Ngoại truyện 1...
Kỵ Kình Nam Khứ
2024-08-14 13:29:39
Thử hỏi, có ai không muốn biết rốt cuộc mình mang dáng vẻ gì trong lòng người mình yêu?
Giây phút này, ngay cả chính bản thân Tạp La cũng không biết mình đang mong chờ cỡ nào, luồn một tia linh thức vào trong thức hải của Nhạc Vô Trần, tim đập thình thịch như đang báo nguy, ầm ĩ đến mức chính hắn ta cũng thấy sợ hãi.
Khoảnh khắc chui vào, xung quanh đều yên tĩnh, trái tim của Tạp La như được bôi mật, hơi thắt lại trong sự ngọt ngào.
Nhưng chỉ trong tích tắc, linh lực phòng ngự được thiết lập trong cơ thể Nhạc Vô Trần nổ tung ầm ầm!
Linh thức bật lại, Tạp La không kịp chuẩn bị gì cả đã bị cái búa gõ chuông được cọ rửa trong mưa gió suốt trăm nghìn năm đập mạnh một phát đầu, chật vật lăn ra giường trong cơn đau nhức.
Chỉ thoáng chạm một cái, trong đầu Tạp La đã lóe lên vô số hình ảnh vụn vặt, khóe mắt không kiềm chế được mà tuôn trào lệ nóng.
Đau đớn này không bắt nguồn từ bản thân Tạp La mà đến từ ký ức của Nhạc Vô Trần.
Vô số mảnh vỡ không chịu khống chế chui vào mắt hắn ta, không thua gì chà mảnh thủy tinh vỡ vào mắt.
Hắn ta nhìn thấy Nhạc Vô Trần ở điện trong Thanh Trúc, ngồi trước gương uống rượu. Hình như trang trí trong điện Thanh Trúc không giống với bây giờ, người trong gương cũng có thần thái, cử chỉ khác xa Nhạc Vô Trần ngoài đời, đôi mắt mang màu xanh xám tà ma, nói với không khí: “Ngươi giấu tàn hồn của ta nhiều năm, một năm trước dùng vò rượu, đưa ta đến Phong Lăng Sơn, rồi lại tặng ta thể xác tốt thế này...”
Ban đầu Tạp La thấy rất xa lạ, chỉ thấy đôi mắt này hơi quen, giọng điệu nói chuyện cũng giống như từng quen biết, tới khi người kia nói thêm hai câu nữa, Tạp La bỗng ngơ ngác.
Rõ ràng đây là mắt và giọng mình mà!
Đây là giấc mơ của Nhạc Vô Trần sao?
Nhưng lúc xem thức hải, giấc mơ không tính.
Vì thế những gì hắn ta nghe được đều là những gì Nhạc Vô Trần đã tự mình trải qua.
Cảnh tượng tan vỡ biến đổi, chuyển tới rừng trúc sau núi. Nhạc Vô Trần say mèm ngã ra đất, không ngừng quằn quại lẩm bẩm trong tiếng lá trúc rì rào, như có một người tàng hình đấu đá lung tung, cợt nhả coi khinh ở trong cơ thể y. Trăng sáng trên trời, trúc xanh xào xạc, Nhạc Vô Trần nằm ngửa trên đất, đầu ngón tay nắm một nắm bùn ướt nhẹp.
Trên lôi đài, quái vật trốn trong cơ thể Nhạc Vô Trần hung hãn đoạt xác, chiêu thức nào cũng muốn lấy mạng Từ Hành Chi, sau đó lại thôi thúc chuông bạc làm bậy, cắt thịt đập xương, phế bỏ tay phải của Từ Hành Chi.
Lúc đó, Nhạc Vô Trần bị nhốt trong chính cơ thể của mình, gọi từng tiếng Hành Chi tan nát cõi lòng, tới tận khi đau đến mất giọng, không nói được gì nữa.
Sau đó, người mà bây giờ Tạp La chỉ muốn nâng trên đầu quả tim để ủ ấm đã liều mạng, dùng thân thể nửa tàn phế, lặng lẽ chui ra khỏi thức hải, cố chịu cơn đau gãy xương, dịu dàng dụ dỗ Từ Hành Chi, nói rằng y đã rút linh thức ra khỏi cơ thể này rồi, xin cậu giết mình và kẻ chiếm tổ chim khách.
Nhạc Vô Trần chết, cuộc chiến chinh phạt và hỗn loạn dài đằng đẵng bắt đầu.
Cờ xí cùng thời lần lượt đổ xuống. Thanh Lương Cốc diệt vong, Ứng Thiên Xuyên đầu hàng, Phong Lăng và Đan Dương đều tản đi.
Có một đôi mắt đau đớn nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ. Y thấy người thân qua đời, bạn thân thiết qua đời; thấy mỹ nhân xương trắng, thiếu niên lúc hoàng hôn; thấy tấm lòng trung nghĩa đảo ngược, nhiệt huyết lạnh dần. Nhưng y chỉ có thể nhìn, từ kẻ lánh đời, tiên rượu vô lo vô nghĩ biến thành u hồn mang đầy tâm sự, cô đơn buồn tủi.
Mãi đến tận khi cơ thể y tỉnh lại trong thiền phòng thoang thoảng hương rượu hoa quế, sống lại.
Tạp La trợn tròn mắt.
Mỹ nhân dùng gương soi mình, đập vào mắt lại là xương bùn thịt thối, bảo hắn ta phải chấp nhận thế nào đây?
Hắn ta xem đủ rồi! Không muốn xem nữa!
Nhưng hình ảnh lũ lượt kéo đến, đan chồng lên nhau, đâu chịu buông tha cho hắn ta? Đầu hắn ta đau như muốn nứt ra, ngã về phía sau, trong lúc vội vàng hoảng loạn làm đổ một lư hương Bác Sơn.
Tấm chắn phòng ngự trong cơ thể bị kích hoạt, nguyên thần chấn động, dù Nhạc Vô Trần ngủ say hơn nữa cũng phải thức, y bò dậy khỏi giường, xoa ấn huyệt thái dương thật mạnh, tấm lưng gầy yếu run rẩy từng cơn, đây là kích thích đau đớn khi lập tấm chắn.
Tạp La kiềm chế tới mức mặt tái mét mới gắng gượng áp chế xúc động muốn ôm Nhạc Vô Trần vỗ về xuống.
Hắn ta khàn giọng gọi: “Nhạc Vô Trần?”
Run rẩy ở lưng Nhạc Vô Trần dần nhỏ lại, tấm lưng ướt đẫm chậm rãi ưỡn thẳng lên nhưng vẫn quay lưng về phía hắn ta.
Tạp La gọi to hơn: “Nhạc Vô Trần!”
Chỉ có như thế hắn ta mới khống chế được tiếng nghẹn ngào ở cổ họng.
Nhạc Vô Trần im lặng một lúc ngắn ngủi rồi thở ra một hơi thật dài: “Ngươi thấy rồi à?”
Chỉ bốn chữ ấy đã phá tan tất cả hi vọng mà Tạp La đang liều mạng tìm kiếm lời giải thích.
Trong cơn tức giận và bi quan tột độ, Tạp La muốn mắng chửi, trút hết toàn bộ những lời tục tĩu mà mình biết lên đầu Nhạc Vô Trần nhưng những lời ghê tởm định tuôn ra khỏi cổ họng đều bị hàm răng của hắn ta chặn kín lại trong lồng ngực.
Hắn ta sợ hãi nhận ra rằng ngay cả mắng Nhạc Vô Trần một câu, hắn ta cũng không làm được.
Nguyên nhân chẳng có gì cả, chỉ không nỡ thôi.
Sau khi nghiến răng mấy lần, cuối cùng Tạp La cất lên mấy lời than trách như rên rỉ: “Nhạc Vô Trần, tại sao ngươi lại trêu đùa ta như vậy!”
Nhạc Vô Trần quay sang nhìn hắn ta, mấy sợi tóc rối trên trán bị mồ hôi thấm ướt phát sáng.
Đắm chìm trong ánh mắt ấy, Tạp La bi phẫn nói: “Mười mấy năm qua, ngươi giữ ta ở trong núi, rốt cuộc để làm gì? Để thay đổi vận mệnh cho đồ đệ ngươi sao? Với ngươi, ta chỉ là một can chi trên tinh bàn tử vi, một quân cờ trên bàn cờ thôi ư?”
Nhạc Vô Trần dùng im lặng đâm một nhát vào chính giữa trái tim hắn ta.
“Nói đi chứ!” Hai mắt Tạp La đỏ ngầu: “Nhạc Vô Trần, ngươi nói đi!”
Nhạc Vô Trần nhìn thẳng vào mắt hắn ta, nhẹ nhàng nói: “Chứ không thì sao?”
Tạp La sững sờ tại chỗ, trong đầu kêu vang ầm ầm.
Hắn ta nhếch khóe miệng với đôi mắt đỏ chót, nở nụ cười khô khốc: “Nhạc Vô Trần, sao trước kia ta lại không phát hiện ra ngươi ác như vậy nhỉ.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại toát ra nỗi tuyệt vọng không thể nói rõ ngập tràn trong lồng ngực.
“Sao ngươi có thể đối xử với ta như thế?” Hắn ta bò dậy khỏi đất, tập tễnh đi tới bên cạnh giường Nhạc Vô Trần, đôi mắt đỏ au nhìn thẳng vào Nhạc Vô Trần: “Ta chưa làm gì cả, tại sao ta lại đổ hết những việc kẻ đó đã làm lên đầu ta?”
Hắn ta đã không muốn giết Nhạc Vô Trần từ lâu rồi, hắn ta đang cố gắng hết sức biến thành người mà Nhạc Vô Trần mong muốn, dù vẫn chưa thành công nhưng hắn ta đã cực kỳ dụng tâm rồi.
Như thế này là bất công, tại sao hắn ta lại phải gánh chịu tội nghiệt mà Tạp La kia gây ra chứ?
Tạp La nửa quỳ trên giường, tư thế hèn mọn này khiến trái tim hắn ta đau đớn không thôi.
Trong lúc vô tình, Nhạc Vô Trần dùng tình cảm làm mồi nhử, nuôi nhốt hắn ta thành một con cừu, y không thể để hắn ta rơi vào lưới tình không thể thoát thân rồi bứt bỏ hắn ta được!
Nhạc Vô Trần im lặng không nói, Tạp La càng hoảng loạn, tóc tai rối bù xù, hai mắt rưng rưng, cái miệng đã không chịu khống chế, lúc thì nổi cáu, lúc thì van nài: “Nhạc Vô Trần, không phải ngươi là người tu đạo sao? Cứu giúp chúng sinh, lòng nhân từ của ngươi đâu rồi? Ngươi lừa ta bao nhiêu năm, phế bỏ công lực của ta, khiến ta không thể rời bỏ ngươi, sao ngươi lại có thể làm ra hành vi ấy chứ?”
Nói mãi, nói mãi, hắn ta tự khiến bản thân khó chịu, thứ trong lồng ngực lại quặn thắt đau đớn, đau đến mức mắt hắn ta nổi đầy tơ máu, giọng điệu cũng theo đó mà dịu xuống: “Sư phụ, người xem, ta thay đổi rồi. Ta không giết người, ta không hại người khác, ta là La Thập Tam, không có huyết thống ma đạo, không có nơi để về, khuôn mặt không giống trước kia, trái tim cũng đã khác. Người nhìn ta đi...”
Khi Tạp La hận không thể khoét trái tim ra cho Nhạc Vô Trần xem, Nhạc Vô Trần lên tiếng.
“Thập Tam.” Lúc y gọi Thập Tam vẫn mang theo giọng mũi khiến lòng người mềm yếu: “Mười mấy năm qua, ngươi không khiến ta thất vọng. Ngươi là nhị đồ đệ mà một tay ta nuôi dạy, cũng không phụ cái danh đệ tử của Phong Lăng. Chớ nên tự ti.”
Khi Tạp La sắp nở nụ cười, Nhạc Vô Trần chậm rãi bổ sung nửa đoạn sau: “Nhưng ta với ngươi, tuyệt đối không thể.”
“Vì sao?”
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Tạp La tuôn ra vô số lời giải thích và lý do.
Hắn ta không phải người từng tổn thương, sỉ nhục Nhạc Vô Trần. Coi như Nhạc Vô Trần tài giỏi, có thể biến bản thân y thành minh châu ngọc thạch trên đầu trái tim hắn ta, dù bây giờ Tạp La giận dữ, hắn ta cũng không nỡ đánh y, mắng y hay cấu véo y.
Nhưng mà, Nhạc Vô Trần chỉ dùng bảy chữ đã đập tan hết tất cả lời giải thích và hi vọng của hắn ta: “Ngươi thay đổi nhưng ta thì không.”
Chỉ vì nguyên nhân đơn giản ấy.
Tạp La không phải Tạp La kia nhưng Nhạc Vô Trần vẫn là Nhạc Vô Trần đó, y nhớ rõ ràng nguồn gốc của tất cả tai họa, đồng thời không thể xóa bỏ nguồn gốc ấy ra khỏi trái tim mình.
Mười mấy năm qua, không có bất cứ giây phút nào Nhạc Vô Trần thật sự thuộc về Tạp La.
Giống như lời Nhạc Vô Trần từng nói rất nhiều lần, Thập Tam, ta và ngươi tuyệt đối không thể.
Tạp La không biết mình đi ra khỏi điện Thanh Trúc thế nào.
Ánh trăng như muối, hòa tan làm mờ cảnh vật xung quanh nhưng hình ảnh mà hắn ta nhìn thấy trong đầu Nhạc Vô Trần vẫn hiện rõ trước mắt.
Mỗi một hình ảnh đều là lưỡi đao chia cắt hắn ta và Nhạc Vô Trần.
Nó khoét từng nhát, từng nhát một, khiến Tạp La đau không thở nổi.
Không ai dạy hắn ta phải vượt qua nỗi đau đớn này thế nào, hắn ta chỉ có thể ngơ ngác bước vào gian điện mới trống vắng không có hơi người, cuộn tròn bản thân đang chìm trong bối rối tột độ lại.
Lời hắn ta từng hứa hẹn hùng hồn vẫn còn văng vẳng bên tai: “... Có là rãnh biển ta cũng sẽ xông vào, dù là lạch trời ta cũng sẽ lật tung.”
Nhưng khoảng cách giữa hắn ta và Nhạc Vô Trần không phải là rãnh biển, cũng không phải lạch trời, mà là oan nghiệt hai kiếp.
Ai dạy hắn ta làm sao quay lại kiếp trước đi.
Bước sang mùa hè, trời sáng nhanh hơn. Mặc dù đêm qua vất vả tới giờ Sửu mới sắp xếp xong nhưng từ trước tới nay Từ Bình Sinh luôn dậy sớm và đúng giờ. Cậu ta dùng muối tẩy rửa đánh răng sạch sẽ, xách một bình nước đi chăm sóc hoa cỏ trong sân, nghĩ lát nữa qua điện bên cạnh nhắc nhở Từ Hành Chi, đừng quên dậy sớm dẫn Mạnh Trọng Quang tới điện Thanh Trúc thỉnh an sư phụ.
Không ngờ trong lúc cậu ta nghĩ vậy thì nghe tiếng chào ở cửa điện: “Huynh trưởng.”
Mạnh Trọng Quang mặc một bộ đồ trắng nhẹ nhàng thoải mái, chắp tay sau lưng mỉm cười, màu trắng làm giảm không ít vẻ đẹp diễm lệ của hắn, dù Từ Bình Sinh nhìn gương mặt đẹp này nhiều năm rồi, mới nhìn thoáng qua vẫn thấy chói mắt.
Mạnh Trọng Quang bước vào trong điện, phóng khoáng tự nhiên vén áo lên vái lạy: “Xin thỉnh an huynh trưởng.”
Lúc này Từ Bình Sinh mới nhớ ra người này đã bước qua cửa nhà họ Từ, bây giờ đã thành người một nhà, nhất thời không biết nên gọi là đệ muội hay gọi thế nào, cậu ta quên cả bỏ bình nước xuống, gật đầu mất tự nhiên nói: “Ừ.”
Mạnh Trọng Quang đứng lên như thường, Từ Bình Sinh cố tình để ý, thấy hắn đi lại bình thường, ngờ ngợ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mặc dù cậu ta vẫn cô đơn lẻ bóng, chưa song tu bao giờ nhưng vẫn biết ít nhiều về chuyện này. Dáng vẻ thoải mái này của Mạnh Trọng Quang không giống với tưởng tượng của cậu ta.
Nhưng lúc này Từ Bình Sinh chưa nghĩ gì nhiều: “Thỉnh an ta trước ra thể thống gì? Ngươi và Hành Chi qua điện Thanh Trúc, thỉnh an sư phụ trước đã.”
Mạnh Trọng Quang nghe vậy thì hơi ngượng nghịu, cắn môi đau lòng nói: “Sư huynh không khỏe, sáng này thử nhiều lần nhưng thật sự không xuống giường được. Huynh trưởng muốn sư huynh đi thật sao?”
Từ Bình Sinh: “...”
Từ khi nhìn thấy Mạnh Trọng Quang tinh thần sảng khoái đi ra ngoài một mình, Từ Bình Sinh đã thấy có chỗ nào đó sai sai, được câu này của hắn nhắc nhở thêm, bỗng chốc hai mắt cậu ta tối sầm xuống, máu nóng dồn lên đầu ào ào.
Đệ đệ cục cưng anh tuấn phong độ của cậu ta lại nằm dưới Mạnh Trọng Quang?
Đột nhiên đệ muội biến thành muội phu, đả kích này thật sự quá lớn với Từ Bình Sinh, cậu ta vội vàng chạy qua điện bên cạnh thăm đệ đệ, quả nhiên thấy Từ Hành Chi vùi trong chăn mơ màng buồn ngủ.
Mùa hè đắp chăn mỏng nên không che được gì hết, trên cổ trên vai Từ Hành Chi cũng có dấu hôn xanh đỏ, hai hàng lông mi dài cụp xuống, run rẩy theo hơi thở, nhìn qua là biết phải chịu khổ quá mức.
Tâm trạng Từ Bình Sinh thay đổi to lớn, lúc quay đầu lại nhìn Mạnh Trọng Quang, khó khăn lắm mới thấy gương mặt đẹp ấy vừa mắt thì nó bỗng trở nên khó ưa: “Lau người cho hắn chưa?”
Mạnh Trọng Quang thành thật đáp: “Lau rồi.”
“Có bị thương... Khụ, bị thương ở đâu không?”
“Đệ kiểm tra rồi, huynh trưởng không cần lo lắng, chỉ quậy hơi hăng tí. Sư huynh mất sức.” Mạnh Trọng Quang ngồi chếch bên giường, chậm rãi xoa eo cho Từ Hành Chi đang nửa tỉnh nửa mơ: “Nghỉ ngơi thêm một lát nữa là có thể đứng dậy, chỉ sợ trễ giờ thỉnh an sư phụ thôi.”
Dù nói thế nhưng Từ Bình Sinh vẫn không yên tâm, hùng hổ quay về điện, lấy thuốc giúp tăng tuần hoàn máu, làm tan máu bầm và đan dược bổ khí dưỡng nguyên thần qua.
Từ Bình Sinh đi về, Từ Hành Chi vốn đang nằm trên giường giả vờ ngủ bỗng giơ tay lên, che hai mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó cả đời này ta không ra khỏi cửa nữa.”
Đối với cậu mà nói, đả kích đêm qua có thể nói là hủy thiên diệt địa, lật đổ hết nhận thức của cậu trong mười mấy năm qua. Tên khốn họ Mạnh không cần ai dạy mà tự biết chuyện này, cảnh tượng Mạnh Trọng Quang vén từng lớp áo váy xinh đẹp lên, nằm nhoài trên người cậu mà cọ xát đầy càn rỡ, cả đời này Từ Hành Chi không muốn nhớ lại cảnh đó nữa.
Trong lúc cậu cáu tức, một đôi môi mềm mại áp sát vào tai cậu, cách một lớp chăn, đẩy giọng nói mơ hồ vào trong tai Từ Hành Chi.
“Sư huynh, không sao đâu. Trừ huynh trưởng ra, không ai biết chuyện của hai chúng ta.” Mạnh Trọng Quang dùng giọng điệu làm nũng dỗ dành Từ Hành Chi: “Ta bôi thuốc tốt cho huynh, thêm ít linh lực. Chờ lát nữa chúng ta đi thỉnh an sư phụ, ta cố ý đi khập khiễng thì không ai nhận ra đâu. Được không?”
Dưới sự giúp đỡ của thuốc bôi ngoài da, cuối cùng đôi chân mềm nhũn như sợi mì của Từ Hành Chi cũng khôi phục tác dụng của mình, cậu cố gắng hết sức ngó lơ cơn đau trong bụng và phía sau, ưỡn thẳng lưng lên, cầm cự đến điện Thanh Trúc.
Mạnh Trọng Quang giả bộ rất yếu đuối, so với dã thú cắn mút, lăn lộn bừa bãi đêm qua quả thực như hai người khác nhau, ngay cả đệ tử đi ngang qua hai người bọn họ chào hỏi bọn họ xong cũng thoáng hiện vẻ thương xót và nụ cười ám muội.
Vào điện Thanh Trúc lại là một loạt lễ nghi kính trà, vái chào, Từ Hành Chi thấy đệm cói mà Thanh Tĩnh Quân sắp xếp cho mình quỳ êm và dày gấp đôi cái đệm của Mạnh Trọng Quang.
Đúng là sư phụ ruột mà.
Từ Hành Chi rất cảm động, kính trà xong thì ngồi quỳ xuống đệm cói: “Hôm qua sư phụ say bí tỉ luôn mà hôm nay dậy sớm thế ạ?”
“Xảy ra vài chuyện.” Nhạc Vô Trần rất bình thản: “Nhị sư đệ của con để lại thư rồi xuống núi. Bảo là muốn ra ngoài lang bạt. Bây giờ Khê Vân đang đi tìm hắn, nhưng hắn dọn đồ đi từ đêm qua rồi, với tốc độ của hắn thì chắc Khê Vân không đuổi kịp đâu.”
Từ Hành Chi cảm thấy bất ngờ: “La sư đệ?”
Nhưng Nhạc Vô Trần không nói gì nữa.
Trên thư Tạp La để lại có mấy lời không tiện nói với người khác.
Tạp La nói, hắn ta muốn ra ngoài lang bạt, không ở lại bên cạnh y làm chướng mắt y.
Tạp La còn nói, hắn ta đã hiểu ra nguyên nhân hắn ta muốn mà không có được, nhưng mà, nhưng mà, nếu có một ngày, hắn ta có thể trở thành tu sĩ không thẹn với đất trời, hắn ta vẫn mong Nhạc Vô Trần sẽ đổi ý, cho hắn ta cơ hội kề vai sát cánh.
Nhạc Vô Trần rụt tay vào trong tay áo, xoa lên mực xanh đã khô từ lâu, nhưng lại chạm đúng vào một giọt mực loang lổ trên tờ giấy.
Y rút tay ra, vờ như không quan tâm.
Thế này, cũng rất tốt.
Từ đó, lại qua mười mấy năm nữa.
Trong mười mấy năm, ma đạo chìm trong nội chiến dai dẳng, không rảnh quan tâm chuyện khác, cũng vì thế mà thế gian có được rất nhiều thời gian yên bình.
Cuộc sống hoa thông ủ rượu, nước sông xuân hãm trà cứ chậm rãi trôi qua như dòng nước.
Có lẽ vì có ví dụ sáng chói của Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đằng trước, được lan truyền thành câu chuyện mọi người ca tụng, hai năm sau tiệc cưới linh đình ấy, Chu Bắc Nam - Đại công tử của Ứng Thiên Xuyên quỳ trước điện của phụ thân tới mức hai gối tím bầm, cuối cùng cầu xin được Chu Vân Liệt xuống nước, thay đứa con trai lố bịch của mình đi xin cưới Lục Ngự Cửu - đệ tử trung cấp của Thanh Lương Cốc.
Ôn Tuyết Trần và thê tử Chu Huyền hạnh phúc êm ấm, hòa thuận yên vui nhưng con gái Ôn Vọng không biết theo tính ai trong hai người họ mà vô cùng nghịch ngợm, còn nhỏ đã vác hai thanh đao đồng chạy tới chạy lui, thích chạy đi chơi với Từ Hành Chi, thường xuyên khiến Ôn Tuyết Trần đau đầu cam chịu.
Hiển nhiên là sau khi Minh Chiếu Quân phi thăng, Khúc Trì kế nhiệm chức vị Phong chủ Đan Dương Phong, không ai biết từ bao giờ bên cạnh hắn có thêm một người hầu không dám cao giọng, ăn nói nhỏ nhẹ, chăm sóc cho hắn cẩn thận chu đáo. Từ đây, Khúc Trì ra khỏi điện là áo mũ chỉn chu, không vương một hạt bụi, mặc dù nét nghiêm nghị trên mặt chẳng giảm bớt nhưng khóe môi có thêm ý cười dịu dàng mà trước kia không có.
Có lẽ là trải qua tình kiếp, mọi suy nghĩ đều tiêu tan, tu vi của Cửu Chi Đăng tăng nhanh như gió, trở thành người đầu tiên phi thăng thành người thượng giới ở Phong Lăng Sơn sau Xích Hồng Quân.
Còn Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang, cả hai nhất trí cho rằng làm thần tiên rất nhàm chán nên không nóng lòng tu luyện, chỉ yên tâm sống ở Phong Lăng Sơn, tỉnh thì ngắm hoa, say thì đùa nghịch, dù không làm gì cả, chỉ nằm ngồi mặt đối mặt thôi, họ đều cảm thấy cực kỳ tốt đẹp.
Nhạc Vô Trần nhìn thấy hết, chỉ cảm thấy cuối cùng kiếp này bản thân mình đã bảo vệ được người cần bảo vệ, sống rất đáng.
Thỉnh thoảng y sẽ nhận được một vài món quà không để tên, đều là rượu ngon ở khắp nơi, đều thống nhất dùng vò bằng bùn vàng, nhờ người gửi tới.
Hôm nay lại có một vò rượu được đưa tới điện Thanh Trúc. Nhạc Vô Trần mở nắp ra, cúi xuống ngửi thử, đúng là rượu ngon, chắc hẳn là được ủ bằng phương pháp bí truyền của thôn xóm huyện nhỏ nào đó.
Nhạc Vô Trần xách vò rượu lên, đi ra cái ao rượu mới hình thành ở sân sau, tiện tay vung một phát, cả vò rượu đổ hết vào trong ao.
Y xách vò rỗng vào một nơi sâu trong rừng trúc. Ở đó đã tích trữ được một lượng lớn vò bùn vàng, chồng từng cái lên, tạo thành một bức tường kích thước không nhỏ.
Nhạc Vô Trần vừa vòng trở về chỗ ở của mình thì Từ Hành Chi bước vào điện, báo lại tình hình hôm nay đi tuần núi.
Vừa mới vào điện, mắt Từ Hành Chi sáng lên: “Sư phụ, mùi rượu hôm nay rất đặc biệt, rượu ngon ở đâu thế?’
Nhạc Vô Trần nhẹ nhàng xoa cổ tay áo, chậm rãi nói: “Hành Chi đến không đúng lúc, ta uống hết rồi.”
Cùng lúc đó, ở trấn nhỏ dưới núi cách Phong Lăng Sơn hơn ba mươi dặm, một con ngựa non tuột khỏi dây cương, mất ràng buộc, hí vang lao nhanh trên đường lớn, chủ nhân gào thét gọi tên ngựa ở đằng sau, đuổi theo mãi mà ngay cả bụi do nó tung lên còn chẳng đuổi kịp.
Người đi đường dồn dập né tránh. Một cô gái trẻ vốn đã tránh đi rồi nhưng đúng lúc bị một vị khách đi ngang qua có trọng lượng cơ thể không nhỏ va vào vai, nàng hoảng hốt thốt lên một tiếng, mất thăng bằng, lao ra giữa đường.
Con ngựa kia chạy suốt một đường mà không có trở ngại gì, đột nhiên có một Trình Giảo Kim ăn mặc sặc sỡ xông ra, nó vừa ngạc nhiên vừa phấn khích, tung vó lên thật cao, khi đôi chân đóng móng sắt sắp rơi xuống thiếu nữ yếu đuối nhỏ bé ấy, đột nhiên có một cánh tay phải duỗi ra chặn ngang, đỡ lấy đôi móng ngựa ấy!
Tay trái người đó xoay chuyển như bay, cầm kiếm trong tay, dùng vỏ kiếm mang theo sức lực tựa sấm sét quẹt ngang chân ngựa, con ngựa không dùng được móng trước, chân sau lại bị đau, hí lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Nó chống bốn chân muốn đứng lên nhưng người đó chỉ thờ ơ trừng con ngựa một phát, con ngựa bị uy thế của người đó làm cho yên tĩnh hẳn lại, sau đó chủ nhân thở hồng hộc của nó dẫn con súc sinh ấy về, chắc chắn là phải bồi thường và xin lỗi.
Người đó cất kiếm vào bên hông, không quan tâm cô gái kia có đứng lên được không.
Nhưng cô gái được cứu chỉ liếc nhìn người đó một cái, gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng lên.
Nàng tự bò dậy, thướt tha hành lễ, rụt rè nói: “Tiểu nữ là thứ nữ của cửa hàng tơ lụa Mã thị ở trấn Phong Lăng. Xin hỏi, xin hỏi ân công tên họ là gì...”
Nghe nàng ấy hỏi, hàng lông mày rậm của tu sĩ áo đen mặt đen nhướng lên một cái đầy phóng khoáng, thoải mái hào phóng nói ra cái tên mà người kia đích thân tặng cho mình: “Tại hạ Phong Lăng La Thập Tam.”
