huynh một cách qua loa nhẹ nhàng bay ra, rơi vào lòng bàn tay Mạnh Trọng Quang.

Quảng Phủ Quân lập tức trợn trừng lên như sắp nứt mắt ra, giãy giụa xông tới nhưng không làm gì được, rít gào với đôi mắt đỏ au: “Mạnh Trọng Quang!”

Mạnh Trọng Quang cười khẩy, xếp túi linh cẩn thận, cất vào trong ngọc tuệ, nhét vào trong ngực Từ Hành Chi.

Giây phút này, dù hắn lấy đầu hay moi tim Quảng Phủ Quân, chỉ dựa vào hắn có muốn hay không mà thôi.

Nhưng thứ hắn mang đi còn khiến Quảng Phủ Quân đau đớn hơn cả móc tim gan tỳ phổi của ông ấy.

Hắn cẩn thận đỡ cánh tay bị thương của Từ Hành Chi, ôm lấy phần eo gầy của y, bế ngang người đã ngất xỉu ấy lên, muốn dẫn y đi khỏi đây.

Khúc Trì rút kiếm ra được thêm một chút nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, không thể tiến thêm.

Ngay cả Phù Diêu Quân, Quảng Phủ Quân và các quân trưởng ở đây cũng không thể động đậy.

Sư phụ của Khúc Trì đã thành tiên đi mất, Thanh Tĩnh Quân và Từ Hành Chi một chết một bị thương, những người ở đây không có ai có thể áp chế linh áp cuồn cuộn này!

Thấy Từ Hành Chi bị Mạnh Trọng Quang đưa đi, trong lòng Ôn Tuyết Trần lạnh căm, ra sức hét lên: “Ngươi dẫn hắn đi như thế, Hành Chi sẽ không thể chứng minh được sự trong sạch của mình nữa!”

“Chứng minh?” Mạnh Trọng Quang lạnh lùng liếc qua phía đó: “Cả ngày hôm nay các ngươi đã chứng minh cái gì? Ta chỉ nhìn thấy sư huynh bị thương nặng, bị bôi nhọ, chẳng lẽ phải đợi tới khi xác sư huynh lạnh ngắt thì các ngươi mới chỉ vào huynh ấy rồi nói huynh ấy bị oan sao?”

Hắn nhìn qua Quảng Phủ Quân, gằn từng chữ một: “Các ngươi đối xử với sư huynh thế nào, ta không quản được. Nhưng tốt nhất các ngươi nên biết, sư huynh đối xử với các ngươi thế nào mới là điều quan trọng nhất.”

Hắn vươn tay ra, Bút nhàn rỗi như cảm nhận được, bay ra khỏi cửa điện rộng mở, rơi vào lòng bàn tay hắn.

Mạnh Trọng Quang cười khẩy: “Sư thúc, vì sự bình an của Phong Lăng Sơn và ba môn phái còn lại, tốt nhất ngài nên nghĩ cách làm thế nào để chứng minh sự trong sạch của sư huynh đi.”

“Ngươi dám to gan uy hiếp bốn môn phái?”

Mạnh Trọng Quang bế Từ Hành Chi, đứng dậy: “Ta không uy hiếp mà là thông báo. Mười ngày sau, ta muốn Phong Lăng Sơn cho ta một câu trả lời, một lời giải thích vì sao lại hại sư huynh tới mức này. Nếu không sư thúc à, thứ cho ta mạo muội, ta sẽ tới lấy tính mạng của ngài coi như an ủi.”

“Trước đó...” Không thèm nhìn sắc mặt dữ tợn của Quảng Phủ Quân, Mạnh Trọng Quang giơ tay vuốt ngực Từ Hành Chi, biểu cảm thoáng trở nên phức tạp: “Ta tạm thời bảo quản thanh linh của sư phụ giúp ngài.”

Sắc mặt Quảng Phủ Quân nặng như chì.

Một lúc lâu sau khi Mạnh Trọng Quang bế Từ Hành Chi đi, mọi người mới thấy tinh thần buông lỏng.

Gần như ngay sau khoảnh khắc được cởi trói, Khúc Trì và Quảng Phủ Quân cưỡi gió đuổi theo hướng Mạnh Trọng Quang đi.

Việc này liên quan tới thần hồn của Thanh Tĩnh Quân, gần như tất cả đệ tử bốn môn phái cử động được đều bay theo Quảng Phủ Quân, ngay cả Nguyên Như Trú mạnh mẽ lau sạch nước mắt trên mặt xong cũng giẫm lên kiếm Mộc Vũ, phất tay áo đuổi theo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Còn lại mấy đệ tử Phong Lăng ăn ý nối đuôi nhau đi vào điện Thanh Trúc, đóng cửa điện tản ra mùi máu tanh lại, lặng lẽ quét tước.

Chân dung lúc mất của Thanh Tĩnh Quân không dễ nhìn, chuyện xảy ra đột ngột bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức giữ lại phần thể diện cuối cùng cho Thanh Tĩnh Quân trước các quân trưởng và đệ tử ba môn phái còn lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa nãy Ôn Tuyết Trần bị Mạnh Trọng Quang áp chế quá mức, giờ lồng ngực khó chịu đau nhức quặn thắt lại, Chu Huyền bảo vệ bên cạnh hắn ta từ nãy tới giờ vội vàng đổ mấy viên thuốc ra, đặt dưới lưỡi cho hắn ta.

Chu Bắc Nam mất sức ngã ngồi trên bậc thềm ướt nhẹp trước điện Thanh Trúc, khuỷu tay đặt trên đầu gối, mấy lọn tóc đen hơi rối rủ xuống trán.

Chuyện hôm nay, chuyện nào cũng đột ngột, tới tận bây giờ hắn ta vẫn như chìm trong màn sương mù mịt.

Là đúng hay sai, hắn ta đã hoàn toàn rối loạn.

Sau khi thở ra được một hơi, Ôn Tuyết Trần quay xe lăn, đi tới trước mặt Chu Bắc Nam: “Sau khi Hành Chi tỉnh lại, ta đi gặp sư phụ. Bắc Nam, sau khi ta đi đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Bắc Nam không biết tại sao Ôn Tuyết Trần lại hỏi việc này, hắn ta vừa đau khổ vừa không hiểu gì vuốt mái tóc rối ra đằng sau từng tí một, đáp: “Ta và Khúc Trì nói chuyện một lúc với Hành Chi.”

“Tình trạng lúc đó của Hành Chi thế nào?”

“Tạm ổn.” Chu Bắc Nam nói: “Ta và Khúc Trì không muốn hỏi về dấu ấn quỷ tộc trên người hắn ngay, chỉ nói về cánh tay bị thương của hắn. Tinh thần Hành Chi không được tốt lắm, trả lời mấy câu rồi dựa vào thành giường nghỉ ngơi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Quảng Phủ Quân cử đệ tử tới thông báo, bảo Khúc Trì dẫn Hành Chi tới gặp ông ấy. Ta nghĩ, nếu về biệt quán ngủ nghỉ của đệ tử Ứng Thiên Xuyên chắc chắn phụ thân ta sẽ gọi ta đến mắng cho một trận, vì thế ta ở lại điện của Hành Chi. Sau đó, Mạnh Trọng Quang trở về.”

Ôn Tuyết Trần nhíu mày: “Hắn trở về từ khi nào?”

Chu Bắc Nam buồn bực bứt tóc: “Sao ta nhớ được?”

Chu Huyền trả lời thay hắn ta: “Đúng giờ Tuất.”

Lúc này Ôn Tuyết Trần mới nhớ ra, khi hắn ta bị sư phụ gọi đi, Chu Huyền và Nguyên Như Trú chăm sóc Từ Hành Chi nên ở lại điện của y.

Hắn ta quay sang Chu Huyền, giọng điệu dịu hơn hẳn: “Lúc hắn về có dáng vẻ thế nào?”

Chu Huyền nhíu mày nghĩ lại: “Ban đầu hắn rất không vui khi thấy ta và huynh trưởng, hỏi thẳng luôn Từ sư huynh đang ở đâu.”

“Lúc hắn về đã biết Hành Chi xảy ra chuyện rồi sao?”

“Chắc là không biết.”

Tới bây giờ, Chu Huyền vẫn còn nhớ rõ, lúc mình báo cho hắn biết Từ sư huynh bị nghi là quỷ tu và bị thương nặng, mặt Mạnh Trọng Quang bỗng nhiên biến thành sắc mặt như người chết.

“Sau đó thì sao?”

