Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Vòng ánh sáng t...

Kỵ Kình Nam Khứ

2024-08-14 13:29:39

Ôn Tuyết Trần che giấu hơi thở, bước vào căn nhà ngói tối mịt.

Góc sân có hàng dãy hoa màu vàng cam, hương hoa mát lạnh khiến lòng người say đắm.

Ánh đèn đuốc ngoài tường hắt vào trong sân nhà, bị bức tường chặn lại, chia khoảng sân thành hai nửa, một nửa u tối, một nửa sáng ngời.

Ôn Tuyết Trần đi dọc theo đường phân tách ấy, chậm rãi đi vào trong nhà.

Không mất quá nhiều thời gian, hắn ta đã đi vào phòng Từ Hành Chi.

Người kia đã ngủ say, ôm chăn ngủ chẳng chút đề phòng, không hề cảm nhận được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.

Ôn Tuyết Trần ngồi trên chiếc xe lăn do người trước mặt tự tay làm cho hắn ta, lặng lẽ đi tới bên cạnh y.

Hắn ta không hận Từ Hành Chi nhưng vì lo nghĩ cho đại cục, người này vẫn nên chết cho bớt việc.

Nghĩ tới đây, hắn ta vung ống tay áo lên, bàn xoay ngọc xanh xoay tròn bay ra, lơ lửng ở gần cổ Từ Hành Chi. Bàn xoay chuyển động vù vù giữa không trung, chỉ cần dùng thêm chút xíu sức nữa thôi cũng đủ để cắt đứt đầu y.

Nhưng chẳng biết vì sao, bàn xoay quay hơn trăm vòng, Ôn Tuyết Trần lại không xuống tay được, mãi một lúc lâu không nhận ra trái tim đang âm ỉ đau, khó chịu tới mức môi hắn ta tái đi, ngón tay run rẩy một lúc, hắn ta cắn răng hất tay áo, thu bàn xoay vào trong tay áo.

Vì có linh lực trong cơ thể, Từ Hành Chi vẫn ngủ say sưa, không biết gì cả.

Ôn Tuyết Trần quay lưng đi, chống vào mép ghế xe lăn, ấn lồng ngực, tới khi cố gắng bình tĩnh lại nhìn về phía Từ Hành Chi, lại cảm thấy tầm mắt mờ đi.

Hắn ta hơi ngạc nhiên, giơ tay quẹt mắt, ấy vậy mà lại thấy đầu ngón tay dính nước trong suốt.

Ôn Tuyết Trần bỗng quay xe lăn, đi ra khỏi căn phòng đó, mãi tới tận khi ra tới nhà chính ngồi một lúc lâu mới miễn cưỡng khống chế được cảm xúc của mình. .

||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||

Không được, hắn ta phải...

Vừa nghĩ tới chuyện tự tay giết Từ Hành Chi, Ôn Tuyết Trần đã buồn nôn đau đớn cực kỳ.

Nhưng vẫn có một tia lý trí nhắc nhở hắn ta rằng nếu đã đến đây rồi thì hắn ta không thể tha cho Từ Hành Chi một cách dễ dàng, nếu cứ trì hoãn thêm, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Sau khi bình tĩnh lại, Ôn Tuyết Trần nhìn xung quanh căn nhà, bỗng nhiên trong lòng hắn ta nảy ra một kế hoạch.

Mặc dù đây là ảo cảnh do Cửu Chi Đăng tạo ra nhưng vẫn nằm trong phạm vi của bốn môn phái, khoảng thời gian trước, vì công việc phức tạp, Cửu Chi Đăng giao quyền sử dụng bảo quản chìa khóa Man Hoang cho hắn ta.

Chắc vì thân thể Ôn Tuyết Trần có khiếm khuyết, không dễ rời khỏi Phong Lăng, mà trước giờ hắn ta luôn giải quyết công việc ổn thỏa, giao chìa khóa cho hắn ta cũng an toàn.

Ôn Tuyết Trần xoa vuốt túi gấm bên hông, nghĩ một lúc, lại đi vào trong căn phòng vừa rồi.

Hắn ta có một kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim.

Quay lại trước giường, Ôn Tuyết Trần chắp hai ngón tay lại, điều động linh lực, xóa bỏ thuật che mắt trên mặt Từ Hành Chi, để lộ ra dáng vẻ thật sự của y.

