Tới tận nơi thu...
Kỵ Kình Nam Khứ
2024-08-14 13:29:39
Trong điện Thanh Trúc.
Nghe Khúc Trì nói xong, Quảng Phủ Quân cố gắng giữ bình tĩnh: “Ngươi có ý gì? Ta không hiểu.”
“Quảng Phủ Quân, ngài không cần giấu ta.” Khúc Trì bĩnh tĩnh hòa nhã nói: “Trước khi sư phụ ta Minh Chiếu Quân phi thăng lên Tứ Phạn Thiên đã nói rõ hết những chuyện cần căn dặn rồi. Ta biết trong bốn thần khí chỉ còn sách Thế Giới còn tồn tại trên đời, mà nó không ở Phong Lăng Sơn.”
Quảng Phủ Quân không nói gì, vẻ mặt có chút thay đổi.
Khúc Trì rủ rỉ nói: “Theo ta biết năm đó Hồng Quân lão tổ định dùng bốn món thần khí bên cạnh mình để tạo ra ngục giam Man Hoang ở trọng thiên này, bốn nơi cùng trấn giữ mới được vẹn toàn. Chìa khóa Man Hoang cũng là mảnh vỡ tách ra từ bốn thần khí rồi ghép lại mà thành. Ai ngờ trước khi vào Man Hoang, sách Thế Giới trong các thần khí sinh ra lục dục, có linh hồn, tâm đầu ý hợp với với một đệ tử của lão tổ rồi kết duyên với nhau...”
Trước đó, Khúc Trì nghe Minh Chiếu Quân nói tới việc này cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Đệ tử kia theo Hồng Quân lão tổ nhiều năm, trong lúc quản lý đồ đạc vũ khí, trông giữ thần khí đã vô tình được thần hồn trong sách Thế Giới yêu thương, vô hình trung có rất nhiều suy nghĩ xằng bậy.
Hắn nói năng khéo léo khiến thần hồn của sách Thế Giới chết mê chết mệt, quyết định lừa gạt lão tổ, chia hơn một nửa thần lực ra tạo một quyển sách giả, muốn sách giả vào Man Hoang thay nó, còn bản thân nó thì ở lại thế gian, ở bên đệ tử kia mãi mãi.
Nhưng lão tổ đâu dễ lừa gạt như thế, Man Hoang vừa được dựng lên, lão tổ cảm thấy thiếu mất một thần hồn, may mà ba thần khí còn lại dung hợp thành công, dần hình thành thế chân vạc mới vây giữ người khổng lồ căn nguyên được.
Đệ tử kia lòng tham không đáy, nổi lòng tham như rắn nuốt voi, cầm bút nói lời ngông cuồng, còn muốn lợi dụng khả năng của thần khí để giết Hồng Quân, mạo hiểm cướp đoạt vị trí đầu, may mà Hồng Quân phát hiện kịp thời.
Sau việc đó, đệ tử ấy bỏ mình, thần hồn sách Thế Giới thành tro bụi.
Có lẽ vì thần hồn sách Thế Giới đã mất, thần lực giảm mạnh, mang đi cũng vô dụng nên Hồng Quân bèn để nó lại cho đệ tử Huyền Phi Quân, bảo ông ấy niêm phong bảo tồn, trông giữ kỹ càng.
Sau khi lão tổ lên Lục Trọng Thiên định cư, Huyền Phi Quân tiêu hao hết tâm huyết, bồi dưỡng bốn môn phái. Vì để có được danh tiếng đạo môn chính thống một cách chính đáng, Huyền Phi Quân tự tạo ra ba thần khí, dối gạt người đời bảo rằng đó là bảo vật mà Hồng Quân lão tổ để lại, lần lượt giao cho Thanh Lương Cốc, Ứng Thiên Xuyên và Đan Dương Phong bảo quản, dặn dò bọn họ phải che giấu việc này thật lâu, chỉ được nói bí mật “thần khí là giả” cho người kế vị trước khi phi thăng.
Còn sách Thế Giới vẫn còn tồn tại thần lực, Huyền Phi Quân giao cho đồ đệ mình yêu quý Xích Hồng Quân; khi Xích Hồng Quân phi thăng lên thượng giới đã giao nó cho đồ đệ của mình Thanh Tĩnh Quân Nhạc Vô Trần.