“Ta kể lại đại khái đầu đuôi sự việc với hắn, hắn bèn hỏi sư huynh bị dẫn đi đâu. Trước lúc đó Quảng Phủ Quân sai đệ tử tới bảo Quảng Phủ Quân muốn thẩm vấn sư huynh, ta tưởng sư huynh được đưa tới điện Diệu Pháp. Sau khi nói lại với Mạnh sư đệ, hắn vội vã đi mất.”

Ôn Tuyết Trần trầm tư chốc lát, hỏi ngược lại: “Nói cách khác là sau khi Mạnh Trọng Quang rời khỏi đó không có ai đi theo hắn?”

Chu Huyền ngạc nhiên: “Trần ca?”

Chu Bắc Nam chưa hiểu ý Ôn Tuyết Trần: “Tuyết Trần, ngươi có ý gì?”

Tay Ôn Tuyết Trần cầm vòng âm dương nhưng không quay nó: “Ta tin Hành Chi, Hành Chi tuyệt đối không giết Thanh Tĩnh Quân. Nhưng Mạnh Trọng Quang thì chưa chắc.”

“Lúc đó không có ai đi cùng Mạnh Trọng Quang, hiềm nghi rất lớn.” Hắn ta chậm rãi suy đoán: “Hắn là thiên yêu mà lại giả vờ làm người phàm, trà trộn vào Phong Lăng Sơn nhiều năm, chắc chắn có toan tính khác. Hắn có năng lực giết Thanh Tĩnh Quân, nhân lúc này mang Hành Chi đi càng khiến tội danh giết thầy của Hành Chi được xác thực, vừa khéo có thể chặn miệng Hành Chi.”

Chu Bắc Nam nhớ lại linh áp mãnh liệt tăng vọt trên người Mạnh Trọng Quang, chỉ cảm thấy xương sống lạnh run.

Hắn ta không thể tưởng tượng nổi thanh niên chỉ có gương mặt đẹp đẽ ấy lại sở hữu linh lực sâu như biển nhưng lại giả bộ linh lực thấp kém, thiên phú không đủ, mà giả bộ suốt mười mấy năm liền.

Hắn ta lẩm bẩm hỏi: “Hắn có mưu đồ gì chứ?”

Ôn Tuyết Trần suy đoán: “Trà trộn vào Phong Lăng, chắc là nhắm vào thần khí sách Thế Giới?”

Dòng suy nghĩ của Chu Bắc Nam rất rối, ngơ ngác ừ một tiếng với Ôn Tuyết Trần, tiếp tục u sầu nắm mớ tóc bù xù trên trán vào lòng bàn tay, chậm rãi luồn vào, trông như muốn dùng đầu ngón tay đục đục một cái lỗ trên đó.

Chu Huyền hiểu Ôn Tuyết Trần, biết hắn ta không sợ dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán về động cơ của người không thuộc chính đạo, nhưng nàng không nghĩ điều đó đúng.

Chu Huyền nhìn thấy rất rõ biểu cảm của Từ Hành Chi lúc bị áp giải ra khỏi điện.

Biểu cảm tuyệt vọng hận không thể dùng tay móc tim mình ra khỏi lồng ngực của y khiến Chu Huyền có suy đoán nhất định về chuyện đã xảy ra ở trong điện.

Nàng nhìn chằm chằm hướng Mạnh Trọng Quang và các vị tu sĩ đi mất, sắc mặt buồn thương khôn xiết.

Từ sư huynh, nếu huynh quyết tâm muốn đi thì đừng quay lại mảnh đất đau lòng này nữa.

Đèn đuốc đong đưa, đạo sĩ quét mưa.

Không còn thanh niên say rượu khắc chữ trước trụ Thông Thiên ở trước núi, không còn tiếng chuông lục giác lắc lư leng keng, ban đêm ở Phong Lăng Sơn chưa từng yên tĩnh thế này.

- --

Note của người chuyển ngữ: Thanh niên khắc chữ trên trụ Thông Thiên là Thanh Tĩnh Quân. Thật ra vẻ ngoài của Thanh Tĩnh Quân vẫn như trai trẻ (có đoạn miêu tả ở chương 47), mà mình không biết để ngôi 3 thế nào cho phù hợp nên dùng “ông” theo vai vế.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Số ký tự: 0