Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Hiện tượng khác...

Kỵ Kình Nam Khứ

2024-08-14 13:29:39

Từ Hành Chi tỉnh giấc vì tiếng mưa ồn.

Y mở mắt ra, chỉ thấy màn mưa trước mắt rất to, nền đá đọng nước có vô số bong bóng nổi nhỏ. Trên thềm đá cách mũi chân y hai, ba bước, từng cái vũng nước to do đi lại quanh năm mài thành đang gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh trăng sáng.

Từ Hành Chi mới thức giấc thấy hơi khó hiểu, rõ ràng y không ngồi dưới mái hiên, mưa lâu như thế mà y không hề bị ướt, cũng không thấy lạnh.

Chờ mắt y hết cay mỏi mới thấy trên đỉnh đầu có một cái ô giấy dầu rất lớn, mặt ô hứng đầy nước, tí tách nhỏ xuống theo mép ô.

“Dậy rồi à?”

Tiếng hỏi phía sau vẫn ấm áp như xưa.

Từ Hành Chi quay đầu lại thì thấy Thanh Tĩnh Quân ngồi xếp bằng ở bậc thềm cao hơn y hai bậc, cầm một cái ô giấy dầu, ngăn cách hai người khỏi trận mưa không giới hạn của đất trời.

Trên người y có áo khoác của Thanh Tĩnh Quân, rất ấm, chắc hẳn là có thêm linh lực, như được vòng tay nhẹ nhàng ôm ấp, ấm áp tới mức khiến người muốn xoay người ngủ tiếp.

Từ Hành Chi nhẹ giọng gọi: “Sư phụ?”

Thanh Tĩnh Quân kéo lại áo khoác hơi tuột xuống vì động tác của y: “Sao lại ngủ ở đây?”

Nghĩ tới việc đêm qua, Từ Hành Chi thử thăm dò hỏi: “Sư phụ, đêm qua...”

“Đêm qua?” Thanh Tĩnh Quân dịu giọng nói: “Chạng vạng ta uống say, cơ thể mệt mỏi cực kỳ nên đi ngủ sớm. Giờ Sửu dậy nghe tiếng mưa bên ngoài, muốn ra ngoài tản bộ thì thấy ngươi đang ngủ quên trước bậc thềm. Thấy mưa dần to hơn ta mới che ô cho ngươi.”

“Sao sư phụ không gọi con dậy?”

Từ Hành Chi nói xong thì định cởi áo khoác xuống trả cho Thanh Tĩnh Quân.

Thanh Tĩnh Quân đè tay cởi áo của y xuống, vuốt tóc y, dịu dàng nói: “Khoác đi, đừng để cảm lạnh... Ta sợ làm phiền giấc ngủ của ngươi. Mấy ngày nay vì cuộc thi Thiên bảng, chắc hẳn Hành Chi mệt lắm đúng không?”

“Nếu sư phụ muốn con bớt lo thì nghe Hành Chi khuyên một câu, uống vừa rượu thôi.” Từ Hành Chi xoay người lại: “Người có biết không, chi phí chi tiêu trong núi có hai đến ba phần mười để dành mua rượu cho người đó.”

“Hả?” Thanh Tĩnh Quân nhăn mũi: “Nhiều thế sao?”

“Chứ sao nữa? Rượu từ trên trời rơi xuống chắc?”

Thanh Tĩnh Quân dùng một tay cầm ô, một tay lưu luyến chậm rãi xoa vạt áo, một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm: “Vậy thì ta uống ít đi một chút?”

Từ Hành Chi xoa cánh mũi hơi ngứa vì mùi mưa, chìa tay ra: “Sư phụ đưa bầu rượu cho con.”

Thanh Tĩnh Quân: “...”

Từ Hành Chi: “Trước tiên người phải cai rượu hai canh giờ, thử xem thế nào.”

Thanh Tĩnh Quân suy nghĩ thật kỹ, vì suy xét cho chi phí trong núi, vô cùng đau lòng giao nộp bầu ngọc mà mình luôn mang theo bên người.