Trong một hôm say xỉn nào đó, Nhạc Vô Trần dẫn một đệ tử vào Tàng Bảo Các, nói rằng cho y xem hình dạng thật sự của thần khí sách Thế Giới, không ngờ đệ tử đó vô tình chạm vào phong ấn khiến chân khí của sách Thế Giới thoát ra, túm lấy hơi thở của người tới, mất khả năng phán đoán nên tự hòa vào cơ thể của người đó, ký sinh trong đó, mượn cơ thể này để hút linh khí đất trời, bù đắp lại tổn hại của mình.
Đệ tử kia vừa mới vào tiên đạo, khó mà chịu nổi uy thế của thần khí, mất ý thức ngay lập tức.
May mà thần khí vẫn đang bị hỏng, Thanh Tĩnh Quân hơi tỉnh táo lại trong cơn say điều dưỡng lại kinh mạch của y kịp thời, trong mười ngày y hôn mê đã đả thông kinh mạch cho y không ngừng một khắc nào, như thế mới giữ được cái mạng cho y, cũng để sách Thế Giới hòa vào máu thịt của y.
Sau khi đệ tử kia tỉnh lại, hồn nhiên quên mất đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết y nhờ có “Thiên đạo” mà giành được vị trí đệ tử đứng đầu Phong Lăng Sơn, bản thân y cũng chẳng hiểu ra sao.
Sau đó, y thường xuyên khoe khoang với đám Khúc Trì rằng mình lấy được vị trí đệ tử đứng đầu dễ dàng như thế, chắc chắn vì y quá tuấn tú.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khúc Trì nghĩ tới thiếu niên tính cách phóng khoáng ấy, khóe môi hơi nhếch lên, đầu ngón tay chậm rãi khẽ khàng vuốt chuôi phất trần.
Dù bên ngoài điện đã được thêm phong ấn, Quảng Phủ Quân vẫn cố gắng hết sức nói thật nhỏ: “Đây là bí mật của môn phái ta, sư huynh và ta chưa từng nói với bất cứ ai. Sao ngươi lại biết?”
Khúc Trì hòa nhã nói: “Không chỉ có một mình ta biết chuyện này, chắc hẳn Cửu Chi Đăng cũng biết. hắn dám cả gan tấn công bốn môn phái, khả năng cao là hắn đã biết thần khí không còn. Nhất là sau khi tàn sát...”
Nói tới đây, Khúc Trì hơi ngừng lại, trông như cắn đầu lưỡi một cái: “Sau khi tàn sát Thanh Lương Cốc, hắn chẳng sợ uy nghiêm và năng lực của thần khí chút nào, tiến thẳng tới Phong Lăng cũng đã chứng thực điều này.”
Sự việc bị vạch trần, che giấu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, Quảng Phủ Quân thở dài nói: “Đúng vậy. Sách Thế Giới... Đúng là ở trong cơ thể Từ Hành Chi.”
Lúc trước Quảng Phủ Quân biết được việc này chỉ cảm thấy long trời lở đất, muốn rút kiếm đi giết chết mổ xẻ thiếu niên kia, lấy lại sách Thế Giới, để nó quay về vị trí vốn có, tránh hậu quả sau này, nhưng Thanh Tĩnh Quân thấy áy náy, cật lực che chở cho y, khuyên giải đủ đường Quảng Phủ Quân mới miễn cưỡng giữ lại cái mạng cho y.
Mấy năm gần đây, ông ấy nghĩ trăm phương nghìn kế bắt Từ Hành Chi chép sách cũng vì muốn y chán ghét giấy bút, không có hứng thú viết vẽ linh tinh, kích thích năng lực của sách Thế Giới trong cơ thể, rồi khiến Thiên đạo rối loạn, gặp phải tai họa không thể cứu chữa gì đó.
Khúc Trì thấy đã nói rõ chuyện này rồi bèn vững vàng nói ra ý định của mình khi đến đây: “Quảng Phủ Quân, ta nghĩ hãy để Hành Chi sử dụng năng lực của sách Thế Giới chặn cơn sóng dữ.”
Quảng Phủ Quân bật thốt ra: “Tuyệt đối không thể!”
Khúc Trì không hề thấy bất ngờ, hỏi ngược lại: “Vì sao?”