Giây phút này, ngay cả chính bản thân Tạp La cũng không biết mình đang mong chờ cỡ nào, luồn một tia linh thức vào trong thức hải của Nhạc Vô Trần, tim đập thình thịch như đang báo nguy, ầm ĩ đến mức chính hắn ta cũng thấy sợ hãi.
Khoảnh khắc chui vào, xung quanh đều yên tĩnh, trái tim của Tạp La như được bôi mật, hơi thắt lại trong sự ngọt ngào.
Nhưng chỉ trong tích tắc, linh lực phòng ngự được thiết lập trong cơ thể Nhạc Vô Trần nổ tung ầm ầm!
Linh thức bật lại, Tạp La không kịp chuẩn bị gì cả đã bị cái búa gõ chuông được cọ rửa trong mưa gió suốt trăm nghìn năm đập mạnh một phát đầu, chật vật lăn ra giường trong cơn đau nhức.
Chỉ thoáng chạm một cái, trong đầu Tạp La đã lóe lên vô số hình ảnh vụn vặt, khóe mắt không kiềm chế được mà tuôn trào lệ nóng.
Đau đớn này không bắt nguồn từ bản thân Tạp La mà đến từ ký ức của Nhạc Vô Trần.
Vô số mảnh vỡ không chịu khống chế chui vào mắt hắn ta, không thua gì chà mảnh thủy tinh vỡ vào mắt.
Hắn ta nhìn thấy Nhạc Vô Trần ở điện trong Thanh Trúc, ngồi trước gương uống rượu. Hình như trang trí trong điện Thanh Trúc không giống với bây giờ, người trong gương cũng có thần thái, cử chỉ khác xa Nhạc Vô Trần ngoài đời, đôi mắt mang màu xanh xám tà ma, nói với không khí: “Ngươi giấu tàn hồn của ta nhiều năm, một năm trước dùng vò rượu, đưa ta đến Phong Lăng Sơn, rồi lại tặng ta thể xác tốt thế này...”
Ban đầu Tạp La thấy rất xa lạ, chỉ thấy đôi mắt này hơi quen, giọng điệu nói chuyện cũng giống như từng quen biết, tới khi người kia nói thêm hai câu nữa, Tạp La bỗng ngơ ngác.
Rõ ràng đây là mắt và giọng mình mà!
Đây là giấc mơ của Nhạc Vô Trần sao?
Nhưng lúc xem thức hải, giấc mơ không tính.
Vì thế những gì hắn ta nghe được đều là những gì Nhạc Vô Trần đã tự mình trải qua.
Cảnh tượng tan vỡ biến đổi, chuyển tới rừng trúc sau núi. Nhạc Vô Trần say mèm ngã ra đất, không ngừng quằn quại lẩm bẩm trong tiếng lá trúc rì rào, như có một người tàng hình đấu đá lung tung, cợt nhả coi khinh ở trong cơ thể y. Trăng sáng trên trời, trúc xanh xào xạc, Nhạc Vô Trần nằm ngửa trên đất, đầu ngón tay nắm một nắm bùn ướt nhẹp.
Trên lôi đài, quái vật trốn trong cơ thể Nhạc Vô Trần hung hãn đoạt xác, chiêu thức nào cũng muốn lấy mạng Từ Hành Chi, sau đó lại thôi thúc chuông bạc làm bậy, cắt thịt đập xương, phế bỏ tay phải của Từ Hành Chi.
Lúc đó, Nhạc Vô Trần bị nhốt trong chính cơ thể của mình, gọi từng tiếng Hành Chi tan nát cõi lòng, tới tận khi đau đến mất giọng, không nói được gì nữa.
Sau đó, người mà bây giờ Tạp La chỉ muốn nâng trên đầu quả tim để ủ ấm đã liều mạng, dùng thân thể nửa tàn phế, lặng lẽ chui ra khỏi thức hải, cố chịu cơn đau gãy xương, dịu dàng dụ dỗ Từ Hành Chi, nói rằng y đã rút linh thức ra khỏi cơ thể này rồi, xin cậu giết mình và kẻ chiếm tổ chim khách.
Nhạc Vô Trần chết, cuộc chiến chinh phạt và hỗn loạn dài đằng đẵng bắt đầu.
Cờ xí cùng thời lần lượt đổ xuống. Thanh Lương Cốc diệt vong, Ứng Thiên Xuyên đầu hàng, Phong Lăng và Đan Dương đều tản đi.
Có một đôi mắt đau đớn nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ. Y thấy người thân qua đời, bạn thân thiết qua đời; thấy mỹ nhân xương trắng, thiếu niên lúc hoàng hôn; thấy tấm lòng trung nghĩa đảo ngược, nhiệt huyết lạnh dần. Nhưng y chỉ có thể nhìn, từ kẻ lánh đời, tiên rượu vô lo vô nghĩ biến thành u hồn mang đầy tâm sự, cô đơn buồn tủi.
Mãi đến tận khi cơ thể y tỉnh lại trong thiền phòng thoang thoảng hương rượu hoa quế, sống lại.
Tạp La trợn tròn mắt.
Mỹ nhân dùng gương soi mình, đập vào mắt lại là xương bùn thịt thối, bảo hắn ta phải chấp nhận thế nào đây?
Hắn ta xem đủ rồi! Không muốn xem nữa!
Nhưng hình ảnh lũ lượt kéo đến, đan chồng lên nhau, đâu chịu buông tha cho hắn ta? Đầu hắn ta đau như muốn nứt ra, ngã về phía sau, trong lúc vội vàng hoảng loạn làm đổ một lư hương Bác Sơn.
Tấm chắn phòng ngự trong cơ thể bị kích hoạt, nguyên thần chấn động, dù Nhạc Vô Trần ngủ say hơn nữa cũng phải thức, y bò dậy khỏi giường, xoa ấn huyệt thái dương thật mạnh, tấm lưng gầy yếu run rẩy từng cơn, đây là kích thích đau đớn khi lập tấm chắn.
Tạp La kiềm chế tới mức mặt tái mét mới gắng gượng áp chế xúc động muốn ôm Nhạc Vô Trần vỗ về xuống.
Hắn ta khàn giọng gọi: “Nhạc Vô Trần?”
Run rẩy ở lưng Nhạc Vô Trần dần nhỏ lại, tấm lưng ướt đẫm chậm rãi ưỡn thẳng lên nhưng vẫn quay lưng về phía hắn ta.
Tạp La gọi to hơn: “Nhạc Vô Trần!”
Chỉ có như thế hắn ta mới khống chế được tiếng nghẹn ngào ở cổ họng.
Nhạc Vô Trần im lặng một lúc ngắn ngủi rồi thở ra một hơi thật dài: “Ngươi thấy rồi à?”
Chỉ bốn chữ ấy đã phá tan tất cả hi vọng mà Tạp La đang liều mạng tìm kiếm lời giải thích.
Trong cơn tức giận và bi quan tột độ, Tạp La muốn mắng chửi, trút hết toàn bộ những lời tục tĩu mà mình biết lên đầu Nhạc Vô Trần nhưng những lời ghê tởm định tuôn ra khỏi cổ họng đều bị hàm răng của hắn ta chặn kín lại trong lồng ngực.
Hắn ta sợ hãi nhận ra rằng ngay cả mắng Nhạc Vô Trần một câu, hắn ta cũng không làm được.
Nguyên nhân chẳng có gì cả, chỉ không nỡ thôi.
Sau khi nghiến răng mấy lần, cuối cùng Tạp La cất lên mấy lời than trách như rên rỉ: “Nhạc Vô Trần, tại sao ngươi lại trêu đùa ta như vậy!”
Nhạc Vô Trần quay sang nhìn hắn ta, mấy sợi tóc rối trên trán bị mồ hôi thấm ướt phát sáng.
Đắm chìm trong ánh mắt ấy, Tạp La bi phẫn nói: “Mười mấy năm qua, ngươi giữ ta ở trong núi, rốt cuộc để làm gì? Để thay đổi vận mệnh cho đồ đệ ngươi sao? Với ngươi, ta chỉ là một can chi trên tinh bàn tử vi, một quân cờ trên bàn cờ thôi ư?”
Nhạc Vô Trần dùng im lặng đâm một nhát vào chính giữa trái tim hắn ta.
“Nói đi chứ!” Hai mắt Tạp La đỏ ngầu: “Nhạc Vô Trần, ngươi nói đi!”
Nhạc Vô Trần nhìn thẳng vào mắt hắn ta, nhẹ nhàng nói: “Chứ không thì sao?”
Tạp La sững sờ tại chỗ, trong đầu kêu vang ầm ầm.
Hắn ta nhếch khóe miệng với đôi mắt đỏ chót, nở nụ cười khô khốc: “Nhạc Vô Trần, sao trước kia ta lại không phát hiện ra ngươi ác như vậy nhỉ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại toát ra nỗi tuyệt vọng không thể nói rõ ngập tràn trong lồng ngực.
“Sao ngươi có thể đối xử với ta như thế?” Hắn ta bò dậy khỏi đất, tập tễnh đi tới bên cạnh giường Nhạc Vô Trần, đôi mắt đỏ au nhìn thẳng vào Nhạc Vô Trần: “Ta chưa làm gì cả, tại sao ta lại đổ hết những việc kẻ đó đã làm lên đầu ta?”
Hắn ta đã không muốn giết Nhạc Vô Trần từ lâu rồi, hắn ta đang cố gắng hết sức biến thành người mà Nhạc Vô Trần mong muốn, dù vẫn chưa thành công nhưng hắn ta đã cực kỳ dụng tâm rồi.
Như thế này là bất công, tại sao hắn ta lại phải gánh chịu tội nghiệt mà Tạp La kia gây ra chứ?
Tạp La nửa quỳ trên giường, tư thế hèn mọn này khiến trái tim hắn ta đau đớn không thôi.
Trong lúc vô tình, Nhạc Vô Trần dùng tình cảm làm mồi nhử, nuôi nhốt hắn ta thành một con cừu, y không thể để hắn ta rơi vào lưới tình không thể thoát thân rồi bứt bỏ hắn ta được!
Nhạc Vô Trần im lặng không nói, Tạp La càng hoảng loạn, tóc tai rối bù xù, hai mắt rưng rưng, cái miệng đã không chịu khống chế, lúc thì nổi cáu, lúc thì van nài: “Nhạc Vô Trần, không phải ngươi là người tu đạo sao? Cứu giúp chúng sinh, lòng nhân từ của ngươi đâu rồi? Ngươi lừa ta bao nhiêu năm, phế bỏ công lực của ta, khiến ta không thể rời bỏ ngươi, sao ngươi lại có thể làm ra hành vi ấy chứ?”
Nói mãi, nói mãi, hắn ta tự khiến bản thân khó chịu, thứ trong lồng ngực lại quặn thắt đau đớn, đau đến mức mắt hắn ta nổi đầy tơ máu, giọng điệu cũng theo đó mà dịu xuống: “Sư phụ, người xem, ta thay đổi rồi. Ta không giết người, ta không hại người khác, ta là La Thập Tam, không có huyết thống ma đạo, không có nơi để về, khuôn mặt không giống trước kia, trái tim cũng đã khác. Người nhìn ta đi...”
Khi Tạp La hận không thể khoét trái tim ra cho Nhạc Vô Trần xem, Nhạc Vô Trần lên tiếng.
“Thập Tam.” Lúc y gọi Thập Tam vẫn mang theo giọng mũi khiến lòng người mềm yếu: “Mười mấy năm qua, ngươi không khiến ta thất vọng. Ngươi là nhị đồ đệ mà một tay ta nuôi dạy, cũng không phụ cái danh đệ tử của Phong Lăng. Chớ nên tự ti.”
Khi Tạp La sắp nở nụ cười, Nhạc Vô Trần chậm rãi bổ sung nửa đoạn sau: “Nhưng ta với ngươi, tuyệt đối không thể.”
“Vì sao?”
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Tạp La tuôn ra vô số lời giải thích và lý do.
Hắn ta không phải người từng tổn thương, sỉ nhục Nhạc Vô Trần. Coi như Nhạc Vô Trần tài giỏi, có thể biến bản thân y thành minh châu ngọc thạch trên đầu trái tim hắn ta, dù bây giờ Tạp La giận dữ, hắn ta cũng không nỡ đánh y, mắng y hay cấu véo y.
Nhưng mà, Nhạc Vô Trần chỉ dùng bảy chữ đã đập tan hết tất cả lời giải thích và hi vọng của hắn ta: “Ngươi thay đổi nhưng ta thì không.”
Chỉ vì nguyên nhân đơn giản ấy.
Tạp La không phải Tạp La kia nhưng Nhạc Vô Trần vẫn là Nhạc Vô Trần đó, y nhớ rõ ràng nguồn gốc của tất cả tai họa, đồng thời không thể xóa bỏ nguồn gốc ấy ra khỏi trái tim mình.
Mười mấy năm qua, không có bất cứ giây phút nào Nhạc Vô Trần thật sự thuộc về Tạp La.
Giống như lời Nhạc Vô Trần từng nói rất nhiều lần, Thập Tam, ta và ngươi tuyệt đối không thể.
Tạp La không biết mình đi ra khỏi điện Thanh Trúc thế nào.
Ánh trăng như muối, hòa tan làm mờ cảnh vật xung quanh nhưng hình ảnh mà hắn ta nhìn thấy trong đầu Nhạc Vô Trần vẫn hiện rõ trước mắt.
Mỗi một hình ảnh đều là lưỡi đao chia cắt hắn ta và Nhạc Vô Trần.
Nó khoét từng nhát, từng nhát một, khiến Tạp La đau không thở nổi.
Không ai dạy hắn ta phải vượt qua nỗi đau đớn này thế nào, hắn ta chỉ có thể ngơ ngác bước vào gian điện mới trống vắng không có hơi người, cuộn tròn bản thân đang chìm trong bối rối tột độ lại.
Lời hắn ta từng hứa hẹn hùng hồn vẫn còn văng vẳng bên tai: “... Có là rãnh biển ta cũng sẽ xông vào, dù là lạch trời ta cũng sẽ lật tung.”
Nhưng khoảng cách giữa hắn ta và Nhạc Vô Trần không phải là rãnh biển, cũng không phải lạch trời, mà là oan nghiệt hai kiếp.
Ai dạy hắn ta làm sao quay lại kiếp trước đi.
Bước sang mùa hè, trời sáng nhanh hơn. Mặc dù đêm qua vất vả tới giờ Sửu mới sắp xếp xong nhưng từ trước tới nay Từ Bình Sinh luôn dậy sớm và đúng giờ. Cậu ta dùng muối tẩy rửa đánh răng sạch sẽ, xách một bình nước đi chăm sóc hoa cỏ trong sân, nghĩ lát nữa qua điện bên cạnh nhắc nhở Từ Hành Chi, đừng quên dậy sớm dẫn Mạnh Trọng Quang tới điện Thanh Trúc thỉnh an sư phụ.
Không ngờ trong lúc cậu ta nghĩ vậy thì nghe tiếng chào ở cửa điện: “Huynh trưởng.”
Mạnh Trọng Quang mặc một bộ đồ trắng nhẹ nhàng thoải mái, chắp tay sau lưng mỉm cười, màu trắng làm giảm không ít vẻ đẹp diễm lệ của hắn, dù Từ Bình Sinh nhìn gương mặt đẹp này nhiều năm rồi, mới nhìn thoáng qua vẫn thấy chói mắt.
Mạnh Trọng Quang bước vào trong điện, phóng khoáng tự nhiên vén áo lên vái lạy: “Xin thỉnh an huynh trưởng.”
Lúc này Từ Bình Sinh mới nhớ ra người này đã bước qua cửa nhà họ Từ, bây giờ đã thành người một nhà, nhất thời không biết nên gọi là đệ muội hay gọi thế nào, cậu ta quên cả bỏ bình nước xuống, gật đầu mất tự nhiên nói: “Ừ.”
Mạnh Trọng Quang đứng lên như thường, Từ Bình Sinh cố tình để ý, thấy hắn đi lại bình thường, ngờ ngợ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mặc dù cậu ta vẫn cô đơn lẻ bóng, chưa song tu bao giờ nhưng vẫn biết ít nhiều về chuyện này. Dáng vẻ thoải mái này của Mạnh Trọng Quang không giống với tưởng tượng của cậu ta.
Nhưng lúc này Từ Bình Sinh chưa nghĩ gì nhiều: “Thỉnh an ta trước ra thể thống gì? Ngươi và Hành Chi qua điện Thanh Trúc, thỉnh an sư phụ trước đã.”
Mạnh Trọng Quang nghe vậy thì hơi ngượng nghịu, cắn môi đau lòng nói: “Sư huynh không khỏe, sáng này thử nhiều lần nhưng thật sự không xuống giường được. Huynh trưởng muốn sư huynh đi thật sao?”
Từ Bình Sinh: “...”
Từ khi nhìn thấy Mạnh Trọng Quang tinh thần sảng khoái đi ra ngoài một mình, Từ Bình Sinh đã thấy có chỗ nào đó sai sai, được câu này của hắn nhắc nhở thêm, bỗng chốc hai mắt cậu ta tối sầm xuống, máu nóng dồn lên đầu ào ào.
Đệ đệ cục cưng anh tuấn phong độ của cậu ta lại nằm dưới Mạnh Trọng Quang?
Đột nhiên đệ muội biến thành muội phu, đả kích này thật sự quá lớn với Từ Bình Sinh, cậu ta vội vàng chạy qua điện bên cạnh thăm đệ đệ, quả nhiên thấy Từ Hành Chi vùi trong chăn mơ màng buồn ngủ.
Mùa hè đắp chăn mỏng nên không che được gì hết, trên cổ trên vai Từ Hành Chi cũng có dấu hôn xanh đỏ, hai hàng lông mi dài cụp xuống, run rẩy theo hơi thở, nhìn qua là biết phải chịu khổ quá mức.
Tâm trạng Từ Bình Sinh thay đổi to lớn, lúc quay đầu lại nhìn Mạnh Trọng Quang, khó khăn lắm mới thấy gương mặt đẹp ấy vừa mắt thì nó bỗng trở nên khó ưa: “Lau người cho hắn chưa?”
Mạnh Trọng Quang thành thật đáp: “Lau rồi.”
“Có bị thương... Khụ, bị thương ở đâu không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đệ kiểm tra rồi, huynh trưởng không cần lo lắng, chỉ quậy hơi hăng tí. Sư huynh mất sức.” Mạnh Trọng Quang ngồi chếch bên giường, chậm rãi xoa eo cho Từ Hành Chi đang nửa tỉnh nửa mơ: “Nghỉ ngơi thêm một lát nữa là có thể đứng dậy, chỉ sợ trễ giờ thỉnh an sư phụ thôi.”
Dù nói thế nhưng Từ Bình Sinh vẫn không yên tâm, hùng hổ quay về điện, lấy thuốc giúp tăng tuần hoàn máu, làm tan máu bầm và đan dược bổ khí dưỡng nguyên thần qua.
Từ Bình Sinh đi về, Từ Hành Chi vốn đang nằm trên giường giả vờ ngủ bỗng giơ tay lên, che hai mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó cả đời này ta không ra khỏi cửa nữa.”
Đối với cậu mà nói, đả kích đêm qua có thể nói là hủy thiên diệt địa, lật đổ hết nhận thức của cậu trong mười mấy năm qua. Tên khốn họ Mạnh không cần ai dạy mà tự biết chuyện này, cảnh tượng Mạnh Trọng Quang vén từng lớp áo váy xinh đẹp lên, nằm nhoài trên người cậu mà cọ xát đầy càn rỡ, cả đời này Từ Hành Chi không muốn nhớ lại cảnh đó nữa.
Trong lúc cậu cáu tức, một đôi môi mềm mại áp sát vào tai cậu, cách một lớp chăn, đẩy giọng nói mơ hồ vào trong tai Từ Hành Chi.
“Sư huynh, không sao đâu. Trừ huynh trưởng ra, không ai biết chuyện của hai chúng ta.” Mạnh Trọng Quang dùng giọng điệu làm nũng dỗ dành Từ Hành Chi: “Ta bôi thuốc tốt cho huynh, thêm ít linh lực. Chờ lát nữa chúng ta đi thỉnh an sư phụ, ta cố ý đi khập khiễng thì không ai nhận ra đâu. Được không?”
Dưới sự giúp đỡ của thuốc bôi ngoài da, cuối cùng đôi chân mềm nhũn như sợi mì của Từ Hành Chi cũng khôi phục tác dụng của mình, cậu cố gắng hết sức ngó lơ cơn đau trong bụng và phía sau, ưỡn thẳng lưng lên, cầm cự đến điện Thanh Trúc.
Mạnh Trọng Quang giả bộ rất yếu đuối, so với dã thú cắn mút, lăn lộn bừa bãi đêm qua quả thực như hai người khác nhau, ngay cả đệ tử đi ngang qua hai người bọn họ chào hỏi bọn họ xong cũng thoáng hiện vẻ thương xót và nụ cười ám muội.
Vào điện Thanh Trúc lại là một loạt lễ nghi kính trà, vái chào, Từ Hành Chi thấy đệm cói mà Thanh Tĩnh Quân sắp xếp cho mình quỳ êm và dày gấp đôi cái đệm của Mạnh Trọng Quang.
Đúng là sư phụ ruột mà.
Từ Hành Chi rất cảm động, kính trà xong thì ngồi quỳ xuống đệm cói: “Hôm qua sư phụ say bí tỉ luôn mà hôm nay dậy sớm thế ạ?”
“Xảy ra vài chuyện.” Nhạc Vô Trần rất bình thản: “Nhị sư đệ của con để lại thư rồi xuống núi. Bảo là muốn ra ngoài lang bạt. Bây giờ Khê Vân đang đi tìm hắn, nhưng hắn dọn đồ đi từ đêm qua rồi, với tốc độ của hắn thì chắc Khê Vân không đuổi kịp đâu.”
Từ Hành Chi cảm thấy bất ngờ: “La sư đệ?”
Nhưng Nhạc Vô Trần không nói gì nữa.
Trên thư Tạp La để lại có mấy lời không tiện nói với người khác.
Tạp La nói, hắn ta muốn ra ngoài lang bạt, không ở lại bên cạnh y làm chướng mắt y.
Tạp La còn nói, hắn ta đã hiểu ra nguyên nhân hắn ta muốn mà không có được, nhưng mà, nhưng mà, nếu có một ngày, hắn ta có thể trở thành tu sĩ không thẹn với đất trời, hắn ta vẫn mong Nhạc Vô Trần sẽ đổi ý, cho hắn ta cơ hội kề vai sát cánh.
Nhạc Vô Trần rụt tay vào trong tay áo, xoa lên mực xanh đã khô từ lâu, nhưng lại chạm đúng vào một giọt mực loang lổ trên tờ giấy.
Y rút tay ra, vờ như không quan tâm.
Thế này, cũng rất tốt.
Từ đó, lại qua mười mấy năm nữa.
Trong mười mấy năm, ma đạo chìm trong nội chiến dai dẳng, không rảnh quan tâm chuyện khác, cũng vì thế mà thế gian có được rất nhiều thời gian yên bình.
Cuộc sống hoa thông ủ rượu, nước sông xuân hãm trà cứ chậm rãi trôi qua như dòng nước.
Có lẽ vì có ví dụ sáng chói của Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đằng trước, được lan truyền thành câu chuyện mọi người ca tụng, hai năm sau tiệc cưới linh đình ấy, Chu Bắc Nam - Đại công tử của Ứng Thiên Xuyên quỳ trước điện của phụ thân tới mức hai gối tím bầm, cuối cùng cầu xin được Chu Vân Liệt xuống nước, thay đứa con trai lố bịch của mình đi xin cưới Lục Ngự Cửu - đệ tử trung cấp của Thanh Lương Cốc.
Ôn Tuyết Trần và thê tử Chu Huyền hạnh phúc êm ấm, hòa thuận yên vui nhưng con gái Ôn Vọng không biết theo tính ai trong hai người họ mà vô cùng nghịch ngợm, còn nhỏ đã vác hai thanh đao đồng chạy tới chạy lui, thích chạy đi chơi với Từ Hành Chi, thường xuyên khiến Ôn Tuyết Trần đau đầu cam chịu.
Hiển nhiên là sau khi Minh Chiếu Quân phi thăng, Khúc Trì kế nhiệm chức vị Phong chủ Đan Dương Phong, không ai biết từ bao giờ bên cạnh hắn có thêm một người hầu không dám cao giọng, ăn nói nhỏ nhẹ, chăm sóc cho hắn cẩn thận chu đáo. Từ đây, Khúc Trì ra khỏi điện là áo mũ chỉn chu, không vương một hạt bụi, mặc dù nét nghiêm nghị trên mặt chẳng giảm bớt nhưng khóe môi có thêm ý cười dịu dàng mà trước kia không có.
Có lẽ là trải qua tình kiếp, mọi suy nghĩ đều tiêu tan, tu vi của Cửu Chi Đăng tăng nhanh như gió, trở thành người đầu tiên phi thăng thành người thượng giới ở Phong Lăng Sơn sau Xích Hồng Quân.
Còn Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang, cả hai nhất trí cho rằng làm thần tiên rất nhàm chán nên không nóng lòng tu luyện, chỉ yên tâm sống ở Phong Lăng Sơn, tỉnh thì ngắm hoa, say thì đùa nghịch, dù không làm gì cả, chỉ nằm ngồi mặt đối mặt thôi, họ đều cảm thấy cực kỳ tốt đẹp.
Nhạc Vô Trần nhìn thấy hết, chỉ cảm thấy cuối cùng kiếp này bản thân mình đã bảo vệ được người cần bảo vệ, sống rất đáng.
Thỉnh thoảng y sẽ nhận được một vài món quà không để tên, đều là rượu ngon ở khắp nơi, đều thống nhất dùng vò bằng bùn vàng, nhờ người gửi tới.
Hôm nay lại có một vò rượu được đưa tới điện Thanh Trúc. Nhạc Vô Trần mở nắp ra, cúi xuống ngửi thử, đúng là rượu ngon, chắc hẳn là được ủ bằng phương pháp bí truyền của thôn xóm huyện nhỏ nào đó.
Nhạc Vô Trần xách vò rượu lên, đi ra cái ao rượu mới hình thành ở sân sau, tiện tay vung một phát, cả vò rượu đổ hết vào trong ao.
Y xách vò rỗng vào một nơi sâu trong rừng trúc. Ở đó đã tích trữ được một lượng lớn vò bùn vàng, chồng từng cái lên, tạo thành một bức tường kích thước không nhỏ.
Nhạc Vô Trần vừa vòng trở về chỗ ở của mình thì Từ Hành Chi bước vào điện, báo lại tình hình hôm nay đi tuần núi.
Vừa mới vào điện, mắt Từ Hành Chi sáng lên: “Sư phụ, mùi rượu hôm nay rất đặc biệt, rượu ngon ở đâu thế?’
Nhạc Vô Trần nhẹ nhàng xoa cổ tay áo, chậm rãi nói: “Hành Chi đến không đúng lúc, ta uống hết rồi.”
Cùng lúc đó, ở trấn nhỏ dưới núi cách Phong Lăng Sơn hơn ba mươi dặm, một con ngựa non tuột khỏi dây cương, mất ràng buộc, hí vang lao nhanh trên đường lớn, chủ nhân gào thét gọi tên ngựa ở đằng sau, đuổi theo mãi mà ngay cả bụi do nó tung lên còn chẳng đuổi kịp.
Người đi đường dồn dập né tránh. Một cô gái trẻ vốn đã tránh đi rồi nhưng đúng lúc bị một vị khách đi ngang qua có trọng lượng cơ thể không nhỏ va vào vai, nàng hoảng hốt thốt lên một tiếng, mất thăng bằng, lao ra giữa đường.
Con ngựa kia chạy suốt một đường mà không có trở ngại gì, đột nhiên có một Trình Giảo Kim ăn mặc sặc sỡ xông ra, nó vừa ngạc nhiên vừa phấn khích, tung vó lên thật cao, khi đôi chân đóng móng sắt sắp rơi xuống thiếu nữ yếu đuối nhỏ bé ấy, đột nhiên có một cánh tay phải duỗi ra chặn ngang, đỡ lấy đôi móng ngựa ấy!
Tay trái người đó xoay chuyển như bay, cầm kiếm trong tay, dùng vỏ kiếm mang theo sức lực tựa sấm sét quẹt ngang chân ngựa, con ngựa không dùng được móng trước, chân sau lại bị đau, hí lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Nó chống bốn chân muốn đứng lên nhưng người đó chỉ thờ ơ trừng con ngựa một phát, con ngựa bị uy thế của người đó làm cho yên tĩnh hẳn lại, sau đó chủ nhân thở hồng hộc của nó dẫn con súc sinh ấy về, chắc chắn là phải bồi thường và xin lỗi.
Người đó cất kiếm vào bên hông, không quan tâm cô gái kia có đứng lên được không.
Nhưng cô gái được cứu chỉ liếc nhìn người đó một cái, gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng lên.
Nàng tự bò dậy, thướt tha hành lễ, rụt rè nói: “Tiểu nữ là thứ nữ của cửa hàng tơ lụa Mã thị ở trấn Phong Lăng. Xin hỏi, xin hỏi ân công tên họ là gì...”
Nghe nàng ấy hỏi, hàng lông mày rậm của tu sĩ áo đen mặt đen nhướng lên một cái đầy phóng khoáng, thoải mái hào phóng nói ra cái tên mà người kia đích thân tặng cho mình: “Tại hạ Phong Lăng La Thập Tam.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro