Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Vùng biển không...

Kỵ Kình Nam Khứ

2024-08-14 13:29:39

Cửu Chi Đăng ra lệnh cho Tôn Nguyên Châu chỉnh đốn đám đệ tử Xích Luyện Tông câm như hến và đệ tử Phong Lăng Sơn đầu hàng, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, hắn ta đi tới điện Thanh Trúc.

Hắn ta tìm kỹ trong điện một lượt, không tìm thấy thứ mình muốn bèn vào điện Diệu Pháp mà Quảng Phủ Quân ở, không mất quá nhiều công sức đã tìm thấy một bàn tay phải trong hộp băng.

Bàn tay đó được giữ trong hộp băng, khá là nguyên vẹn, chỉ hơi lạnh, màu sắc độ mịn màng vẫn như trước.

Cửu Chi Đăng nâng bàn tay bị tổn hại đó, vẻ mặt khát máu lạnh nhạt thay đổi, hơi thở hơi gấp, đầu ngón tay vươn ra nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay trong hộp với vẻ ngây ngô.

Theo sự đụng chạm đó, trái tim của hắn ta như bị véo nhẹ một cái, lồng ngực run rẩy.

Cửu Chi Đăng lẩm bẩm gọi: “Sư huynh...”

Bỗng nhiên, hắn ta cầm bàn tay đó lên thật quý trọng, dùng linh lực thăm dò cấu tạo của nó, hơi nhíu mày lại.

Sư huynh dung hợp với sách Thế Giới nhiều năm, không phải trong máu thịt bị cắt đứt của y nên có mảnh vỡ của sách Thế Giới sao?

Vì sao trong cái tay này lại trống không?

Hay Nhạc Khê Vân rút mảnh vỡ ra rồi?

Thứ quý giá như thế, chắc chắn ông ấy sẽ mang theo bên người, nhưng vừa nãy lúc hắn ta bắt được ông ấy, pháp khí trên cả người ông ấy đều bị tịch thu rồi, Cửu Chi Đăng kiểm kê cẩn thận lại không hề phát hiện ra túi gấm có thể giấu mảnh vỡ mà nhỉ?

Cửu Chi Đăng không biết công dụng của sách Thế Giới nhưng nếu nó là thần khí, chắc chắn nó có công hiệu thần kỳ. Nếu mảnh vỡ trong cái tay này còn tồn tại, có lẽ có thể dùng thuật Tiếp Dẫn để gắn lại tay về chỗ cũ cho sư huynh.

Cửu Chi Đăng cất hộp băng cẩn thận, tạo thêm một lớp phong ấn, cất vào túi chứa bảo vật, đang định ra khỏi đó thì thấy một người mặc đồ của Át Vân Bảo đi vào, mừng rỡ báo tin: “Thuộc hạ là đệ tử Át Vân Bảo, tham kiến tôn chủ.”

Toàn bộ biểu cảm trên mặt Cửu Chi Đăng biến mất: “Chuyện gì?”

Đệ tử kia báo tin: “Khúc Trì của Đan Dương Phong thà chết không chịu đầu hàng. Bảo chủ sai ta đến hỏi ý kiến tôn chủ xem nên giải quyết thế nào?”

Cửu Chi Đăng hỏi ngược lại: “Không chịu đầu hàng?”

Trong lời nói của đệ tử đó có phần hả hê vênh váo: “Đúng vậy. Hắn ngu xuẩn, ngoan cố chống cự, bảo chủ bảo bọn thuộc hạ cùng xông lên mới bắt được hắn.”

Ai ngờ Cửu Chi Đăng không tin lời giải thích đó của hắn, sắc mặt càng thêm u ám: “Khúc Trì không chịu đầu hàng, các ngươi lại có thể bắt được hắn?”

Đệ tử kia cứ tưởng rằng báo tin này sẽ khiến Cửu Chi Đăng vui vẻ thấy vậy thì hoảng hốt, ấp úng nằm rạp ra đất, không nói được thêm chữ nào.

Cửu Chi Đăng cũng cảm thấy lạ, cất bước muốn đi tới Đan Dương Phong điều tra rõ ngọn nguồn.

Nhưng hắn ta vừa bước một chân ra cửa bỗng nhíu mày, quay lại hỏi: “Ngươi vừa nói ngươi là đệ tử của chi nhánh nào?”

Tư thái bề trên đầy oai phong trên người Cửu Chi Đăng rất mạnh mẽ, đệ tử kia dán sát đầu vào mặt đất, mồ hôi nóng bỏng tuôn ra ào ào, cơ thể ngứa ngáy như có hàng vạn con kiến đang bò trên người: “Át, Át Vân Bảo...”

Cửu Chi Đăng: “...”

Cửu Chi Đăng nhớ rất rõ rằng khoảng bảy năm trước, đệ tử Át Vân Bảo xin công pháp học cấp tốc, lén lút lẻn vào một sơn trang tu đạo xa vắng lánh đời, tàn sát hết già trẻ trong sơn trang, hút tinh linh nuôi dưỡng bản thân.

Chuyện ác này xảy ra trong khu vực của Đan Dương Phong, sau khi chuyện này bị bại lộ, Khúc Trì dẫn người thanh trừ đệ tử làm loạn, ép cho Nhập Tái lúc bấy giờ xuất hiện, gửi lời xin lỗi nhận sai, trừng trị chủ Át Vân Bảo lúc đó thật nghiêm khắc.

Để tránh phiền phức, người luyện thi xóa không ít ký ức của Ôn Tuyết Trần nhưng phần lớn ký ức đều được giữ lại, chắc chuyện này cũng không ngoại lệ.

Vì thế người Ôn Tuyết Trần phái người tới Đan Dương Phong tiếp nhận đầu hàng lại là...

Cửu Chi Đăng nghĩ tới đây thì sắc mặt càng lạnh lùng hơn, phất tay áo ngự kiếm bay về phía Đan Dương Phong.

Lúc gặp lại Khúc Trì, Cửu Chi Đăng suýt không nhận ra hắn.

Hắn nằm trong lòng một đệ tử Đan Dương Phong, máu be bét đầy trán, chéo bên đầu có một vết lõm, cả bộ quần áo ướt đẫm nước từ trong thấm ra ngoài, vì áo màu đỏ nên không rõ đó là mồ hôi hay máu. Đệ tử trẻ tuổi ôm hắn mang nét mặt hoảng sợ, nước mắt như mưa lại không dám để nước mắt rơi vào vết thương trên người Khúc Trì, cố gắng nghiêng đầu đi hết cỡ, trông vừa buồn cười vừa đáng thương.

Cửu Chi Đăng thấy cậu ấy hơi quen, nhưng vì hắn ta từng gặp không ít đệ tử Đan Dương Phong nên hắn ta không nghĩ nhiều hơn.

Đối mặt với bảo chủ Át Vân Bảo tới chào, Cửu Chi Đăng chỉ hỏi: “Những đệ tử còn lại của Đan Dương Phong đâu?”

Vừa nãy, bảo chủ Át Vân Bảo thấy không thể kích thích những đệ tử khác tức giận nổi loạn mà Khúc Trì chỉ còn hơi thở yếu ớt, gã cảm thấy hả giận rồi nên ra lệnh dừng đánh đập Khúc Trì lại, áp giải những đệ tử khác vào chính điện chờ xử lý. Không ngờ có một tên đệ tử không chịu đi vào điện, vùng vẫy tới chăm sóc Khúc Trì, thấy kẻ này không có linh lực, chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, bảo chủ không sợ cậu ấy sẽ nhân cơ hội làm gì đó bèn cho cậu ấy ở lại, thưởng thức dáng vẻ cậu ấy khóc lóc giàn giụa mà chẳng thể làm gì, dẫu gì cũng là thú vui.

Nghe bảo chủ vô cảm kể lại đầu đuôi sự việc, Cửu Chi Đăng khẽ đảo mắt: “Ai đánh hắn?”

Có mấy đệ tử không biết nặng nhẹ đứng dậy, vẻ mặt vui mừng khó kìm nén.

Cửu Chi Đăng lại nói: “Chìa tay ra.”

Bọn họ tưởng rằng sắp được thưởng. Có người duỗi một tay ra, có kẻ duỗi cả hai tay, khom người xuống, chỉ đợi phần thưởng được đặt vào lòng bàn tay.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đều được lần lượt ban thưởng.

Mười mấy bàn tay đều bị cắt đứt rơi xuống đất, các đệ tử kêu gào thảm thiết lăn lóc một chỗ.

Một cái tay đứt lăn tới chân Đào Nhàn, mặt Đào Nhàn tái mét, hét lên một tiếng đầy sợ hãi như động vật nhỏ, bảo vệ gáy Khúc Trì, ôm Khúc Trì lùi về sau, chỉ muốn rụt đầu vào trong cổ, hai mắt đẫm lệ mông lung không dám ngẩng đầu lên nhìn thử.

Bảo chủ Át Vân Bảo thấy thế thì bị dọa cho hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, quỳ bò tới bên chân Cửu Chi Đăng, run rẩy nói: “Tôn chủ! Tôn chủ tha mạng! Bọn ta nghe lệnh Ôn, Ôn Tuyết Trần... Hắn, hắn bảo chúng ta không cần nương tay với Khúc Trì, dò xét xem đệ tử Đan Dương Phong có thật lòng đầu hàng hay không! Việc này không phải thuộc hạ tự ý chủ trương, xin tôn chủ xét rõ cho!”

Khúc Trì nằm trong lòng Đào Nhàn đang khóc lã chã nghe được ba chữ “Ôn Tuyết Trần”, mí mắt đầy máu hơi giật giật.

Cửu Chi Đăng đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng xe lăn nghiền ép sỏi đá vang lên trên con đường núi.

Ôn Tuyết Trần được một đệ tử ma đạo đẩy vào cổng Đan Dương Phong, vừa giương mắt lên thì chạm phải ánh mắt rét lạnh của Cửu Chi Đăng, hắn ta cũng không thèm lảng tránh, thản nhiên nói: “Xử lý chuyện bên Phong Lăng xong rồi sao?”

Cửu Chi Đăng không lòng vòng với hắn ta, hỏi thẳng: “Vì sao ngươi sắp xếp như thế?”

Ôn Tuyết Trần nghển cổ lên nhìn Khúc Trì máu me đầy người, thương tiếc và không nỡ lóe lên trong mắt rồi biến mất.

Hắn ta không ngờ Khúc Trì lại dính vào chuyện trộm cướp thần khí.

Nhưng mà nếu đã làm sai thì không thể bác bỏ, không thể không chịu phạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ôn Tuyết Trần nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, quay lại vẻ thờ ơ: “Những đệ tử Đan Dương Phong theo hắn nổi loạn không cứu hắn sao?”

Câu này là hắn ta hỏi bảo chủ Át Vân Bảo...

Bảo chủ hoảng hốt, nơm nớp lo sợ liếc qua Cửu Chi Đăng đang trưng vẻ mặt không vui một cái rồi mới sợ hãi trả lời: “Vâng, chưa, chưa từng...”

Ôn Tuyết Trần lẩm bẩm: “Thế thì kỳ lạ quá.”

Dứt lời, hắn ta quay sang Cửu Chi Đăng: “Dọn dẹp nơi này một chút đi. Ta có mấy lời muốn nói với ngươi.”

Bảo chủ Át Vân Bảo như được đại xá, liếc mắt một cái, đám đệ tử vốn mồ hôi tuôn như nước, như đứng đống lửa, như ngồi đống than đứng canh giữ ở xung quanh lấy can đảm tập trung lại, kéo mười mấy người đau đến ngất xỉu đi, còn chẳng dám nhặt nhạnh đống tay bị đứt của họ.

Bảo chủ cũng tránh mặt đi chỗ khác, ngoan ngoãn biết điều, không dám nói gì.

Chờ những người không liên quan đi hết, Ôn Tuyết Trần mới lạnh nhạt nói: “Ta đề nghị lưu đày Khúc Trì vào Man Hoang.”

Cửu Chi Đăng nhíu mày: “Hắn đã tình nguyện đầu hàng...”

“Ta nói rồi, Khúc Trì có tính cách cương nghị, không hề tầm thường, có tiếng nói cao nhất trong hàng đệ tử bốn môn phái. Đầu tiên, ta không tin hắn sẽ đầu hàng; thứ hai, chắc chắn hắn đã dặn những đệ tử kia trước rồi, dù xảy ra chuyện gì cũng không được cứu giúp hắn, nếu không chắc chắn những đệ tử Đan Dương Phong đó sẽ không khoanh tay đứng nhìn... Cửu Chi Đăng, ngươi thấy những đệ tử Đan Dương Phong “đầu hàng” này đáng tin cậy thật sao?”

Vòng âm dương làm bằng gỗ táo bị sét đánh xoay chuyển trôi chảy giữa các ngón tay Ôn Tuyết Trần, phối hợp với giọng điệu lười biếng êm tai của hắn ta, mang lại cảm giác vẹn tròn êm ả như ý: “Những đệ tử kia bằng lòng đầu hàng thì không cần diệt trừ, có thể từ từ giữ lại, xem biểu hiện sau này thế nào; nhưng còn Khúc Trì thì phải đẩy vào Man Hoang ngay lập tức, lấy đó làm răn đe, những đệ tử đó mất người dẫn đầu mới có khả năng hoàn toàn hối cải.”

Cửu Chi Đăng im lặng, liếc mắt sang nhìn Khúc Trì.

Không biết Khúc Trì tỉnh lại rồi hay vẫn đang mê man, đầu ngón tay đặt trên cánh tay Đào Nhàn, hơi co lại. Phất trần ngọc trắng lông hươu dính đầy máu, rơi bên cạnh hắn, thậm chí kiếm bên hông còn chưa ra khỏi vỏ.

Một lúc sau, Cửu Chi Đăng hạ quyết tâm, lấy chìa khóa trong tay áo ra, chìa khóa bay lên giữa không trung, hóa thành một cánh cổng ánh sáng hình tròn màu xám.

Hắn ta ra lệnh với Đào Nhàn đang ôm chặt Khúc Trì không chịu buông: “Ngươi, tránh ra.”

Đào Nhàn không những không buông tay ra mà còn ôm chặt Khúc Trì hơn, mang theo gương mặt đẫm nước mắt và đất bụi, cúi người xuống lạy: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi... Tha, tha cho Khúc sư huynh, huynh ấy đang chảy máu, huynh ấy, huynh ấy cần đại phu...”

Cửu Chi Đăng gằn giọng trách mắng: “Ngươi cũng muốn vào Man Hoang hả?”

Đào Nhàn khựng người.

Cậu ấy không biết Man Hoang là gì nhưng khi nhìn thấy cánh cổng có sóng ánh sáng lan tràn kia, cậu ấy lờ mờ đoán ra gì đó.

Nhưng cậu ấy có thể bỏ Khúc Trì, mặc kệ hắn được sao?

Cậu ấy dồn hết mười hai vạn phần can đảm, nhỏ giọng nói: “Ta, ta có thể chăm sóc Khúc sư huynh, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cho ta, đi cùng, Khúc sư huynh.”

Đỉnh lông mày Ôn Tuyết Trần nhướng lên, có phần hứng thú với thanh niên nho nhã yếu đuối, gầy yếu mà bình thường chẳng có gì đặc biệt ấy, đầu ngón tay hiện ra chút linh lực, âm thầm quét qua cơ thể cậu ấy một vòng.

Phàm nhân?

Từ trước tới nay hắn ta luôn mắt cao hơn đầu, mặc dù vẫn còn nhớ chuyện tiêu diệt quỷ tu ở núi Đại Ngộ nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện tình cờ gặp được Tiểu Đào Nhàn trong quán trà. Vì thế hắn ta không hiểu một tên đệ tử ngoại môn nhỏ bé, không có pháp thuật, cơ thể còn yếu ớt nhiều bệnh tật mà lại có thể quyết đoán đến thế?

Nhưng ngẫm nghĩ lại cẩn thận thì cũng không khó hiểu.

Cậu ấy không biết nên không sợ thôi.

Man Hoang nhiều chủng loại rối ren, thần ma hỗn loạn, với thân thể phàm nhân của cậu ấy, đi vào đó chỉ sợ chết không có chỗ chôn, cuối cùng chỉ có thể trở thành thức ăn giúp dã thú no bụng.

Ôn Tuyết Trần nhìn qua chỗ khác, thấy Cửu Chi Đăng có vẻ mặt lạnh nhạt nhưng rõ ràng đang do dự, hắn ta thầm cười chế giễu lòng dạ đàn bà của Cửu Chi Đăng, nghĩ tới gì đó, hắn ta bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng, hỏi: “Quảng Phủ Quân bị bắt, lấy được mảnh vỡ sách Thế Giới chưa?”

Ôn Tuyết Trần biết bí mật của thần khí.

Phù Diêu Quân của Thanh Lương Cốc mê đánh cờ, không màng việc gì khác, trước khi phi thăng đã nói cho Ôn Tuyết Trần biết chuyện thần khí của ba môn phái đều là giả. Vì thế lúc ma đạo đột ngột tấn công, hắn ta mới không sử dụng thần khí ngay từ lúc đầu mà đặt hết tất cả hi vọng vào đại trận phong cốc.

Sau đó, hắn ta bị luyện thành tỉnh thi, trong cơ thể có dấu ấn của Cửu Chi Đăng, chỉ có thể nghe theo Cửu Chi Đăng, suy tính cho lợi ích của ma đạo.

Vì ký ức mà người luyện thi truyền vào trong đầu hắn ta có nội dung liên quan tới thần khí, lại thêm Ôn Tuyết Trần vốn là người nhiều mưu tính, có tài mưu lược, Cửu Chi Đăng bèn nói chuyện thần khí duy nhất trên đời – sách Thế Giới đang ở trong cơ thể Từ Hành Chi cho hắn ta biết, tiện cho hắn ta bày mưu tính kế.

Với câu hỏi của Ôn Tuyết Trần, Cửu Chi Đăng lắc đầu như câu trả lời.

Nghe được câu hỏi đó, Khúc Trì vẫn còn tồn tại ý thức bỗng nhíu chặt mày, siết chặt túi gấm trong tay trái mà hắn cầm từ lúc nãy hơn nữa, mảnh vỡ sách Thế Giới trong đó bị kích thích, ánh sáng nhàn nhạt nhỏ bé tuôn ra từ giữa các ngón tay, đôi chân vốn chẳng còn sức lực duỗi thẳng trên đất dần có sức.

Ôn Tuyết Trần nhíu mày nghĩ ngợi chốc lát.

Một năm trước, bàn tay phải bị chặt đứt của Từ Hành Chi được cất giữ ở Phong Lăng Sơn, từ lúc Từ Hành Chi mười hai tuổi, sách Thế Giới đã đọng lại trong cơ thể y, chắc chắn linh khí nuôi dưỡng nó đã lan ra mỗi một ngóc ngách trong cơ thể y.

Vì thế khả năng trong tay phải của y có mảnh vỡ của sách Thế Giới là cực lớn.

Thứ ấy rất quý giá, Quảng Phủ Quân sẽ không để nó tuồn ra ngoài, chắc chắn sẽ rút nó ra cất giữ bên người, không rời giây phút nào.

Cửu Chi Đăng bắt được Quảng Phủ Quân nhưng không tìm ra mảnh vỡ trên người ông ấy, điều này quá không bình thường.

Phong Lăng và Đan Dương đầu hàng, Quảng Phủ Quân định rời khỏi núi, trên người không có mảnh vỡ, nếu suy tính như thế thì chắc hẳn ông ấy giao mảnh vỡ cho một người mà ông ấy tin cậy.

Người đa nghi nghiêm khắc như Quảng Phủ Quân, ông ấy có thể tin ai? Ông ấy sẽ giao mảnh vỡ cho ai giữ?

Nghĩ đến đây, Ôn Tuyết Trần hơi sầm mặt, chỉ thẳng vào Khúc Trì: “Lục soát người hắn!”

Câu nói vừa dứt, Khúc Trì biết không che giấu được nữa, dùng hết sức toàn thân vươn tay quét ngang ra phía ngoài, linh lực tuôn trào, gió dữ che mắt.

Ôn Tuyết Trần không đề phòng gì cả, hất tay áo chặn lại luồng linh lực đó, không quên gằn giọng quát: “Mảnh vỡ ở trong tay hắn!”

Khúc Trì gắng gượng nhổm nửa người lên, ý thức mơ màng chỉ còn lại hai câu vọng lại không ngừng.

Bọn họ muốn lấy mảnh vỡ sách Thế Giới!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn họ muốn lấy thì tuyệt đối không thể để bọn họ có được!

Hắn mượn gió từ một chưởng đó dịch ra ngoài hơn mấy trượng, vô tình áp sát vị trí cánh cổng ánh sáng, ngay từ nãy Đào Nhàn đã bám chặt vào hắn, chưởng gió ấy không khiến Đào Nhàn văng ra mà cậu ấy cũng lùi về sau theo hắn.

Thấy tình thế thay đổi đột ngột, Đào Nhàn sợ hãi kêu lên, vô thức túm chặt lấy tay trái Khúc Trì, ôm vào trước ngực mình.

Vì dùng sức quá mức nên linh lực trong lòng bàn tay Khúc Trì không khống chế được tản ra khắp nơi, cấp bậc Kim Đan của Quảng Phủ Quân vốn không bằng Khúc Trì, phong ấn ông ấy lập lên nhanh chóng bị Khúc Trì phá bỏ.

Mảnh vỡ sách Thế Giới được giấu trong túi gấm cảm ứng được một trái tim đang đập hăng hái, nó biến thành một luồng ánh sáng vàng, chui vào lồng ngực gầy yếu.

Đào Nhàn bỗng tái mặt, hai mắt nhắm nghiền từ từ ngất xỉu.

Khúc Trì và Ôn Tuyết Trần đều nhìn thấy rất rõ cảnh tượng ánh sáng vàng kia chui vào lồng ngực Đào Nhàn.

Thấy cảnh đó, hiếm khi Khúc Trì hoảng hốt như lúc này, cổ họng chỉ kịp bật ra một tiếng “Không” mơ hồ, cả người hắn đã bị sức mạnh của cánh cổng Man Hoang hút vào trong, xương sọ vốn lõm một vết nhỏ đập rầm rầm vào mép cánh cổng ánh sáng.

Sau đó, Khúc Trì và Đào Nhàn ngã vào trong vòng xoáy.

Giây phút cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Khúc Trì ôm Đào Nhàn vào trong lòng theo bản năng, dùng linh lực xuyên vào cơ thể, gắng gượng bảo vệ tâm mạch của Đào Nhàn.

Phất trần nhuộm máu tươi cảm nhận được chủ nhân rời khỏi đó, chuôi ngọc kêu ong ong, lông hươu tung bay, rơi vào Man Hoang theo Khúc Trì.

Ôn Tuyết Trần trơ mắt nhìn hai người họ biến mất sau cánh cổng ánh sáng, sắc mặt cực kỳ tệ, quay đầu chỉ trích Cửu Chi Đăng: “Ngươi đang làm gì thế hả? Ngươi cứ để mặc mảnh vỡ vào Man Hoang thế sao!”

Cửu Chi Đăng thấy mảnh vỡ hòa vào cơ thể Đào Nhàn, muốn giành lại cũng đã muộn, trong lòng cũng bực bội không thôi.

Nhưng hắn ta nghe ra, dường như ưu phiền của Ôn Tuyết Trần không giống với ưu phiền của hắn ta.

Thấy Cửu Chi Đăng im lặng nhìn mình, Ôn Tuyết Trần cau mày thật chặt, đầu ngón tay siết chặt vòng âm dương: “Ngươi có hiểu không thế? Lúc trước Hồng Quân lão tổ bịa ra chìa khóa Man Hoang đến từ mảnh vỡ của bốn thần khí, nhưng thứ thật sự tạo nên ngục giam Man Hoang chỉ có cung Thái Hư, kiếm Trừng Minh và kính Ly Hận! Muốn mở cổng Man Hoang phải cần bốn mảnh vỡ mới mở được! Vì thế năm đó Hồng Quân lão tổ mới đâm lao phải theo lao, vì sách Thế Giới không ở trong Man Hoang, dù quái vật trong đó tìm đủ mảnh vỡ rớt ra từ ba loại thần khí cũng không thể ra ngoài được! Nhưng ngươi lại để một mảnh vỡ của sách Thế Giới rơi vào trong đó?!”

Cửu Chi Đăng nghe vậy cũng chẳng có cảm xúc gì quá lớn.

Sau khi tạo nên Man Hoang, ắt sẽ có mảnh vỡ thần khí được tạo ra, nhưng qua trăm nghìn năm rồi, ai biết ba mảnh vỡ còn lại ở đâu?

Man Hoang rộng lớn, mênh mông như mặt biển mù sương, khó mà xác định tung tích được, những người này sống sót được đã may mắn lắm rồi, nếu muốn tìm đủ bốn mảnh vỡ, chẳng khác gì mơ mộng viển vông.

Ôn Tuyết Trần nói hơi nhanh, bèn xoa ngực thở hổn hển mấy hơi, thấy Cửu Chi Đăng vẫn bình thản như không, suy nghĩ lại cẩn thận mới thấy mình hơi kích động.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta lên tiếng hỏi: “Bọn họ rơi vào chỗ nào?”

Cửu Chi Đăng đi tới, cánh cổng Man Hoang sẽ không hút chủ của mình, sóng ánh sáng xoay chuyển, tỏa ra luồng sáng rực rỡ, ôn hòa đến mức hệt như một tấm gương làm từ nước.

Cổng lớn Man Hoang có thể dịch chuyển tới bất cứ đâu, chỉ nghe bằng ý nghĩ của chủ nhân.

Lúc trước hắn ta lần lượt đẩy Chu Huyền, Chu Bắc Nam, đệ tử Ứng Thiên Xuyên và đệ tử còn sống của Thanh Lương Cốc vào Man Hoang đã có ý mở cổng ở khu vực hẻm núi Hổ Khiêu, tiện cho hai huynh muội bọn họ ở trong Man Hoang có thể chăm sóc lẫn nhau.

Còn người của Phong Lăng Sơn, hắn ta để cổng mở ra ở khu vực đồng bằng trung bộ của Man Hoang, gần với Phong Sơn.

Mặc dù thời gian và phương hướng mọi người vào đó khác nhau, điểm đến sẽ hơi khác biệt nhưng khoảng cách giữa các bên sẽ không quá xa.

Nhưng nơi mà Khúc Trì và Đào Nhàn rơi vào, Cửu Chi Đăng chưa từng dùng tư tưởng để xác định, đến gần nhìn thử mới xuyên qua tâm gương nước như mây mù ấy thấy được một vùng biển khổng lồ mênh mông, sóng dữ vỗ bờ.

Có vẻ hai người họ đã rơi xuống biển, muốn xuống tìm cũng khó.

Vẻ mặt Cửu Chi Đăng có phần ảo não: “Bọn họ rơi vào Vùng biển không đầu rồi.”

“Thôi vậy.” Ôn Tuyết Trần than thở một tiếng, thử nghĩ tới phương hướng tốt: “Vừa nãy ta dùng linh lực dò xét, thiếu niên kia chỉ là một phàm nhân, chắc hẳn ở trong Man Hoang sẽ chẳng sống nổi qua một ngày. Có lẽ không có gì đáng lo đâu.”

Mặc dù nói thế nhưng vẻ mặt Cửu Chi Đăng vẫn khó kìm nén sự tiếc nuối.

Không còn mảnh vỡ, không biết tay sư huynh có nối lại được không.

Thấy hắn ta trầm ngâm, Ôn Tuyết Trần hỏi hắn ta: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Cửu Chi Đăng đáp: “Ta đang nghĩ, Tạp Tứ đã đi ba ngày rồi. Bao giờ sư huynh mới về đây.”

Ôn Tuyết Trần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn ta, cười châm biếm: “Tới Phong Lăng Sơn mà chờ. Hắn sẽ đến đó. Nhưng mà nếu Mạnh Trọng Quang đi cùng hắn thì ngươi phải cẩn thận chút.”

“Mạnh Trọng Quang?” Nghe cái tên này, nét mặt Cửu Chi Đăng trở nên lạnh nhạt nhưng trong mắt ngập tràn ý trào phúng: “Ta hiểu hắn, cũng hiểu sư huynh. Chắc chắn Mạnh Trọng Quang sẽ không để sư huynh đến nhưng nhất định sư huynh sẽ đến. Vì thế, chắc chắn hai người họ sẽ không về cùng nhau.”

...

Đêm ở Phong Lăng vẫn yên tĩnh như thế, muồm muỗm khẽ kêu, tiếng vù vù liên miên, vô cớ khiến người ta ngứa tai, dường như âm thanh bình yên ấy hoàn toàn không liên quan gì tới sống chết thành bại của thế gian này.

Ở cửa Tây Nam, hai đệ tử ma đạo cầm thương trông giữ lối ra vào, trong lúc nói chuyện phiếm, một người trong số đó bỗng ồ lên, cảm thấy cổ hơi ngứa bèn giơ tay gãi.

Hắn vừa giơ tay lên, người đối diện bỗng trợn tròn mắt, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ hãi hùng.

Hắn muốn hỏi bạn mình nhìn thấy gì nhưng cổ họng hắn không phát ra tiếng nói của con người mà là tiếng máu tươi dính nhớp bắn tung tóe.

Một chiếc quạt lóe ngang trời, cứa vào cổ hắn, xòe cánh quạt ra cắt đứt yết hầu của tên còn lại, sau đó nó mới bay về chỗ tối trong lùm cây.

Một thanh niên áo trắng đai xanh nhạt bước ra khỏi góc tối, tay phải thấp thoáng bị gió thổi như sóng vỗ lăn lộn trong ống tay áo, tay trái đón lấy thanh kiếm sắc do quạt biến thành, nó được y trở tay nắm chặt, đặt ra sau lưng.

Trên thân kiếm dính máu chưa khô, giọt máu tròn trịa chậm rãi chảy xuống dọc theo thân kiếm.

Từ Hành Chi không nói câu nào, tự bước ra khỏi chỗ tối, đi về phía sơn môn.

Bỗng nhiên tiếng muồm muỗm im bặt, gió và lá cây xung quanh đều tĩnh lặng.

Y không cần thông báo, cũng không cần giận dữ hầm hầm mà gào lên tuyên chiến.

Linh áp Nguyên Anh lan rộng ra khắp người như dồn nén thành mây đen, lặng lẽ bao phủ toàn bộ Phong Lăng Sơn, tín hiệu phát ra chỉ có một ý:

Bảo Cửu chi Đăng cút ra đây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Kẻ khù khờ (1)

Số ký tự: 0