Từ Hành Chi nhét bình ngọc vào lòng, đón lấy ô trong tay ông: “Sư phụ, hai chúng ta đi tản bộ một chút đi?”

Thanh Tĩnh Quân nhìn lồng ngực y: “Ừ.”

Ánh mắt cực kỳ giống chó con tham ăn, có thể thấy rằng ông đang hối hận vừa nãy giao bình ra mà không nhân lúc đó uống thêm một ngụm.

Từ Hành Chi nhịn cười, đứng dậy nhẹ nhàng dậm chân.

Thanh Tĩnh Quân đang định đứng lên, chân phải mới nhấc lên đã tái mặt: “Hành Chi, tê chân quá...”

Từ Hành Chi tay mắt lanh lẹ, kẹp ô vào cổ, nâng chân phải của ông lên, tay phải dùng sức bấm ấn mạch máu ở chân ông, rất nhanh sau đó, cổ chân cứng đờ của Thanh Tĩnh Quân mới buông lỏng ra.

Sau khi vặn cổ chân mấy lần, Thanh Tĩnh Quân vịn lan can trúc đứng dậy, hơi nhăn mày lại, tay đỡ sau eo hơi đẩy phần eo hông căng cứng lên trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Hành Chi buồn cười nói: “Sư phụ, gần đây người làm sao thế? Kinh mạch không thông, suốt ngày uể oải lờ đờ. Xem ra phải cai rượu thật rồi.”

Lúc này Thanh Tĩnh Quân từ chối nhanh chóng: “Không được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hành Chi mỉm cười.

Y ôm bầu rượu của Thanh Tĩnh Quân, che ô cho Thanh Tĩnh Quân, đi dạo quanh Phong Lăng Sơn với Thanh Tĩnh Quân vào giờ Dần ba khắc, chuông lục giác ở cổ tay vang vọng trong gió, rải tiếng chuông lanh lảnh cả một đường.

Sau khi đi được một trăm bước, Thanh Tĩnh Quân mới cất tiếng giữa tiếng chuông, hỏi: “Hành Chi, ngươi vẫn đeo cái chuông này à?”

Từ Hành Chi vung vẩy cái chuông màu bạc vẫn đẹp như mới: “Đây là đồ mà người tự tay đeo cho con vào lễ nhận đồ đệ mà. Con vứt đi được chắc?”

Thanh Tĩnh Quân nói: “Chỉ là một món đồ nhỏ không đáng giá thôi. Nếu ngươi không thích thì cứ bỏ đi.”

Từ Hành Chi cười nói: “Mới đầu món đồ này treo trên người con cứ leng ca leng keng, con còn thấy lạ, nhưng đeo nhiều năm như thế thành ra quen nên cứ đeo thôi.”

Thanh Tĩnh Quân như chỉ tình cờ nhớ tới cái này rồi thuận miệng hỏi thôi, sau đó ông không nhắc tới chuyện cái chuông nữa, Từ Hành Chi cũng nhanh chóng bỏ qua chuyện này.

Hai người đi thêm một đoạn, trận mưa vừa ngớt một chút bỗng nặng hạt, hai người đành phải tìm một cái đình có sen mới nhú để tránh mưa.

Từ Hành Chi và Thanh Tĩnh Quân ngồi xuống bàn đá trong đình với bầu không khí ngập tràn mùi mưa.

Sau khi ngồi xuống, Từ Hành Chi lấy bình ngọc trong lòng ra, chọc cho Thanh Tĩnh Quân sáng bừng mắt lên.

Từ Hành Chi lấy Bút nhàn rỗi ra, biến thành một bộ dụng cụ uống rượu, lấy hai cái chén, dùng bình ngọc rót đầy hai chén rượu.

Y nâng một chén lên: “Đêm nào mà chẳng có trăng, nơi nào mà chẳng có trúc bách, nhưng ít người rảnh rỗi như hai ta.”

Thanh Tĩnh Quân khẽ cười, vươn tay cầm chén rượu còn lại lên nhưng bị Từ Hành Chi dùng quạt vừa biến ra đè mu bàn tay xuống: “Sư phụ, hai canh giờ.”

“Nhưng hai chén...”

“Con uống một chén ngắm một chén, không được sao?”

Thanh Tĩnh Quân đè hai tay lên mép bàn, giở trò cũ: “Hành Chi.”

“Không có tác dụng đâu.” Từ Hành Chi nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Sư phụ, con không phải sư thúc.”

Trước giờ tính cách Thanh Tĩnh Quân luôn ấm áp không tức giận, lúc nào cũng cưng chiều người thanh niên dám to gan lém lỉnh nói lời ngon tiếng ngọt với ông, ông cố gắng nghĩ tới chuyện khác, không nghĩ tới mùi rượu thơm kia nữa, tập trung lắng tai nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

Một con chim nước do Quảng Phủ Quân nuôi bay qua ao sen thoang thoảng hương thơm, bên mỏ có cánh hoa đào. Nó nghển cổ lên, vui sướng kêu to một tiếng rồi vỗ cánh bay đi, khiến mặt ao trong suốt gợn sóng không ngừng.

Từ Hành Chi bận rộn nhiều ngày, hiếm khi rảnh rang thế này, đương nhiên y sẽ cố gắng mà hưởng thụ.

Nhưng một canh giờ sau, y lại quay về điện của mình, chịu khó tiếp tục bận rộn.

May mà năm ngày trôi qua rất nhanh, cuộc thi Thiên bảng sắp tới rồi.

Ngay từ sáng sớm, Từ Hành Chi lợi dụng thân phận đệ tử đứng đầu Phong Lăng Sơn vào đón tiếp quân trưởng của bốn môn phái. Đệ tử của các môn phái khác lục tục tới, từng nhóm từng tốp tụ tập ở quảng trường hình tròn trước điện Thanh Trúc.

Trời mưa lất phất, Từ Hành Chi mặc lễ phục mà chỉ khi Phong Lăng Sơn có lễ quan trọng mới mặc, áo khoác ngoài hơi ướt, may mà áo dày, không ngấm lạnh vào trong cơ thể.

Chờ quân trường của các môn phái lần lượt ngồi lên đài cao được dựng sẵn ở quảng trường, Quảng Phủ Quân tuyên bố hôm nay bắt đầu cuộc thi Thiên bảng lần này, hai mươi ngày sau mới kết thúc.

Tất cả quy trình đều giống với nội dung mà Từ Hành Chi đã đối chiếu mấy lần trước đó. Nhưng mà Quảng Phủ Quân đột nhiên bổ sung thêm một câu cuối: “Trước khi cuộc thi Thiên bảng của các đệ tử bắt đầu, người đứng đầu Thiên bảng lần trước Từ Hành Chi tiến hành đấu với với sơn chủ Phong Lăng Thanh Tĩnh Quân. Kết quả trận đấu không tính vào kết quả thi đấu cuối cùng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bên dưới đài cao, các đệ tử đứng đầu của bốn môn phái đứng sóng vai với nhau ở hàng đầu tiên.

Từ Hành Chi nghe vậy thì cau mày lại.

Chu Bắc Nam cười cợt: “Ơ, sư phụ đánh đồ đệ, cái này náo nhiệt đấy.”

Từ Hành Chi không biến sắc, chân trái vừa nhấc lên đã giẫm vào mu bàn chân Chu Bắc Nam một cách chính xác.

Chu Bắc Nam đau nghiêng cả người, không dễ dàng gì mới đứng vững không bị ngã.

Vì lúc này đang tiến hành lễ nghi, Chu Bắc Nam cố nhịn kích động muốn xắn tay áo lên đánh cho Từ Hành Chi một trận.

Ôn Tuyết Trần ở bên phải Từ Hành Chi nói: “Bắc Nam, đừng vui quá sớm. Theo tính cách của Thanh Tĩnh Quân chắc chắn sẽ nhường Hành Chi, không để Hành Chi mất mặt trước mọi người đâu.”

Khúc Trì đứng bên cạnh Ôn Tuyết Trần vươn tay ra, tỏ ý đồng tình với phán đoán của Ôn Tuyết Trần.

Ôn Tuyết Trần cụng tay với hắn một cách tự nhiên.

Từ Hành Chi lẩm bẩm: “Nhưng sao ta không nhớ có quy trình này nhỉ.”

Thanh Tĩnh Quân trên đài cũng hơi khó hiểu, chờ Quảng Phủ Quân đi về bên cạnh mình, ông mới nhỏ giọng hỏi: “Khê Vân, có sắp xếp thế này đệ phải báo cho ta trước chứ.”

Quảng Phủ Quân nhíu mày, ngạc nhiên trả lời: “Sư huynh, rõ ràng đêm qua huynh tới điện Thanh Trúc, chính huynh giao việc này cho ta mà.”

Thanh Tĩnh Quân: “Hả?”

Quảng Phủ Quân nói: “Huynh bảo để Hành Chi mang cấp bậc Nguyên anh tham gia cuộc thi Thiên bảng thì phải có thêm hạn chế cho hắn, không cho hắn dùng linh áp của cấp Nguyên anh để áp chế đệ tử khác. Nhưng như thế thì cuộc thi sẽ không còn gì thú vị nữa, chi bằng sắp xếp một trận đấu của huynh với hắn, vừa có thể giãn gân cốt, cũng có thể khiến các đệ tử khác thấy được thực lực thật sự của Hành Chi, để tương lai hắn có thể dùng thực lực khiến mọi người khâm phục, vẹn cả đôi đường.”

Nói tới đây, Quảng Phủ Quân cũng cảm thấy hơi buồn cười.

Mấy năm nay sư huynh không tham gia vào công việc bình thường, thỉnh thoảng mới ra dáng nhúng tay vào chuyện trong môn phái, bản thân ông ấy lại không quen được.

Không ngờ sau khi ông ấy nói xong hết, Thanh Tĩnh Quân vẫn thấy nghi hoặc: “Thế sao?”

Quảng Phủ Quân hiểu ra, dở khóc dở cười: “Sư huynh, không phải đêm qua huynh say quá rồi nói chuyện này với ta đó chứ?”

Thanh Tĩnh Quân sờ môi, vô tội nói: “Nói ra thì đêm qua ta uống rượu thật...”

Quảng Phủ Quân: “...”

Sau khi lễ nghi xong xuôi, các đệ tử ngoại môn của Phong Lăng bắt đầu dựng võ đài, Từ Hành Chi tới tìm Quảng Phủ Quân: “Sư thúc, trước đó chưa từng nói tới chuyện này mà.”

Quảng Phủ Quân ho một tiếng, nói ngắn gọn sự việc lại cho y nghe.

Từ Hành Chi hiểu ra, không để ý lắm: “Sư thúc, việc tới nước này, tuyên bố ra rồi, người không cần bận tâm nữa, đệ tử lên đánh một trận là được. Người của Phong Lăng Sơn luận bàn với nhau, thắng hay thua đều không mất mặt.”

Quảng Phủ Quân lạnh nhạt nói: “Có khi ngươi thắng được đấy.”

Từ Hành Chi bật cười: “Thắng hay không chắc chắn đệ tử không quyết định được, phải xem sư phụ.”

Nói thật thì Từ Hành Chi không để bụng tới thắng thua trong trận này.

So tài với Thanh Tĩnh Quân, dù thế nào cũng không tính vào thành tích thi đấu cuối cùng, không làm lỡ kế hoạch của y.

Nhóc con kia bảo không về là không về thật, bao nhiêu ngày rồi, may mà y nhịn được, còn chẳng gửi câu hỏi thăm nào về khiến Từ Hành Chi nhớ mong quá chừng.

Nghĩ tới Mạnh Trọng Quang, y lấy Bút nhàn rỗi ra, biến thành kiếm ngư trường mà y từng sử dụng, treo lên eo rồi bước lên võ đài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Số ký tự: 0