Suốt mười ba năm qua, Từ Hành Chi đều nhìn gương mặt tươi sáng như tùng mùa xuân này, cho rằng mình chỉ có gương mặt bình thường.

Bỗng nhiên, Ôn Tuyết Trần ngưng thần tụ khí, tạo ra một trận pháp ảo cảnh đơn giản, không hề do dự đẩy Từ Hành Chi vào đó.

Người kia đang ngủ ngon tự dựng ngã vào một vũng nước lạnh, tinh thần cũng tỉnh táo hơn chút ít.

Mí mắt Từ Hành Chi thoáng giần giật rồi mở ra, Ôn Tuyết Trần tụ một chùm ánh sáng trắng vào trong trận pháp khiến người kia khẽ hô một tiếng rồi chống người ngồi dậy.

Để tránh phiền phức không cần thiết, Ôn Tuyết Trần xuất hiện, chỉ dùng phương pháp truyền âm cố tỏ ra bí ẩn nói: “Ngươi đến rồi.”

Có lẽ vì vừa nãy tâm bệnh phát tác nên Ôn Tuyết Trần vừa lên tiếng đã cảm thấy giọng nói khàn khàn yếu ớt hơn trước kia, hắn ta dùng sức xoa lồng ngực thêm mấy lần mới có thêm chút sức, nói bằng giọng điệu trầm lắng: “Ngươi nhất định phải giết hắn.”

Từ Hành Chi bình tĩnh lại rất nhanh: “Ai?”

Hắn ta đáp: “Mạnh Trọng Quang.”

Ngay mới đây thôi, Ôn Tuyết Trần đưa ra một quyết định.

Hắn ta có thể đẩy Từ Hành Chi vào Man Hoang!

Hành vi này có vẻ rất nguy hiểm nhưng sau khi tính toán kỹ lưỡng, hiệu quả lại cực kỳ khả quan.

Bây giờ trình độ linh lực của Mạnh Trọng Quang đã vượt xa trước kia, nếu để mặc nó tiếp tục phát triển, dù Từ Hành Chi không viết mấy thứ kia, sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối lớn.

Với tu vi hiện giờ của hắn, người có thể tiếp cận hắn rồi giết hắn mà thần không biết quỷ không hay, trên đời này có ai làm được ngoài Từ Hành Chi?

Mà người ở trong Man Hoang biết chuyện trên người Từ Hành Chi có sách Thế Giới chỉ có một mình Khúc Trì, nhưng người vào đó điều tra báo lại, Khúc Trì đã mất trí nhớ, trở nên si dại, quên sạch mọi chuyện xảy ra ở Đan Dương Phong, chắc chắn không ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn ta.

Tóm lại, nếu ám sát thành công, mối họa lớn Mạnh Trọng Quang trong lòng Cửu Chi Đăng sẽ biến mất.

Nếu ám sát không thành công, Từ Hành Chi dùng thân thể phàm nhân để vào Man Hoang, chắc chắn sẽ phải chết.

Dù thế nào đều có lợi chứ không có hại gì với Cửu Chi Đăng và bốn môn phái hiện giờ.

Để mọi chuyện được chu toàn, khi Từ Hành Chi chưa phát hiện ra, Ôn Tuyết Trần bịa ra ký ức đơn giản Mạnh Trọng Quang gây hại cho bốn môn phái, làm hại “nguyên chủ”, lặng lẽ cho vào đầu y, giúp y nhanh chóng hạ quyết tâm giết Mạnh Trọng Quang.

Sau dăm ba câu đơn giản, Ôn Tuyết Trần giữ bình tĩnh, nhỏ giọng đọc khẩu quyết, giơ tay ném chìa khóa Man Hoang vào trong trận pháp, biến ra cánh cổng ánh sáng hình bán nguyệt màu xám, thầm nghĩ vị trí thích hợp nhất để Từ Hành Chi rơi xuống.

Chẳng phải Nhạc Vân Khê luôn coi Từ Hành Chi là cái xương cá và muốn giết y để gỡ cái xương hóc đó ra sao?

Dù bây giờ ông ấy đã điên loạn si dại vì thuốc, lưu lạc ở trung bộ Man Hoang, dùng thịt người làm thức ăn, Ôn Tuyết Trần vẫn cảm thấy mình nên thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ đó của ông ấy.

Man Hoang đổ mưa, bụi khói mênh mông được rửa trôi không ít.

Mạnh Trọng Quang vừa kết thúc một đợt tìm kiếm không thu hoạch được gì, hắn quay lại tháp cao, chỉ cảm thấy trong lòng bức bối nóng nảy, việc gì cũng nhạt nhẽo.

Hắn ngồi trước tháp, dựa vào kiếm nghe suối chảy, thất thần nửa ngày, mãi tới tận khi “đêm tối” ập xuống Man Hoang, hắn mới đứng dậy khỏi tảng đá mọc đầy rêu xanh bên suối, chỉnh lại vạt áo nhăn nhúm, lững thững đi ra.

Đúng lúc đó Nguyên Như Trú ra khỏi tháp, thấy hắn đi về phía tây bắc bèn cao giọng hỏi: “Vừa mới về lại muốn đi nữa hả?”

Mạnh Trọng Quang không quay đầu lại đáp: “Ta chỉ đi giải sầu thôi.”

Hắn bôn ba ở Man Hoang mênh mông giống như việc hắn làm hằng ngày hằng đêm trong mười ba năm qua.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người bình thường giải sầu chỉ chọn vị trí như dòng suối núi sông, đồi xanh thác nước, nhưng có lẽ vì quen với cảnh tượng tàn khốc cá lớn nuốt cá bé trong Man Hoang, nơi mà Mạnh Trọng Quang đến dạo chơi lại là Vùng đất chôn thây ở phía tây bắc của tháp cao.

Nơi nào không có sư huynh đều như nhau cả, chẳng có gì khác biệt.

Trong Man Hoang, mỗi người có nơi sinh sống riêng. Như Mạnh Trọng Quang cố hết sức để sư huynh có thể tìm thấy đường về nhà, hắn vất vả suốt một năm, xây dựng tòa tháp khổng lồ có thể hái cả sao trời ở trung bộ Man Hoang.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà Phong Sơn cách tháp cao trăm dặm hay Vùng đất chôn thây cách tháp ba mươi dặm đều như nhau.

Sau khi vào Man Hoang, Mạnh Trọng Quang chỉ tập trung tìm kiếm sư huynh, không chủ động đi gây phiền phức cho người xung quanh, chủ nhân của Vùng đất chôn thây xuất quỷ nhập thần, khó thấy bóng dáng, so với chủ Phong Sơn thường hay đến tháp gây chuyện, gã thật sự rất yên tĩnh, đến mức gần như Mạnh Trọng Quang chưa từng thấy vật thể sống nào xuất hiện trong Vùng đất chôn thây ấy.

Nhưng hôm nay Mạnh Trọng Quang dựa vào vòng ánh sáng ảm đảm phía chân trời thấy chủ nhân của Vùng đất chôn thây này với gương mặt chẳng còn hình dạng gì, hệt như khỉ mặt chó.

Gã ngồi chồm hổm trên đống xác chết, đom đóm màu lam lượn quanh, quỷ khí đáng sợ, tấm lưng trần truồng dính đầy đất quay về phía Mạnh Trọng Quang, hai con dao cạo dài thay thế vị trí của hai cánh tay chìa hai lưỡi dao ra, khoét mở lồng ngực của thi thể mới chết, đâm phật vào trái tim vẫn còn đang đập trong đó, bỏ vào miệng mà nhai, vang thành tiếng rôm rốp.

Bây giờ Mạnh Trọng Quang vốn là kẻ coi khinh mọi thứ, mặc dù con quái vật này có bề ngoài hung hãn nhưng không tạo thành uy hiếp gì với hắn cả, nhưng lúc này hắn chỉ muốn giải sầu, không muốn gây chuyện, vì thế hắn chuyển hướng định đi khỏi đây.

Ngay lúc ánh mắt hắn xẹt qua đống xác chết, cả cánh tay phải của cái xác bị ăn ngấu nghiến rệu rã rơi xuống, rớt lên trên đống xác.

Phần cổ tay đó lại là một bàn tay gỗ được điêu khắc tinh tế.

Trong chớp mắt, Mạnh Trọng Quang chỉ cảm thấy bàn tay gỗ đó sống lại.

Nó bò tới ngực mình, dễ dàng tìm thấy cái lỗ thủng tan tác, tìm thấy vị trí trái tim một cách chuẩn xác, biến trái tim thành đống tro tàn máu me đầm đìa.

Hắn không biết mình đến bên cạnh Từ Hành Chi bằng cách nào, đợi tới khi hắn dùng đôi tay dính đầy máu và cơ thể run rẩy ôm thi thể còn ấm nóng ấy lên, lau vết máu dính trên mặt người đó đi, Mạnh Trọng Quang khờ cả người.

Người hắn mong ngóng suốt mười ba năm đang nằm trong lòng hắn, vậy mà người đó lại biến thành bộ hài cốt nhiệt độ dần tản đi, lục thần đều không còn.

Mạnh Trọng Quang cảm thấy có lẽ mình đã chết rồi.

Nhưng tại sao người chết lại kêu gào như nổi điên thế chứ?

Tại sao người chết lại có thể phát ra tiếng rên như bị ghìm chặt cổ họng như vậy?

Tại sao người chết lại đau như thế?

Hắn bị bóng tối cực sâu cực lạnh vây hãm, kéo thẳng xuống vũng lầy ướt sũng. Trong lúc chìm xuống, trong lúc tuyệt vọng, trong luồng suy nghĩ tán loạn, có một âm thanh càng ngày càng mạnh mẽ.

Không, hắn không chấp nhận. Hắn thà chết cũng không thể chấp nhận.

Cho dù dùng cách kia...

Đúng rồi, đúng vậy, còn một cách!

Khó khăn lắm mới áp chế linh lực đang điên cuồng tản ra khắp nơi lại, Mạnh Trọng Quang mở đôi mắt đỏ au lên, chán nản nhìn xung quanh, chỉ thấy tất cả xác thối ở Vùng đất chôn thây đều bị lột da tróc thịt, vòng ánh sáng trên trời lặn về phía tây, mây nhạt khắp trời như bị linh lực thúc ép mà đến, che một góc vòng ánh sáng.

Mạnh Trọng Quang cố gắng hết sức kiềm chế suy nghĩ cuồng loạn, đặt thi thể đã không còn hơi thở trong lòng xuống, cứng đờ lê bước đi ra ngoài mấy chục bước, tĩnh tọa điều tức, linh hồn hơi thở hòa vào nhau, thể xác và tinh thần hòa làm một, dùng chân khí từ từ chảy khắp gân mạch của cơ thể, sau khi tự tẩy rửa một lần, hai tay ở trước ngực nhanh chóng kết trận, ánh sáng vàng tràn ra khắp đầu ngón tay, đá lửa sao trời tạo thành bóng phù chú phức tạp trong không trung, bỗng chốc luồng khí hòa hợp giữa đất trời tản ra dồi dào, xương cốt nhẹ nhàng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh lửa cao ngất trời bùng lên, thoắt cái đã nuốt chửng hắn.

Tới khi hắn mở mắt ra lại lần nữa, chưa nhìn rõ khung cảnh xung quanh, một ngụm máu trào ra, ngũ tạng như thiêu đốt, cháy bừng như lửa than, đau đến mức hắn chỉ muốn ngất đi.

Nhưng hắn vẫn vùng vẫy ngẩng đầu lên, hắn thấy vòng ánh sáng đang đứng giữa không trung, mây chưa tan hết, ở nơi cách sau lưng hắn chừng mười dặm là tháp cao mà hắn vừa rời khỏi.

Hắn quay lại chừng một nén nhang trước.

Trận pháp của đạo gia có hàng ngàn điều kỳ lạ, hàng trăm thứ quái đản, trong đó cũng có vô vàn sự ảo diệu.

Có một trận pháp tên là “Lạn Kha”.

Trong truyền thuyết về núi Lạn Kha, tiều phu chỉ ngắm cảnh trong núi một lúc bằng thời gian chơi một ván cờ, trần thế đã qua mấy nghìn năm, trận pháp này liên quan tới việc thay đổi thời gian, vì thế mới có cái tên này.

Tác dụng của trận pháp rất đơn giản, nói ngắn gọn là nghịch chuyển ngày tháng, quay ngược thời gian, cần phải giữ linh thức trầm lặng đi theo dòng hồi tưởng về trước đó, mở một cách cửa linh thức trên người mình vào một lúc nào đó trong quá khứ, quay ngược về lúc trước với mong ước chưa hoàn thành.

Trận pháp Lan Kha này cực kỳ xảo quyệt, cực kỳ khó, chỉ có thể thực hiện một lần, đi qua một cửa, sau khi xác định cánh cửa ấy rồi thì không thể thay đổi, đồng thời yêu cầu người sử dụng phải có tu vi ít nhất là Nguyên anh đại viên mãn, nếu không phải vì ở Man Hoang ép bản thân tu luyện nhiều năm, với tu vi của hắn lúc mới vào Man Hoang, chắc chắn không thể thực hiện trận pháp thành công được.

Ngoài ra, điều khó khăn nguy hiểm nhất của trận pháp này là người sử dụng trận pháp sẽ hứng chịu toàn bộ gánh nặng do nghịch chuyển thời không tạo nên, nhân quả dồn hết lên người, kết quả không khác gì tự thiêu.

Chỉ quay lại khoảng thời gian một nén nhang ngắn ngủi thôi mà Mạnh Trọng Quang đã cảm thấy ngũ tạng đau đớn như chiên, thậm chí còn nghe thấy trong cơ thể phát ra tiếng vang xì xèo như đốt cháy.

Khuôn mặt, cơ thể của hắn đều xuất hiện các vết cháy đen loang lổ.

Nhưng hắn đâu lo lắng tới những thứ này?

Mạnh Trọng Quang gần như dùng hết cả cái mạng mà chạy như điên về phía Vùng đất chôn thây.

Dùng trận pháp lớn như thế, thân thể hắn bị phá hủy rất nặng, không có cách nào ngưng tụ pháp lực được, chỉ có thể dựa vào sức chân, bước nặng bước nhẹ điên cuồng chạy về phía tụ đầy ruồi muỗi hôi thối.

Từ xa hắn nhìn thấy một người chạy trốn trên đống xác chết, theo sau là quái vật dao cạo vừa bị y đâm chém thành đống thịt nát.

Mạnh Trọng Quang lảo đảo chạy về phía sư huynh, cách một khoảng rất xa đã hét lên: “Sư huynh! Sư huynh!”

Nhưng dây thanh quản của hắn đã đứt, nóng bỏng đau đớn khó chịu, tiếng la cũng bị chặn ở cổ họng, Từ Hành Chi không nghe được gì cả, chỉ một mực chạy như bay về phía trước.

Nén chịu cơn đau như xé phổi, Mạnh Trọng Quang cắn răng lao về phía Từ Hành Chi.

Lúc nhìn thấy hắn, Từ Hành Chi dừng bước lại, nhấc con dao găm nắm chặt trong tay, tựa như đang suy nghĩ rốt cuộc nên đối phó hắn hay đối phó con quái vật vung vẩy cái dao cạo, rít gào đuổi theo đằng sau.

Nhận ra ánh mắt đề phòng của sư huynh, Mạnh Trọng Quang tự biết dáng vẻ của mình đã dọa sư huynh, chỉ đành liều mạng phất tay, cất giọng khàn khàn: “Chạy đi!”

Gào xong, hắn cùng toàn bộ sức lực còn sót lại xông lên chỗ con quái vật dao cạo trước mặt.

Mạnh Trọng Quang hoàn toàn phát điên. Hắn không có linh lực lăn dính vào con quái vật, điên cuồng vật lộn, không nhớ nổi cơ thể bị dao cạo cắt trúng bao nhiêu nhát, mãi tới tận khi một cái tay giữ eo hắn, tách con quái vật kia ra khỏi hắn, hắn vẫn im lặng đấm đá, chảy nước mắt, mặc cho da thịt cháy khét rơi ào ào xuống khỏi người mình, hắn cũng không hề hay biết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mãi đến tận khi một giọng nói quen thuộc vang lên mới vớt hắn ra khỏi dòng xoáy tuyệt vọng mê loạn: “Được rồi, được rồi, nó chết rồi, đừng quậy, nghe lời.”

Mạnh Trọng Quang ngây ngẩn nhìn con quái vật nằm trên đất, cổ nó ngửa ra sau bằng một góc độ dường như không thể, xương cổ và xương gáy đều bị chặt đứt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mới vừa nãy thôi Từ Hành Chi bị con quái vật này móc tim, giờ nhìn người bị thiêu cháy chẳng ra người ngợm gì nữa trừng mắt nhìn thi thể quái vật, trong lòng y khó tránh khỏi có chút thương xót, không quan tâm tới vết sẹo đáng sợ trên người hắn, dịu giọng an ủi hắn: “Nhìn đi, chết rồi, chết thật rồi.”

Mạnh Trọng Quang chậm rãi xoay người lại, nhìn Từ Hành Chi với vẻ vừa tham lam vừa đau lòng, một lúc sau, hắn nhào vào lồng ngực Từ Hành Chi, gào khóc mà chằng hề báo trước.

Đau quá, sư huynh ơi. Trọng Quang đau quá...

Từ Hành Chi bị cơn òa khóc chẳng chút kiêng dè của hắn làm cho bối rối, sau khi lấy lại tinh thần thì dở khóc dở cười, lau nước mắt cho hắn: “Khóc gì thế? Ngươi là người đúng không?”

Mạnh Trọng Quang tinh thần rối loạn, vùi trong lòng Từ Hành Chi lúc gật lúc lắc.

Sau cơn đau nhức, hắn được hạnh phúc to lớn bủa vây, cảm xúc hạnh phúc mềm mại như lông xù như biến thành thực thể, dịu dàng ôm lấy đầu hắn, kéo hắn chìm vào sự dịu dàng ấm áp thoải mái.

Mạnh Trọng Quang dựa vào lồng ngực Từ Hành Chi, gục đầu xuống mất ý thức.

“Ơ? Này!”

Từ Hành Chi quay đầu nhìn một vòng, dễ dàng phát hiện ra tòa tháp cao chọc trời ở phía đông nam.

Y nhíu mày, như nghĩ tới điều gì đó, đút con dao găm không phát huy được tác dụng vào vỏ, nhét vào bên hông, dùng tay gỗ đỡ cái eo nhỏ của người đầy vết bỏng khắp cơ thể, tay trái kéo cánh tay rớt từng mảng da thịt cháy đen của hắn vòng qua cổ mình, cõng hắn lên lưng.

Y không thể bỏ người bị thương nặng này lại được.

Y và hắn sẽ tìm một nơi nghỉ chân trước rồi nghĩ cách giết Mạnh Trọng Quang để quay về với phụ thân và muội muội sau.

Tòa tháp cao kia có phong cách xây dựng không khác mấy với lầu tháp mà y thấy ở ngoài đời, có lẽ đi tới đó sẽ dò la được ít tin tức.

Từ Hành Chi thở hắt ra một hơi thật dài, cất bước đi về phía tòa tháp cao.

Mạnh Trọng Quang chỉ cảm thấy mình rơi vào vùng sương mù mát lạnh ẩm ướt, cơ thể mệt mỏi không nhấc người dậy nổi được nhiệt độ quen thuộc bao bọc, dễ chịu đến mức khiến hắn hận không thể rên khẽ một tiếng.

Giây phút nhiệt độ ấy biến mất, hắn bỗng tỉnh táo lên hẳn, chưa kịp mở mắt ra đã vươn tay kéo ống tay áo người kia: “Không đi.”

Từ Hành Chi ngẩn người, cười nói: “Tỉnh rồi à? Ta ra ngoài một chuyến...”

Lúc này hai người mới đi ra khỏi rừng rậm, Từ Hành Chi hơi mệt nên muốn dừng chân một lát, uống ít nước. Y tìm được một hang động bên khe suối, không ngờ vừa mới đặt người kia xuống hắn đã tỉnh lại rồi.

Mạnh Trọng Quang sắp rơi nước mắt, lặp lại: “Không đi.”

“Ta đi lấy nước cho ngươi.” Từ Hành Chi nhìn dáng vẻ đáng thương nước mắt lưng tròng của hắn thì trái tim mềm nhũn một nửa: “Rửa vết thương, cũng có thể uống mấy ngụm.”

Lúc này Mạnh Trọng Quang mới lấy lại giác quan bình thường, nghe được tiếng suối róc rách ngay sát đó mới yên lòng, buông lỏng ngón tay siết đau ra, ngoan ngoãn dựa vào mép tảng đá, trưng ra vẻ chó con chờ chủ nhân về nhà.

Từ Hành Chi khẽ cười, cẩn thận dém lại áo khoác ngoài được đắp lên người Mạnh Trọng Quang từ lâu, sợ hắn bị cảm lạnh.

Mạnh Trọng Quang chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi mềm nhũn ra, sau khi sư huynh đi, đầu hắn nặng trịch, chỉ trong chốc lát, hắn lại vô thức chìm vào giấc mơ tầng tầng lớp lớp.

Lần này hắn không gặp ác mộng.

Trong giấc mơ này tràn ngập hơi thở thuộc về sư huynh, ấm áp tới mức hắn không nỡ rời đi, chỉ muốn chìm trong đó cả đời, vĩnh viễn không bao giờ rời đi.

Còn sư huynh người be bét máu, bị quái vật dao cạo moi mất tim chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Mạnh Trọng Quang không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết đây là giấc ngủ sâu nhất, ngon nhất, ngọt ngào nhất từ lúc hắn vào Man Hoang đến nay, linh lực vốn hao hụt chẳng còn gì dần tái sinh cuồn cuộn không ngừng, lại tràn đầy khắp cơ thể hắn.

Chờ Mạnh Trọng Quang nhận ra có điều không đúng, toát mồ hôi lạnh co giật bừng tỉnh mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng:

Sư huynh bảo đi lấy nước, sao sư huynh đi lâu thế?

Rất nhanh sau đó, Mạnh Trọng Quang tìm thấy Từ Hành Chi bị cắn xé tan tác trong rừng.

Một con cốt xà bị ăn mòn chỉ còn lại cái đầu nhân lúc sư huynh quay lưng về phía rừng rậm cúi người múc nước mà trườn ra khỏi rừng rồi cắn đứt cổ y.

Mạnh Trọng Quang lẳng lặng quỳ trên bùn đất ẩm ướt trong rừng, quỳ bên cạnh xác Từ Hành Chi, ánh mắt u tối như đang nhìn gì đó, nhưng nhìn kỹ lại thì có thể thấy hắn không nhìn gì cả.

Hắn cứ nhìn chằm chằm vào không trung, môi run rẩy dữ dội.

Vừa nãy thần trí hắn mê man, mãi tới tận bây giờ mới biết trong cơ thể sư huynh không có linh lực.

Lời Cửu Chi Đăng nói vào mười ba năm trước vang vọng bên tai hắn, lời thì thào ấy lại khiến người ta giận sôi: “Ta phong bế linh mạch của sư huynh, cắt đứt gân cốt, đẩy vào Man Hoang...”

Sư huynh biến thành phàm nhân gân cốt đứt gãy, không có linh lực, mà hắn lại quên khuấy điều đó, để y một mình đến lấy nước ở nơi nguy hiểm rình rập khắp chốn…

Nhưng lúc này Mạnh Trọng Quang không gào khóc gì cả, không hề gào thét bi thương mà hắn ngồi trước thi thể Từ Hành Chi, điều động linh khí, thấu hiểu tạo hóa, đầu ngón tay cháy đen thấy cả xương bùng phát ánh sáng vàng mãnh liệt một lần nữa trong không khí sau cơn mưa.

Tới khi hắn mở mắt ra lần nữa, trước mắt lại là vòng ánh sáng sáng trong giữa trời.

Nhưng trong mắt Mạnh Trọng Quang vòng ánh sáng này như ngâm trong máu, nhuốm đẫm màu máu.

Từ Hành Chi đưa hắn rời khỏi Vùng đất chôn thây, tốn chút thời gian, mà hắn ngủ ngon lành trong hang một lúc lâu, thời gian dài hơn so với lần trước, hình phạt nhân quả phải chịu cũng nặng hơn. Điều này có thể dễ dàng nhìn ra từ mùi khét nồng đậm tỏa ra ở lồng ngực hắn và mức độ bỏng nặng quanh người.

Nhưng không biết có phải ảo giác của Mạnh Trọng Quang hay không mà hắn cảm thấy lần này ngũ tạng thiêu đốt không đau đớn như trước nữa.

Sau khi nhổ hết máu còn sót trong miệng ra, Mạnh Trọng Quang quỳ một chân trên đất, vùng vẫy một lúc lâu mới chống cơ thể tàn tạ bị thiêu đốt tỏa ra khói xanh dậy được, lảo đảo chạy về phía Vùng đất chôn thây.

Sư huynh, ta chạy rất nhanh.

Chờ ta, ta đến đón huynh về nhà.

Ta sẽ đến, chạy đến nhanh thôi.

...

Lời tác giả:

Trọng Quang: “Sư huynh, ta thà thiêu chết bản thân cũng không muốn sư huynh bị tổn thương dù chỉ chút xíu.”

Trọng Quang: “Sư huynh, ta từng nói rồi, ta chạy rất nhanh.”

Trọng Quang: “Sư huynh... Ta nhất định sẽ tìm thấy huynh... Huynh không được đi đâu hết, dù thế nào ta cũng có thể tìm thấy huynh... Ta chạy, ta chạy nhanh lắm.”

Quang muội cố chấp, dịu dàng lại mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Số ký tự: 0