“Sách cổ không hề nhắc tới sách Thế Giới có thể làm gì, cũng không ai biết rõ! Không ai biết nó có năng lực to lớn nhường nào!” Quảng Phủ Quân cắn răng nói: “Trước giờ Từ Hành Chi luôn ngông cuồng phản nghịch, phẩm hạnh không xứng với vị trí của mình. Mấy năm qua ta và sư huynh vất vả che giấu vì sợ một khi hắn có được sức mạnh lớn, muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cản hắn được nữa!”
Khúc Trì lẳng lặng hỏi ngược lại: “Thế phải làm sao? Dù thấy bốn môn phái diệt vong hết, ngài cũng không chịu xin hắn giúp sao?”
Quảng Phủ Quân trợn tròn hai mắt, thở phì phò.
Khúc Trì: “Thứ cho ta mạo muội. Ngài sợ Hành Chi trả thù ngài sao?”
“Ta sợ gì chứ? Hắn muốn thì cứ tới lấy mạng ta đi!” Quảng Phủ Quân không do dự chút nào: “Ta chỉ sợ thù hận trong lòng hắn sâu nặng, không chịu gấp rút cứu giúp bốn môn phái hoặc nhân cơ hội này trở thành đồng lõa với Cửu Chi Đăng! Nếu đến lúc đó ta làm gì được hắn? Ngươi có thể làm gì hắn?”
Khúc Trì nhìn chằm chằm Quảng Phủ Quân, ánh mắt tĩnh lặng như nước, vững vàng tới mức khiến người ta ấm áp: “Quảng Phủ Quân, ngài và Hành Chi đã ở cạnh nhau nhiều năm, mặc dù đôi khi Hành Chi xử lý không thỏa đáng nhưng hắn trọng tình trọng nghĩa, nếu hắn biết bôn môn phái gặp họa, dù phải vượt muôn trùng sóng biển, muôn sông nghìn núi, hắn cũng sẽ trở về.”
Quảng Phủ Quân do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Hắn sẽ làm vậy chứ?”
Khúc Trì nở nụ cười ôn hòa hiền hậu, xòe bàn tay ra trước mặt Quảng Phủ Quân: “Có thể đưa tay phải của Hành Chi cho ta trước không?”
Quảng Phủ Quân ngẩn ra.
Từ khi nghĩ thông suốt thân phận của Từ Hành Chi là vật dẫn của sách Thế Giới, Khúc Trì đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
“Qua nhiều năm như thế, sách Thế Giới đã thẩm thấu vào máu thịt Hành Chi từ lâu rồi. Vì thế, chắc trong tay phải của Hành Chi cũng có mảnh vụn của sách Thế Giới.” Khúc Trì nói: “Nếu ngài tin ta thì giao thứ đó cho ta. Ta đứng ra bảo đảm cho Hành Chi. Đợi ta tìm thấy Hành Chi, mảnh vụn sẽ tụ về cơ thể vốn có; dựa vào đó cũng có thể khiến hắn tin lời ta nói. Khi đó, chắc chắn hắn sẽ không trơ mắt nhìn bốn môn phái tán loạn!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Quảng Phủ Quân thay đổi mấy hồi, cuối cùng, lòng nghi ngờ ngập tràn vẫn thua bởi tấm lòng bảo vệ môn phái.
Ông ấy tháo một túi gấm bên hông xuống, đặt vào lòng bàn tay Khúc Trì.
Lúc đầu ngón tay thon gầy của Khúc Trì cọ vào mặt ngoài túi gấm, tầng tầng phong ấn bám trên đó bị quẹt ra ánh sáng nhàn nhạt nhỏ vụn, khiến các khe ngón tay hắn rạng rỡ lấp lánh.
Thấy Khúc Trì cất túi gấm xong, Quảng Phủ Quân thở dài nặng nề, hỏi dò: “Khúc Trì, ta hỏi ngươi, Đan Dương Phong định chống địch thế nào? Phải nói rõ trước, Phong Lăng ta sẽ liều mạng giữ núi, thà chết không lui!”
Khúc Trì lịch sự nhã nhặn nói: “Quảng Phủ Quân, ngài chỉ có thể đảm bảo bản thân ngài liều mạng giữ núi, thà chết không lui.”
Quảng Phủ Quân siết chặt tay đến mức vang lên tiếng răng rắc trầm thấp, ông ấy cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ Đan Dương Phong định noi gương Ứng Thiên Xuyên, đầu hàng ma đạo sao?”
Khúc Trì nói: “Ta tính làm vậy thật.”
Tiếng bộ chén sứ rơi xuống đất vang lên, nước trà bắn vào chân Khúc Trì, dáng vẻ giận dữ hệt như Quảng Phủ Quân lúc này.
Khúc Trì vẫn thong dong bình tĩnh, chậm rãi giải thích: “Bây giờ Đan Dương và Phong Lăng không nên cố thủ tự chiến đấu đến chết mới thôi. Thanh Lương Cốc kiên cường bất khuất, để giữ trong sạch mà liều chết đánh một trận; Thiên Xuyên có tình có nghĩa, để bảo đảm bình an, không thể không đầu hàng. Bốn môn phái thì đã mất hai, để giữ thực lực, ta kiến nghị Đan Dương Phong và Phong Lăng Sơn mở to cổng để tất cả các đệ tử rời khỏi, bỏ lại hai ngọn núi trống cho Cửu Chi Đăng, còn hơn cứ tụ tập ở đây rồi để ma đạo bắt gọn cả đám.”
“Đừng vội đề cao chí khí người khác! Ta không tin Phong Lăng Sơn ta quyết tử đánh một trận mà hắn chiếm được món hời gì!”
Khúc Trì: “Không chiếm được gì hết.”
Dưới ánh mắt phẫn nộ chăm chú, mãnh liệt như lửa của Quảng Phủ Quân, Khúc Trì khom người xuống, nhặt từng mảnh sứ vỡ trên đất lên, ghép lại trong lòng bàn tay.
“Quảng Phủ Quân có thể ra chỗ các đệ tử gác cổng mà xem, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của họ thôi, ngài sẽ biết rốt cuộc có mấy đệ tử thật sự có lòng chết cùng sơn môn giống ngài.”
“Bọn họ tình nguyện ở lại...”
“Con người luôn thay đổi. Lòng người là thế, không thể ép buộc.” Khúc Trì đặt mảnh vỡ mình nhặt được lên góc bàn: “Quảng Phủ Quân, Đan Dương Phong ta có hai nghìn ba trăm sáu mươi lăm đệ tử, sau khi nhìn thấy vết xe đổ của Thanh Lương Cốc và Ứng Thiên Xuyên, ta dám nói rằng người thật sự có lòng ở lại trấn giữ chỉ tới trăm người. Quy mô của Phong Lăng Sơn lớn hơn Đan Dương Phong ta, chắc có một trăm năm mươi người.”
Vẻ mặt Quảng Phủ Quân khó coi tới mức như bị người ta đạp một phát.
Khúc Trì nói: “Bây giờ ma đạo chỉ cần một hồi trống cổ vũ, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng tóm gọn bốn môn phái. Ngài nói xem, hai trăm năm mươi người có thể chống được đại quân ma đạo đang bộc lộ tài năng, ý chí chiến đấu hừng hực không?”
Quảng Phủ Quân nghiến răng vỗ ngực: “Số mệnh của bốn môn phái... Chẳng lẽ cứ thế mà chấm hết sao?”
“Chắc chắn không chấm hết!” Khuôn mặt trước giờ luôn ôn hòa của Khúc Trì dần tỏa ra ánh sáng, ngập tràn ý chí như sắt đá: “Không phải những đệ tử đó không lưu luyến chính đạo mà chỉ vì không muốn chết uổng phí! Nếu ngài lấy danh quân trưởng dẫn đầu những đệ tử đó lùi lại vị trí an toàn, từ từ lập kế hoạch, ánh sáng bốn môn phái sáng chói như mặt trời, chắc chắn sẽ không bị ma đạo chiếm đoạt!”
Quảng Phủ Quân nhìn chằm chằm ngọn lửa tuy ôn hòa mà kiên định trong mắt chàng thanh niên, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Thế ngươi vừa nói ngươi định đầu hàng ma đạo là ý gì?”
“Dù thế nào cũng phải có người đi cứu Bắc Nam và Chu Huyền. Dù ra sao cũng phải có người đi báo thù cho Tuyết Trần.” Khúc Trì bình thản nói: “Ta đi cứu. Ta đi báo thù.”
Nghe Khúc Trì nói xong, Quảng Phủ Quân cố gắng giữ bình tĩnh: “Ngươi có ý gì? Ta không hiểu.”
“Quảng Phủ Quân, ngài không cần giấu ta.” Khúc Trì bĩnh tĩnh hòa nhã nói: “Trước khi sư phụ ta Minh Chiếu Quân phi thăng lên Tứ Phạn Thiên đã nói rõ hết những chuyện cần căn dặn rồi. Ta biết trong bốn thần khí chỉ còn sách Thế Giới còn tồn tại trên đời, mà nó không ở Phong Lăng Sơn.”
Quảng Phủ Quân không nói gì, vẻ mặt có chút thay đổi.
Khúc Trì rủ rỉ nói: “Theo ta biết năm đó Hồng Quân lão tổ định dùng bốn món thần khí bên cạnh mình để tạo ra ngục giam Man Hoang ở trọng thiên này, bốn nơi cùng trấn giữ mới được vẹn toàn. Chìa khóa Man Hoang cũng là mảnh vỡ tách ra từ bốn thần khí rồi ghép lại mà thành. Ai ngờ trước khi vào Man Hoang, sách Thế Giới trong các thần khí sinh ra lục dục, có linh hồn, tâm đầu ý hợp với với một đệ tử của lão tổ rồi kết duyên với nhau...”
Trước đó, Khúc Trì nghe Minh Chiếu Quân nói tới việc này cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Đệ tử kia theo Hồng Quân lão tổ nhiều năm, trong lúc quản lý đồ đạc vũ khí, trông giữ thần khí đã vô tình được thần hồn trong sách Thế Giới yêu thương, vô hình trung có rất nhiều suy nghĩ xằng bậy.
Hắn nói năng khéo léo khiến thần hồn của sách Thế Giới chết mê chết mệt, quyết định lừa gạt lão tổ, chia hơn một nửa thần lực ra tạo một quyển sách giả, muốn sách giả vào Man Hoang thay nó, còn bản thân nó thì ở lại thế gian, ở bên đệ tử kia mãi mãi.
Nhưng lão tổ đâu dễ lừa gạt như thế, Man Hoang vừa được dựng lên, lão tổ cảm thấy thiếu mất một thần hồn, may mà ba thần khí còn lại dung hợp thành công, dần hình thành thế chân vạc mới vây giữ người khổng lồ căn nguyên được.
Đệ tử kia lòng tham không đáy, nổi lòng tham như rắn nuốt voi, cầm bút nói lời ngông cuồng, còn muốn lợi dụng khả năng của thần khí để giết Hồng Quân, mạo hiểm cướp đoạt vị trí đầu, may mà Hồng Quân phát hiện kịp thời.
Sau việc đó, đệ tử ấy bỏ mình, thần hồn sách Thế Giới thành tro bụi.
Có lẽ vì thần hồn sách Thế Giới đã mất, thần lực giảm mạnh, mang đi cũng vô dụng nên Hồng Quân bèn để nó lại cho đệ tử Huyền Phi Quân, bảo ông ấy niêm phong bảo tồn, trông giữ kỹ càng.
Sau khi lão tổ lên Lục Trọng Thiên định cư, Huyền Phi Quân tiêu hao hết tâm huyết, bồi dưỡng bốn môn phái. Vì để có được danh tiếng đạo môn chính thống một cách chính đáng, Huyền Phi Quân tự tạo ra ba thần khí, dối gạt người đời bảo rằng đó là bảo vật mà Hồng Quân lão tổ để lại, lần lượt giao cho Thanh Lương Cốc, Ứng Thiên Xuyên và Đan Dương Phong bảo quản, dặn dò bọn họ phải che giấu việc này thật lâu, chỉ được nói bí mật “thần khí là giả” cho người kế vị trước khi phi thăng.
Còn sách Thế Giới vẫn còn tồn tại thần lực, Huyền Phi Quân giao cho đồ đệ mình yêu quý Xích Hồng Quân; khi Xích Hồng Quân phi thăng lên thượng giới đã giao nó cho đồ đệ của mình Thanh Tĩnh Quân Nhạc Vô Trần.
Trong một hôm say xỉn nào đó, Nhạc Vô Trần dẫn một đệ tử vào Tàng Bảo Các, nói rằng cho y xem hình dạng thật sự của thần khí sách Thế Giới, không ngờ đệ tử đó vô tình chạm vào phong ấn khiến chân khí của sách Thế Giới thoát ra, túm lấy hơi thở của người tới, mất khả năng phán đoán nên tự hòa vào cơ thể của người đó, ký sinh trong đó, mượn cơ thể này để hút linh khí đất trời, bù đắp lại tổn hại của mình.
Đệ tử kia vừa mới vào tiên đạo, khó mà chịu nổi uy thế của thần khí, mất ý thức ngay lập tức.
May mà thần khí vẫn đang bị hỏng, Thanh Tĩnh Quân hơi tỉnh táo lại trong cơn say điều dưỡng lại kinh mạch của y kịp thời, trong mười ngày y hôn mê đã đả thông kinh mạch cho y không ngừng một khắc nào, như thế mới giữ được cái mạng cho y, cũng để sách Thế Giới hòa vào máu thịt của y.
Sau khi đệ tử kia tỉnh lại, hồn nhiên quên mất đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết y nhờ có “Thiên đạo” mà giành được vị trí đệ tử đứng đầu Phong Lăng Sơn, bản thân y cũng chẳng hiểu ra sao.
Sau đó, y thường xuyên khoe khoang với đám Khúc Trì rằng mình lấy được vị trí đệ tử đứng đầu dễ dàng như thế, chắc chắn vì y quá tuấn tú.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khúc Trì nghĩ tới thiếu niên tính cách phóng khoáng ấy, khóe môi hơi nhếch lên, đầu ngón tay chậm rãi khẽ khàng vuốt chuôi phất trần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù bên ngoài điện đã được thêm phong ấn, Quảng Phủ Quân vẫn cố gắng hết sức nói thật nhỏ: “Đây là bí mật của môn phái ta, sư huynh và ta chưa từng nói với bất cứ ai. Sao ngươi lại biết?”
Khúc Trì hòa nhã nói: “Không chỉ có một mình ta biết chuyện này, chắc hẳn Cửu Chi Đăng cũng biết. hắn dám cả gan tấn công bốn môn phái, khả năng cao là hắn đã biết thần khí không còn. Nhất là sau khi tàn sát...”
Nói tới đây, Khúc Trì hơi ngừng lại, trông như cắn đầu lưỡi một cái: “Sau khi tàn sát Thanh Lương Cốc, hắn chẳng sợ uy nghiêm và năng lực của thần khí chút nào, tiến thẳng tới Phong Lăng cũng đã chứng thực điều này.”
Sự việc bị vạch trần, che giấu nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, Quảng Phủ Quân thở dài nói: “Đúng vậy. Sách Thế Giới... Đúng là ở trong cơ thể Từ Hành Chi.”
Lúc trước Quảng Phủ Quân biết được việc này chỉ cảm thấy long trời lở đất, muốn rút kiếm đi giết chết mổ xẻ thiếu niên kia, lấy lại sách Thế Giới, để nó quay về vị trí vốn có, tránh hậu quả sau này, nhưng Thanh Tĩnh Quân thấy áy náy, cật lực che chở cho y, khuyên giải đủ đường Quảng Phủ Quân mới miễn cưỡng giữ lại cái mạng cho y.
Mấy năm gần đây, ông ấy nghĩ trăm phương nghìn kế bắt Từ Hành Chi chép sách cũng vì muốn y chán ghét giấy bút, không có hứng thú viết vẽ linh tinh, kích thích năng lực của sách Thế Giới trong cơ thể, rồi khiến Thiên đạo rối loạn, gặp phải tai họa không thể cứu chữa gì đó.
Khúc Trì thấy đã nói rõ chuyện này rồi bèn vững vàng nói ra ý định của mình khi đến đây: “Quảng Phủ Quân, ta nghĩ hãy để Hành Chi sử dụng năng lực của sách Thế Giới chặn cơn sóng dữ.”
Quảng Phủ Quân bật thốt ra: “Tuyệt đối không thể!”
Khúc Trì không hề thấy bất ngờ, hỏi ngược lại: “Vì sao?”
“Sách cổ không hề nhắc tới sách Thế Giới có thể làm gì, cũng không ai biết rõ! Không ai biết nó có năng lực to lớn nhường nào!” Quảng Phủ Quân cắn răng nói: “Trước giờ Từ Hành Chi luôn ngông cuồng phản nghịch, phẩm hạnh không xứng với vị trí của mình. Mấy năm qua ta và sư huynh vất vả che giấu vì sợ một khi hắn có được sức mạnh lớn, muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cản hắn được nữa!”
Khúc Trì lẳng lặng hỏi ngược lại: “Thế phải làm sao? Dù thấy bốn môn phái diệt vong hết, ngài cũng không chịu xin hắn giúp sao?”
Quảng Phủ Quân trợn tròn hai mắt, thở phì phò.
Khúc Trì: “Thứ cho ta mạo muội. Ngài sợ Hành Chi trả thù ngài sao?”
“Ta sợ gì chứ? Hắn muốn thì cứ tới lấy mạng ta đi!” Quảng Phủ Quân không do dự chút nào: “Ta chỉ sợ thù hận trong lòng hắn sâu nặng, không chịu gấp rút cứu giúp bốn môn phái hoặc nhân cơ hội này trở thành đồng lõa với Cửu Chi Đăng! Nếu đến lúc đó ta làm gì được hắn? Ngươi có thể làm gì hắn?”
Khúc Trì nhìn chằm chằm Quảng Phủ Quân, ánh mắt tĩnh lặng như nước, vững vàng tới mức khiến người ta ấm áp: “Quảng Phủ Quân, ngài và Hành Chi đã ở cạnh nhau nhiều năm, mặc dù đôi khi Hành Chi xử lý không thỏa đáng nhưng hắn trọng tình trọng nghĩa, nếu hắn biết bôn môn phái gặp họa, dù phải vượt muôn trùng sóng biển, muôn sông nghìn núi, hắn cũng sẽ trở về.”
Quảng Phủ Quân do dự một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Hắn sẽ làm vậy chứ?”
Khúc Trì nở nụ cười ôn hòa hiền hậu, xòe bàn tay ra trước mặt Quảng Phủ Quân: “Có thể đưa tay phải của Hành Chi cho ta trước không?”
Quảng Phủ Quân ngẩn ra.
Từ khi nghĩ thông suốt thân phận của Từ Hành Chi là vật dẫn của sách Thế Giới, Khúc Trì đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
“Qua nhiều năm như thế, sách Thế Giới đã thẩm thấu vào máu thịt Hành Chi từ lâu rồi. Vì thế, chắc trong tay phải của Hành Chi cũng có mảnh vụn của sách Thế Giới.” Khúc Trì nói: “Nếu ngài tin ta thì giao thứ đó cho ta. Ta đứng ra bảo đảm cho Hành Chi. Đợi ta tìm thấy Hành Chi, mảnh vụn sẽ tụ về cơ thể vốn có; dựa vào đó cũng có thể khiến hắn tin lời ta nói. Khi đó, chắc chắn hắn sẽ không trơ mắt nhìn bốn môn phái tán loạn!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Quảng Phủ Quân thay đổi mấy hồi, cuối cùng, lòng nghi ngờ ngập tràn vẫn thua bởi tấm lòng bảo vệ môn phái.
Ông ấy tháo một túi gấm bên hông xuống, đặt vào lòng bàn tay Khúc Trì.
Lúc đầu ngón tay thon gầy của Khúc Trì cọ vào mặt ngoài túi gấm, tầng tầng phong ấn bám trên đó bị quẹt ra ánh sáng nhàn nhạt nhỏ vụn, khiến các khe ngón tay hắn rạng rỡ lấp lánh.
Thấy Khúc Trì cất túi gấm xong, Quảng Phủ Quân thở dài nặng nề, hỏi dò: “Khúc Trì, ta hỏi ngươi, Đan Dương Phong định chống địch thế nào? Phải nói rõ trước, Phong Lăng ta sẽ liều mạng giữ núi, thà chết không lui!”
Khúc Trì lịch sự nhã nhặn nói: “Quảng Phủ Quân, ngài chỉ có thể đảm bảo bản thân ngài liều mạng giữ núi, thà chết không lui.”
Quảng Phủ Quân siết chặt tay đến mức vang lên tiếng răng rắc trầm thấp, ông ấy cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề: “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ Đan Dương Phong định noi gương Ứng Thiên Xuyên, đầu hàng ma đạo sao?”
Khúc Trì nói: “Ta tính làm vậy thật.”
Tiếng bộ chén sứ rơi xuống đất vang lên, nước trà bắn vào chân Khúc Trì, dáng vẻ giận dữ hệt như Quảng Phủ Quân lúc này.
Khúc Trì vẫn thong dong bình tĩnh, chậm rãi giải thích: “Bây giờ Đan Dương và Phong Lăng không nên cố thủ tự chiến đấu đến chết mới thôi. Thanh Lương Cốc kiên cường bất khuất, để giữ trong sạch mà liều chết đánh một trận; Thiên Xuyên có tình có nghĩa, để bảo đảm bình an, không thể không đầu hàng. Bốn môn phái thì đã mất hai, để giữ thực lực, ta kiến nghị Đan Dương Phong và Phong Lăng Sơn mở to cổng để tất cả các đệ tử rời khỏi, bỏ lại hai ngọn núi trống cho Cửu Chi Đăng, còn hơn cứ tụ tập ở đây rồi để ma đạo bắt gọn cả đám.”
“Đừng vội đề cao chí khí người khác! Ta không tin Phong Lăng Sơn ta quyết tử đánh một trận mà hắn chiếm được món hời gì!”
Khúc Trì: “Không chiếm được gì hết.”
Dưới ánh mắt phẫn nộ chăm chú, mãnh liệt như lửa của Quảng Phủ Quân, Khúc Trì khom người xuống, nhặt từng mảnh sứ vỡ trên đất lên, ghép lại trong lòng bàn tay.
“Quảng Phủ Quân có thể ra chỗ các đệ tử gác cổng mà xem, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của họ thôi, ngài sẽ biết rốt cuộc có mấy đệ tử thật sự có lòng chết cùng sơn môn giống ngài.”
“Bọn họ tình nguyện ở lại...”
“Con người luôn thay đổi. Lòng người là thế, không thể ép buộc.” Khúc Trì đặt mảnh vỡ mình nhặt được lên góc bàn: “Quảng Phủ Quân, Đan Dương Phong ta có hai nghìn ba trăm sáu mươi lăm đệ tử, sau khi nhìn thấy vết xe đổ của Thanh Lương Cốc và Ứng Thiên Xuyên, ta dám nói rằng người thật sự có lòng ở lại trấn giữ chỉ tới trăm người. Quy mô của Phong Lăng Sơn lớn hơn Đan Dương Phong ta, chắc có một trăm năm mươi người.”
Vẻ mặt Quảng Phủ Quân khó coi tới mức như bị người ta đạp một phát.
Khúc Trì nói: “Bây giờ ma đạo chỉ cần một hồi trống cổ vũ, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng tóm gọn bốn môn phái. Ngài nói xem, hai trăm năm mươi người có thể chống được đại quân ma đạo đang bộc lộ tài năng, ý chí chiến đấu hừng hực không?”
Quảng Phủ Quân nghiến răng vỗ ngực: “Số mệnh của bốn môn phái... Chẳng lẽ cứ thế mà chấm hết sao?”
“Chắc chắn không chấm hết!” Khuôn mặt trước giờ luôn ôn hòa của Khúc Trì dần tỏa ra ánh sáng, ngập tràn ý chí như sắt đá: “Không phải những đệ tử đó không lưu luyến chính đạo mà chỉ vì không muốn chết uổng phí! Nếu ngài lấy danh quân trưởng dẫn đầu những đệ tử đó lùi lại vị trí an toàn, từ từ lập kế hoạch, ánh sáng bốn môn phái sáng chói như mặt trời, chắc chắn sẽ không bị ma đạo chiếm đoạt!”
Quảng Phủ Quân nhìn chằm chằm ngọn lửa tuy ôn hòa mà kiên định trong mắt chàng thanh niên, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Thế ngươi vừa nói ngươi định đầu hàng ma đạo là ý gì?”
“Dù thế nào cũng phải có người đi cứu Bắc Nam và Chu Huyền. Dù ra sao cũng phải có người đi báo thù cho Tuyết Trần.” Khúc Trì bình thản nói: “Ta đi cứu. Ta đi báo thù.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro