Gửi gắm tình cả...
Kỵ Kình Nam Khứ
2024-08-14 13:29:39
Mạnh Trọng Quang im lặng, Đào Nhàn với cả người ướt sũng nhỏ nước tí tách cũng im lặng theo hắn.
Chữ trên vỏ cây bị nước trên đầu ngón tay cậu ấy làm nhòe mất mấy chỗ, giống như giọt nước mắt mới rơi xuống. Nhưng máu đã lâu, thấm hoàn toàn vào trong gỗ, các viền góc bị thấm nhòe ra ấy lại không ảnh hưởng gì tới mức độ nguyên vẹn của câu chữ.
Mạnh Trọng Quang đọc đi đọc lại bức thư ấy rất nhiều lần, ngẩng đầu lên, đôi mắt như đá cuội được mài sáng bóng dưới đáy sông, ngoại trừ vũng nước xao động trên đỉnh đầu, hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc gì: “Ngươi?”
Đào Nhàn bình thản đáp: “Đệ.”
Nói điểm chính đơn giản rõ ràng, không có nghĩa gì khác.
Ở trước mặt Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang nghe lời dễ bảo nhưng một khi tách ra khỏi Từ Hành Chi, hắn lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình chẳng chút kiêng dè: “Ngươi lấy đi rồi còn trả lại cho ta làm gì?”
Chuyện được viết trên đó không phải chuyện nhỏ, một tờ giấy mỏng manh gửi gắm tính mạng của bản thân, Mạnh Trọng Quang cho rằng Đào Nhàn không có lý nào lại trả cho hắn.
Vì thế, Mạnh Trọng Quang nói ra sự hoài nghi hợp lý: “Ngươi có từng sửa gì không?”
Người thanh tú trắng tái kia sững sờ, mặt hơi ửng đỏ nhưng rất nhanh sau đó chút hồng hào ấy bị cơ thể suy yếu đánh bại, quay lại dáng vẻ xanh xao ốm yếu.
Đào Nhàn vụng về khua tay giải thích: “Đệ, đệ chỉ biết một vài chữ, không biết viết lắm.”
Trong mắt, trong tim Mạnh Trọng Quang cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ chứa được một mình Từ Hành Chi, đương nhiên không nhận ra nét chữ của Ôn Tuyết Trần, nhưng chung sống mười ba năm, ít nhất hắn biết Đào Nhàn không biết viết chữ thật.
Lúc vừa mới vào Man Hoang, cậu ấy dè dặt thẹn thùng tới tìm từng người một, hỏi tên bọn họ viết thế nào. Lục Ngự Cửu kiên nhẫn viết từng cái tên ra đất bùn cho cậu ấy xem, cậu ấy viết lại theo rất lâu. Không ai biết cậu ấy học cái này làm gì, mãi tới tận về sau, áo trong của Mạnh Trọng Quang và Khúc Trì phơi ngoài nắng bị lẫn lộn, Đào Nhàn lật cổ áo ra có hai chữ “Mạnh” và “Khúc” nho nhỏ mới biết được đâu là áo của ai.
Mỗi lần thêu may đồ cho mọi người, để chia rõ đồ, cậu ấy đều tỉ mỉ thêu tên mọi người ở phía trong cổ áo.
Qua nhiều năm như thế, chữ cậu ấy biết viết chỉ có tên của mấy người trong Man Hoang, còn bản thân Đào Nhàn, áo nào không có tên thì là của cậu ấy.
Để bớt được ít chỉ, Đào Nhàn không học tên của mình viết thế nào.
Nghĩ rõ điểm này, Mạnh Trọng Quang vẫn hơi nghi ngờ, hắn dùng ngón tay kẹp bức thư, giơ tới trước mặt Đào Nhàn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu ấy nói: “Ngươi cứ giấu không giao ra thì ai biết được chuyện này.”
“Đệ biết.” Có lẽ mấy ngày qua cậu ấy đã thầm nhẩm lời muốn nói và lời nên nói lòng mấy trăm nghìn lần rồi, Đào Nhàn không nói lắp mấy: “Người trong mấy vở kịch đều nói “Có ơn phải báo”. Lúc ở trên núi Đại Ngộ, Từ sư huynh giúp đỡ đệ, tìm lại hài cốt của huynh trưởng; lúc ở hẻm núi Hổ Khiêu, trong lúc sống còn, Từ sư huynh luôn che chở cho đệ. Đệ biết huynh ấy có ơn với mình nhưng lại không biết báo đáp thế nào. Đệ nghĩ, chắc bây giờ đã đến lúc rồi.”
Đào Nhàn dừng một hơi dài, lúc mở miệng lại lần nữa thì không còn mạch lạc nữa, nói lắp nặng hơn: “Hơn nữa, Từ sư huynh, có ích hơn đệ: Nếu mọi người muốn quay về, ra bên ngoài, chắc chắn sẽ phải đánh với ma đạo. Từ sư huynh thiếu một cánh tay, là chuyện xấu; thiếu đệ thì chẳng có gì khác biệt cả.”
Cậu ấy thiếu tự tin một cách thuần thục, cậu ấy biết, trong nhóm bọn họ, chỉ có Mạnh Trọng Quang nghe hiểu được sự tự ti của cậu ấy.
Dẫu sao với cân thăng bằng trong lòng hắn, dù đặt thứ gì lên, Từ Hành Chi vĩnh viễn thắng.
Nhưng hơi chệch so với dự đoán của cậu ấy, Mạnh Trọng Quang chỉ nhìn cậu ấy thôi mà chẳng nói câu nào.
Nói nhiều lời như thế đã tiêu hao hết toàn bộ lòng can đảm của Đào Nhàn, vì thế cậu ấy sợ hãi nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Quang một lúc lâu, nước mưa và mồ hôi trộn lẫn rồi đều bị hơi nóng sấy khô, nóng tới mức da mặt Đào Nhàn căng cứng.
Cậu ấy bạnh mặt, thử thăm dò: “Mạnh sư huynh, có thể cho đệ thêm hai ngày nữa không... Đệ muốn, muốn may nốt cái áo cho Khúc sư huynh.” Dù sau này Khúc sư huynh ra khỏi đây có mặc nó hay không, cậu ấy vẫn sẽ làm cho xong, nếu không trong lòng cậu ấy khó chịu lắm. Làm xong cũng coi như cho bản thân một câu trả lời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Trọng Quang lại như thở dài một hơi, đáp: “Vậy thì qua hai ngày nữa rồi tính tiếp.”
Đào Nhàn cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy Mạnh Trọng Quang nhận thư thì yên tâm hẳn, cầm giỏ của mình đi ra cửa như lướt bay.
Đào Nhàn đi khỏi đó, Mạnh Trọng Quang rầu rĩ đến mức chỉ muốn lăn lộn lung tung trên giường.
Nếu lời Ôn Tuyết nói là thật, sách Thế Giới chia làm hai, chỉ có ở trên người sư huynh và Đào Nhàn, một khi sư huynh biết việc này, chắc chắn sư huynh sẽ tự hủy quyên sinh, đây là điều Mạnh Trọng Quang thà chết cũng không muốn nhìn thấy.
Theo tính cách của Mạnh Trọng Quang, hắn sẽ giết Đào Nhàn ngay lập tức, nếu thành công thì sư huynh mới không có bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Nhưng Mạnh Trọng Quang vẫn còn nhớ rất rõ lần trước hắn gạt sư huynh tự làm theo ý mình đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.
Hắn sợ, sợ mình không gánh vác nổi.
Mạnh Trọng Quang nghĩ mà đau đầu, hắn bèn sầu não cọ vào lồng ngực Từ Hành Chi, làm nũng ủn ủn lung tung như cún con, rất nhanh sau đó đã cọ cho Từ Hành Chi thức giấc.
Từ Hành Chi dụi mắt, giương mắt nhìn xung quanh: “Tiểu Đào về rồi à?”
Mạnh Trọng Quang ậm ờ đáp: “Ừm, về rồi.”
Hắn nhét thư thật kỹ, cẩn thận như đang ôm tay chân sư huynh vậy.
Từ Hành Chi xoa mái tóc dài rối của hắn, đang định ngồi dậy thì bỗng kêu ầm lên: “Ay ay ay, tóc của ta, tóc.”
Tóc y xòe ra quá dài, đè dưới khuỷu tay, vừa nhổm người dậy thì kéo cho bản thân bị đau, y vừa bực mình vừa buồn cười dựa vào đầu gối Mạnh Trọng Quang một lần nữa, từng tí một vén đống tóc rối ra khỏi khuỷu tay. .
Mạnh Trọng Quang nghĩ gì đó, ôm ấp chút mong đợi nho nhỏ: “Sư huynh, tóc huynh dài quá, ta cắt cho huynh nhé.”
Có lẽ vì nóng lạnh luân phiên, Đào Nhàn quay về không bao lâu thì bị ốm, theo cơn mưa rào như mây khói dày đặc bốc lên, mê man tới tận khi mùa mưa kết thúc.
Sau khi cắt tóc cho Từ Hành Chi xong, thất vọng khi thấy trong đó không hề có mảnh vỡ, Mạnh Trọng Quang mang theo thiện ý cực lớn mong Đào Nhàn cứ thế rồi ốm chết luôn, như vậy thì hắn và cậu ấy đều có thể giải thoát.
Nhưng trời không chiều theo lòng người, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Khúc Trì, Đào Nhàn vẫn khỏe lên từng ngày.
Sau khi Đào Nhàn đỡ hơn một chút, gương mặt tươi tỉnh hơn nhiều, cậu ấy thường xuyên kéo Khúc Trì ở lại trong phòng rồi trò chuyện với nhau, còn quan tâm tới bản thân một cách hiếm thấy, quấn lấy Khúc Trì đòi hắn dạy viết tên mình.
Khúc Trì đoan trang viết hai chữ “Đào Tiên”, Đào Nhàn nhận ra cả hai chữ này, cười nghiêng ngả: “Khúc sư huynh, huynh gạt đệ.”
Khúc Trì rất nghiêm túc: “Đào Tiên mà, tiểu Đào Tiên biết may quần áo của ta.”
Nói xong, hắn ôm lấy Đào Nhàn.
Lần trước thấy cậu ấy khóc trong mưa, Khúc Trì mắc tâm bệnh. Hắn cứ luôn cảm thấy lúc Đào Nhàn cười, khóe môi cong lên nhưng vành mắt lại ửng đỏ.
Khúc Trì không hiểu tại sao lại thế nhưng dù có chuyện gì, ôm một cái là giải quyết được.
Hắn dùng cái ôm của mình làm thuốc, điều dưỡng cho Đào Nhàn một lúc lâu, cúi đầu xuống nhìn thì thấy Đào Nhàn đang cười, vành mắt không ửng hồng, cũng không rơi nước mắt, hắn còn tưởng mình nhìn nhầm, tâm trạng bỗng tốt hơn, không dám chọc cậu ấy nữa, hắn kéo tay cậu ấy, thành kính viết hai chữ “Đào Nhàn”.
Hắn viết ba lần, Đào Nhàn nghiêng đầu nhìn ba lần.
Cuối cùng, cậu ấy mỉm cười: “Ôi, hai chữ này đẹp quá.”
Đào Nhàn khỏi bệnh xong cái lại bắt đầu bận rộn.
Cậu ấy may túi gấm và túi phúc của mỗi một người. Hằng năm, cậu ấy đều làm đồ chơi gì đó vào dịp nhất định, vì thế ngoại trừ Mạnh Trọng Quang, không ai cảm thấy lạ thường.
Trên túi phúc tinh xảo có chữ “phúc” nho nhỏ ẩn chứa đầy nguyện vọng cầu khẩn vô hạn, đường may khéo léo, không hề nhận ra bóng dáng của cái chết đã phủ lên người cậu ấy.
Đào Nhàn lấy cớ tay lạnh khi may vá mà đến phòng Từ Hành Chi hơ lửa hai lần.
Từ Hành Chi phe phẩy quạt nhìn cậu ấy làm, vào lần nào đó y nổi hứng lên còn học Đào Nhàn thêu non nửa canh giờ, tiếc là y không phải người thích yên tĩnh, mới thêu được một bộ thiên bàng đã ném kim chỉ xuống, chạy đi tìm Chu Bắc Nam và Lục Ngự Cửu về tháp từ mấy ngày trước nói chuyện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi Mạnh Trọng Quang định chạy theo y thì Đào Nhàn gọi hắn lại: “Đệ có thể, có thể xem một chút không?”
Nói câu không đầu không đuôi ấy xong, cậu ấy nở nụ cười rất nhẹ, bổ sung thêm cho câu nói của mình: “Các mảnh vỡ còn, còn lại.”
Mấy ngày gần đây Mạnh Trọng Quang bị chuyện này quấy nhiễu cực kỳ phiền muộn, biết rằng dù đưa túi gấm cho cậu ấy, không có linh lực của mình thì cũng không mở ra được, không đốt bỏ được, quăng đi thì vẫn tìm lại được, vì thế hắn lấy túi gấm trong lồng ngực ra, tiện tay ném cho Đào Nhàn.
Tới khi hắn quay về, Đào Nhàn vẫn ngồi trước lò sưởi, mảnh vỡ thứ tư nâng túi gấm lòe nhòe ánh sáng của ba mảnh vỡ còn lại mà ngây người, cứ như đang thầm trao đổi gì đó với chúng.
Mạnh Trọng Quang vung tay áo, lặng lẽ lấy lại túi gấm.
Đào Nhàn nhỏ nhẹ hỏi: “Mạnh sư huynh, từ khi nào mà huynh...”
Từ Hành Chi theo sau đi vào, thấy hai người đều im lặng, Đào Nhàn cầm giỏ kim chỉ của mình, tiếp tục thêu túi phúc.
Đã có năm, sáu túi phúc to bự nằm trong giỏ của cậu ấy, hệt như đám gà con ăn no căng lăn quay ra.
Nhưng Đào Nhàn và Mạnh Trọng Quang đều biết, bọn họ không cần đến Vùng biển không đầu nữa, chờ qua mùa mưa, Từ Hành Chi và mọi người sẽ thu xếp lên đường, đến lúc đó, liệu bọn họ còn giấu được nữa không?
Sáng sớm ngày nào đó, mưa tạnh mây tan, trời đất như được gột rửa, mới sáng ra Chu Bắc Nam đã tới phòng Mạnh Trọng Quang, hỏi hôm nay có khởi hành không, Từ Hành Chi đang dùng muối được chưng ra để súc miệng, chưa kịp phát biểu ý kiến, Mạnh Trọng Quang đã đuổi người: “Đi ra ngoài, chờ sư huynh rửa mặt xong rồi vào.”
Chu Bắc Nam bị mất mặt, đập mạnh lên cửa, định đục cho cánh cửa một cái lỗ to.
Nhưng hắn ta vẫn lặng lẽ va vào cánh cửa, đúng lúc thấy Đào Nhàn đi ra từ phòng Khúc Trì.
Có lẽ tối qua cậu ấy mới gội đầu, đuôi tóc mềm mượt buông xõa xuống, mái tóc không bị xơ không bị khô cực kỳ giống con gái, gương mặt thanh tú sạch sẽ không dính tí xíu bẩn nào.
Mấy ngày nay thái độ của cậu ấy rất khác thường, hay mặc bộ đồ đỏ của Đan Dương Phong mà cậu ấy đã cất kỹ nhiều năm, ban đầu Chu Bắc Nam nhìn thấy khó chịu mà không nói rõ được không đúng ở đâu, nhưng hôm nay cậu ấy nhanh nhẹn bước ra ngoài, Chu Bắc Nam bỗng hiểu ra.
Đào Nhàn già rồi.
Đào Nhàn chưa từng tu luyện vì thế năm tháng cực kỳ khắc nghiệt với cậu ấy, tuổi tác tăng lên theo thời gian, hồi lên núi, cậu ấy mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, nay đã có nếp nhăn ở mắt và tóc trắng, được áo đỏ tôn lên trông càng rõ hơn.
Chu Bắc Nam chào cậu ấy: “Tiểu Đào, đi đâu đấy?”
Đào Nhàn cười híp mắt, xách một cái thùng không: “Đệ ở trong phòng kể cho Khúc sư huynh về bánh hạt đào, mứt hoa quả nhưng huynh ấy vẫn muốn ăn kẹo hồ lô nhất. Bây giờ Khúc sư huynh đang đi tắm rửa, đệ ra bờ sông nặn ít bùn làm kẹo hồ lô cho huynh ấy.”
Chu Bắc Nam ôm cây thương, trên mũi trường thương thép treo lủng lẳng quà sinh nhất Từ Hành Chi tặng cho hắn ta hồi trước, có cả túi phúc mà Đào Nhàn vừa mới thêu, một mới một cũ tôn lên nhau trông đầy thú vị: “Ngươi đừng chiều hắn thế. Chờ chúng ta quay về thế giới bên ngoài, ta sẽ mua một đống cho hắn, cho hắn ăn đến mức cả đời không muốn ăn thêm.”
Đào Nhàn đau lòng nở nụ cười: “Ừm.”
Bỏ lại một câu không đầu không đuôi ấy, không biết tiếng “Ừm” đó đáp lại câu nào của hắn ta, Đào Nhàn tiếp tục đi ra ngoài.
Từ Hành Chi đã nhận ra điều lạ thường của Mạnh Trọng Quang từ lâu rồi, nhưng hỏi thì hắn không nói, Từ Hành Chi cũng không thể kẹp cổ hắn ép hắn thành thật khai báo được.
May mà Mạnh Trọng Quang không định liều chết cắn chặt răng, chỉ nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, Từ Hành Chi đã biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ nói.
Nghĩ như thế, y bèn ra ngoài lấy hoa quả, đúng lúc nhìn thấy Đào Nhàn ngồi xổm bên bờ sông đào bùn, nhỏ nhắn nho nhã, hệt như một bông hoa không đủ dinh dưỡng.
Y cười chọn bốn quả mang vào phòng, vừa mới đi vào, Mạnh Trọng Quang kéo y ngồi xuống bên giường.
Trong lòng Từ Hành Chi biết hắn muốn nói rồi, giả bộ không biết, khẽ cười nói: “Sao, có chuyện gì muốn nói hả?”
Mạnh Trọng Quang do dự nhiều lần, vạch ống tay áo, lấy thư của Ôn Tuyết Trần ra: “Sư huynh, huynh xem cái này đi.”
Chữ trên vỏ cây bị nước trên đầu ngón tay cậu ấy làm nhòe mất mấy chỗ, giống như giọt nước mắt mới rơi xuống. Nhưng máu đã lâu, thấm hoàn toàn vào trong gỗ, các viền góc bị thấm nhòe ra ấy lại không ảnh hưởng gì tới mức độ nguyên vẹn của câu chữ.
Mạnh Trọng Quang đọc đi đọc lại bức thư ấy rất nhiều lần, ngẩng đầu lên, đôi mắt như đá cuội được mài sáng bóng dưới đáy sông, ngoại trừ vũng nước xao động trên đỉnh đầu, hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc gì: “Ngươi?”
Đào Nhàn bình thản đáp: “Đệ.”
Nói điểm chính đơn giản rõ ràng, không có nghĩa gì khác.
Ở trước mặt Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang nghe lời dễ bảo nhưng một khi tách ra khỏi Từ Hành Chi, hắn lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình chẳng chút kiêng dè: “Ngươi lấy đi rồi còn trả lại cho ta làm gì?”
Chuyện được viết trên đó không phải chuyện nhỏ, một tờ giấy mỏng manh gửi gắm tính mạng của bản thân, Mạnh Trọng Quang cho rằng Đào Nhàn không có lý nào lại trả cho hắn.
Vì thế, Mạnh Trọng Quang nói ra sự hoài nghi hợp lý: “Ngươi có từng sửa gì không?”
Người thanh tú trắng tái kia sững sờ, mặt hơi ửng đỏ nhưng rất nhanh sau đó chút hồng hào ấy bị cơ thể suy yếu đánh bại, quay lại dáng vẻ xanh xao ốm yếu.
Đào Nhàn vụng về khua tay giải thích: “Đệ, đệ chỉ biết một vài chữ, không biết viết lắm.”
Trong mắt, trong tim Mạnh Trọng Quang cực kỳ nhỏ hẹp, chỉ chứa được một mình Từ Hành Chi, đương nhiên không nhận ra nét chữ của Ôn Tuyết Trần, nhưng chung sống mười ba năm, ít nhất hắn biết Đào Nhàn không biết viết chữ thật.
Lúc vừa mới vào Man Hoang, cậu ấy dè dặt thẹn thùng tới tìm từng người một, hỏi tên bọn họ viết thế nào. Lục Ngự Cửu kiên nhẫn viết từng cái tên ra đất bùn cho cậu ấy xem, cậu ấy viết lại theo rất lâu. Không ai biết cậu ấy học cái này làm gì, mãi tới tận về sau, áo trong của Mạnh Trọng Quang và Khúc Trì phơi ngoài nắng bị lẫn lộn, Đào Nhàn lật cổ áo ra có hai chữ “Mạnh” và “Khúc” nho nhỏ mới biết được đâu là áo của ai.
Mỗi lần thêu may đồ cho mọi người, để chia rõ đồ, cậu ấy đều tỉ mỉ thêu tên mọi người ở phía trong cổ áo.
Qua nhiều năm như thế, chữ cậu ấy biết viết chỉ có tên của mấy người trong Man Hoang, còn bản thân Đào Nhàn, áo nào không có tên thì là của cậu ấy.
Để bớt được ít chỉ, Đào Nhàn không học tên của mình viết thế nào.
Nghĩ rõ điểm này, Mạnh Trọng Quang vẫn hơi nghi ngờ, hắn dùng ngón tay kẹp bức thư, giơ tới trước mặt Đào Nhàn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu ấy nói: “Ngươi cứ giấu không giao ra thì ai biết được chuyện này.”
“Đệ biết.” Có lẽ mấy ngày qua cậu ấy đã thầm nhẩm lời muốn nói và lời nên nói lòng mấy trăm nghìn lần rồi, Đào Nhàn không nói lắp mấy: “Người trong mấy vở kịch đều nói “Có ơn phải báo”. Lúc ở trên núi Đại Ngộ, Từ sư huynh giúp đỡ đệ, tìm lại hài cốt của huynh trưởng; lúc ở hẻm núi Hổ Khiêu, trong lúc sống còn, Từ sư huynh luôn che chở cho đệ. Đệ biết huynh ấy có ơn với mình nhưng lại không biết báo đáp thế nào. Đệ nghĩ, chắc bây giờ đã đến lúc rồi.”
Đào Nhàn dừng một hơi dài, lúc mở miệng lại lần nữa thì không còn mạch lạc nữa, nói lắp nặng hơn: “Hơn nữa, Từ sư huynh, có ích hơn đệ: Nếu mọi người muốn quay về, ra bên ngoài, chắc chắn sẽ phải đánh với ma đạo. Từ sư huynh thiếu một cánh tay, là chuyện xấu; thiếu đệ thì chẳng có gì khác biệt cả.”
Cậu ấy thiếu tự tin một cách thuần thục, cậu ấy biết, trong nhóm bọn họ, chỉ có Mạnh Trọng Quang nghe hiểu được sự tự ti của cậu ấy.
Dẫu sao với cân thăng bằng trong lòng hắn, dù đặt thứ gì lên, Từ Hành Chi vĩnh viễn thắng.
Nhưng hơi chệch so với dự đoán của cậu ấy, Mạnh Trọng Quang chỉ nhìn cậu ấy thôi mà chẳng nói câu nào.
Nói nhiều lời như thế đã tiêu hao hết toàn bộ lòng can đảm của Đào Nhàn, vì thế cậu ấy sợ hãi nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Quang một lúc lâu, nước mưa và mồ hôi trộn lẫn rồi đều bị hơi nóng sấy khô, nóng tới mức da mặt Đào Nhàn căng cứng.
Cậu ấy bạnh mặt, thử thăm dò: “Mạnh sư huynh, có thể cho đệ thêm hai ngày nữa không... Đệ muốn, muốn may nốt cái áo cho Khúc sư huynh.” Dù sau này Khúc sư huynh ra khỏi đây có mặc nó hay không, cậu ấy vẫn sẽ làm cho xong, nếu không trong lòng cậu ấy khó chịu lắm. Làm xong cũng coi như cho bản thân một câu trả lời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Trọng Quang lại như thở dài một hơi, đáp: “Vậy thì qua hai ngày nữa rồi tính tiếp.”
Đào Nhàn cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy Mạnh Trọng Quang nhận thư thì yên tâm hẳn, cầm giỏ của mình đi ra cửa như lướt bay.
Đào Nhàn đi khỏi đó, Mạnh Trọng Quang rầu rĩ đến mức chỉ muốn lăn lộn lung tung trên giường.
Nếu lời Ôn Tuyết nói là thật, sách Thế Giới chia làm hai, chỉ có ở trên người sư huynh và Đào Nhàn, một khi sư huynh biết việc này, chắc chắn sư huynh sẽ tự hủy quyên sinh, đây là điều Mạnh Trọng Quang thà chết cũng không muốn nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo tính cách của Mạnh Trọng Quang, hắn sẽ giết Đào Nhàn ngay lập tức, nếu thành công thì sư huynh mới không có bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Nhưng Mạnh Trọng Quang vẫn còn nhớ rất rõ lần trước hắn gạt sư huynh tự làm theo ý mình đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng cỡ nào.
Hắn sợ, sợ mình không gánh vác nổi.
Mạnh Trọng Quang nghĩ mà đau đầu, hắn bèn sầu não cọ vào lồng ngực Từ Hành Chi, làm nũng ủn ủn lung tung như cún con, rất nhanh sau đó đã cọ cho Từ Hành Chi thức giấc.
Từ Hành Chi dụi mắt, giương mắt nhìn xung quanh: “Tiểu Đào về rồi à?”
Mạnh Trọng Quang ậm ờ đáp: “Ừm, về rồi.”
Hắn nhét thư thật kỹ, cẩn thận như đang ôm tay chân sư huynh vậy.
Từ Hành Chi xoa mái tóc dài rối của hắn, đang định ngồi dậy thì bỗng kêu ầm lên: “Ay ay ay, tóc của ta, tóc.”
Tóc y xòe ra quá dài, đè dưới khuỷu tay, vừa nhổm người dậy thì kéo cho bản thân bị đau, y vừa bực mình vừa buồn cười dựa vào đầu gối Mạnh Trọng Quang một lần nữa, từng tí một vén đống tóc rối ra khỏi khuỷu tay. .
Mạnh Trọng Quang nghĩ gì đó, ôm ấp chút mong đợi nho nhỏ: “Sư huynh, tóc huynh dài quá, ta cắt cho huynh nhé.”
Có lẽ vì nóng lạnh luân phiên, Đào Nhàn quay về không bao lâu thì bị ốm, theo cơn mưa rào như mây khói dày đặc bốc lên, mê man tới tận khi mùa mưa kết thúc.
Sau khi cắt tóc cho Từ Hành Chi xong, thất vọng khi thấy trong đó không hề có mảnh vỡ, Mạnh Trọng Quang mang theo thiện ý cực lớn mong Đào Nhàn cứ thế rồi ốm chết luôn, như vậy thì hắn và cậu ấy đều có thể giải thoát.
Nhưng trời không chiều theo lòng người, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Khúc Trì, Đào Nhàn vẫn khỏe lên từng ngày.
Sau khi Đào Nhàn đỡ hơn một chút, gương mặt tươi tỉnh hơn nhiều, cậu ấy thường xuyên kéo Khúc Trì ở lại trong phòng rồi trò chuyện với nhau, còn quan tâm tới bản thân một cách hiếm thấy, quấn lấy Khúc Trì đòi hắn dạy viết tên mình.
Khúc Trì đoan trang viết hai chữ “Đào Tiên”, Đào Nhàn nhận ra cả hai chữ này, cười nghiêng ngả: “Khúc sư huynh, huynh gạt đệ.”
Khúc Trì rất nghiêm túc: “Đào Tiên mà, tiểu Đào Tiên biết may quần áo của ta.”
Nói xong, hắn ôm lấy Đào Nhàn.
Lần trước thấy cậu ấy khóc trong mưa, Khúc Trì mắc tâm bệnh. Hắn cứ luôn cảm thấy lúc Đào Nhàn cười, khóe môi cong lên nhưng vành mắt lại ửng đỏ.
Khúc Trì không hiểu tại sao lại thế nhưng dù có chuyện gì, ôm một cái là giải quyết được.
Hắn dùng cái ôm của mình làm thuốc, điều dưỡng cho Đào Nhàn một lúc lâu, cúi đầu xuống nhìn thì thấy Đào Nhàn đang cười, vành mắt không ửng hồng, cũng không rơi nước mắt, hắn còn tưởng mình nhìn nhầm, tâm trạng bỗng tốt hơn, không dám chọc cậu ấy nữa, hắn kéo tay cậu ấy, thành kính viết hai chữ “Đào Nhàn”.
Hắn viết ba lần, Đào Nhàn nghiêng đầu nhìn ba lần.
Cuối cùng, cậu ấy mỉm cười: “Ôi, hai chữ này đẹp quá.”
Đào Nhàn khỏi bệnh xong cái lại bắt đầu bận rộn.
Cậu ấy may túi gấm và túi phúc của mỗi một người. Hằng năm, cậu ấy đều làm đồ chơi gì đó vào dịp nhất định, vì thế ngoại trừ Mạnh Trọng Quang, không ai cảm thấy lạ thường.
Trên túi phúc tinh xảo có chữ “phúc” nho nhỏ ẩn chứa đầy nguyện vọng cầu khẩn vô hạn, đường may khéo léo, không hề nhận ra bóng dáng của cái chết đã phủ lên người cậu ấy.
Đào Nhàn lấy cớ tay lạnh khi may vá mà đến phòng Từ Hành Chi hơ lửa hai lần.
Từ Hành Chi phe phẩy quạt nhìn cậu ấy làm, vào lần nào đó y nổi hứng lên còn học Đào Nhàn thêu non nửa canh giờ, tiếc là y không phải người thích yên tĩnh, mới thêu được một bộ thiên bàng đã ném kim chỉ xuống, chạy đi tìm Chu Bắc Nam và Lục Ngự Cửu về tháp từ mấy ngày trước nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi Mạnh Trọng Quang định chạy theo y thì Đào Nhàn gọi hắn lại: “Đệ có thể, có thể xem một chút không?”
Nói câu không đầu không đuôi ấy xong, cậu ấy nở nụ cười rất nhẹ, bổ sung thêm cho câu nói của mình: “Các mảnh vỡ còn, còn lại.”
Mấy ngày gần đây Mạnh Trọng Quang bị chuyện này quấy nhiễu cực kỳ phiền muộn, biết rằng dù đưa túi gấm cho cậu ấy, không có linh lực của mình thì cũng không mở ra được, không đốt bỏ được, quăng đi thì vẫn tìm lại được, vì thế hắn lấy túi gấm trong lồng ngực ra, tiện tay ném cho Đào Nhàn.
Tới khi hắn quay về, Đào Nhàn vẫn ngồi trước lò sưởi, mảnh vỡ thứ tư nâng túi gấm lòe nhòe ánh sáng của ba mảnh vỡ còn lại mà ngây người, cứ như đang thầm trao đổi gì đó với chúng.
Mạnh Trọng Quang vung tay áo, lặng lẽ lấy lại túi gấm.
Đào Nhàn nhỏ nhẹ hỏi: “Mạnh sư huynh, từ khi nào mà huynh...”
Từ Hành Chi theo sau đi vào, thấy hai người đều im lặng, Đào Nhàn cầm giỏ kim chỉ của mình, tiếp tục thêu túi phúc.
Đã có năm, sáu túi phúc to bự nằm trong giỏ của cậu ấy, hệt như đám gà con ăn no căng lăn quay ra.
Nhưng Đào Nhàn và Mạnh Trọng Quang đều biết, bọn họ không cần đến Vùng biển không đầu nữa, chờ qua mùa mưa, Từ Hành Chi và mọi người sẽ thu xếp lên đường, đến lúc đó, liệu bọn họ còn giấu được nữa không?
Sáng sớm ngày nào đó, mưa tạnh mây tan, trời đất như được gột rửa, mới sáng ra Chu Bắc Nam đã tới phòng Mạnh Trọng Quang, hỏi hôm nay có khởi hành không, Từ Hành Chi đang dùng muối được chưng ra để súc miệng, chưa kịp phát biểu ý kiến, Mạnh Trọng Quang đã đuổi người: “Đi ra ngoài, chờ sư huynh rửa mặt xong rồi vào.”
Chu Bắc Nam bị mất mặt, đập mạnh lên cửa, định đục cho cánh cửa một cái lỗ to.
Nhưng hắn ta vẫn lặng lẽ va vào cánh cửa, đúng lúc thấy Đào Nhàn đi ra từ phòng Khúc Trì.
Có lẽ tối qua cậu ấy mới gội đầu, đuôi tóc mềm mượt buông xõa xuống, mái tóc không bị xơ không bị khô cực kỳ giống con gái, gương mặt thanh tú sạch sẽ không dính tí xíu bẩn nào.
Mấy ngày nay thái độ của cậu ấy rất khác thường, hay mặc bộ đồ đỏ của Đan Dương Phong mà cậu ấy đã cất kỹ nhiều năm, ban đầu Chu Bắc Nam nhìn thấy khó chịu mà không nói rõ được không đúng ở đâu, nhưng hôm nay cậu ấy nhanh nhẹn bước ra ngoài, Chu Bắc Nam bỗng hiểu ra.
Đào Nhàn già rồi.
Đào Nhàn chưa từng tu luyện vì thế năm tháng cực kỳ khắc nghiệt với cậu ấy, tuổi tác tăng lên theo thời gian, hồi lên núi, cậu ấy mới chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, nay đã có nếp nhăn ở mắt và tóc trắng, được áo đỏ tôn lên trông càng rõ hơn.
Chu Bắc Nam chào cậu ấy: “Tiểu Đào, đi đâu đấy?”
Đào Nhàn cười híp mắt, xách một cái thùng không: “Đệ ở trong phòng kể cho Khúc sư huynh về bánh hạt đào, mứt hoa quả nhưng huynh ấy vẫn muốn ăn kẹo hồ lô nhất. Bây giờ Khúc sư huynh đang đi tắm rửa, đệ ra bờ sông nặn ít bùn làm kẹo hồ lô cho huynh ấy.”
Chu Bắc Nam ôm cây thương, trên mũi trường thương thép treo lủng lẳng quà sinh nhất Từ Hành Chi tặng cho hắn ta hồi trước, có cả túi phúc mà Đào Nhàn vừa mới thêu, một mới một cũ tôn lên nhau trông đầy thú vị: “Ngươi đừng chiều hắn thế. Chờ chúng ta quay về thế giới bên ngoài, ta sẽ mua một đống cho hắn, cho hắn ăn đến mức cả đời không muốn ăn thêm.”
Đào Nhàn đau lòng nở nụ cười: “Ừm.”
Bỏ lại một câu không đầu không đuôi ấy, không biết tiếng “Ừm” đó đáp lại câu nào của hắn ta, Đào Nhàn tiếp tục đi ra ngoài.
Từ Hành Chi đã nhận ra điều lạ thường của Mạnh Trọng Quang từ lâu rồi, nhưng hỏi thì hắn không nói, Từ Hành Chi cũng không thể kẹp cổ hắn ép hắn thành thật khai báo được.
May mà Mạnh Trọng Quang không định liều chết cắn chặt răng, chỉ nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn, Từ Hành Chi đã biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ nói.
Nghĩ như thế, y bèn ra ngoài lấy hoa quả, đúng lúc nhìn thấy Đào Nhàn ngồi xổm bên bờ sông đào bùn, nhỏ nhắn nho nhã, hệt như một bông hoa không đủ dinh dưỡng.
Y cười chọn bốn quả mang vào phòng, vừa mới đi vào, Mạnh Trọng Quang kéo y ngồi xuống bên giường.
Trong lòng Từ Hành Chi biết hắn muốn nói rồi, giả bộ không biết, khẽ cười nói: “Sao, có chuyện gì muốn nói hả?”
Mạnh Trọng Quang do dự nhiều lần, vạch ống tay áo, lấy thư của Ôn Tuyết Trần ra: “Sư huynh, huynh xem cái này đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro